← Quay lại trang sách

Chương 28

Kế hoạch cưới xin. Abigail nhìn nhận chuyện ấy như một nắm tuyết nhỏ xíu lăn xuống triền núi. Nó to dần, và to dần, và to dần, tích tụ thêm sức nặng, tốc độ, khối lượng, cho tới khi nó sinh ra một trận lở tuyết dữ dội, khủng khiếp.

Vào cái buổi chiều say nắng ở sân sau nhà Gleason, trận lở tuyết ấy ầm ầm lao tới cô.

“Vậy là, các em đang định đến mùa xuân năm tới à?” Mya hỏi cô.

“Mùa xuân? Em...”

“Không.” Bên dưới bàn, Brooks vỗ nhẹ lên đùi Abigail. “Em không đợi lâu đến thế.”

“Nói năng cứ như đứa chưa hề mảy may biết phải làm gì để cưới xin ấy. Nhà mình đã phải mất mười tháng cho đám cưới của Sybill và Jake đấy - và làm cật lực mới sắp xếp xong mọi việc kịp thời gian.”

“Nhưng việc đó rất tuyệt mà,” Sybill nhắc chị.

“Em nghĩ chúng em chỉ việc tới trụ sở tòa án,” Abigail nói, và thấy tất cả đám phụ nữ đều há miệng ngạc nhiên.

“Nghĩ kỹ hãy nói nhé.” Mya chỉ vào cô.

Sybill huých cùi chỏ vào sườn chị gái. “Các em muốn đơn giản chứ gì?”

“Vâng. Rất đơn giản.” Cô nhìn Brooks.

“Đơn giản, chắc chắn rồi. Em cược là có rất nhiều chuyện đơn giản giữa việc tới trụ sở tòa án cho đến lễ kỷ niệm kim cương đang hình thành trong đầu chị Mya. Em nghĩ đến mùa thu - đủ thời gian làm một cuộc nho nhỏ, chứ không đủ thời gian thuê một rạp xiếc đâu.”

“Thế thì chả đến sáu tháng! Chưa đến sáu tháng để tìm váy, đặt chỗ thuê khách sạn, thợ chụp ảnh.”

“Thợ chụp ảnh?” Abigail ngắt lời.

“Dĩ nhiên rồi. Làm sao em có thể bảo chú Andy của em chụp ảnh cưới cho em được.”

“Em chẳng có chú Andy.” Và cô luôn tránh xa ảnh chụp.

Ilya đã nhận ra cô lúc ở New York, chỉ mất mấy giây, ngay trên phố. Nếu một bức ảnh của cô bằng cách nào đó lọt lên mạng hay trên một tờ báo, nó có thể - và chắc chắn - dẫn tới việc phát giác và cả một thảm họa.

“Xem xét danh sách khách khứa nhé. Chị có thể hỗ trợ ở phía nhà mình. Chị có danh sách của chị, và của Syb. Thế còn bên em, em áng chừng bao nhiêu người?”

“Chẳng có ai cả.”

“Ồ, nhưng...” Mya không cần một cú huých bằng cùi chỏ hay cái nhìn cảnh báo từ Brooks mới ngưng nói. Cô nói tiếp như thể “chẳng có ai” là điều rất bình thường. “Vậy đúng là đơn giản. Vậy chúng ta chỉ cần một buổi lên kế hoạch, một bữa trưa của phụ nữ với nhau - bởi vì em không có gì phải lo cả,” cô nói với Brooks kèm một nụ cười ngoác đến tận mang tai. ”Cưới xin theo ý cô dâu thôi.”

“Với em thế là ổn.”

“Chị biết một cửa hàng áo cưới rất tuyệt ở Little Rock,” Mya nói tiếp.

“Hiệu White Wedding,” Seline xen vào. “Rất đẹp. Em tìm được váy của mình ở đó.”

“Vậy chúng ta chỉ cần dành ra một ngày, tất cả đám phụ nữ chúng ta, tới đó, thử đồ, ăn trưa, tính toán. Chị sẽ phải xem lịch của mình đã.” Mya móc điện thoại ra, bắt đầu lướt màn hình. “Có lẽ chúng ta có thể xếp lịch vào tuần tới.”

“Tuần tới,” Abigail ngỡ ngàng.

“Con lúc nào cũng như sếp ấy.” Bà Sunny ngồi xuống, nhấp một ngụm margarita. “Đó là một trong những điều chúng ta mến nó, Abigail ạ, nhưng cũng phải quen dần. Mya, sao con không để cho em nó vài ngày, để ổn định xong việc đính hôn đã?”

“Con là sếp.” Mya cười khanh khách và hất mái tóc ra sau trong khi chồng cô chúi vào cốc bia. “Và đến khi chúng ta là chị em ư? Chị còn kinh hơn ấy.”

“Chị ấy làm thật đấy,” Sybill nói.

Abigail nghe có tiếng rì rì của điện thoại để chế độ rung trong túi Brooks. Lúc cô nhìn xuống, anh đã móc ra, kiểm tra màn hình. “Xin lỗi, con cần nhận cuộc gọi này.” Mắt anh gặp mắt cô rất nhanh lúc anh đứng lên, bước cách ra một quãng.

Có vẻ kỳ quặc. Mya tiếp tục nói về các cửa hàng áo cưới, hoa và chuyện đặt bàn ăn hay tiệc tự chọn, và tất cả mọi chuyện trong khi Brooks nói chuyện với Anson về các quyết định sẽ khiến cuộc sống của cô trở nên mạo hiểm.

