Chương 26
Abigail gác mọi việc lại và tập trung hoàn toàn vào việc tạo ra chương trình virus. Cô đã mất rất nhiều công sức tận dụng loại sâu máy tính mà cô đã tạo ra, nhưng kết quả không thỏa mãn.
Cô có thể gây thiệt hại đáng kể bằng loại sâu đó, nhưng đi kèm với loại sâu chọc thủng vào hệ thống của nhà Volkov, loại virus đi theo, lây lan qua những lỗ thủng đó, sẽ phá hoại mạnh.
Để hoàn tất mọi thứ cô cần, phải rất nhanh, rất hoàn chỉnh, và không gây cảnh báo.
Cô luôn xem dự án này là một sở thích, một thứ cô hy vọng sẽ mang lại kết quả ngày nào đó.
Còn giờ nó là một nhiệm vụ.
Giá như cô có thời gian thiết lập thêm thiết bị, hoặc có thể thuê một hoặc hai kỹ thuật viên giỏi nữa... Nhưng cô không có, cho nên việc này chỉ cô làm thôi.
Dù thế nào thì qua thời gian cô cũng đã phát triển được ngôn ngữ lập trình của riêng mình - thứ hiệu quả hơn để ngăn chặn bất kỳ ai tìm cách xâm nhập vào các tài liệu của cô - và thậm chí nếu cô có thể thuê người, cô sẽ phải dạy người đó ngôn ngữ và kỹ thuật của mình.
Nhanh hơn, hiệu quả hơn, hãy tự mình thực hiện.
Cô cho chạy thử nghiệm lần nữa, nhìn các mã của mình vùn vụt chạy qua, và nghĩ “Không, không, không”. Nó vẫn quá cồng kềnh, quá rời rạc, mất quá nhiều thời gian.
Cô ngồi xuống, vấn tóc thành búi trên gáy và cầm lấy cây bút chì. Theo dõi màn hình, cô uống một ít trà xanh lạnh để suy nghĩ được thông suốt.
Trà, hai lần giải lao tập yoga cô cho phép mình thực hiện, cùng với sự im lặng tuyệt đối, có vẻ chẳng giúp được gì.
Khi hệ thống báo động của cô kêu, và Bert bật dậy cảnh giác, cô kiểm tra màn hình. Cô không nghĩ Brooks đến sớm vậy, cô nghĩ thầm, khi nhìn thấy chiếc xe tuần tra của anh, sau đó cô liếc nhìn đồng hồ.
Cô đã làm việc một mạch suốt buổi sáng sang tận nửa buổi chiều.
Sáu tiếng, cô nghĩ thầm, mà chẳng tiến triển được mấy.
Có lẽ vượt quá tầm của cô.
Cô bắt đầu đứng dậy, mở khóa cửa cho anh, sau đó mới nhớ ra cô đã đưa chìa khóa và mã an ninh cho anh. Một bước đi không hề dễ dàng, cô thừa nhận vậy, nhưng cái hay ngay lúc ấy là cô không còn phải ngăn anh vào nhà nữa.
Nhưng, cũng sẽ có người khác trong nhà cô, trong không gian của cô. Làm thế nào cô tập trung được vào việc phức tạp, tinh vi như thế này trừ phi cô được ở một mình? Điều đó làm tiêu tan luôn mong muốn của cô về một phòng máy tính hiện đại và một nhóm kỹ thuật viên siêu hạng. Nhưng đó chỉ là mong muốn, bởi vì cô luôn làm việc một mình, cho tới khi...
“Này.” Brooks bước vào, đặt một chiếc túi lên quầy bếp. “Mọi việc thế nào em?”
“Không được như em muốn. Em cần thử một chuỗi lệnh khác, rồi kiểm tra lại.”
“Em đã làm việc đó bao lâu rồi?”
“Mất bao lâu không thành vấn đề. Vẫn chưa hoàn thành.”
“Được rồi. Cất xong chỗ đồ này là anh sẽ không làm phiền em nữa đâu. Anh mang một ít đồ tới, cho nên để anh tự giải quyết trên gác. Nếu em vẫn chưa làm xong, anh tìm việc gì đó để làm.”
“Ừ” là câu trả lời duy nhất của cô. Cô cố gắng không căng thẳng trước tiếng tủ lạnh, chạn mở ra đóng vào. Khi mọi thứ im lặng trở lại, cô thở ra một tiếng nhẹ nhõm và lại đắm mình vào việc.
Cô quên luôn anh đang ở đó. Trong suốt hai tiếng tiếp theo, cô đắm mình trong những dòng mã và chuỗi lệnh. Cuối cùng khi cô phải dừng lại vì đau đầu và mỏi mắt, cô đứng lên tìm một ít thuốc, và nước uống.
Và nhớ đến anh.
Cô đi lên gác. Không gian tuyệt đối im ắng đến mức cô nghĩ chắc anh đang ngủ, nhưng cô không hề thấy anh trong phòng ngủ. Tò mò, cô mở tủ.
