← Quay lại trang sách

Chương 4 (tt)

23

“Có kẻ định hại cậu à?” Kakeba Hisashige từ từ vuốt ngược những sợi tóc rủ trước trán, nhìn vào miệng tôi. “Chuyện là thế nào? Tự dưng cậu nói thế khiến tôi giật mình đấy!”

Nói vậy thôi, chứ nét mặt cậu ta không hề sửng sốt. Tôi cảm thấy bất an, nhìn cốc nước rồi lại nhìn chiếc gạt tàn trên bàn.

“Gần đây có vài hiện tượng quái lạ xảy ra quanh tôi. Nghĩ thế nào thì kết luận vẫn chỉ có thể là như vậy.”

“Hiện tượng quái lạ?”

“Ừ! Trong khoảng một tháng qua.”

“Cậu cảm thấy có kẻ muốn hại mình?”

“Ừ.”

“Cậu thử kể xem nào?” Kakeba từ tốn nói, “Tôi sẽ không cho là chuyện đùa đâu!”

4 giờ rưỡi chiều thứ Tư ngày 28 tháng Mười tại quán cà phê Lai Mộng.

Tối qua, Kakeba gọi điện hỏi thăm tôi gần đây sống thế nào.

Thật đúng lúc, tôi đang mong mỏi được kể với ai đó những biến cố xảy ra với mình trong một tháng qua, để nghe ý kiến của họ.

Có kẻ muốn hại tôi.

Hắn đang nhắm vào tôi.

Tôi không thể nói với má như vậy, cũng không muốn giữ mãi trong lòng.

Tôi không biết nên làm thế nào, đi xin lời khuyên của ai. Xung quanh tôi chẳng có ai để tâm sự những chuyện như vậy. Muốn trải lòng với người bạn cũ vừa tái ngộ tháng trước nhưng lại ngại chủ động gọi cho cậu ta nên tối qua, nhận được điện thoại của Kakeba, tôi rất mừng.

Lúc đó, tôi không nói ngay rằng đang có việc cần trao đổi mà chỉ hẹn chiều mai gặp nhau. Tôi nhớ lần trước cậu ta có bảo muốn đến chơi nhà, nhưng tôi vẫn đề nghị gặp ở quán cà phê Lai Mộng.

Cho nên…

Nhân cơ hội này, tôi đã mở lòng kể lại chuyện có kẻ định hại tôi. Nhưng…

“Thế đấy…” Nghe xong các nét chính, Kakeba thở dài, hai tay đan nhau đặt trên bàn, hai ngón cái nhịp xuống mặt bàn. Tôi nhớ ra, đây là thói quen từ xưa của cậu ta.

“Thì ra là thế. Cậu cảm thấy rõ ràng có kẻ lăm le hại cậu.”

“Không đúng sao?”

“Nhưng, hãy thử suy nghĩ một cách thận trọng xem.”

“Thận trọng?”

“Đúng, thận trọng.” Kakeba gật đầu, vuốt tóc và nói. “Ví dụ, cậu giả thiết tất cả đều do một người gây ra, nhưng có đúng là thế không?”

“Cậu cho rằng không phải do một người gây ra à?”

“Chỉ là một khả năng nữa để cân nhắc thôi. Và nếu thế, điều cậu gọi là ác ý kia cũng sẽ thay đổi.”

“Như thế nào cơ?”

“Chuyện thứ nhất: ma nơ canh trong xưởng vẽ. Biết đâu ai đó xung quanh muốn trêu cậu mà thôi. Còn các chuyện kia, tôi cho rằng có thể giải thích theo hướng khác.”

“Hướng khác ư?”

“Hòn đá đặt trước cửa nhà là trò đùa của trẻ con. Mảnh thủy tinh trong hòm thư có lẽ là ngẫu nhiên. Ví dụ, người đưa báo lỡ đánh rơi tờ báo rồi nhặt lên thì kẹp luôn mảnh thủy tinh dưới đất vào.”

