Chương 22
Cô kiệt sức, Brooks nhận ra như vậy khi anh ngồi uống bia và ngẫm nghĩ. Chắc vì phải kể lại câu chuyện, sống lại quá khứ. Cô nép mình vào một góc chiếc sofa, ngủ gục. Cho nên anh im lặng, để cho cô thiếp đi một lát trong khi lò sưởi nổ lép bép và gió đập vào các ô cửa sổ.
Cơn bão đang kéo đến, anh nghĩ thầm.
Mười hai năm trốn chạy. Cô bước sang tuổi mười bảy và chẳng có gì hay có ai để dựa vào ngoại trừ chính mình, hoặc cô tin như vậy.
Anh nhớ lại chính mình ở tuổi mười bảy, nghĩ về mối quan tâm hay vấn đề lớn nhất của mình lúc ấy. Ao ước có được một cây gậy mạnh hơn, một chiếc găng nhanh hơn, để vươn tới cái mộng tưởng trở thành một tuyển thủ bóng chày nổi tiếng.
Và ao ước - thèm khát - Sylbie.
Và anh coi như thế là đã ghê gớm lắm rồi.
Một chút áp lực học hành, những cuộc chiến giành giật cô nàng Sylbie, sự khó chịu với những yêu cầu và quy định của bố mẹ. Nhưng anh có bố mẹ, gia đình, bạn bè, nền tảng.
Anh không thể hình dung những gì đến với cô, lúc mười bảy tuổi và trong nỗi sợ triền miên về mạng sống của mình. Chứng kiến một kẻ sát nhân máu lạnh, nhìn người đàn ông đã đem lại cho cô cảm giác an toàn, thậm chí cảm giác về gia đình, chảy máu tới chết và cố gắng làm theo yêu cầu lúc hấp hối của ông ấy.
John Barrow đã bảo cô chạy trốn, đương nhiên đã cứu được mạng sống của cô bằng mệnh lệnh ấy. Và cô không hề dừng lại.
Anh đổi chỗ, ngắm nhìn cô trong lúc cô ngủ. Đã đến lúc ngừng trốn chạy, anh nghĩ. Đến lúc tin tưởng ai đó sẽ giúp đỡ, làm điều đúng đắn.
Sergei và Ilya Volkov, Yakov Korotkii, Alexi Gurevich.
Anh cần tìm hiểu một chút tất cả những kẻ liên quan, hoặc tận dụng luôn những gì Abigail đã tìm hiểu. Anh chắc mẩm rằng bất kỳ điều gì đã và có thể biết về chúng đều nằm trong các file tài liệu của cô. Và trong đầu cô nữa.
Hai tên Cosgrove và Keegan cũng phải trả giá.
Một gã cớm nhơ nhớp cũng phải vào buồng giam chung với những kẻ mà gã bắt vào đó, theo quan điểm của Brooks. Một gã cớm bẩn thỉu sát hại một cảnh sát khác vì lợi ư? Đã có một địa ngục đặc biệt dành riêng cho chúng. Anh muốn góp phần tống Cosgrove và Keegan vào địa ngục ấy.
Anh có một vài ý tưởng, phải, chỉ một vài ý tưởng, cho việc đó. Anh muốn nghiền ngẫm một chút, tiến hành tìm hiểu, để cho mọi việc thật ăn chắc. Sau cả chục năm thì một vài ngày, thậm chí vài tuần, tìm hiểu và lên kế hoạch sẽ chẳng đáng kể gì. Và anh mong cô cần khoảng thời gian đó để quen với tinh hình mới. Anh cần thời gian đó để thuyết phục cô cho anh làm những gì cần phải làm, một khi anh xác định được chính xác sẽ như thế nào.
Còn bây giờ, anh nghĩ việc tốt nhất là đặt cô lên giường. Cả hai người có thể chợp mắt một lát.
Anh đứng dậy, bắt đầu xốc cô lên. Và cô thúc thẳng đầu gối vào hạ bộ anh.
