← Quay lại trang sách

Chương 24

Brooks bước vào bếp với một bó cúc trắng điểm những nụ vàng tươi và một khúc xương bằng da thô cho Bert.

“Anh lại mang hoa cho em.”

“Bố anh tuần nào cũng mua hoa cho mẹ một hoặc hai lần, và anh đoán đó là vì hoa làm cho bà cười, giống như em lúc này.”

“Em cứ lo rằng mọi chuyện sẽ không ổn khi anh đến tối nay, rằng sẽ cảm thấy khó xử sau tất cả mọi việc. Nhưng anh còn mang cả cúc tới cho em.”

“Vậy là em có thể thôi không phải lo lắng nữa.” Cô lấy một chiếc bình, nhưng ước giá như cô có một chiếc lọ nhỏ xinh, và tự nhủ lần sau vào thị trấn sẽ mua một chiếc.

“Mỗi lần anh đến đây đều có gì đó rất thơm, thêm em nữa.”

“Là mùi hương thảo đấy,” cô bảo anh trong lúc cắm hoa. “Nó rất thơm. Em tìm được một công thức mới cho món gà mà em muốn thử.”

“Rất vui được làm người thử khẩu vị cho em.”

“Sẽ rất ngon với rượu vang Pouilly-Fumé.”

“Nếu em nói như vậy.” Anh vén tóc cô ra sau, rồi rúc mặt vào gáy cô. “Hôm nay em thế nào?”

“Em thấy bồn chồn và mất tập trung, nhưng em đã làm xong một số việc. Em còn bị một người lạc đường - một thợ chụp ảnh, xen ngang nữa. Em không hiểu tại sao mọi người lại không chịu tôn trọng các đường ranh giới. Ở đây thiếu gì đất công cộng, đâu cần phải xộc vào đất tư.”

“Đứng núi này trông núi nọ mà. Anh ta vào tận nhà à?”

“Vâng. Anh ta kích hoạt hệ thống báo động, và em thấy anh ta trên màn hình. Anh ta đánh rơi và làm vỡ la bàn, và rồi nhìn thấy căn nhà gỗ qua ống nhòm.”

Brooks dừng lại lúc đang rót rượu vang dở chừng. “Ống nhòm à?”

Cô xem thử món gà. “Vâng. Em thắc mắc không biết anh ta có nhìn thấy máy quay qua đó không, nhưng rõ ràng anh ta tìm đường, hoặc cần giúp đỡ. Em ra ngoài, vòng qua lối nhà kính, cho nên em xuất hiện sau lưng anh ta.”

“Em ra ngoài, khi có một gã lạ mặt mò đến nhà mình à?”

“Em biết cách tự lo cho mình mà. Em vẫn làm việc đó suốt một thời gian dài, anh nhớ không? Anh ta chỉ có một mình. Em có súng và Bert. Anh ta gõ cửa, gọi ầm lên. Và anh ta rất cuống khi em bước ra, cầm súng.”

Brooks rót cho xong rượu, uống một ngụm lớn. “Rồi, anh hiểu chuyện đó.”

“Em chẳng ngại làm anh ta sợ. Anh ta không nên xông vào khu vực đã có biển báo. Em hỏi qua anh ta, sau đó chỉ đường cho anh ta chỗ anh ta đậu xe, nếu như anh ta kể chính xác. Anh ta chuồn lẹ luôn.”

“Một phụ nữ có súng với một con chó to? Anh ta có là ngốc mới không làm vậy. Anh ta làm gì ở đây?”

“Chụp ảnh. Anh ta nói tên anh ta là Roland Babbett, và anh ta đang ở khách sạn của nhà Conroy.”

“Như thế dễ kiểm tra thôi.” Brooks rút điện thoại di động. “Trông anh ta thế nào?”

“Hơn ba mươi. Cao khoảng một mét tám, nặng tầm hơn bảy mươi cân. Nước da vừa phải, tóc nâu sáng, mắt nâu, cằm chìa. Anh ta đội mũ lưỡi trai nâu có biểu trưng Greenpeace, áo phông đen có tên nhóm nhạc R.E.M, quần lửng vải kaki và giày cao cổ đi bộ. Anh ta có một cái ba lô hải quân, và một máy ảnh Nikon có quai đeo. Cái quai có những biểu tượng hòa bình nhiều màu bên trên.”

“Ừ, em sẽ là một cảnh sát giỏi đấy,” Brooks đáp. “Hôm nay anh đã nhìn thấy anh ta ở quán ăn rồi. Bánh anh đào.”

“Nghĩa là sao?”

“Không có gì. Chỉ tò mò chút. Anh ta đến đây lúc mấy giờ?”

“Còi báo động kêu lúc bốn giờ mười tám.”

“Ồ, thế thì kỳ lạ đấy. Anh gặp anh ta ở quán ăn trong thị trấn lúc gần bốn giờ. Chưa đầy nửa tiếng sau, anh ta đã ở đây.”

Tay cô nắm chặt lấy chân ly rượu của mình. “Anh nghĩ chúng đã tìm ra em.”

“Cưng à, trông anh ta có giống mafia Nga không? Và phong cách của chúng lẽ nào chỉ là thuê một gã nào đó lảng vảng tìm kiếm trong khu rừng của em sao?”