“Đâu thể như vậy được?”

Tôi định bảo rằng, lý do cậu ta đưa ra quá gượng ép, nhưng cậu ta đã nói tiếp luôn.

“Đừng sốt ruột. Cứ nghe tôi phân tích nốt.” Kakeba cầm điếu thuốc đang hút dở đưa lên miệng. “Còn phanh xe đạp, rất có thể không do ai gây ra cả, nó tự đứt.”

“Tự đứt?”

“Đâu phải không thể có khả năng đó? Máy móc chẳng tránh được lúc hỏng, phi thuyền vũ trụ còn bị rơi, xe đạp có thể tự nhiên hỏng phanh lắm chứ! Có gì lạ đâu. ”

“Nhưng…”

“Cậu nói là dây phanh bị cắt, cậu đã kiểm tra kĩ mặt cắt chưa?”

“Chưa.”

“Cậu vẫn để nguyên như khi bị đứt chứ?”

“Tôi đã đem đi sửa rồi.”

“Thế thì hết cách kiểm tra. Còn xác con mèo, biết đâu là trò khỉ của một gã say rượu, tất nhiên, hành vi đó rất tệ hại.”

“Kakeba, nhưng mà…”

“Tôi chỉ đặt vấn đề là có khả năng như thế thôi. Điều quan trọng là: giải thích khác nhau thì ý nghĩa sự việc cũng khác nhau. Cậu bảo có kẻ muốn hại cậu, nhưng cũng có thể giải thích theo hướng tích cực hơn. Tôi không hoàn toàn phủ định cách suy đoán của cậu, biết đâu như vậy mới đúng. Nói chung tôi lấy làm lo cho tình trạng của cậu hiện nay.”

“Lo cho tôi?”

“Vì cậu đang tiếp tục đi vào ngõ cụt.”

”… ”

“Kiểu như nhìn thấy ma ấy. Cậu cứ nghi ngờ lung tung thì dù không có chuyện gì, cậu cũng sẽ cho là có chuyện.”

“Cậu cảm thấy tôi hiện nay đang như thế à?”

“Tôi không dám chắc. Tuy nhiên, cậu nên thư thả nhìn nhận lại những chuyện đó thì hơn. Cậu nghĩ sao?”

“Nhưng…”

“Tôi hỏi cậu một vấn đề mấu chốt vậy.” Kakeba nhả khói thuốc lá, nhìn tôi. “Cậu có manh mối gì không? Cậu có biết ai hậm hực hoặc thù hận cậu không?”

“Chịu, không biết.” Tôi lắc đầu quầy quậy.

Lý do hận tôi ư? Lý do để hại tôi ư?

Không manh mối, tôi hoàn toàn không thể đoán được gì. Đúng lúc này…

Có một luồng điện rất nhẹ, tê tê, truyền dân từ gáy lên đỉnh đầu.

… Bầu trời…

Khung cảnh trước mắt tôi bắt đầu chầm chậm nghiêng ngả một cách kỳ quái.

… Bầu trời đỏ như máu…

… Những chùm hoa đỏ ối nở rộ…

Đỏ… Hoa bỉ ngạn?

… Mùa thu…

Lâu.

Lâu lắm rồi.

… Một bóng đen…

… Một đôi… đen…

Là cái gì thế?

… Hai sợi…

… Hòn đá…

Gì thế?

… Giống con mãng xà…

Khi nào?

M…

M… ẹ…

Đây là…

L…

Là…

“Này, Hiryu, Hiryu!”

Được gọi vài lần, cảm giác nghiêng ngả ấy cũng biến mất. Kakeba đang vươn người qua bàn với biểu cảm kỳ lạ trên khuôn mặt, còn hơn cả lo lắng.

“Xin lỗi cậu, tôi trót lơ đễnh.”

“Cậu khó chịu mệt mỏi à?”

“Không, không… Chỉ là đầu ốc tôi bỗng này ra những suy nghĩ kỳ quái.”

