Chương 27
Cô choàng tỉnh khỏi giấc mơ. Trong đêm tối. Không có tiếng súng, cô nhận ra như vậy, chỉ là tiếng sấm. Không có vụ nổ nào mà chỉ là những ánh chớp.
Chỉ là một cơn bão, cô nghĩ thầm. Chỉ có gió và mưa.
“Ác mộng à?” Brooks thì thầm, lần tìm tay cô trong bóng tối.
“Bão làm em thức giấc.” Nhưng cô vẫn ra khỏi giường, bồn chồn, đi tới bên cửa sổ. Muốn đón chút không khí mát mẻ, cô mở toang cửa sổ, để cho gió thốc lên da thịt, thổi tung mái tóc cô.
“Em đã nằm mơ.” Qua một ánh chớp nữa, Cô trông thấy những ngọn cây lay động. “Trước kia anh từng hỏi em có gặp ác mộng hay hồi tưởng lại không. Em chưa trả lời rõ ràng. Em không thường gặp vậy, nhất là khi so với ngày trước, và những giấc mơ là sự tái hiện hơn là ác mộng.”
“Thế không phải cũng như nhau sao?”
“Về cơ bản là thế.”
Cô đứng yên, gió mát lạnh, bầu trời như một quả trứng đen thẫm nứt vỡ vì những tia chớp loằng ngoằng.
Anh đợi cô kể cho anh nghe, cô biết vậy. Anh rất kiên nhẫn, nhưng không như mẹ anh, sự kiên nhẫn của anh còn có sự ân cần.
“Em ở trong phòng ngủ của mình tại nhà an toàn. Hôm đó là sinh nhật em. Em rất vui. Em vừa mới đeo đôi khuyên tai và mặc chiếc áo len mà chú John và chị Terry tặng em làm quà. Và trong giấc mơ em nghĩ, đúng y như lúc đó, những thứ đó thật đẹp. Em nghĩ em sẽ mang chúng, vì những tình cảm mãnh liệt, tốt đẹp họ dành cho em, khi em ra làm chứng. Rồi em nghe thấy tiếng súng.”
Cô vẫn để cửa sổ mở rộng lúc cô quay người nhìn anh ngồi dậy trên giường, đang quan sát cô.
Ân cần, cô lại nghĩ. Cô hy vọng cô không bao giờ coi nhẹ sự ân cần bẩm sinh của anh.
“Mọi chuyện trong mơ diễn ra rất chậm, mặc dù thực tế không hề chậm. Em nhớ mọi chuyện, mọi chi tiết, mọi âm thanh, mọi chuyển động. Nếu em có khả năng, em đã vẽ ra, từng cảnh một, và dựng lại như một bộ phim hoạt hình.”
“Thật khổ cho em vì nhớ rõ ràng đến vậy.”
“Em...” Cô không nghĩ đến điều đó. “Em nghĩ đúng như vậy. Hôm đó trời cũng bão, như tối nay. Sấm chớp, gió mưa. Tiếng súng đầu tiên làm em giật mình. Làm mạch đập của em lỡ nhịp, nhưng em không hoàn toàn tin đó là tiếng súng. Rồi đến những tiếng súng khác, không thể nhầm được nữa. Em rất sợ, rất mất tự tin, nhưng em vọt ra ngoài đi tìm chú John. Nhưng trong giấc mơ tối nay, không phải chú John xô em trở lại phòng ngủ, loạng choạng phía sau em, hấp hối dần, máu chảy tràn, ướt đẫm chiếc áo sơ mi em bịt vào vết thương. Không phải chú John. Mà là anh.”
“Không khó đoán ra điều đó.” Cô nhìn thấy anh trong một tia chớp nhá lên, mắt anh sáng và bình tĩnh nhìn cô. “Cũng dễ hiểu thôi mà.”
“Không, không khó. Căng thẳng, cảm xúc, việc em cứ thấy đi thấy lại tất cả những sự kiện đó. Những gì em cảm nhận về chú John và chị Terry, nhưng đặc biệt với chú John, là sự yêu thương. Em nghĩ, giờ em hiểu những điều như thế rõ hơn, em yêu quý chú ấy. Trong sáng, không nhục dục, nhưng mãnh liệt theo cách của nó. Chú ấy đã thề bảo vệ em, và em tin chú ấy làm vậy. Chú ấy có phù hiệu, vũ khí, nghĩa vụ, như anh vậy.”
Cô đi lại phía giường nhưng không ngồi. “Người ta thường nói với người họ yêu thương: Anh sẽ chết vì em. Họ không mong điều đó, dĩ nhiên là vậy, không có kế hoạch như vậy. Họ có thể tin điều đó, hoặc hàm ý như thế, hoặc chỉ đơn giản là một cách biểu thị sự tận tụy. Nhưng em biết điều đó giờ nghĩa là sao, giờ em hiểu cái tầng sâu cảm xúc đó. Và em biết anh sẽ chết vì em. Anh đặt mạng sống của anh trước của em để bảo vệ em. Và điều đó làm em sợ.”
