Chương 14
Cho rằng cuộc trò chuyện và bữa tối cần phải lịch thiệp, cô mở một chai vang Shiraz. Và uống nửa ly để cho tinh thần vững vàng. Lúc sáu rưỡi cô phải buộc mình không được đi tới đi lui, và rót thêm nửa ly rượu vang nữa.
Khi anh lái xe đến lúc sáu giờ bốn mươi lăm, tinh thần của cô đã đủ thời gian để ổn định. Cô nhắc lại những nội dung đã chuẩn bị trong đầu để trấn an bản thân lúc đi ra phía cửa.
Thực ra thì anh ta cũng dễ gây thiện cảm, cô nghĩ thầm. Có lẽ phải mất một lúc thì phản ứng hóa học cô trải nghiệm với anh mới lắng dịu.
“Xin lỗi, anh đến trễ.” Một tay mang theo đống đồ ăn, anh bước về phía hiên. “Anh có vài việc phát sinh.”
“Không sao đâu.”
“Này, Bert.” Rất tự nhiên, Brooks xoa xoa một tay lên đầu Bert lúc anh đi vào nhà, sau đó xoay người, đặt môi lên môi Abigail. “Em thế nào?”
“Em ổn, cảm ơn anh. Để em mang túi vào bếp.”
“Anh làm được mà.” Anh gật gật đầu về phía chai rượu vang trên quầy bếp khi đặt cái túi xuống. “Tuyệt.”
“Anh nói món thịt nướng. Thứ vang này rất hợp với thịt đỏ.”
“Tuyệt, bởi vì trong này anh có vài miếng thăn lưng bò.”
“Anh không nói rõ anh muốn dùng gì với thịt nướng, cho nên em chưa chuẩn bị gì hết.”
“Không cần đâu. Anh có rồi.” Anh lôi ra hai củ khoai to tướng và một túi salad.
“Gì đấy?” Abigail vỗ vỗ cái túi.
“Rau trộn. Một túi salad.”
“Salad.” Mặc dù lo ngại, nhưng cô vẫn bĩu môi. “Em có rất nhiều rau tươi để làm món trộn.”
“Như thế em lại phải thái thiếc các kiểu mà. Tốt nhất là cứ mua luôn một túi salad làm sẵn. Sao em không ngồi xuống nhỉ? Anh sẽ làm món khoai tây.”
Cô không nghĩ mình sẽ chịu ngồi im. Cô không có thói quen ngồi im. “Anh có muốn chúng ta bàn thảo gì đó trước bữa ăn không?”
“Chúng ta chỉ có một lần này thôi à?”
“Sao cơ?”
Anh ngó lại phía cô trong lúc cầm số khoai tây tới chỗ bồn rửa. “Chỉ có một lần này thôi à? Thế chúng ta trò chuyện trước, trong và thậm chí sau bữa tối thì sao.”
“À, vâng, dĩ nhiên rồi. Nhưng về chuyện làm rõ tình cảnh hiện nay. Chúng ta có nên nói ngay, hay anh muốn đợi cho tới bữa ăn?”
“Tình cảnh gì?”
“Em và anh... Mối liên hệ tình cảm này. Mối quan hệ giữa cá nhân với nhau.”
Anh đặt khoai tây lên quầy, và với nụ cười ấm áp đến mức làm cô thấy có gì đó nhói lên trong lòng, hai bàn tay anh bưng lấy khuôn mặt cô. “Mối quan hệ giữa cá nhân với nhau. Anh sắp phát điên vì em mất.” Anh hôn cô, mạnh mẽ, thật lâu, cho tới khi cảm giác nhói đau tan đi. “Em rót cho anh chút rượu vang được không?”
“Em... được. Không, ý em là, để em rót rượu vang. Chúng ta cần bàn thảo...”
“Em à, ‘bàn thảo’ nghe như sắp bàn đến chính trị ấy.” Anh cau mày nhìn lò nướng một lúc, sau đó đặt chế độ nướng khoai. “Tại sao chúng ta không gọi là trò chuyện chứ?”
“Được thôi. Chúng ta cần trò chuyện.”
“Về mối liên hệ tình cảm và quan hệ giữa cá nhân của chúng ta.”
Theo phản xạ, cô ngớ người ra. “Anh đang chọc em?”
“Một chút thôi. Món này sẽ mất một chút thời gian. Có lẽ chúng ta nên ngồi xuống. Anh có thể nhóm lửa sưởi.”