“Không.” Vai cô thấy nhẹ nhõm hẳn. “Anh ta không có vũ khí. Ít ra thì anh ta không mang vũ khí. Nhà Volkov sẽ không phái đến lẻ loi một người tay không vũ khí.”

“Anh nghĩ đó là một ván cược an toàn.” Nhưng anh thấy cần phải đề phòng, và ấn một số điện thoại trên di động của mình. “Chào, Darla, thế nào? Ừ, mấy đợt rét vào dịp xuân có thể đáng kể đấy. Em nghỉ một chút đi. Phải, chính thời điểm đó đấy, được rồi. Được rồi, em có tên vị khách Roland Babbett nào đến nhận phòng không? Không sao. Ừ, hừm. Cần các kiểu, phải không? Ừ.” Anh đảo mắt ra hiệu với Abigail. “Phải, Roland Babbett. Anh ta ở phòng nào? Nào, Darla, anh có phải là kẻ cha vơ chú váo nào dò hỏi đâu. Anh là cảnh sát trưởng. Anh chỉ đang theo sát một việc thôi. Em biết anh có thể gọi cho Russ và hỏi cơ mà. Ừ. Thế à? Hừm-hừm. Không, không có chuyện gì, chỉ là một việc thường lệ thôi. Nhớ cẩn thận với đợt rét đó nhé, nghe chưa? Tạm biệt.”

Anh lại nhấc ly rượu lên. “Darla có xu hướng hơi nhiều lời. Đúng là anh ta ở đó đấy. Lấy một phòng - đòi thì đúng hơn - ngay dưới sảnh không xa buồng Ozark.”

“Cái phòng thằng Justin Blake và bạn nó phá phách hả?”

“Chính thế. Không lạ sao khi anh gặp tay Babbett này trong thị trấn, rồi anh ta mò đến đây, có máy ảnh và ống nhòm, và anh ta ở ngay gần cái phòng đặc biệt đó phải không?”

“Có thể là trùng hợp, nhưng cũng rất giống có sắp đặt.”

“Có sắp đặt là chuẩn đấy. Do gã Blake sắp đặt.” Tì một hông vào quầy bếp, anh nhấc ly rượu vang của mình lên. “Em cược gì nếu anh chỉ tìm hiểu sơ sơ là biết rằng Roland Babbett là một thám tử tư được trả giá rất cao?”

“Em nghĩ em sẽ thắng cược. Anh ta có trông thấy máy quay, và anh ta suy nghĩ rất nhanh, vờ bị lạc đường.” Lừa bịp mình, cô nghĩ bụng, cảm thấy vô cùng bực tức. “Nhưng em chưa hiểu anh ta được gì khi mò đến đây.”

“Đi dò la đó mà. Kiểm tra cơ ngơi của em ở đây, cảm nhận một chút. Hôm nay anh ta gặp may, phát hiện ra một máy quay của em, tận dụng luôn nó để tiếp xúc. Anh đoán chắc cách tiếp đón của em làm anh ta hơi hốt một chút, nhưng xét cho cùng, anh ta lại cần như vậy. Anh ta đã trò chuyện, đã nhìn thật gần. Lúc chiều cũng y như vậy khi anh tình cờ bước vào uống cà phê lúc anh ta có mặt ở quán. Anh ta ngồi đó, ăn bánh, và quan sát, và... chết tiệt.”

“Sao vậy anh?”

“Anh cược là anh ta cũng rất thính tai. Anh cược là anh ta đã gần như nghe được từng lời trò chuyện giữa anh với Sylbie. Anh không chủ động muốn nói chuyện,” anh nói thêm, khi thấy Abigail không nói gì. “Và giờ thì anh hiểu rằng có sai lầm rồi, bởi vì, theo anh nghĩ, đó là cuộc trò chuyện quan trọng. Và có nhắc đến em trong đó.”

“Anh nói về em, với cô ấy?”

“Giọng điệu như thế, ánh mắt như thế của em khiến anh chẳng muốn kể nữa.”

“Em không biết ý anh là gì.” Cô quay đi để cho số đậu xanh cô mua từ trước và đã sơ chế vào lò để hầm. “Em đâu có giọng điệu gì.”

“Giọng ấy của em cắt được cả gạch đấy. Nhưng anh chẳng sợ.” Anh chẳng ngại che giấu nụ cười của mình lúc huých nhẹ vào sống lưng cô. “Nói nịnh đấy.”

“Em không cần nịnh bợ. Em chẳng quan tâm chuyện anh nói về em với... tình cũ của anh.”

“Tình yêu là điều mà Sylbie và anh chưa bao giờ có. Cô ấy vào lúc anh đang uống cà phê, và cô ấy ngồi luôn xuống. Một phần để xin lỗi chuyện đó, bọn anh nói về cái sự cố không may hồi tháng Ba. Sau đó là một câu hỏi. Cô ấy muốn biết tại sao lại là em chứ không phải cô ấy.”