Anh cầm lấy tay cô, và hai bàn tay anh kiên định như đôi mắt anh vậy. “Chú ấy không được cảnh báo. Chú ấy không biết kẻ thù. Chúng ta thì biết. Chúng ta không rơi vào ổ phục kích đâu, Abigail. Chúng ta tổ chức phục kích.”
“Vâng.” Thế là đủ, cô tự nhủ mình. Thế là đủ. “Em muốn anh biết rằng, nếu anh bị thương trong trận phục kích, em sẽ rất thất vọng.”
Cô ngạc nhiên khi nghe anh bật cười. “Thế nếu đó chỉ là một vết thương da thịt thì sao?” Anh nắm lấy tay cô, kéo cô ngồi xuống.
“Rất thất vọng.” Cô quay về phía anh, nhắm mắt lại. “Và em sẽ không thông cảm đâu.”
“Em là một phụ nữ cứng rắn và mạnh mẽ. Anh đoán anh sẽ phải tránh những vết thương da thịt.”
“Tốt nhất là như vậy.”
Cô ngả người vào anh, lắng nghe trận bão chuyển dần về phía tây.
Buổi sáng, khi bầu trời trong và xanh ngắt, nhiệt độ tăng lên, cô làm việc thêm một tiếng nữa.
“Em cần chạy thử xem sao,” Brooks bảo cô.
“Vâng. Em cần điều chỉnh cho ổn. Gần đạt rồi, nhưng chưa hoàn hảo. Em không muốn làm gì khác cho tới khi em xem xét được vài lựa chọn. Giờ em đang kiểm tra thứ khác. Không liên quan.”
“Anh cũng kiểm tra tình hình chỗ Anson. Ông ấy sẽ gặp Garrison và trợ lý giám đốc Cabot trong chín mươi phút nữa.”
“Em đoán chừng em cần thêm một ngày nữa cho chương trình này.” Cô liếc nhanh ra sau. “Em không thể để lộ cho cơ quan chức năng những gì em có kế hoạch thực hiện. Vì nó không hợp pháp.”
“Anh rất hiểu mà. Tại sao em không tiết lộ với anh chứ?”
“Tốt hơn em đợi đến lúc làm xong, khi em chắc chắn có thể làm những gì em hy vọng làm được.” Cô định nói thêm, rồi lắc đầu. “Thôi để sau vậy. Em chưa biết nên mặc đồ gì cho chiều nay hay...” Cô bỏ lửng, cảm thấy sợ sệt, xoay ghế. “Sao anh không bảo em trước?”
“Sao cơ?” Vẻ khổ sở bất ngờ thấy rõ của cô làm anh phải bỏ dở bát ngũ cốc anh vừa đổ ra. “Bảo em gì cơ?”
“Em cần mang một món ăn bí mật đến nhà mẹ anh. Anh biết rất rõ là em không quen với các quy tắc. Anh phải nói với em chứ.”
“Chẳng có quy tắc gì cả. Chỉ là...”
“Trên đây có nói mà.” Cô chỉ ngón tay vào màn hình. “Khách khứa thường mang một món ăn bí mật, có lẽ là một đặc sản riêng.”
“Ở đâu cơ?”
“Trên mạng. Em đang tìm hiểu về nghi thức tiệc thịt nướng.”
“Trời đất ơi.” Vừa thích thú vừa ngạc nhiên, anh rót sữa vào bát. “Chỉ là một buổi họp mặt với nhau, không phải là một công việc trịnh trọng cần đến nghi thức. Anh đã mua thêm bia rồi. Chúng ta sẽ cầm theo một chai vang.”
“Em phải làm món gì đó, thế mới đúng.” Cô chạy vào bếp, bắt đầu lục tủ lạnh, chạn của mình.
Anh đứng lên, nhìn theo cô và múc ngũ cốc ăn. “Abigail, bình thường thôi. Em không cần làm gì cả. Sẽ có rất nhiều đồ ăn.”
“Không phải thế! Món cơm trộn orzo. Em có mọi thứ em cần để làm món orzo.”
“Được rồi, nhưng để làm gì?”
“Mang một món ăn bí mật em tự chuẩn bị là một biểu hiện lịch sự, và một dấu hiệu bày tỏ lòng cảm kích. Nếu em không kiểm tra thì em đã chẳng biết gì, bởi vì anh có chịu nói với em đâu.” Cô đặt một bát nước lên lò nướng, cho thêm muối.
“Anh đáng bị phạt đòn.”
“Anh nghĩ thế là vui.” Cô chọn cà chua phơi nắng, dầu ô liu, ô liu đen. “Em có thể không biết chính xác chuyện này có tác dụng gì, nhưng em hiểu rất rõ ý kiến của gia đình anh về em sẽ rất quan trọng.”
“Mẹ và các chị anh đều thích em mà.”
