Chương 21 (tt)
Cô ngừng lại, hít một hơi dài. “Sau đó em biết thêm thông tin. Họ không nghĩ em có mặt trong nhà nữa. Họ biết em không có ở đó. Có phỏng đoán rằng ai đó đã bắt cóc em, và phỏng đoán khác thì cho rằng chính em gây chuyện, bắn hạ John và Terry, cho nổ căn nhà. Cosgrove và Keegan thông đồng với nhau dựng chuyện, rằng khi chúng đến đó thì chỉ chậm vài giây. Và Cosgrove còn bị thương.”
“John đã bắn trúng hắn phải không? Thế còn đường đạn thì sao?”
“Bị bắn xuyên qua. Chúng nói rằng đèn đóm tắt hết, và chúng không biết chắc ai bắn, nhưng Keegan đưa Cosgrove ra ngoài. Căn nhà nổ tung khi hắn định quay vào. Thế là em chạy tiếp. Em đón xe buýt tới Indianapolis. Em mua nhu yếu phẩm, thuê nhà trọ khác, và em chế căn cước mới, dùng nó và một ít tiền để mua một chiếc xe đã sử dụng rồi chạy tới Nashville. Em làm phục vụ bàn ở đó ba tháng trời. Sau đó em lại đổi màu tóc, căn cước và đi tiếp.”
Cô lại hít một hơi. “Không còn nhiều tin tức thời sự nữa, và em cũng chưa thể dễ dàng truy cập vào hồ sơ của Cục Cảnh sát Tư pháp và Cục Điều tra Liên bang FBI. Em tới học ở Đại học Công nghệ Massachusetts bằng căn cước và học bạ giả, theo học các lớp về máy tính, và bất kỳ thứ gì khác tỏ ra hữu ích. Em liên hệ với một sinh viên ở đó, một nam sinh. Anh ta biết rất nhiều về xâm nhập máy tính. Nhiều hơn hẳn em. Em học hỏi từ anh ta. Em ngủ với anh ta, sau đó em rời bỏ anh ta. Em nghĩ anh ta cũng có quan tâm đến em, nhưng em rời bỏ anh ta chỉ để lại một lời nhắn ngắn gọn khi em đã học được tất cả những gì anh ta có thể dạy em. Cứ vài tháng em lại di chuyển, nhiều lắm là một năm. Thay đổi căn cước, thay đổi ngoại hình. Toàn mấy chuyện linh tinh như vậy thôi.”
Cô ngừng lại. “Em rất muốn tìm hiểu về vụ sát hại hai cảnh sát Tư pháp.”
Anh không nói gì, chỉ đứng lên, bước lại phía cửa sổ.
Và thế giới như đổ nhào với Abigail. Chắc giờ đây anh sẽ chấm dứt với cô, cô nghĩ thầm. Giờ đây mọi chuyện sẽ kết thúc.
“Em vẫn theo dõi Cosgrove và Keegan qua ngần ấy năm chứ?”
“Vâng. Keegan được thăng cấp vài lần.”
“Tốt lắm, em biết bọn chúng ở đâu, đang làm gì. Như thế sẽ đỡ mất thời gian và công sức.”
“Em không hiểu.”
Anh quay lại phía cô. “Em không nghĩ chúng ta sẽ để cho hai thằng khốn đó thoát khỏi tội sát hại hai cảnh sát tốt và gây phiền toái cho em đấy chứ? Rồi chuyện khiến em cứ phải trốn chạy kể từ ngày em bước sang tuổi mười bảy nữa? Chuyện chúng đã làm tất cả những việc đó để một thằng sát nhân nữa cùng với lũ đồng bọn và họ hàng chó chết, giết người, trộm cắp của nó có thể nhởn nhơ giết một cô gái vô tội thì sao?”
Cô chỉ biết trân trân nhìn anh. “Anh tin em?”
“Chúa ơi, dĩ nhiên anh tin em. Chẳng cần yêu em thì anh cũng tin em, vì rõ là em nói sự thật.”
“Anh vẫn yêu em?”
