Chương 5 Tháng mười một
26
Thủ phạm đã vào xưởng vẽ bằng cách nào?
Từ sau sự việc đó, tôi suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không thế đưa ra câu trả lời chính xác.
Cửa chắc chắn đã được khóa. Ngay cả dấu vết chốt kim loại bị cạy ra cũng không có.
Tôi cũng nghĩ đến một khả năng khác, phải chăng, hung thủ đã tháo rời bản lề? Tuy nhiên, cánh cửa dày bằng gỗ trát thạch cao ấy lại khá nặng. Chắc chắn hung thì không thể thực hiện điều đó một cách dễ dàng. Hơn nữa tôi đã xem xét kỹ, ngay cả dấu vết tháo lắp cũng không có.
Tôi vào phòng chứa đồ lấy thang gấp, leo lên lên kiểm tra mấy lỗ thông gió sát mái nhà, tuy nhiên, chẳng có gì bất thường cả. Lưới kim loại được bắt vít kiên cố từ bên trong. Giả dụ có mở vít ra thì người lớn cũng không thể chui vào lọt.
Tóm lại, xưởng vẽ vẫn ở trạng thái hoàn toàn khép kín.
Tiếp đó, tôi kiểm tra lại khóa cửa ngăn cách nhà chính và Lục Ảnh Trang. Nếu không có chìa thì khóa cửa này phải vặn nắm đấm từ phía nhà chính mới mở được. Không có dấu hiệu gì bất thường.
Có thể nói, đây là hai căn phòng kín.
Không ai có thể lẻn vào nhà chính.
Chắc chắn cũng chẳng ai lẻn vào được xưởng vẽ nằm trong nhà chính.
Nhưng thực tế, có kẻ đã vào đó. Từ khi tôi rời xưởng vẽ vào tối hôm trước tới khi tôi mở lại cửa lúc quá trưa nay, có kẻ đã bày trò với đám ma nơ canh.
Rốt cuộc, hắn (hay ả) đã đột nhập thế nào?
Bình tĩnh suy nghĩ lại, tôi cho rằng, muốn khám phá bí mật, phải chú ý đến hai chữ ‘chìa khóa’.
Trước hết là chìa khóa nhà chính, cũng là căn phòng kín phía ngoài.
Tôi đã ướm hỏi má về việc khóa cửa nhà đêm hôm trước. Bà nói không cứ cửa chính, mà cả cửa sổ và cửa hành lang cũng đều được khóa đầy đủ, sáng hôm sau cũng không thấy có hiện tượng gì bất thường. Tôi đã đích thân xem xét toàn bộ cửa lớn cửa nhỏ và cửa sổ trong nhà, đều không thấy có dấu vết cạy phá hay hư hại.
Ở nhà chính có ba cửa lắp ổ khóa kiểu mở được cả từ bên ngoài miễn là có chìa, gồm: cửa chính, cửa phụ ở bếp và cửa nối thông sang Lục Ảnh Trang.
Tôi và má đều có bộ chìa khóa ba cửa này.
Dù biết má sẽ ngạc nhiên, nhưng tôi cứ hỏi, “Má hay để chìa khóa ở đâu ạ?”, “Gần đây có bị thất lạc không?”
Bà trả lời, “Để trong túi xách,” và “Chưa từng thất lạc.” Cũng như má, tôi luôn mang chìa theo người hoặc đề ngay bên cạnh và chưa bị mất bao giờ. Cả chùm chìa sơ cua cũng thế, vẫn còn nguyên trong ngăn kéo tủ bếp và không hề có dấu hiệu đụng chạm đáng ngờ.
Thế thì thủ phạm đã vào nhà chính bằng cách nào? Hay nhân lúc má và tôi không để ý hắn đã đánh một chùm chìa khác? Thao tác quá dễ dàng miễn là có mẫu. Nhưng hắn kiếm đâu ra cơ hội để lấy mẫu chứ?
Phải chăng, hắn đã dùng chính lỗ tra chìa khóa để đánh chìa mới, ví dụ, dùng sáp hoặc vật liệu gì đó nhét vào để lấy mẫu?
À…
Tôi nhận ra một điều.
Nếu như điểm mấu chốt là chìa khóa, thì có ngay đối tượng khả nghi. Đương nhiên, ý tôi là vợ chồng quản lý Mizujiri.
