← Quay lại trang sách

Chương 16

Dường như rất dễ dàng, gần như tự nhiên. Cô băn khoăn không biết mình đã vượt qua ranh giới và có cuộc sống bình thường như cô vẫn luôn mong mỏi chưa. Cô không biết còn được sống thế này bao lâu nữa, cho nên từng khoảnh khắc được sống bình thường một cách dễ dàng, tự nhiên đều tươi sáng và quý giá như kim cương.

Anh ở bên cô gần như tất cả các buổi tối, thỉnh thoảng cô nấu nướng, thỉnh thoảng anh mua đồ ăn. Họ có thể ngồi ngoài trời hoặc đi dạo tới địa điểm cô ưa thích để ngắm nhìn núi đồi. Anh giúp cô làm vườn, dạy cô chơi bài đôi vào một đêm mưa, rồi giả vờ bực bội khi ván nào cô cũng thắng anh.

Anh làm cô cười.

Khi anh chạm vào cô trong bóng tối, mọi lo lắng, mọi ngờ vực nhen nhóm trong cô đều tan biến. Mỗi lần cô thức giấc có anh trên giường ngay bên cạnh, tâm trạng ngạc nhiên sung sướng cứ đọng lại trong cô hàng giờ liền.

Qua anh cô biết về người dân thị trấn, chắp ghép những bức tranh trong đầu mình qua những câu chuyện vui hoặc những nhận xét không chút khách sáo mà anh đưa ra. Nhân viên thu ngân vẫn thường phục vụ cô ở siêu thị hóa ra luôn là nhà quán quân không đối thủ tại cuộc thi ăn bánh tổ chức tại công viên vào ngày quốc khánh hằng năm. Giám đốc ngân hàng là một nhà ảo thuật nghiệp dư thường biểu diễn tại các bữa tiệc của lũ trẻ. Người bạn thân nhất, lâu nhất của Brooks thì đang sắp đón đợi đứa con thứ hai.

Vào buổi tối, Brooks có thể bị gọi đi, và đã hai lần anh phải xử lý những cuộc gọi lúc nửa đêm. Mỗi khi còn lại một mình, cô đều thấy căn nhà rất khác. Không còn như lúc ban ngày khi công việc, thói quen sinh hoạt cuốn cô đi, mà như thể thiếu vắng thứ gì đó rất quan trọng.

Những lúc như vậy, cô lại cố gắng gạt bỏ cái cảm giác khó chịu rằng khi tất cả kết thúc, sẽ chẳng bao giờ có lại sự cân bằng và toàn vẹn nữa. Vì thế cô chỉ biết tập trung vào từng khoảnh khắc, từng giờ, từng ngày, từng đêm. Cứ như vậy. Cô cố gắng thoải mái và để mọi việc tự tiến triển.

Họ cùng nhau đứng ngắm luống hoa vừa trồng. Cô tự tay trồng và chăm sóc hầu hết cây cối trong nhà kính, và việc được ngắm chúng phát triển đúng như hình dung trong đầu khiến cô thấy sung sướng.

Cô phát hiện ra chuyện được giúp thêm một tay chẳng hề tổn hại gì đến niềm sung sướng ấy cả.

Cô thích cái cảm giác hơi bẩn thỉu một chút, hơi nhớp nháp mồ hôi một chút, hơi mệt một chút, và sung sướng biết rằng món bánh rau chân vịt và pho mát hấp mà cô chế biến trước đó sắp được đưa vào lò.

“Trông rất hấp dẫn.”

“Trông rất tuyệt,” anh đính chính.

“Trông rất tuyệt. Nhưng trông sẽ ngon hơn sau vài tuần nữa. Cảm ơn anh đã giúp em.”

Anh cười với cô. “Thật đấy chứ?”

“Thật mà. Anh uống bia không?”

“Anh bị gọi rồi, cho nên không uống thì hơn. Nhưng một lon Coke thì được.”

“Vâng.”

Thật đơn giản, cô nghĩ thầm lúc đi vào trong. Cô rất thích được lấy đồ uống cho anh, được chuẩn bị bữa ăn cho anh. Cô phát hiện ra rằng, nấu nướng cho ai đó ngoài mình ra đem lại cảm giác cực kỳ mãn nguyện. Cô cũng thích anh gợi ý để anh mang về một chiếc pizza hay xếp vài suất thịt băm viên lên vỉ nướng.

Cô cứ tưởng sẽ rất chật chội - căn nhà, cuộc sống của cô, nếp sinh hoạt của cô - khi có thêm anh, nhưng thế nào lại có cảm giác rộng rãi hơn. Cô cứ lo lắng rằng việc của mình - công việc và các lịch trình riêng - sẽ bị ảnh hưởng vì ai đó chiếm mất thời gian và không gian của cô, nhưng mấy tuần vừa qua cô lại làm việc rất hiệu quả. Rất nhiều nhiệm vụ nho nhỏ hay việc vặt mất ít thời gian hơn, vì đã có anh thế chỗ giúp đỡ hoặc đích thân làm luôn.