Lại giống như một nắm tuyết, cô nghĩ, cứ lăn, lăn tròn, lớn dần tăng trọng lượng và khối lượng cho tới khi đem theo cùng nó cả quả núi.

Không được dừng lại lúc này, cô tự nhủ mình. Cô đã cam kết sẽ vượt qua.

“Em vẫn ổn chứ?” Sybill hỏi cô.

“Vâng. Vâng, em ổn. Chỉ hơi nhãng đi một chút thôi ạ.”

“Chỉ mới bắt đầu thôi mà.”

“Vâng.” Abigail liếc nhìn về phía Brooks. “Mới bắt đầu.”

Brooks trở lại, đặt một tay lên vai cô. “Xin lỗi mọi người, con phải lo vụ này.”

“Vậy thì đi làm anh chàng cớm đi,” Mya lên tiếng. “Bọn chị có thể đưa Abigail về nhà trên đường về.”

“Ôi.” Trong khoảnh khắc, tâm trí Abigail trở nên trống rỗng. “Cảm ơn các chị, nhưng em thực sự cần về nhà để giải quyết một vài việc em vẫn còn tồn.”

“Vậy chị sẽ gọi cho em sáng mai, hay gửi email cho em. Email có khi tốt hơn, chị có thể gửi cho em vài địa chỉ website. Chỉ cần cho chị...“

“Mya.” Bà Sunny nhướng mày. “Để vài ngày cho ổn thì đã sao?” Được rồi, được rồi. Có vẻ con sinh ra đã chuyên lên kế hoạch và tổ chức tiệc tùng rồi.”

“Em gửi thư cho chị khi em xong xuôi nhé.” Vớ lấy một chiếc khăn giấy, Mya viết địa chỉ email của mình.

Abigail có cảm giác sẽ phải mất nhiều hơn vài ngày. “Vâng. Cảm ơn cả nhà rất nhiều vì buổi chiều nay ạ.”

“Abigail.” Bà Sunny đi tới chỗ cô, nắm lấy tay cô, và thì thầm, “Đừng lo. Ta sẽ lo chuyện về Mya trong một hoặc hai tuần.”

Lại mất thêm chút thời gian. Rõ ràng, mọi người không chỉ nói lời tạm biệt tại một bữa tiệc thịt nướng. Họ ôm nhau, hoặc trò chuyện thêm, hẹn hò các kế hoạch tới, đùa với chó. Thậm chí còn gọi với theo và vẫy tay khi bạn đã lên xe đi rồi.

“Trước khi anh kể cho em biết Đại úy Anson nói gì, em muốn nói gia đình anh rất...”

“Ồn ào, nhiệt tình thái quá hả?”

“Không. Chà, vâng, nhưng đó không phải là điều em muốn nói. Thân tình. Tự nhiên. Giờ em hiểu anh hơn, vì đã có cả buổi chiều với mọi người. Mẹ anh... Đừng thương hại em nhé. Em không thích thế.”

“Được rồi.”

“Mẹ anh choàng tay lên vai em. Đó là một cử chỉ rất phóng khoáng. Em nghĩ mẹ chẳng để tâm điều đó, và đã từng làm như thế, nhiều lần, với những người khác. Nhưng khi mẹ làm thế với em, em cảm thấy - em nghĩ - Đây mới là những gì một người mẹ làm. Mẹ đụng chạm, hay ôm lấy mình, chỉ vì là như vậy. Không cần lý do quan trọng gì. Và rồi em nghĩ, nếu có con, em muốn học được cách làm một người mẹ có thể đụng chạm hay ôm ấp mà không phải suy nghĩ, và chẳng cần lý do quan trọng gì. Em hy vọng mình có cơ hội làm điều đó.”

“Em sẽ có.”

“Anson nói chuyện với FBI rồi phải không?”

“Gần như hết cả ngày. Ông ấy bảo thoạt đầu họ muốn qua mặt ông để tìm cách gặp em. Nhưng ông ấy kiên quyết giữ liên lạc bất ngờ. Họ rất cẩn thận với những gì họ chuyển cho ông ấy, nhưng ông ấy tin chắc họ sẽ điều tra Cosgrove và Keegan.”

“Ông ấy có nghĩ họ tin câu chuyện của em không?”

“Em đã ngả bài, lần lượt, cả những gì John nói với em. Và giờ em là một nguồn tin rất giá trị trong suốt mấy năm qua. Việc gì em phải nói dối về Cosgrove và Keegan chứ?”

“Không được hợp lý cho lắm.”

“Đúng là không. Họ muốn trực tiếp nói chuyện với em. Họ muốn em ra mặt. Họ hứa bảo vệ em.”

“Họ muốn chất vấn em, để chắc chắn rằng em không đồng lõa trong cái chết của chú John và chị Terry. Nếu và khi họ chắc chắn điều đó, họ sẽ muốn em đồng ý làm chứng chống lại Korotkii.”

“Đúng, và họ sẽ còn muốn hơn nữa. Em đã lọt được vào bên trong nhà Volkov, truy cập được những dữ liệu có thể, và chắc chắn sẽ tống rất nhiều thành viên của tổ chức này vào tù, làm phần còn lại rạn vỡ.”

“Chừng nào dữ liệu xuất phát từ một nguồn ẩn danh thì cơ quan chức năng vẫn có thể sử dụng. Một khi biết dữ liệu thu được bằng cách bất hợp pháp, họ sẽ không thể dùng nữa.”

“Đúng như vậy. Họ có thể tìm cách khác.”