Ngẫm nghĩ một lát, Abigail lấy món gà ra khỏi lò. “Đó là một câu hỏi chính đáng với cô ấy. Đó là những gì anh nghĩ. Còn từ phía em, câu ấy vừa vụng vừa khó chịu. Một người như cô ấy quá quen với việc có được bất kỳ ai cô ấy muốn, và sẽ chẳng coi em, nói rất công bằng, ngang với mình. Tuy nhiên sự thật là em vẫn thấy khó chịu. Anh nịnh bợ vì em khó chịu, và điều đó chỉ càng làm em khó chịu thêm.”

“Trước khi em hậm hực nữa, em có muốn biết anh đã nói gì với cô ấy không?”

“Anh nói gì trong một cuộc trò chuyện riêng thì đâu có phải là việc của em.” Cô lấy đĩa ra, đặt mạnh xuống. “Vâng, em muốn biết.”

“Anh bảo cô ấy rằng khi anh ở bên em, anh thấy rất ổn. Có cảm giác như anh được ở đúng nơi dự định dành cho mình. Tất cả đều rất có ý nghĩa. Anh nói anh không biết tại sao một người lại yêu người khác, chỉ là cứ vậy thôi.”

Cô quay lại, mắt nhìn thẳng vào anh. “Anh nói với cô ấy là anh yêu em.”

“Phải, bởi vì đúng như vậy.”

“Em bớt bực rồi đấy.”

“Tốt quá. Cứ thẳng thắn thôi. Anh không muốn trò chuyện với cô ấy, nhưng sau khi nói xong, anh thấy thế lại hay. Anh nghĩ bọn anh hiểu nhau hơn trước đó, và như thế sẽ làm cho cả hai bọn anh thoải mái hơn.”

“Cũng sẽ thoải mái hơn cho em nếu cô ấy không có ngoại hình như vậy. Như thế thật nhỏ nhen. Em không thích mình nhỏ nhen và hời hợt.”

“Vì anh lớn lên cùng hai chị gái, anh có thể nói chắc rằng cô ấy cũng nghĩ về em y như thế. Nhưng điều anh muốn nói là tay Roland Babbett này đã nghe lỏm được.”

“Thế thì có ích gì cho các cáo buộc đối với thằng Justin Blake đâu, nếu thực tế Babbett đúng là một thám tử tư làm việc cho bố thằng Justin.”

“Đúng vậy, nhưng nó là nhiên liệu. Giống như việc em mang theo súng và có hệ thống an ninh mức cao cũng là nhiên liệu. Những thiện ý ấy của em sẽ đứng vững được đến đâu nào?”

“Hồ sơ và lý lịch hiện có của em sẽ vượt qua được quá trình kiểm tra chuẩn mực của cảnh sát. Sẽ chẳng có lý do gì để nghi ngờ chúng cả.”

“Thám tử tư thì không phải là cảnh sát,” Brooks nói.

“Em tin chúng sẽ vượt qua được kỳ kiểm tra ngặt nghèo. Em chưa bao giờ gặp rắc rối gì.”

“Thậm chí bị bắt, bị đưa đi thẩm vấn?”

“Không, nhưng em thường xuyên bị khách hàng kiểm tra trước khi ký hợp đồng. Do tính chất nhạy cảm của công việc, và mức tiền công của em, nên hồ sơ và giấy tờ chứng thực của em được bất kỳ khách hàng mới nào kiểm tra rất kỹ.”

“Thế thì tốt.” Anh gật đầu hài lòng. “Rất hay biết được điều đó. Điều anh lo ngại, và chỉ là lo ngại ở thời điểm này, là tay Babbett này không làm việc cho một khách hàng muốn thuê em, mà là kẻ đang tìm kiếm chuyện bẩn thỉu, tìm kiếm kiểu gì đó để có thể lợi dụng nhằm hạ uy tín hay đe dọa em.”

“Chắc tay Babbett đó phải rất có nghề, và rất quyết tâm.”

“Có lẽ chúng ta sẽ cần phải thận trọng.”

“Anh có thể dọa anh ta. Anh có quyền và vũ khí. Anh có thể đối diện với anh ta, dọa anh ta và buộc anh ta phải cuốn xéo.”

“Anh có thể làm vậy, nhưng việc đó sẽ có chiều hướng làm anh ta thêm tò mò một khi đã ra đi. Trừ phi anh có một đòn bẩy. Em không muốn ra đi.”

“Chúng ta sẽ không để chuyện đó xảy ra.”

Cô không thích tình huống căng thẳng mới này, điều phức tạp không đáng có này chẳng liên quan gì tới nhà Volkov. “Giá như em ở yên trong nhà, không trả lời khi nghe gọi cửa, hoặc đơn giản là chỉ dẫn cho anh ta thì...”

“Anh không nghĩ như thế sẽ khác đi. Anh ta làm việc. Những gì chúng ta sẽ làm - hoặc em sẽ làm, việc mà em làm nhanh hơn và cừ hơn - là tìm ra những gì có thể liên quan đến anh ta. Xem xem chúng ta đương đầu với hạng người nào ở đây. Trong khi đó... anh sẽ mượn một số máy quay của em.”

“Tại sao?”

“Đề phòng thôi. Nếu Sở cảnh sát Bickford mượn một số thiết bị của em trong một hai ngày có được không?”

“Vâng.” Cô rút một chùm chìa khóa ra khỏi túi. “Anh cứ mượn thứ gì anh muốn.”