Có quần áo của anh, cùng với đồ của cô. Áo sơ mi, quần dài. Một bộ complet.
Cô chưa bao giờ trông thấy anh mặc complet cả. Cô đưa những ngón tay lần theo ống tay áo trong lúc ngắm nhìn đôi giày và giày cao cổ nằm ở đáy tủ.
Họ chung nhau một chiếc tủ, cô nghĩ thầm. Có phần thân mật và quan trọng hơn cả việc chung một chiếc giường. Với tay, cô mở ngăn kéo tủ, cô đã định sắp xếp lại để dành chỗ cho anh, nhưng rồi mải làm việc nên quên mất.
Anh đã tự xử lý việc đó. Cô cần thay đổi một vài lựa chọn của anh, nhưng đó chỉ là việc nhỏ.
Đóng ngăn kéo lại, cô bước lùi ra, đi một vòng quanh phòng. Cô có nên mua thêm một tủ ngăn kéo nữa không nhỉ?
Họ có cần thêm một cái nữa không?
Anh sẽ ở lại đây chứ?
Có gì đó chuyển động ngoài cửa sổ lọt vào mắt cô, cô nhận ra anh, đang nhổ cỏ trong khoảnh vườn trồng rau của cô. Anh đã vun đất cho các cây khoai tây, công việc mà cô cũng định làm ngày hôm đó.
Mồ hôi thấm ướt áo sơ mi của anh, lấp loáng trên cánh tay anh, và một chiếc mũ lưỡi trai che bớt gương mặt anh.
Và, ồ, thật cảm động. Một cảm xúc bất ngờ và ngạc nhiên. Quần áo anh treo trong tủ cùng với đồ của cô trong khi cô đứng bên cửa sổ phòng ngủ và ngắm anh làm việc trong vườn dưới bầu trời xanh ngắt.
Cô quay người khỏi cửa sổ, thấy hài lòng, và chạy xuống gác.
Trong bếp, cô thấy thức ăn mà anh mang đến ở trong tủ lạnh và độ chục quả chanh mà cô mua mấy hôm trước.
Cô pha nước chanh tươi, rót đầy hai ly có đá lạnh. Cô đặt bình nước cùng ly lên khay và mang tất cả ra ngoài.
“Trời nóng quá không cuốc được đâu anh,” cô gọi to. “Anh sẽ mất nước đấy.”
“Gần xong rồi em.”
Cô bước đến bên anh cùng với hai ly nước vừa lúc anh xong luống cuối cùng. “Chanh tươi đấy.”
Trong khi mồ hôi chảy ròng ròng xuống thái dương anh, anh uống một mạch hết nửa ly. “Cảm ơn em.”
“Anh làm được nhiều việc quá.”
Tựa người vào cây cuốc, anh ngắm khoảnh vườn. “Anh hy vọng được thử chỗ đậu phơi khô kia, thu hoạch được rồi. Anh rất thích đậu phơi khô.”
“Nhưng đó là đậu lima.”
“Em đang ở miền Nam, cưng ạ.” Sau một lúc vươn vai, anh uống hết chỗ nước chanh còn lại của mình. “Anh không làm vườn từ hồi anh chuyển đến Little Rock. Không biết rằng anh lại nhớ việc đó thế.”
“Nhưng trời nóng và ngột ngạt lắm.” Cô chạm vào bàn tay anh để anh nhìn lại phía cô. “Khi nãy em đã không chào mừng anh cho lắm.”
“Công việc đôi khi được phép nhỡ nhàng. Công việc của anh như vậy, và sẽ vậy.”
“Còn của em, trong trường hợp này, thật bực mình. Em tưởng đáng ra mình phải tiến xa hơn.”
“Anh không giúp được em chuyện đó. Anh không hiểu cái việc em đang làm. Nhưng anh có thể làm vườn, và có thể nướng chỗ thịt anh chọn, như thế em có thêm thời gian làm việc.” Anh nghiêng đầu ngắm cô. “Nhưng anh phải nói rằng đã đến lúc nghỉ tay, và anh rất cần đi tắm rồi.”
“Anh nhiều mồ hôi lắm,” cô tán thành, và cầm lấy cái cuốc từ anh để mang tới nhà kho. “Em có thể hái một ít rau diếp, và vài thứ khác, để làm món salad khi anh xong.”
“Anh nghĩ là ‘chúng ta’ chứ.”
“Anh đã làm nhiều hơn so với phần của anh trong vườn rồi mà.”
“Chúng ta không ở vườn nữa.” Anh cầm lấy tay cô, kéo cô về phía nhà. “Chúng ta vào phòng tắm.”
“Thực sự em cần...”
“Tắm với anh.” Anh dừng lại để cởi đôi giày lấm lem và đôi tất ướt sũng của mình. “Anh đã nói với em về cái hồ bơi bọn anh thường tới chưa nhỉ?”