Họ không sống chung, cô tự nhủ mình, lúc rót Coke vào đá lạnh. Cô không thể để mọi việc đi nhanh như thế. Nhưng anh có một bộ đồ vệ sinh cá nhân trong phòng tắm, vài bộ quần áo trong tủ.

Cô thích nhìn thấy những thứ đó khi anh không có mặt. Chỉ cần nhìn áo sơ mi, dao cạo râu, đôi tất của anh thôi.

Chúng là bằng chứng hữu hình về sự hiện diện của anh trong cuộc đời cô.

Hoặc là cuộc đời mà cô đang cố gắng tạo dựng.

Cô ngó qua cửa sổ khi nghe thấy tiếng chó sủa, tiếng cười của Brooks.

Bert đuổi theo quả bóng tennis màu vàng như thể thế giới của nó tùy thuộc vào việc phải bắt được quả bóng. Trò chơi không chỉ đem lại sự thích thú mà còn là bài tập rất tốt. Thêm nữa, cũng khá kỳ lạ khi thấy chú chó dễ quen với anh như vậy.

Bạn bè, cô nghĩ.

Đúng, họ đã trở thành bạn bè.

Cô nhấc ly nước đá của mình lên, mang nó cùng cốc Coke của anh ra ngoài.

“Cảm ơn em. Chó của em sẽ đuổi theo quả bóng đến tận Texas nếu anh có thể ném tới đó.”

“Nó thích chạy nhảy, như thế tốt cho nó. Nó rất thích khi anh ném bóng, tại anh ném được xa hơn em.”

“Nó cũng giúp anh tập luyện đấy. Với nhịp độ này thì thứ Bảy anh sẽ chẳng cần tập ngoài bãi nữa.”

Khi điện thoại reo, cô thấy nhẹ lòng. Anh sẽ không hỏi lại, anh sẽ không ép cô. Nhưng cô biết anh muốn cô đến công viên vào thứ Bảy xem anh chơi bóng chày.

Cô chưa sẵn sàng, và anh không biết liệu cô đã bao giờ sẵn sàng chưa, để đối diện với tất cả những người sẽ xuất hiện, sẽ nói với cô hoặc về cô.

Cô nhặt trái bóng tennis nham nhở, ướt nhoét lên, ném nó đi để Bert tiếp tục trò chơi của nó.

Cô nghe thấy Brooks trả lời, “Tôi đang trên đường.” Rồi khi cài bộ đàm vào thắt lưng, “Vớ vẩn quá.”

“Lại có chuyện hả anh?”

“Một thằng ranh lắm tiền hư hỏng phê thuốc, đập phá ở sảnh khách sạn, gây gổ với người quản lý.”

“Ồ. Bạn anh Russ Conroy ấy hả?”

“Phải. Thằng ranh ấy tên Justin Blake. Nó định đánh nhau với bảo vệ khách sạn, và bây giờ thì bị họ giữ lại chờ anh tới đó. Anh xin lỗi.”

“Vì công việc thôi mà.”

“Việc này cũng mất một lúc đấy, vì nó dính đến một thằng khốn gây rối hiếu chiến; rồi ông bố có thế lực và khó chịu của nó; và cả gã luật sư đang chịu đựng cách hành xử của thằng ranh vì bị giữ chân bằng mấy đôi giày hiệu Gucci và rượu Chivas Regal. Có thể tối nay anh không quay lại được đâu.”

“Không sao đâu anh.”

“Em nói thì dễ rồi, em có bị trượt món lasagna đâu.”

“Em sẽ chừa phần anh một ít. Để lâu được mà.”

“Cảm ơn em. Anh sẽ gọi cho em. Anh phải rửa tay một chút trước khi đi.” Anh cầm lấy tay cô, cúi xuống hôn cô. “Anh sẽ nhớ em đấy.”

Cô rất thích khi nghĩ anh sẽ nhớ cô - một chút thôi. Được ai đó nhớ nhung là một trải nghiệm đầu tiên khác nữa trong đời cô.

Chú chó lon ton chạy lại khi Brooks đi vào trong, rồi đứng lên, thở hổn hển, trái bóng ngậm trong miệng, mắt dán vào cửa.

“Anh ấy sẽ quay lại nếu còn kịp,” Abigail nói. “Không có anh ấy, chúng ta cũng ổn mà. Phải biết tự lo cho mình chứ.”

Lúc ném trái bóng đi lần nữa, cô nghĩ cô sẽ làm món salad cho bữa tối. Tự mình ăn món lasagna có vẻ quá cô đơn.