“Cảm ơn em. Anh sẽ bảo Ash hoặc Boyd đến và lấy đi, nếu được vậy. Anh cần gọi vài cuộc để thực hiện bước đề phòng đó.”

“Vâng. Em phải nấu cho xong bữa.” Hy vọng việc đó sẽ làm tâm lý cô ổn định. “Em không muốn làm rau nhừ toét.”

Cô phải làm việc gì đó, cứ làm gì đó, như vậy mới không vướng vào tâm trạng hoảng hốt. Nếu cô làm những việc thông thường - cho thêm húng tây và bơ vào món đậu xanh, rưới nước sốt rượu vang lên thịt gà, bày lên đĩa kèm với khoai tây chiên - cô có thể có được cảm giác bình thường.

Cô đã chuẩn bị và bày biện bữa ăn rất ngon mắt, nhưng cô vẫn không sao bình tâm được một chút.

Cô có một kế hoạch dự phòng. Cô luôn như vậy. Tất cả những tài liệu cô cần để tạo nhân dạng tiếp theo đều ở trong phòng an toàn của cô, khóa kỹ. Chờ đợi.

Nhưng cô không muốn dùng đến chúng, không muốn lại trở thành ai đó khác. Điều đó nghĩa là cô phải đấu tranh để bảo vệ con người mình lúc này. Những gì cô đang có.

“Nếu tay thám tử này có nghề và quyết tâm, anh ta vẫn phải mất thời gian mới lật tẩy được lý lịch và hồ sơ của em,” cô nói. “Em cần thêm thời gian để lên kế hoạch và tiến hành liên lạc với Đặc vụ Garrison.”

“Cô ấy ở Chicago à?”

“Em muốn ai đó ở Chicago, nơi nhà Volkov đóng đô. Chị ấy sẽ có động lực hơn, và khả năng tiếp cận lớn hơn. Thời gian phản hồi của chị ấy sẽ nhanh hơn, một khi chị ấy thấy tin vào thông tin của em.”

“Suy nghĩ rất thấu đáo.”

“Nhưng em sẽ phải lên kế hoạch tiếp cận theo đường khác, bởi nếu liên hệ trực tiếp, theo nghĩa vụ chị ấy sẽ bắt giữ em. Nếu điều đó xảy ra, em không tin mình sẽ có thời gian hay cơ hội để chứng tỏ mình trong sạch trước khi bị thủ tiêu.”

Anh đi tới, cầm lấy hai tay cô. “Em sẽ không bị bắt giữ, và em hãy tin chắc rằng mình sẽ không bị thủ tiêu. Nhìn anh đây. Giúp em thì chuyện gì anh cũng sẽ làm. Và anh đã suy nghĩ đến các lựa chọn và phương pháp.”

“Em đã cân nhắc việc gửi cho Đặc vụ Garrison một email vào tài khoản cá nhân của chị ấy, cho chị ấy biết em là ai, kể lại toàn bộ câu chuyện, mọi chi tiết. Em có thể làm ẩn tung tích của lá thư ấy như đã làm với dữ liệu em gửi cho chị ấy, và sẽ không thể lần ra được. Nhưng nó có thể lọt ra ngoài. Nếu thông tin em gửi cho chị ấy rơi vào tay kẻ khác, nhà Volkov sẽ biết em không chỉ còn sống...”

“Ilya Volkov đã trông thấy em. Chúng biết em còn sống.”

“Chúng biết em còn sống năm năm trước ở New York. Em có thể đã gặp tai nạn hoặc bị một căn bệnh chết người.”

“Cũng được, hơi mong manh, nhưng chấp nhận được.”

“Chúng cũng sẽ biết em đã truy cập vào tài khoản của chúng, hệ thống điện tử của chúng, và cung cấp thông tin cho FBI. Lẽ dĩ nhiên, chúng sẽ có các bước để chặn không cho em truy cập, như thế em lại mất thời gian và công sức. Chúng cũng cẩn thận hơn với những gì gửi trên email. Nhưng hơn thế, điều đó sẽ làm chúng nổi điên, và càng ra sức tìm kiếm để thủ tiêu em. Chúng có đội ngũ kỹ thuật viên rất giỏi. Một phần thu nhập của chúng lấy từ những trò gian lận trên máy tính, đánh cắp thông tin tài khoản.”

“Em còn giỏi hơn đám kỹ thuật của chúng mà.”

“Vâng, em giỏi hơn thật, nhưng em cũng đã mất rất nhiều thời gian nghiên cứu và lập trình, vượt tường lửa, tránh được các hệ thống cảnh báo. Làm lại việc đó phải cần thời gian, nhất là với hệ thống an ninh mới hơn, mạnh hơn. Nếu ở vị thế của chúng, em sẽ giăng bẫy. Nếu em mắc sai lầm, chúng có thể lần ra em. Thời gian, lại lần nữa, là rất quan trọng. Nếu và khi em liên hệ với FBI, quy trình giải quyết Keegan và Cosgrove, vạch mặt những kẻ tay trong khác, bắt giữ Korotkii, Ilya. Tất cả những việc sẽ phải diễn ra thật nhanh.”

“Giống như hiệu ứng domino,” anh gợi ý.