“Chưa.”
“Không xa đây lắm, phía trên đồi một chút. Thực sự thì đó là một khúc sông hơn là một hồ nước, nhưng rất ổn.”
Cầm lấy ly của cô, anh đặt cả hai xuống quầy bếp trong lúc dắt cô đi qua bếp.
“Nước rất dễ chịu. Màu hơi đục, anh phải nói trước vậy, nhưng rất sạch. Russ và anh cùng một vài bạn bè khác thường phóng xe đạp địa hình lên đó vào những ngày nghỉ hè, cởi hết quần áo và nhảy xuống. Lần đầu tiên anh tắm truồng với một cô gái cũng là ở đó, chỗ dân địa phương bọn anh gọi là Hồ Rau đuôi chồn, bởi vì ở đó dương xỉ đuôi chồn mọc dày đặc. Sẽ có lúc anh đưa em đến đó.”
“Nghe thú vị đấy, nhưng ngay lúc này...”
Anh đưa cô vào phòng ngủ, tìm cách dồn cô lùi về phía phòng tắm. “Em cần bỏ quần áo đi. Để anh giúp em việc đó nào.”
“Anh có vẻ rất quyết tâm,” cô nhận xét, lúc anh kéo áo cô lên quá đầu.
“Ồ, phải. Phải.” Và đưa tay tháo khóa áo ngực của cô.
“Thế thì chắc em chẳng có gì để tranh cãi rồi.”
“Tuyệt đối không luôn.” Thò tay ra phía sau cô, anh mở vòi nước, rồi cởi khuy quần của cô.
“Vậy thì em nên phối hợp nhỉ.”
“Thế mới là hợp lý.”
“Em rất muốn làm những việc hợp lý.” Cô kéo áo sơ mi của anh ra, và để mặc cho nó rơi xuống.
“Tuyệt lắm.” Nhưng anh chặn cô lại khi cô định nhích vào gần anh. “Để anh xả bớt mồ hôi trước đã.”
“Em đâu ngại. Thế là tự nhiên, và...” Cô áp môi vào bên cạnh cổ anh. “Mằn mặn.”
“Em giết anh mất, Abigail. Đó là chân lý của Chúa.”
Cô muốn, rất muốn làm cho anh thèm muốn, khát khao và run rẩy như anh đã làm với cô. Cô hít lấy mùi gây gây của anh, cái mùi mồ hôi nhờ lao động chân tay lúc cô cởi quần của anh, còn anh cởi quần của cô.
Nước mát chảy tràn trên đầu cô, xuống người cô.
“Tuyệt quá,” cô thì thầm.
Quá tuyệt lúc miệng anh áp lấy miệng cô, tay anh ôm lấy cơ thể cô. Cô nếm được sự khát khao của anh với cô, cảm nhận được nhu cầu của anh với cô.
Cô tưởng tượng họ chìm xuống làn nước mát, đùng đục ở khúc sông nơi những cây dương xỉ đuôi chồn mọc dày và xanh mướt trong khi ánh trăng rọi những tia sáng qua các tán lá.
“Em muốn đến hồ bơi của anh.”
“Chúng ta sẽ đi.”
“Dưới ánh trăng,” cô nói, đầu cô ngả ra sau, môi anh lướt qua cổ cô. “Em chưa bao giờ tỏ ra lãng mạn cả, chưa bao giờ trước khi có anh. Nhưng anh làm cho em muốn có ánh trăng, và hoa dại cùng những tiếng thì thầm trong bóng tối.”
“Anh sẽ cho em tất cả những thứ đó, và hơn nữa.” Anh vuốt gọn mái tóc ướt của cô ra sau, đưa tay ôm lấy khuôn mặt cô để nâng lên nhìn anh. “Và hơn nữa.”
“Những lời hứa và những bí mật, và tất cả những điều em chưa bao giờ hiểu. Em muốn những điều ấy cùng với anh. Em yêu anh rất nhiều. Em yêu anh. Nhiều hơn bao giờ hết.”
“Vẫn còn hơn nữa.” Anh cuốn cô vào một nụ hôn, dài, chậm và sâu, trong khi nước chảy tràn xuống họ. Anh sẽ tặng cô cả vầng trăng nếu có thể, và cả đại dương hoa dại.
Những lời hứa. Anh có thể trao cho cô những thứ đó. Lời hứa yêu thương cô, giúp cô tìm được sự bình yên trong tâm trí, một nơi trú ẩn an toàn.
Và những khoảnh khắc như thế này, một mình, nơi họ có thể chăm sóc nhau, làm cho nhau thích thú. Đóng chặt thế giới và tất cả những phiền toái, áp lực và đòi hỏi của nó lại.
Cô tắm cho anh, và anh tắm cho cô - từng phần một. Khơi gợi, lần nữa, kéo dài. Giờ đây mùi mật ngọt và quả hạnh bốc lên, những cử động trơn tuột của tay, của cơ thể, những cái hít hơi thật nhanh, và những tiếng thở ra thật dài.
