Chương 25
Cô không biết ông ấy có tin cô không. Gương mặt ông ấy không thể hiện gì, không ngạc nhiên, không nghi ngờ, không thấu hiểu. Cũng như Brooks, thỉnh thoảng ông ấy ngắt lời bằng những câu hỏi, sau đó chỉ gật đầu để cô tiếp tục.
Cô chưa kể xong thì hai chú chó quay trở lại và cả hai đều nằm ườn ra, mệt lử vì đùa nghịch, lúc cô dừng lại.
“Tôi vẫn nhớ một số chi tiết những gì cô kể với tôi,” Anson lên tiếng. “Hồi đấy đó là một sự kiện thời sự lớn, đặc biệt trong lực lượng hành pháp. Hai cảnh sát Tư pháp bị giết, một người nữa bị thương, nhân chứng trong một vụ giết người kép liên quan đến băng đảng biến mất. Tên và mặt cô tràn ngập các phương tiện truyền thông cả nước vài tuần liền, và có rất nhiều biên bản liên ngành về cô.”
“Vâng, tôi biết.”
“Cũng như có hẳn lệnh truy nã vì tội danh bỏ trốn khỏi hiện trường. Một bản mô tả đối tượng. Cô bị tìm kiếm để đặt câu hỏi liên quan đến cái chết của những sĩ quan ấy, và vụ nổ tung nhà an toàn.”
Những ngón tay của cô đan vào nhau, siết chặt trên đùi. “Thông tin nội bộ cho biết người ta tin theo lời của Keegan và Cosgrove. Truy nã để thẩm vấn thực ra là một mẹo để buộc cho tôi tội danh giết người, hoặc đồng lõa giết người.”
“Làm sao cô biết được thông tin nội bộ?”
Không nói gì, Brooks nhoài người, gỡ các ngón tay cô, và đặt tay anh trên tay cô.
“Tôi là một chuyên gia máy tính, và chuyên về hệ thống an ninh. Tôi cũng là một hacker.”
“Ý cô là cô có thể truy cập vào các tài liệu mật bên trong Cục Cảnh sát Tư pháp Hoa Kỳ và FBI?”
“Vâng. Tôi rất có kỹ năng, và đây là ưu tiên với tôi. Cả Keegan và Cosgrove đều khai rằng bọn họ tiến vào, thấy Terry nằm trong bếp và súng không còn. Lúc họ bắt đầu gọi hỗ trợ, họ bị một kẻ nào đó không rõ bắn, và Cosgrove bị một vết thương. Khi Keegan bắn lại, đèn đóm tắt hết. Keegan đưa được Cosgrove ra ngoài, gọi hỗ trợ. Nhưng hắn chưa kịp quay vào cứu Terry, hay tìm tôi hoặc John, thì căn nhà nổ tung. Hắn cũng khai rằng hắn tin đã nhìn thấy ai đó tẩu thoát.”
“Thế là gần trọn những gì tôi còn nhớ về vụ đó,” Anson đồng ý.
“Một trong những giả thuyết chủ yếu là tôi hoảng loạn, hoặc có lẽ buồn chán, và liên hệ với nhà Volkov để thỏa thuận. Chúng lần theo tôi tới nhà an toàn, và tôi đã đụng độ với Terry khi tôi tìm cách thoát ra. Hoặc tôi hoặc kẻ vô danh có liên hệ với nhà Volkov đã bắn John, nổ súng vào Keegan và Cosgrove, còn tôi hoặc đã thoát ra được trong lúc hỗn loạn hoặc đã bị đưa đi. Sau đó những kẻ ám sát cho nổ tung căn nhà để xóa dấu vết - hoặc chính tôi đã làm vậy.”
“Một cô gái mười sáu tuổi hạ gục cả hai cảnh sát Tư pháp và cho nổ tung cả một ngôi nhà.” Brooks lắc đầu. “Thật không thể tin được.”
“Một cô gái cực kỳ thông minh được đích thân một trong những cảnh sát Tư pháp dạy về vũ khí, đã yêu cầu và nhận được năm nghìn tiền mặt từ quỹ tín thác của mình, đã làm giả được căn cước, đã có cả một mùa hè trong khi quy trình pháp lý từ từ tiến triển, ngẫm nghĩ về những gì sẽ xảy đến với cô ta một khi cô ta ra làm chứng.” Tính logic với Abigail thật rõ ràng. “Hoàn toàn có lý khi tin rằng cô ấy nổi đóa, tìm cách thoát thân.”
“Có lý,” Anson nhận xét, “khi không có gì trái ngược với các lời khai và mạch thời gian, chẳng hạn như một lời khai mâu thuẫn từ một nhân chứng.”