“Vâng, đổ hết một lượt. Nói chung, bộ máy quan liêu không vận hành kịp thời bao giờ cả. Và trước khi quy trình có thể bắt đầu thì đặc vụ kia, cấp trên của chị ấy, sẽ phải tin tưởng em.”

“Họ sẽ như vậy.”

“Lời nói của một kẻ trốn chạy, bị nghi ngờ ít nhất là đã giết hoặc chắc chắn có gây ra cái chết của hai Cảnh sát Tư pháp Hoa. Trái ngược với lời khai của hai Cảnh sát Tư pháp khác, một trong số đó còn được vinh danh và thăng chức nữa chứ.”

Anh dùng tay mình ấp lấy bàn tay bồn chồn của cô. “Lời một phụ nữ mà khi ở tuổi mười sáu đã cung cấp cho họ thông tin về một sát thủ xã hội đen hạng nhất một cách dễ dàng. Họ mới là những người đáng trách.”

“Anh có phần thiên kiến vì anh yêu em.”

“Anh yêu em, nhưng anh cũng có bản năng rất tốt. Em nghĩ FBI, Cảnh sát Tư pháp, Sở cảnh sát Chicago sẽ không tìm cách tiêu diệt tổ chức Volkov ư? Họ sẽ làm việc với em đấy, Abigail.”

Phải cố lắm cô mới không rút tay khỏi tay anh. “Có phải anh đang đề nghị em tin họ sẽ bảo vệ em không?”

“Không. Anh đề nghị em tin vào chính mình, và anh nữa, để làm việc đó.”

“Em nghĩ mình có thể làm được.”

“Vậy thì những gì chúng ta cần, trước hết, là một người trung gian.”

“Em không hiểu.”

“Ai đó nói chuyện thay em, đứng ra liên lạc và mở cửa dẫn tới các cuộc thương thuyết.”

“Anh không thể...”

“Phải,” anh đồng ý, lúc cô chưa nói xong. “Anh không thể. Anh quá thân cận với em, về mặt tình cảm và địa lý. Họ sẽ kiểm tra người trung gian. Nhưng họ không có lý do gì để liên hệ anh - hoặc em - với đội trưởng cũ của anh ở Sở cảnh sát Little Rock.”

“Em không biết ông ấy.”

“Anh biết. Cứ nghe anh đây. Đại úy Joseph Anson. Em có thể tìm hiểu ông ấy. Đó là một cảnh sát đáng tin cậy, đã được khen thưởng, một người có thâm niên hai mươi lăm năm. Ông ấy có một vợ - người đầu tiên và duy nhất - hai con. Ông ấy là một chỉ huy tốt, một cảnh sát giỏi. Tuân thủ pháp luật cực nghiêm túc, nhưng chưa đến mức không thể phớt lờ vài thứ nếu đó là điều đáng làm. Ông ấy rất được tin tưởng và nể trọng ở sở. Lại gan góc nữa.”

Cô đứng dậy, đi tới cửa sổ để ngẫm nghĩ. Một đầu mối trung gian là rất đúng, sẽ tạo ra một lớp đệm hợp lý. Nhưng...

“Tại sao ông ấy phải tin em chứ?”

“Ông ấy sẽ tin em.”

“Cho dù đúng như vậy thì lý do gì đặc vụ Garrison lại tin ông ấy?”

“Vì lý lịch của ông ấy, những gì ông ấy làm, bởi vì ông ấy sạch. Bởi vì ông ấy không có lý do gì để nói dối. Ông ấy chỉ còn vài năm là đủ ba mươi năm, đến tuổi về hưu. Tại sao ông ấy phải mạo hiểm điều đó bằng việc nói dối nhân viên liên bang chứ?”

Cô gật đầu, đã hiểu ra logic vấn đề. “Nhưng tại sao ông ấy lại mạo hiểm can dự vào vụ này?”

“Bởi vì ông ấy là người tốt, và là một cảnh sát tốt.” Brooks đứng lên, đi tới bên cô. “Bởi vì ông ấy có hai đứa con gái, và nếu ông ấy không hình dung được tình cảnh khi chúng ở vào vị trí của em, thì anh sẽ nhét điều đó vào trong đầu ông ấy.”

“Anh đề nghị em tin tưởng một người em không hề biết, và chưa hề gặp mặt.”

“Anh biết, và đừng có nghĩ anh không hiểu chuyện đó. Nếu em thấy không thể làm vậy, chúng ta sẽ tìm cách khác.”

Cô lại quay ra phía cửa sổ. Những khoảnh vườn của cô đang phát triển rất tốt. Cuộc sống của cô rất suôn sẻ, thực sự như vậy, trong năm qua. Nhưng thực ra cũng chẳng có gì phát triển cho tới khi cô mở cửa với Brooks.

“Anh có tin ông ấy bằng cả sinh mạng mình không?”

“Anh dám làm vậy. Giờ em là cuộc sống của anh cơ mà.”

“Ôi trời, anh nói như vậy và em cảm thấy em sẽ héo mòn nếu em để mất những gì em đã tìm thấy khi có anh. Anh làm cho em muốn đánh đổi sự yên tĩnh này, Brooks ạ, và em từng nghĩ cuộc sống yên tĩnh này là tất cả những gì em muốn.”

