← Quay lại trang sách

Chương 4 (tt)

19

Mỗi khi tâm trạng nhẹ nhõm, tôi thường đi hơi xa một chút.

Thỉnh thoảng, tôi vẫn dạo bước trên ‘đường Triết học’ yêu thích chạy từ chùa Ngân Các tới chùa Pháp Nhiên vào ngày trong tuần hay những khoảng thời gian ít khách thăm quan. Tháng trước, xác một bé gái đã được phát hiện ở gần đoạn đường này.

Tôi không ghét chùa chiền miếu mạo nên thỉnh thoảng cũng có đến chùa Nam Thiền hay miếu Hạ Áp… Có chỗ ở gần, nhưng nhiều nơi khá xa nên tôi thường đi xe đạp.

Song lần này, xe đạp lại hỏng phanh.

Sự việc xảy ra vào chiều thứ Sáu ngày 16 tháng Mười.

Đạp xe ra khỏi nhà được một lúc, tôi liền nhận ra có vấn đề. Tôi bóp mấy lần mà phanh cả hai bánh đều không ăn.

Lúc này lại đang xuống dốc, xe lao đi khá nhanh. Tôi vội thả hai chân xuống đất hãm lại nhưng xe không thể dừng ngay.

Phía trước có mấy đứa nhỏ vừa tan học về đang dàn hàng ngang trên đường. Chúng kinh ngạc dừng lại nhìn. Bộ dạng tôi lúc đó chắc phải bối rối lắm.

Thần kinh vận động của tôi vốn dĩ chậm chạp, lại vội tránh đám học trò nên mất thăng bằng ngã kềnh ra.

Lũ trẻ kêu ồ lên rồi cười như nắc nẻ. Một người lớn đi cái xe đạp bé tẹo bị ngã nhào có lẽ trông rất buồn cười.

Đầu gối, vai, khuỷu tay bên trái đập mạnh xuống mặt đường. Trong một chốc, tôi nghẹn thở và nằm bất động.

“Chú ơi, chú có sao không?” Một đứa bé không nỡ bàng quan đứng nhìn bèn chạy lại hỏi thăm. “Có cần gọi xe cứu thương không ạ?”

Tôi trấn tĩnh, im lặng lắc đầu và dựng xe lên, cảm thấy cực kỳ khốn khổ.

Không đứa trẻ nào bị thương. Chúng vừa hò hét vừa tiếp tục bước đi. Tôi đi phía sau chúng, dắt chiếc xe đạp bị cong ghi đông quay về nhà.

Khuỷu tay áo sơ mi rách toạc, da rớm máu, quần vẫn lành lặn nhưng đầu gối cũng đau điếng.

Về đến nhà, chưa vội sát trùng vết thương, tôi lập tức xem xét phanh xe và phát hiện ra một vấn đề…

Hai sợi dây phanh đều bị đứt!

20

Tối thứ Ba, ngày 20 tháng Mười.

Má mời các khách trọ ở Lục Ảnh Trang sang nhà chính, ngồi vây quanh lò cùng ăn món lẩu gà.

Chẳng riêng Kuratani, ngay Tsujii cũng ngạc nhiên khi nhận lời mời dùng bữa.

“Cảm ơn bà có nhã ý… chỉ hiềm…” Nghe nói, ông Kizugawa đã khéo léo từ chối lời mời của má. Má nói, hẳn ông ta ngại vì phải ngồi cùng mấy người ít tuổi nhiều hơn là ngại vì khuyết tật…

Nhân dịp này má cũng mời cả vợ chồng bác Mizujiri, nhưng bác trai Dokichi đang bị cảm nằm liệt giường nên họ không tới được, song bác Kine rất nhiệt tình vẫn giúp má mua sắm chuẩn bị nguyên liệu.

Cuối cùng, cả thảy chỉ có bốn người ngồi với nhau, dù sao thì vẫn sôi nổi vui vẻ hơn hẳn mọi ngày.

