Chương 17
Trong căn nhà yên ắng với chú chó ngáy khò khò dưới chân, Abigail xem qua một lượt các tài liệu của FBI mà cô xâm nhập được. Cô thấy vui vì đặc vụ Elyse Garrison đã lần theo đầu mối mà cô để lại và tiếp tục điều tra. Con số năm phẩy sáu triệu mà chiến dịch của FBI đã tịch biên ngang là một cú đòn ngoạn mục đau điếng, đủ để phát điên, theo như Abigail thấy. Và sáu nhân vật sẽ bị bắt.
Rất khó để khiến nhà Volkov ngừng hoạt động, nhưng việc này sẽ làm chúng bực tức và khiến chúng sục sâu hơn vào tổ chức, cố gắng tìm cho ra nguồn tiết lộ.
Hài lòng, cô đóng các file tài liệu lại, tự nhủ mình cần phải đi ngủ. Đã gần nửa đêm, và cô đã ký được hợp đồng hai công việc mới trong tuần. Cô cần lấy lại sức để bắt đầu công việc vào sáng mai.
Nhưng cô không mỏi mệt. Abigail tự nhận mình là người không biết ngừng nghỉ. Và những gì cô đang làm, dưới vỏ bọc công việc và nghiên cứu, là chờ đợi điện thoại của mình reo vang.
Cô tự hỏi, không biết đã bao nhiêu lần cô đọc một cuốn sách hay xem một bộ phim rồi phát bực vì chi tiết một phụ nữ đợi người đàn ông gọi đến? Với cô dường như những người phụ nữ làm vậy không chỉ thiếu sự tự tôn mà còn rất ngốc nghếch.
Giờ thì cô chỉ có thể phát bực với chính mình.
Cô không thích thú gì cái cảm xúc đã trải qua, một sự kết hợp giữa tâm trạng bồn chồn và lo lắng. Chỉ loáng thoáng thôi, nhưng rõ là có.
Thậm chí cô không muốn mối quan hệ này, cô tự nhủ, và chắc chắn cô không muốn cái vị thế khó chịu và không lấy gì làm hấp dẫn của mình lúc này.
Cô không hề đòi hỏi những cuộc điện thoại, những buổi hẹn ăn tối hay tán gẫu... đại loại thế. Tất cả những điều đó xen vào nhịp sống thường ngày của cô, làm rối thời gian biểu của cô và quan trọng hơn, chỉ dẫn tới những điều phức tạp mà cô không thể mạo hiểm.
Nhưng cô phải thừa nhận rằng thật tuyệt sau khi có được những điều đó, được quên đi - chỉ trong vài phút thôi - và đơn giản được là Abigail.
Cô nàng Abigail mà anh ta si mê và thích được ở bên.
Nhưng như thế chẳng phải là lọt vào cũng cái bẫy mà cô đã tự giăng ra cho mình nhiều năm trước chăng? Thuyết phục bản thân rằng cô có thể là những gì không phải là cô, có những gì mà cô không thể có chăng?
Thật tốt, tốt hơn cả - không, tốt nhất - là anh không gọi. Cô có thể điều chỉnh bản thân ngay lập tức, cuộc sống của cô sẽ trở lại y như trước khi anh làm thay đổi.
Cô sẽ pha cho mình một ít trà thảo mộc. Cô sẽ mang lên gác và đọc sách đến khi buồn ngủ. Thế mới hợp lý chứ. Thế mới là cô chứ.
Khi cô đứng lên, chú chó choàng tỉnh ngay. Nó theo chân cô vào bếp và ngồi đợi khi trông thấy cô đổ nước vào siêu.
Một chú chó ngao, cô nghĩ thầm, khi đặt siêu lên bếp lò, một căn nhà an toàn, thoải mái và công việc vừa ý. Đó là những thứ duy nhất cô thấy cần để được toại nguyện, và sự toại nguyện là tất cả những gì cô cần.
Rồi khi hệ thống báo động của cô phát tín hiệu, cô không còn cảm giác căng thẳng và sẵn sàng như thường lệ nữa. Thay vào đó, cô cảm thấy trào lên một niềm hy vọng. Bị cảm giác đó kích thích, cô liền hướng mắt về phía màn hình để quan sát cảnh Brooks lái xe tới chỗ căn nhà.
Anh quá bạo, cô nghĩ, khi đến nhà cô sau nửa đêm. Cô ước gì lúc này mình đã tắt hết đèn và lên giường. Nếu cô làm vậy, ít nhất anh sẽ không có lý do gì nghĩ cô vẫn đợi anh.