“Tôi không tin giả thuyết tôi hạ sát John và Terry, hoặc góp phần giết hại họ, sẽ đứng vững,” Abigail nói với ông. “Nhưng tôi tin nếu tôi xuất hiện, chuyện đó sẽ không thành vấn đề. Tôi sẽ chết trong vòng hai mươi bốn giờ. Việc đó có thể được dàn dựng như một vụ tự tử, nhưng tôi thiên về khả năng thủ tiêu trực tiếp hơn.”
“Cô tỉnh bơ khi nói về chuyện đó,” Anson nhận xét.
“Tôi đã có nhiều năm nghiền ngẫm những gì chúng định làm với tôi nếu có cơ hội.”
“Tại sao giờ cô lại xuất hiện?”
Cô nhìn Brooks. “Nếu tôi không làm vậy, chẳng có gì thay đổi cả. Và nhiều điều đã thay đổi. Brooks đề nghị tôi tin anh ấy, và làm như vậy, để tin ông. Tôi đang rất cố gắng.”
“Cô ấy đang ẩn danh cung cấp cho một đặc vụ FBI ở Chicago những thông tin về tổ chức Volkov.”
“Và cô có thông tin vì cô đột nhập được vào mạng lưới nhà Volkov phải không?” Phồng mồm phì một hơi, Anson ngã ra sau. “Chắc chắn cô phải là một hacker tầm cỡ.”
“Vâng. Tổ chức Volkov dựa rất nhiều vào máy tính, và chúng tin chúng rất an toàn, được bảo vệ kỹ càng. Chúng có những kỹ thuật viên giỏi,” cô nói thêm. “Tôi còn giỏi hơn bọn họ. Thêm nữa, gã Ilya rất bất cẩn trong lĩnh vực này. Theo quan điểm của tôi, đó là một kiểu ngạo mạn. Gã thường xuyên sử dụng email và tin nhắn cả trong công việc lẫn riêng tư.”
“Người ta đã thực hiện nhiều vụ bắt giữ nhờ những thông tin như thế, Đại úy ạ,” Brooks nói.
“Ai là đầu mối liên lạc FBI của cô?”
Abigail nhìn Brooks, thấy anh gật đầu. “Đặc vụ Elyse Garrison.”
“Sao cô lại không đến gặp cô ấy cùng với câu chuyện của cô?”
“Nếu bị tiết lộ - và tôi biết ít nhất có một tay trong của nhà Volkov trong văn phòng Chicago - chị ấy có thể bị bắt đi, tra tấn, giết hại. Bị giết ngay lập tức. Chị ấy có thể bị sử dụng để nhử tôi. Chúng không thể lần ra đầu mối liên hệ với tôi. Một khi chúng làm được vậy, mạng sống của chị ấy và tôi đều cực kỳ nguy hiểm.”
“Cô muốn ai đó liên hệ cho cô, ai đó không hề - chừng nào còn chưa lần ra - có liên quan gì đến Elizabeth Fitch.”
“Một ai đó,” Brooks tiếp lời, “với lý lịch đáng giá trong bộ máy chấp pháp, một ai đó có vị thế và quyền, đáng tin cậy. Một ai đó để đặc vụ Garrison này tin tưởng.”
“Và nếu tôi nhận lời việc này, tôi đến Chicago và tiến hành việc liên lạc này, sau đó thì sao?”
“Như thế sẽ mở cửa cho chúng tôi sắp xếp một cuộc gặp giữa cô ấy và Abigail, ở một địa điểm chúng tôi chọn.”
“Tôi sẽ tiếp tục theo dõi các cuộc liên lạc của cảnh sát, để biết liệu người ta có tìm cách giăng bẫy, hay liệu có người nào đó mà tôi tin hoặc nghi ngờ có liên hệ với nhà Volkov biết được chuyện liên lạc kia không.”
“Hai người đang vượt qua rất nhiều ranh giới đấy.” Ông hướng ánh nhìn nghiêm nghị, cứng rắn vào Brooks. “Cả hai người.”
“Xin cho tôi biết, Đại úy, ông nghĩ cơ hội sống của cô ấy để ra làm chứng sẽ thế nào nếu cô ấy đi đường thẳng, với cả đám tay trong chực chờ, cùng bè lũ Volkov?”
“Tôi tin vào hệ thống pháp luật, Brooks. Tôi tin họ sẽ bảo vệ cô ấy. Nhưng tôi không thể trách cô ấy vì không tin tưởng. Nếu là ai đó tôi yêu thương, tôi cũng không dám chắc tôi sẽ tin tưởng.” Ông thở hắt ra thật dài.
Trong khoảng sân yên tĩnh với hai chú chó đang ngáy nhè nhẹ, một đài phun nước róc rách, Abigail băn khoăn lẽ nào cô dốc hết gan ruột vậy mà lại không có tác dụng gì.
