Chương 4 Tháng mười
15
Tôi do dự rất lâu, không biết có nên nói với má về hình nhân dính máu trong xưởng vẽ không. Cuối cùng, tôi quyết định im lặng, không muốn má phải lo lắng cho mình.
Chúng tôi chuyển về đây đã gần ba tháng.
Chắc hẳn má thấy rất cô đơn vì phải rời xa quê hương để đến đây ở với tôi. Dù nhờ tài sản cha ruột tôi để lại, trước mắt không cần lo lắng gì về vấn đề sinh hoạt, nhưng ở thành phố này, bà chẳng có lấy một người quen thân nào.
Gần đây, má lại chơi Shamisen* như ngày trước, cũng đã quen với cuộc sống mới ở nơi này, nhưng bà vẫn không có bạn bè. Má nói, đã thử giao thiệp với hàng xóm nhưng thấy ai cũng nhiều thành kiến về gia đình mình.
‘Vì cha con là một người kỳ lạ. Và cả cách ông ấy ra đi nữa, khó tránh khỏi…’ Má thường than phiền như vậy.
Tệ hơn nữa, khi còn sống, cha thường bị gọi là ‘Lão điên ở Nhân Hình Quán’. Sau khi lão điên tự sát, đứa con trai duy nhất độc thân bấy lâu bỗng chuyển về đây cùng người mẹ không hiểu tại sao lại khác họ* của nó. Đứa con trai đã ngoài ba mươi mà vẫn không vợ không con, không nghề không nghiệp, ngày này sang ngày khác chỉ ngồi suông ở nhà.
Đây quả là đề tài đáng để bàn tán khắp phố phường ngõ ngách.
Cũng vì thế mà tôi không nỡ kể cho má biết chuyện kỳ quái kia.
Má không phải người mạnh mẽ, trái lại, tôi còn thấy bà rất yếu đuối nữa.
Bà coi tôi như kiếp sau của đứa con đẻ đã mất, nên hết lòng thương yêu chăm sóc. Không phải bởi bà cứng cỏi, mà chẳng qua là cách bà tìm chỗ dựa tinh thần đế sống nốt quãng đời còn lại thôi.
Mười năm trước, khi ba Yuji qua đời, bà cứ ôm chặt thi thể ông mà kêu khóc mãi. Sau đó, bà nắm chặt tay tôi, chăm chú nhìn tôi và nói…
‘May mà vẫn còn có Soichi. Không sao, vẫn còn Soichi…’
Má có làn da mịn màng, giọng nói trong trẻo, không ai nghĩ bà đã 54 tuổi. Khi tôi nằm viện, má túc trực ân cần chăm sóc, khuôn mặt luôn có nét cười tươi sáng như tiếp thêm sức mạnh cho tôi. Kể từ khi chuyển đến đây, điều đó vẫn không thay đổi.
Nhưng…
Tôi biết, thỉnh thoảng bà lại thất thần. Trong thoáng chốc, ánh mắt bà trở nên trống rỗng.
Bà đang già đi. Bà đang u uất.
Bà đang…
Dù là họa sĩ, nhưng tôi chưa từng giới thiệu những tác phẩm của mình ra công chúng. Huống chi, thể chất tôi lại kém, hay ốm đau nên không có ý định lấy vợ, đương nhiên không có cách gì để má được tận hưởng khung cảnh tam đại đồng đường. Vậy nên, điều duy nhất tôi có thể làm cho má là không để bà phải quá vất vả tất bật.
Vì thế, tôi quyết định không hé răng về chuyện ma nơ canh. Tôi chỉ nhờ bà nhanh chóng chữa ổ khóa cánh cửa ngăn giữa nhà chính và Lục Ảnh Trang mà thôi. Lúc đó, tôi có kể với bà chuyện Kuratani Makoto đi tìm con chuột hamster.
‘Con bị giật mình chứ gì?’ Má nói và nở nụ cười hồn nhiên.
Cho dù là thế…
Tôi vẫn nghĩ ngợi.
Rốt cuộc, ai đã bày ra trò đùa kia?
Về lý mà nói thì nhiều khả năng là các khách thuê trọ ở Lục Ảnh Trang.
Trong đó, đáng ngờ nhất là anh chàng Kuratani. Con chuột biến mất biết đâu chỉ là lý do biện bạch tạm thời mà thôi.
Những người khác thì sao?
Đương nhiên, còn có thể là Tsujii Yukihito. Ông mù Kizugawa Shinjo thì ít có khả năng, nhưng vợ chồng bác quản lý Mizujiri Dokichi cũng đáng ngờ.
Có điều, dù thủ phạm thực sự là ai thì hắn làm chuyện đó để làm gì? Lẻn vào nhà kho đặt ma nơ canh lên ghế rồi bôi màu đỏ như máu lên. Dẫu là đùa vẫn thật quá đáng.