Cô ngẫm nghĩ điều này, toàn bộ chuyện này. “Em sẽ không cung cấp cho họ cách thức, cho dù họ miễn thứ cho em việc đột nhập hệ thống. Em cần đập tan cả mạng lưới. Họ không thể làm những gì em hy vọng làm được, không thể cả về kỹ thuật lẫn pháp lý. Em sẽ lại xuất hiện khi em có thể đập tan mạng lưới của chúng và rút hết ngân quỹ của chúng.”

“Rút hết... Em còn tiếp cận được cả tiền của chúng cơ à?”

“Em làm được, rất nhiều. Em đang nghĩ xem chuyển đi đâu một khi em sẵn sàng chuyển tiền từ các tài khoản khác nhau. Em nghĩ đến các khoản quyên góp ẩn danh cho các cơ sở từ thiện thích hợp nhất.”

Anh rời mắt khỏi đường, nhìn cô một lúc lâu. “Em sẽ vét sạch túi chúng?”

“Vâng. Em nghĩ anh hiểu. Nếu chúng có độ một trăm năm mươi triệu trong các tài khoản để rút ra, thì chúng có thể phục hồi dễ dàng. Và rồi còn bất động sản, nhưng em có vài ý tưởng để xử lý chuyện đó.”

“Xử lý?”

“Khó khăn về thuế, một kiểu chuyển nhượng quyền sở hữu thôi - các cơ quan chức năng có thể và sẽ sung công một số tài sản, vì chúng được sử dụng cho những mục đích phi pháp. Nhưng số khác được che chắn khá khôn khéo. Chúng sẽ không còn được vậy khi em làm xong. Làm chứng thôi chưa đủ, Brooks,” cô nói, vừa lúc anh cho xe dừng lại nhà cô. “Không đủ để tống Korotkii, khả năng là Ilya, thậm chí Sergei, vào tù. Với nguồn lực của chúng, tiền của chúng, chúng sẽ phục hồi - và chúng sẽ biết em gây ra tất cả. Em không định để chúng biết mạng lưới của chúng bị tấn công như thế nào. Và em không định nói cho cơ quan chức năng. Họ không thể ủng hộ những gì em có kế hoạch thực hiện.”

Cô bước ra khỏi xe, nhìn anh qua nóc xe. “Em sẽ không trở lại một ngôi nhà an toàn nào nữa. Em sẽ không để chúng biết em ở đâu, thậm chí nếu và khi em đồng ý ra làm chứng. Em không tin vào sự bảo vệ của họ. Em chỉ tin em, và anh.”

“Được rồi.” Anh mở cửa cho chó, rồi chìa một tay đón lấy tay cô. “Chúng ta tìm một nơi ở Chicago khi đến lúc. Em và anh? Chúng ta là những người duy nhất biết nơi đó là đâu. Chúng ta sẽ ở lại đó. Để gặp gỡ, em chọn một địa điểm. Anh nghĩ nên chọn một khách sạn, có lẽ ở Virginia hoặc Maryland, và em đừng cho họ biết địa điểm trước khi em tới đó.”

“Rất đúng. Anh không thể đi cùng em.”

“Có chứ. Miễn là họ không nhìn thấy anh.”

Mọi việc dừng lại, từng chi tiết đều dừng lại, trừ phi anh song hành cùng cô.

“Anh nghĩ em cần có tai mắt trong phòng để anh có thể dõi theo, và như thế chúng ta sẽ có một đoạn phim bằng chứng, phòng khi cần đến.”

“Em không nghĩ ra chuyện đó. Em sẽ làm vậy, thế là tốt nhất.”

“Em nghĩ, anh cũng nghĩ - thế là giải quyết xong.”

Cô ngoảnh về phía anh, nép vào lòng anh. “Diễn biến sẽ rất khẩn trương ngay từ khi bắt đầu. Mọi thứ sẽ phải diễn ra thật nhanh, và đúng trinh tự.”

Cô sẽ không kéo anh khỏi gia đình nếu mọi việc hỏng. Cô cũng hiểu điều đó, ngay lúc ở bữa tiệc thịt nướng ngoài trời.

“Em cần làm cho xong chương trình virus. Không có nó thì việc này chỉ giải quyết được một phần thôi.”

“Em cứ lo nốt đi, còn anh sẽ tự điều tra một chút. Anh sẽ tìm cho chúng ta một nơi để gặp gỡ.”

“Virginia,” cô nói. “Hạt Fairfax. Đủ xa so với thủ đô, và không đầy một giờ tính từ sân bay vùng đặt tại Maryland. Em sẽ thuê một máy bay.”

“Thuê? Em đùa anh?”

“Có lẽ anh quên anh có một cô bồ giàu có rồi.”

Anh bật cười. “Anh không biết thế nào đầu óc anh lại nhãng đi được.”

“Nếu họ muốn dự phòng một cuộc gặp, bám theo em, thì chúng ta có thể cắt đuôi họ trên đường, và chắc chắn họ sẽ theo dõi sân bay Dulles, hoặc Reagan National.”

“Chốt kế hoạch.” Anh hôn cô. “Em làm việc đi.”

Anh không làm phiền cô. Nhưng trời ạ, sau vài tiếng ngồi trên máy tính, một người đàn ông sẽ thấy thèm bia vào một buổi tối Chủ nhật. Và chút đồ ăn nhẹ, khiến anh phải lẻn vào, vì cô không hề có sẵn tí đồ ăn nào cả.

Lúc anh bước vào bếp, cô ngồi đó, tay đặt trên đùi, đăm đăm nhìn màn hình. Anh khẽ mở tủ lạnh, lấy ra một lon bia, liếc nhìn cô, khẽ mở chạn nơi anh cất khoai tây chiên. Vị kem chua và hành.