“Họ có thể theo hướng đó, cho tới khi em mất lịch sự đến dự tiệc thịt nướng mà không mang theo một món ăn đã chuẩn bị. Anh ra ngoài và lựa một ít rau húng trong vườn giúp em.”
“Anh rất hân hạnh, nhưng anh không biết trông nó thế nào.”
Cô ném cho anh một cái nhìn bực bội rồi tự mình chạy vội ra hái.
Như thế khiến tâm trí cô dứt khỏi những loại virus máy tính bất hợp pháp và chuyện liên hệ với nhân viên liên bang, anh nghĩ. Và vì cô đang lo lắng, anh nghĩ có lẽ tránh xa cô vài tiếng là hơn. Lúc cô chạy vào, anh ghi nhớ rằng rau húng là một loại lá màu tía, phòng trường hợp lại như thế này.
“Anh cần đến đồn vài tiếng,” anh nói.
“Vâng. Anh đi đi.”
“Em có cần gì không? Trên đường về anh sẽ mua cho.”
“Em có mọi thứ rồi.”
“Vậy gặp em sau.” Brooks đảo mắt nhìn Bert trên đường đi ra như thể muốn nói, “Ở lại bên nàng may mắn.”
Anh vừa ra khỏi cửa thì điện thoại đổ chuông.
“Gleason đây.”
“Này, sếp. Có chuyện cần xử lý chỗ Hillside Baptist,” Ash báo với anh.
“Tôi không giải quyết việc vào ngày tôi nghỉ.”
“Chà, là chuyện với tay Blake và nhà Conroy, cho nên tôi nghĩ có thể sếp muốn xử lý.”
“Khốn kiếp. Tôi đến đây.” Anh nhảy lên xe, cho xe lùi ra mà vẫn kẹp điện thoại ở tai. “Chuyện đến mức độ nào?”
“Lớn tiếng quy kết và chửi bới, rất có khả năng còn căng nữa. Tôi cũng đang tới.”
“Nếu đến đó trước tôi, hãy giảm bớt căng thẳng nhé!”
Anh nghĩ thầm, Khốn kiếp - vừa bấm còi hú vừa nhấn ga khi xe ra đến đường cái.
Chẳng bao lâu đã tới, và xe anh gần như chạm mũi xe Ash khi họ cùng đến từ hai phía đối diện.
“Cậu cạo sạch...” Không thể gọi là râu được, Brooks nghĩ. “Lông mặt.”
“Vâng, nóng quá.”
“Ừ.”
Theo Brooks đánh giá, vụ việc đã biến thành cãi cọ, và chỉ còn cách ẩu đả chút xíu, cho nên anh quyết định đợi để trêu chọc Ash về mớ lông tơ cậu ta cạo sạch trên mặt.
Lincoln Blake và Mick Conroy đứng ở giữa, vây quanh họ là rất đông người trong bộ lễ phục Chủ nhật. Họ kích động và đứng về hai phía đoạn dốc trồng cỏ xanh rì ngay trước ngôi nhà thờ xây bằng gạch đỏ.
Ngay cả Đức cha Goode, Kinh thánh vẫn cầm trên tay, mặt mũi đỏ lựng vuốt vuốt mái tóc bạc trắng của mình.
“Bình tĩnh lại đi nào,” Brooks gọi to.
Vài giọng nói lắng xuống; vài thái độ hùng hổ dịu lại khi Brooks đi qua.
Blake dẫn theo tay trợ lý mặt lạnh như tiền, và Brooks đoán chắc gã có mang súng. Arkansas vẫn có luật chống lại việc đeo súng trong nhà thờ - Chúa mới biết đã bao lâu rồi - nhưng vẫn có một số người tụ tập trên đoạn dốc cỏ xanh mướt kia mang theo súng cùng với cà vạt và những đôi giày bóng lộn.
Thêm súng, anh nghĩ bụng, và vụ việc có thể từ cãi cọ biến thành ẩu đả rồi đến một cuộc tắm máu chỉ trong chớp mắt.
“Tất cả đang đứng trước nhà thờ đấy.” Anh tỏ thái độ phản đối, thêm chút chán ngán. “Tôi mong tất cả các vị đều đã dự buổi hành lễ sáng nay. Tôi có nghe nói lúc trên đường đến đây rằng chuyện đó không phù hợp tại địa điểm và thời điểm như thế. Còn bây giờ, tôi sẽ yêu cầu tất cả các quý vị phải biết tôn trọng.”
“Do Lincoln khơi mào ở đây đấy.” Bà Jill Harris đứng khoanh tay. “Mick vừa định bước ra khỏi cửa thì Lincoln chạm mặt anh ấy.”
“Ai cũng có quyền nói ý kiến của mình.” Mojean Parsins, mẹ của Doyle, vặc lại bà cụ già. “Và bà đừng có nhúng mũi vào việc của người khác.”
“Tôi có thể làm việc đó nếu cô đừng có nuôi dạy một thằng du côn.”