“Suy nghĩ kỳ quái?”

“Ừ! Và tôi cũng không hiểu nó là gì nữa.”

Tôi hoang mang châm điếu thuốc, rít một hơi dài rồi nhìn quanh với tâm trạng bất an.

Chúng tôi ngồi ở bàn cạnh cửa sổ. Không còn vị khách nào khác trong quán nhỏ tối mờ này. Chủ quán mà tôi đã quen mặt vẫn đứng bên quầy pha chế. Nhạc nền là tiếng đàn ghi ta với âm lượng vừa phải. (Nhớ thật… Simon & Garfunkel phải không nhỉ?)

Đó là một cảm giác rất khác thường.

Gì vậy nhỉ?

Cảm nhận thực tế bị sai lệch… Là ảo giác, hay ngủ mê giữa ban ngày?

Tôi không biết nữa. Cho đến giờ, tôi đã nhiều lần rơi vào tình trạng mơ hồ giống như vừa rồi.

Đương nhiên, phần lớn chỉ cực nhanh, thoáng qua trong khoảnh khắc. Một điểm nào đó nằm sâu trong nội tâm tôi xao động.

Chỉ có một lần xao động mạnh như vừa rồi. Đó là… Đúng thế, là trung tuần tháng trước. Cũng ngồi ở vị trí này, trong quán này và đang trò chuyện với Kakeba Hisashige.

Tại sao lại thế?

Đó là…

Chẳng lẽ, đó lại là một mảnh ký ức nằm sâu trong đáy lòng tôi?

“Trông cậu có vẻ rất mệt mỏi.”

Nghe Kakeba nói, tôi liền gật đầu.

“Tiện thể thì tôi nói lan man như thế. Tôi biết cậu sẽ cảm thấy bất an. Nhưng cậu đừng nên nghĩ ngợi nhiều. Nếu có chuyện quái dị nào xảy ra, cậu cứ gặp tôi trao đổi. Nếu cậu vẫn thấy lo lắng, thì tôi có người bạn làm ở Sở Cảnh sát Kyoto, tôi sẽ giúp cậu liên lạc với anh ta xem sao.”

“Không cần thiết đâu, chưa đến mức phải làm vậy mà!”

“Không có gì nghiêm trọng thì tốt. Cậu cứ suy nghĩ nhiều để rồi thần kinh ra đấy thì tôi cũng chẳng giúp được đâu, ngoài chuyên môn mà.” Kakeba cười hề hề. Chắc cậu ta định nói đùa cho vui. Nếu tôi không nhầm thì cậu ta từng nói mình theo chuyên ngành xã hội học ở trường đại học.

“Cảm ơn cậu.” Tôi cố nở nụ cười. Nói chuyện với cậu ấy khiến tâm trạng tôi nhẹ nhõm chút ít.

24

Ra khỏi quán Lai Mộng, tôi lập tức kéo Kakeba về nhà. Cậu ta từng bảo rất muốn đến chơi nhà tôi, nhất là tới xem Lục Ảnh Trang.

Chưa đến 6 giờ chiều.

Má đi tập đàn Shamisen vẫn chưa về.

Tôi dẫn Kakeba đi qua tiền sảnh vào nhà. Đúng như tôi dự đoán, cậu ta liền chú ý đến hình nhân đặt bên cửa.

“Chắc là tác phẩm của cha cậu phải không?”

Kakeba hào hứng ngắm nghía tấm thân trắng trẻo trần trụi của ma nơ canh. Lần trước gặp nhau, tôi đã kể với cậu ta về các hình nhân kỳ lạ của cha tôi.

Chúng tôi đi vào hành lang âm u, Kakeba đi sau, thỉnh thoảng dựng lại tò mò quan sát xung quanh hoặc ghé nhìn vào căn phòng đang để cửa mở.