Anh thề rằng anh cảm thấy đau như bị hoạn, rồi một cú cùi chỏ của cô táng thẳng vào thanh quản anh. Anh cảm thấy hai mắt mình tối sầm khi ngã nhào như một khối đá. Không thở nổi.
“Thôi chết, thôi chết! Brooks. Em xin lỗi.”
Vì âm thanh duy nhất anh có thể phát ra là tiếng khò khè nên anh chẳng nói năng được gì. Anh chỉ biết nằm đơ ra đó, chết lịm đi.
“Chắc em đã ngủ quên. Anh làm em giật mình.” Cô lật anh nằm ngửa lên, gạt tóc vương trên mặt anh. Chú chó liếm mặt anh đầy vẻ thông cảm. “Anh vẫn thở được chứ? Anh đang thở đấy chứ? Anh thở được rồi.”
Anh bật ho, và cảm thấy rát như phải bỏng chẳng kém gì hỏa ngục đang thiêu đốt ở tận cùng xương chậu anh. “Chết tiệt,” anh gắng gượng, và lại ho.
“Em sẽ lấy cho anh nước và đá lạnh. Cứ thở chầm chậm thôi.”
Hẳn là cô đã dặn chú chó ở lại bên anh, nên Bert mới cúi xuống và bốn mắt họ trông thẳng vào nhau. “Cái quái gì thế?” Khi miệng anh thốt ra câu đó, Bert lại liếm mặt anh.
Anh gắng nuốt xuống, sau đó thận trọng lật người để nhổm lên bằng đầu gối và tay. Anh giữ nguyên như thế một lúc nữa, tự hỏi không biết mình có nôn không. Anh tìm cách ngồi được xuống sàn, những gì trong dạ dày vẫn yên vị, lúc Abigail vội vã trở lại cùng với một túi đá lạnh và một ly nước.
“Đừng có chườm thứ đó vào hạ bộ anh. Thế đã đủ tai hại lắm rồi.” Anh nhận ly nước, và mấy ngụm đầu tiên buốt chẳng khác gì đang uống cả mớ dao cạo gãy, nhưng cảm giác khó chịu từ từ lắng xuống. “Cái quái gì thế?” anh lại nói.
“Phản xạ thôi. Em rất xin lỗi. Anh tái nhợt rồi. Em xin lỗi. Em thiếp đi, và em trở lại chỗ đó, nhà Alexi. Ilya tìm thấy em, và... em nghĩ anh chạm vào em, và em tưởng đó là Ilya, cho nên em phản ứng.”
“Thật đúng là. Nếu gã dám đụng đến em thì toi là cái chắc. Giờ thì có khi anh vô sinh luôn rồi.”
“Một đòn nhẹ kiểu này vào cơ quan sinh dục ngoài không ảnh hưởng đến khả năng sinh sản đâu,” cô lên tiếng, rồi nhìn đi chỗ khác. Chính cô cũng tái nhợt. “Em rất xin lỗi,” cô nhắc lại.
“Anh sẽ ổn thôi. Lần sau anh định bế em lên giường, anh sẽ đeo theo cái cốc. Giờ thì có khi em phải dìu anh rồi.”
“Em sẽ giúp anh.” Cô hôn nhẹ lên má anh.
“Anh xin nói đó không phải là chỗ bị đau, nhưng nếu em hôn vào chỗ anh bị đau và anh có phản xạ bình thường thì chắc anh chết mất.” Anh xua cô ra, gượng đứng lên. “Cũng không tệ lắm.” Anh hắng giọng và nháy mắt.
“Em sẽ giúp anh lên gác.”
“Anh tự làm được. Anh chỉ định... xem tình hình thế nào cho an tâm ấy mà.”
“Được rồi. Em sẽ cho Bert ra ngoài trước khi em lên gác.”
Lúc cô lên gác, anh đã cởi bỏ quần dài nhưng vẫn đứng bên màn hình của cô, ngắm nhìn nó.
“Mọi thứ có... ừm.”
“Phải. Em đánh trúng rồi, tử huyệt.”
“Đó là vùng đặc biệt dễ tổn thương trên người.”