“Em không thể cứ trốn chạy mãi, Abigail.” Ôm lấy hai vai cô, anh xoay cô đối diện với anh. “Em không thể cứ khép mình mãi được.”

“Em từng nghĩ em có thể làm vậy, nhưng không phải, em không thể. Anh sẽ làm điều đó thế nào đây?”

“Anh lái xe đến Little Rock. Chúng ta không thể mạo hiểm gọi điện thoại hay gửi email. Phải gặp mặt trực tiếp, không chỉ để xóa dấu vết mà còn vì Anson là kiểu người muốn gặp mặt trực tiếp. Anh có thể tới đó trong chưa đầy hai tiếng, đề cập việc này, quay trở về trước buổi sáng.”

“Ngay tối nay ư?”

“Sao lại phải chần chừ chứ? Có một tay thám tử tư mà anh tin chắc đang cắm đầu vào laptop của gã ngay lúc này, lùng sục tìm kiếm thông tin. Chúng ta có lợi thế, tại sao lại bỏ phí chứ?” Anh đứng lên. “Em lấy laptop hoặc iPad của em đi. Tìm hiểu về ông ấy trên đường đi. Nếu em thấy không hài lòng, chúng ta vòng trở lại.”

“Anh muốn em đi cùng à?”

“Muốn chứ. Trong trường hợp này anh muốn ông ấy trông thấy em, nghe tiếng em. Anh muốn em nói với ông ấy đúng như em kể với anh. Em sợ hãi. Anh không trách em.” Anh nắm lấy cánh tay cô. “Em muốn thêm thời gian, phân tích, tính toán, vạch ra mọi chi tiết chứ gì. Nhưng đó không phải là những việc em làm khi em thoát ra khỏi nhà an toàn đó. Đó không phải là những việc em làm ở New York khi chúng đuổi theo em. Em làm theo bản năng, và em thắng chúng.”

“Em đi lấy căn cước thay thế của em, và tiền nữa. Cả túi đồ khẩn cấp của em. Nếu việc này sai lầm, em không thể quay trở lại đây nữa.”

“Nếu sai lầm, anh sẽ đi cùng em.”

“Em hiểu. Ý anh là giờ thì...”

“Giờ chúng ta là một cặp. Em hãy lấy bất kỳ thứ gì em nghĩ em cần đến.”

“Em muốn đưa cả Bert theo.”

Giờ anh mỉm cười. “Anh sẽ không để mọi chuyện khác đi đâu.”

***

Anh lái xe của cô. Xóm giềng sẽ không nghĩ nhiều về chuyện một chiếc SUV có mặt ở nhà Anson, nhưng họ sẽ nhớ một chiếc xe tuần tra của cảnh sát Bickford khi bị tra hỏi.

Trong lúc anh lái xe, Bert làm cái việc mà lũ chó vẫn làm khi ở trên xe hơi, thò đầu ra khỏi cửa sổ đằng sau với bộ mặt ngây thộn, còn Abigail làm việc trên máy tính.

“Đại úy Anson của anh có lý lịch rất tuyệt.”

“Ông ấy là một cảnh sát tốt.”

Lợi thế hay bất lợi đây? Abigail băn khoăn.

“Nếu ông ấy đồng ý giúp, anh sẽ biết liệu ông ấy có nói sự thật hay không à?”

“Đúng. Cứ tin anh.”

“Em tin.” Cô nhìn ra cửa sổ ngắm khung cảnh lờ mờ. “Hơn bất kỳ ai khác em tin tưởng trong cả chục năm. Nếu việc này suôn sẻ, và những người khác tin em, sẽ đi đến những vụ bắt giữ, xét xử, lời chứng của em. Và có thể có những hậu quả. Anh phải hiểu điều đó.”

“Chúng ta có thể làm như thông thường, mặc kệ chúng. Và cả hai chúng ta - anh nghĩ cả hai chúng ta - sẽ chẳng bao giờ cảm thấy hoàn toàn ổn thỏa với chuyện đó. An toàn hơn, nhưng không hoàn toàn ổn thỏa.”

“An toàn suốt một thời gian dài thế là đủ rồi.” Cô nhìn lại anh, vẫn thắc mắc làm thế nào một người lại có thể làm thay đổi tất cả mọi thứ như vậy. “Không phải bây giờ nữa. Nhưng sẽ vẫn không đủ để phá tan tổ chức của nhà Volkov đâu, chỉ gây thiệt hại cho chúng thôi. Để ổn thỏa và an toàn, chúng ta phải tiêu diệt chúng.”

“Ta đang làm điều đó đây.”

“Em có vài ý tưởng. Nhưng không phải tất cả đều hợp pháp.”

Cô nhìn nụ cười xuất hiện trên mặt anh. “Anh đâu lạ chuyện đó. Em có suy nghĩ gì nào?”

“Em đang thực hiện một việc, nhưng em cần hoàn chỉnh thêm một chút. Nó liên quan đến kỹ thuật.”

Anh liếc mắt, và nhìn xuống máy tính của cô. “Chiến tranh mạng đây mà.”