“Vào đây!” Tôi mở ổ khóa cửa ngăn giữa nhà chính và Lục Ảnh Trang, giục Kakeba, “Cậu xỏ đôi dép đi trong nhà kia nhé.”

Hai chúng tôi sánh vai nhau bước trên hành lang vừa đột ngột đổi từ kiểu Nhật sang kiểu Tây, chỉ ngăn cách bằng một cánh cửa.

Chúng tôi đi qua căn phòng 1-C của nghiên cứu sinh

Kuratani Makoto, rồi bước đến trước cửa phòng 1-B hiện đang để không.

Ánh mắt của hình nhân đặt ở chỗ rẽ vẫn hướng từ cửa sổ hành lang ra sân (thực ra mặt cô ta trống trơn, làm gì có mắt). Kakeba kinh ngạc nhìn hình nhân không có nửa thân trên này.

“Hình nhân vừa nãy thiếu một tay thì phải?”

“Cậu sợ hả?”

“Ừ! Đúng là đáng sợ. Chẳng lẽ các hình nhân trong nhà này đều thế cả sao?”

“Đúng, đều thế cả.” Tôi gật đầu, rồi miêu tả đặc điểm của chúng cho cậu ta nghe.

Sáu hình nhân đều thiếu một bộ phận trên cơ thể: tay trái, tay phải, đầu, thân trên, thân dưới, hoặc chân trái.

“Nhưng…” Kakeba nói, cậu ta đi sau tôi, đang bước vào đại sảnh. “Tại sao cha cậu lại làm các tác phẩm không hoàn chỉnh như vậy?”

“Ai mà biết được!” Tôi dừng chân trước cầu thang dẫn lên tầng hai. “Chính tôi cũng cảm thấy rất kỳ quặc.”

“Chắc phải có dụng ý chứ nhỉ?”

“Sao cũng được, dù gì ông ấy cũng mất rồi!” Tôi cố giả bộ thờ ơ.

Kakeba nhìn lên trần đại sảnh chỗ giếng trời, như bỗng nhớ ra điều gì, liền hỏi, “Cậu có biết vụ thảm sát nhà Umezawa* xảy ra hồi trước Thế chiến 2 không?”

“Vụ thảm sát nhà Umezawa?”

“Án mạng kinh hoàng! Hình như xảy ra vào năm 1936 ở Tokyo. Có sáu phụ nữ bị giết, bị chặt xác, rồi lấy đâu, ngực, bụng, đùi, cẳng chân… đem đi mất.”

“…“

“Nghe nói hung thủ thu thập từ sáu thân thể các bộ phận tương ứng với các chòm sao, rồi ghép thành một cơ thể lý tưởng gọi là Azoth, nhưng thực tế thì…”

Tôi không thể nghe những chuyện tầm phào, rồ dại vô nhân tính như thế.

Tôi khẽ lắc đầu, nói với cậu ta, “Cậu muốn lên xem tầng hai không?”

Sau khi nhìn ngó một lượt tầng hai Lục Ảnh Trang, tôi dẫn Kakeba tới xem xưởng vẽ theo yêu cầu của cậu ta.

Nghênh đón cậu ta là hình nhân không đầu đứng ở cuối lối đi.

Dừng lại trước cửa xưởng vẽ, nhìn thấy ổ khóa treo ở cửa, cậu ta xoa xoa khuôn mặt trắng trẻo của mình, nói, “Thì ra là thế… Sau khi xảy ra chuyện kia thì cậu khóa béng cửa này lại hả?”

Tôi im lặng gật đầu rồi rút chùm chìa khóa ra.

“Ta vào đi! Có điều trong này hơi bề bộn.”

Bước vào nhà kho, Kakeba lập tức nhìn thấy chiếc ghế bập bênh.

“Ma nơ canh bôi màu đỏ ngồi trên cái ghế kia à?”

“Đúng vậy!” Tôi vừa trả lời vừa đi vào giữa căn phòng ngồi lên cái ghế tròn đặt trước giá vẽ.