“Anh có thể xác nhận. Anh sẽ muốn em sớm cho anh biết hệ thống này vận hành như thế nào. Cách em chuyển đổi khung hình, cận cảnh, toàn cảnh và vân vân.”
“Rất đơn giản thôi. Anh có muốn em cho anh biết ngay bây giờ không?”
“Ngày mai cũng được. Anh đoán em có rất nhiều dữ liệu về nhà Volkov, về đám đặc vụ bị chúng mua. Anh muốn xem qua những thứ đó.”
“Vâng.”
Anh hiểu ý. “Sao nào?”
“Em vẫn chưa kể hết với anh mọi chuyện.”
“Giờ là thời gian rất thích hợp cho việc ấy.”
“Em muốn tắm rửa trước.”
“Được rồi.” Và để sắp xếp mọi suy nghĩ, anh kết luận.
Cô lấy một chiếc áo ngủ trong ngăn kéo. “Em chỉ mất một phút thôi,” cô bảo anh, và đi vào phòng tắm.
Anh tự hỏi liệu còn mất bao lâu nữa khi anh nghe tiếng nước chảy, và quyết định chẳng cần phải dự đoán làm gì. Thay vào đó, anh nằm xuống giường, vặn bớt đèn.
Lúc cô bước ra, cô lấy hai chai nước trong bình lạnh. Cô đưa anh một chai, sau đó ngồi xuống cạnh giường. “Em nghĩ, nếu em là anh, em sẽ thắc mắc tại sao em lại chẳng bao giờ tìm cách đến các cơ quan chức năng, kể hết mọi chuyện đã xảy ra.”
“Em không biết tin vào ai.”
“Đúng vậy, ít nhất là lúc đầu. Và em sợ. Suốt một thời gian dài em luôn gặp ác mộng và nhớ lại chuyện cũ, hoảng loạn. Thỉnh thoảng em vẫn bị lo lắng bất ngờ. Chà, anh thấy rồi đấy. Và thậm chí hơn thế - mặc dù em mất nhiều thời gian mới hiểu được, nhưng em tin em phải làm những gì chú John dặn em. Chú ấy chết lúc đang bảo vệ em. Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, quá dữ dội, và quá gấp gáp, khẩn trương. Em nhận ra khoảnh khắc ấy tác động tới chúng ta nhiều như thế nào. Và khi ấy, việc em sống sót được hay không tùy thuộc vào chuyện trốn chạy.”
“Nếu em không chạy, em sẽ chết. Điều đó rất rõ ràng.”
“Vâng, em chưa bao giờ thắc mắc chuyện đó. Những ngày đầu, tuần đầu, cảm giác rất hoảng loạn. Trốn chạy, né tránh, ẩn nấp. Nếu nhà Volkov tìm được em, chúng sẽ giết em. Nếu giới chức tìm thấy em, và họ bắt tay với nhà Volkov, họ sẽ giết em. Nếu không dính líu, họ cũng có thể bắt giữ em về tội giết người. Cho nên em chạy, và em ẩn náu, như cách em đã kể với anh.”
“Chẳng ai có thể trách em chuyện đó.”
“Có thể không. Em còn trẻ và bị chấn động. Cho dù thông mình thì tuổi mười bảy vẫn chưa đủ phát triển, chưa chín chắn. Nhưng sau một thời gian qua đi, em bắt đầu suy nghĩ rành mạch hơn, nghĩ vượt khỏi thời điểm đó. Chắc chắn có những người khác giống như chú John và chị Terry. Những người khác tin em, lắng nghe, làm bất kỳ điều gì có thể để bảo vệ em. Làm sao em có thể cứ trốn chạy, ẩn nấp mãi được? Làm sao em có thể chẳng làm gì trong khi em là người duy nhất nhìn thấy Julie bị giết, người biết sự thật về việc chú John và chị Terry đã chết như thế nào. Cho nên em mới lén truy cập vào cơ sở dữ liệu của FBI và Cục Cảnh sát Tư pháp.”
“Em - em làm được việc đó cơ à?”