Và cô ngoảnh nhìn.

“Anh sẽ ra ngoài một giây nữa thôi.”

“Em xong rồi.”

Anh quan sát gương mặt cô, đặt lon bia bên cạnh. “Em đã làm xong chương trình virus.”

“Vâng. Xong rồi. Về mặt lý thuyết. Em đã thử vài lần. Thực ra em chưa thể cho nó chạy vào mạng lưới trước khi đến thời điểm, cho nên em chưa hoàn toàn chắc chắn. Nhưng em tin là ổn rồi. Chắc chắn nó sẽ hoạt động.”

Anh cười, bước lại, nâng cô đứng lên để hôn. “Em đúng là thiên tài.”

“Vâng.”

“Nhưng sao trông em không được vui?”

“Vâng. Em... bị tê, em nghĩ vậy. Em tin mình có thể làm được, nhưng khi em làm xong, em nhận thấy thực ra em không tin mình làm nổi.” Vì hơi đau, cô ấn ngón tay vào thái dương trái. “Vớ vẩn thật.”

“Đâu có.”

“Brooks. Em có thể phá được mạng lưới của chúng, làm hỏng mọi dữ liệu, mọi chương trình. Em có thể đánh sập chúng, bất kể cá nhân nào sử dụng hệ điều hành hay máy tính gì. Em làm được, và làm vậy ngay sau khi em chuyển hết tiền, chúng sẽ bị hủy hoại. Bị tiêu diệt.”

Giờ cô áp một tay lên ngực. “Và trước khi làm vậy, em có thể cung cấp cho cơ quan chức năng đủ thông tin để chấm dứt một chuỗi các hoạt động, sử dụng thứ đó để truy tố những tên tay chân khác, cho tới khi gia đình Volkov tan tác đến mức chúng không bao giờ phục hồi lại được nữa.”

“Nghiền nát bọn chúng.”

Cô bật cười. “Vâng. Đúng vậy. Em thực sự không tin mình làm được,” cô lẩm bẩm. “Nếu làm được, em đã làm trước khi em đồng ý ra làm chứng rồi.”

Anh vẫn giữ nét mặt không biểu lộ gì. “Em có muốn rút lại không?”

“Cứ kệ em.” Như anh vẫn thường làm với cô, cô dùng hai tay ôm lấy mặt anh. “Em yêu anh rất nhiều. Anh để em rút lui, cho dù điều đó trái với nguyên tắc của anh. Nhưng không, em sẽ không làm vậy. Đó là một phần của con người em muốn trở thành. Một phần của con người anh mong đợi ở em.”

“Anh chỉ mong em làm chính em thôi.”

“Giờ thì em mong nhiều hơn. Em mong nhiều hơn ở Elizabeth. Em mong nhiều hơn ở Abigail. Và em muốn anh mong nhiều hơn ở em. Lời chứng của em, dữ liệu của em, việc đột nhập hệ thống, loại siêu virus. Tất cả là một. Khi xong việc, Elizabeth có thể bước đi với lương tâm trong sạch.” Cô nhắm mắt lại, rồi mở ra, mỉm cười nhìn vào mắt anh. “Và Abigail có thể kết hôn với anh. Em rất muốn lấy anh. Thậm chí có khi em còn muốn đến cửa hàng áo cưới.”

“Ừ.”

“Em có hơi sợ, nhưng em có thể làm được.”

“Giờ trông em rất hạnh phúc?”

“Vâng. Em rất hạnh phúc. Chừng nào chúng ta tìm thấy khách sạn, em có thể thu xếp chuyện đi lại. Chúng ta có thể để đại úy của anh sắp xếp cuộc gặp. Chúng ta có thể bắt đầu giai đoạn tiếp theo.”

“Anh có khách sạn rồi. Ở Tysons Corner, Virginia. Khoảng cách vừa phải, ngay kề đường cao tốc.”

“Em muốn xem trang web của khách sạn, và bản đồ khu vực.”

“Anh cũng đoán vậy. Anh đã để sẵn trên máy tính của anh rồi.”

“Chúng ta có thể đặt phòng, sắp xếp cuộc gặp vào sáng mai hoặc ngày kia. Như thế cảnh sát có ít thời gian để tìm cách tìm ra em hơn.”

“Ngày kia đi. Anh cần lên lại lịch để có thể theo được.

“Như thế tốt hơn. Em cũng phải thu xếp cho Bert nữa.”

“Mẹ anh sẽ chăm nó.”

“Ôi. Nhưng...” Cô ngập ngừng, nhìn xuống chú chó. “Em nghĩ một cái lồng có cấp phép, với các chuyên gia.”

“Em định cầm tù nó à?”

“Một cái lồng đâu phải nhà tù.” Giờ đôi mắt màu nâu đỏ đang chăm chú nhìn cô. “Chiều nay nó rất thích được đến đó, nhưng có vẻ đề nghị bố mẹ anh thì hơi quá.”

“Họ quý nó mà. Thêm nữa, thế mới cần đến gia đình. Hãy quen dần đi em. Tiếp tục xem khách sạn nào. Anh sẽ gọi điện cho họ.”

“Vâng.”

Brooks móc điện thoại ra gọi trong khi Abigail rời bếp. “Chú mày nợ tao đấy nhé,” anh nói với Bert.

Mọi thứ đâu vào đấy, Abigail tự nhủ. Cô đứng trong căn phòng an toàn của mình, cẩn thận lựa những gì cô cần dùng cho bước tiếp theo này.