Thật quá ấm cúng, cô nghĩ bụng. “Này Brooks.”
“Cuối cùng em cũng nói ra.”
“Nói ra?”
“Tên anh. Lần đầu tiên em nhắc đến nó.”
Không thể thế được. Có lẽ nào? “Anh đang làm em rối lên đấy. Em còn chưa bắt đầu mà anh đã làm em rối lên.”
“Em lo lắng về những gì đang diễn ra giữa hai chúng ta. Phải vậy không?”
Cảm thấy nhẹ nhõm để bắt đầu, cô hít một hơi. “Mặc dù em thấy anh hấp dẫn, và em thích quan hệ với anh, nhưng em chưa sẵn sàng tiến tới một mối quan hệ.”
“Chúng ta đã có rồi mà.”
“Em - gì cơ?”
“Đây là một mối quan hệ, Abigail, cho nên em đã tiến tới nó rồi còn gì.”
“Em không có ý định vậy. Em chưa sẵn sàng để tiếp tục một mối quan hệ.”
“Tại sao lại vậy?”
“Em được anh ưu ái, và em rất thích những cuộc trò chuyện của chúng ta. Tuy nhiên, công việc của em đòi hỏi rất nhiều thời gian, và cả sự tập trung tuyệt đối. Em không thích bị phân tâm, và em tin anh cần một người bạn đồng hành quảng giao và dễ bảo hơn.”
Anh nhấp một ngụm rượu vang. “Em đã chuẩn bị trước phải không?” Anh chỉ vào cô. “Em đã tập sẵn rồi.”
Từng phần trên cơ thể cô đều cứng đờ vì xấu hổ. “Em chẳng hiểu sao chuyện em muốn sắp xếp những suy nghĩ và ý kiến một cách rõ ràng lại khiến anh khoái chí vậy.”
Giọng nói lạnh băng của cô chẳng khiến nụ cười toe toét của anh bớt đi. “Anh đoán em đã phải đóng cả vai của anh.”
“Đó chỉ là một cách để bộc lộ quan điểm thôi, không thể thiếu vai trò của anh được.”
“Phải, nó phụ thuộc vào cách nghĩ của anh. Abigail, anh đoán em đã phải nghiền ngẫm cái bài diễn văn ấy mất một lúc, bởi vì hầu hết nó thật vớ vẩn.”
“Nếu anh không thể có được một cuộc bàn luận nghiêm túc, thì anh nên đi đi.”
Tay cầm ly vang, cơ thể chênh chếch quay về phía quầy bếp, anh vẫn hết sức thư thái trong khi cô tỏ ra cứng rắn. “Em không hề có kế hoạch thảo luận. Em định diễn thuyết bài diễn văn đã tập trước của mình, sau đó dự kiến là anh sẽ phải cuốn xéo. Nếu em muốn anh đi, Abigail, thì anh nghĩ em sẽ phải nói cho anh biết điều gì khiến em khó chịu, em sợ gì, và em cảm thấy gì đấy.”
“Em nói em không quan tâm mà.”
“Nhưng em không thành thật. Anh không muốn ở bên người phụ nữ không muốn ở bên anh. Cho nên nếu đúng là như vậy, hãy nói rõ với anh, hãy tôn trọng và lịch sự với anh để anh giải thích, và anh sẽ nướng thịt. Chúng ta sẽ có một bữa ăn tươm tất, và anh sẽ đi. Anh nghĩ thế là ổn.”
“Em đã bảo rồi. Công việc của em...”
“Abigail.”
Trong cái từ nói ra này có sự kiên nhẫn vô cùng, và nó nhen lên trong cô một ngọn lửa.
“Tại sao khó giải thích với anh thế? Tại sao anh không thể đáp lại một cách logic chứ? Em không thể thảo luận với người cứ không chịu nghiêm túc.”
“Có thể em không vui nhưng từ vị trí của anh thì anh cũng nghiêm túc như bất kỳ ai.”
“Vậy hãy thôi đi.”
“Thôi nghiêm túc ư?”
Cô phẩy tay. “Em không nghĩ nổi!”
“Hãy trả lời câu hỏi này. Em có cảm xúc với anh không?”
“Em không muốn.”
“Anh xem như thế tức là có. Tại sao em không muốn?”