“Chúng ta có thể làm theo cách của cô, nhử cho Keegan, Cosgrove và những kẻ giống như bọn chúng lộ mặt,” Anson bắt đầu nói. “Chúng ta có thể thực hiện một số cuộc bắt giữ lớn gây tổn hại lớn cho tổ chức Volkov. Nhưng sau đó? Cậu có sẵn sàng chấp nhận Chương trình bảo vệ nhân chứng không?” ông hỏi Brooks. “Từ bỏ nơi cậu muốn sống, từ bỏ con người cậu muốn làm?”
“Có.”
“Không,” Abigail nói ngay. “Không. Tôi sẽ không đồng ý đến đây nếu tôi tin kết quả sẽ như vậy. Elizabeth Fitch sẽ gặp đặc vụ Garrison, sẽ ra làm chứng. Chỉ có ba người biết Elizabeth Fitch và Abigail Lowery là cùng một người, và điều đó phải nhất quán. Nếu có mối liên hệ giữa họ, tôi sẽ biến mất. Tôi có thể làm được như vậy.”
“Abigail.”
“Không,” cô nhắc lại, khẽ khàng, quyết liệt, hướng về Brooks. “Anh cần làm điều đúng, và anh cần bảo vệ em. Anh có thể làm cả hai việc. Em tin anh làm được cả hai. Anh phải tin em. Em sẽ lại là Elizabeth, vì việc này, và sau đó cô ấy ra đi. Cô ấy sẽ biến mất, và Abigail có thể sống cuộc đời của mình. Em biết cách đập tan nhà Volkov, và bằng cách em tin chúng sẽ không bao giờ phục hồi lại được. Không phải là súng ống và máu đổ. Tất cả chỉ là bàn phím.”
“Cô định gõ phím để đập tan chúng ư?” Anson hỏi.
Đôi mắt cô, bình thản và xanh thẳm, nhìn vào ông. “Đúng như vậy. Nếu tôi có thể làm theo kế hoạch đã vạch ra, và cơ quan chức năng nghe và hành động, vụ này sẽ kết thúc. Tôi gửi gắm sinh mạng của mình vào tay ông, Đại úy Anson, bởi vì Brooks tin tưởng và tôn trọng ông mà không chút dè dặt.”
“Chúng ta hãy vào trong uống chút cà phê thôi,” Anson nói sau một lúc, “rồi bàn kỹ chuyện này.”
***
Cô khăng khăng đòi lái xe về. Brooks đã không ngủ mấy suốt ba mươi sáu tiếng, và sẽ phải đi trực sau sáu tiếng nữa. Cho nên anh ngả ghế ra sau và tranh thủ chợp mắt một chút lúc xe chạy.
Và để cô có thời gian xem xét lại mọi việc, lần nữa.
Joseph Anson sẽ tới Chicago, tìm cách liên hệ. Ông ấy sẽ không sử dụng hoặc tiết lộ cái tên Abigail Lowery mà nói với đặc vụ Garrison rằng Elizabeth Fitch đã tìm đến chỗ ông ấy, kể cho ông ấy biết câu chuyện, cung cấp tên của đặc vụ. Ông ấy sẽ kể lại những thông tin Abigail đã cung cấp cho Garrison trước đó.
Nếu Garrison làm theo đúng cách thức cũ, cô ấy sẽ báo cáo cho sếp trực tiếp của mình. Sau đó quy trình sẽ bắt đầu.
Cho nên nhiều chuyện có thể sai sót.
Nhưng nếu ổn thỏa...
Cô có thể thuộc về người đàn ông đang ngủ bên cạnh cô. Cô có thể học những gì cần làm ở các buổi tiệc thịt nướng ngoài sân. Cô có thể trở thành Abigail để mọi việc diễn ra kể từ thời điểm đó trở đi đều sẽ là sự thật.
Cuối cùng cô cũng sẽ từ ghế nhân chứng trong phòng xét xử, nhìn thẳng vào mắt bọn Korotkii, Ilya, Sergei Volkov, và nói sự thật. Với tư cách là Elizabeth.
Không, là Liz chứ, cô nghĩ thầm. Ít nhất trong óc cô, cô sẽ cất tiếng nói với tư cách là Liz vì Julie, John và Terry.
Và cô sẽ sử dụng mọi thứ mà cô học được trong mười hai năm qua để lột trần tổ chức của nhà Volkov.
Anh cựa mình lúc cô ngoặt về phía gian nhà gỗ của cô. “Anh vẫn đang suy nghĩ,” anh nói.
“Em cứ nghĩ anh đang ngủ.”
“Cả hai việc.” Anh dựng lưng ghế thẳng lên, dùng tay xoa xoa mặt. “Anh nghĩ em nên đề nghị anh chuyển đến sống với em. Giờ thực tế anh đang sống ở đây,” anh nói thêm, khi cô không nói gì cả. “Nhưng có lẽ em có thể chính thức hóa việc đó.”