Cô đã đặt khách sạn bằng hai tên khác nhau, ở hai thời điểm khác nhau, từ hai máy tính khác nhau. Brooks sẽ đến với tên Lucas Boman - tên huấn luyện viên đầu tiên cho đội Little League của anh. Cô sẽ chế căn cước của anh vào ngày hôm sau. Còn của cô, mà cô sẽ chuyển cho Anson để gửi tới các nhân viên liên bang một khi cô và Brooks đã vào khách sạn, bố trí xong, sẽ là Catherine Kingston, một căn cước cô đã có sẵn. Cô xem xét bộ sưu tập tóc giả, thuốc nhuộm tóc.

“Em định đi với mái tóc đó à?” Brooks hỏi khi cô nhấc một mớ tóc suôn, ngắn có màu đỏ vàng lên.

“Màu tóc tự nhiên của em có xu hướng nâu vàng. Em không có mớ tóc giả nào hợp với màu tự nhiên của em.”

“Xem nào.” Đầu nghiêng nghiêng, anh ngắm nhìn cô. “Em có tóc đỏ à?”

“Nâu thì chính xác hơn, nhưng có sắc đỏ.”

“Anh chỉ muốn nói anh đã thấy vùng khác trên người em, đâu có màu nâu pha sắc đỏ nhỉ.”

“Lẽ ra như vậy, nhưng em rất kỹ càng khi em thay đổi diện mạo.”

“Hay đấy. Rất hay. Có lẽ em nên nhắm tới CIA.”

“Em chẳng thấy đáng quan tâm. Em nghĩ họ sẽ muốn em thay đổi ngoại hình để gặp mặt. Chỉ thế này là đủ rồi, cùng với chút thay đổi bằng cách trang điểm, và đồ độn. Ngực to hơn chẳng hạn.”

“Ngực to không lo chết đói.”

“Em tin ngực em vốn đã hơn người rồi.”

“Để xem nào.” Anh đưa tay ôm lấy ngực cô, ngắm nghía. “Hơn thật.”

“Bị ám ảnh với kích thước vòng một thì cũng ngốc chẳng kém gì bị ám ảnh vì kích thước cậu nhỏ cả.”

“Anh tin cậu nhỏ của anh vốn đã hơn người rồi.”

Cô phì cười, ngoảnh về phía gương.

“Anh đoán em sẽ không kiểm tra cho chắc đâu.”

“Có lẽ để sau.”

Cô đội tóc giả lên với những động tác nhanh nhẹn, thành thục nên anh hiểu ngay cô vẫn thường xuyên phải làm vậy. “Thay đổi hẳn.”

Anh thích cô để tóc dài hơn, anh nghĩ thầm, và kiểu cách bớt cầu kỳ hơn.

“Vâng. Em có thể xử lý được việc này. Em sẽ cần mua một bộ tóc gần với màu tự nhiên của em hơn, dài hơn để em có thể tạo kiểu theo vài cách. Em muốn trồng giống như những bức ảnh họ có của Elizabeth, cho dù đã cũ rồi. Em có thể sử dụng kính sát tròng để thay đổi màu mắt - chỉ cần sắc độ thôi - một chút. Hông đầy hơn, ngực to hơn. Và vùng da thẫm hơn với chất làm rám nắng. Vâng, em có thể xử lý được việc này,” cô nhắc lại.

Cô gỡ mớ tóc, đặt nó lên giá. “Các điệp viên ở CIA phải nói dối và lừa gạt. Em hình dung đó là sự cần thiết cho những nhiệm vụ họ thực thi. Em đã nói dối và lừa gạt quá nhiều suốt mười hai năm qua rồi. Em muốn có một cuộc sống mà nói dối và lừa gạt không phải một phần trong đời sống hằng ngày của em. Em không thể thôi nói dối, nhưng...”

Cô quay về phía anh. “Em có một người biết rõ sự thật, biết mọi chuyện, người em sẽ không bao giờ nói dối. Đó là một món quà. Anh chính là một món quà.”

“Anh có một người đủ tin tưởng anh để nói thật với anh, tin anh mọi điều. Đó cũng là một món quà.”

“Vậy cả hai chúng ta đều rất may mắn.” Cô nhoài người về phía anh, nắm lấy tay anh. “Em nghĩ chúng ta nên đi ngủ. Em cần thực hiện vài đợt kiểm tra nữa để xác thực cậu nhỏ của anh cũng ổn.”

“May cho cả hai chúng ta là anh luôn vượt qua mọi kỳ kiểm tra.”

Điện thoại di động của anh reo vang lúc hai giờ kém mười lăm sáng. Brooks nghiêng người ra thành giường để với lấy máy. ”Cảnh sát trưởng Gleason đây.”

“Đây, Brooks, tôi Lindy.”

“Có chuyện gì vậy, Lindy?”

“Chà, có chuyện tôi cần báo. Tybal ở đây cùng tôi.”

“Bỏ mẹ.”

“Vâng, cũng hơi bỏ mẹ, nhưng không phải như sếp nghĩ đâu. Sếp sẽ muốn nghe những gì Ty phải nói đấy.”

Brooks ngồi dậy. “Ông đang ở đâu?”

“Ngay lúc này chúng tôi đang trên xe tải của tôi cách nhà cô Lowery khoảng nửa dặm. Vì xe của sếp không ở trong thị trấn nên tôi đoán sếp ở đó.”

“Suy đoán cứ như cảnh sát nhỉ, Lindy. Tại sao lại không gặp ở chỗ của hai người chứ?”

