← Quay lại trang sách

Chương 30

Brooks nhận ra đám nhân viên FBI ngay sau khi anh ngồi xuống ăn sáng tự chọn tại khách sạn. Anh chỉ hơi liếc mắt về vị trí Abigail ngồi, đang đọc tờ báo bên chiếc bàn đơn. Lướt nhìn căn phòng một lượt, anh vờ như gọi và nhận vài cuộc gọi qua điện thoại di động, giống như một con người bận rộn ghé qua đây. Vẫn để điện thoại bên tai, anh bước thẳng ra ngoài cùng với chiếc túi du lịch của mình.

Và kéo chuông báo cháy trên đường đi.

Anh dừng lại, như bất kỳ ai khác - vẻ ngạc nhiên, có phần hơi khó chịu - và nhìn đám đông trong khu vực ăn sáng tự chọn tản khỏi các bàn, nghe tiếng ồn càng tăng lên lúc người ta đồng loạt nói gì đó.

Cô ấy thật cừ, Brooks nhận xét. Abigail lẫn vào đám đông đang chạy ra ngoài. Lúc anh len lách giữa cô và những đặc vụ đang bám đuôi, hòa vào đám người chạy thoát thân, cô đã lách được sang bên và lọt vào phòng vệ sinh. Nếu anh không để ý chuyện này, không biết trước kế hoạch thì anh đã không nhìn thấy động tác di chuyển đó.

Anh chậm lại một chút. “Báo cháy,” anh nói vào điện thoại. “Không, không ảnh hưởng đến tôi đâu. Tôi đang ra ngoài rồi,” anh nói thêm, trong lúc tụt lại phía sau những đặc vụ. Sau khi nhét điện thoại vào túi, anh lôi một chiếc mũ lưỡi trai từ trong túi xách ra. Vẫn di chuyển, anh đeo kính, nhét chiếc áo khoác anh mặc lúc ăn sáng vào túi, nới quai túi, rồi khoác chéo qua người.

Giờ họ đang tìm kiếm cô, Brooks nhận ra vậy, một người trong số họ quay ngược lại, tìm kiếm trong đám đông, hướng thẳng về sảnh và lối thoát chính.

Chưa đầy hai phút sau khi anh kéo chuông, cô đã ra khỏi phòng vệ sinh, tới chỗ anh. Đuôi mái tóc vàng óng dài được luồn qua chiếc mũ lưỡi trai giống như của anh. Cô đi đôi dép tông và chiếc áo có mũ trùm màu hồng, và ngót đi đến năm cân.

Họ cùng đi, tay nắm tay, rồi tách khỏi đám đông và lên một chiếc taxi.

“Sân bay Dulles,” Brooks nói với lái xe, “American Airlines.”

“Anh nghĩ có cháy thật không?” Abigail hỏi, giọng rặt khẩu âm New York.

“Không rõ nữa cưng ạ, nhưng giờ chúng ta ra khỏi đó rồi.”

Đến Dulles họ xuống nhà ga của hãng American, đi vào trong, vòng quanh, rồi thoát lên một chiếc taxi khác tới nhà ga dành cho máy bay riêng.

“Thực sự không thể trách đám nhân viên liên bang vì định bám đuôi em được,” Brooks nói khi họ đã yên vị trên khoang máy bay.

“Vâng.”

“Mà em có mái tóc vàng đẹp đấy.”

Cô hơi mỉm cười, sau đó xoay laptop về phía mình. “Cosgrove trả lời rồi.”

“Rồi cơ à?” Brooks nghiêng đầu.

Tao không biết mày là ai, nhưng hãy nhớ mày đang hăm dọa một sĩ quan liên bang. Chuyện này sẽ được tiến hành điều tra ngay lập tức.

“Lối bịp bợm thông thường đây mà.”

“Vâng,” Abigail đồng ý. “Em định nói vậy.” Cô ngước lên. “Em chơi poker rất giỏi, và thật trớ trêu, hắn ta là người dạy em.”

Brooks đọc nội dung xuất hiện trên màn hình. “Trò trở thành thầy.”