Thoạt đầu, Kuratani và Tsujii còn rón rén giữ kẽ, nhưng có chút hơi men rồi thì cả hai đều nói như bắn súng liên thanh và thể hiện cá tính của bản thân. Hầu như chỉ có má đối thoại với hai anh chàng còn tôi sắm vai thính giả chăm chú lắng nghe.

“Cho nên theo cháu, làm nghiên cứu sinh thật không dễ gì! Các giáo sư thộn thì nhiều, nhưng đâu thể bảo thẳng vào mặt họ rằng họ là đồ ngốc được.” Gò má Kuratani ửng hồng như thiếu niên, luôn miệng càu nhàu nhưng không quá khó chịu.

“Nhưng chỉ mai kia thôi, cậu cũng sẽ vinh dự trở thành giáo sư Đại học K phải không?” Má nói.

Kuratani gãi đầu đáp, “Chưa rõ phải đợi đến Tết năm nào bác ạ! Vả lại, bên trên cháu còn không ít tiến sĩ tốt nghiệp trước. Thoạt đầu, cha mẹ cháu ở quê rất mừng khi cháu thi đỗ và được học tiếp nghiên cứu sinh, nhưng giờ, ông bà đã hiểu rõ bao nỗi niềm trong đó, và có lẽ đang mong cháu kiếm được việc gì làm cho xong!”

“Đổi lại cậu sẽ có bằng cấp!” Tsujii nói, nhờ hơi men mà khuôn mặt xanh xao của cậu ta cũng ửng đỏ. Tôi cảm thấy, giọng nói đó có ít nhiều châm chích. Cậu ta liếm môi thun thút, nheo mắt ca cẩm, “ít ra cũng tương đương với tiến sĩ của mấy trường đại học công lập thời kỳ trước! Nhìn về lâu dài thì cậu có tương lai tươi sáng đấy, chẳng giống với tôi.”

“Thôi, tôi xin anh Tsujii! Mới ngoài hai mươi tuổi, anh đã xuất hiện trên văn đàn nhận giải thưởng Nhà văn trẻ, tài ba hết cỡ còn gì! Tôi cũng rất muốn làm nhà văn nhưng đâu có nổi bản lĩnh như anh!”

Tsujii ‘hứ’ một tiếng tự chế nhạo mình. “Dù đặt được chân lên văn đàn nhưng không viết nổi sách bán chạy thì vẫn đói bụng thôi! Nhân đây tôi xin nói thêm, gọi là sách bán chạy cũng thật mơ hồ. Tác phẩm đặc sắc chưa chắc đã bán chạy đâu!”

Tôi đây chính là ví dụ điển hình, rõ ràng là Tsujii Yukihito đang nghĩ vậy.

“Dù sao tôi vẫn rất ngưỡng mộ anh.”

“Vâng, tùy cậu.”

“Ban đêm anh có viết không?”

“Bất kể lúc nào, vì tôi vẫn đang phải đi làm mà. À này, cậu chơi ghi ta khiến tôi nhức đầu đấy! Dù đã đổi phòng, tình hình có khá hơn, nhưng lũ trẻ xung quanh lại đùa nghịch ồn ào muốn chết.”

“Thế thì, có lẽ tôi gảy Shamisen cũng làm phiền cậu, phải không?” Má nói.

Tsujii gượng gạo nói, “Đâu có! Không đâu bác ạ!”

“À, Kuratani…” Má bỗng nhìn sang chàng nghiên cứu sinh. “Con chuột hamster hôm nọ trốn mất, cậu đã tìm thấy chưa?”

“Dạ, chuyện ấy thì…” Cậu ta ngượng nghịu nhìn sang tôi. “Đêm hôm đó rất xin lỗi anh…”

“Không có gì, cậu đừng bận tâm.”

“Vẫn chưa tìm thấy à?”

“Vâng, nhóc con cũng nhanh nhẹn láu cá thật!”