“Em làm việc đó thường xuyên, nhưng em lấy được nhiều thông tin nhất trong một hai năm đầu sau khi em ẩn náu. Một phần từ anh chàng em đã kể với anh, một phần nhờ chính mình. Em muốn biết mọi chuyện em có thể biết về Cosgrove và Keegan, về Lynda Peski nữa. Chị ấy báo ốm ngày hôm đó. Có đúng như vậy không? Chị ấy có phải là một tay trong khác của nhà Volkov không? Hồ sơ y tế của chị ấy cho biết chị ấy đã từng phải điều trị ngộ độc thức ăn, cho nên...”
“Em tiếp cận được cả hồ sơ y tế của chị ta?”
“Em vi phạm rất nhiều luật. Anh từng nói đôi khi cũng cần phải phạm luật.”
Anh xoa xoa trán. “Phải, anh có nói. Chúng ta tạm gác chuyện đó đã. Em, xem nào, khoảng mười chín hay hai mươi tuổi, đã có khả năng lén truy cập vào hồ sơ của các cơ quan chính phủ?”
“Em sẽ là một điều tra viên trên mạng rất giỏi.”
“Một tài năng chưa được trọng dụng.”
“Em tin, và vẫn còn tin, chị Lynda Peski không dinh líu. Em không dám chắc, thậm chí lúc này, nhưng chưa có gì cho thấy chị ấy làm gì khác ngoài việc là một cảnh sát Tư pháp mẫu mực - giờ đã xin nghỉ, kết hôn và có hai con. Em ngờ Cosgrove cho gì đó vào đồ ăn của chị ấy để làm chị ấy mệt ngày hôm đó. Nhưng em không chứng minh được, em cảm thấy không an toàn khi liên hệ với chị ấy. Em tin, và vẫn tin các thanh tra Griffith và Riley đều là những sĩ quan trung thực, sạch sẽ. Nhưng em thấy do dự, vì họ là cảnh sát Chicago, không phải cảnh sát liên bang, và cảnh sát liên bang thường thay chân cảnh sát địa phương. Thêm nữa, em e rằng sẽ khiến cuộc sống của họ gặp nguy hiểm. Cứ tiếp tục tìm hiểu có vẻ an toàn và hiệu quả hơn. Đồng thời, em cần tiền. Lúc chạy trốn, em có mười lăm nghìn, nhưng phải chi tiền đi lại, làm giấy tờ, mua quần áo và vân vân. Vì kỹ năng cơ bản của em là máy tính, nên em làm việc về lập trình. Em phát triển một số phần mềm, và bán đi. Rất lãi.”
“Vậy à?”
“Vâng, và em đã viết một trò chơi máy tính, thực tế là ba trò chơi nối mạng. Còn được nhiều tiền hơn.”
“Trò nào?”
“Trò có tên là Cuộc chiến đường phố. Em nghiên cứu thấy rằng hầu hết người chơi là nam và rất thích các trò chơi thể loại chiến đấu và chiến tranh. Em...”
“Anh cũng chơi trò đó rồi.” Mắt nheo nheo, anh chỉ tay vào cô. “Russ và anh thường đánh đấu mỗi lần anh từ Little Rock về. Trò đó rất máu me và bạo lực. Và thực sự rất thú.”
“Đối tượng em nhắm đến rất thích bạo lực và máu me trong trò chơi. Ba trò cùng một seri cũng là điểm mấu chốt. Nếu trò chơi đầu tiên phổ biến, nhóm khách hàng mục tiêu sẽ muốn, và bỏ tiền ra chơi phần tiếp theo. Em đã bán cả bộ ba phần lấy một số tiền lớn. Như thế có vẻ đỡ phức tạp hơn, trong hoàn cảnh của em, so với một hợp đồng ăn tiền tác quyền.”
“Em giàu lắm phải không?”
“Vâng. Em có nhiều tiền, em dùng vào lĩnh vực an ninh hiện nay của mình.”
Anh mỉm cười với cô. “Anh rất thích có được một cô bạn gái giàu có.”
“Em chưa bao giờ là bạn gái của ai hết.”