Rudolt Yankivich là đầu mối liên hệ trong tổ chức Volkov của ông về vụ này. Hiện hắn đang thụ án mười đến mười lăm năm ở Joliet. Tôi tin chắc sĩ quan chỉ huy của ông sẽ rất quan tâm đến thông tin này. Số tiền phải trả giờ tăng lên 75.000, và sẽ tiếp tục tăng thêm 25.000 với mỗi câu chuyện như cứt ông đưa ra. Giờ ông có ba mươi bảy tiếng.

“Câu chuyện như cứt?”

“Vâng, em tin lần này mạnh miệng là phù hợp.”

“Anh yêu em quá đi mất.”

Tình cảm đó khiến cô mỉm cười. “Em biết nói ‘như cứt’ bằng vài ngôn ngữ. Em sẽ dạy anh.”

“Rất mong vậy.”

Cô gửi thư đi, thở dài.

“Em muốn đón Bert và về nhà quá.”

*

Mọi việc có thể như thế này - sẽ như thế này, cô sửa lại - lúc cô ngồi ở hiên sau với một ly rượu vang, chú chó nằm dưới chân.

Bình yên, tĩnh lặng, phải - nhưng không đơn độc, mà có Brooks ngồi trên chiếc ghế thứ hai anh mua trên đường về.

“Rồi em sẽ quen, anh có nghĩ vậy không? Được làm một con người, được an toàn, được bên anh?”

“Anh hy vọng em sẽ vậy, cho dù sẽ đến thời điểm em thấy điều đó rất bình thường.”

“Em không nghĩ sẽ có lúc như vậy.” Cô nhoài người nắm lấy tay anh. “Giờ mọi việc sẽ xảy ra rất nhanh.”

“Chúng ta sẵn sàng thôi.”

Cô ngồi thêm một lúc nữa, tay trong tay anh, nhìn ra khoảnh vườn xinh xắn của mình, ra khu rừng yên tĩnh. Thêm một buổi tối êm đềm nữa, cô nghĩ thầm, lúc xuân dần chuyển sang hè.

“Em đi làm bữa tối đây.”

“Em cần gì phải vậy. Chúng ta có thể lục đồ gì đó mà.”

“Em rất thích nấu nướng. Như một công việc thường lệ. Như mọi ngày.”

Cô nhận thấy sự thấu hiểu lúc anh nhìn cô. “Mọi ngày. Nghe hay đấy.”

Trong đầu cô, những người chưa từng biết mùi cuộc sống vất vưởng sẽ không thể hiểu được đầy đủ điều đó quý giá như thế nào.

Cô thu thập những món mình cần, thấy vui khi anh vào ngồi bên quầy bếp và nói chuyện với cô trong lúc cô nấu ăn. Cô thái cà chua và húng, nghiền một ít tỏi, nạo một ít pho mát, cho thêm một ít tiêu xay và rót dầu ô liu lên trên để ướp. Cô bắt đầu chuẩn bị một khay đồ nguội khai vị.

“Em nghĩ chúng ta có thể tìm thêm một con chó nữa, một con cún, làm bạn với Bert. Anh có thể đặt tên cho nó, vì em đã đặt tên cho Bert rồi.”

“Hai con chó, hay đấy.” Anh ngẫm nghĩ. “Nó sẽ phải là Ernie.”

“Tại sao chứ?”

Anh nhón một quả ớt cay trên khay. “Bert và Ernie. Mấy con rối ấy? Sesame Street.”

“Ồ. Đó là chương trình phim trẻ em. Bert và Ernie là bạn?”

“Và có thể còn hơn thế, nhưng vì là chương trình phim trẻ em, nên chúng ta sẽ cứ hiểu là bạn thôi.”

“Em đặt tên Bert theo Albert Einstein.”

“Anh hiểu mà.”

“Nó rất khôn.”

Máy tính của cô có tín hiệu.

“Thư đến đấy,” cô nói, và bước tới máy tính, cúi xuống và cho hiển thị email. “Là Cosgrove. Hắn cắn câu rồi.”