“Em không biết làm gì với những cảm xúc ấy. Với anh. Với chuyện này. Em chỉ muốn được yên tĩnh như cũ. Em chỉ muốn một nếp sống bình thường. Em nghĩ như thế là hợp lý.” Giọng cô lại căng lên đầy hoảng sợ, nhưng cô không sao kìm nén được. “Khi anh ở đây, em không sao tĩnh tâm được, và mọi thứ đều chệch tiến độ và không tài nào dự đoán được. Thậm chí em còn không thể đi mua sắm vì mải đi dạo cùng anh và trò chuyện với mẹ anh, chơi với con cún, rồi mẹ anh mời em uống trà đào nữa. Em chỉ muốn được một mình. Em biết cách sống một mình.”
“Chúng ta ra ngoài chút nhé.”
“Em không muốn ra ngoài!”
“Cưng à, em đang run, và em đang hít thở khó khăn đấy. Chúng ta chỉ mất một phút thôi, hít thở chút không khí, rồi bình tĩnh lại.”
“Xin đừng quan tâm đến em! Em vẫn tự chăm sóc mình từ khi em mười bảy tuổi. Em không cần ai cả.”
Brooks mở khóa cửa sau. “Nào, Bert.” Và, cầm lấy tay Abigail, kéo cô ra ngoài. “Nếu đúng như thế thì đã lâu rồi mới có ai đó chịu thi thoảng sẵn sàng để mắt đến em. Còn giờ thì hít thở ngay đi.”
“Đừng có lên giọng với em.”
“Thở đi, và anh sẽ không phải làm thế nữa.”
Cô vùng ra khỏi anh, tựa vào cột hiên. Nước mắt chảy tràn theo nhịp thở, cho nên cô phải úp mặt vào cột.
“Em muốn anh quỳ gối xin lỗi, như thế mới đúng đây mà.” Xoa xoa tay lên mặt, Brooks tỏ ra hết sức điềm tĩnh. “Abigail, nếu chính anh làm cho em cảm thấy không vui thế này thì anh hứa rằng anh sẽ rút lui. Nhưng rất mong em sẽ để anh giúp.”
“Anh không thể giúp được em.”
“Làm sao em biết được chứ?”
Cô ngoảnh mặt về phía anh. “Anh quan tâm làm gì?”
“Anh dám nói em chưa đủ tương tác xã hội hoặc các mối quan hệ giữa người với người nếu như em chưa hiểu tại sao ai đó lại như vậy.”
“Anh lại đang chọc em rồi.”
“Lần này thì không hề.” Anh không chạm vào người cô, nhưng giọng anh chính là sự vuốt ve dịu dàng thần kinh của cô. “Anh có tình cảm với em. Anh chưa nói rõ được nhưng anh thích cảm xúc đó.”
Cô lắc đầu. “Đó chỉ là một phản ứng hóa học.”
“Là em nói đấy nhé. Anh có học hóa ở trung học. Nhưng học kém lắm. Mà anh đang làm cho em không vui hả?”
Cô muốn nói đúng vậy, bởi vì cô tin anh sẽ ra đi và giữ khoảng cách. Nhưng cô không thể nói dối khi anh nhìn vào mắt cô. “Không. Em hạnh phúc khi em nhìn thấy anh. Em không muốn hạnh phúc vì anh.”
“Như vậy được hạnh phúc lại làm em không vui.”
“Em biết điều đó nghe không hợp lý, nhưng chính xác như vậy. Em xin lỗi đã cư xử như thế.”
“Không cần xin lỗi đâu.”
Anh thò tay vào túi, móc ra một chiếc khăn màu xanh lam đã gấp gọn. “Của em đây, nào.”
Cô khụt khịt mũi. “Cảm ơn anh.”
“Anh sẽ hỏi em một câu. Nếu em không sẵn sàng trả lời, em cứ nói. Nhưng đừng nói dối anh. Có phải là một người chồng, chồng cũ, bạn trai hay đại loại thế đã làm em tổn thương phải không?”
“Không. Không. Không hề có ai như vậy. Không ai làm em tổn thương cả.”
“Em tổn thương thấy rõ. Hay ý em là không có ai đánh đập hành hạ em?”
“Vâng.” Bình tĩnh hơn, cô chấm chấm mắt bằng chiếc khăn mềm, rồi đăm đăm nhìn khu nhà kính của mình. “Em có thể tự chăm lo cho mình. Em không có chồng hay bạn trai hay các mối quan hệ.”