“Thưa các bà.” Biết rằng mình đang mạo hiểm - phụ nữ rất dễ nhảy dựng lên và cắn xé nhau, và chắc chắn sẽ kéo theo đám đàn ông của họ - Brooks bước vào giữa hai người. “Tốt nhất là các bà, và cả những người khác, về nhà thôi.”
“Anh giăng bẫy thằng con tôi, anh và cái mụ Lowery kia. Lincoln đã kể cho tôi biết những việc anh làm. Và nhà Conroy ở đây, họ đang tìm cách trục lợi từ một trò nghịch ngợm của đứa trẻ mới lớn.”
Hilly Conroy huých cùi chỏ vào chồng mình đứng kề bên. Qua nét mặt, Brooks khẳng định cuối cùng bà ta cũng đã nổi điên. “Mojean Parsins, cô biết thế là nói dối. Tôi biết tỏng cô mà, và nhìn mặt cô là biết ngay cô đang dối trá.”
“Dám bảo tôi dối trá à! Thằng con cô phá tanh bành cái khách sạn đó, và cô đang tìm cách bắt thằng con tôi phải trả tiền cho vụ đó.”
“Cô đừng có đem con cô so bì với con tôi, Mojean. Nếu cô làm thế, nếu cô tìm cách rêu rao những lời dối trá ấy, cô sẽ phải hối hận đấy.”
“Chết đi cho rảnh.”
“Thế là đủ rồi.” Chồng Mojean, ông Clint, bước lên. “Thế là đủ rồi, Mojean. Chúng ta về nhà thôi.”
“Ông cần phải bênh vực con trai mình!”
“Tại sao chứ? Bà vẫn đứng che chắn cho nó cả đời nó rồi. Tôi rất xin lỗi, Hilly, Mick, về trách nhiệm của tôi trong việc để thằng Doyle gây phiền phức. Mojean, tôi sẽ ra xe rồi về nhà. Bà có thể về cùng hoặc ở lại, tùy thôi. Nếu bà ở lại, tôi sẽ không còn nhà khi bà về đâu.”
“Ông đừng bảo tôi rằng...”
Nhưng ông ta quay lưng, bỏ đi.
“Clint!” Sau khi trợn mắt nhìn quanh, Mojean tất tả chạy theo chồng.
“Việc này làm tôi mệt mỏi rồi,” Jill lên tiếng. “Tôi sẽ đi bộ về nhà.”
“Sao không để Hilly và tôi đưa chị về, chị Harris?” Mick bước lên, cầm lấy tay bà ấy. “Bác rất xin lỗi về chuyện này, Brooks.”
“Bác cứ đưa cô Harris về nhà đi.”
“Vụ này chưa xong đâu, Conroy.”
Mick ném cho Blake một cái nhìn lạnh lùng nhưng không giấu được nét mệt mỏi. “Tôi xin nói với ông lần cuối cùng, tôi sẽ không làm gì với ông hết. Tránh xa tôi, gia đình và tài sản của tôi ra. Hãy bảo tay trợ lý của ông tránh xa tôi, gia đình tôi va tài sản của tôi.”
“Nếu anh nghĩ anh có thể bóp nặn thêm tiền của tôi thì anh nhầm đấy. Tôi đã đề nghị rất sòng phẳng rồi.”
“Bác về nhà đi,” Brooks nói với Mick, sau đó quay sang Blake.
Ở đây, anh chẳng buồn thể hiện thái độ không hài lòng hay thất vọng, Anh rất căm phẫn, và thể hiện rõ luôn.
“Tôi sẽ nói chuyện với ông bà Conroy sau.”
“Đang dàn xếp những câu chuyện của các người đây mà.”
“Tôi cũng sẽ nói chuyện với Đức cha và bà Goode. Ông có muốn bảo rằng họ cũng nói dối không? Sự thật là, chúng tôi sẽ nói chuyện với tất cả mọi người đã chứng kiến hoặc có liên quan đến vụ việc sáng nay. Nếu tôi tìm ra có sự quấy rối từ phía ông, tôi sẽ khuyên nhà Conroy làm đơn xin lệnh cách ly ông và bất kỳ ai ông đang thuê để bám theo họ. Ông sẽ không thích vậy đâu. Ông sẽ càng không thích nếu có người xin lệnh và ông vi phạm nó.”
“Anh không được bắt nạt tôi.”
“Ông biết rõ thế nào là bắt nạt, cho nên ông biết đó không phải là những gì tôi đang làm. Tôi chỉ đang phác họa tình hình; có lẽ ông cần bàn bạc với luật sư trước khi ông làm bất kỳ việc gì mà ông có thể thấy hối tiếc. Còn bây giờ, ông nên về đi. Vợ ông trông rất khó chịu, và khó xử.”
“Chuyện vợ tôi không phải việc của anh.”
“Đúng vậy. Nhưng sẽ là việc của tôi nếu ông gây thêm một vụ cãi vã nữa.”