*

Khách sạn mang tên quán trọ Ozark tọa lạc trên một quả đồi thoai thoải ngay trong phạm vi thị trấn. Tòa nhà kiểu Victoria bốn tầng này được một tay bán rượu lậu rất thành đạt xây dựng từ những năm 1920 để làm trang viên. Vận hên của ông ta chấm dứt đột ngột chỉ vài ngày trước khi lệnh cấm bán rượu lậu kết thúc, do bị một đối thủ dùng súng trường Henry bắn gục lúc ông ta vừa rẽ trên hiên nhà với một tay người Cuba và một ly rượu đế.

Bà góa phụ không bao giờ trở lại ngôi nhà ấy, và vài năm sau đó, nó rơi vào tình trạng xuống cấp. Tay con trai cả, vốn rất mê chơi ngựa, bán ngay khi anh ta được thừa kế tòa nhà.

Ông của Russ tự mình xây dựng và thiết kế lại, và mở làm khách sạn vào mùa xuân năm 1948. Mặc dù không phất như diều vào thời đó, nhưng nó vẫn khá ổn. Khi cộng đồng họa sĩ ra đời vào thập niên 1970 và 1980, nó xuất hiện trên rất nhiều bức vẽ, một trong số đó có may mắn lọt vào mắt xanh của một nhà sưu tập giàu có ở New York.

Được bức tranh truyền cảm hứng, nhà sưu tập, cùng với một số bạn bè và người quen của mình, bắt đầu biến khách sạn thành chốn ẩn náu lý tưởng, vừa làm việc vừa giải trí và là điểm dừng chân cho những cuộc hẹn hò bí mật.

Kết quả là bước sang thế kỷ mới, khách sạn được cải thiện mặt tiền và thêm spa cùng một bể bơi trong nhà. Tầng bốn của khách sạn còn kèm theo cả chế độ phục vụ 24/24, và là căn phòng nổi tiếng nhất trong tòa nhà.

Có Russ bên cạnh, Brooks đứng trong căn phòng với những bức tường vàng nhạt, những món đồ cổ sắc thẫm sáng bóng, và sản phẩm nghệ thuật địa phương rực rỡ.

Trên sàn nhà màu nâu hạt dẻ bóng loáng là những khối pha lê vỡ nát, bị rơi ra từ cái đèn chùm trong đại sảnh. Chiếc bình thủy tinh nặng trịch hẳn đã bị ném thẳng vào cái TV màn hình phẳng cỡ lớn, những mảnh vỡ rải khắp trên tấm thảm dệt tay giờ đã loang đầy vết tích từ một trong ba chai rượu vang đã cạn sạch. Những gì còn lại của cây đèn Tiffany vẫn phát sáng trên đống mảnh vỡ của bát đĩa, thức ăn thừa, khay đựng xà phòng toàn đầu mẩu thuốc lá và đống đĩa phim đen nằm vung vãi.

Lớp lụa màu cam và vàng bọc ngoài chiếc ghế sofa đầy vết xém thuốc lá, chẳng khác gì những con mắt xấu xí.

“Và cậu cần xem qua phòng ngủ,” Russ cố hé cái môi rách toạc và sưng vều đề nghị. “Lũ mả mẹ.”

“Xin chia buồn về vụ này, Russ.”

“Bồn tắm trong nhà tắm chính cũng đầy rượu vang, nước tiểu. Một thằng còn đập gãy vòi nước. Nhà vệ sinh thì đừng có nhắc đến.”

“Chúng ta sẽ cần đến hình ảnh trước và sau vụ việc. Cậu có thể áng chừng thiệt hại rồi quy thành tiền để giúp tớ hình dung được không?”

“Hơn bảy mươi lăm nghìn đô la, có lẽ gần một trăm đấy. Trời ơi, tớ không biết nữa, Brooks. Có khi còn hơn cả những gì chúng ta trông thấy nữa. Và ngửi thấy.”

“Bao nhiêu người đã ở đây?”

“Ba. Rồi đám đàn bà ra vào nữa. Chúng đặt phòng bằng tên bố của thằng Justin, dùng thẻ của ông ấy để làm thủ tục nhận phòng. Justin và một cô ả. Chiều tối hôm qua. Đêm qua còn có thêm một bọn nữa - chúng ta sẽ kiểm tra các băng ghi hình an ninh ở sảnh chính - vẫn là nhóm đàn đúm của nó, hai thằng Chad Cartwright và Doyle Parsins cùng hai cô ả nữa vào. Justin bảo lễ tân cho bọn chúng lên. Luật không cấm chuyện tiếp khách trong phòng. Chúng ở lại cả đêm. Lễ tân và an ninh có nhận được lời phàn nàn từ một số khách khác về chuyện ồn ào. Tớ có thể xác nhận lũ con gái ra về chiều hôm nay, còn ba thằng kia cả ngày hút cần sa, gọi dịch vụ phòng, xem phim con heo. Khoảng sáu giờ, chúng tớ lại bắt đầu nhận được phản ánh - tiếng hò hét, tiếng đổ vỡ, tiếng cười hô hố, tiếng đập phá. Chúng đã chẹn cửa lại, không mở cho quản lý tầng vào. Tớ liền chạy lên. Trời ạ, cậu có thể ngửi thấy mùi cần sa trong sảnh đấy.”