Nhưng chẳng thể gặp từng người để hỏi thẳng, và cũng chưa nghiêm trọng đến mức phải báo cảnh sát.
Rốt cuộc ai đã làm? Và tại sao?
Tạm gác vấn đề sang một bên. Trước mắt cứ khóa chặt xưởng vẽ lại đã.
Tôi lập tức chạy ra ngoài tiệm mua khóa treo loại tốt về.
Má thấy thế thì hơi ngạc nhiên. Tôi chỉ giải thích là ‘cẩn thận cũng không thừa’.
16
Hoa bỉ ngạn* đã nở rực rỡ.
Loài hoa có biệt hiệu ‘mạn châu sa’, ‘hoa người chết’ này đang khoe sắc đỏ thắm cả một góc sân.
Giống như hồi tháng Bảy mới chuyển đến đây, cả sân trước lẫn sân trong đều không được chăm sóc. Má chỉ thỉnh thoảng sửa sang qua loa vài cái cây gần tiền sảnh và hiên.
Bà cũng từng nói nên mời thợ làm vườn đến chăm sóc khu vực sân nhà, nhưng tôi bảo cứ để nguyên như vậy. Có lẽ vì ngày trước, cha tôi đã mặc kệ chúng phát triển thoải mái nên tôi cảm thấy khoảng sân u ám như mảnh rừng hoang này rất phù hợp với phong vị cổ xưa của ngôi nhà.
Tôi ngồi ở hành lang quay về hướng Nam bên ngoài phòng ngủ và hút thuốc, cứ thế ngồi thẫn thờ đến tận đầu giờ chiều.
Dấu hiệu của mùa thu ngày càng rõ nét, cỏ dại rậm rạp cũng dần úa khô. Cạnh bờ tường mọc lộn xộn đủ loài cây xanh tốt quanh năm như dẻ gai, nhựa ruồi và thông, nhưng giữa sân chỉ lẻ loi một cây hoa anh đào, cũng là nơi cha tôi treo cổ. Sang xuân, chắc hoa sẽ nở đẹp lắm đây.
Phía bên kia cây hoa anh đào là những bụi hoa bỉ ngạn đỏ thắm, tương phản rõ rệt với gam màu xám xịt của cả khoảng sân. Loài hoa này nở vào hạ tuần tháng trước, phải đến sau tháng Mười mới bắt đầu héo tàn.
Thân cành mướt xanh vươn cao thẳng tẳp như được bàn tay tạo hóa rút lên từ trong lòng đất, trên cùng là bông hoa với những cánh nhỏ xinh xòe ra mọi hướng.
Chúng có biệt hiệu ‘hoa người chết’, là bởi chúng hay mọc ở đồng hoang và gần bãi tha ma cũng nên.
Nghe nói, một số địa phương còn gọi chúng là hoa tử nhân, chắc vì chúng chứa chất độc alkaloid. Xưa kia, người ta từng dùng củ của chúng làm thức ăn dự phòng.
Tôi nhìn những bông hoa đỏ thắm đang đung đưa theo làn gió thu hiu hắt, hơi thở bất giác cũng hòa cùng một nhịp. Bỗng nhiên…
… Những bông hoa đỏ thắm.
Tôi bỗng thấy lòng xao động.
… Một đôi… màu đen…
… Hai sợi đen đen…
Tôi vội nhắm nghiền mát.
… Lại giống như…
… Giống như… con mãng xà…
Trong khoảnh khắc, nơi khóe mắt vẫn còn vương lại dư ảnh đỏ thắm, dường như tôi đã trông thấy điều gì đó, một khung cảnh trong quá khứ xa xăm.
17
Kể từ khi tôi sửa khóa cửa, đồng thời khóa xưởng vẽ lại, tình hình trở về yên ổn.
Tôi vẫn thức giấc lúc nửa đêm do cảm giác khó chịu như có ai đó hoặc thứ gì đó đang ở cùng dưới một mái nhà với mình.
Nhưng rồi tôi cho rằng, chỉ là tiếng động của người thuê nhà vọng đến từ đâu đó bên Lục Ảnh Trang mà thôi, chẳng đáng để phàn nàn.
Khóa sửa rồi, tôi cũng yên tâm phần nào. Dù có kẻ định bày ra trò đùa vô duyên (hay ác ý), hắn cũng không vào nổi nhà chính.
Nhưng…
Một tuần sau, xung quanh tôi lại xảy ra những sự kiện đáng ngờ, về hình thức thì hơi khác lần trước.
Thứ Sáu, ngày mùng 9 tháng Mười.
Vẫn như mọi khi, buổi chiều, tôi rời nhà để đến quán Lai Mộng.