“Chà, anh sẽ biến em thành như vậy. Bởi vì em giàu.”
Anh khiến cô mỉm cười. “Anh nói yêu em trước khi anh biết em có tiền cơ mà. Có tiền thì sẽ đỡ phức tạp và căng thẳng hơn trong việc thay đổi chỗ, sắp xếp chuyên chở riêng, nếu cần thiết, trang bị và bảo đảm an toàn cho một chỗ mới. Em không muốn ăn cắp.”
“Và em hoàn toàn có thể làm được chứ?”
“Ồ, vâng, dĩ nhiên rồi. Em truy cập được vào các tài khoản ngân hàng của Cosgrove và Keegan, tìm thấy những khoản mà em tin là tiền từ nhà Volkov. Em có thể rút bớt tiền từ các khoản ấy. Thậm chí từ chính nhà Volkov luôn.”
“Khoan đã.” Giờ anh giơ một tay lên, khua thành vòng tròn. “Em bẻ khóa được cả hệ thống của nhà Volkov à?”
“Vâng. Em sẽ giải thích. Em giữ tiền mình kiếm được trong vài tài khoản khác nhau, bằng những căn cước khác nhau. Em cảm thấy an toàn hơn, bớt sợ hơn nhờ có tiền, và thông tin em thu thập được. Em muốn có thêm thời gian. Em đã bắt đầu tìm hiểu một đặc vụ FBI cụ thể. Em muốn theo dõi chị ấy, xem xét hồ sơ, báo cáo của chị ấy, những đánh giá của chị ấy trong ít nhất một năm trước khi liên hệ. Em đã chuyển tới New York. Em cảm thấy an toàn ở đó. Có nhiều người, rất nhộn nhịp. Quá nhộn nhịp nên em không lo bị lộ. Và khi đó em có thể tự do điều tra bên ngoài căn nhà của mình.”
Cô nghĩ lại việc đó, hơi có chút bâng khuâng. “Em có một căn nhà rất đẹp ở SoHo. Cũng ở đó em nghĩ đến việc nuôi chó. Cho mục đích an ninh, và bầu bạn. Em bắt đầu làm về vấn đề an ninh, rồi giao dịch trực tiếp với khách hàng. Em sẽ tới chỗ họ, đánh giá hệ thống và nhu cầu của họ.”
“Chuyện này diễn ra lúc nào?”
“Em sống ở New York sáu năm trước. Em chỉ hai mươi ba, nhưng theo căn cước thì em hai mươi sáu. Trong những trường hợp này, có tuổi sẽ tốt hơn. Em bắt đầu với quy mô tương đối nhỏ, thiết kế và lắp đặt các hệ thống an ninh cho tư gia và những công ty nhỏ, các mạng lưới máy tính doanh nghiệp. Như thế em có rất nhiều thời gian để nghiên cứu tìm hiểu. Và trong quá trình nghiên cứu, em tìm được một đặc vụ mà em cảm thấy có thể tin tưởng. Em muốn có những gì em ao ước ở tuổi mười sáu. Bạn bè, các mối quan hệ, rất bình thường. Và em muốn làm điều đúng đắn, cho Julie, cho chú John và chị Terry.
“Em ở đó hơn một năm, quãng thời gian dài nhất em dừng lại ở một nơi. Em đã nghĩ đến chuyện mua một căn nhà ở thôn quê, bởi vì em nhận ra mặc dù em thích tiện nghi của thành phố, nhưng em chuộng sự yên tĩnh hơn. Nhưng ở đó cảm thấy rất an toàn, ở SoHo ấy. Tất cả những con người ấy, với nhịp độ hối hả. Và em ký được một hợp đồng lớn với một hãng luật. Em từng thiết kế hệ thống an ninh cá nhân cho một cổ đông của hãng đó, và ông ta giới thiệu em. Thêm sáu tháng nữa thôi, em nhủ mình như vậy. Em ở lại New York, hoàn thành hợp đồng mới, tiếp tục công việc nghiên cứu. Sau đó, nếu em cảm thấy hoàn toàn tin tưởng đặc vụ này, em sẽ liên hệ với chị ấy và bắt đầu quy trình.”