“Giờ em có một mối quan hệ rồi đấy.” Bước lại, một tay anh đỡ lấy cằm cô, tay kia lau đi những vệt nước mắt đang khô dần trên má cô. “Em sắp phải vận dụng bộ óc siêu đẳng của em để tìm cách thích nghi với việc đó.”
“Em không như những người khác, Brooks.”
“Em rất kỳ lạ. Tại sao em lại không thể như vậy chứ?”
“Anh không hiểu đâu.”
“Vậy hãy giúp anh hiểu.”
Liệu cô có thể nói được với anh đến chừng nào? Nếu anh hiểu, vừa đủ, có thể mọi việc sẽ kết thúc.
“Em muốn một chút rượu.”
“Anh sẽ đi lấy.” Cô chưa kịp có ý kiến gì anh đã bước trở vào bên trong. Cô tranh thủ lúc đó sắp xếp lại những ý nghĩ của mình. Mong ước có thêm thời gian chuẩn bị chẳng ích gì cả, cô nhủ mình.
“Em không cần anh làm mọi việc cho em,” cô bắt đầu nói, lúc anh mang rượu ra. “Việc để em tự làm là rất quan trọng.”
“Rượu vang ư? Nghiêm túc chứ?” Anh cầm chỗ rượu của mình đi tới bậc hiên, ngồi xuống. “Hành xử cũng rất quan trọng. Lịch thiệp một cách đơn giản thôi. Mẹ anh là một phụ nữ độc lập, rất tháo vát, nhưng anh vẫn lấy cho bà ly rượu vang. Từ những gì anh thấy, những gì anh biết, em cũng rất tháo vát. Điều đó không có nghĩa là anh không thể làm gì đó lịch thiệp với em.”
“Thật ngốc quá.” Hơi mất phương hướng, cô nhìn xuống chiếc khăn, gấp nó lại trong bàn tay. “Em không thích tỏ ra ngốc nghếch. Và đấy không phải là những gì em muốn nói.”
“Tại sao em không ngồi xuống đây và nói những gì em định nói?”
Cô ngập ngừng, sau đó ra hiệu cho Bert rằng nó có thể ra sân, và cô ngồi xuống.
“Em có khả năng làm hầu hết mọi việc, nhưng em không tin mình có khả năng duy trì một mối quan hệ.”
“Bởi vì?”
“Khi mẹ em quyết định có con, bà đã tìm hiểu những người hiến tinh trùng.”
“Vậy là bà ấy không dính líu đến bất kỳ ai cả.”
“Phải. Bà không muốn sinh nở với ai cả.”
Sinh nở, Brooks nghĩ thầm. Đó bà một từ rất ấn tượng.
“Cuộc đời bà đi đến lúc bà muốn có con. Như thế cũng không chính xác,” Abigail quyết định. “Bà muốn có hậu duệ, và bà có những yêu cầu rất cụ thể, rất chi tiết dành cho người hiến tặng. Mẹ em là một phụ nữ cực kỳ thông minh, và đương nhiên bà muốn tạo ra một... hậu duệ thông minh. Bà đòi hỏi tri thức cao, sức khỏe tốt, kể cả bệnh sử gia đình. Bà có những yêu cầu về thể chất, về ngoại hình và vóc dáng, thể lực ổn định.”
“Anh hiểu rồi.”
“Khi bà quyết định được người hiến tặng, bà lên lịch ngày thụ thai, thông qua biện pháp thụ tinh nhân tạo, phù hợp với lịch công tác và việc riêng của bà. Đương nhiên, bà cũng sắp xếp việc chăm sóc trước sinh tốt nhất, và em ra đời bằng biện pháp mổ đẻ theo kế hoạch, và rất mạnh khỏe, cân nặng và kích thước đều thích hợp. Dĩ nhiên, bà cũng đã sắp xếp sẵn một hộ lý, cho nên em được chăm sóc rất kỹ, và được kiểm tra đều đặn để bảo đảm quá trình phát triển của em thật tốt.”
Dường như có tiếng chim cất lên lạc chỗ, nghe rất vui vẻ, khi bất ngờ một con chim ruồi nhào lộn về phía một chậu cẩm chướng đỏ thắm.
“Em biết tất cả những chuyện này vì em phát hiện ra, hay vì bà nói với em?”