“Ma nơ canh ấy đâu?”

“Nó nhòe nhoẹt thuốc vẽ sơn dầu. Cứ như có máu chảy ra từ ngực vậy, trông kinh lắm, nên tôi đã vứt đi rồi!”

“Thế à? Các ma nơ canh khác ở chỗ kia à?” Kakeba nhìn đám hình nhân bị che vải trắng đặt ở góc phòng. “Cho tôi xem được không?”

“Được!”

Cậu ta vén tấm vải lên, hào hứng nhìn các hình nhân kỳ quái đủ kiểu, thậm chí thử sờ vào làn da của chúng.

“Chà chà…” Kakeba kêu lên kinh ngạc, ngoảnh nhìn tôi. “Tôi cứ tưởng các ma nơ canh cũng làm bằng sáp giống như tượng người sáp. Đám này không phải nhỉ?”

“Nghe nói, ma nơ canh nhập về vào thời kỳ Taisho* đúng là làm bằng sáp, ngày nay thì làm bằng nhựa cứng FRP. Có lẽ cha tôi từng thử dùng nhiều loại nguyên liệu.”

“Đều rỗng thân thì phải?” Kakeba thử nhấc một hình nhân lên. “Không ngờ nó nhẹ thế.”

“Nếu là ma nơ canh thông thường thì còn nhẹ hơn nữa. Vì người ta chỉ chế tạo với độ dày hai, ba milimet là cùng.”

Tôi biết chút ít kiến thức đó nhờ đọc tài liệu cha tôi để trên giá. Hầu như không có sách viết hoàn chỉnh về chế tạo ma nơ canh, mấy thứ cha tôi để lại phần lớn chỉ là ghi chép lẻ tẻ hoặc tài liệu của các xưởng chế tạo mà thôi.

Kakeba Hisashige đứng cạnh mấy hình nhân ở góc phòng, hỏi đủ thứ về chúng. Khi tôi đang trả lời thì ngoài cửa chợt có tiếng gọi. “Soichi?”

Là má. Có vẻ bà đã về nhà sau buổi tập đàn Shamisen.

“Soichi! Có khách đến chơi à?”

25

Kakeba đến chơi nhà tôi hôm trước, thì hôm sau xảy ra một chuyện.

Tôi thức dậy tầm 10 giờ sáng. Kể từ lúc đó, tôi cứ có một linh tính không hay. Có lẽ là tại cảm giác kỳ lạ khi choàng tỉnh nửa chừng vào đêm hôm trước.

Có người đang ẩn náu trong nhà này. Chuyển động đó, hơi thở đó…

Dù là tiếng động của ai phát ra từ Lục Ảnh Trang, dù kẻ đó nuôi ác ý với tôi thì hắn cũng không thể tự mở cánh cửa ngăn cách hai khu nhà để sang bên này. Tôi đã nhiều lần an ủi mình như thế rồi cố chìm vào giấc ngủ.

Dẫu Kakeba đã nói vậy, tôi vẫn cảm thấy chưa yên lòng.

Dĩ nhiên, tôi hiểu rõ, tất cả đều do ý nghĩ trong đầu ta. Cậu ta muốn khuyên tôi đừng nên nghi hoặc vớ vẩn kẻo sẽ tồn hại tâm lý. Nhưng ngoại trừ sự việc trong nhà kho, Kakeba đều giải thích mọi chuyện do ‘ngẫu nhiên’ hoặc ‘chỉ là trò đùa’. Nói thế, e rằng quá khiên cưỡng.

Tôi đồng ý rằng, chưa chắc đã do một người gây ra. Nhưng…

Vẫn còn một chuyện khiến tôi băn khoăn mãi.

Hôm qua, lúc ngồi với cậu ta ở quán cà phê, tôi đột nhiên chao đảo mất thăng bằng một cách kỳ lạ. Không biết đó là chuyện gì?