“Có phải anh muốn sống ở đây để có thể bảo vệ em không?”
“Đó là một lợi ích phụ. Những lợi ích khác là có sẵn đồ đạc của anh, một góc tủ và ngăn kéo, và dễ ngủ với nhau. Tất cả những điều đó là điểm lợi, nhưng lý do chính anh muốn sống ở đây là bởi vì anh yêu em và anh muốn được ở bên em.”
Cô ngồi thừ một lúc, nhìn ngôi nhà của mình. Của mình, cô nghĩ. Ngôi nhà, những khoảnh vườn, ngôi nhà kính, khe suối nhỏ, rừng cây. Cô nghĩ đến chúng như là những thứ của cô, cảm nhận rõ cái quyền sở hữu ấy. Lần đầu tiên, cô nghĩ đến một nơi với tư cách là nhà. Của cô.
“Nếu anh chuyển đến, anh cần có mã và chìa khóa.”
“Những thứ đó chắc chắn dễ thôi.”
“Em muốn suy nghĩ chuyện đó, nếu được.”
“Chắc chắn rồi.”
Mấy từ vỏn vẹn vậy, rất dễ dàng trong lúc anh ra khỏi xe, mở cửa sau cho chú chó nhảy ra, cho cô thấy anh rất tự tin anh sẽ vượt qua mọi trở ngại mà cô có thể nêu ra, và có cách của mình.
Lẽ ra điều đó sẽ làm cô bực, cô nghĩ thầm. Thậm chí lẽ ra còn là xúc phạm cô. Nhưng đều không phải vậy. Đơn giản điều đó nhắc cho cô nhớ anh là người thế nào.
Của chúng ta. Cô thử bật ra mấy từ đó, để tự mình thấy ngạc nhiên trong khi hai người cùng đợi Bert đi tè sau chuyến đi.
Ngôi nhà của họ trong trời đêm lấp lánh sao, với hoa đua nở, khe suối rì rầm và làn gió nhẹ giục lá thì thầm lời đáp.
Ngôi nhà của họ, những khoảnh vườn của họ, ngôi nhà kính cùng khe suối và khu rừng của họ.
Những gì của cô an toàn hơn. Yên tĩnh hơn.
Những gì của họ. Đầy sự thỏa hiệp và những câu hỏi.
Cùng lời hứa nữa.
Cô mở khóa cửa trước, đặt lại hệ thống báo động. “Anh có muốn vào trong với em không?”
“Chà, một bước lớn đấy. Anh sẽ phải suy nghĩ về chuyện đó.”
“Anh vừa nói...” Cô nhìn thấy anh cười toe toét, cảm thấy đôi môi mình bĩu ra lúc khóa cửa lại. “Anh lại trêu em rồi.”
“Thôi anh xin.” Anh đặt hai tay lên vai cô, xoay cô lại để đối diện với anh lần nữa. “Nhưng đó là một bước lớn với em, anh biết như vậy.”
“Đó là một bước tiến triển tự nhiên hơn với anh. Anh được nuôi dạy trong một gia đình truyền thống có đủ cả bố mẹ mà.”
“Hầy, mẹ anh sẽ không thích được gán cho cái mác truyền thống đâu.” Anh choàng một cánh tay quanh vai cô để dẫn cô lên gác. “Chúng ta sẽ giữ điều đó cho em và anh thôi.”
“Em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chung một mái nhà với bất kỳ ai. Và em chỉ mới bắt đầu tin rằng em có thể ở đây, có một căn nhà ở đây.”
“Hãy tin điều đó, và hãy luôn tin tưởng. Chẳng nên truyền những suy nghĩ tiêu cực vào vũ trụ làm gì.”
“Những suy nghĩ tích cực hay tiêu cực đâu có ảnh hưởng đến các sự kiện.”
“Làm sao em biết?” vẻ bông đùa, anh xoa xoa tóc cô. “Em không thể biết những người khác nghĩ hay mong ước hoặc tin tưởng điều gì trừ phi họ nói cho em nghe. Và toàn bộ niềm tin có thể dịch chuyển cả dãy núi thì sao nào?”
“Em chưa bao giờ nhìn thấy một quả núi dịch chuyển cả, nhờ niềm tin lại càng ít hơn.”
“Bộ óc rất tầm thường.” Anh vỗ nhẹ vào trán cô. “Thế núi lửa thì sao? Một quả núi lửa dịch chuyển cả địa ngục ra khỏi lòng núi đấy thôi.”
“Thật buồn cười khi cho rằng một đứt gãy ở vỏ trái đất, sự phân kỳ và hội tụ của các mảng kiến tạo, sự giải phóng dung nham, các khí và tro bụi qua những đứt gãy như vậy lại có thể do niềm tin - hoặc việc thiếu niềm tin tạo ra.”