Hôm ấy, má ra ngoài từ chiều. Mỗi tuần ba lần, tức thứ Hai, Tư và Sáu, bà đi tập Shamisen. Tập xong bà nán lại uống trà vời các bạn mới quen ở đó đến khi tối mịt mới về nhà.
Bà chẳng bao giờ quên khóa cửa chính.
Từ khi xảy ra chuyện hình nhân nhuốm máu trong nhà kho, tôi trở nên căng thẳng một cách kỳ lạ. Cửa chính ở tiền sảnh ban ngày vốn dĩ không cần khóa, nay tôi luôn khóa lại. Khi ra ngoài tất nhiên phải khóa nhưng kể cả khi ở nhà, tôi cũng khóa luôn.
Tôi và má đều có chìa khóa cửa chính tiền sảnh, chìa dự phòng cất trong ngăn kéo, chỗ bồn rửa trong bếp. Nhân đây nói thêm, khóa xưởng vẽ có hai chìa, đều do tôi giữ cả.
Trước khi ra khỏi cổng để đến quán Lai Mộng, tôi luôn ngó qua hòm thư. Do người đưa thư thường đến vào khoảng 3 rưỡi, 4 giờ chiều nên không cần bàn với má, tôi tự nhận lấy việc để ý thư tín này.
Gọi là thư tín, thực ra chủ yếu là biên lai hoặc hóa đơn điện nước, phí bảo hiểm, chẳng có mấy thư gửi trực tiếp cho tôi. Mùa hè năm nay, bưu điện chuyển tới vài bức thư gửi theo địa chỉ cũ thăm hỏi dịp nghỉ hè, nhưng tôi không viết thư phúc đáp hoặc thông báo đã chuyển nhà vì cảm thấy phiền hà.
Tôi thò tay phải vào hòm thư gắn ở trụ cổng. Lần nào tôi cũng làm vậy cho nhanh.
Bên trong chẳng có bưu thiếp hay thư tín gì cả. Tay tôi đột nhiên sờ thấy thứ gì đó lành lạnh như kim loại.
“Ối…” Cơn đau nhói từ đầu ngón tay khiến tôi bất giác hét lên và rút tay ra.
Gì thế?
Đầu ngón giữa bị xước, máu đỏ rỉ ra.
Tôi kinh ngạc nhìn vào bên trong.
Mảnh thủy tinh à?
Đúng, thủy tinh.
Mảnh thủy tinh tam giác dài khoảng năm centimet vứt trong hòm thư, rìa sắc của nó cứa đứt ngón tay tôi.
Tôi thè lưỡi liếm vết thương rồi đưa tay trái vào lấy mảnh thủy tinh ra.
Tại sao ở đây lại…
Thứ này vô tình lọt vào trong hòm thư ư? Không thể nào! Bình thường làm sao có chuyện như vậy được.
Thế này thì…
Tôi vừa ném mảnh thủy tinh vào bụi cây ở sân trước vừa vô thức nhìn quanh.
Ai đã làm trò này? Là cố ý phải không?
Chẳng phải đó là cách giải thích duy nhất sao?
Có kẻ cố ý thả mảnh thủy tinh vào hòm thư. Hắn đoán biết người nhà này sẽ cứ thế thò tay vào, để rồi bị thương. Lá cây xào xạc trong gió.
Những thân cây trong vườn đã bắt đầu chìm vào bóng tối, tôi cảm nhận được ác ý của một kẻ chưa rõ nhân dạng, và điều đó khiến tâm trạng tôi bất ổn, nôn nao.
Ngày 12 tháng Mười, ba hôm sau vụ mảnh thủy tinh, đang ăn cơm tối, má nói, “Gần đây xảy ra những chuyện quái lạ… Chắc là trò đùa nghịch của bọn trẻ con. Nhưng… ”
Nghe thấy mấy từ ‘trò đùa nghịch’, tôi ngạc nhiên dừng đũa ngẩng nhìn má.
“Chuyện quái lạ gì ạ?” Tôi hỏi, cũng nhận tự ra giọng mình rất căng thẳng.
Hình như má không để ý đến tâm trạng của tôi, bà trả lời, “Cũng chẳng có gì to tát. Nhưng sáng sớm nay đã là lần thứ ba rồi…”
“Là trò đùa như thế nào ạ?”
“Bên ngoài tiền sảnh có hòn đá.”
“Hòn đá?”
“Ừ! To bằng chừng này này.” Má chạm hai ngón cái và hai ngón trỏ lại với nhau, tạo thành hình bầu dục. “Một hòn đá khá to, nằm trơ khấc ở đó.”
“Ở chỗ nào của tiền sảnh ạ?”