“Thế thì có lẽ nó lẩn vào chỗ nào đó trong nhà rồi.” Có vẻ má không ghét con chuột hamster. “Mai kia chuột hamster kết duyên với chuột nhà đẻ ra một đàn chuột con chạy đi chạy lại khắp nơi cho mà xem!”

Má cười khúc khích, cổ hơi ửng hồng. Từ hồi còn trẻ, bà đã thích uống rượu. Khi ba Yuji vẫn còn sống, tối nào hai vợ chồng cũng đối ẩm một lúc. Đến giờ, trước khi đi ngủ, má vẫn nhấp chút rượu nhẹ hoặc bia. Tôi thỉnh thoảng cũng ngồi uống với bà nhưng về cơ bản, tôi không uống được nhiều.

Tuy nhiên, tối nay ai nâng chén mời tôi cũng nhận hết. Trong lúc lơ mơ vì men rượu, dù không cao hứng gì, tôi vẫn rất ấn tượng với vài đoạn đối thoại.

“Này, vụ án giết hại mấy đứa bé, chắc đã bắt được hung thủ rồi nhỉ?” Kuratani khơi mào.

“Vụ thứ nhất xảy ra ở con mương cách đây không xa, đúng không? Vụ thứ hai thì ở chùa Pháp Nhiên. Báo chí viết rằng chỉ do một hung thủ gây ra, chẳng rõ có đúng thế không!”

“Hình như vẫn chưa bắt được hung thủ.” Má nói, tay gảy tàn điếu thuốc bạc hà. Mỗi khi rượu vào, bà đều hút rất nhiều thuốc lá.

“Thật đáng ghê tởm! Sao lại giết trẻ em vô tội chứ?”

“Chắc hung thủ là kẻ bệnh hoạn điên cuồng.” Kuratani liếc nhìn Tsujii. “Anh Tsujii, anh nghĩ sao? Anh cho rằng hung thủ là kẻ thế nào? Nếu không tìm ra hung thủ thì có khả năng xảy ra án mạng thứ ba không?”

“À…” Tsujii trả lời và uống cạn ly rượu. “Tôi chẳng hứng thú với mấy vụ án thực tế kiểu như vậy, vì tôi đang nát óc cấu tứ vụ giết người trong cuốn tiểu thuyết của mình.”

“Thế à? Anh đang viết tiểu thuyết trinh thám sao?”

“Coi là thế đi!”

“Thế thì…” Tôi xen vào, “Cậu lấy bối cảnh là khu nhà này, như cậu đã từng nói, phải thế không?”

“Khu nhà này là nguyên mẫu ư?” Kuratani trầm trồ.

“Tên sách là Án mạng tại Nhân Hình Quán, đúng không?”

Nghe tôi hỏi, Tsujii rụt cổ, vẻ cụt hứng, “Anh nhớ rõ thật đấy!”

“Ngay ngày đầu tiên chuyển về đây đã nghe cậu nói thế nên tôi rất ấn tượng.”

“Gọi là Nhân Hình Quán à? Chính xác!” Đôi mắt Kuratani vằn đỏ, nhìn quanh khắp lượt. “Nhà bên này cũng có ma nơ canh?”

Tôi vừa gật đầu vừa để ý nét mặt Kuratani.

Nếu cậu ta là thủ phạm đột nhập gian nhà kho thì đương nhiên phải biết ma nơ canh đặt ở hai bên phải trái hành lang. Câu hỏi vừa rồi là giả vờ hay cậu ta không biết thật?

Tôi không thể đoán ra. Quan sát biểu cảm và ngôn ngữ của Tsujii cũng chẳng đem lại kết quả gì.

Câu chuyện sau đó chuyển hướng sang những đề tài như lý do tại sao phải đặt các hình nhân khắp nơi, nhưng má và tôi không nói gì hết.

“Dù sao, đây vẫn là một nơi rất có sức hấp dẫn.”