“Anh đã bảo thế là đúng à? Bình thường anh đâu có thế.” Anh nhìn cô trợn mắt trong lúc cô đi về phía nhà tắm. “Anh đã chế một quả núi lửa cho một dự án khoa học hồi lớp sáu. Rất hay nhé.”
Lần đầu tiên cô không đóng cửa, mà vẫn tiếp tục trò chuyện với anh lúc chuẩn bị giường. “Đó là một dự án rất tốt cho một cậu học sinh.”
“Lại còn rất ổn nhé.” Anh đi vào, cầm bàn chải đánh răng của mình trong lúc cô rửa mặt. “Anh muốn đặt tên nó là Phát rắm của quỷ, nhưng bố anh thuyết phục anh rằng điểm số của anh có thể sẽ bị ảnh hưởng.”
“Quá đúng.”
“Anh gọi như thế trong đầu, thế rồi nó làm cho toàn bộ chỗ dung nham bằng muối nở, màu thực phẩm và dấm phun ra khỏi lớp bột nhão phủ trên miệng chai soda càng thêm đáng nhớ. Anh cược là em rất thích các dự án khoa học.”
“Em học rất tốt.” Cảm giác kỳ kỳ, nhưng rất lý thú, khi chia sẻ bồn rửa trong phòng tắm với anh. “Em tạo ra một ngọn núi lửa chìm dưới nước trên các mảng kiến tạo hội tụ để chứng minh các đảo được hình thành như thế nào.”
Anh buông bàn chải, nheo mắt nhìn cô trong gương. “Núi lửa chìm dưới nước?”
“Vâng. Nước nóng luôn trồi lên mặt nước lạnh, và nổi. Với mô hình bằng đất nung...”
“Đất nung?”
“Vâng, và các mảng điều khiển từ xa, em có thể tạo ra một vụ phun trào rất đã mắt.”
“Lúc đó em mấy tuổi?”
“Chín.”
“Chém gió.”
“Em rất thích học giỏi ở trường. Anh nói chuyện về các dự án khoa học cho nên em sẽ thư giãn và ngủ ngon hơn.”
“Anh thấy ổn đấy.”
Lúc nằm xuống cạnh anh trong bóng tối, cô nhận ra tâm trí mình lâng lâng, cô cũng thấy rất ổn.
***
Brooks tiến hành bắt giữ Roland Babbett như là nhiệm vụ chính thức đầu tiên của anh vào buổi sáng. Anh cảm thấy rất vui vẻ lúc gõ cửa phòng Babbett lúc bảy giờ sáng. Vui hơn nữa khi cái anh chàng Babbett mắt nhắm mắt mở ra mở cửa.
“Anh là Roland Babbett?”
“Vâng. Có chuyện à?”
“Với anh thì có đấy. Tôi là cảnh sát trưởng Gleason của đồn cảnh sát thị trấn Bickford, còn đây là phụ tá của tôi Boyd Fitzwater. Tôi có lệnh bắt giữ anh.”
“Hả?”
“Và một lệnh nữa khám xét phòng, đồ đạc và xe của anh. Anh cần mặc đồ và đi với chúng tôi.”
“Chuyện này là sao? Bị bắt ư? Thật điên rồ.”
“Không hề nếu xét đến chuyện anh đang giữ những dụng cụ trộm cắp, và sử dụng thứ đó lúc hai giờ mười lăm phút sáng nay để xâm nhập trái phép vào buồng Ozark. Căn phòng đó đã được khóa chặt và có thông báo.”
Hai mắt Roland, giờ không còn nặng trịch nữa, nhìn thật kỹ vào mặt Brooks. “Tôi muốn gọi điện.”
“Không thành vấn đề. Anh có thể dùng điện thoại của anh khi anh đến đồn. Tôi sẽ cho anh cơ hội mặc quần áo, hoặc chúng tôi sẽ phải dẫn anh đi trong cái áo choàng khách sạn. Áo choàng đẹp đấy.”
“Tôi muốn mặc đồ.”
“Được thôi. Boyd, sao anh không đọc cho ông Babbett các quyền của ông ấy trong khi ông ấy mặc quần.” Brooks giơ lệnh lục soát lên trước khi anh tiến vào phòng. “Cảnh đẹp đấy. Ông Conroy làm rất ổn. Anh đã thử ăn tối ở nhà hàng chưa?”
“Phục vụ tại phòng.” Roland kéo quần lên, mặc áo phông. “Tôi ăn món thịt nướng.”
“Thấy thế nào?”
“Máu me và ngon.”
“Phải, họ làm rất ổn.” Anh mở chiếc ba lô thủy quân ra, ngó qua, sau đó thả bộ dụng cụ mở khóa vào một cái túi đựng bằng chứng. “Anh đang thăm thú ở đây à?”