“Chả nên vậy vì những thứ bỏ mẹ mà chúng ta sắp bàn đến. Tốt nhất là chúng tôi đến đó, nói riêng chuyện này. Mọi người có xu hướng để ý các việc ở trong thị trấn, thậm chí vào cái giờ như thế này. Có lẽ rất đặc biệt.”

“Được đấy. Chờ chút.” Anh đặt một tay lên che điện thoại. “Anh vừa nhận điện của Lindy - từ quán ăn?”

“Vâng, em biết ông ấy.”

“Ông ấy bảo anh là ông ấy đang ở cùng Tybal Crew, và họ cần nói chuyện riêng với anh.”

“Ở đây sao?”

“Nếu không phải việc quan trọng, và không cần riêng tư thì Lindy đã không gọi anh lúc hai giờ sáng thế này.”

“Chờ em mặc quần áo đã.”

“Anh sẽ giữ họ ở dưới nhà thôi, không thấy em.”

“Em nghĩ nếu có người cần đến đây vào giờ này để trò chuyện với anh thì em nên nghe những gì họ nói.”

“Được rồi, như vậy đi.” Anh lại áp điện thoại lên tai. “Ty tỉnh táo chứ?”

“Hiện thì tỉnh, hoặc gần vậy.”

“Đến đi.”

Lùa một tay qua tóc, Brooks đặt điện thoại sang bên. “Anh xin lỗi vì chuyện này.”

“Thậm chí mới mấy ngày trước, em chẳng để bất kỳ ai đến đây như thế này. Nhưng em không cảm thấy lo lắng, không thực sự như vậy. Em cảm thấy tò mò hơn. Em pha cà phê nhé?”

“Sẽ không ảnh hưởng đến cảm xúc của anh đâu.”

Điều đó khiến cô thấy vui vui, nhất là khi nghĩ rằng trong tương lai của cô bên Brooks, những cuộc gọi lúc đêm hôm khuya khoắt, việc pha cà phê cho những người có chuyện, sẽ là một phần trong cuộc sống thường ngày.

Cô hy vọng cô sẽ đúng là vợ của một cảnh sát tốt.

Nhưng, cô cũng rất vui khi biết rằng Bert, được lệnh nằm yên, vẫn nằm ở góc bếp. Và cô cũng vẫn cẩn thận tắt hết các màn hình máy tính.

Cô không biết chắc phải đối đãi thế nào với hai người đến đây lúc nửa đêm, nhưng khi cô mang cà phê ra phòng khách, Brooks đã dẫn họ vào từ cửa trước.

Và Lindy, mái tóc dài xám xõa xuống lưng chiếc áo phông Grateful Dead, dẫn đường.

“Chào cô.” Ông ta gật đầu. “Tôi rất xin lỗi vì làm phiền cô vào giờ này.” Sau đó đập mu bàn tay vào bụng Tybal.

“Vâng, thưa cô,” Tybal đáp lại. “Rất xin lỗi làm cô phải dậy.”

“Tôi biết hai người có lý do chính đáng mà.”

“Còn hơn thế ấy chứ,” Brooks lầm bầm. “Lạy Chúa, Ty, cậu nồng nặc mùi Rebel Yell.”

“Tôi xin lỗi vì điều đó.” Tai anh ta đỏ lựng khi anh ta cúi đầu. “Có những tình tiết giảm nhẹ mà. Tôi đã lấy được thẻ sáu mươi ngày không động đến rượu,[26] và giờ tôi phải làm lại từ đầu.”

“Ai chẳng có lúc bĩ cực, Ty,” Lindy bảo anh ta. “Ngày đầu tiên của cậu bắt đầu từ lúc này.”

“Tôi vẫn đến các buổi họp mặt.” Ty lê bước chân và nhìn về Abigail như một con gấu bẽn lẽn, lôi thôi lếch thếch. “Lindy là người bảo trợ cho tôi. Tôi gọi cho ông ấy. Tôi biết mình nên gọi cho ông ấy như thế nào trước khi uống rượu, nhưng tôi đã gọi ông ấy.”

“Được rồi. Được rồi, ngồi xuống đã, cả hai vị,” Brooks ra lệnh. “Và kể cho tôi nghe hai vị làm cái quái quỷ gì ở đây lúc mới có hai giờ sáng.”

“Chuyện là thế này, Brooks, có kẻ muốn tôi giết anh.” Ty siết chặt hai bàn tay thô kệch của mình. “Tôi không làm vậy đâu.”

“Tôi thở phào khi nghe vậy.” Ngồi xuống đi đã nào.”

“Tôi không biết làm gì.” Ty ngồi xuống trường kỷ, gục đầu. “Khi tôi bắt đầu nghĩ đến whiskey, tôi vẫn không hề biết. Cho nên tôi gọi cho Lindy, và ông ấy giúp tôi tỉnh táo lại, nói chuyện hơn thiệt với tôi. Và ông ấy nói chúng tôi cần đến nói chuyện với anh. Có lẽ Lindy có thể kể thêm với anh. Tôi chẳng biết phải bắt đầu sao.”

“Uống chút cà phê đi, Ty, và tôi sẽ kể thay cậu. Có vẻ như vợ Lincoln Blake rời bỏ hắn ta rồi.”

“Khi nào?” Brooks cau mày lúc nhấc cốc cà phê của mình lên. “Sáng qua tôi vừa nhìn thấy bà ấy mà.”