“Lincoln.” Nét mặt đã dịu lại, giọng nói bình tĩnh, Đức cha Goode bước lên. “Ta hiểu con đang gặp rắc rối, ta luôn ở đây nếu con muốn làm nhẹ lòng mình. Nhưng ta phải đề nghị con đưa Genny về nhà. Cô ấy trông rất mệt. Ta phải đề nghị con không quay lại ngôi nhà của Chúa này với một mục đích phi tôn giáo nữa. Giờ về nhà đi, Lincoln, và chăm sóc cho vợ con. Ta sẽ cầu nguyện cho con và gia đình con.”
“Cứ giữ lấy mấy lời cầu khấn của cha.” Blake bỏ đi, mặc kệ gã trợ lý giúp Genny đi xuống dốc về phía chiếc xe đang đợi sẵn.
“Cha sẽ cần cầu nguyện nhiều đấy, thưa Đức cha.”
Goode thở dài. “Chúng ta không thể làm gì hơn nữa.”
*
Cô thay quần áo ba lần. Bình thường cô hoàn toàn không để ý đến chuyện quần áo trừ phi việc đó có mục đích tạo ấn tượng hay trà trộn. Theo cô tìm hiểu thì trang phục không cần trịnh trọng, trừ phi được nói rõ như vậy. Nhưng có thể gồm váy thường, mà thứ đó thì hiện cô không có.
Giờ cô cảm thấy cần thêm đồ.
Nếu họ thành công - không, khi họ thành công, cứ suy nghĩ tích cực theo kiểu Brooks đi - cô sẽ cần một tủ quần áo đa dạng hơn.
Giờ cô quyết định chọn một chiếc quần bò bó dài quá gối màu xanh thẫm, áo phông đỏ và đôi sandal mà hiếm khi cô mang và chỉ mua trong một lúc ngẫu hứng. Cô dành nhiều thời gian hơn để trang điểm, điều cô cũng ít khi làm từ khi trở thành Abigail, vì trà trộn và không gây chú ý mới là mục đích. Nhưng cô rất thạo việc này, nếu phải tự nhận xét.
Cô sẽ sử dụng kỹ năng đó nếu - khi - cô biến thành Elizabeth, hợp tác với cơ quan chức năng và làm chứng chống lại nhà Volkov.
Lúc liếc nhìn màn hình xem Brooks về nhà, cô đeo khuyên tai của John tặng, đeo khi cô cảm thấy cần tự tin.
Cô đi xuống nhà, thấy Brooks ở trong bếp, đang cau mày nhìn một lon Coke.
“Có chuyện hả anh?”
“Không liên quan.” Anh bực bội lên tiếng. “Có chuyện suýt thành ẩu đả ở ngay Nhà thờ Hillside Baptist.”
“Tôn giáo có tổ chức vẫn có lịch sử không mấy hay ho về chuyện cổ xúy bạo lực.”
Anh chỉ xoa xoa lon đồ uống lạnh lên trán mình. “Chuyện này không phải tôn giáo. Blake cãi vã với nhà Conroy - và hắn ta làm chuyện đó ở nhà thờ sáng nay. Hắn làm om chuyện chỗ đông người, tự làm mất mặt, rồi hắn mất kiểm soát. Hắn sẽ không để chuyện này yên đâu. Anh sẽ phải nói chuyện với nhà Conroy về việc tiến hành các thủ tục pháp lý để...” Cuối cùng anh cũng chăm chú nhìn cô. “Trông em xinh quá.”
“Em vừa trang điểm. Em nghĩ thế này là hợp lý.”
“Quá ổn.” Khi mỉm cười, vẻ giận dữ và căng thẳng mà cô nhìn thấy trong mắt anh tan biến.
“Làm sao anh làm được vậy? Thấy thoải mái rất nhanh ấy?”
“Anh sắp đưa một phụ nữ xinh đẹp tới tiệc thịt nướng, và chắc chắn điều đó làm dịu tâm trạng bực bội của anh. Món em làm đâu rồi?”
Cô lấy từ trong tủ lạnh ra, kèm theo một lốc sáu lon bia. “Nếu anh cảm thấy anh cần giải quyết vụ kia bây giờ, em chắc gia đình anh sẽ hiểu thôi.”
“Em đừng tìm cách thoát thân việc này dễ dàng thế nhé. Lòe loẹt nhỉ,” anh nhận xét lúc bưng cái bát lên. “Sẵn sàng chưa nào?”
“Chắc rồi.” Cô móc dây buộc cho Bert. “Anh nên nói qua em biết những lĩnh vực quan tâm của mọi người có mặt ở đó. Như thế sẽ giúp em dễ trò chuyện.”
“Tin anh đi nào, trò chuyên không phải là vấn đề đâu.” Anh xé bịch bia trên đường đi ra. “Ngay khi chúng ta tuyên bố sẽ làm đám cưới, tất cả phụ nữ ở đó sẽ xúm lại em hỏi về kế hoạch cưới xin đấy.”
“Chúng ta đã có đâu.”
“Nhớ lời anh này, cưng, em sẽ có trước khi hết ngày hôm nay.”