Bất chấp hoàn cảnh hiện tại, Roland vẫn bật ra một tiếng cười. “Ai cũng hỏi vậy. Còn giờ thì các anh biết tôi ở đây làm việc gì.”
“Công ty Stuben-Pryce ở Little Rock.” Lúc bỏ một chiếc máy ghi âm cỡ nhỏ vào túi bằng chứng, giọng Brooks vẫn nhẹ nhàng và thoải mái như không có gì. “Tôi đã từng thực thi nhiệm vụ ở đó. Giờ thì có lẽ anh cũng biết thế rồi. Đó là một hãng luật rất ổn, trả giá cũng ổn, anh Babbett ạ.”
“Chúng tôi làm việc đâu ra đấy mà.”
“Tôi tin điều đó.” Anh mỉm cười thân thiện với Roland. “Tiếc là anh không có những khách hàng tốt hơn.”
“Đâu phải trách nhiệm của tôi. Các anh có phiền nếu tôi đánh răng và xả bớt cái bụng không?”
“Anh không làm vậy tôi mới thấy phiền.”
Brooks tiếp tục lục soát căn phòng trong khi Boyd đứng ở cửa phòng tắm để mở. “Đây là một thị trấn bình yên,” Brooks nói như trò chuyên. “Ồ, thỉnh thoảng có thể sôi động hơn, đặc biệt là vào thời điểm này trong năm và suốt mùa hè. Rất nhiều du khách, rất nhiều con người trái ngược nhau, anh có thể nói như vậy, chen chúc nhau trong cái nóng. Nhưng chúng tôi không thường xuyên gặp các thám tử tư từ những công ty có tiếng ở thành phố đến thực hiện việc đột nhập gì đó ngay trong cái khách sạn đệ nhất của mình.”
“Thế nào tôi cũng bị đá đít vì vụ này mất.” Với một cử chỉ thể hiện thái độ của mình, Roland phun thuốc đánh răng vào bồn rửa. “Mất thưởng. Tôi hy vọng đưa vợ mình đến đây nghỉ ngơi không mang theo trẻ con sau khi cô ấy sinh.”
“Khi nào cô ấy sinh?”
“Mười lăm tháng Tám.”
“Tháng Mười là thời điểm đẹp ở Ozark,” Brooks giải thích, lúc Roland bước ra. “Chúng tôi rất vui được đón các vị, khi các vị đến thăm. Boyd, anh kết thúc lục soát được rồi. Tôi sẽ đưa ông Babbett đi.”
“Các anh không còng tôi chứ?”
Brooks lại mỉm cười thân thiện lần nữa. “Anh muốn tôi làm vậy à?”
“Không. Tôi rất cảm ơn.”
“Tôi không nghĩ anh sẽ bỏ chạy, và nếu anh làm như vậy ư? Anh định chạy đi đâu nào?”
Anh ta không chạy. Thậm chí nếu có nơi để chạy, thì công việc, tiền lương của anh ta đều sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng.
Về đồn, Brooks đưa anh ta một cốc cà phê khá tươm tất, một chiếc điện thoại và vài phút riêng tư - bên bàn chứ không phải trong buồng giam.
Sau khi thực hiện xong cuộc gọi, Roland ngồi ủ ê ngẫm nghĩ.
“Anh xong rồi à?” Brooks hỏi anh ta.
“Vâng. Xong rồi.”
“Sao chúng ta không trò chuyện trong văn phòng tôi nhỉ? Jeff?” Brooks nói với nhân viên bán thời gian của mình. “Đừng có đến ngó nghiêng hay chuyển cho tôi cuộc gọi nào được không? Trừ phi rất quan trọng.”
“Vâng, thưa sếp.”
“Mời anh ngồi.” Brooks đóng cửa văn phòng lại, đi tới tựa một hông vào bàn làm việc của mình. “Chà, tôi sẽ nói thẳng với anh. Ở đây anh đang gặp chút rắc rối đấy, Roland.”
“Tôi có luật sư đang trên đường đến.”
“Luật sư cứng cựa từ một hãng luật cứng cựa, tôi hy vọng vậy. Nhưng, chúng tôi có bằng chứng rất rõ ràng về vụ đột nhập của anh đấy. Máy quay ghi được hình ảnh ở sảnh, ở cửa, sau đó các máy quay khác có hình anh lục lọi bên tròng gian phòng đó. Có cả bộ dụng cụ mở khóa của anh.” Như thể đầy cảm thông, Brooks thở ra một hơi, lắc đầu. “Ngay cả một luật sư cứng cựa cũng rất mất thời gian giải quyết vụ này đấy, anh không hình dung được sao? Có thể bị giam giữ một thời gian và làm ảnh hưởng đến giấy phép của anh đấy. Mà một đứa nhỏ sắp ra đời rồi. Tôi không thích để vợ anh phải tới thăm tù anh trong tình trạng hiện nay của cô ấy.”