Cô sẽ bảo anh cô sắp đi ngủ và rất mệt không muốn có ai ở bên. Đơn giản và hợp lý, cô nghĩ, lúc đi ra cửa.
Cô mở cửa lúc anh bước ra khỏi xe, và nhờ ánh sáng những ngọn đèn an ninh, cô nhìn gương mặt anh, những cử động của anh, vẻ mệt mỏi, giận dữ, buồn phiền.
“Xin lỗi em.” Anh đứng một lúc ở thềm hiên nhà, ngập trong ánh sáng rực rỡ. “Lẽ ra anh nên gọi điện sớm hơn. Lẽ ra anh nên về nhà.”
“Anh có làm vậy đâu.”
“Không. Mọi việc rất phức tạp.” Anh thọc một bàn tay qua mái tóc. “Và anh đến đây khi còn chưa kịp nghĩ xem đã muộn thế nào rồi. Em vẫn còn thức.”
“Vâng.” Vẻ cương quyết của cô dịu hẳn và tan biến khi cô nhìn kỹ gương mặt anh. “Em đang pha trà. Anh muốn uống trà không?”
“Tốt quá.” Anh đi lên bậc tam cấp. “Anh xin lỗi anh đã không cho em biết anh sẽ đi lâu như vậy.”
“Anh có công việc. Em cũng vừa làm việc xong.”
Không nói gì, anh quàng tay quanh người cô, áp mặt vào tóc cô. Không phải để vui thích, cô nhận ra như vậy. Cô phải mất một lúc mới giải mã được ý nghĩa của cái ôm ấy. Anh tìm thấy sự thoải mái. Anh tìm đến cô vì muốn được thoải mái, và không ai khác làm được vậy.
Cô định vỗ nhẹ lưng anh nhưng lại thôi. Nhắm mắt lại, cô cố gắng hình dung những gì mình muốn. Cô xoa xoa lưng anh theo những vòng tròn nhỏ, cho tới khi cô nghe thấy anh thở dài.
“Siêu nước đang sôi,” cô bảo anh khi nghe thấy tiếng còi rít lên.
“Phải.” Nhưng anh chần chừ một lúc nữa rồi mới lùi lại.
“Anh vào đi. Em cần khóa cửa.”
“Để anh làm cho.”
“Không, em...” Cô sẽ chẳng cảm thấy thực sự yên tâm nếu không tự mình khóa cửa.
“Được rồi. Anh sẽ giải quyết siêu nước.”
Khi cô xong việc, cô thấy anh đang rót nước sôi vào ấm trà đã được cô đong sẵn.
“Hương chanh, đúng không? Thỉnh thoảng buổi tối mẹ anh cũng làm y hệt.”
“Rất dễ chịu.”
“Anh xin một tách vậy.”
Cô lấy ra bộ tách đĩa thứ hai. “Bạn anh ổn chứ?”
“Không hẳn.”
“Thế à?” Lập tức thấy xấu hổ vì sự khó chịu lúc nãy của mình, cô liền quay lại. “Anh ấy có bị đau không?”
“Chỉ là một nắm đấm trúng mặt thôi, trước đây anh ta từng được nếm mùi rồi. Anh ấy chỉ bị lại thôi.”
Im lặng, cô sắp xếp tách, ấm, bát đường và thìa lên bàn. “Anh ngồi xuống đi. Trông anh rất mỏi mệt. Chúng ta sẽ phải dùng chung cái lọc trà khi ngâm vào nước rồi. Em chỉ có mỗi một cái.”
“Không sao đâu.”
Cô vẫn đứng trong khi anh ngồi xuống. “Anh có muốn ăn gì không? Em còn lasagna. Có thể đem hâm nóng lại.”
“Không. Không cần, nhưng cảm ơn em.”
“Anh có vẻ không vui,” cô buột miệng.
“Cũng có phần nào. Tại cũng gặp nhiều chuyện vớ vẩn nữa. Anh phải gạt bỏ tất cả trước khi xử lý vào ngày mai.”
“Anh có muốn kể cho em không, hay em cần đổi chủ đề?”
Anh hơi mỉm cười. “Em ngồi xuống đi, Abigail, và uống trà đi.”
“Em không biết em có giỏi việc này không,” cô nói trong lúc ngồi xuống.
“Việc uống trà à?”
“An ủi. Hoặc xoa dịu. Vì anh vừa giận vừa buồn, nên cần cả hai thứ.”
