← Quay lại trang sách

Chương 29

Bước tiếp theo, Abigail nghĩ, lúc cô về nhà sau khi đưa Bert tới cho bà Sunny. Cảm giác thật lạ, và hơi buồn, cô nhận ra vậy, khi đi vào nhà mà không có Bert. Chỉ một thời gian ngắn thôi, cô tự nhủ mình. Một chuyến đi ngắn - làm thay đổi mọi việc.

Khi Brooks về nhà, họ sẽ lái xe ra sân bay, đáp chuyến bay riêng tới Virginia, nhận hai phòng của mình. Cô sẽ có đủ thời gian để cài đặt máy quay.

Đủ thời gian để ám ảnh, lo lắng, cả nghĩ, nếu cô cho phép mình làm vậy.

Nhưng cô sẽ không làm vậy. Cô tập trung vào nhiệm vụ trước mắt và bắt đầu biến mình thành Catherine Kingston.

Lúc Brooks đến, anh gọi to, “Người phụ nữ của anh đâu nhỉ?” và khiến cô mỉm cười.

Cô đã thành người phụ nữ khác rồi.

“Em ở trên gác. Mọi thứ ổn chứ?”

“Rất ổn. Blake lôi cả đám luật sư đến, và anh đoán rồi sẽ có thỏa thuận. Thậm chí gã có thể thoát khỏi vụ này, nếu xét đến chuyện Ty đã thừa nhận là uống rượu, nhưng cho dù vậy, hắn cũng xong ở thị trấn này rồi. Anh không mong...” Anh im bặt lúc đến cửa và nhìn cô.

“Anh nhắc lại, ‘Người phụ nữ của anh đâu rồi?’”

“Ổn lắm,” cô quyết định lúc ngắm mình trong gương.

Kiểu tóc và cách trang điểm kỹ càng làm nổi bật khuôn cằm cô. Đôi mắt xanh của cô càng thẫm hơn. Dụng cụ độn khiến cho cô từ thanh mảnh thành bốc lửa.

“Có lẽ họ sẽ hỏi bên khách sạn xem có hỗ trợ an ninh gì không. Khi đó chúng ta đã vào rồi, nhưng họ vẫn kiểm tra để xem liệu em có đến một mình không. Thế nên chúng ta mới đi taxi riêng từ sân bay, và có thời gian nhận phòng khác nhau.”

“Trông em cao hơn đấy.” Mắt nhìn cô, anh bước lại, hôn cô. “Cao hơn hẳn.”

“Em độn giày lên. Chỉ hơn một phân thôi, nhưng làm tăng cảm giác cao hơn. Nếu có gì được tiết lộ cho tay trong của Volkov, bọn họ sẽ không thấy khớp với em. Abigail không nằm trong tầm ngắm, và như thế sẽ khó liên hệ Catherine Kingston hay Elizabeth Fitch với Abigail Lowery. Em sẵn sàng bất cứ khi nào anh xong.”

“Anh đi lấy túi.”

Anh chưa bao giờ bay máy bay riêng, và quyết định mình có thể quen với việc đó. Không phải xếp hàng, không trễ chuyến, không chen chúc, chuyến bay thuận lợi và yên tĩnh.

Và anh thích những chiếc ghế da rộng rãi được bố trí để anh có thể ngồi đối diện Abigail - hay là Catherine, anh nghĩ thầm - và cái cách ánh sáng chiếu lên mặt cô lúc họ bay lên phía bắc.

“Họ đã bắt đầu làm hồ sơ mới về Cosgrove và Keegan,” Abigail nói với anh trong lúc vẫn làm việc trên laptop. “Họ đã xin lệnh theo dõi các hoạt động liên lạc và giao dịch điện tử của bọn chúng. Có thể họ tìm được gì đó. Cosgrove đặc biệt dễ bất cẩn. Hắn ta thích cờ bạc,” cô nói thêm, “cả trên mạng và trong các sòng bài.”

“Hắn chơi thế nào?”

“Hắn ta thua nhiều hơn thắng, từ những gì em thu thập được qua số liệu tài chính của hắn, và cả hình thức đánh bạc của hắn nữa, thì chính cờ bạc - và các khoản thua tiền - cho phép nhà Volkov gây áp lực buộc hắn phải làm việc cho chúng khi em còn thuộc diện cần bảo vệ.”

“Vấn đề cờ bạc,” Brooks suy luận. “Và hắn nhượng bộ khi bị gây sức ép. Hắn sẽ phản ứng sao với một nguồn ẩn danh nói rằng có thông tin về mối liên hệ của hắn với nhà Volkov?”

Cô nhìn lên, hơi kéo trễ cặp kính râm gọng lớn mà cô đeo thêm. “Đó là một câu hỏi rất hay.”

“Nếu hắn dễ bị gây áp lực, thì thư hăm dọa có thể khiến hắn phạm sai lầm.”

“Hắn ta không khôn ngoan bằng Keegan, đó là lý do tại sao hắn không thăng cấp một cách thuận lợi được, em tin vậy - trong hàng ngũ cảnh sát Tư pháp cũng như trong tổ chức của Volkov. Em dự đoán đáng ra nhà Volkov phải loại bỏ hắn ta rồi, nhưng rõ ràng hắn vẫn được xem là có giá trị.”