Hăm dọa tao, hăm dọa nhà Volkov. Mày sẽ không sống nổi để tiêu tiền đâu. Giờ hãy rút đi, để mà sống.

“Hắn đang gắn mình với nhà Volkov qua cách trả lời này. không cụ thể, dĩ nhiên, nhưng đã bắt đầu.”

“Để anh trả lời thư này cho,” Brooks đề nghị, và ngồi xuống. “Ồ...” Sau đó vẻ lưỡng lự của Abigail biến thành một cái gật đầu đồng ý. “Rất hay.”

Cứ nói cho bọn Volkov biết ông đang bị hăm dọa, ông là một khoản tiền nợ mà. Chúng loại bỏ những khoản nợ. Nộp tiền đi, để được sống. Tiền nộp giờ là 100.000 đô la. Ông có hai mươi chín tiếng.

“Em sẽ gửi đi.”

Anh nhường ghế cho cô, đứng sau cô, xoa xoa vai cô, trong khi cô thực hiện những gì anh nghĩ là một màn ảo thuật lạ mắt với bàn phím.

“Giờ hắn có thể ngồi thi gan. Hắn có thể chờ cho hết thời hạn xem sao.”

“Không, hắn sẽ không làm vậy.” Brooks cúi xuống, hôn lên đỉnh đầu cô. “Hắn sẽ chuyển từ chỗ dùng luật pháp làm chỗ dựa sang sử dụng bọn Volkov. Hắn đang toát mồ hôi. Phản ứng tiếp theo của hắn sẽ là đòi bảo đảm. Làm sao hắn dám chắc chúng ta sẽ không quay lại đòi thêm chứ?”

“Như thế không hợp lý.” Khi bức thư đã được chuyển đi, cô xoay ghế nhìn Brooks. “Tất cả đều không trung thực, chỉ là tống tiền. Đòi bảo đảm là không hợp lý, và sẽ mất thêm hai mươi lăm nghìn nữa. Hắn ta hoặc sẽ đồng ý trả tiền hoặc mặc kệ bất kỳ liên lạc nào tiếp theo.”

“Cược nhé, mười đô.”

“Là sao?”

“Anh được mười đô nếu hắn trả lời và đòi bảo đảm.”

Hai mày cô nhíu lại. “Anh muốn đánh cược về phản ứng của hắn ta à? Có vẻ không đúng lúc lắm đâu.”

Anh toe toét cười với cô. “Em sợ thua vì lỡ mồm à?”

“Anh nói gì kỳ cục thế, mà không, em không sợ. Chơi luôn.”

Anh kéo cô đứng lên, lọt vào vòng tay anh. Một động tác xoay khiêu vũ.

“Anh đang làm gì vậy?”

“Bảo đảm rằng chúng ta sẽ có một bức ảnh đẹp lúc đang nhảy tại hôn lễ của mình.”

“Em nhảy rất tốt.”

“Đúng vậy.”

Cô tựa đầu vào vai anh, nhắm mắt lại. “Cảm giác thật lạ, nhảy không nhạc, đánh cược, trong khi chúng ta đang sắp xếp một việc rất quan trọng.”

“Vậy sao?”

“Không, cũng không hẳn thế.” Cô mở mắt ngạc nhiên khi máy tính báo hiệu có thư đến. “Nhanh thế.”

“Hắn đang cuống. Bị dồn ép.”

“Em không hiểu lắm.”

“Anh sẽ giải thích sau. Hãy xem hắn nói gì đã.”

Làm sao tôi biết anh sẽ không quay lại nữa? Chúng ta hãy thỏa thuận.

“Trả lời gì mà ngu thế không biết,” Abigail kêu lên.

“Em mất mười đô rồi. Ngắn gọn thôi. Nói: ‘Không được. Không thỏa thuận. Giờ là 125.000 đô la, đồng hồ đang điểm.”’

Cô ngắm anh một lúc: cái mũi hơi khoằm kia, đôi mắt nâu lục nhạt - giờ màu lục át màu nâu - mái tóc đen bờm xờm đang cần tỉa gọn. “Em nghĩ anh rất giỏi tống tiền.”