Cô ngẫm nghĩ về câu đó trong lúc đi đường với bát đồ ăn đặt trên đùi và chú chó của cô hít ngửi khoang sau chiếc xe tuần tra không sót chỗ nào.
“Có khi họ không vui.”
“Về chuyện gì? Anh và em à?” Anh liếc nhanh cô. “Họ sẽ rất vui.”
“Em không nghĩ vậy, nếu họ biết rõ tình hình.”
“Anh ước sao anh có thể nói với mọi người để chứng minh là em nhầm, nhưng sẽ hay hơn nếu ta không nói.”
“Anh có vẻ rất bình tĩnh. Em đã học cách giữ bình tĩnh khi có chuyện cần thay đổi, nhưng rất khác. Rất khó bình tĩnh được, chờ đợi Đại úy Anson gọi, bản khoắn xem nhà chức trách sẽ nói và làm gì. Rồi chuyện ra làm chứng, chuyện theo sát chương trình.”
“Cho dù điều gì xảy ra, chúng ta cũng bên nhau. Điều đó làm anh bình tĩnh.”
Cô không dám nói vậy. Bụng cô cuộn lên, tim cô đập thình thịch, và qua mỗi dặm đường cô càng phải cố che giấu tâm trạng của mình. Cô cố nghĩ về chuyện này như là sắp chuyển đến một cộng đồng mới, lần đầu xuất hiện với căn cước mới. Mỗi lần vậy thần kinh cô đều căng thẳng, nhưng cô biết cách che giấu, biết cách trà trộn để bất kỳ ai chú ý đến cô đều thấy đúng những gì cô muốn họ thấy.
Cách đó đã có tác dụng hàng chục năm. Có tác dụng cho tới khi gặp Brooks. Anh là gì đó rất khác, gì đó hơn thế, nhưng giờ cô coi nó như một điều may mắn. Nếu không có anh, cô sẽ không có cơ hội về một cuộc sống đích thực.
Và cuộc sống đích thực cô có thể có được bao gồm cả những bữa tiệc thịt nướng ngoài sân.
Lúc anh đỗ xe, cô nghĩ bản thân mình đã hoàn toàn kiểm soát được.
“Thư giãn nhé em,” anh nói với cô.
“Trông em căng thẳng lắm à?”
“Không. Để anh cầm thứ đó, em dắt Bert.”
Anh kẹp cái bát dưới cánh tay, nhấc bịch bia lên, và cùng với cô nắm chặt sợi xích, họ tiến về phía ngôi nhà. Về phía tiếng nhạc và những giọng nói, về phía mùi thịt nướng thơm lừng.
Cô nhận ra ba người phụ nữ - là mẹ và hai chị gái của Brooks, còn những người phụ nữ, đàn ông và trẻ con khác thì không. Ý nghĩ phải lọt vào giữa đám đông những người lạ mặt như thế này khiến cổ cô khô khốc và tim cô như thót lại.
Cô chưa kịp bình tĩnh lại thì bà Sunny đã đặt một chiếc đĩa xuống và vội vã chạy lại. “Các con đây rồi.”
“Con có chút việc phải giải quyết,” Brooks nói với bà.
“Mẹ nghe rồi.” Bà Sunny khiến Abigail chẳng kịp nói gì bằng một cái ôm rất nhanh, rất chặt rồi mới quay sang xoa xoa đầu Bert. “Cháu xinh quá. Mà gì thế này?”
“Cơm trộn orzo ạ,” Abigail cố gắng. “Cháu hy vọng hợp với thực đơn của bác.”
“Thực đơn có rất nhiều món thế này và cả các món khác nữa nên sẽ rất hợp. Trông ngon lành quá. Để lên bàn đi, Brooks, rồi con lấy đồ uống cho Abigail. Cả nhà đang uống margarita đấy.”
“Để anh giúp em,” anh nói với Abigail. “Theo sau anh.”
“Chị Mya con gái bác - cháu đã gặp Mya và Sybill rồi - pha margarita thì hết sảy. Sao cháu không tháo xích cho Bert để nó chơi với Plato?”
Abigail cúi xuống trong khi hai con chó hít ngửi và vẫy đuôi chào nhau.
“Nó vẫn ổn khi có bọn trẻ chạy quanh chứ?” bà Sunny hỏi.
“Vâng. Nó rất biết điều, rất kiên nhẫn. Nó sẽ không tấn công trừ phi cháu ra lệnh. Hoặc cháu bị tấn công.”
“Chúng ta chắc chắn là chẳng có ai tấn công cháu đâu. Nào đến gặp Mick và Hilly Conroy. Họ là bạn cũ, còn kia là con trai họ, thằng Russ - bạn thân nhất của Brooks, - với vợ nó, Seline, và con bé con CeeCee. Nhà họ đang gặp phiền phức,” bà Sunny vừa đi vừa nói. “Bác hy vọng giúp họ vui lên.”
“Đúng là chuyện không may. Anh Brooks rất quan tâm đến vụ này.”