Khi anh ôm cô, khi anh làm cô thấy thỏa mãn, có đủ ánh trăng và hoa dại, có những tiếng thì thầm và những lời hứa. Và hơn thế.
Có tất cả mọi thứ, cô nghĩ thầm khi để cho mình bị cuốn đi.
Cảm giác mãn nguyện giữ nguyên trong cô lúc cô đứng trong bếp, ngẫm nghĩ chuyện làm gì đó thú vị với khoai tây - Brooks thích khoai tây - để đi kèm với thịt nướng và salad. Cô liếc nhìn máy tính của mình, hơi cảm thấy có lỗi, khi rót rượu vang cho cả hai.
“Em cần thử lại lần nữa, giờ chúng ta giải lao một chút.”
“Hãy để cho bộ óc lớn của em nghỉ ngơi chút đi. Hãy ngồi xuống một phút. Anh có vài chuyện muốn cập nhật cho em đây.”
“Cập nhật ư? Tại sao anh vẫn chưa nói cho em nhỉ?”
“Em đã dồn hết tâm trí vào làm việc lúc anh mới về nhà còn gì,” anh nhắc cho cô nhớ. “Sau đó thì em bị nhãng đi lúc mình vui vẻ trong nhà tắm.”
Anh ngồi bên quầy bếp, và vì cô đã rót cho anh nên anh chỉ việc nhấc ly nước chanh thứ hai của mình.
“Anh đoán chúng ta sẽ thực hiện tuần tự. Anh đã nói chuyện với anh chàng Roland Babbett. Mấy cái máy quay anh mượn em đã phát huy tác dụng, tóm được anh ta mò vào buồng Ozark bằng dụng cụ đột nhập.”
“Anh bắt giữ anh ta à?”
“Theo kiểu nói chuyện với nhau thôi. Anh phải nói là anh thích tay này, một khi chúng ta công khai mọi việc và giải quyết ổn thỏa.”
Anh kể lại sơ qua cho cô nghe, nhưng cô không chịu ngồi. Thay vào đó, hai tay cô vẫn bận rộn kỳ cọ rồi cắt những củ khoai tây vỏ đỏ làm bốn.
“Anh bảo anh ta rằng anh ta làm em sợ.”
“Có thể anh thêm mắm dặm muối về phản ứng của em hơi khác một chút so với thực tế, nhưng anh đoán lòng tự trọng của em có thể bỏ qua điều đó.”
“Anh... vòng vo để anh ta cảm thấy thông cảm cho em và bớt tò mò về những cái máy quay, khẩu súng và vân vân. Anh thích cụm từ ‘vòng vo’. Cụm từ đó rất quan trọng, và dễ nghe hơn ‘nói dối’.”
“Anh cũng tin tưởng anh ta, tin anh ta sẽ ra đi và không theo đuổi cuộc điều tra nữa?”
“Đúng vậy. Anh ta là một người đàn ông của gia đình, Abigail ạ, và với người vợ đang mong chờ đứa con thứ ba ra đời, anh ta không muốn mạo hiểm cuộc sống của mình vì vụ này hay chuốc lấy những khó chịu và áp lực của một phiên tòa. Công ty của anh ta sẽ chẳng muốn giải quyết chuyện công luận mà chúng ta có thể tạo ra, đặc biệt khi một trong những thám tử của họ đã nhìn thấy những bức ảnh chụp tình trạng thiệt hại ở khách sạn. Và hơn thế, anh ta không hề ưa gã Blake hay thằng con.”
“Nhưng anh ta làm cho họ đấy thôi.”
“Đường vòng thôi mà. Anh cũng làm việc cho họ, vòng vèo mà, vì anh là công chức. Điều đó không có nghĩa là anh phải ưa bọn họ.”
“Anh nói đúng, dĩ nhiên rồi.”
“Anh đưa ra một thỏa thuận cho anh ta, một thỏa thuận anh ta có thể thực hiện. Anh ta có thể nộp các báo cáo, hoàn thành hợp đồng với khách hàng, tiếp tục công việc.”
“Nếu không còn nguy hiểm từ chỗ đó nữa thì logic anh sử dụng để liên hệ với các cơ quan chức năng hiện nay, để tiến tới việc ra làm chứng, sẽ không cần nữa.”
Anh nhoài người để giữ yên hai bàn tay của cô một lúc, kéo ánh mắt cô nhìn anh. “Vẫn như vậy nếu em hiểu rằng ra ngoài đường vẫn có chuyện gì đó như thế này xảy ra lần nữa. Nếu em hiểu rằng em chưa hề cảm thấy gắn bó được ở đây, như điều cả hai chúng ta đều muốn, cho tới khi em kết thúc việc này.”
“Đúng vậy, nhưng có lẽ chúng ta có thể trì hoãn lại, dành thêm thời gian để...” Cô ngưng nói khi anh chẳng nói gì, chỉ nhìn cô. “Trì hoãn là một cái cớ. Nhưng đó là sợ hãi, không phải sự can đảm.”
