← Quay lại trang sách

Chương 15

Tại Chicago, chỉ cách hai dãy nhà tính từ vũ trường nơi Ilya từng gặp gỡ Elizabeth Fitch vào một tối hè, gã dạo một vòng quanh căn hộ bẩn thỉu nơi bố trí một trong những hoạt động tội phạm máy tính có lãi nhất của chúng. Gã thường tự mình để mắt đến khu vực này, cho nên mặc dù sự hiện diện của gã tạo ra một chút căng thẳng nhưng công việc vẫn tiến hành trôi chảy.

Vài nhân viên điều hành làm việc trên máy tính, gửi đi cả loạt tin nhắn rác quảng cáo: những mời chào công việc như làm việc tại nhà, các hãng dược phẩm Canada, hẹn hò trên mạng, các chương trình tải về miễn phí. Một số mục phải đóng lệ phí được giao cho các nhân viên trực điện thoại chuyên phỉnh phờ những kẻ gọi điện khờ khạo hoặc muốn thử vận may. Một số mục khác chỉ đơn giản là trộm thông tin thẻ tín dụng để bán lấy tiền hoặc đánh cắp căn cước.

Với trò này, chi phí bỏ ra chẳng đáng là bao, nhưng lợi nhuận đem lại nhiều và đều đặn.

Đích thân gã đã thiết kế một biến thể của phần mềm lừa đảo kiểu Nigeria[22] hiện vẫn là thứ kiếm tiền hàng đầu của chúng.

Nó khiến cho gã rất tự hào.

Gã thích công việc, và xem nó như một bài tập trí tuệ. Công việc kinh doanh rất tốt, tăng trưởng so với năm trước. Không hề có cảnh báo gì xuất hiện trên mạng, được tung ra trong các bản tin đêm, nhằm đánh vào sự thèm khát tiền bạc trong bản chất con người.

Và những vũ khí duy nhất cần để móc túi lũ ngốc là máy tính và điện thoại. Gã cũng chấp nhận bạo lực, sử dụng đến nó khi cần, ra lệnh dùng nó khi được bảo đảm. Nhưng gã thích phạm tội không đổ máu hơn.

Gã tự xem mình là một doanh nhân, và sắp lấy vợ, xây dựng gia đình của riêng mình. Gã sẽ dạy các con mình thành doanh nhân, và để máu tanh cho những kẻ khác. Những kẻ như Korotkii lúc nào cũng hữu ích, nhưng gã có những kế hoạch cao xa hơn cho những đứa con của mình.

Gã rất thích nghe tiếng điện thoại đổ chuông, và các “nhân viên trực” đọc kịch bản đã chuẩn bị sẵn, ứng biến một chút khi cần. “Vâng, quý vị có thể kiếm tiền tại nhà. Tăng thu nhập của quý vị, lập tiến độ của riêng mình. Chỉ với một khoản phí không đáng kể, chúng tôi sẽ cung cấp cho quý vị tất cả những gì quý vị cần.”

Dĩ nhiên, chúng chẳng cung cấp gì hữu ích cả, nhưng tiền phí đã ký thác rồi. Hạn mức sẽ chỉ dưới bốn mươi đô la Mỹ. Quả là cái giá rất nhỏ cho một bài học mà thôi.

Gã trao đổi qua với tay giám sát, ghi ra khoản tiền thu được trong ngày, rồi sải bước ra cửa.

Gã cũng rất thích cái tiếng thở phào nhẹ nhõm của cả bọn vang lên sau lưng khi gã bước ra khỏi cửa.

Gã sinh ra để nắm quyền lực, và nắm lấy thứ đó tự nhiên như việc gã mặc những bộ đồ hiệu Versace mà gã ưa thích vậy.

Gã ra khỏi khu căn hộ để tới chỗ xe hơi đang đợi sẵn. Gã leo lên ghế sau, chẳng nói gì với tài xế cả. Khi chiếc SUV lăn bánh khỏi lề đường, gã nhắn tin cho cô bồ của mình. Gã muốn cô ta sẵn sàng chờ gã trong hai tiếng nữa. Sau đó gã mới nhắn tin cho hôn thê của mình. Gã sẽ trễ nhưng vẫn hy vọng sẽ kết thúc cuộc gặp của gã và những công việc khác vào lúc nửa đêm.

Chiếc xe lại tấp vào lề đường bên ngoài nhà hàng, kết thúc buổi tối này bằng một bữa tiệc riêng.

Tháng nào ông già gã cũng khăng khăng tổ chức cuộc họp trực tiếp này, mặc dù theo quan điểm của Ilya, nhiều việc có thể giải quyết hiệu quả hơn qua Skype và điện thoại.

Nhưng, Ilya cũng thấy một số giá trị của việc tiếp xúc cá nhân, lại còn cả thức ăn ngon, rượu vodka ngon, cùng rất nhiều người có mặt.

Vào trong nhà, gã trao chiếc áo choàng cashmere của mình cho người phụ nữ xinh đẹp có đôi mắt màu mận gai. Khi có thời gian, gã rất khoái làm tình với cô ta trong lúc cô ta đeo cặp kính gọng đen kia.

Ông già gã đã ngồi với vài người khác bên chiếc bàn lớn kê trong phòng ăn chính. Nụ cười của lão Sergei nở rộng khi lão nhìn thấy con trai mình.

“Đến đây, ngồi đi, ngồi đi. Con trễ đấy nhé.”

“Con có chút việc.” Ilya cúi xuống, hôn bên má bố, rồi đến ông chú. “Con có số liệu từ hoạt động ở phố 51. Con muốn mang cho bố tối nay. Bố sẽ rất hài lòng.”