“Em định vậy. Đúng, chiến tranh mạng. Nếu chúng ta tiến hành việc này, em sẽ cần dành thêm thời gian và công sức cho những chương trình em đang phát triển. Trong thời gian đó, nếu sếp cũ của anh đồng ý, anh phải quyết định cách thức thông tin liên lạc. Một khi ông ấy liên hệ với FBI về việc này, họ sẽ theo dõi mọi liên lạc của ông ấy.”

“Chúng ta sẽ dừng lại dọc đường, chọn vài cái điện thoại di động trả trước. Như thế sẽ che giấu được trong thời gian tới.”

“Nên vậy.”

Anh nhoài người, đặt nhẹ tay lên tay cô. “Chúng ta sẽ tìm ra cách.”

Cô tin anh. Mọi chuyện thật bất thường, trái với mọi logic, nhưng cô tin anh.

Thần kinh của cô căng lên khi Brooks lái xe vào con phố yên tĩnh ở một khu dân cư đẹp. Những hàng cây cổ kính, những bãi cỏ xanh mướt, ánh đèn hắt lên kính cửa sổ.

Đại úy Anson có thể bắt giữ cô tại chỗ. Ông ta có thể yêu cầu liên hệ với nhân viên liên bang.

Ông ta có thể không ở nhà, và như thế thì đúng là cùng quẫn và có phần thêm căng thẳng.

Ông ta có thể...

“Thoải mái đi em,” Brooks nói và dừng lại trước một căn nhà nhỏ bé hai tầng có gara liền kề và một cây phong đỏ rất đẹp ở sân trước.

“Không thể được.”

Anh ngó sang để hai người mặt đối mặt. “Vào hay đi, Abigail? Tùy em chọn thôi.”

“Vào, nhưng em không sao thoải mái được.”

Nếu cô phải trốn chạy, cô sẽ không cho phép anh theo cô. Cô không cho phép anh từ bỏ cuộc sống, gia đình, thế giới của anh. Cô có một bộ chìa khóa dự trữ trong túi, và có thể thoát ra ngoài và đi, nếu cần. Nếu chuyện đó xảy ra...

“Bất kỳ chuyện gì xảy ra, em cần anh biết rằng mấy tuần qua là quãng thời gian tuyệt nhất đời em. Ở bên anh đã làm thay đổi em. Với em chẳng còn gì như cũ được nữa, và em rất vui vì điều đó.”

“Chúng ta sẽ chiến thắng vụ này, bắt đầu từ giờ.”

“Vâng.” Cô ra lệnh cho Bert ở lại, và ra khỏi xe.

Sau khi Brooks đi vòng qua mũi xe, anh nắm lấy tay cô. Cô phải cố hết sức tập trung vào mối liên hệ ấy trong lúc tim cô bắt đầu đập thình thịch.

Ánh đèn vẫn sáng qua cửa sổ, và cô có thể ngửi thấy mùi mùa xuân, và mùa hè đang đến gần - mùi cỏ, cây vòi voi, cẩm chướng, vài bông hoa hồng nở sớm. Cô cảm thấy nỗi lo lắng hình thành, như một khối đè nặng trên ngực cô, và nhắm mắt lại để trấn tĩnh một lúc trong khi Brooks gõ cửa.

Người đàn ông ra mở cửa có đôi vai rộng và mái tóc đã ngả bạc thưa dần ở thái dương. Ông mặc quần kaki và chiếc áo phông kiểu chơi golf màu xanh dương với cặp kính đọc sách gài trên túi.

Chân ông để trần, và ở đâu đó phía sau, Abigail nghe rõ tiếng bình luận về một trận bóng.

Mắt ông màu xanh biếc, nghiêm nghị, cho tới khi nụ cười nở trên gương mặt ông.

“Chết tiệt, là cảnh sát trưởng Gleason đến nhà tôi cơ đấy.”

“Rất vui được gặp sếp, Đại úy!”

“Chết tiệt,” Anson lặp lại, sau đó một tay ôm choàng lấy Brooks trong khi nhìn Abigail thăm dò. “Cậu định giới thiệu phu nhân đấy à?”

“Tôi là Abigail Lowery, thưa Đại úy Joe Anson.”

“Rất vui được gặp cô, Abigail. Trời ạ, Nadine sẽ rất tiếc vì không được gặp hai người đấy. Cô ấy đưa mẹ đi lo chuyện phụ nữ rồi - đến spa - nhân dịp sinh nhật của bà cụ. Đến Chủ nhật cô ấy mới về cơ. Nào, vào nhà đi.”

Phòng khách trông rất thoải mái, Abigail nghĩ, dễ chịu, với những bức ảnh gia đình đóng khung đặt trên một cái giá trên tường và những chậu cây trồng trong nhà bố trí trên bậu cửa sổ.

“Tôi đang theo dõi trận đấu. Để tôi tắt đi đã.”

“Xin lỗi, vì đã làm gián đoạn, ghé thăm đường đột thế này.”

“Không sao. Đêm thứ hai tôi ở một mình rồi. Tôi cũng đang chán ngấy đây.” Ông biến vào một góc khuất trong phòng khách. Mấy giây sau, âm thanh tắt ngấm, và một con chó săn giống Labrador Retriever lông vàng già nua theo chân Anson chui ra khỏi ổ.

“Nó hiền lắm,” Anson nói với Abigail.

“Tôi thích chó. Trông mặt nó rất thông minh.”