“Em đã câu cá bao giờ chưa?” Brooks hỏi cô.

“Chưa. Có vẻ là một trò tiêu khiển hoặc công việc nhàm chán. Em không hiểu câu cá thì liên quan gì tới Cosgrove hay nhà Volkov?”

Anh chỉ vào cô. “Thứ nhất, anh sẽ đưa em đi câu lúc nào đó, và em sẽ thấy sự khác biệt giữa thư giãn và nhàm chán. Thứ hai, đôi khi em câu được một con cá nhỏ và nó có thể dẫn em tới một mẻ lớn hơn.”

“Em không nghĩ... ồ. Đó là một sự ẩn dụ. Cosgrove là con cá nhỏ.”

“Em hiểu rồi đấy. Nhử mồi hắn có thể rất đáng giá đấy.”

“Ừ, rất có thể. Tham thì thâm, và động cơ chính của hắn là tiền. Một lời đe dọa, một thứ gì đó đủ thông tin chứng minh nguồn có bằng chứng. Và nếu hắn sử dụng liên lạc điện tử hoặc điện thoại, họ có đủ lý do để đặt câu hỏi về hắn.”

“Từ đó có thể dẫn tới con cá lớn hơn. Và càng thêm trọng lượng cho phần làm chứng của em.” Anh chìa túi bánh quy đã mở sẵn ra, nhưng Abigail lắc đầu. “Mồi nhử của em là gì?”

“Bởi vì anh cần mồi để câu cho dù là một con cá nhỏ?”

Gật đầu, anh cắn một chiếc bánh. “Hãy đợi cho tới khi em thả con mồi đầu tiên của em xuống nước.”

“Em thậm chí không thích nghe vậy. Tuy nhiên, từng có một phụ nữ được đưa vào chương trình bảo vệ nhân chứng sau khi làm chứng chống lại bạn trai cũ của mình, một gã lưu manh cấp thấp trong chuỗi mại dâm của nhà Volkov ở Chicago. Người ta tìm thấy cô ấy bị hãm hiếp và đánh đến chết tại Akron, Ohio, ba tháng sau khi tòa kết án.”

“Có phải Cosgrove là người bảo vệ cô ấy không?”

“Không, hắn không được giao vụ cô ấy, nhưng mọi thứ em có thể thu thập được lúc đó đều cho thấy hắn là kẻ chuyển thông tin của cô ấy cho đầu mối liên hệ của bọn Volkov. Em biết đủ nhiều để soạn một tin nhắn đáng tin cậy và có sức hăm dọa.”

“Một viên sỏi nữa dưới lòng sông.”

“Sông gì cơ? Con sông có cá hả?”

Bật cười, anh dùng chân đụng mạnh vào chân cô. “Có thể lắm, ngoại trừ việc nếu chúng ta cứ theo cái ẩn dụ đó thì em không còn muốn ném thêm hòn sỏi nào nữa đâu. Có thể làm đám cá sợ chạy hết.”

“Em thấy hơi rối.”

“Trong cái con sông ẩn dụ này, chúng ta ném sỏi vì chúng ta muốn thật nhiều gợn sóng.”

“Ồ. Vậy thì một viên sỏi thôi.” Cô ngẫm nghĩ chi tiết này một lúc, rồi bắt đầu viết.

Anya Rinki làm chứng buộc tội Dimitri Bardov. Ngày 8 tháng 7 năm 2008. Tham gia Chương trình bảo vệ nhân chứng. Căn cước mới: Sasha Simka. Chuyển đến Akron, Ohio; được tuyển làm nhân viên bán hàng tại Monique & Boutique.

Vụ việc được giao cho Cảnh sát Tư pháp Robyn Treacher. Hồ sơ vụ việc bị William Cosgrove tiếp cận ngày 12 và 14 tháng 10 năm 2008 - không có truy cập hay đề nghị chính thức liên quan đến tài liệu.

Thư này có đính kèm một bản sao email từ tài khoản cá nhân của William Cosgrove gửi sang tài khoản của Igor Bardov, em trai của Dimitri, vào ngày 15 tháng 10 năm 2008. 15.000 đô la được chuyển vào tài khoản của William Dwyer tức William Cosgrove ngày 16 tháng 10 năm 2008.

Anya Rinki, tức Sasha Simka, được phát hiện bị cưỡng hiếp và giết hại ngày 19 tháng 10 năm 2008.

Dữ liệu này sẽ được gửi email tới Giám đốc Wayne Powell trong vòng bốn mươi tám giờ trừ phi anh chấp nhận nộp 50.000 đô la. Chi tiết tiền gửi sẽ được cung cấp trong lần liên lạc tới.

“Em nghĩ một hòn sỏi cỡ này là ổn,” cô nói, và xoay màn hình để Brooks đọc.

Nụ cười của anh từ từ giãn ra rồi anh mới ngước mắt rời khỏi màn hình nhìn cô. “Ổn về kết cấu, trọng lượng cũng ổn. Em nắm được tất cả ngày tháng trong đầu cơ à?”

“Đều chính xác hết.”

“Thế còn nội dung email em định đính kèm là gì?”

“Thế này: ‘Sasha Simka, Akron, 539 Eastwood, Căn hộ 3-B.”’