Anh đặt nhẹ một tay lên tay cô, sau đó rót trà ra. “Lát sẽ biết ngay. Gia đình Russ sở hữu khách sạn đến nay đã ba đời. Với họ, nó không chỉ là cơ sở kinh doanh, cũng không chỉ là kế sinh nhai.”
“Nó là một phần quan trọng trong lịch sử gia đình họ, và vị trí của họ trong cộng đồng.”
“Phải. Đó còn là niềm tự hào và tình yêu. Justin Blake, em đã nghe đến tên Blake chưa?”
“Rồi ạ. Đó là một gia đình giàu có và thế lực trong vùng.”
“Justin là một thằng nhãi cứng đầu chuyên quậy phá, từng say rượu lái xe, hư thân mất nết. Nó đã phải bóc lịch dài dài nếu ông bố của nó không dùng tiền bạc và ảnh hưởng, hay áp lực chính trị - bất cứ thứ gì được - để cứu nó. Thằng ranh không biết tôn trọng pháp luật hay bất kỳ thứ gì khác.”
“Rất khó để phát triển một con người nếu cậu ta được phép hành xử vô lối mà không bị trừng phạt. Em xin lỗi,” cô nói nhanh, “Em nên nghe đã.”
“Không sao. Nhưng mà vụ mới nhất của nó đây. Nó và mấy đứa mèo mả gà đồng mà nó vẫn giao du đặt cái phòng đẹp nhất tại khách sạn và phá phách. Phá hủy nơi đó.”
“Tại sao?”
“Vì thích quậy phá, vì nhàn cư vi bất thiện, bởi chúng có thể làm như vậy. Gây chuyện.” Brooks nhún vai, rồi đưa tay xoa mặt. “Tối nay Russ đến xử lý chúng khi khách khứa phàn nàn về tình trạng ồn ào. Kết cục là thằng Justin đấm anh ấy, đánh cả bảo vệ, và bị bắt. Lần này thì nó sẽ không thoát được đâu. Chắc thiệt hại phải hơn một trăm nghìn đô cơ đấy. Có khi còn hơn.”
“Thế thì lớn quá.”
“Phải, chính thế, và Russ cùng bố mẹ anh ấy sẽ không nhượng bộ khi Lincoln Blake bức bách họ. Lúc tối anh đã nói chuyện với anh ấy và thằng ranh kia.”
“Anh cũng sẽ không nhượng bộ.”
“Phải, anh sẽ không nhượng bộ. Justin và lũ bạn nó đang qua đêm trong buồng giam. Ngày mai chúng sẽ nộp tiền tại ngoại, Blake sẽ làm việc đó. Nhưng Justin có hai lựa chọn. Nó giải trình và ngồi tù, hoặc nó ra tòa và ngồi tù, nhưng lần này nó xong rồi. Và dù thế nào thì nhà Blake cũng phải đền bù thiệt hại đầy đủ. Trời ạ, bực cả mình.” Anh bật dậy, đi nhanh về phía cửa sổ. “Lẽ ra anh nên về nhà.”
“Anh sẽ không bực tức ở nhà à?”
“Không, anh nổi cáu ở bất kỳ đâu. Cái thằng cha khốn kiếp hút thuốc như ranh, hãnh tiến và béo ị ấy lại đe dọa anh chuyện công việc, và anh sợ gã chắc?”
“Gã bố à?”
“Phải, là gã bố.”
“Gã có đuổi việc được anh không?”
“Nếu gã làm được thế thì người ta cứ giao việc cho ai thì giao. Anh chẳng thèm nếu anh không làm nổi việc đếch gì. Không có chuyện một thằng cậy quyền cậy thế ất ơ nào đó thích làm gì thì làm trong khi anh cứ phải nhắm mắt làm ngơ đâu.”
“Đồng tiền là sức mạnh mà,” Abigail nói khẽ, “nhưng nó không phải là sức mạnh duy nhất.”
“Chúng ta sẽ biết thôi. Anh đã đến nói chuyện với bố mẹ Russ, rồi với Russ và Seline - vợ anh ấy- sau khi anh làm việc với luật sư. Bà cụ khóc. Bà Conroy ấy. Người phụ nữ vui tính, đáng mến lúc nào cũng có lọ bánh quy đậu phộng bơ này gần như suy sụp và chỉ biết khóc. Lẽ ra anh đã phải tìm cách tống khứ thằng ranh mất dạy kia trước khi mọi việc đến nước này.”