“Bà nói với em. Em cũng luôn tự biết. Kiến thức là một phần nền tảng giáo dục của em. Giáo dục, cùng với sức khỏe thể chất của em, là ưu tiên. Mẹ em rất đẹp, và bà ấy có hơi thất vọng một chút rằng dù các nét của em khá ổn, nước da của em cũng đẹp, nhưng ngoại hình của em chưa đạt đến mức độ như bà ấy mong đợi, bù lại em thông minh, khả năng vận động và khả năng ghi nhớ tốt. Xét tổng thể, bà rất hài lòng.”
“Ôi, cưng ơi.”
Cô ngả người nép vào anh khi anh quàng tay quanh vai cô. “Đừng tỏ ra thương hại em.”
“Sẽ có lúc em phải nghĩ lại đấy.”
“Em kể anh nghe chuyện này để anh hiểu bản chất di truyền của em. Mẹ em, mặc dù hài lòng với em về tổng thể, lại không hề yêu thương em hay muốn vậy. Bà không bao giờ chấp nhận em có những mục đích, ước vọng hay kế hoạch của riêng mình. Với em, những điều ấy ở bà rất cụ thể và chi tiết. Suốt một thời gian dài em nghĩ bà không hề yêu thương em vì em khiếm khuyết ở lĩnh vực nào đó, nhưng rồi em hiểu ra rằng đơn giản là bà không yêu thương. Bà không có khả năng hay khuynh hướng yêu thương, và không có kỹ năng thể hiện tình cảm. Do nhân tố di truyền và môi trường nên em cũng thiếu hụt năng lực này. Có thể em không có kỹ năng cho các mối quan hệ, nhưng em hiểu được cảm xúc và tình cảm là những nhu cầu cơ bản để phát triển và duy trì các mối quan hệ.”
Brooks nghĩ thật đúng là tào lao. Nhưng anh trả lời một cách thận trọng. “Cho anh nói thẳng việc này. Vì mẹ em lạnh lùng, ích kỷ và có vẻ có tất cả những cảm xúc của một tảng đá cho nên về mặt di truyền em cũng giống vậy.”
“Điều đó thật nghiệt ngã.”
“Anh còn thấy nghiệt ngã hơn.”
“Không cần vậy. Khi xét đến yếu tố di truyền và môi trường, những thứ dường được gọi là bản chất và sự dưỡng dục...”
“Anh biết nó khó chịu thế nào.”
“Anh nổi cáu rồi đấy.”
“Nói thế là còn nhẹ nhàng đấy, nhưng không phải cáu với em. Để anh hỏi em chuyện khác. Nếu về mặt di truyền em không có khả năng đối với tình yêu và cảm xúc thì làm sao em lại yêu thương được chó và nó yêu quý lại em được. Và đừng lấy lý do là nhờ đào tạo.”
“Bọn em cần đến nhau.”
“Nhu cầu chỉ là một phần thôi. Nếu nó bị thương hay ốm và không thể làm chó bảo vệ được nữa, em có loại bỏ nó không?”
“Dĩ nhiên là không.”
“Bởi vì như thế là lạnh lùng, ích kỷ và hết sức tầm thường, và em không phải như thế. Em yêu thương nó mà.”
“Nó là một con chó, không phải người. Có những người có cảm xúc mạnh mẽ dành cho động vật, nhưng lại không có những tình cảm tương tự dành cho con người.”
“Em có cảm xúc gì đó dành cho anh mà.”
Không biết trả lời sao, Abigail đăm đăm nhìn ly rượu của mình.
“Thế còn cha em?”
“Người hiến tặng.”
“Được rồi, thế còn về người hiến tặng? Nếu bà ấy không nói cụ thể cho em biết ông ấy là ai, em tìm ra được mà. Em thừa thông minh để tìm ra.”
“Bà không hề cho em về tên tuổi hay các chi tiết cụ thể của ông ấy. Khi em được mười hai tuổi em... truy cập được thông tin.”
“Bà ấy còn lưu hồ sơ?”
“Kết luận của em là... bà ấy cảm thấy cần theo dõi tình hình sức khỏe của ông ấy, bất kỳ vấn đề tiềm tàng nào. Vì thế, bà ấy lưu hồ sơ. Em xâm nhập được vào đó.”
“Lúc mười hai tuổi.”