“Anh chẳng bao giờ nghi ngờ lòng can đảm của em, hay phê phán cách em xử lý vấn đề.”
“Điều đó rất có ý nghĩa với em. Em muốn nó kết thúc, Brooks. Em rất muốn. Việc có những bước đi thích hợp để tiến tới kết thúc là điều rất đáng sợ, nhưng nó cũng là sự giải thoát.”
“Vậy anh hy vọng em sẽ được giải thoát khi biết Đại úy Anson ở Chicago. Ông ấy định liên hệ với đặc vụ Garrison tối nay.”
“Ông ấy gọi cho anh à?”
“Lúc chiều muộn, dùng loại điện thoại sử dụng một lần.”
“Em rất biết ơn ông ấy.” Cô bắt đầu xay tỏi, mắt cô chăm chú nhìn vào tay mình, vào con dao, trong khi áp lực dồn nén trong ngực cô. “Em hy vọng cô ấy sẽ tin.”
“Em đã lựa chọn một phụ nữ thông minh, có năng lực và trung thực.”
“Vâng, em rất cẩn trọng khi lựa chọn.”
“Anson là một người thông mình, có năng lực và trung thực. Chúng ta không phải lo đâu.”
“Cả hai chúng ta đều có những lựa chọn hợp lý. Thật tốt mọi việc đang diễn ra rất nhanh. Trì hoãn là không hợp lý một khi các quyết định đã được đưa ra, cho nên tốt nhất là tiến hành thật nhanh.”
Cô rót dầu ô liu, múc một ít tương mù tạt Dijon vào bát. Sau một lúc lơ đễnh, cô cho thêm một ít dấm thơm. “Ngoại trừ phía em.”
“Em sẽ làm được thôi.”
“Tại thời điểm này em chưa tự tin.”
“Anh cũng vậy, cho nên cần chút thời gian.” Anh nhìn cô múc một ít nước xốt Worcestershire vào bát, rồi thêm một ít gia vị Ý mà anh biết cô hay dùng làm nước xốt. Tiếp đến là tỏi, một ít tiêu, một ít húng tươi đã thái nhỏ.
“Em đang làm gì vậy, Abigail?”
“Em sẽ phủ khoai tây với món này rồi đem chiên. Em đang thử làm,” cô nói thêm lúc bắt đầu xóc tất cả lên để trộn. “Đây là khoa học, và khoa học giúp em đứng vững. Làm thí nghiệm rất thú vị nếu kết quả như ý. Thậm chí khi không được vậy thì quá trình thử nghiệm cũng vẫn thú vị.”
Anh không sao rời mắt được khỏi cô.
Cô trộn, ngửi, nheo nheo mắt, cho thêm một ít gì đó nữa.
Đẹp như tranh, anh nghĩ thầm, với mái tóc cô vẫn còn ẩm một chút sau khi tắm và quấn gọn ra sau thành một túm đuôi ngựa nâu bóng. Cô mặc một chiếc áo phông cộc tay và chiếc quần bò xắn lên trên đầu gối.
Một trong chín khẩu súng của cô nằm trên quầy bếp cạnh cửa sau, ngay trong tầm với.
Gương mặt cô, đôi mắt xanh lục to tròn kia, rất tỉnh táo, rất nghiêm túc, khi cô cho khoai tây vào một chiếc bát lớn, rót thứ hỗn hợp thử nghiệm lên trên, và với lấy một chiếc muôi gỗ.
“Lấy anh nhé, Abigail.”
Cô đánh rơi chiếc muôi. Bert thong thả tiến lại hít ngửi cái muôi.
“Chà, câu đó vừa bật ra thôi,” anh nói khi thấy cô trân trân nhìn anh.
“Anh đang đùa chứ gì.” Cô nhặt muôi lên, để vào bồn rửa, lấy một chiếc khác trong chiếc ống sứ. “Bởi vì em đang nấu ăn, và đây là không gian nhà bếp.”
“Anh không hề đùa. Anh đã định bố trí khung cảnh thật kỹ càng hơn khi anh hỏi em câu đó. Có ánh trăng như em muốn, có hoa, có lẽ cả một chút rượu champagne. Một chuyến dã ngoại là những gì anh đã nghĩ trong đầu. Một chuyến dã ngoại dưới ánh trăng tới địa điểm em thích có khung cảnh đồi núi. Nhưng anh đang ngồi đây, nhìn em, và câu đó cứ bật ra thôi.”
Anh vòng qua quầy bếp, cầm lấy cái muôi, đặt nó sang bên cạnh để anh có thể nắm lấy cả hai bàn tay cô. “Lấy anh nhé, Abigail.”
“Anh đang nghĩ vớ vẩn đấy. Đây không phải là chuyện chúng ta có thể nghĩ đến, thảo luận càng khó, đặc biệt khi tình thế của em vẫn rất bấp bênh.”