Nụ cười tan dần khi Brooks rời mắt khỏi màn hình máy tính. “Vậy là Cosgrove giết cô ấy vì mười lăm nghìn.”

“Đúng, không trực tiếp đánh đập cô ấy đến chết không có nghĩa là hắn ta bớt đi trách nhiệm. Em tin hắn sẽ đáp lại thư này. Em tin hắn sẽ đồng ý nộp tiền. Chừng nào em biết hệ thống giám sát vào cuộc, em sẽ gửi đi.”

“Chúng đã trả công gì cho hắn trong vụ của em?”

Giọng điệu của anh, cứng rắn và lạnh lùng, khiến cô mất một lúc mới tắt được máy tính. “Hắn nợ năm mươi nghìn tiền bài bạc. Ilya mua lại - chúng gọi là điểm - gã mua điểm của Cosgrove, sau đó dùng khoản nợ đe dọa hắn.”

“Thế khi em không... bị loại bỏ?”

“Chúng chỉ trả một nửa, và yêu cầu hắn trả nốt số còn lại. Số tiền, thậm chí em vẫn sống, nhiều hơn hẳn so với số tiền cho Anya Rinki. Chắc anh kết luận Korotkii đáng giá với Sergei Volkov hơn là Dimitri Bardov.”

Giờ anh nói rất khẽ, và cực kỳ chắc chắn. “Chúng sẽ phải trả giá, Abigail, cho những gì chúng đã làm với em, với Anya Rinki, với tất cả những người khác. Anh xin thề với em.”

“Em không muốn anh làm việc gì đó mà anh không thể kiểm soát được.”

Ánh mắt anh không hề nhích động khỏi mắt cô. “Cho dù mất gì, mất bao lâu cũng được.”

Vì cô hiểu điều đó nên có chút sợ hãi, cô ngó ra ngoài cửa sổ. “Chúng ta bắt đầu hạ cánh rồi.”

“Em lo lắng không?”

“Không.” Cô phải mất một lúc mới khẳng định. “Không, em không lo lắng những gì sắp xảy ra. Rất ngạc nhiên, thực ra em từng nghĩ rằng mình chẳng bao giờ có thể làm được việc này. Vậy mà giờ em hoàn toàn tin mình có thể làm được, và phải được. Và điều khác biệt là...” Cô cầm lấy tay anh, đan các ngón tay với nhau. “Thế này. Chỉ thế này thôi.”

“Thế này,” anh siết chặt bàn tay, “là điều vô cùng quan trọng.”

***

Cô làm thủ tục nhận phòng đúng ba mươi phút trước Brooks, cho nên lúc anh gõ cửa phòng, cô đã bố trí xong máy quay và mic tại khu vực tiếp khách ở nơi mà khách sạn gọi là buồng đại gia. Trong phòng anh - bên kia hành lang và xuôi xuống hai phòng - cô lắp đặt các màn hình, kết nối với thiết bị.

Chỉ trong hơn một tiếng, cô đã làm xong và kiểm tra thiết bị.

“Ngay khi chúng ta liên hệ, nhân viên liên bang sẽ bố trí người tới khách sạn,” Brooks bảo cô.

“Em biết. Nhưng càng sớm càng tốt.” Chẳng còn phải làm gì nữa, cô quyết định vậy. Không còn phải thận trọng nữa. “Chúng ta gọi thôi.”

Cô phải chờ đợi một mình, nhưng thấy rất thoải mái khi biết anh có thể dõi theo cô. Cho nên cô làm việc trong lúc chờ đợi, và, khi có xác nhận về lệnh theo dõi thiết bị điện tử của Cosgrove và Keegan, cô lập trình quãng thời gian đợi là hai tiếng - đủ lâu cho thiết bị theo dõi vào vị trí - để gửi bức thư hăm dọa của mình đi.

Một hòn sỏi ném xuống sông, cô nghĩ thầm, và nhìn thẳng vào máy quay, mỉm cười.

Lúc cô theo dõi các hoạt động, cô biết chính xác khi nào chiếc máy bay chở trợ lý giám đốc Gregory Cabot và đặc vụ Elyse Garrison làm thủ tục cất cánh đến sân bay Dulles International.

“Giờ họ trên đường rồi,” cô nói rành rẽ, “và sẽ hạ cánh tại Dulles sau khoảng một tiếng bốn mươi phút.”

Cô kiểm tra đồng hồ, tính toán. “Em đoán họ sẽ đến khách sạn lúc mười giờ. Họ có thể vẫn chọn cách theo dõi và đợi cho tới sáng, nhưng em nghĩ họ sẽ đến gặp em ngay tối nay, vì như thế họ nắm được khả năng kiểm soát, hoặc họ tin sẽ như vậy.”

Cô đứng lên, ao ước có thể mở toang rèm. Nhưng với các thiết bị thích hợp và với góc độ thích hợp từ một tòa nhà xung quanh, người ta có thể nhìn thấy cô trong phòng.

“Em nghĩ em sẽ gọi một bữa ăn. Như thế họ sẽ có cơ hội để một đặc vụ cải trang thành một người phục vụ phòng, để họ có thể tận mắt thấy em và phòng ốc. Việc xác nhận em ở đây, một mình, có thể rất có ích.”