“Trách cứ bản thân vì những gì nó làm hay những gì bố nó có thể làm cũng vô ích thôi, nhất là khi chúng đã quen thói như vậy từ trước khi anh đảm nhận vị trí cảnh sát trưởng. Việc cần làm là bắt giữ nó, thì anh đã làm rồi, và chuẩn bị bằng chứng để công tố viên kiên quyết ra một bản cáo trạng buộc tội khi xét xử. Còn như thế không phải là đồng cảm đâu,” cô nhận xét.
Brooks lại ngồi xuống, nhấc cốc trà của mình lên. “Nói vậy nhưng mọi việc khá suôn sẻ. Anh biết cách xử lý mà, Abigail.”
“Nhưng bạn anh và gia đình anh ấy bị tổn thương. Chuyện này dính dáng đến cảm xúc cũng như tài chính, sức khỏe và hình sự. Chúng sẽ phải trả giá cho hành động của mình. Gánh chịu hậu quả. Cũng như công lý.”
Bàn tay cô co lại thành nắm đấm trên bàn một lúc rồi cô mới thả lỏng ra.
“Khó mà nén nổi cảm giác buồn, giận, thậm chí là tuyệt vọng khi những điều xấu xa xảy ra, bởi nỗi sợ, quyền lực và tiền bạc thường vẫn lấn lướt công lý.”
Anh nhổm về phía trước, đặt một bàn tay lên tay cô. “Ai đã làm tổn thương em vậy?”
Cô lắc đầu, không nói gì.
“Thôi anh không hỏi nữa.”
“Ngày mai anh định làm gì?”
“Anh có một cuộc gặp lúc bảy rưỡi với công tố viên để điểm lại mọi việc lần nữa. Bọn anh sẽ nghe tố cáo, nghe điều trần việc nộp tiền tại ngoại. Anh đoán họ sẽ thả Justin và bọn kia cho tới khi mở phiên tòa. Anh không nghĩ nó sẽ chấp nhận thỏa thuận nhận tội. Chắc phải chờ tới khi gần tuyên án, nếu đám luật sư không làm rối thêm. Gia đình Conroy rất bực nên sẽ theo đến cùng vụ kiện dân sự. Anh sẽ không ngăn cản chuyện đó. Đã đến lúc cần có sức ép từ phía bên kia.”
“Vậy thì anh biết mình phải làm gì và tiến hành như thế nào. Bọn họ hung hăng không?”
“Thằng ranh cứ thích tỏ ra bố đời.”
“Ý em là họ có thể hoặc có tìm cách làm hại anh hoặc gia đình bạn bè anh không? Dùng bạo lực như một cách hăm dọa.”
“Không nói chắc được, nhưng anh sẽ không để xảy ra chuyện đó đâu. Blake thường dùng tiền làm vũ khí thôi.”
Abigail trầm ngâm. “Em không tin bọn họ có thể sa thải anh.”
“Em không tin ư?”
“Nói một cách khách quan, gia đình anh là không thể thiếu vắng trong cộng đồng. Được quý mến và kính trọng. Anh cũng được quý mến và kính trọng. Em cho rằng là một gia đình kinh doanh đã nhiều thế hệ, với một món bất động sản quan trọng trong cộng đồng, bạn anh và gia đình anh ấy cũng rất được coi trọng. Tài sản của họ bị hủy hoại bởi lối hành xử vô lối và ích kỷ, cho nên họ sẽ nhận được sự cảm thông và bất bình. Đó cũng chính là vũ khí. Ngoại suy từ những gì anh nói tối nay, em phỏng chừng rằng nhà Blake khiến người ta sợ sệt chứ không hề được yêu quý. Chắc trong cộng đồng có nhiều người rất vui nếu thằng con trai nhà ấy bị trừng phạt vì những hành vi của nó.”
“Ngoại suy. Sao em có thể dùng được những từ ngữ như thế mà vẫn khiến cho anh cảm thấy khá hơn rất nhiều nhỉ?”
“Thế ạ?”
Lần này anh đặt một bàn tay lên tay cô và cứ để nguyên thế. “Em đã nói đúng về chuyện buồn phiền. Anh thấy như vậy, và rất cáu, lại thất vọng nữa. Chúng ta sẽ phải thêm một chút cảm giác rầu rĩ cho chính anh nữa. Giờ thì anh chỉ còn thấy tiếc và muốn điên lên vì phải chờ để trừng trị chúng nó - nói về mặt pháp lý ấy.”