“Cảm ơn em yêu.”

“Em sẽ nấu mì ống trong lúc hắn ta suy nghĩ. Thế giờ hắn ta sẽ làm gì? Cân nhắc à?”

“Lo quắn đít, rót một ly rượu, Cố đoán xem kẻ nào đang chơi hắn.” Ồ, phải, Brooks nghĩ, anh có thể hình dung ra cảnh đó. “Có lẽ hắn đang tính chuyện trốn chạy. Không đủ thời gian để lập kế hoạch bỏ trốn, cho nên hắn sẽ trả tiền, và lại kiếm tiền.”

Bên quầy bếp, anh bỏ tọt một quả ô liu từ khay vào miệng, sau đó rót thêm rượu vang cho cô. Và khi cô quay lưng, anh ném một khoanh pepperoni cho Bert.

Lúc cô luộc mì ống, để cho ráo, tín hiệu lại xuất hiện.

Thanh toán một lần. Nếu còn quay lại nữa, tao đành đánh liều với nhà Volkov. Tiêu tiền cho nhanh bởi vì tao sẽ lần theo mày đấy.

“Lớn giọng đấy.”

“Anh hiểu hắn ta rất rõ,” Abigail nhận xét.

“Một phần công việc. Em phải hiểu những kẻ xấu thì mới tóm được chúng. Em định cho hắn chuyển tiền đi đâu?”

“Em có một tài khoản sẵn rồi. Một khi hắn ta chuyển tiền, em sẽ tặng cho một quỹ từ thiện giúp đỡ con cái những sĩ quan cảnh sát đã hy sinh.”

“Được đấy, và anh không thích từ chối bọn trẻ, nhưng...”

“Anh có nơi nhận khác à?”

“Keegan. Em có thể chuyển tiền của Cosgrove vào tài khoản của Keegan không?”

“Ôi.” Nét mặt cô rạng rỡ giống như một phụ nữ được tặng hồng ngọc. “Ôi, thật láu cá.”

“Anh chợt nghĩ ra thôi.”

“Còn hơn là chợt nghĩ. Như thế sẽ làm rối cho cả hai. Như thế sẽ khiến FBI có cớ đưa cả hai ra tra xét.”

“Cưng à, cho chúng chết cả trong lẫn ngoài luôn.”

“Vâng. Đúng như vậy. Mà được, em làm được. Chỉ mất mấy phút thôi.”

“Cứ làm đi. Bert và anh sẽ đi dạo một lát trong lúc em làm việc.”

Anh thủ thêm vài miếng pepperoni trong lúc đi ra - một cho anh, một cho chú chó. Một buổi tối dễ chịu để đi loanh quanh, anh nghĩ thầm, đủ thời gian để thăm nom khoảnh vườn, nghĩ về những việc anh có thể làm quanh nơi này khi anh đến ngày nghỉ ngơi.

“Đây là chỗ của chúng ta,” anh nói với chú chó. “Cô ấy có ý đến đây, còn tao có ý tìm cô ấy ở đây. Tao biết cô ấy nói gì về chuyên đó.” Anh đặt một tay lên đầu Bert, xoa nhẹ. “Nhưng cô ấy nhầm.”

Lúc Bert dựa vào chân anh, như nó vẫn làm với Abigail, Brooks mỉm cười. “Ừ, chúng ta biết những gì chúng ta biết, phải không?”

Lúc đi một vòng, anh thấy Abigail ra cửa, mỉm cười.

“Xong rồi. Bữa tối đã sẵn sàng.”

Nhìn cô ấy xem, anh nghĩ thầm, đứng kia với khẩu súng bên hông, nụ cười trên miệng và món mì ống trên bàn.

Ồ, phải, anh biết những gì anh biết.

“Nào, Bert. Đi ăn thôi.”

*

Brooks mất cả buổi sáng - quá nhiều thời gian - để gặp gỡ công tố viên về mấy vụ việc nhà Blake.