“Rồi chuyện gì xảy ra?”
“Em gần như đã sẵn sàng. Em hoàn thành hợp đồng, và hợp đồng đó lại dắt mối cho em với một khách hàng khác của công ty. Tập đoàn đầu tiên em làm. Đó là một công việc tốt, rất háo hức, rất thách thức. Em hoàn toàn tin rằng cuộc đời mình sắp bắt đầu trở lại. Và em đi ra khỏi khu nhà của khách hàng. Phố Houston, khu trung tâm. Em đang nghĩ xem đi về nhà như thế nào, rồi đổi ý, đi chợ và mua cho mình một chai rượu vang ngon để ăn mừng. Em đang ngẫm nghĩ về quãng thời gian sáu tháng em đặt ra để liên lạc với đặc vụ sắp đến gần rồi. Em đang nghĩ đến chuyện tìm một con chó, đến nơi em muốn sống khi em có thể thực sự được sống trở lại. Em đang nghĩ đến bất kỳ điều gì trừ nhà Volkov. Và hắn xuất hiện ở đó.”
“Ai cơ?”
“Ilya Volkov và một tên nữa - họ hàng của hắn, sau này em biết như vậy. Chúng bước ra khỏi xe vừa lúc em tạt ra lề đường để gọi taxi. Em gần như đâm sầm vào hắn. Chả hiểu sao ở thành phố có hàng bao nhiêu người đó em lại suýt va đúng vào kẻ em đã trốn chạy suốt gần tám năm trời. Hắn nhìn thẳng vào em, và em hóa đá đúng như cái đêm em ở ngoài hiên trời. Hắn định mỉm cười, như đàn ông vẫn làm vậy với một phụ nữ đang nhìn thẳng vào mình, em nghĩ vậy. Và rồi hắn nhận ra em, và nụ cười tan biến.”
“Hắn nhận ra em ư? Em chắc chứ?”
“Hắn gọi tên em. ‘Liz. Cô đây rồi’. Kiểu như vậy. Hắn tiến lại chỗ em, hắn gần như đã tóm được tay em. Ngón tay của hắn sượt qua tay áo em vừa kịp lúc em giật ra, và em bỏ chạy. Hắn đuổi theo em. Em nghe thấy hắn hét lên bằng tiếng Nga; em nghe thấy tiếng xe rít lên rời khỏi vệ đường. Em nghĩ hắn sẽ bắn vào lưng mình, hoặc tóm lấy em và kéo em vào trong xe.”
Cô áp chặt một tay lên vùng tim, xoa xoa khi nhịp tim bắt đầu đập mạnh như cái ngày hôm đó ở New York.
“Em chạy xuống phố. Đúng là điên rồ; em suýt vấp ngã. Em chẳng quan tâm. Giờ có ra sao cũng kệ. Em tuột cả giày. Giống y như cái đêm ấy, chân đất chạy trốn. Nhưng giờ em đã khôn hơn. Mới đầu em hoảng loạn, nhưng sau em trấn tĩnh hơn. Em biết các đường phố. Em để ý chúng, và tách xa dần khi em chạy lẫn vào dòng xe cộ, còn lái xe của hắn không sao rẽ được. Em không biết mình chạy được bao xa thì mới nhận ra em đã thoát được. Em nhảy lên một chiếc xe buýt liên thành phố, sau đó em bắt taxi.”
Giờ không khí quá ấm, cô nghĩ thầm, và đi tới một ô cửa sổ để mở ra. “Em chẳng còn chiếc giày nào, nhưng có vẻ chẳng ai chú ý hay quan tâm cả. Đó là điểm lợi khi ở một thành phố lớn.”
“Anh nghĩ anh là trai thôn quê, vì anh không thấy chuyện đó có lợi.”