“Ở nhà thờ, đúng vậy. Tôi nghe nói chuyện đó, chắc hầu hết mọi người giờ cũng biết rồi. Mà phải như vậy thôi, theo cách nghĩ của tôi. Nhưng chuyện tôi nghe được là sau khi họ về nhà, bà ấy gói ghém hành trang vào vài cái va li và bỏ đi. Con bé cháu của bà Harris là Carly có ra khỏi nhà nên nhìn thấy bà ấy cho va li vào xe và có hỏi bà ấy sắp đi chơi phải không. Bà Blake nói, hết sức bình tĩnh nhé, bà ấy định rời bỏ chồng mình và sẽ không quay lại nữa. Rồi lên xe và phóng đi. Có vẻ như hắn trốn tịt trong phòng làm việc cả ngày.”

“Kết thúc không êm đẹp nhỉ,” Brooks nhận xét. “Lòng kiêu hãnh của Blake mới nhận một đòn chí mạng lúc sáng cơ mà.”

“Đáng đời hắn, phải không nào? Nhân tiện, bà Birdie Spitzer giáng thêm đòn nữa, và không phải là tin đồn đâu nhé, tại sao lại vậy khi mà bà ấy đang làm công ở đó, chắc các vị hỏi tôi vậy. Chính bà ấy nói với tôi nhé. Tôi đoán việc này quá tế nhị không tiện nói rõ được. Bà ấy nói có to tiếng, nhưng nhà đó thì lúc nào mà chả to tiếng, bắt đầu từ phía Blake. Rồi bà vợ bỏ đi, và hắn chui vào phòng. Một lúc sau thì Birdie đến gõ cửa, để hỏi xem hắn có muốn ăn tối không, và hắn gào lên, quát bà ấy cút khỏi nhà hắn và đừng có trở lại nữa.”

“Blake đuổi Birdie à?” vẻ ngạc nhiên, Brooks nhướng mày. “Bà ấy làm việc ở nhà đó hai mươi năm rồi cơ mà.”

“Hai mươi tư năm, bà ấy nói vậy, tính đến tháng Tám. Tôi đoán có lý do khác khiến bà ấy mang câu chuyện tới quán ăn. Bà ấy không biết liệu có tìm được việc hay không, không biết có muốn công việc đó hay không, hắn có muốn bà ấy trở lại không, đại để thế.”

“Giờ gã một mình,” Abigail nói khẽ. “Tôi xin lỗi. Tôi không nên ngắt lời.”

“Không sao, và cô nói đúng rồi đấy. Hắn một mình trong cái nhà thênh thang đó trong khi con trai ngồi tù và vợ bỏ đi. Suy luận ra thì tôi dám nói hắn ngồi và suy ngẫm về mọi chuyện, và đi đến kết luận lý do tình cảnh của hắn đều do Brooks cả.”

“Đó là một kết luận thiếu chính xác dựa trên những tiêu chí sai lầm,” cô nói. “Ý tôi là kết luận của Blake ấy, không phải của ông.”

“Vâng, thưa cô.” Lindy cười. “Nói không ngoa thì hắn đúng là loại chết tiệt, nếu cô không ngại chuyện nói thẳng.”

“Không, không sao. Đúng, gã là loại chết tiệt.”

Brooks nhấp một ngụm cà phê, hướng về phía Ty. “Gã trả anh bao nhiêu tiền để giết tôi, Ty?”

“Ôi, chà, lạy Chúa,” Abigail cố gắng, và đứng lên.

“Không sao đâu, cưng, Ty sẽ không làm hại ai cả. Phải không, Ty?”

“Không, sếp ạ. Không đâu, thưa cô. Tôi đến để kể với anh mà. Lần này nói như thế là tốt nhất, cho nên tôi ở đây.”

“Kể tôi nghe có chuyện gì với Blake.”

“Vâng. Hắn gọi tôi đến đó, đến tận nhà. Tôi chưa bao giờ đến đó cả, và chắc chắn là có chuyện rồi. Giống như từ trên trời rơi xuống vậy. Tôi nghĩ có lẽ hắn có việc cho tôi làm, và tôi có thể làm được. Hắn đưa tôi vào thẳng phòng làm việc của hắn, và ngồi xuống chiếc ghế da to tướng. Hắn mời tôi uống. Tôi nói không, cảm ơn. Nhưng hắn cứ rót ra, đặt xuống cạnh tôi. Đúng thứ tôi thích. Tôi có một điểm yếu mà, Brooks.”

“Tôi biết rồi.”

“Nhưng tôi không uống một giọt từ khi anh bắt tôi, đó là sự thật, không uống mãi cho tới tối nay. Tôi khá căng thẳng, lúc ngồi đó trong căn nhà sang trọng. Hắn cứ nói mãi chuyện uống một ly không hại gì cho tôi cả. Tôi là đàn ông cơ mà, phải không nào? Tôi không uống.”

“Được lắm, Ty.”

“Nhưng hắn cứ nói mãi, và nói đến chuyện hắn có việc, nhưng hắn không thuê bọn thộn, và rồi tôi đã kể gì với ông nhỉ, Lindy?”

“Bọn thái giám. Bỏ mẹ - xin lỗi, nói thật quá.”

“Tôi đồng ý với ý kiến của ông,” Abigail bảo ông ấy, rồi nhìn Ty. “Gã khai thác điểm yếu của anh cùng với bản lĩnh đàn ông, thêm cả mong muốn tìm việc làm của anh nữa. Thật độc địa và quỷ quyệt.”

“Tôi điên lắm, nhưng thấy hắn nói kể ra cũng đúng. Chuyện anh cố làm cho tôi cảm thấy mất mặt đàn ông, Brooks, và chuyện anh hạ nhục tôi, và thiến - hắn nói anh thiến tôi, và điều đó khiến tôi rất khó chịu. Điên tiết nữa. Mà cái ly Rebel Yell ở ngay đó. Tôi chỉ định uống một ly thôi, chỉ để chứng minh tôi có thể làm được. Nhưng tôi lại thêm ly nữa, và chắc một ly nữa sau đó.”