Cô đặt món salad, một chai nước lớn, một ấm trà. Cảm thấy yên tĩnh một cách kỳ quặc, cô tiếp tục trò chuyện một chiều với Brooks trong khi bật TV lên, vặn tiếng thật nhỏ, vì cô cho rằng người chỉ có một mình trong khách sạn có thể cũng làm vậy.

Cô kiểm tra lại lớp trang điểm, tóc giả của mình - dù thực ra cô muốn gỡ bỏ hết - và khi nghĩ một lúc, cô làm cho giường nhăn nhúm một chút để trông như thể cô đã nằm lăn ra xem truyền hình.

Lúc đồ ăn chuyển đến, cô mở cửa cho người phục vụ, ra hiệu về phía chiếc bàn trong phòng khách.

Anh ta có mái tóc đen, vóc dáng săn chắc và một đôi mắt cô nghĩ là rất linh hoạt.

“Cô đến đây vì công việc phải không, thưa cô?”

“Vâng.”

“Tôi hy vọng cô có thời gian chơi một chút khi cô ở đây. Xin mời thưởng thức bữa tối,” anh ta nói thêm, trong khi cô ký vào hóa đơn. “Nếu cô cần gì, chỉ cần nhấc điện thoại lên thôi.”

“Vâng. Cảm ơn anh. Thật ra... có lẽ anh có thể lấy thêm nước, hoặc cà phê, nếu được, khi trợ lý giám đốc và đặc vụ Garrison đến.”

“Sao cơ ạ?”

“Giày của anh, mắt anh và súng dưới áo choàng phục vụ của anh. Tôi hy vọng anh liên lạc với trợ lý giám đốc và đặc vụ để thông báo rằng tôi sẵn sàng nói chuyện với họ tối nay nếu họ thấy phù hợp.”

Nói thế, cô nghĩ, là chuyển đi rất rõ ràng thông điệp rằng quyền kiểm soát vẫn nằm trong tay cô.

“Có thể đợi tới sáng mai nếu họ muốn theo dõi tôi lâu hơn, nhưng tôi không định đi đâu cả. Cần tranh thủ thời gian nói chuyện tối nay. Và cảm ơn anh đã mang đồ ăn tới. Món salad trông rất ngon.”

Anh ta nhìn cô thật lâu. “Vâng thưa cô,” anh ta nói và để cô lại một mình.

“Không phải bốc đồng hay thể hiện đâu. Chính xác đấy. Em cảm thấy nếu họ hiểu là em hiểu chuyện, chúng ta có thể vượt qua quy trình này suôn sẻ hơn. Hòn sỏi ném xuống sông trong khi em nói chuyện với anh chàng phục vụ của FBI,” cô nói thêm. “Em nghĩ em sẽ ăn. Món salad trông ngon thật.”

Trong phòng mình, trệu trạo nhai mấy thứ hạt khô, Brooks chỉ biết lắc đầu.

Anh có một người phụ nữ hết sảy.

Ăn xong, cô để khay ngoài cửa. Rất nhiều vân tay, cô nghĩ, cũng đủ DNA luôn. Họ có thể tìm dấu tay của cô và tiết kiệm thêm thời gian.

Cô ngồi xuống, uống trà, theo dõi máy tính của mình để phát hiện các cảnh báo và nghĩ đến việc cô ao ước được ở chung nhà với Brooks, chú chó và mảnh vườn của cô đến mức nào. Lúc này cô biết rằng, thực sự biết rằng, mong ước về một tổ ấm mới thật đáng yêu làm sao.

Khi có tiếng gõ cửa, cô tắt máy tính, đi ra cửa và nhìn qua lỗ an ninh thấy một người đàn ông cao ngỏng và một phụ nữ có vóc dáng như vận động viên.

“Vâng?”

“Cô Elizabeth Fitch?”

“Các vị làm ơn giơ căn cước ra để tôi nhìn rõ được không?” Dĩ nhiên cô biết mặt họ, nhưng nếu không thực hiện bước này thì thật ngu ngốc.

Cô mở cửa. “Xin mời vào.”

“Trợ lý giám đốc Cabot.” Ông ta chìa tay ra.

“Vâng, cảm ơn ông đã đến. Và chị nữa, đặc vụ Garrison. Thật vui được gặp riêng các vị.”

“Và cả cô, cô Fitch.”

“Xin gọi tôi là Elizabeth, hoặc Liz. Chúng ta ngồi xuống thôi. Nếu các vị thích một chút cà phê...”

“Chúng tôi nghe nói cô đã đề nghị.” Cabot thoáng mỉm cười. “Chuyện đó lan ra rồi. Nhân viên mà cô phát hiện đang bị các đồng nghiệp trêu chọc.”

“Tôi xin lỗi. Tôi đoán các vị cử người đến nếu các vị có cơ hội. Và tôi là người tinh mắt.”

“Cô đã tìm cách tránh không bị phát hiện cả một thời gian dài mà.”

“Tôi muốn được sống.”

“Còn bây giờ?”

“Tôi muốn sống. Tôi đã hiểu rằng có sự khác biệt.”

Cabot gật đầu. “Chúng tôi muốn ghi lại cuộc gặp này.”

“Vâng, tôi thích các vị làm vậy.”