“Nhưng hôm đó thì đúng như vậy. Khi về đến nhà, em lấy túi du lịch của mình ra. Em sẽ lại ra đi chỉ với cái túi đó, nhưng em bình tĩnh lại, gói ghém những gì em cảm thấy mình cần. Em không biết mình có được bao nhiêu thời gian. Nếu hắn nhìn thấy tòa nhà nơi em bước ra, nếu hắn có cách tìm ra cái tên em đang sử dụng, hắn sẽ tìm ra địa chỉ của em. Em có một chiếc xe mang tên khác, để trong một gara. Giờ nó tỏ ra thật đáng giá. Và đúng như vậy. Em gọi cho một công ty dịch vụ xe riêng, bảo họ đưa em tới gara. Chúng có thể lần theo tới đó, nhưng như thế sẽ mất thời gian. Đến lúc đó, em đã đi rồi, em mua một chiếc xe mới, đổi căn cước của mình.”
“Rồi em đi đâu?”
“Em cứ di chuyển vài tuần liền. Thuê nhà trọ, trả bằng tiền mặt. Em đã xem email của Ilya. Em biết chúng không thể lần ra em trong vài ngày. Em không cần phải bỏ đi quá vội vã. Và chúng không thể lần ra em một khi em rời khỏi khu nhà giàu. Không ai nhìn, hay chú ý tới chuyện em ra đi. Nhưng em học được một bài học. Em đã bất cẩn. Em đã cho phép mình lên kế hoạch sống một cuộc sống bình thường, thậm chí còn sống cuộc sống như thế. Chúng sẽ không bao giờ ngừng truy tìm em, cho nên em phải chấp nhận mọi chuyện như vậy. Và làm những gì em có thể để lấy lại công lý cho chú John cùng chị Terry và Julie theo một cách khác.
“Em đã thiết lập kênh tiếp cận riêng vào mạng lưới của nhà Volkov - email, file tài liệu, thậm chí cả tin nhắn văn bản. Khi em có được thông tin có vẻ đáng giá, em ẩn danh tiết lộ dữ liệu cho đặc vụ FBI mà em đã tìm hiểu và thấy chị ấy đáp ứng được những tiêu chí của em. Em không biết sẽ còn được an toàn bao lâu nữa khi sử dụng chị ấy làm kênh liên lạc. Nếu người của nhà Volkov liên hệ tới chị ấy, chúng có thể thủ tiêu chị ấy. Em nghĩ, về logic, chúng sẽ tìm cách sử dụng chị ấy để tìm ra nguồn tiết lộ thông tin trước khi ra tay. Nhưng cũng có thể tệ hơn nữa. Chúng có thể tra tấn chị ấy, và chị ấy không thể nói với chúng vì chị ấy không hề biết. Em được an toàn, nhưng chị ấy thì không. Anh cũng vậy, nếu anh dính líu vào.”
“Theo anh nghĩ thì em đúng là một cảnh sát giỏi, trên mạng hoặc gì đó. Nhưng anh mới là một cảnh sát. Em chỉ là cô bạn gái giàu có của một cảnh sát.”
“Đừng đùa nữa anh. Nếu chúng liên hệ anh với em, bằng bất kỳ cách nào, chúng sẽ giết anh. Nhưng không chỉ mình anh. Chúng sẽ giết cả gia đình anh. Mẹ anh, bố anh, các chị anh, con cái họ. Tất cả những người anh quan tâm.”
“Anh sẽ chăm lo gia đình mình, Abigail. Anh đoán giờ gia đình anh sẽ gắn bó với Abigail.” Anh đưa một tay vuốt tóc cô. “Anh sẽ phải quen với nàng Liz khi việc này kết thúc.”
“Sẽ chẳng bao giờ kết thúc được.”
“Em sai rồi. Anh muốn em hứa với anh một việc.” Để cho ánh mắt họ ngang nhau, anh đưa tay ôm lấy cằm cô. “Anh muốn em hứa chuyện này. Em sẽ không được giấu giếm anh. Em không được nghĩ rằng mình đang làm những gì tốt nhất cho anh và người thân của anh.”
“Em không muốn hứa hẹn điều gì em có thể phá vỡ.”