“Mọi việc lúc nào cũng bấp bênh. Không phải chỉ thế này,” anh nói thêm. “Anh thề với em chúng ta sẽ kết thúc vụ này, chúng ta sẽ giải quyết nó. Nhưng lúc nào chẳng có chuyện gì đó. Và anh nghĩ giờ là lúc quá thích hợp, trước khi nó kết thúc, trước khi nó được giải quyết, bởi vì chúng ta có thể hứa hẹn với nhau khi mọi điều ngoài kia không được suôn sẻ.”
“Nếu hỏng việc...”
“Vậy thì việc bị hỏng. Đâu phải chúng ta.”
“Kết hôn...” Cô rút hai tay ra, dùng tay trộn lớp phủ trên khoai tây. “Đó là một hợp đồng dân sự thường đổ vỡ ít nhất bằng một nửa thời gian của các giấy tờ khác. Những người đi đến hôn nhân hứa hẹn với nhau mãi mãi, trong khi trên thực tế...”
“Anh đang hứa với em mãi mãi đây.”
“Anh đâu thể biết?"
“Anh tin tưởng.”
“Anh - anh chỉ mới chuyển đến. Chỉ vừa mới treo quần áo trong tủ.”
“Em nhận ra điều đó phải không?”
“Vâng. Chúng ta biết nhau chưa đầy ba tháng.” Cô lấy ra một chiếc nồi đất và mải mê múc rồi trút khoai tây đã trộn xốt vào đó. “Chúng ta có một tình thế khó khăn cần giải quyết. Nếu anh cảm thấy rất chắc chắn về vấn đề này, và tiếp tục cảm thấy chắc chắn, thì em sẵn sàng thảo luận quan điểm của chúng ta về chuyện này vào một thời điểm thích hợp hơn.”
“Trì hoãn là một cái cớ.”
Cô cho nồi đất vào lò, xoay lại phía anh. “Anh nghĩ dùng gậy ông đập lưng ông là khôn ngoan hả.”
“Anh nghĩ thế là thích hợp.”
“Và tại sao anh cứ làm cho em mất bình tĩnh vậy? Em không thích bị mất bình tĩnh. Tại sao anh không mất bình tĩnh nhỉ?”
“Anh không ngại bị cười.” Anh nhún vai, nhấc ly nước chanh của mình lên. “Lúc này chưa đúng thời điểm. Nhưng anh quan tâm đến cách em ràng buộc mình hơn bởi vì anh yêu em và anh muốn cưới em.”
“Em không ràng buộc mình đâu. Em rất rõ ràng đưa ra quan điểm của mình về chuyện kết hôn, và...”
“Không, em rất rõ ràng cho anh biết quan điểm của mẹ em thôi.”
Rất cẩn thận, cô cầm chiếc khăn lên, lau tay mình. “Anh nói quá đáng rồi.”
“Anh không nghĩ vậy, và anh không nói đến điều đó để làm em buồn. Em đang đưa ra những thống kê và logic lạnh lùng. Đó là cách của mẹ em.”
“Em là một nhà khoa học.”
“Đúng như vậy. Nhưng em cũng là một phụ nữ chu đáo, biết quan tâm. Một người muốn có ánh trăng và hoa dại. Hãy cho anh biết cái phần đó trong em muốn điều gì, cái phần đó trong em cảm thấy thế nào, chứ không phải những gì mẹ em nhồi nhét vào đầu em.”
“Sao chuyện này với anh lại dễ dàng vậy?”
“Bởi vì em là người anh muốn. Bởi vì anh chẳng bao giờ cảm nhận với bất kỳ ai những gì anh cảm nhận với em. Anh muốn được cả đời bên em, Abigail. Anh muốn một mái nhà với em, một gia đình với em. Anh muốn có con với em, nuôi nấng chúng cùng em. Nếu em thực sự không muốn điều gì như vậy với anh, anh sẽ dành cho em những gì tốt nhất anh có, và hy vọng em thay đổi suy nghĩ. Anh chỉ cần em nói với anh em không muốn vậy.”
“Em muốn vậy! Nhưng em...”
“Nhưng sao?”
“Em không biết nữa! Làm sao người ta suy nghĩ được khi mà người ta cảm thấy rất nhiều chứ?”
“Em có thể làm được. Em có bộ óc lớn đi kèm với một trái tim lớn. Lấy anh nhé, Abigail.”
Anh ấy đúng, dĩ nhiên rồi. Cô có thể nghĩ được. Cô có thể nghĩ được cuộc đời mình sẽ như thế nào nếu không có anh, và sẽ như thế nào nếu cô gạt bỏ những cảm xúc ấy và chỉ dựa vào cái logic lạnh lùng.
“Em không thể viết tên thật của em lên giấy đăng ký kết hôn được.”
Anh nhướng mày. “Chà, nếu thế, hãy quên đi.”