Dù đã không ít lần trải qua cảm giác ấy, nhưng hôm qua, hình như nó xuất hiện cùng một câu hỏi của cậu ta rằng có biết kẻ nào đang định hãm hại tôi không?

Giả sử, trạng thái mất thăng bằng ấy chính là một mảnh ký ức vẫn nằm im trong tôi bỗng nhiên trỗi dậy sau khi cậu ta nêu ra câu hỏi, thế thì mảnh ký ức đó liên quan gì đến sự thật là có kẻ đang muốn hại tôi?

11 giờ trưa.

Má chuẩn bị bữa trưa. Gần đây, tôi ăn uống rất kém nhưng vẫn cố gắp thêm vài đũa để má bớt lo lắng.

“Hôm qua, má thực sự kinh ngạc đấy!” Má hào hứng nói. “Cứ tưởng khách lạ, hóa ra là Kakeba Hisashige. Hồi con học trung học, cậu ấy đã đến chơi nhà ta mấy lần, đúng không? Nay cả hai gặp lại nhau ở Kyoto, thật là trùng hợp!”

Bà mừng vì tôi gặp lại bạn thân cũ, đứa con cô độc của bà sẽ có người cùng trang lứa để thổ lộ tâm tình, chắc bà cũng thấy yên tâm hơn.

Đầu giờ chiều.

Tôi xách phích nước nóng để pha cà phê và tới xưởng vẽ. Tôi định sẽ vẽ từ giờ đến lúc sẩm tối, hoàn thành bức tranh lâu nay vẫn còn dang dở.

Đứng trước hai cánh cửa nặng nề, tôi đặt phích nước xuống rồi sờ túi quần lấy chìa khóa. Ổ khóa treo trên cửa vẫn rất bình thường.

Nhưng lúc tôi mở cửa ra, bước vào lần tìm công tắc…

Tôi kinh ngạc, mắt trợn tròn.

“Sao lại thế này…”

Tại sao lại có chuyện này?!

Cửa vẫn khóa ngoài, hai chìa (kể cả chìa sơ cua) tôi vẫn giữ. Chỉ có thể ra vào phòng này qua một cửa duy nhất. Phía trên tường, gần trần nhà, có vài lỗ thông gió và lấy ánh sáng, đường kính chỉ khoảng 30-40 centimet, được lắp lưới kim loại.

Có thể nói, từ tối qua đến giờ không có ai ra vào phòng này. Thế mà…

Về cảnh tượng trong phòng, nếu nói là “thê thảm“ cũng không quá lời.

Toàn bộ các hình nhân xếp ở góc đều bị lôi ra giữa phòng. Đủ loại hình thù: thiếu hai chân, thiếu hai tay, không có nửa người dưới, không đầu, có cô chỉ còn phần mặt trống trơn… Các hình nhân, nào nằm ngửa, nào nằm sấp, đổ ngã chồng chéo lên nhau. Hệt như sự hỗn độn khi một đứa trẻ hung tợn tự tay phá hủy tòa thành nó vừa tạo ra từ các khối xếp hình.

Đáng sợ hơn nữa… các hình nhân đều bị bôi màu vô cùng khủng khiếp! Làn da trắng mịn của chúng giờ đã đỏ lòm.

Các hình nhân ngổn ngang tạo nên cảnh tượng như ở địa ngục a tì! Toàn thân họ nhuốm máu, cực kỳ đau khổ. Họ đang rên rỉ khóc than trong căn phòng u ám này.

Tôi đứng đờ ra một lúc lâu, không biết nên làm gì. Đúng lúc này, cảnh tượng trước mắt bỏng trở nên hỗn loạn, một âm thanh vang lên từ sâu thâm đáy lòng. … Mẹ… mẹ ơi…

… Mẹ đâu rồi?

… Mẹ đang ở đâu?

Đó là gì vậy?

Ôi! Thực ra là cái gì?

Dù sao, tôi cũng không thể không tiếp tục tin rằng: Có kẻ đang rắp tâm hãm hại tôi.