“Bố trí đi, đặc vụ Garrison. Tôi sẽ ghi,” ông ta nói, gõ lên cửa.

Garrison lấy một chiếc máy tính từ trong cặp ra. “Tôi muốn hỏi cô tại sao cô lại chọn tôi làm người tiếp xúc.”

“Dĩ nhiên. Chị có hồ sơ rất tốt. Chị xuất thân từ một gia đình nề nếp, và trong khi có thành tích xuất sắc ở trường, chị cũng đã có thời gian dành cho các hoạt động ngoại khóa, có những tình bạn bền vững. Tôi kết luận chị được quý mến, thông minh và biết phân biệt đúng sai rành rẽ. Đó là những phẩm chất quan trọng cho mục đích của tôi. Thêm nữa, khi tìm hiểu về bậc giáo dục đại học của chị và hồ sơ của chị ở Quantico, rồi ở Chicago, tôi kết luận rằng, dù tham vọng, chị luôn ước muốn thành công và phát huy dựa trên năng lực của chính mình. Chị biết tôn trọng quyền lực và tôn ti trật tự. Chị có thể không thích các quy định, nhưng chị tôn trọng vì đó là nền tảng của hệ thống, và hệ thống là một phương tiện của công lý.”

“Ái chà.”

“Tôi xin lỗi, vì một số tìm hiểu của tôi về chị bao gồm cả việc thâm nhập thông tin cá nhân. Tôi chỉ có thể bào chữa bằng lý do là muốn được làm một nguồn cung cấp tin về tổ chức nhà Volkov. Mục đích biện mình cho phương tiện. Thường thì đó không phải là lý do để làm việc sai trái, nhưng trong trường hợp này, ở thời điểm đó, tôi tin đó là lựa chọn khả dĩ duy nhất của tôi. Ông có muốn tôi rót cà phê không, ông Cabot?”

“Tôi có đây rồi.”

Abigail im lặng một lúc trong khi tự đánh giá. Căng thẳng, đúng, cô thừa nhận. Mạch của cô đập nhanh, nhưng không hề hoảng loạn.

“Tôi đoán các vị đã xác mình tôi qua những dấu tay trên mấy chiếc đĩa rồi.”

Cabot lại gần như mỉm cười. “Cô đoán đúng rồi. Đặc vụ Garrison?”

“Vâng, thưa sếp. Chúng ta đã sẵn sàng.”

“Cô nói rõ tên để ghi lại được không?”

“Tôi là Elizabeth Fitch.”

“Cô Fitch, cô đã liên hệ với FBI, thông qua một người liên lạc, bày tỏ mong muốn ra làm chứng liên quan đến những vụ việc xảy ra vào mùa hè và mùa thu năm 2000.”

“Đúng vậy.”

“Chúng tôi có bản khai viết tay của cô như đã được cung cấp, nhưng một lần nữa, để ghi âm và để nghe những lời của chính cô, cô kể với chúng tôi về những sự việc đó được không?”

“Vâng. Ngày 3 tháng 6 năm 2000, tôi cãi vã với mẹ tôi. Chuyện này rất quan trọng, vì tôi chưa bao giờ đến mức cãi vã với bà cả. Mẹ tôi từng là - giờ tôi đoán vẫn vậy - một nhân vật nổi tiếng. Tôi là đứa dễ bảo. Nhưng ngày hôm đó tôi cãi lại ý muốn và mệnh lệnh của mẹ, và chuyện đó kéo theo một loạt sự kiện.”

Khi nghe những lời kể lại, tim Brooks thấy xót xa cho cô, tuyệt vọng. Cô đã kể rất kỹ càng, nhưng giờ anh hiểu cô. Anh hiểu cả những lúc ngừng nghỉ ngắn khi cô cố giữ bình tĩnh, những thay đổi rất tinh tế trong chuyển giọng, hơi thở của cô.

Cô sẽ phải kể chuyện này bao nhiêu lần nữa? anh tự hỏi. Với các công tố viên, với quan tòa và bồi thẩm đoàn. Cô sẽ phải sống lại những chuyện đó bao nhiêu lần nữa?

Cô sẽ phải bắt đầu và dừng lại, bắt đầu và dừng lại bao nhiêu lần nữa, khi người nghe ngắt lời bằng những câu hỏi, đề nghị làm rõ.

Nhưng cô không hề nao núng.

“Cảnh sát Tư pháp Cosgrove và Keegan đều khai, và bằng chứng ưu thế hậu thuẫn cho những lời khai ấy, rằng cảnh sát Tư pháp Norton bị hạ khi họ tiến vào nhà an toàn để thay ca, rằng họ bị bắn và bắn trả người hoặc nhóm người không rõ. Họ không thể tiếp cận tầng hai vào lúc đó. Khi Cosgrove bị thương, Keegan đưa anh ta ra khỏi nhà. Khi anh ta gọi hỗ trợ, anh ta nhìn thấy một kẻ chạy khỏi hiện trường. Anh ta không thể xác định được nhân dạng của kẻ đó, vì có mưa bão và tầm nhìn hạn chế. Đến lúc này, nhà an toàn nổ tung do thứ sau này được phát hiện là một vụ phá hoại chủ đích bằng lò ga.”