“Tất cả mọi người ở đây đều vậy. Đây là Abigail,” bà Sunny nói khi họ nhập với cả nhóm.
“Vừa đúng lúc.” Người phụ nữ trẻ có làn da nâu mịn màng nổi bật với đôi mắt màu lục mà cô ấy dùng để ngắm Abigail lên tiếng. “Tôi bắt đầu nghĩ có khi là Brooks chỉ hư cấu về cô thôi.”
“Không. Không phải vậy đâu.” Abigail vội nói.
“Đây là Seline, và bé CeeCee, còn đây là Russ. Bố mẹ Russ, bạn của nhà bác, ông bà Mick và Hilly.”
“Bác đã thấy cháu ở thị trấn một hai lần rồi,” bà Hilly nói. “Rất vui cuối cùng cũng gặp được cháu.”
“Cảm ơn bác. Xin chia buồn về chuyện khách sạn của bác. Đó là một công trình đẹp.”
“Cảm ơn cháu đã an ủi.” Bà Hilly tựa đầu vào cánh tay chồng, như thể tìm kiếm sự khuây khỏa. “Chúng ta sẽ làm lại nó và còn đẹp hơn nữa. Phải không, anh Mick?”
“Chắc chắn rồi. Bác nghe nói thằng ranh Blake cũng làm phiền cháu.”
“Nó định quấy anh Brooks, nhưng nó không thành công. Nó có vẻ là một đứa rất cáu bẳn, rất ngu ngốc và có xu hướng bạo lực. Nó sẽ phải trả giá.”
“Tất cả chúng ta đều có thể uống món kia,” Mya nói, khi cô sải bước tới, mỗi tay cầm một ly margarita. “Bố có việc với Brooks một phút rồi, cho nên chị sẽ phục vụ em đồ uống.”
“Ôi, cảm ơn chị. Nhìn rất... nhiều bọt.” Cô thử nhấp một chút, nhận ra rượu tequila đậm và êm thấm qua lớp bọt. Ngon quá.
“Cũng được đấy chứ nhỉ?”
Trong khi Mya nói vậy, bà Sunny đặt một tay lên vai Abigail. “Cháu nói rất đúng về Bert.”
Theo hướng của bà, Abigail nhìn thấy Bert nằm rất ngoan trong khi chú cún nhỏ nhảy nhót quanh nó, một cô bé chân rất dài xoa xoa cổ nó, còn một cậu bé tóc bạch kim vuốt ve lưng nó.
“Nó rất biết điều,” Abigail trấn an bà. “Và cháu nghĩ nó rất thích được quan tâm.”
“Nó to như một chú ngựa ấy nhỉ,” Seline nhận xét.
Abigail không đồng ý. Nói cho cùng, một chú ngựa bình thường cũng vẫn lớn hơn nhiều. Nhưng cô phải nhắc mình không cần quá cụ thể vậy.
“Vóc dáng của nó làm cho những kẻ đột nhập phải ngại.”
“Làm bớt những chuyện tào lao,” Russ nhận xét. “Giờ chúng tôi sắp sinh thêm em bé rồi, tôi đang bàn với Seline mua một con Labrador.”
“Chó xù đi.”
“Chó cái nhé.”
“Chúng ta đều là nữ.” Cô ấy hôn lên má con gái mình. “Anh là thiểu số rồi.”
“Thêm thằng cu này là hòa nhau.” Anh ta đưa mấy ngón tay vỗ vỗ bụng vợ. “Nó cần một chú chó chứ không phải một con cún bé xíu.”
“Chó xù khôn mà.”
“Đó là giống cực kỳ thông minh,” Abigail đồng ý. “Chỉ có chó collie mới được xem là thông minh hơn. Chúng nhanh nhẹn, và nếu được huấn luyện kỹ, rất giỏi và biết nghe lời.”
“Thấy chưa?”
“Giống Labrador mới đáng gọi là chó. Chúng rất khôn,” Russ nói thêm, van nài Abigail.
“Vâng, dĩ nhiên là vậy. Chúng là loài phổ biến nhất ở nước ta, và ở Anh quốc nữa. Chúng sản sinh ra những con chó hỗ trợ rất tuyệt. Chúng trung thành, và hầu hết đều có khả năng săn lùng rất tốt. Chúng rất tuyệt với trẻ nhỏ.”
“Trẻ nhỏ.” Anh ta nhấc bổng CeeCee, làm cho con bé cười khanh khách khi anh ấy tung nó lên không. “Chúng ta có một con như thế rồi, đang định thêm con nữa.”
“Chó xù rất hợp với trẻ nhỏ.”
Khi Seline quay sang Abigail, bà Sunny cười. “Giờ cháu làm được rồi đấy. Hai đứa này sẽ lấy cháu làm trọng tài trong cuộc chiến này. Bác sẽ cứu cháu, dẫn cháu đi xem vườn. Chỉ vài phút nữa là đồ ăn sẵn sàng thôi.”