Brooks chỉ gật đầu, cứ để cho Russ xả hết ra. Hai bàn tay người bạn của anh vẫn run run do những gì Brooks hiểu là sự giận dữ và đau xót.

“Tớ bảo với thằng chó đó rằng nếu nó không chịu mở cửa thì tớ sẽ gọi cảnh sát và bố nó. Cậu thì khỏi phải nói, Brooks, nhưng tớ nghĩ chính lời đe dọa gọi cho lão già nhà nó - và đám phụ huynh còn lại của cả lũ - mới giúp tớ lọt được vào trong. Rồi thằng mất dạy đó châm chọc tớ. Chế nhạo, và chửi tớ. Căn phòng đã được thanh toán. Tớ phải chứng kiến những gì chúng đã làm ở đây, hoặc là một phần của sự việc. Thấy hai thằng kia bò lê bò càng trên sàn. Tớ điên đến mức chẳng nén được, cậu biết ý tớ là gì chứ.”

“Tớ biết.”

“Tớ bảo nhân viên quản lý tầng lúc ấy có mặt cùng tớ đi gọi an ninh. Đó là lúc thằng chó chết đấm tớ.” Anh ta thận trọng xoa xoa đầu ngón tay lên trên cái môi giập. “Rồi Carolee - cậu nhớ Carolee không?”

“Tớ nhớ.”

“Cô ấy vớ lấy bộ đàm, gọi cho Ben, bảo anh ta gọi thêm vài nhân viên cao to đến. Cô ấy rất nhanh trí. Sau đó tớ ấn thằng khốn đó vào cửa, và hai thằng kia phê thuốc đến mức chúng vừa đái vừa cười rũ rượi với nhau. Còn nó thì rũ ra ở cửa, lại còn cười cái mả bố nó với Carolee và bảo cô ấy nhập bọn với chúng nó.”

“Không thể tin được.”

Cố giữ bình tĩnh, Russ ấn mấy ngón tay vào mắt. “Nó vẫn không chịu thôi, Brooks ạ. Ben và mấy người nữa chạy đến, khi đó nó bắt đầu đá, tìm cách đấm, rồi gào thét. Carolee gọi tới đồn, và Boyd đến ngay. Anh ấy còn cử Ash yểm trợ, và tất cả chúng tớ đều cho rằng bọn họ nên báo cho cậu biết.”

“Phải báo thôi. Nó chắc chắn đã ăn trộm thẻ của bố, còn đám phụ huynh, họ sẽ bênh nó, nói rằng họ để cho nó sử dụng thẻ. Không thể chứng minh khác được, nhưng thiệt hại ở đây, rồi vụ hành hung...”

Brooks nhận ra bản thân anh cần bình tĩnh một chút. Tớ sẽ bảo Boyd cùng với Alma đến; cô ấy chụp ảnh tốt. Cô ấy sẽ lập hồ sơ toàn bộ vụ này, và Boyd sẽ tiến hành khám nghiệm hiện trường chính thức, với sự có mặt của cô ấy, của cậu hoặc Carolee, để tìm các chất cấm. Dẫu chúng có hút hít sạch cả rồi thì kiểu gì cũng vẫn còn dấu vết. Và mẹ kiếp, tớ có thể thấy cần sa lẫn với thuốc lá trong mấy cái khay xà phòng kia. Bố nó sẽ không cứu nổi thằng mất dạy hư hỏng ấy thoát khỏi vụ này đâu. Sẽ không thể nếu cậu đòi kiện nó.”

“Tớ sẽ kiện đến cùng.”

“Tốt. Giờ tớ sẽ gọi họ đến. Nếu cậu để Carolee lo vụ này thì cậu có thể đi cùng tớ. Cậu có thể gửi đơn kiện chính thức, buộc tội chúng. Cậu bảo nhân viên bảo hiểm của cậu lo vụ này, rồi giúp tớ đánh giá thiệt hại.”

Russ gật đầu. Sắc diện bừng bừng trên mặt anh ta bắt đầu dịu bớt thành màu trắng ốm yếu chẳng lấy gì làm khá hơn. “Tớ gọi cho họ rồi.”

“Vậy thì tốt rồi. Cậu có cần nghỉ ngơi chút không?”

“Không.” Russ đưa hai tay ôm mặt, xoa mạnh. “Chúa ơi, tớ thấy mệt. Tớ sẽ phải báo với bố mẹ tớ. Tớ thấy mệt với những gì chúng đã làm ở đây, nhưng tớ không cần thời gian đâu.”

“Vậy chúng ta bắt đầu thôi.”