Họ sống và lo việc quản lý Lục Ảnh Trang từ trước khi má con tôi chuyển về đây. Nghe nói bà vợ còn chăm sóc sinh hoạt của cha tôi nữa. Chắc chắn là họ có chìa khóa nhà chính. Trước khi trao trả cho chúng tôi mà đặt làm một bộ sơ cua thì dễ như trở bàn tay.
Bà vợ là Kine, còn khá khỏe khoắn minh mẫn, hay giúp đỡ mọi người, ông chồng là ông già gù Dokichi. Thật khó tưởng tượng một trong hai người, hoặc cả hai, lại là thủ phạm của tất cả những chuyện này. Dù sao, lưu ý một chút vẫn hơn.
Vậy là thủ phạm có trong tay chìa khóa nhà chính.
Cứ cho là thế đi, vấn đề tiếp theo là, xưởng vẽ thì sao?
Ổ khóa xưởng vẽ có hai chìa, đều do tôi giữ. Móc cùng bộ chìa nhà chính thành một chùm.
Bởi vậy, về cơ bản, đến má còn chẳng mở được nên có thể loại trừ khả năng bị lấy trộm rồi đem đi đánh chìa khác.
Thế thì…
Chỉ còn lại hai khả năng.
Một là lợi dụng lỗ khóa để làm chìa mới. Hai là ngay đêm hôm đó, thủ phạm đã nhân lúc tôi ngủ say, lẻn vào phòng tôi lấy trộm cả chùm chìa khóa đặt bên gối.
Tạm chưa xét đến tính khả thi của khả năng thứ nhất, tôi cực kỳ nghi ngờ khả năng thứ hai. Gần đây, thần kinh tôi bỗng rất nhạy bén, giả dụ như đang ngủ mà có kẻ lẻn vào phòng mình, chắc chắn tôi sẽ nhận ra. Hay là… kẻ đó có bản lĩnh ẩn thân như Ninja?
Tôi tính hết mọi đường nhưng cuối cùng cũng chỉ suy ra được vài khả năng như vậy. Suýt nữa tôi đem bàn với má, song vì quá rối trí nên lại thôi.
Tóm lại, tôi phải để ý tới khóa cửa suốt ngày đêm mới được. Có lẽ, các cửa chính, cửa sau và cửa thông sang Lục Ảnh Trang đều phải quàng thêm sợi dây xích hoặc lấp thêm khóa bí mật.
Ngoài ra, tôi cần thay hẳn ổ khóa xưởng vẽ. Đúng thế! Tôi ra phố mua ổ khóa mới, lúc trả tiền, tôi hỏi họ về khả năng lợi dụng rãnh tra chìa để đánh được chìa mới.
“Một số loại khóa có thể làm thế được!” Nhân viên bán hàng trả lời. “Nhưng vì sợ có người sử dụng với ý đồ không tốt nên nếu không phải khách hàng cực kỳ đáng tin thì chúng tôi không nhận làm.”
Đêm khuya. Trong phòng.
Ngồi trên chiếc ghế giá lạnh, chìm trong sự tĩnh mịch đến nghẹt thở.
… Hãy run sợ đi!
Gã cầm bút lên.
Run sợ đi!
Chắc kẻ đó đã bắt đầu nhận ra…
Sự thù địch khủng khiếp đang hướng vào mình, và cả ý nghĩa ẩn giấu dâng sau nữa.
Run sợ đi. Rồi…
Gã cầm bút bằng tay trái.
Nhớ lại đi!
27
Bước vào tháng Mười một, Kyoto đột nhiên trở lạnh. Cứ như thể mùa thu vừa đi qua, mùa đông đã đến ngay lập tức.
Sáng và đêm đặc biệt lạnh. Sống trong một ngôi nhà kiến trúc Nhật Bản kiểu cổ thậm chí còn lạnh hơn. Gió tràn xuống từ núi càng lúc càng giá buốt. Tôi và má đều sợ rét, nên đã chuẩn bị sẵn sàng để đón mùa đông đầu tiên ở thành phố này rồi.
Thứ Ba, ngày mùng 10 tháng Mười một.
Sẩm tối, tôi vẫn đến quán Lai Mộng như mọi khi, nhưng sau lần gặp Kakeba hôm nọ, tôi không thấy bóng dáng cậu ta đâu nữa. Tôi đã vài lần rút danh thiếp của cậu ta, định gọi điện kể về chuyện xảy ra đêm hôm nọ nhưng cuối cùng lại từ bỏ.