“Mở cửa ra là thấy ngay. Nếu má nhớ không nhầm, lần đầu là thứ Năm tuần trước. Má không ngờ ở đó lại có hòn đá, sáng sớm đi ra lấy tờ báo thì giẫm phải và suýt ngã. Chuyện không to tát gì nhưng sáng hôm kia và sáng hôm nay lại lặp lại.”
“Chỉ thế thôi ạ?”
“Ừ, chỉ thế thôi.” Má rót nước sôi vào ấm trà và nói “Thế có lạ không? Nó đâu thể tự lăn đến? Dường như có ai đó đặt vào.”
“…”
“Cho nên, má mới nghĩ là trò đùa trẻ con. Lại xảy ra vào sớm tinh mơ, chắc đám học sinh tiểu học đùa nghịch trước khi đến trường nhỉ? Nhà nào nuôi mèo mới phải chú ý cẩn thận chuyện lon hay bình rỗng đặt trước cửa nhà, nhưng nhà ta lại không nuôi mèo.”
“Lon rỗng và mèo liên quan gì đến nhau ạ?”
“Nghe nói dùng nó để bắt mèo.”
“Bắt mèo?”
“Hình như là ban ngày, kẻ trộm sẽ đi thám thính, thấy nhà nào nuôi con mèo hay thì chúng đặt lon trước cửa để đánh dấu, đêm tối sẽ mò đến bắt mèo.”
“Chúng dùng da mèo để làm mặt đàn Shamisen ạ?”
“Đại khái thế.”
Tạm bỏ qua chuyện bắt mèo, nhưng phía trước tiền sảnh xuất hiện hòn đá thì đúng là kỳ quái, tôi không sao giải thích nổi.
Có đúng như má nói, là trò nghịch ngợm của mấy đứa nhỏ quanh đây, hay là…
Nó không giống chuyện thả mảnh thủy tinh vào hòm thư hôm trước. Đặt hòn đá ở cửa không gây nguy hại cho chúng tôi, cùng lắm là vô tình giẫm vào suýt ngã như má thôi. Hai trò đùa này dù cùng có ác ý thì tính chất vẫn khác nhau.
Nhưng…
Hòn đá trơ trọi đặt ở đó…
Tôi cứ cảm thấy có nguyên nhân gì ẩn giấu phía sau.
Là gì?
“Soichi.” Má thấy tôi ngừng ăn và im lặng mãi, bèn lo lắng hỏi. “Con sao vậy?”
“Không, không sao ạ.”
“Gần đây con có vẻ không vui.”
“Thế ạ?”
“Nếu không vấn đề gì thì tốt. Con ăn thêm bát nữa chứ?”
“Thôi ạ! Con đủ rồi…”
Tôi đặt đũa xuống. Má hơi lo lắng, liếc nhìn khuôn mặt tôi. Lát sau, bà vừa rót trà cho tôi vừa xởi lởi nói, “À, Soichi, má nghĩ, hay là mời khách thuê nhà đến cùng ăn với chúng ta một bữa nhỉ?”
“Dạ?”
“Mấy hôm trước, má trò chuyện với Kuratani, cậu ta nói, sống độc thân ăn cơm một mình rất buồn tẻ, toàn ra ngoài ăn. Cho nên má mới nghĩ rằng sẽ mời Tsujii và có thể cả ông Kizugawa nữa, má nấu một nồi lẩu mời họ cùng ăn. Họ đều sống độc thân cả, chắc sẽ thích lắm.”
“Tại sao…” Tôi cau mày. Nhưng khi nhận ra tâm ý sâu xa của má, tôi không định phản đối nữa.
“Thỉnh thoảng tiếp xúc với nhiều người cũng tốt mà phải không Soichi?”
Thực ra má làm thế không vì nghĩ cho họ mà là nghĩ cho tôi.
Vì đứa con mắc chứng ‘cô độc’ là tôi (má nghĩ vậy sao?)… Không, không phải, mà có lẽ cũng vì chính mình nữa.
“Má định làm gì thì cứ làm, má ạ!” Tôi trả lời.
Má đã muốn làm như thế thì tôi cũng không có ý kiến gì khác, huống chi… Kể ra cũng đúng, chính tôi hiện nay cũng đang muốn tìm cơ hội để trò chuyện với họ.
Tuy không rõ mấy trò đùa như mảnh thủy tinh trong hòm thư hay hòn đá đặt trước cửa có phải đều do một người bày ra hay không, nhưng ít nhất, vụ ma nơ canh trong xưởng vẽ rất có thể là bởi một người trong bọn họ. Nếu loại trừ ông mù Kizugawa Shinjo ra thì thủ phạm có thể là Kuratani hoặc Tsujii.
Mọi ngày, gần như tôi không giáp mặt họ, thế thì lần này sẽ là dịp tốt để thăm dò.
“Được! Má sẽ hỏi họ xem hôm nào thì tiện nhất ” Má tươi cười nói.