“Vâng.” Hy vọng tỏ ra bình tĩnh, Abigail gật đầu với Cabot. “Đó chính xác là lời khai của bọn họ. Họ đã nói dối.”

“Ý cô là hai cảnh sát Tư pháp đã cung cấp báo cáo láo?”

“Lời khai có tuyên thệ của tôi là hai kẻ này, thông đồng với tổ chức của Volkov, đã sát hại cảnh sát Tư pháp Theresa Norton và John Barrow.”

“Cô Fitch...”

“Tôi muốn nói hết. William Cosgrove và Steven Keegan, dưới sự chỉ đạo của tổ chức tội phạm Volkov, định giết tôi để ngăn tôi ra làm chứng chống lại Yakov Korotkii và những kẻ khác. Chúng dựng lên vụ nổ để tự che giấu. Lời khai có tuyên thệ của tôi là cả hai kẻ này vẫn tiếp tục nhận tiền của bọn Volkov. John Barrow chết trong tay tôi khi cố gắng bảo vệ tôi. Ông ấy đã đem mạng sống của mình cứu mạng tôi. Ông ấy cứu mạng tôi bằng cách bảo tôi chạy trốn. Nếu ông ấy không làm vậy, tôi đã chết trong căn nhà đó.”

Cô đứng lên, đi tới chiếc va li để ngỏ trên giường, lấy ra một cái túi buộc kỹ.

“Đây là chiếc áo len và áo lót ngoài mà chị Terry tặng tôi nhân sinh nhật tôi vào tối hôm đó. Tôi lên gác để mặc thử trước lúc Cosgrove và Keegan đến. Tôi đang mặc bộ này lúc tôi ôm chú John, máu chảy tràn từ rất nhiều vết thương do súng ngắn. Đây là máu của chú ấy. Là máu của chú John.”

Cô ngừng lại khi giọng cô vỡ òa.

Cô đưa cái túi cho Garrison. “Chú John và chị Terry đáng được hưởng công lý, gia đình họ phải được biết sự thật. Tôi đã mất một thời gian dài mới có được sự can đảm nói ra sự thật đó.”

“Không có bằng chứng cụ thể nào về kẻ nổ súng ngày hôm đó, nhưng lại có bằng chứng rằng việc đó có thể do một cô gái trẻ, thần kinh căng thẳng đến mức suy sụp nên tìm cách giết những người bảo vệ mình để cố thoát thân.”

Abigail ngồi xuống, đan tay đặt trên đùi. “Các vị không tin điều đó. Các vị không tin tôi có thể tấn công và giết hai cảnh sát Tư pháp dày dạn kinh nghiệm, làm bị thương một người nữa, cho nổ tung căn nhà, sau đó trốn thoát. Chắc chắn là có thể làm được, nhưng không logic.”

“John Barrow dạy cô cách sử dụng súng,” Garrison nói.

“Đúng vậy, và chú ấy dạy tôi rất tốt, nếu xét đến lượng thời gian chúng tôi có. Và đúng, tôi đã đề nghị và nhận được năm nghìn tiền mặt từ tài khoản tín thác của mình,” cô nói thêm, trước khi Garrison định nói. “Tôi muốn an toàn và có cảm giác được độc lập. Tôi biết vụ nổ đã tiêu hủy một số bằng chứng nhưng các vị có thể tái hiện lại. Các vị sẽ biết chị Terry chết trong bếp, còn chú John trên tầng hai. Các vị sẽ biết qua các báo cáo của họ, và qua các báo cáo, phỏng vấn và lời khai từ đại diện của Cục Bảo vệ Trẻ em được phân công lo cho tôi, rằng tôi không hề có dấu hiệu gì của tình trạng căng thẳng như thế cả.”

Cô mất một lúc nữa rồi mới tiếp tục. “Nếu các vị tìm hiểu về đời tư của tôi, nếu các vị biết gì về cuộc sống ở nhà của tôi trước tháng Sáu đó, các vị sẽ hiểu rằng thay vì căng thẳng, thực tế tôi lại thấy thoải mái hơn hẳn cuộc sống cũ của mình.”

“Nếu Cosgrove và Keegan chịu trách nhiệm về cái chết của cảnh sát Tư pháp Norton và Barrow, bọn họ sẽ bị đưa ra công lý. Lời khai của cô trong vụ giết hại Alexi Gurevich và Julie Masters, và trong cái chết của cảnh sát Tư pháp Norton và Barrow, là rất quan trọng với các cuộc điều tra. Chúng tôi sẽ cần đưa cô vào chương trình bảo vệ và chuyển cô về lại Chicago.”

“Không.”

“Cô Fitch, cô là một nhân chứng sống, và đối tượng tình nghi nữa.”

“Một kẻ tình nghi khó tin, và tất cả chúng ta đều biết thế. Nếu các vị đưa tôi vào chương trình bảo vệ, các vị sẽ giết chết tôi. Chúng sẽ tìm ra tôi, và thông qua bất kỳ ai các vị bố trí.

“Elizabeth. Liz,” Garrison nói, nhổm hẳn về phía trước. “Cô đã tin tôi với những thông tin quan trọng sẽ dẫn đến các vụ bắt giữ, cáo buộc. Giờ hãy tin tôi. Đích thân tôi sẽ chỉ huy việc bảo vệ cô.”