Cô phì cười. “Em không muốn quên. Em muốn nói đồng ý.”
“Vậy hãy nói đồng ý.”
“Em đồng ý.” Cô nhắm mắt lại, cảm thấy quay cuồng với niềm vui sướng. “Em đồng ý,” và choàng tay quanh người anh.
“Thế này mới đúng,” anh thì thầm, áp môi lên má cô. “Anh là người đàn ông may mắn nhất trên đời.” Anh hôn lên môi cô, lên má bên kia của cô. “Mẹ anh nói rằng phụ nữ khóc khi họ hạnh phúc bởi vì trong họ ngập tràn cảm xúc nên họ muốn để nó trào ra, muốn chia sẻ nó. Và những giọt nước mắt lan tỏa niềm hạnh phúc ấy.”
“Đúng như vậy. Em hy vọng món khoai tây rất ngon.”
Bật cười, anh tì trán mình vào trán cô. “Em đang nghĩ về món khoai tây à? Lúc này à?”
“Bởi vì anh hỏi cưới em khi em đang chế biến món ăn. Nếu nó ngon lành thì sẽ là một món rất đặc biệt. Chúng ta sẽ kể lại câu chuyện cho con cái mình.”
“Nếu hỏng thì chúng ta cũng vẫn kể lại câu chuyện mà.”
“Nhưng chúng ta sẽ không được thưởng thức khoai tây ngon.”
“Chúa ơi, anh yêu em quá đi.” Anh siết chặt cô cho đến khi cô kêu lên.
“Em chưa bao giờ tin mình có được thế này, bất kỳ điều gì, và giờ em có được quá nhiều. Chúng ta sẽ tạo dựng cuộc sống cùng nhau, xây dựng một gia đình. Chúng ta là bạn đời.” Cô lùi lại, nắm chặt tay anh. “Và hơn nữa. Chúng ta sẽ hòa quyện cuộc sống của mình lại. Thật tuyệt vời. Con người là những cá thể, với bản chất riêng của mình, nhưng họ vẫn hợp lại và hoạt động như một sinh thể duy nhất. Của anh, của em, nhưng thứ mạnh mẽ nhất lại là của chúng ta.”
“Hay đấy, ‘của chúng ta.’ Hãy dùng cụm từ đó thật nhiều.”
“Em chạy ra ngoài hái rau diếp của chúng ta để làm món salad của chúng ta, rồi chúng ta còn ăn bữa tối của chúng ta nữa.”
“Chúng ta cũng là cụm từ hay. Chúng ta sẽ cùng ra ngoài.”
”Em thích thế hơn.” Cô hướng ra cửa, sững lại khi ý nghĩ của cô trở nên rõ ràng. “Tính phối hợp. Tính hợp nhất.”[25]
“Nếu em muốn phối hợp hay hợp nhất gì đó, thì tốt hơn cả hãy lấy món khoai tây ra đi.”
“Không phải cấu trúc phân tầng hay gắn kèm. Tích hợp lại. Hợp vào làm một. Những cấu trúc riêng rẽ - các mã cá nhân - nhưng có thể hợp thành một thể.”
“Anh không nghĩ em vẫn còn đang nói về chúng ta.”
“Đó là câu trả lời. Một mối đe dọa tích hợp, đúng, em đã làm thử như thế, nhưng phải làm thêm - khác hơn chứ không chỉ kết hợp. Phải là phối hợp. Tại sao trước đây em lại không nghĩ ra nhỉ? Em làm được mà. Em tin em làm được. Em cần thử xem sao.”
“Em làm đi. Anh có thể lo bữa tối. Trừ việc anh không biết khi nào thì cho món khoai tây ra.”
“Ồ.” Cô nhìn đồng hồ, tính toán. “Trộn và vặn thêm mười lăm phút nữa. Khoai sẽ chín sau ba mươi phút.”
Chỉ trong một giờ, cô tính toán lại, viết lại các mã, cấu trúc lại thuật toán. Cô kiểm tra sơ bộ, ghi lại những khu vực cô cần điều chỉnh hoặc củng cố.
Khi dứt ra khỏi công việc, cô không biết Brooks và Bert ở đâu, nhưng nhìn thấy Brooks đã để lò nướng sang chế độ giữ ấm.
Cô thấy cả hai ở hiên sau, Brooks cầm một quyển sách, còn Bert gặm miếng da thô.
“Em làm anh phải đợi bữa tối rồi.”
“Anh vừa mới nướng thịt thôi. Tình hình thế nào?”
“Nó sẽ hoạt động, và vượt xa mức hoàn hảo. Thậm chí khi em hoàn thành, em cần Romulan.”
“Làm gì cơ?”
“Ồ, đó là một thuật ngữ em dùng trong ngôn ngữ lập trình của em. Romulan là một chủng tộc hư cấu. Lấy từ phim Star Trek. Em thích xem Star Trek.”
“Tất cả những người thông minh nhưng ngờ nghệch đều vấp mà.”