Kuratani gật gù, chẳng rõ được bao nhiêu phần trăm chân thành nhưng ít ra ngoài mặt cũng lộ vẻ khâm phục “Án mạng tại Nhân Hình Quán à, hề hề…”

“Anh Hiryu, khu nhà này…” Tsujii nói, hình như sực nhớ ra điều gì, liền nhìn tôi. “Anh có nghe nói về ông Nakamura Seiji không?”

“Nakamura…”

“Nakamura Seiji. Seiji chữ Hán là ‘Thanh Tỉ’ ấy.”

Hình như tôi đã nghe đến cái tên này. Tôi nhớ rằng… “Ông ta là một kiến trúc sư đã mất từ lâu, một nhân vật rất thú vị.”

“Nếu tôi không nhầm thì ông ta xây cho Fujinuma Kiichi…”

“Đúng, ông ta thiết kế Thủy Xa Quán.” Tsujii cười nhạt, “Tôi biết nhờ đọc qua tạp chí mà thôi. Nhưng nếu Nhân Hình Quán cũng là tác phẩm của ông ta thì anh cảm thấy có ý nghĩa gì không?”

“Nơi này… cũng là do Nakamura Seiji xây dựng ư?”

“Không phải vậy sao? Tôi từng nghĩ, có lẽ nơi này liên quan đến ông ta.”

“…”

“Ông Hiryu Koyo cha anh vốn rất thân với họa sĩ Fujinuma Issei, đương nhiên cũng biết con trai của ông ta. Biết đâu khi cải tạo lại khu nhà, ông ấy đã ủy thác cho kiến trúc sư Nakamura Seiji thiết kế.”

Với tôi, giả thuyết này mang ý nghĩa rất sâu xa.

Mấy cái ‘Quán’ xây dựng theo thiết kế của ông kiến trúc sư quá cố ấy đều đã xảy ra các vụ án hết sức bí hiểm.

Trong chuếnh choáng hơi men, tôi nhớ đến lời một người bạn nói vào mùa thu năm ngoái, khi đến thăm tôi ốm.

21

Tôi choàng tỉnh vì tiếng hét không biết từ nơi nào vọng tới.

Tiếng hét tuy rất ngắn nhưng quá đủ để lập tức kéo tôi khỏi giấc nồng.

Gì thế nhỉ?

Tôi vội tung chăn, vẫn mặc quần áo ngủ, chạy ra khỏi phòng.

“Má ơi?”

Hình như tiếng hét vừa nãy là giọng má, dù nghe không thật rõ nhưng tôi không nghĩ đến khả năng nào khác.

“Má?”

Tôi không biết âm thanh đó phát ra từ hướng nào, từ phòng ngủ hay nơi nào khác?

Tôi chạy vào bếp xem sao nhưng không thấy bóng má.

“Má ơi?”

Khi tôi gọi lần nữa thì phía ngoài tiền sảnh có tiếng đáp lại.

“Soichi…” Giọng thều thào khiếp sợ.

“Má sao thế?” Tôi vừa hỏi vừa chạy dọc hành lang.

Vừa thức giấc, đầu óc vẫn chưa thật tỉnh táo nhưng một linh cảm chẳng lành đang cuồn cuộn dâng lên.

Ở nền đất chỗ tiền sảnh, ngay bên cạnh con ma nơ canh, má đứng quay lưng về phía cánh cửa đang hé mở, sắc mặt bà tái nhợt nhìn tôi.

“Má sao vậy? Vừa nãy má hét rất to phải không?”

Má không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

“Có chuyện gì thế?”

“Con nhìn đi…” Má run run đáp, chỉ về phía sau lưng trong khi vẫn nhìn tôi.

“Ngoài cửa à?”

Chân đi xăng đan, tôi ngó ra ngoài.

Lại có thứ gì đó đặt bên ngoài tiền sảnh chăng? Trông má hoang mang khác thường, có lẽ không phải là hòn đá như mấy lần trước.

“Khoan đã, Soichi…” Tôi vừa dợm bước đi thì bị má nắm lấy tay áo kéo lại. Bà run rẩy, lắc đầu can ngăn, “Con đừng nhìn thì hơn.”