Mắt Ty ngấn nước, và khi anh ta cúi đầu, hai vai anh ta rung lên.

Abigail đứng lên, rời khỏi phòng.

“Tôi cứ uống tì tì, bởi vì cái ly ở ngay đó, và dường như nó chẳng hề vơi. Tôi nghiện rượu, và tôi biết tôi không thể uống một ly mà không uống tiếp ly nữa.”

Mang theo một khay bánh ngọt tới, Abigail quay trở lại. Cô đặt khay lên bàn.

Lúc nhìn cô lấy một chiếc bánh, đưa cho anh chàng Tybal nước mắt nước mũi giàn giụa, Brooks nghĩ anh yêu cô hơn hết thảy.

“Gã rất ác với anh,” cô nói. “Lẽ ra gã phải thấy ngượng với những gì đã làm với anh chứ.”

“Tôi cứ uống, và nổi khùng. Hắn cứ nói về những gì Brooks đã làm, làm cho tôi trông rất hèn yếu và nhu nhược ngay trước mặt vợ mình, rồi chuyện anh ấy đang làm cho cái thị trấn này tan tành. Cứ xem cách Brooks giam giữ con trai hắn thì biết. Cần phải làm gì đó. Hắn cứ nói, và tôi cứ uống. Hắn nói việc cần làm là có ai đó can đảm. Hắn hỏi tôi có gan không, tôi có can đảm không. Đương nhiên là tôi có, tôi đã nói vậy. Có lẽ tôi sẽ đến cho anh một trận, Brooks.”

Ty lắc lắc đầu, rồi lại gục xuống. “Tôi vẫn đang đến dự các cuộc họp mặt, và tôi đang tham gia hoạt động nhóm. Tôi hiểu khi mình uống vào là chỉ muốn phá phách gì đó. Tôi làm Missy bị thương cũng vì nó. Và giữa những gì hắn nói và rượu uống vào, tôi bị chi phối hoàn toàn. Có vẻ đúng là việc tốt khi hắn nói cho một trận thôi thì chưa đủ. Cần phải làm dứt điểm. Anh đã hủy hoại bản lĩnh nam nhi của tôi, anh đã làm vậy. Cách duy nhất lấy lại là giết anh. Và vì hắn là người có trước có sau, nên hắn sẽ cho tôi năm nghìn đô. Như một phần thưởng, hắn nói vậy. Hắn đưa luôn tôi một nửa số tiền.”

“Gã đưa tiền cho anh rồi sao?” Brooks hỏi.

“Tôi cũng nhận rồi. Tôi rất xấu hổ khi phải nói ra, toàn tiền mặt và tôi đã cầm rồi. Nhưng tôi không giữ. Lindy lấy rồi. Những gì hắn nói - Blake nói - là tôi phải về nhà, lấy khẩu súng của tôi. Rồi đợi đến khi trời tối, ngồi phục ở đây, ngay trên đường. Rồi tôi gọi cho anh đến, bảo anh rằng có chuyện. Và khi anh lái xe đến, tôi chỉ việc bắn anh. Thế là tôi về nhà lấy súng. Missy không có nhà, vì cô ấy đang ở nhà chị gái. Tôi lấy khẩu súng trường, nạp đạn, và bắt đầu nghĩ tại sao Missy lại không ở nhà. Tôi bắt đầu nghĩ đến chuyện cô ấy đã bị tổn thương nhiều. Tôi không biết giải thích sao, nhưng tôi nghe thấy chính mình đang nghĩ về các việc ấy, và tôi cảm thấy buồn. Tôi thấy sợ. Tôi gọi cho Lindy, và ông ấy đến ngay.”

“Anh đã làm rất đúng, Ty.”

“Không, không phải. Tôi đã uống rượu. Tôi đã cầm tiền.”

“Và anh gọi cho Lindy.”

“Anh có điểm yếu thôi, anh Crew,” Abigail nói. “Gã lợi dụng điểm yếu của anh, dùng nó để hại anh.”

“Lindy cũng nói vậy, cảm ơn cô. Tôi rất xấu hổ phải kể với Missy. Cô ấy vẫn còn hậm hực với anh, Brooks ạ, nhưng cô ấy vui vì tôi sẽ không uống rượu nữa. Mọi chuyện với chúng tôi đã tốt hơn, và cô ấy biết điều đó. Cô ấy sẽ còn hậm hực hơn nếu anh tống tôi vào tù. Lindy nói anh sẽ không làm thế.”

“Lindy nói đúng. Tôi cần số tiền đấy, Lindy.”

“Tôi khóa kỹ trong xe rồi.”

“Và tôi sẽ cần anh đến cung cấp lời khai chính thức đấy, Ty.”

“Missy sẽ khó chịu.”

“Tôi nghĩ cô ấy có thể hơi bực bội chuyện uống rượu, nhưng khi cô ấy nghe hết chuyện, từ đầu tới cuối ư? Tôi nghĩ cô ấy sẽ tự hào về anh.”

“Anh nghĩ vậy à?”

“Phải. Tôi tự hào về anh. Tôi rất vui anh đã không tìm cách giết tôi.”

“Tôi cũng vậy. Cậu sẽ làm gì, Brooks?”

“Tôi sẽ tập hợp tất cả mọi việc lại, chặt chẽ, rồi sẽ bắt giam Blake vì tội xúi giục giết hại một sĩ quan cảnh sát.”