Brooks thầm nghĩ tới màn kịch mà mình đã biết trước này. Justin Blake tác oai tác quái, chính quyền được mời đến và tạm giữ thằng khốn ngạo mạn. Trước khi kịp nói lệnh bắt thì tay Lincoln Blake đã sải chân bước vào, luật sư theo sau.

Lúc Brooks lái xe tới khách sạn, xem xét khu vực bị phá hoại nặng nhất, nói chuyện với Russ, sau đó lái xe về đồn thì tay Lincoln Blake đã chờ sẵn cùng với luật sư của mình. Blake hùng hổ bước tới.

Gã khoe một vóc dáng bệ vệ với đôi vai rộng trong bộ complet may đo rất chuẩn, cái cổ bò mộng của gã chật cứng trong chiếc cà vạt kẻ sọc. Đôi mắt xanh lơ lãnh đạm chòng chọc nhìn ra trên cái mũi cao.

Mái tóc xám của gã cắt ngắn kiểu nhà binh, mặc dù người ta vẫn đồn Blake đã trốn tránh tòng quân, đúng dịp có đợt nhập ngũ.

“Russell, tôi hiểu con trai tôi và bạn bè nó có thể phải chịu trách nhiệm về chút thiệt hại ở khách sạn của anh. Tôi xin cam đoan rằng nếu đúng như vậy thì tôi sẽ lo vụ này. Giờ anh không phải lo đâu.”

“Ông Blake, tôi xin lỗi vì có phần lỗ mãng, mặc dù vào lúc này thì không có gì phải chân thành cả, nhưng tôi không muốn tiếp chuyện ông. Brooks, tớ sẽ tới ngồi ở đồn của cậu, nếu được phép.”

“Cứ tự nhiên.”

“Thôi nào, Russell,” Blake bắt đầu, nhưng Russ vẫn cương quyết bỏ đi. Mặt Blake đanh lại. “Một chủ khách sạn cần dự trù ngân sách cho những thiệt hại hoặc chi phi phát sinh mà.”

“Ông Blake, tôi cũng không muốn nói chuyện với ông lắm.”

Khi Brooks cho thấy chiều cao vượt hẳn lão, Blake không còn khụng khiệng được nữa, nhưng thái độ thì rất rõ ràng.

“Anh là một nhân viên làm công ăn lương của thị trấn này, và anh sẽ không trụ nổi một năm ở vị trí này với thái độ đó đâu.”

“Cứ để rồi xem. Tôi chắc ông sẽ bảo tôi rằng Justin được phép sử dụng thẻ tín dụng của ông để đặt phòng ở khách sạn, đặt mọi dịch vụ phòng và đủ mọi khoản phí.”

“Dĩ nhiên.”

“Vậy thì đó là việc của ông. Những gì còn lại là của tôi.”

“Tôi muốn con trai tôi được thả ngay lập tức. Chúng tôi sẽ đền bù mọi khoản thiệt hại.”

“Vậy ông nên biết số thiệt hại kia sẽ ngót nghét, nếu không nói là còn vượt hơn, sáu con số đấy. Phải.” Brooks gật đầu trong khi mắt Blake tròn xoe, còn mặt gã đỏ lửng. “Chúng làm đủ trò ở mấy cái phòng đó.”

“Nếu Russell Conroy hoặc cha cậu ấy, người tôi luôn kính trọng, biết nghĩ chút thôi thì họ đã có thể khuếch trương cơ sở kinh doanh này để khai thác...”

“Hai sĩ quan của tôi đến khách sạn bây giờ, lập hồ sơ mọi thiệt hại. Nhân viên bảo hiểm cũng đang trên đường đến. Tôi cũng vừa từ đó về và tận mắt thấy tất cả. Các sĩ quan của tôi cũng sẽ tìm kiếm các chất phi pháp, vì chỗ đó nồng nặc mùi cần sa. Tôi không rõ con trai ông và bạn bè nó lấy vang đỏ hay rượu mạnh, bia và đủ loại rượu khác ở đâu ra, vỏ chai còn đầy ở chỗ đó, nhưng bọn chúng đều chưa đến tuổi được uống rượu hợp pháp. Thêm nữa, con trai ông tấn công Russ - lần này ông không hăm dọa tôi chứ,” Brooks đáp trả. “Nó tấn công Russ, trước mặt các nhân chứng. Nó cũng tấn công nhân viên bảo vệ, ngay trước mặt các nhân chứng.”

“Tôi muốn nói chuyện với con trai mình. Ngay bây giờ.”

“Không. Tôi sẽ nói với cậu ta, và luật sư của cậu ta có thể có mặt và cùng trò chuyện. Mặc dù chưa đủ tuổi uống rượu hợp pháp nhưng về mặt pháp lý cậu ta đã trưởng thành. Hơi vô lý, nhưng đó là luật. Ông sẽ được nói chuyện với con trai khi tôi đã xong việc với cậu ta. Mà quý ngài Blake này, ông không mua chuộc nổi nhà Conroy như ông đã làm với những người khác đâu. Họ sẽ không bị mua. Lần này, Justin sẽ phải trả giá cho những gì cậu ta gây ra.”