“Nghe này.” Anh bước lại chỗ cô, kéo cô đứng lên. “Anh muốn - không, anh đề nghị - em tôn trọng anh hơn thế. Anh không phải là loại khốn nạn bất lực tìm cách đánh tháo khi mọi thứ không được hoàn hảo. Anh đã yêu em cách đây một giờ. Giờ anh vẫn yêu em. Anh sẽ vẫn cứ yêu em, cho nên hãy quen với điều đó và đừng có nghĩ anh sẽ bỏ rơi em. Như thế là xúc phạm, và khiến anh bực mình đấy.”
“Em xin lỗi.”
“Tốt rồi. Em nên như vậy.” Anh kéo cô vào lòng và hôn, rồi buông cô ra. “Em học bắn súng ở đâu vậy?”
“Ban đầu chú John dạy em. Em sống ở Arizona một thời gian, và học từ một ông già. Ông ấy là người theo thuyết âm mưu và chủ trương phải sống sót được qua mọi chuyên. Ông ấy rất hay nhưng không hoàn toàn kiên định. Nhưng ông ấy quý em, và rất thông tuệ. Em đã dành thời gian học ở nhiều trường đại học, dưới những cái tên giả. Em cần học hỏi.”
“Trong căn phòng khóa kín trên gác là gì vậy?”
“Em sẽ cho anh xem.”
Cô dẫn anh lên, mở hết ba lượt khóa. “Đây là một phòng an toàn,” cô nói trong khi mở cửa.
Anh còn nhận ra đó là cả một kho súng đạn. Súng ngắn, súng trường, dao. Những giá chất đầy thực phẩm đóng gói, nước đóng chai, một hệ thống máy tính hiện đại y hệt ở dưới nhà, một phòng vệ sinh xử lý bằng hóa chất, quần áo, tóc giả, thuốc nhuộm tóc, pin dự phòng, anh nhận ra tất cả khi dạo quanh một lượt. Đèn pin, thức ăn cho chó, sách, một cái móc có dây đai để leo trèo, và những dụng cụ khác.
“Tự em chuẩn bị chỗ này à?”
“Vâng. Em cần học hỏi mà. Em đã thuộc bài. Em có vài căn cước và hộ chiếu khác nhau ngay ở đây, trong một cái két. Tiền mặt, thẻ tín dụng, nguyên vật liệu em cần để chế thêm thẻ căn cước, nếu cần. Hành vi phạm pháp.”
“Ồ, phải. Anh sẽ bắt giữ em sau. Được rồi, em biết cách tự bảo vệ mình, và đề phòng trước mọi việc. Em sống như thế này đã bao lâu rồi?”
“Mười hai năm.”
“Đủ dài rồi. Đến lúc ngừng trốn chạy rồi.”
“Em muốn như vậy. Hôm nay, em nghĩ...”
“Gì nào?”
“Không hợp lý tí nào.”
“Chúa ơi, Abigail.” Mặc dù vậy, anh vẫn phải bật cười. “Cứ phi lý đi.”
“Giống như một vòng tròn vậy. Thấy hình ảnh gã Ilya trong thằng Justin Blake, thấy những gì em nghĩ về lão Sergei Volkov trong gã Lincoln Blake. Thấy rất nhiều điều mà em ngưỡng mộ ở John trong anh. Và thấy em có thể đương đầu với nhà Blake, em có thể làm được những điều đúng đắn và không phải hoảng hốt hay bỏ chạy nữa. Dường như em có thể chấm dứt chuyện trốn chạy, nhưng em không biết liệu mình có làm được không.”
“Em có thể. Anh muốn một lon bia nữa. Anh muốn suy nghĩ. Chúng ta sẽ tìm ra cách, và chúng ta sẽ giải quyết nó.”
“Brooks...”
“Bia, suy nghĩ, tìm cách và giải quyết. Em không còn đơn độc nữa đâu, Abigail. Em cũng phải quen với điều đó đấy. Mà tên thật của em là gì?”
Cô hít một hơi. “Elizabeth.” Giọng cô nghe khàn đi khi nói ra. “Elizabeth Fitch.”
Anh nghiêng đầu. “Sao anh thấy em chẳng hợp với cái tên Elizabeth gì cả.”
“Thì gọi tắt đi, em là Liz.”
“Phải rồi. Anh thích nàng Abigail, nhưng anh cũng có thể nhận ra nàng Liz. Vậy đấy.” Anh bước tới, nắm lấy tay cô. “Rất vui được gặp em, Liz.”