“Em hứa đi. Anh sẽ tin vào lời em, và em sẽ tin vào lời anh. Em hứa với anh như vậy, và anh sẽ hứa với em anh sẽ không làm bất kỳ điều gì mà em không biết hay không đồng ý. Đó là một lời hứa anh không dễ thực hiện nhưng anh sẽ làm được.”
“Anh sẽ không làm bất kỳ việc gì trừ phi em đồng ý ư?”
“Đó là lời hứa của anh. Giờ anh muốn em hứa. Em sẽ không trốn chạy.”
“Sẽ ra sao nếu chúng tìm ra em, giống như vụ Ilya ở New York?”
“Nếu em phải chạy, em chạy đến chỗ anh.”
“Anh giống như chú John. Chúng đã giết John.”
“Bởi vì ông ấy không hề biết chuyện gì xảy đến. Còn giờ, nếu em nhìn vào mắt anh và nói với anh em thực sự lo ngại rằng lũ mafia Nga ấy sẽ thao túng được Sở cảnh sát Bickford, chúng ta sẽ mang theo Bert và bất kỳ thứ gì khác chúng ta cần rồi lên đường ngay tối nay. Em nói địa điểm đi.”
“Em không nghĩ thế.”
“Tốt lắm. Vậy hứa với anh đi.”
“Anh sẽ không làm gì mà không nói với em. Em sẽ không bỏ chạy mà không nói với anh.”
“Anh đoán như thế là gần đủ rồi. Tối nay với em đủ rồi. Chúng ta sẽ đi ngủ một chút. Anh sẽ nghĩ thật kỹ chuyện này. Anh có thể có thêm một số câu hỏi, nhưng có thể đợi được. Và sau khi anh đã suy nghĩ một thời gian, chúng ta sẽ bàn về những việc chúng ta sẽ làm. Đó là ‘chúng ta’ nhé. Em không còn đơn độc một mình nữa. Em sẽ không còn đơn độc một mình nữa.”
Anh giục cô lên giường, kéo cô lại gần sau khi tắt đèn. “Đó. Cảm thấy ổn rồi. Có lẽ anh phải đặt một câu hỏi cho tối nay.”
“Vâng.”
“Em đã lén truy cập vào hệ thống của bọn anh ở đồn chưa?”
Cô thở dài, và trong bóng tối không nhìn thấy anh mỉm cười lúc nghe thấy vậy. “Em cảm thấy cần biết tường tận về lực lượng hành pháp địa phương. An ninh trên hệ thống của các anh không được tốt cho lắm.”
“Có lẽ anh nên bảo các vị chức sắc thuê em về khắc phục chuyện đó.”
“Em lấy đắt đấy. Nhưng trong hoàn cảnh này, em có thể khấu trừ cao hơn mức bình thường.” Cô lại thở dài. “Em sẽ bảo đảm an ninh cho máy tính cá nhân của anh miễn phí.”
“Lạy Chúa.” Anh phì cười. “Em đã đọc email và tất cả các thứ của anh rồi cơ à?”
“Em xin lỗi. Anh cứ hay mò đến đây và đặt câu hỏi. Anh tìm kiếm thông tin về em. Chà, thông tin đó là do em tạo ra, nhưng phiền toái phết đấy.”
“Anh đoán vậy.”
“Anh nên thận trọng khi gọi thị trưởng đương nhiệm là một tay thộn, cho dù chỉ là trong thư từ gửi đến bạn thân của anh. Anh không thể chắc những ai có thể đọc được email của anh đâu.”
“Hắn ta đúng là tay thộn mà, nhưng anh sẽ nhớ lời em dặn.” Anh xoay đầu, hôn lên đỉnh đầu cô. “Anh yêu em.”
Cô áp mặt vào cạnh cổ anh. “Nghe thật tình tứ trên giường, trong bóng tối, khi mọi thứ yên tĩnh.”
“Bởi vì điều đó là thật. Và nó sẽ vẫn là thật vào buổi sáng.” Cô nhắm mắt lại, giữ riêng những lời ấy cho mình lúc anh ôm lấy cô. Và hy vọng khi sáng dậy, anh sẽ lại nói vậy với cô.