“Làm căng quá đấy, Gleason, anh làm căng vụ này thì rồi anh sẽ mất việc đấy.”

“Tôi nói rồi, cứ để rồi xem. Tôi đoán Justin đòi có luật sư, nhưng tôi phải kiểm tra cái đã. Chưa tới lúc cậu ta đòi luật sư thì không ai được trò chuyện với cậu ta cả.”

Brooks bước lại chỗ Jeff Noelle, một trong những nhân viên bán thời gian của anh, lúc này đang cố hết sức để tỏ ra vô can. “Nó có đề nghị luật sư không, Jeff? Cậu có để ý không?”

“Có thưa sếp. Nó cứ to mồm đòi luật sư lúc Ash và Boyd dẫn nó vào, và còn quát tháo bắt hai tù nhân khác ngậm mồm.”

“Thế thì được rồi.” Brooks quay lại. “Ông có thân chủ rồi đấy, Harry.”

“Tôi muốn nói chuyện riêng với thân chủ của mình ngay.”

“Được thôi. Jeff, cậu dẫn ông Darnell tới chỗ thân chủ của ông ấy.”

“Rõ thưa sếp.”

Mặc kệ Blake, Brooks đi về văn phòng mình rồi đóng cửa lại. “Justin gọi luật sư, đúng như dự kiến. Họ sẽ nói chuyện, sau đó tớ sẽ thẩm vấn nó. Cà phê nhé?”

“Không. Tớ xin ít nước. Tớ không nghĩ mình có thể nhồi thứ gì được.”

“Tớ sẽ lấy lời khai chính thức của cậu. Chúng ta sẽ tiến hành việc này theo đúng tuần tự, Russ. Tớ cảnh báo trước rằng tay Blake sẽ tìm cách gây sức ép bắt cậu và gia đình nhận tiền đền bù, để bỏ qua cho thằng ranh này đấy.”

Hai má Russ đỏ bừng, chẳng khác gì màu tóc anh ta. “Đời này tiền chưa phải là tất cả. Mẹ tớ mua cây đèn chùm đó tận Waterford, Ireland, vận chuyển nó về tận đây chỉ để treo ở phòng khách. Nó là niềm tự hào và niềm vui của bà. Chỉ riêng thứ đó thôi, Brooks ạ.”

“Tớ hiểu. Tớ sẽ ghi lại chi tiết này.”

“Được.” Russ nhắm mắt lại một lúc, gật đầu. “Được.”

Khi họ xong việc, Brooks xem xét kỹ mặt người bạn của mình. Vẻ giận dữ đã nhạt nên những đốm tàn nhang hiện rõ lấm tấm trên sắc diện nhợt nhạt của anh ta. “Tớ muốn Jeff lái xe đưa cậu về nhà, nhưng chắc cậu muốn quay lại khách sạn.”

“Tớ phải quay lại đó.”

“Tớ biết. Cậu ấy sẽ đưa cậu đi. Tớ phải ở đây một lát. Tớ sẽ ghé chỗ cậu khi xong việc, nếu cậu muốn.”

“Cảm ơn cậu, Brooks. Nếu cậu có thể gọi điện được, cứ báo cho tớ biết tình hình thế nào nhé.”

“Được rồi, và tớ sẽ tới chỗ cậu sau khi tớ xong. Tớ không muốn bất kỳ ai dọn dẹp hiện trường vội, được chứ?”

“Cậu nghĩ mất bao lâu - mà thôi.” Russ giơ một tay lên. “Kệ đi.”

“Tớ bảo Boyd dán băng cảnh sát lên cửa rồi. Tớ biết cậu không thích thế, nhưng chúng ta càng làm căng việc này thì càng có nhiều cơ hội chiến thắng nếu nhà Blake quyết định ra tòa.”

“Cậu cứ làm những gì phải làm.”

“Còn một việc cuối cùng.” Brooks mở một ngăn kéo và lấy ra một chiếc máy ảnh kỹ thuật số. “Nói chết tiệt đi.”

Russ hơi bật cười, thở dài. Rồi quắc mắt nhìn vào máy ảnh. “Chết tiệt.”

Khi Brooks rời văn phòng, anh nhận ra Blake không còn ở khu ngoài nữa. Có lẽ đã chuồn để tìm thị trưởng, hoặc làm nghẽn các tháp điện thoại di động bằng những cuộc gọi cho dân biểu đại diện bang, cho ngài thống đốc tính khí đồng bóng.

“Hậu quả đáng tiếc,” Alma nói, và trao cho Brooks một chiếc phong bì. “Tôi chụp được cả tấn ảnh, như cậu dặn. Tim tôi như muốn vỡ tung luôn.”