“Tôi sẽ không chịu trách nhiệm về cái chết của chị, về nỗi đau của bố mẹ chị. Tôi hứa với chị, nếu tôi sống đủ lâu, tôi sẽ lại trốn chạy chứ không ra làm chứng. Tôi rất giỏi ẩn náu, và các vị sẽ không bao giờ có lời chứng của tôi đâu.”

“Cô phải tin chúng tôi sẽ không để chuyện gì xảy ra với cô cả.”

“Không, tôi không tin. Các vị có thể tin được ai để giao cả sinh mạng của tôi chứ? Đặc vụ Pickto sao?”

Garrison ngồi xuống. “Pickto thì sao?”

“Đặc vụ Anthony Pickto, tuổi ba mươi tám, được phân công tới Sở Chicago. Đã ly hôn, không có con. Điểm yếu của anh ta là phụ nữ. Anh ta càng thích họ khi họ tỏ ra miễn cưỡng. Anh ta đã cung cấp thông tin về các cuộc điều tra để đổi lấy việc được tiếp cận những phụ nữ nhà Volkov mang từ Nga sang Mỹ, rồi ép bán dâm. Họ cũng trả tiền cho anh ta, nhưng đó chỉ là phụ. Anh ta đang lùng sục đầu mối liên lạc FBI - chị đấy, Đặc vụ Garrison. Anh ta đang đến rất gần. Nếu anh ta biết ai nhận được dữ liệu dẫn tới các vụ bắt giữ, khám xét này, chị sẽ bị giải quyết. Tra hỏi, tra tấn, cưỡng bức. Chúng sẽ đe dọa chị bằng cách hành hạ và giết hại tất cả mọi người chị yêu quý, và có lẽ sẽ chọn một người làm ví dụ để chứng minh chúng nghiêm túc thế nào. Khi chị không còn ích gì nữa, chúng sẽ giết chị. Đặc vụ Pickto báo cáo với ông, Trợ lý Giám đốc ạ.”

“Đúng,” Cabot xác nhận, “đúng vậy. Cô đang có những cáo buộc nghiêm trọng về một đặc vụ có hồ sơ tốt đấy.”

“Đó không phải là cáo buộc, đó là sự thật. Và chỉ là một trong những lý do tôi không giao mạng sống của mình vào tay các vị. Tôi sẽ giúp các vị loại bỏ những kẻ này, giúp các vị phá tan tổ chức Volkov, nhưng tôi sẽ không nói với các vị tôi ở đâu. Nếu các vị không biết, các vị không thể tiết lộ thông tin khi bị ép buộc.” Cô thò tay vào túi, lấy ra một chiếc USB. “Hãy kiểm tra thông tin tôi đã thu thập về Pickto, sau đó hãy tự hỏi mình rằng liệu, trước khi đọc, kiểm tra nó, ông có giao mạng sống của tôi, mạng sống của đặc vụ này, những người khác dưới quyền, những người khác ở Cục Cảnh sát Tư pháp, cho kẻ này không. Các vị sẽ chẳng bao giờ tìm thấy tôi, nhưng tôi đã tìm đến các vị. Tôi sẽ cung cấp cho các vị mọi thứ các vị cần, và tất cả những gì tôi đề nghị là các vị để tôi sống. Hãy để Elizabeth Fitch sống để giúp đem lại công lý cho Julie, Terry và John. Và khi cô ấy làm xong, hãy để cô ấy chết.”

“Tôi không thể hứa làm theo cách của cô. Tôi có những người cần phải trả lời.”

Có chút sốt ruột. “Các vị có nghĩ tôi tìm đến các vị nếu tôi không biết các vị có quyết định được đích xác những gì tôi đang đề nghị không? Các vị có quyền, các vị có bằng chứng, và sự hậu thuẫn lớn. Theo cách của tôi, và nhà Volkov sẽ bị giải quyết ở Chicago, ở New York, New Jersey, Miami. Các vị sẽ tìm ra những nhân viên và những quan chức khác trong bộ máy thực thi pháp luật và Tư pháp làm việc cho chúng - tự nguyện hoặc do sợ hãi.”

Không thể ngồi tiếp, ra vẻ bình tĩnh mà không hề thấy vậy, Abigail đứng bật dậy. “Tôi chỉ mười sáu tuổi, và đúng, tôi không biết đánh giá. Tôi bất cần. Một tối trong đời, tôi phá bỏ các quy tắc. Nhưng tôi không đáng phải chết vì điều đó, Julie càng không. Nếu các vị giữ tôi không theo ý tôi, vụ này sẽ được tiết lộ cho báo chí. Và họ sẽ nói về cô gái trẻ đó, về mười hai năm đày ải, xuất hiện để đề nghị giúp đỡ bất chấp rủi ro rất lớn.”

“Đó là một lời đe dọa chăng?”

“Đúng, đó là một lời đe dọa. Cấp trên của các vị sẽ không hài lòng với báo giới, đặc biệt vào thời điểm họ đang tìm cách loại bỏ tổ chức Volkov, đặc biệt khi những nhân viên FBI đáng tin cậy như Anthony Pickto bị liên can. Có lẽ việc giải thích điều đó với những người các vị phải trả lời sẽ cho các vị thêm sự hậu thuẫn.”