“Tốt lắm.” Sergei đích thân rót vodka cho Ilya rồi mới nâng ly. Ở tuổi bảy mươi, lão vẫn tráng kiện, một con người biết tận hưởng tối đa những lạc thú của cuộc sống.

“Mừng cả nhà,” lão chúc. “Mừng bạn bè và công việc suôn sẻ.”

Họ bàn về công việc trong lúc ăn, và ở những cuộc họp như thế này, họ luôn ăn những món Nga truyền thống. Ilya múc xúp đỏ[23], trong lúc nghe các báo cáo từ các toán trưởng và những tay chân tin cẩn. Với thái độ tôn trọng, gã chỉ đặt câu hỏi khi nhận được cái gật đầu từ bố. Sau món cừu hầm, Ilya báo cáo về những công việc mà đích thân gã trông nom.

Các vấn đề được đem ra thảo luận - việc một gã tay chân bị bắt giữ vì các tội danh liên quan đến ma túy, một ả điếm cần đem xử trí, việc thẩm vấn và hạ sát một kẻ bị tình nghi cung cấp tin tức.

“Misha sẽ phát biểu,” Sergei tuyên bố, “về vấn đề người của ta trong bọn cớm.”

Ilya gạt đĩa của mình sang bên. Quá nhiều thức ăn nhồi vào bụng và gã sẽ không còn hứng thú trọn vẹn với cô bồ nữa. Gã nhìn gã em họ của mình trong lúc nhấm nháp rượu vang.

“Pickto bảo tên cớm đó vẫn chưa thể tìm ra làm thế nào một số thông tin về công việc của ta lại rơi vào tay FBI.”

“Vậy thì sao ta phải trả tiền cho hắn?” Sergei hỏi.

“Vâng, thưa chú, cháu đã hỏi như thế. Hắn đã kịp thời cảnh báo chúng ta trong một số trường hợp để ta có hành động bảo vệ lợi ích của mình, nhưng hắn không thể xác minh được đầu mối trong cục, hay cách thức truyền thông tin. Hắn tin đầu mối liên hệ là một trong ba người, nhưng bọn họ giữ rất kín việc này. Hắn xin thêm thời gian, và cả tiền nữa.”

“Thêm tiền?”

“Để hối lộ, hắn bảo vậy.”

Misha, giờ đã có bốn đứa con, tiếp tục ăn một cách khoái trá. Ilya biết rõ thằng em họ mình không có bồ để thỏa mãn. “Con không nghi ngờ lòng trung thành của hắn, nhưng con bắt đầu nghĩ hắn, và hai tay nữa chúng ta có, chưa vươn tới đủ tầm để đáp ứng yêu cầu của ta.”

“Chúng ta sẽ tìm hiểu ba gã này. Ilya, con và Misha sẽ đảm nhận việc này. Dù gã cảnh sát FBI này là ai, kẻ đưa tin là ai, chúng ta cũng sẽ kết liễu hắn. Việc này làm chúng ta mất tiền, người, thời gian. Và kiện tụng nữa.”

Giờ Sergei gạt đĩa của mình sang bên. “Việc này làm ta nhớ lại chuyện cũ. Chúng ta không quên con bé Elizabeth Fitch.”

“Không có liên hệ gì với mẹ cô ta,” Ilya lên tiếng. “Không phát hiện có liên hệ gì với cảnh sát. Nếu còn sống, cô ta đang sống trong sợ hãi. Cô ta không phải là mối đe dọa.”

“Chừng nào nó còn sống, nó còn là một mối đe dọa. Và là một sự sỉ nhục. Gã Keegan này, chúng ta trả tiền hắn, và hắn rất hữu dụng. Nhưng hắn không tìm được con bé. Những thằng khác, chúng cũng không tìm ra nó. Nó chỉ là một con đàn bà.” Lão nện nắm đấm lên bàn. “Chúng ta còn mặt mũi nào nữa nếu bị một con đàn bà đánh bại?”

“Chúng ta sẽ không ngừng tìm kiếm mà bố,” Ilya trấn an lão.

“Đúng, chúng ta sẽ không bao giờ ngừng. Đây là vấn đề danh dự. Phải không Yakov?”

“Vâng, thưa chú.” Năm tháng có hơi tác động đến Korotkii, giống như tác động lên một con người yêu thích công việc của anh ta.

“Nói chuyện với Keegan. Nhắc cho hắn biết tại sao việc này lại quan trọng. Và nói cả với Pickto nữa. Tiền là động cơ, phải. Sự sợ hãi cũng vậy. Hãy làm cho chúng sợ.”

“Vâng, thưa chú.”

“Tốt. Thế là tốt. Nào.” Sergei vỗ vỗ tay. “Chúng ta sẽ tráng miệng.”

Chú thích:

[22] Nguyên văn: “Nigerian scam”, còn có tên “419 scam” liên quan đến Điều 419 trong Luật Hình sự Nigeria xét xử tội danh này. Đây là một trong những hình thức lừa đảo phổ biến nhất qua fax, thư bưu điện và nay là qua Internet. Cách lừa đảo này chủ yếu là hứa hẹn với nạn nhân về một khoản tiền lớn nhưng phải thanh toán trước một khoản nhỏ mới nhận được. Nếu nạn nhân thanh toán, đối tượng lừa đảo sẽ nghĩ ra một loạt khoản phí khác hoặc là biến mất luôn. Lừa đảo qua mạng chủ yếu xuất phát từ Mỹ, Anh và Nigeria.

[23] Nguyên văn “boscht”, món xúp có nguồn gốc ở Ukraina, phổ biến ở nhiều quốc gia Đông và Trung Âu. Xúp chủ yếu làm bằng củ cải đường và cà chua nên có màu đỏ tía.