“Thằng nhóc khóc lóc xin thỏa thuận nhận tội.” Big John Simpson, luôn bảnh bao và chẳng mấy quan tâm đến tương lai chính trị, rất thoải mái tại văn phòng của Brooks. Có lẽ còn tự nhiên hơn cả ở nhà.

“Anh đồng ý với nó à?”

“Tiết kiệm tiền thuế của dân. Để nó nhận tội tấn công cảnh sát, kháng cự, xâm nhập tư gia. Nó cũng đã bị nhốt về tội phá hoại ở khách sạn và các vụ tấn công ở đó. Những gì chúng ta bắt nó chịu là chuyện mua vũ khí giết người. Chúng ta không bao giờ chấp nhận chuyện có ý định giết người. Nó nhận năm hoặc bảy năm ngồi tù, và quản chế bắt buộc.”

“Và lao động công ích hai năm rưỡi, có khi ba năm.”

Big John vắt tréo chân khoe ra đôi giày bóng đến soi gương được. “Nếu nó biết cư xử, và đáp ứng các yêu cầu. Cậu chấp nhận chuyện đó chứ?”

“Vấn đề gì sao?”

Big John nhích một vai, nhấp cà phê. “Tôi đang hỏi mà.”

Không, họ không bao giờ chấp nhận chuyện có ý định giết người, Brooks thừa nhận. Vài năm trong tù sẽ chỉ có một trong hai kết cục, anh nhẩm tính. Hoặc sẽ làm cho Justin Blake thành một con người có phần tử tế, hoặc sẽ hoàn thành quá trình lưu manh của nó. Dù thế nào, Bickford cũng sẽ thoát khỏi nó một vài năm.

“Tôi chấp nhận được. Thế còn bố nó thì sao?”

“Đám luật sư thành phố dàn xếp được rồi, nhưng sự thật là, chúng ta có bằng chứng. Chúng ta có dữ liệu điện thoại chứng minh hắn đã gọi cho Tybal Crew. Có ba nhân chứng khác nhau nhìn thấy xe của Crew ra khỏi nhà đúng hôm đó. Có khoản tiền mặt được chuyển, và dấu tay của Blake trên rất nhiều hóa đơn.” Ông ta dừng lại một lúc, lại bắt tréo chân. “Hắn nói hắn thuê Ty làm vài việc quanh đó, tạm ứng trước cho anh ta bởi vì Ty cần tiền.”

“Kosseh sher.”

“Gì thế?”

“Như cứt, bằng tiếng Farsi đấy.”

“Gớm đấy chứ nhỉ?” Big John bật cười. “Đúng, tiếng nào thì chuyện đó cũng như cứt cả. Chúng ta có thể gặp cả chục nhân chứng thề thốt Blake không bao giờ tạm ứng, không bao giờ trả tiền mặt, luôn nhận hóa đơn có chữ ký. Đúng là cuối cùng thì Ty cũng đuối lý hẳn, nhưng anh ta không thay đổi câu chuyện một tí gì. Vậy đấy.”

Ông ấy nhún vai, uống cà phê. “Nếu Lincoln Blake muốn đưa vụ việc ra xử, tôi thấy chả sao hết. Càng làm nhiều người chú ý. Hắn bị cáo buộc tội xúi giục thuê người giết một sĩ quan cảnh sát. Bọn họ sẽ tìm cách dàn xếp trước khi xong xuôi. Dù thế nào thì hắn cũng phải tốn thời gian.”

“Tôi cũng chịu được chuyện đó.”

“Quá được.” Ông ta ngọ nguậy thân hình hơn hai mét của mình. “Tôi sẽ dàn xếp với luật sư của thằng nhóc. Anh cừ lắm, xong xuôi việc với cả hai vụ này.”

“Thì tôi cũng tính cả rồi mà.”

“Tính toán và thực tế không phải lúc nào cũng giống nhau. Tôi sẽ liên hệ sau.”

Đúng, không phải lúc nào cũng giống nhau, Brooks nghĩ. Nhưng anh thích quay lại với công việc xong xuôi, ổn thỏa. Vậy thôi. Anh muốn những việc còn lại kết thúc và xong xuôi.