Cách anh nói câu đó giống như một lời âu yếm, và khiến cô mỉm cười. “Em không biết như thế có đúng không, nhưng với em thì đúng. Chủng Romulan có một thiết bị ngụy trang, khiến cho phi thuyền của họ tàng hình.”
“Vậy em cần làm cho virus của em tàng hình. Romulan?”
“Vâng. Ngụy trang nó như thể vô hại - giống như con ngựa thành Troy chẳng hạn - là một lựa chọn, nhưng tạo vỏ bọc cho nó còn hay hơn. Và như thế mới đúng hướng. Nó sẽ phát huy tác dụng.”
“Sau đó chúng ta tha hồ ăn mừng.”
Họ có hoàng hôn, và những gì Abigail xem là bữa tối đính ước của họ.
Lúc trăng lên, điện thoại trong túi Brooks đổ chuông. “Là đại úy đấy.”
Abigail đặt hai tay lên đùi, đan các ngón vào nhau, siết chặt. Cô cố gắng hít thở từ từ khi nghe thấy Brooks kết thúc cuộc trò chuyện và cố diễn giải những gì Anson nói với anh.
“Thế là ông ấy liên hệ rồi,” cô nói, khi Brooks kết thúc cuộc gọi.
“Đúng vậy. Cô ấy nghi ngờ. Anh sẽ không đánh giá cao cô ấy nếu như cô ấy không nghi ngờ. Cô ấy kiểm tra phẩm chất của đại úy, đặt rất nhiều câu hỏi. Về cơ bản là tra hỏi ông ấy, cô ấy biết vụ việc của em. Anh đoán mọi đặc vụ và cảnh sát Tư pháp ở Chicago đều biết. Cũng chẳng thể dám chắc cô ấy tin chuyện đại úy không hề biết em đang ở đâu, nhưng cô ấy không tin cũng đành chịu thôi, bởi vì đâu có kết nối hay liên hệ gì giữa hai người.”
“Nhưng họ sẽ cần em xuất hiện. Họ sẽ muốn phỏng vấn em, phỏng vấn riêng Elizabeth Fitch.”
“Em kiểm soát chuyện đó mà.” Mắt anh nhìn cô, đặt một tay lên đôi bàn tay căng thẳng của cô. “Em tới khi em sẵn sàng. Họ nói chuyện hai tiếng, và đồng ý gặp vào ngày mai. Sau dó chúng ta sẽ biết nhiều hơn.”
“Giờ thì cô ấy liên hệ với cấp trên.”
“Mười phút sau khi Anson về, cô ấy ra ngoài, lên xe. Ông ấy cũng không dám chắc cô ấy có bị bám đuôi không, nhưng vẫn theo cô ấy tới nhà của trợ lý giám đốc. Anson gọi báo tin ngay sau khi cô ấy vào trong. Rồi ông ấy rời đi luôn. Sẽ chẳng khôn ngoan nếu cứ chầu chực ở đó.”
“Giờ thì họ biết em vẫn còn sống. Họ biết em là nhân vật tvoi drug.”
“Họ nghĩ cả hai điều đó thì đều có lợi cho em mà.”
“Có lý.” Cô thở thật sâu. “Giờ thì không quay lại được rồi.”
“Cả hai chúng ta.”
“Em muốn làm việc, ít nhất là thêm một hai tiếng nữa.”
“Được rồi, nhưng đừng cố sức quá. Ngày mai chúng ta có bữa tiệc nướng ngoài trời đấy.”
“Ôi, nhưng...”
“Dễ thôi, và rất bình thường, và là một đợt giải lao mà cả hai chúng ta đều có thể tranh thủ. Vài tiếng đồng hồ dứt ra khỏi tất cả những chuyện này.” Anh đưa một tay vuốt tóc cô. “Sẽ ổn thôi, Abigail. Tin anh đi. Và chúng ta sẽ thông báo về chuyện đính hôn.”
“Ôi trời.”
Bật cười, anh giật giật nhẹ túm tóc anh vừa vuốt. “Cả nhà anh sẽ nhảy cẫng lên vì vui, anh đoán vậy. Anh phải chú ý tìm cho em một chiếc nhẫn đây,” anh nói thêm.
“Sao anh không đợi hãy nói với mọi người? Nhỡ có gì không ổn...”
“Chúng ta sẽ bảo đảm không có chuyện gì.” Anh hôn nhẹ cô. “Đừng làm việc quá muộn nhé.”
Làm việc, cô nghĩ thầm lúc anh để cô lại một mình. Ít nhất cô biết mình đang làm gì, biết những gì mình cần chống chọi. Không thể quay lại, cô tự nhủ khi ngồi xuống chỗ làm việc. Cho cả hai người.
Nhưng cô vẫn cảm thấy tự tin trước viễn cảnh đánh bại đám Mafia Nga hơn là tham dự một buổi tiệc thịt nướng ngoài trời.