Tôi không thích việc gọi điện thoại.
Rất lâu về trước, tôi đã hơi khó chịu về cách thức liên lạc chỉ nghe được giọng nói nhưng không nhìn thấy người này. Tôi cũng không ưa tiếng chuông bỗng dưng réo vang bất chấp ta đang làm gì hoặc tâm trạng ra sao. Hơn nữa, cũng vì danh thiếp của cậu ta chỉ ghi số điện thoại tổng đài Đại học K. Đối với tôi, trao đổi qua tổng đài chẳng khác gì hành xác.
Tôi cũng nghĩ đến việc nhờ chủ quán Lai Mộng liên lạc với cậu ta, nhưng rồi lại thôi.
6 giờ chiều.
Tôi về đến nhà. Hình như má đang tiếp khách trong phòng riêng. Sau cánh cửa kéo vọng ra giọng bà và giọng trầm thấp của một người đàn ông.
“Con về đấy à?” Má gọi vọng ra.
Tiếp đó là giọng nam giới, “Cậu nhà ta đã về phải không?”
Tôi đoán là ông già Mizujiri, nhưng nghe kỹ lại không giống lắm.
“Nhà có khách hả má?” Tôi vừa hỏi vừa bước tới gian phòng nhỏ bên trái tiền sảnh, cũng là phòng má. “Con vào được không?”
“Vào đi!” Má đáp.
Tôi gạt cánh cửa bước vào thì thấy má đang nằm trên chăn, bà đã cởi bộ Kimono, chỉ mặc đồ trắng bên trong. Tôi bỗng lúng túng ngượng nghịu.
“Thật làm phiền cả nhà.” Người đàn ông nói. Ông ta mặc áo khoác trắng rộng như bác sĩ, quỳ gối rất nghiêm chỉnh cạnh má. Ông là Kizugawa Shinjo, làm nghề mát xa.
À, phái rồi, má từng than vãn gần đây thấy người đau ê ẩm nên định mời ông Kizugawa sang mát xa cho.
“Chào… chào bác!”
“Má mời mãi mới đưa được bác ấy đến giúp đấy.” Má hơi nhổm dậy. Phía sau bà là lò sưởi đốt dầu hỏa đang sáng hồng, được lấy từ phòng chứa đồ.
“Thầy mát xa chuyên nghiệp có khác, tôi thấy dễ chịu hẳn.”
“Các cơ của bà bị cứng lại đấy mà…” Ông ta nói qua cặp kính râm thường trực trên mặt, “Khi nào cần, bà cứ gọi tôi.”
“Vâng. Hôm nay dừng ở đây à?”
“Không. Hôm nay tôi không đi làm buổi tối, nhưng cậu nhà đã về, bà còn phải chuẩn bị cơm nước…”
“Không sao ạ!” Tôi rời mắt khỏi má, “Con chưa đói.”
“Bác Kizugawa, vậy nhờ bác giúp tôi một lúc nữa vậy.” Nói đoạn, má nằm sấp xuống nệm. Nhưng một lần nữa, bà lại nhỏm dậy nhìn tôi. “Đúng rồi, Soichi…”
“Sao ạ?”
“Có thư của con. Má đặt trên bàn phòng khách ấy.”
“Thư ạ?”
“Ừ! Chữ viết xiên xẹo, chẳng rõ thư của ai…”
Kể từ sau vụ mảnh thủy tinh, tôi bỏ luôn thói quen sáng sáng kiểm tra hòm thư trước cửa nhà. Nhưng…
Má nói ‘chẳng rõ thư của ai’ tức là phong bì không đề tên người gửi chăng?
Má lại nằm xuống, Kizugawa lập tức đưa tay xoa nắn hai vai trần của má, cứ như đôi mắt khiếm thị phía sau cặp kính râm có thể bắt lấy từng cử chỉ.
Tôi đóng cửa lại. Bỗng nhiên…
Lẽ nào ông ta không phải người mù?
Ý nghĩ này lướt qua đầu tôi.
28
Tôi ra phòng khách, thấy bức thư đặt trên bàn, là phong bì thông dụng màu trắng bán ở bất cứ đâu.
Tôi hồi hộp nhìn chữ viết bên ngoài.
Địa chỉ nhà và tên người nhận được viết theo hàng dọc. Quả thật thấy đề: Gửi Hiryu Soichi.