“Thế ổn chứ?”
“Quá ổn luôn.” Anh siết chặt nắm tay. “Anh nên về thôi.”
“Giá mà anh ở lại được.”
Anh lật bàn tay cô để cho những ngón tay họ đan vào nhau. “Đúng ý anh rồi.”
“Chúng ta đi ngủ thôi.”
“Hai bộ óc, một suy nghĩ.”
“Muộn rồi anh,” cô nói rồi đứng dậy thu dọn đồ uống trà. “Anh mệt rồi. Và vẫn còn chút buồn bực. Tình dục sản sinh ra endorphin, cho nên trong nhất thời anh sẽ cảm thấy...” Cô hơi bối rối khi quay lại và thấy anh đang cười cô.
“Anh yêu em một nửa rồi đấy,” anh bảo cô, “và đang tiến rất nhanh thành ba phần tư.”
Trong cô có gì đó bừng lên như ánh nắng rồi tan biến đi và một cảm giác hoảng hốt trào lên. “Xin đừng làm vậy.”
“Anh không nghĩ đó là chuyện em làm được hay không. Nó là chuyện xảy ra hoặc không xảy ra.”
“Đó là sự pha trộn của cuốn hút thể xác và nhục dục, cùng với cảm giác mới lạ và tình trạng căng thẳng giữa lợi ích chung và xung đột lợi ích. Mọi người thường nhầm lẫn giữa phản ứng hormone và những sự đồng điệu nào đó với những gì họ nghĩ là tình yêu.”
Anh vẫn mỉm cười lúc đứng lên, nhưng có gì đó lấp lánh trong mắt anh khiến cô thận trọng lùi lại một bước lúc anh tiến về phía cô.
Anh đặt tay lên vai cô, cúi đầu áp môi mình lên môi cô. Anh nói, “Suỵt,” và lại hôn cô. “Em không cần nói cho anh biết anh cảm thấy hay không cảm thấy gì, nếu không anh có thể lại nổi khùng mất. Chúng ta không muốn thế, phải không nào?”
“Phải, nhưng...”
“Suỵt,” anh lặp lại, đôi môi anh thì thầm sát môi cô. “Nàng Abigail xinh đẹp, luôn đầy nghi ngờ và lập luận sắc sảo. Lại hay lo lắng nữa.”
“Em không lo lắng.”
“Lo lắng,” anh nhắc lại, ngón tay cái lướt dọc bầu vú cô trong khi miệng anh tiếp tục đùa giỡn với miệng cô. Cọ xát, lướt qua, vuốt ve. “Khi em không chắc về điều gì tiếp theo, khi em không nắm rõ mọi việc, hay một tương lai mờ ảo. Anh thích cảm giác lo lắng.”
“Tại sao?”
“Và anh thích câu hỏi tại sao đầy tò mò.” Anh kéo áo của cô lên và cởi ra, nhìn vẻ ngạc nhiên - và, đúng, chỉ còn một chút lo lắng - ánh lên trong mắt cô. “Anh thích thú được biết em không hình dung ra việc này.” Hai bàn tay anh lướt dọc sườn cô ngược lên, đến hai bầu vú của cô, rồi đi xuống. “Hành động và phản ứng, phải không? Anh thích những phản ứng của em.”
Cô thừa nhận có tâm lý lo lắng. Dường như tâm lý ấy lan theo da cô, phía bên dưới, co cụm lại ở bụng cô, siết chặt trái tim cô làm tăng nhịp đập. Mọi thứ trong cơ thể cô đều có cảm giác êm ái, sau đó sắc lạnh, buông chùng rồi rối bời.
Cô biết thích nghi thế nào đây.
“Chúng ta lên gác thôi.”
Cô cảm nhận được môi anh áp vào cổ cô, và những ngón tay anh lần ngược phía sau lưng cô và lần mở móc khóa áo ngực của cô. “Anh thích gian bếp của em.” Anh đổi chân, kiễng hẳn mũi giày lên. “Chỗ đó ấm áp. Và hiệu quả. Anh thích cách cảm nhận của em dưới bàn tay anh. Abigail.”
Cô chìm vào nụ hôn, hấp tấp, hổn hển khiến cô thấy chóng mặt và yếu đuối. Sức cám dỗ. Mặc dù cô chưa bao giờ cho phép mình bị cám dỗ - điều đó là không cần thiết - nhưng tâm trí của cô nhận ra cảm xúc đó. Còn cơ thể cô hoàn toàn khuất phục.