“Thứ này thì không.” Boyd giơ ra ba cái túi đựng bằng chứng. “Chúng tôi đã thấy cần sa, cả cocaine và một ít thuốc gây nghiện Oxycodone nữa cho đủ bộ.”

“Được đấy. Hai người lập hồ sơ chưa?”

“Tất cả đều đâu vào đấy và đúng quy trình. Chúng tôi cũng lấy máy quay video như sếp nói, và Ash đã xem trong khi tôi tìm kiếm. Không thể lập hồ sơ rõ hơn được nữa.”

“Mọi người làm tốt lắm. Harry vẫn ở đằng sau kia à?”

“Ông ta vẫn chưa ra.”

“Tôi sẽ ra phía sau, bắt đầu với thằng đầu sỏ đã. Boyd, anh thẩm vấn thằng Chad Cartwright đi, còn Ash, cậu lo thằng Doyle Parsins. Hai người nhắc lại cho chúng quyền của chúng, được chứ? Và ghi âm lại tất cả mọi thứ. Nếu có đứa nói ‘luật sư’ thì hai người dừng ngay.”

“Chúng vẫn chưa đòi, cũng chẳng yêu cầu gọi điện,” Ash nói với anh. “Lần cuối tôi kiểm tra, cả hai thằng vẫn say như chết.”

“Gọi chúng dậy đi.”

Brooks đi về gian phòng họp bé xíu. Anh đập cửa, đẩy mở ra. “Đến lúc chú mày và ta nói chuyện rồi, Justin.”

Justin vẫn nằm ườn trên ghế, một tay vắt hờ hững qua lưng ghế. Nó chỉ nhếch mép.

“Sếp trưởng, tôi có mấy lời muốn nói với anh.” Harry đứng lên, thì thầm gì đó với Justin khiến thằng ranh nhún vai.

Harry đi ra, đóng cửa lại. Ông ta thấp hơn Brooks một cái đầu và hơn anh khoảng mười lăm tuổi. Ngày xưa, chính Harry đã huấn luyện đội Little League của Brooks giành được một chức vô địch.

“Brooks, tôi biết ba thanh niên này có gây ra một số thiệt hại cho căn phòng khách sạn đó, và tôi hiểu có tình trạng uống rượu khi chưa đủ tuổi. Thực tế là các cậu ấy sẽ đền bù mọi thiệt hại nếu có, và trong trường hợp đó khách hàng của tôi được phép có bên thẩm định độc lập. Và cả hai chúng ta đều biết vụ uống rượu sẽ chẳng đi đến đâu cả. Chỉ phạt hành chính, có khi tư vấn tâm lý một chút là cùng. Còn về chuyện tấn công, Justin kể với tôi rằng Russ tỏ ra bực bội là điều dễ thông cảm, và cả hai đã có chút va chạm. Giờ...”

Brooks lôi tấm ảnh phần môi rách và sưng vù của Russ trong hồ sơ ra. “Ông gọi thế này là có chút va chạm hả?”

Harry trân trân nhìn bức ảnh, sau đó chỉ biết thở dài, đưa hai tay lùa vào mớ tóc màu nâu cắt ngắn của mình.

“Ông không thấy mệt vì làm cái việc này à?”

Harry phẩy một tay, lắc đầu. “Tôi phải làm công việc của tôi thôi, Brooks.”

“Ông biết là có những hôm tôi thấy công việc của mình như cứt. Công việc của ông còn cứt hơn.” Brooks mở cửa. Anh lấy ra một máy ghi âm, đặt lên bàn.

Anh nhận thấy sự việc đêm qua đã tiêu hao phần nào diện mạo công tử hào hoa quyền quý của Justin. Tốt, Brooks nghĩ, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu trâng tráo.

“Cậu sẵn sàng với các quyền của mình chưa, Justin?”

“Rồi. Tôi có quyền chửi ông.”

“Justin,” Harry cảnh báo.

“Tự do ngôn luận mà.”

“Tôi cũng sẽ thực hiện đúng quyền đó. Ông muốn xem những thứ này không, ông luật sư.” Brooks trút cả đống ảnh ra bàn lúc ngồi xuống.

Trong khi Harry xem ảnh, Brooks quan sát thằng nhãi.

Justin Blake, con một của Lincoln và Genny Blake, sinh ra với tiền bạc, thanh thế và hình thức ưa nhìn. Với những đường nét như tạc, cái miệng hay hờn dỗi, đôi mắt biêng biếc và mái tóc óng ả dày dặn khiến cho thằng bé luôn được đám con gái để ý suốt những năm trung học.

Có thể thằng bé đã làm được gì đó, Brooks nghĩ - có lẽ nó sẽ vẫn làm được gì đó - nhưng cho đến lúc này tiền bạc, thanh thế và hình thức lại biến thành thói ngạo mạn, tính cách đê tiện và thái độ xấc xược với bất kỳ lực lượng chức năng nào.