Chữ được viết bằng bút chuyên dụng để ký, ngoằn ngoèo như con sâu, nét choãi sang bên. Lúc nãy, má bảo ‘chữ viết xiên xẹo’ nhưng tôi nhìn thế nào cũng ra người gửi cố tình viết kiểu này. Chắc là dùng tay trái hoặc cầm đuôi bút để viết.
Muốn che giấu nét chữ thật của mình chăng?
Nghĩ vậy, tôi lật phong bì lại thì quả nhiên không thấy tên người gửi. Tôi đã lờ mờ đoán được phong bì này do kẻ nào gửi tới và nội dung bên trong là gì.
Tôi run run liếc quanh vì có cảm giác ai đó đang nhìn mình chằm chằm.
Căn phòng rộng tám chiếu sáng trưng dưới ánh đèn, không thể còn ai khác. Qua cánh cửa kính sát hành lang treo rèm xanh thẫm, có thể nhận ra màn đêm đã buông.
Ra khỏi phòng, tôi bước vội gần như chạy về xưởng vẽ.
Thư nặc danh, chữ viết cũng cố ý đánh lạc hướng…
Tôi mở ổ khóa mới thay, đẩy một bên cánh cửa. Sau khi bật đèn và xác định rõ căn phòng không có hiện tượng gì khác thường, tôi cảm thấy như mình đã trốn thoát được kẻ bám theo, liền bước vào rồi lập tức cài then cửa lại.
Thư nặc danh…
Tôi ngồi xuống chiếc bàn kê ở cuối phòng và đặt bức thư lên.
Dấu bưu điện là ngày mùng 9 tháng Mười một, tên bưu điện đề Sakyo, cũng tức là bức thư được gửi đi vào ngày hôm qua ở ngay khu vực này.
Tôi hút liền ba điếu thuốc, vẫn chưa đủ can đảm mở thư ra đọc.
Thư nặc danh…
Châm điếu thuốc thứ tư, tôi quyết định mở phong bì.
Bên trong chỉ có một tờ giấy.
Giấy mỏng viết thư, cỡ B5, dòng kẻ dọc. Vẫn là kiểu chữ ngoằn ngoèo như ngoài phong bì.
Nhớ lại đi, nhớ lại những tội lỗi! Nhớ lại những hành vi xấu xa! Hãy nhớ lại đi! Rồi chờ đấy. Sớm thôi, tao sẽ cho mày thanh thản.
“Cái này…”
Giọng tôi bỗng run lên trong vô thức. Tôi như mê muội, cứ thế nhìn chằm chằm vào bức thư, nhìn rất lâu.
Lời lẽ tuy không thật cụ thể nhưng đây rõ ràng là một bức thư hăm dọa… Không, là thư cảnh cáo!
Có kẻ căm hận tôi. Tôi đang bị người khác nhắm vào. Đúng là như vậy!
Hai vụ tắm máu ma nơ canh trong xưởng vẽ, mảnh thủy tinh cứa đứt ngón tay, những hòn đá đặt ngoài tiền sảnh, phanh xe đạp bị cắt đứt, con mèo chết bẹp đầu… Quả nhiên là hành vi của cùng một người. E rằng tất cả loạt sự kiện đó đều nhắm vào tôi.
Giai đoạn ‘ác ý’ đã kết thúc, bức thư này là dấu mốc chuyển sang giai đoạn hai.
Nhưng, lý do là gì cơ chứ?
Tôi đã tự hỏi mình rất nhiều lần.
Là ai, và vì sao?
Bức thư trên tay tôi rơi xuống mặt bàn.
Tôi bỗng thấy lạnh toát. Cái lạnh lan khắp toàn thân khiến tôi rùng mình, tôi bước về phía lò sưởi đốt dầu hỏa đặt giữa phòng.
Sau mấy tiếng lạch cạch, ngọn lửa được thắp lên. Tôi hơ hai bàn tay cho ấm và sợ hãi nhìn quanh, giống như lúc nãy ở trong phòng khách.
Rải rác khắp nơi là dụng cụ vẽ, tranh dở dang, cả những bức đã hoàn thành. Đám ma nơ canh bị bôi máu đỏ chất đống trong góc phòng và phủ vải trắng lên vì tạm thời tôi không biết vứt chúng đi đâu.