“Có lẽ họ nên cân nhắc một con Labradoodle,” Abigail thì thầm, lúc bà Sunny dẫn đường cho cô.
Không khó khăn mấy, cô nhận ra như vậy. Suốt khoảng hai mươi phút, cô đã đi lại và trò chuyên trong vườn, nói chuyện với gia đình và bè bạn của Brooks, trả lời những câu hỏi thú vị liên quan đến Bert từ những đứa trẻ tò mò.
Lúc mọi người chật kín quanh các bàn ăn, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Và cũng thư thái hơn khi, với thức ăn lúc này trở thành trọng tâm, mọi sự chú ý không còn tập trung vào cô nữa.
Một bữa tiệc thịt nướng ngoài sân cũng có cái hay của nó, cô nghĩ. Một khung cảnh bình thường cho việc hòa nhập xã hội, rất nhiều thức ăn do rất nhiều bàn tay chuẩn bị. Đó là một kiểu nghi thức, cô nhận ra như vậy, và có phần mang tính bộ lạc, với những người lớn giúp chia phần, cho ăn hay chăm sóc lũ trẻ nhỏ, với những con chó ở quanh quẩn gần bên - bất chấp việc cô nhăn mặt không đồng ý - đang thích thú thưởng thức những mẩu đồ ăn ném cho chúng.
Và cô thích món margarita có lớp bọt dày.
“Em thích chứ?” Brooks hỏi cô.
“Vâng. Anh nói đúng.”
“Cứ vậy nhé.” Anh ghé vào hôn cô, sau đó nâng cốc bia của mình lên. “Tôi nghĩ tất cả mọi người đều sẽ rất quan tâm,” anh nói, không hề cao giọng để át những tiếng trò chuyện ồn ào quanh bàn, “Abigail và tôi sẽ kết hôn.”
Và mọi cuộc trò chuyện, tất cả mọi người, đều ngưng bặt. “Em vừa nói gì cơ?” Mya gặng hỏi.
“Những gì cô ấy nói mới là quan trọng.” Anh nắm lấy tay Abigail. “Và cô ấy nói đồng ý.”
“Ôi trời ơi, Brooks!” Gương mặt Mya rạng ngời với nụ cười tươi. Cô ấy nắm lấy tay chồng mình, bóp mạnh, sáu đó nhảy vòng qua bàn và ôm chầm lấy Brooks từ phía sau. “Không thể tin được.”
Rồi dường như tất cả mọi người cùng cất tiếng một lúc, với Brooks, với cô, với nhau. Cô chẳng còn biết ai để mà trả lời, hay nói gì. Nhịp tim cô lại rộn lên trong khi, bên cạnh cô, Brooks nhìn mẹ anh, và bà nhìn anh.
“Mẹ,” anh nói.
Bà Sunny gật đầu, bật ra một tiếng thở dài, sau đó đứng lên. Anh đứng lên theo bà, khi bà vươn tay, ôm lấy anh. “Thằng bé của mẹ,” bà thì thầm, rồi nhắm mắt lại. Khi bà mở mắt ra, bà nhìn thẳng vào Abigail, chìa một tay ra.
Thiếu tự tin, nhưng Abigail vẫn đứng lên. “Bác...”
Bà Sunny chỉ lắc đầu, nắm lấy tay Abigail, kéo cô lại. “Mẹ sắp khóc mất, chỉ nửa phút thôi,” bà Sunny nói với họ. “Mẹ có quyền mà. Rồi mẹ sẽ vào nhà và lấy chai rượu champagne chúng ta để dành từ dịp năm mới để ăn mừng sự kiện này.”
Bà cứ ôm chặt, thật chặt, rồi từ từ thả ra để hôn lên cả hai má Brooks. Trước sự ngạc nhiên của Abigail, bà Sunny ôm lấy khuôn mặt cô trong tay bà, lần lượt đặt môi lên hai má của Abigail.
“Mẹ rất vui vì việc này. Mẹ sẽ đi lấy chai champagne đó.”
“Mẹ con cần một phút.” Loren đứng lên, đi tới chỗ con trai mình. “Bà ấy rất vui, nhưng bà ấy cần một phút.”
Ông ôm lấy con trai mình, sau đó quay sang ôm Abigail. “Mừng con đến với cả gia đình.” Ông cười to, sau đó ôm chặt, nhấc bổng cô lên.
Mọi người lại cùng nói, và Abigail thấy mình quay cuồng giữa những cái ôm, luống cuống trả lời các câu hỏi về thời gian, địa điểm và chuyện váy cưới của cô.
Cô nghe thấy tiếng nút chai champagne nổ át mọi câu hỏi, tiếng cười, lời chúc tụng. Cô dựa vào người Brooks, ngước nhìn lên, gặp ánh mắt anh.
Gia đình, cô nghĩ.
Cô có thể có gia đinh, và hiểu rằng, giờ đây khi cô có thể chạm tới điều đó, cô sẽ làm bất kỳ điều gì, và mọi điều để gìn giữ nó.