“Huck rất khôn. Giờ thì lòa hẳn rồi, và cũng điếc nặng, nhưng nó vẫn rất khôn. Sao chúng ta không vào phòng lớn và ngồi xuống nhỉ? Mà ông cụ nhà cậu thế nào, Brooks?”

“Ông cụ khỏe. Rất khỏe.”

“Thế thì tốt quá. Còn công việc?”

“Tôi thấy thích, Đại úy ạ. Tôi thích nơi mình ở và việc mình làm.”

“Cậu ấy là một cảnh sát tốt,” Anson nói với Abigail. “Tôi không thích bị tuột mất cậu ấy. Làm một ly bia nhé?”

“Tôi không từ chối đâu.”

“Tôi cũng vậy,” Abigail nói, rồi nhận ra thật thà quá có khi lại thành thiếu ý tứ. “Ý tôi là tôi muốn dùng một chút nước.”

“Chắc chắn rồi. Tôi có nước chanh. Không đến nỗi.”

“Thế quá tốt rồi, cảm ơn ông.”

Theo hướng dẫn của Anson, họ vào một khu vực nói chuyện kế bên gian bếp thoáng rộng. Phía sau, những cánh cửa kính lớn mở ra một khoảng hiên, nơi cô nhìn thấy gì đó mà cô cho là một bếp nướng rất lớn phủ dưới tấm che màu đen, cùng vài cái ghế và bàn ngoài trời.

Khi Anson lấy đồ uống, con chó già lết tới, hít ngửi cô, rồi ghếch đầu lên gối cô.

Cô vuốt đầu nó, xoa xoa tai nó.

“Nếu nó làm phiền cô, chỉ cần bảo nó ngồi xuống thôi.”

“Nó không làm phiền tôi đâu.”

“Abigail cũng có một con chó. Rất tuyệt. Bert đang ở ngoài xe.”

“Sao các vị lại để nó ngoài đó làm gì? Đón nó vào đi. Chúng ta sẽ cho ông này ra phía sau, để cả hai con làm quen và bầu bạn với nhau.”

“Bert sẽ rất thích. Nếu ông cho phép thì tôi sẽ đón nó vào. Tôi ra lệnh cho nó ở lại, để nó không chui ra khỏi xe theo Brooks.”

“Cô đi đi, và cứ dẫn nó vòng ra phía sau luôn. Cửa hông ở bên trái ấy.”

“Cảm ơn.”

Lúc cô đi ra ngoài, Anson đưa bia cho Brooks, hất hất ngón tay cái. “Có chuyện gì vậy, Brooks?” ông hỏi lúc họ bước ra ngoài.

“Rất nhiều chuyện.”

“Phu nhân của cậu che giấu giỏi lắm, nhưng cô ấy lo lắng đến mức đủ năng lượng để thắp sáng cả thành phố Little Rock đấy.”

“Cô ấy có lý do đấy. Tôi đã bảo cô ấy tìm đến đây, đến ông, bởi vì cô ấy cần giúp đỡ. Và bởi vì tôi yêu cô ấy.”

Anson thở một hơi dài, uống một ngụm bia lớn. “Cô ấy gặp rắc rối gì vậy?”

“Tôi muốn chính cô ấy kể ra, và tôi cần ông nghe cô ấy kể. Toàn bộ. Xin nhờ ông đấy, Đại úy.”

“Cô ấy không phải người quanh đây, cũng không phải từ nơi cậu đến.”

“Không phải, nhưng giờ Bickford là nhà của cô ấy. Cả hai chúng tôi đều muốn sẽ là như vậy.”

Họ nghe thấy tiếng cổng mở ra rồi đóng lại. Đầu Huck nghếch lên - không phải vì nghe thấy tiếng động, Anson biết vậy - mà vì ngửi mùi.

Cặp lông mày của Anson nhướng lên khi Abigail đi vòng quanh nhà cùng với Bert.

“Một tay điển trai to lớn đấy.”

“Nó rất biết điều,” Abigail trấn an ông. “Ami,” cô nói khi Huck run run đi lại đánh hơi anh bạn mới. “Ami. Jouer.”

Những cái đuôi ngoáy tít trong không khí, hai con chó hít ngửi nhau. Huck đi đến hàng rào, nghếch một chân lên, Bert làm theo. Rồi chúng vật nhau.

“Huck vừa làm thân với chú chó.” Anson đưa nước chanh cho Abigail, ra hiệu mời ngồi. “Brooks nói cô có chuyện muốn kể cho tôi, cô Abigail.”

“Vâng. Tôi xin bắt đầu bằng việc nói rõ rằng tên tôi không phải là Abigail Lowery. Chính danh phải là Elizabeth Fitch. Lúc mười sáu tuổi tôi đã chứng kiến một gã tên Yakov Korotkii, là sếp sòng trong tổ chức tội phạm Volkov, giết anh họ của gã là Alexi Gurevich và bạn tôi là Julie Masters.”

Anson ngồi xuống. Một lát sau, ông ấy ngó Brooks. “Cậu đã nói là có rất nhiều chuyện.” Rồi ông hướng đôi mắt nghiêm nghị về phía Abigail. “Sao cô không kể cho tôi nghe chuyện đó chứ?”