“Bị giam thì không chắc, nhưng ảnh hưởng đến giấy phép của tôi... Chết tiệt.” Roland bấm ngón tay lên mắt. “Có thể cũng đành. Vết đầu tiên trong hồ sơ của tôi.”
Brooks nhún vai. “Có thể như vậy.”
“Tôi thường không làm việc tùy tiện. Tôi đã ngó nghiêng vô ích mất rồi. Tôi không nhìn ra các máy quay.”
“Đừng quá trách mình chuyện đó. Chúng không hề có mặt cho tới sau khi anh ghé qua nhà cô Abigail.”
“À.” Lúc này, ánh mắt Roland gặp mắt Brooks và cả hai hoàn toàn hiểu ý nhau. “Cô ấy, con chó và khẩu Glock của cô ấy vẫn khiến tôi phát khiếp.”
“Anh làm cô ấy sợ. Cô ấy vẫn là một cô gái thành phố,” Brooks nói dối rất vui vẻ. “Một mình ở đó, không có hàng xóm gần cận. Thêm vào nữa là cách cô ấy đang kiếm sống. Tôi tin chắc giờ thì anh đã biết rồi. Làm việc về lĩnh vực an ninh, luôn để ý xem mọi người xung quanh thế nào và làm những việc gì? Cô ấy có hơi hay giật mình.”
“Các anh hẳn cũng bố trí máy quay an ninh trong rừng.”
“Ồ, cô ấy luôn thử nghiệm, chạy các chương trình và những gì cô ấy gọi là các kịch bản. Vô tình anh đi vào một chỗ như vậy. Làm cô ấy hoảng đến mức khóa chặt trong nhà cho tới khi tôi về nhà. Anh biết đấy, trong trường hợp anh là một sát thủ có nghề chứ không phải một tay máy lạc đường.”
“Trông cô ấy chẳng hề hoảng hốt,” Roland lầm bầm.
“Chà, Abigail, cô ấy luôn thể hiện ra ngoài rất ổn, và con chó giúp cô ấy tự tin. Cô ấy kể tôi nghe về anh, và tôi buộc phải thắc mắc. Anh đã nói tên thật của mình với cô ấy.”
“Căn cước của tôi trong hành lý. Cô ấy có súng. Tôi không muốn làm cô ấy bực với một câu dối trá nếu như cô ấy kiểm tra hành lý của tôi. Nhưng tôi không nghĩ cô ấy, hoặc anh, sẽ chơi tôi.”
“Cảnh sát. Rất tự nhiên là chúng tôi cảm thấy nghi ngờ. Cho nên, Roland này, chuyện là thế này. Tôi biết ai đã thuê thám tử tư từ một công ty luật có hạng đến dòm ngó Abigail, tôi, gia đình Conroy và khách sạn ấy.”
“Tôi không thể xác nhận hay phủ nhận nếu không có luật sư đại diện.”
“Tôi không đề nghị anh phải vậy, tôi chỉ đang nói với anh. Lincoln Blake sẽ làm bất kỳ chuyện gì để cứu thằng con mất dạy của hắn, kể cả việc thuê ai đó tạo bằng chứng và lời khai giả.”
Thay vì ngồi ủ rũ trên ghế, giờ Roland ngồi thẳng lên. “Nghe này. Tôi không làm thế, không vì bất kỳ khách hàng nào, không vì bất kỳ khoản tiền nào. Công ty cũng vậy. Chúng tôi không để mất danh tiếng bằng những việc như vậy.”
“Nói riêng thôi, tôi cũng tin điều đó. Nhưng về vụ này ư?” Brooks hờ hững nhún vai.
“Sau đây là một thỏa thuận phải không?”
“Có thể vậy. Russ Conroy là bạn lâu nhất và thân nhất của tôi. Bố mẹ cậu ấy là gia đình của tôi, và mẹ cậu ấy đã suy sụp và khóc hết nước mắt sau khi nhìn thấy thằng mất dạy và bạn bè nó làm như thế với khách sạn. Giờ thì nơi đó khá hơn nhiều, nhưng...”
Brooks lấy một tập hồ sơ, trao cho Roland. “Chúng tôi đã chụp số ảnh này sau khi Justin Blake và mấy thằng bạn đần độn của nó giở trò ở chỗ đó.”
“Không thể tin được,” Roland lẩm bẩm trong lúc xem những bức ảnh.
“Kiểu thiệt hại như thế ư? Đó đâu phải là bất cần hay ngu dốt hay trẻ con. Rõ là hành vi phá hoại. Thằng Justin Blake cố ý đấy.”