“Ngoài đó có thứ gì?” Tôi không nghe lời khuyên, vừa hỏi vừa nhìn ra phía ngoài. Một vật thể quái dị nằm trên lối đi màu xám.

“Á…” Tôi bật kêu khẽ, rồi đưa tay bưng miệng.

Con vật nhỏ nằm sõng soài, là xác một con mèo trắng.

“Thật quá quắt! Ai làm trò này thế?”

Lúc nãy má hét lên là phải. Con mèo chết rất thê thảm. Cái đầu nhỏ chưa bằng nắm tay của nó bị đập bẹp.

Chuyện xảy ra vào sớm thứ Bảy ngày 24 tháng Mười.

Hãy run sợ đi!

‘Máu’ bôi trên người ma nơ canh. Mảnh thủy tinh trong hòm thư. Những hòn đá ngoài tiền sảnh. Dây phanh xe đạp bị cắt. Xác mèo. Tất cả đều là sản phẩm của gã…

Để kẻ ấy phải sợ hãi. Để kẻ đang sống vô tư, quên đi tất cả ấy, phải nhận thức được tội lỗi của mình.

Vẫn chưa đủ.

Những thông điệp mà gã gửi đi vẫn chưa đủ khiến kẻ ấy hiểu ra thâm ý.

Kẻ ấy vẫn…

Hãy run sợ đi!

Gã lặp đi lặp lại như niệm chú.

Hãy run sợ đi! Rồi sau đó…

22

Không rõ kẻ nào có ác ý với tôi?

Tôi tạm thời suy nghĩ theo hướng những sự việc đó đều do một kẻ gây ra.

Đầu tiên là vụ ma nơ canh trong nhà kho. Sau đó, tôi đã cho sửa khóa cửa ngăn cách nhà chính và Lục Ảnh Trang, lắp thêm khóa vào cửa xưởng vẽ. Thủ phạm không thể vào nhà chính được nữa, nên hắn di chuyển địa bàn hoạt động ra ngoài.

Tiếp đó là chuyện mảnh thủy tinh trong hòm thư, mấy hòn đá trước tiền sảnh, cắt đứt phanh xe đạp, và xác con mèo bị đập bẹp đầu.

Ác ý đã quá đầy đủ và rõ ràng. Ác ý nhằm vào chúng tôi, không, là nhằm vào mình tôi.

Nhưng má cũng trở thành nạn nhân.

Tạm không tính chuyện hòn đá, người đầu tiên phát hiện ra xác con mèo là má. Không nghi ngờ gì nữa, bà là người bị tổn hại nhiều nhất.

Nếu thủ phạm là một và mục tiêu của kẻ đó (nam hoặc nữ) chỉ là tôi, thì má là người liên lụy.

Có kẻ nuôi ác ý với tôi.

Nhưng ác ý đó cụ thể là gì, mức độ đến đâu?

Quấy rối thôi, hay còn nhiều hơn thế?

Thực tế, tôi đã hai lần bị tổn thương về thể xác.

Nếu coi đứt tay vì mảnh thủy tinh là trò đùa thì chuyện đứt phanh nên coi là gì đây? Kể ra, trước khi đi xe đạp, kiểm tra qua loa là biết ngay, nhưng nếu sơ suất, rất có thể hậu quả sẽ không chỉ là sây sát.

Rốt cuộc là kẻ nào, tại sao hắn làm thế?

Tôi vắt óc suy nghĩ.

Có phải thủ phạm nằm trong mấy vị khách trọ Lục Ảnh Trang, Tsujii Yukihito, Kuratani Makoto, ông mù Kizugawa Shinjo, và vợ chồng quản lý Mizujiri Dokichi hay không?

Là kẻ nào, để làm gì?

Ác ý ngày càng lộ liễu. Nếu cứ mặc kệ, liệu hắn có làm tới không? Chủ tâm của hắn là gì đây?

Có thể nhận định luôn. Đó là…

Có kẻ đang muốn hại tôi.