“Justin Blake, cậu bị buộc tội phá hoại tài sản, uống rượu khi chưa đủ tuổi và hành hung người khác theo ba điểm.”

“To chuyện thấy mẹ.”

“Ồ, sẽ như vậy đấy. Và các tội danh tàng trữ nữa. Chúng tôi tìm thấy cần sa, cocaine và Oxycodone mà cậu và đồng bọn mang vào phòng.”

Justin chỉ cười khẩy. “Tôi không biết ông đang nói chuyện gì.”

“Chúng tôi đã có sẵn dấu vân tay của cậu trong hồ sơ. Tôi dám cá chúng tôi sẽ tìm thấy những thứ đó trên túi cần sa, túi cocaine, thậm chí có khi cả trên những viên thuốc nữa. Cậu được nộp tiền tại ngoại, và một trong các điều kiện để làm vậy là không dính tới ma túy, không uống rượu, không gây rối. Cậu vi phạm cả ba rồi.”

“Một tiếng nữa là bố tôi sẽ đưa tôi ra khỏi đây thôi. Nếu ông Harry muốn kiếm được khoản tiền công hào phóng thì ông ấy sẽ thu xếp mọi việc còn lại trước buổi sáng.”

“Không, và không. Lần này thì không. Russell Conroy vừa chính thức khởi kiện. Các sĩ quan của tôi cũng đã phỏng vấn nhân chứng. Như cậu thấy, chúng tôi có hồ sơ ảnh về tình trạng phá hoại mà cậu gây ra. Chúng tôi tìm được ma túy, rượu và chả mấy lúc chúng tôi sẽ gọi được mấy cô gái mà các cậu giải trí đêm qua. Tôi nghĩ sẽ càng phiền nếu có cô nàng nào tình cờ chưa đủ mười tám tuổi, vì khi đó tôi phải bổ sung thêm tội danh cưỡng bức như luật quy định và như thế là phạm pháp vị thành niên nặng thêm đấy. Nhưng cho dù không phạm tội thêm thì lần này cậu cũng không được bảo lãnh tại ngoại, tư vấn và lao động công ích đâu. Cậu sẽ làm vậy vào lúc khác.”

Justin giơ ngón tay giữa lên. “Một tiếng.”

“Cậu đã vi phạm điều kiện bảo lãnh tại ngoại, và nhìn thời gian xem! Đã qua tám giờ rồi. Quá muộn để nghe giải trình tại ngoại trong tối nay rồi. Cậu sẽ làm khách tại cơ ngơi rất tốt của chúng tôi cho tới mười giờ sáng mai, đến lúc đó chúng ta sẽ tới gặp thẩm phán và trưng tất cả ra.”

“Vớ vẩn.”

“Cảnh sát trưởng Gleason,” Harry bắt đầu, “phụ huynh của thân chủ tôi là những nhân vật đáng kính của cộng đồng. Tôi tin chúng ta có thể thả Justin để họ giám sát an toàn một tối.”

Brooks nhìn như xoáy, nghiêm nghị. “Sẽ không có chuyện đó. Cậu ta ở lại. Tôi có thể không cản được thẩm phán cho nộp tiền tại ngoại vào sáng mai, nhưng trước lúc đó thì cậu ta thuộc thẩm quyền của tôi.”

“Ông chẳng là cái đinh gì. Ông chỉ là một thằng cớm hãnh tiến đang cố khoe mẽ thôi. Bố tôi sẽ dùng tiền đập chết ông. Ông chẳng làm đếch gì được tôi đâu.”

“Đúng là cái hạng chỉ biết đem tài khoản ngân hàng của bố ra khoe - ai thèm sợ cái thằng trẻ ranh xoắn quẩy bên trong cậu. Biết tôi sẽ làm gì với cậu không? Tôi có thể bắt giữ rồi buộc tội cậu và tôi đã làm rồi. Tôi có thể tống giam cậu cho tới lúc thẩm phán bảo tôi làm khác. Tôi có thể - tôi sẽ làm thật đấy, không đùa đâu - làm chứng trong phiên tòa xử cậu, nếu cậu dám đem vụ này ra tòa, và kể chi tiết từng hành vi phá hoại, vô tích sự, xấu xa của cậu.”

“Tôi cần ở riêng với thân chủ của mình một lúc.”

“Ông đã có hơn nửa tiếng với cậu ta rồi.”

“Brooks, tôi cần ở riêng với thân chủ của mình.”

“Được thôi. Khi nào các vị xong, nó sẽ vào buồng giam.”

Brooks bước ra. Chưa đầy mười giây đã nghe thấy tiếng gào. Anh biết mình có phần nhỏ nhen, và có vẻ hơi vi phạm đạo đức nghề nghiệp, nhưng trong lòng anh thấy thật khoan khoái khi nghe Justin nổi cơn tam bành như một đứa trẻ ranh hai tuổi.