Brooks nhoài người để lấy lại tập hồ sơ. “Và khi thằng ôn vật tìm cách được tại ngoại, nó mò đến nhà người phụ nữ mà tôi yêu thương, phê thuốc, có vũ khí, vào lúc nửa đêm. Nó ngu đến mức xông vào đâm tôi với con dao nó mang theo để rạch lốp xe tôi. Nó làm người phụ nữ của tôi không hài lòng, và anh Roland ạ, tôi cũng không hài lòng. Anh có thể hiểu tại sao cô ấy phản ứng như cách đã thể hiện khi anh lảng vảng đến ngôi nhà.”
“Vâng, có lẽ vậy. Vâng.”
“Justin gây thiệt hại cả trăm nghìn đô ở gian phòng đó, nó còn đâm thủng lốp xe của tôi, tìm cách đâm tôi, và làm cho người yêu tôi hoảng sợ. Và thêm nữa là nó như cái gai trong mắt tôi vậy kể từ hồi tôi nhận công việc này. Nó sẽ nhận được những gì nó đã gây ra, Roland ạ. Tôi sẽ coi đó là nhiệm vụ đời tôi phải thực hiện được. Nó tự chuốc lấy hậu quả, và nếu tôi được phán xét, xin nói rằng nó cần bị trừng trị. Nó có gì đó rất không ổn, điều mà cả hai chúng ta đều thấy ở những đối tượng khác, những đối tượng sớm muộn cũng chết hoặc giết hại người ta.”
“Tôi muốn nói vài điều, nói riêng thôi.”
“Vâng. Chỉ giữa anh và tôi.”
“Tôi không hề thích làm việc cho tay Blake. Gã là loại khốn kiếp. Không có gì liên quan đến thằng con gã như anh vừa nói mà tôi lại không đồng ý cả. Tôi sẽ chấp nhận chịu phạt vì vụ này nếu phải vậy, nhưng tôi rất ghét bị phạt vì hai bố con khốn kiếp đó.”
“Tôi không trách anh đâu. Cho nên đây là thỏa thuận, trước khi luật sư đến đây. Đi đi, Roland. Ý tôi không chỉ là rời thị trấn - mặc dù tôi đã nói anh cứ trở lại thăm cùng với vợ, chúng tôi sẽ rất vui được tiếp anh chị. Ý tôi là tránh xa vụ này. Vụ này làm bạn bè tôi buồn, làm người yêu tôi buồn. Và anh đang lãng phí thời gian, bởi vì Justin Blake sẽ không chịu thôi vụ này đâu. Tôi không trách bất kỳ ai phải làm công việc mà họ được thuê làm - đứng trên khía cạnh luật pháp, phải như vậy. Nhưng vụ này có thể rất mệt mỏi cho anh, và tôi có thể làm cho công ty anh trả giá. Có thể thế không phải nhiều, nhưng tôi không biết tại sao họ cứ muốn mang tai tiếng.”
“Tôi vẫn phải nộp báo cáo của mình.”
“Anh cứ thẳng thắn thôi. Anh chẳng tìm thấy gì về tôi, về Abigail, về gia đinh Conroy, bởi vì chẳng có gì để tìm cả. Nhưng nếu anh cứ xoi mói chúng tôi, tôi sẽ tìm cho ra, và mọi việc sẽ khác đấy. Giờ thì anh đã thừa biết máy tính là lĩnh vực tủ của Abigail.”
“Ở đây có ẩn giấu lời đe dọa.”
“Tôi không ẩn giấu gì cả. Tôi chỉ nói thẳng với anh thôi. Tôi có thể cho qua chuyện này. Anh giữ hồ sơ của mình sạch sẽ, anh nộp báo cáo của mình, và về nhà với vợ con. Luật sư của anh sẽ không phải bận tâm gì cả.”
“Tại sao anh lại làm thế?”
“Vì những lý do tôi đã nói với anh, và một điều nữa. Tôi không muốn bắt giam anh, Roland, đó là một sự thật nữa. Nếu tôi có cảm nhận khác về anh, nếu tôi nghĩ anh là loại người thích làm việc cho hạng như Blake, loại người dám làm những việc hơn là chỉ vượt qua ranh giới tư gia hay lọt vào một căn phòng khóa kín để ngó nghiêng, anh đã ngồi tù ngay lúc này rồi. Tôi có trách nhiệm để đưa anh vào đó.”
“Tôi muốn gọi cho sếp của tôi, thông báo tình hình cho ông ấy.”
“Xin mời.” Brooks rời khỏi bàn.
“Tôi đã gặp mẹ anh.”
Brooks lại dựa vào bàn. “Vậy à?”
“Tôi đi dạo - muốn cảm nhận một chút, như anh nói. Căn nhà rất đẹp.”
“Chúng tôi là một phần trong đó. Đi gọi điện đi,” Brooks nói với anh ta, và thong thả đi ra.