“Ngừng ghi âm được rồi, đặc vụ Garrison.”

“Vâng, thưa sếp.”

“Tôi sẽ gọi điện một cuộc.” Nói xong, ông ta bước ra khỏi phòng.

Abigail ngồi xuống, đặt tay trên đùi, hắng giọng. “À, tôi gọi thêm cà phê nhé?”

“Không, cảm ơn. Tôi ổn. Cô chơi rắn lắm, Liz.”

“Tôi đang phải chơi cho mạng sống của mình.”

“Đúng vậy. Pickto. Cô chắc chứ?”

“Tôi không bôi nhọ tên tuổi, uy tín và sự nghiệp của ai cả.”

“Được. Anh ta sẽ nhận được một số câu hỏi. Tôi chẳng hề nghi ngờ gì, chẳng có gì bất thường, nhưng tôi có nghe nói anh ta đã đặt một số câu hỏi về mấy vụ khám xét bọn Volkov mới đây. Và khi tôi đặt những câu hỏi ấy vào hoàn cảnh này, tôi thấy điểm bất thường, rất rõ ràng. Tôi đã từng tin tưởng anh ta,” Garrison thừa nhận.

“Dĩ nhiên rồi.”

“Cô biết đấy, nếu được lệnh phải dẫn cô tới, Cabot sẽ nhốt cô rất chặt. Tôi muốn cô biết, nếu điều đó xảy ra, tôi sẽ bảo vệ cô an toàn.”

“Nếu ông ấy giữ tôi, tôi sẽ trốn thoát, cho dù ông ấy giam tôi chặt đến đâu. Tôi sẽ tìm ra cách. Các vị sẽ không bao giờ nhìn hay nghe thấy tôi nữa.”

“Tôi tin cô,” Garrison lẩm bẩm.

“Tôi có thể rất giỏi xoay xở.”

Phải mất hai mươi phút Cabot mới quay lại. Ông ta ngồi xuống. “Tôi nghĩ chúng ta có thể thỏa thuận với nhau.”

“Thật chứ?”

“Một nhóm hai người cực giỏi, chỉ có tôi mới biết, bảo vệ cô ở một địa điểm cũng chỉ tôi mới biết.”

“Và khi chúng biết, và chúng sẽ biết, ông có thông tin, và chúng sẽ bắt vợ hoặc con ông, khi chúng gửi cho ông một bàn tay hay một cái tai, ông sẽ cứu ai đây?”

Cabot nắm chặt tay trên đầu gối. “Cô xem thường hệ thống an ninh của chúng tôi quá.”

“Tôi có địa chỉ của ông, tôi biết con ông học trường nào, vợ ông làm việc ở đâu, bà ấy thích đi mua sắm chỗ nào. Ông có nghĩ chúng không thể tiếp cận những thông tin như thế, sẽ không dùng phương tiện gì để tiếp cận khi tổ chức của chúng bị đe dọa ư? Tôi sẽ hợp tác. Tôi sẽ nói với các công tố viên, với cấp trên của ông. Tôi sẽ ra làm chứng trước tòa. Nhưng tôi sẽ không vào nhà an toàn lần nữa, và tôi sẽ không chấp nhận Chương trình bảo vệ nhân chứng một khi việc đó được thực hiện. Đó là cái giá của tôi, và nó rất nhỏ bé so với giá trị tôi đang đưa ra.”

“Và nếu chúng tôi tiếp tục vụ này, thúc đẩy theo hướng này, cô sẽ lại trốn chạy?”

Cô nhoài người, nhặt chiếc túi chứa chiếc áo len vấy máu. “Áo của chị Terry, máu của chú John. Tôi đã giữ thứ này mười hai năm trời. Dù tôi đi đâu, dù tôi là ai, thứ này vẫn theo tôi. Tôi cần để nó ra đi, và ít nhất cùng một phần nỗi đau, tội lỗi và dằn vặt. Tôi không thể làm được cho tới khi tôi làm được những gì tôi cần làm cho Julie, cho chú John, cho chị Terry. Tôi sẽ giữ liên lạc hằng ngày qua máy tính. Khi họ công bố về việc tìm thấy tôi, tôi sẽ ra làm chứng, chúng sẽ làm mọi việc có thể để tìm xem ai biết tôi ở đâu, ai đang bảo vệ tôi. Nhưng chúng sẽ không tìm thấy gì cả, bởi vì chẳng có gì để tìm. Và khi tôi bước vào phòng xử án, chúng sẽ xong đời. Tất cả chúng ta sẽ xong việc. Đó là thỏa thuận.”

Khi họ ra về, cô nằm phịch xuống giường.

“Ông ta có giữ lời không?” Cô nhắm mắt lại, hình dung Brooks ở đó cùng cô chứ không phải chỉ quan sát. “Ông ấy có làm không? Em mệt quá. Em rất vui vì anh ở đây. Ngay đây,” cô nói, và nắm chặt một tay, đặt lên ngực trái.

Brooks nhìn cô chìm đi, và nghĩ nếu Cabot không giữ lời thì sẽ phải trả giá. Và anh sẽ là người đòi nợ.

Nhưng lúc này anh chỉ biết đứng nhìn trong lúc cô ngủ thiếp đi.