Thèm khát cảm nhận da thịt anh, các cơ bắp của anh, xương của anh, cô lùa hai bàn tay dưới áo sơ mi của anh, thấy rõ sự ấm áp, rắn chắc, êm ái. Hơi thở của cô thêm hổn hển khi anh xốc cô lên, đặt cô ngồi trên quầy bếp. Cảm giác bất ngờ còn chưa bộc lộ hết thì miệng anh đã áp sát ngực cô.
Thật nóng bỏng, thật ướt át, thật mạnh mẽ, cô bật lên tiếng kêu đầy khoái cảm. Lẽ ra chỉ lát nữa cô sẽ nghĩ đến trạng thái cực khoái lan khắp cơ thể cả do bất ngờ lẫn cảm xúc. Nhưng lúc này điều đó đến với cô lúc chưa kịp chuẩn bị, khiến cô run rẩy và không có khả năng tự vệ.
“Brooks.” Cô muốn nói với anh chờ đã, chờ cho tới khi cô vững tâm, nhưng miệng anh đã lại áp vào miệng cô, cuốn cô đi thật nhanh, thật sâu, nên cô chỉ biết run rẩy và chấp nhận.
Trước kia cô chưa bao giờ bị cuốn đi, anh nhận ra như vậy. Không như thế này, khi cô hoàn toàn chịu thua, khi cô không thể tách một phần nhỏ của mình ra để duy trì sự kiểm soát.
Và lạy Chúa, anh muốn cuốn cô đi, phá tan cái sự kiểm soát bẩm sinh và hấp dẫn đó.
Anh kéo mạnh khóa kéo của cô xuống và, hơi nâng cô lên, kéo tuột quần bò của cô ra. Không để cho cô có thời gian bình tĩnh lại, anh áp miệng mình lên miệng cô lần nữa, nuốt chửng luôn sự phản kháng bản năng của cô. Anh vuốt ve cô, chòng ghẹo và nhẹ nhàng. Cô đã nóng rực, đã nhễ nhại, đã cân bằng lại. Anh muốn cô cuốn đi, duy trì cái cảm giác đó cho tới khi nó chế ngự và lấn át tất cả.
Anh muốn nhìn thấy cô như vậy.
Không khí, đặc quánh và ngọt ngào, khiến cô cảm thấy ngất ngây với từng hơi thở. Cảm giác đê mê anh mang đến cho cô thật trọn vẹn, thật thuần túy, dường như cô kẹt cứng trong đó, lún sâu và chìm nghỉm. Hàm răng anh cắn lấy đầu vú cô, mang cô đến một trạng thái tinh tế ngấp nghé cảm giác đau khi anh đẩy cho sức nóng ấy lên cao nữa.
Đến lúc cô nghĩ mình không thể chịu đựng được, không thể kiềm chế được, mọi thứ như bung ra. Cô nghe rõ tiếng mình rên rỉ, thứ âm thanh kéo dài trong cổ họng khi đầu cô gục mạnh trên vai anh.
Cô muốn quấn chặt lấy anh, thu mình trong lòng anh, nhưng anh đặt cô nằm nghiêng, vắt đôi chân run rẩy của cô quanh eo anh. Và anh đưa vào người cô.
Sự dụng chạm rất mới mẻ, khoái cảm rất mới mẻ. Mạnh mẽ, nhanh và cuồng nhiệt. Cơn lũ đang trào dâng ào ạt biến thành ngọn sóng triều dữ dội. Anh kéo cô xuyên qua nó, nhấn chìm cô trong nó, cho tới khi ngọn triều dữ dội hất tung cô lên mặt nước. Cô chỉ có thể lềnh bềnh ở đó, cho tới khi anh hòa cùng cô.
Lúc này, dần dần, cô cảm nhận được tim anh đập thình thịch sát ngực cô, và những tiếng thở hổn hển của anh rõ mồn một bên tai cô. Cô cảm nhận được bề mặt trơn nhẵn của quầy bếp phía dưới mình, ánh sáng chói lòa của những ngọn đèn bếp đập vào mi mắt khép chặt của cô.
Cô cần một hai khoảnh khắc, chỉ một hoặc hai khoảnh khắc để cân bằng trở lại, khi đó cô có thể...
Anh lại làm cô bất ngờ khi xốc cô khỏi quầy bếp, ôm gọn trong cánh tay anh.
“Anh không phải...”
“Suỵt,” anh lại nói, và bế cô lên gác.