“Em luôn quan tâm đến máy tính. Ông ấy là một nhà vật lý. Rất thành công và được trọng vọng. Ông ấy chỉ mới ngoài hai mươi lúc hiến tặng, trẻ hơn mẹ em vài tuổi.”
“Ông ấy có biết về em không?”
“Không. Không hề biết.”
“Em có thể liên hệ với ông ấy.”
“Tại sao? Tại sao em lại làm phiền cuộc sống, gia đình ông ấy. Chúng em chỉ có mối liên hệ sinh học và chẳng còn gì khác.”
“Ông ấy có gia đình?”
“Vâng, ông ấy lập gia đình năm ba mươi mốt. Lúc em truy cập được thông tin, ông ấy có một đứa con và chuẩn bị có đứa nữa. Giờ ông ấy có ba đứa. Không tính em trong đó. Em chỉ là kết quả của một lần hiến tặng.”
“Quan hệ hôn nhân của ông ấy vẫn ổn chứ?”
“Vâng.”
“Như vậy và ông ấy có thể phát triển và duy trì một mối quan hệ. Em cũng có những gien của ông ấy.”
Mất một lúc, một lúc rất lâu, cô cứ nhìn theo đường bay của con chim ruồi - một vệt ngọc bích mờ mờ - cho tới khi nó mất hút.
“Tại sao anh lại muốn ở bên một người mà các kỹ năng và xu thế kết nối cá nhân đều kém cỏi?”
“Chắc tại anh thích chứng kiến cảnh những thứ ấy phát triển, và là một phần của quá trình ấy. Trên hết là anh mê em quá đi. Sau tất cả những thứ kia.”
“Có những lý do khác là em không nên để chuyện này tiếp tục. Em không thể nói rõ với anh về chúng.”
“Chưa thôi. Anh biết em đang trốn chạy điều gì đó, điều gì đó đủ khiến em sợ hãi đến mức em cần chó, hệ thống an ninh như thế này, và tất cả số súng ống kia. Cho dù nó là gì thì nó cũng đã giam cứng em, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Khi em đủ tin tưởng anh, khi em hiểu rằng cần đến sự giúp đỡ không đồng nghĩa với tỏ ra yếu đuối và nhu nhược, thì em sẽ nói với anh. Nhưng còn bây giờ, anh cần nhóm lửa nướng thịt đã.”
Cô đứng lên cùng anh. “Mối quan tâm của anh dành cho em có bao nhiều phần là thắc mắc về những gì ở sau các ổ khóa?”
Cô cần sự trung thực, có lẽ cần hơn bao giờ hết, cho nên anh dành cho cô sự trung thực. “Ban đầu là như thế. Đến giờ anh vẫn còn thắc mắc, một phần cũng vì nghề nghiệp thôi. Nhưng lý do chủ yếu ư? Khi em mở những ổ khóa ấy, thậm chí một chút thôi, Abigail, em đã có được anh. Em có được anh,” anh nhắc lại, cầm lấy tay cô, đặt nó lên phía tim mình.
Cô nhìn bàn tay cô, cảm nhận nhịp đập đều đều, mạnh mẽ. Và để cho mình cuốn đi, để cho mình áp má lên đó. Khi hai cánh tay anh vòng quanh người cô, cô nhắm nghiền mắt lại và mọi cảm xúc dâng lên thật nhanh, thật mạnh mẽ và nhanh. Được ôm như thế này vào một buổi tối mùa xuân mát lành bởi một người biết quan tâm. Điều đó như một phép màu, thậm chí với cả người không tin vào phép màu.
“Em vẫn không biết phải làm gì với chuyện này, với anh. Với tất cả.”
“Cứ để mặc nó đi em.”
“Để em thử xem. Tối nay anh ở lại chứ?”
Anh áp môi lên đỉnh đầu cô. “Cứ tưởng em không bao giờ đề nghị.”
Cô bước lùi lại, trấn định mình bằng cách nhìn vào mắt anh. “Em sẽ đi trộn salad.”
Và thoáng thấy vẻ hài hước trên gương mặt anh.
“Tuyệt quá.”
Lúc cô vào trong nhà, anh bước tới, mở nắp bếp nướng của cô. Ôi, đúng là tình yêu, anh nghĩ, còn hơn cả dễ chịu. Nhưng anh tin mình sẽ quen với điều đó, giống như anh tin sẽ không khó mở những ổ khóa kia, mỗi lần một ít, rất đáng để cố gắng.