Ô thoáng trên cao. Màn đêm đen kịt. Tôi có thể cảm nhận được ánh nhìn của kẻ hăm dọa mình trong đêm tối thảm sâu. Tiếng cười vô thanh của hắn đang vang vọng trong không gian tĩnh mịch.
Hắn nói, “Nhớ lại đi, nhớ lại những tội lỗi!”
Tội lỗi mà hắn nói là gì?
Tội lỗi của tôi thực ra là gì?
… Hai sợi…
… Kéo dài ra vô tận…
Gì thế?
… Bóng đen, hai cái…
Tôi cảm thấy sau gáy tê tê. Một chỗ nào đó sâu trong lòng tôi bắt đầu xao động.
…Lại thế rồi!
Nố muốn tôi nhìn thấy thứ gì đó, nó muốn mách bảo tôi điều gì đó.
Lòng tôi chộn rộn không yên, những hình ảnh trước mắt càng thêm hỗn loạn, tiếp theo…
… Trẻ con…
Có một đứa bé.
Đứa bé đó là tôi ư?
… Những khóm hoa đỏ thắm…
… Đung đưa theo giỏ…
Đó là đâu?
… Hai vệt đen…
Màu đen, hai cái…
… Uỳnh…
… Uỳnh… uỳnh…
… Giống như con rắn khổng lồ…
… Con rắn?
… Hình như… có một thi thể…
… Mẹ… Mẹ ơi…
… Mẹ…
A…!
… Mẹ ơi!
Anh…!
“Dừng lại!” Tôi bất thần hét lên.
Những phong cảnh xa xưa. Âm thanh xa xưa, giọng nói xa xưa… Sự cắn rứt trong ký ức… là đây phải không?
Tuy không thể nắm bắt được hoàn chỉnh nhưng phải chăng đây là ‘tội lỗi’ của tôi? ‘Hành vi xấu xa’ của tôi? Đây là thứ hắn đã nhắc tôi ‘Hãy nhớ lại đi’ sao?
“Sớm thôi, tao sẽ cho mày thanh thản.”
Hắn đã nói thế.
‘Tao sẽ cho mày thanh thản’ nghĩa là gì? Quá sức rõ ràng.
Kẻ gửi thư đang nhắm đến mạng sống của tôi, bởi ‘tội lỗi’ và những ‘hành vi xấu xa’ mà tôi gây ra. Ý hắn là “Tao sẽ giết mày.”
Cơn quay cuồng và buồn nôn cùng lúc tấn công tôi.
Không thế chịu đựng nổi, tôi rời khói lò sưởi, lảo đảo như sắp ngã, ngồi phịch xuống chiếc ghế kê sát bàn.
… Mình sẽ bị giết!
Tôi, sẽ bị hắn giết chết!
Chữ ‘chết’ đã mở toang hố sâu đen ngòm trong lòng tôi. Tôi kinh hãi run rẩy nhìn xuống, sau đó… sau đó bị mùi hôi thối của sự hủy diệt xộc lên làm cho chóng mặt. Hai chân bủn rủn, đầu nặng như chì, tôi lảo đảo ngã xuống đâm đầu vào đó.
Vừa nhìn lên bầu trời, tôi vừa cố gắng vùng vẫy chân tay.
… Soichi!
Ánh sáng yếu ớt của thế giới hiện thực hóa thành vô số ánh vàng buông xuống, nhẹ nhàng bao quanh người tôi, cố kéo tôi khỏi vực sâu.
Soichi…
Từ phía trên, một đôi mắt đang chăm chú nhìn khuôn mặt đờ đẫn của tôi.
Soichi…
Đó là má Sawako, mẹ nuôi của tôi. Ánh mát sáng và đầy sức sống không giống mắt một người đàn bà đã góa chồng hơn chục năm trời. Nhưng…
Đúng thế! Nhưng, tôi biết bà đã già đi, tôi biết nỗi buồn của bà. Ở đó, chắc chắn có những tiếng thở dài khô khốc mệt mỏi vì chán chường, vì cuộc sống.
Chính bởi thế bà mới thương yêu tôi như thế này.
Bà đã dành hết tình thương cho đứa con đầu thai là tôi. Thứ tình cảm mù quáng ấy là nguồn sống của bà. Có như vậy bà mới sống tiếp được. Chính vì thế…
Tôi…
Tôi không thể bị giết.
Tôi lại cầm bức thư trên bàn lên, bằng sức mạnh vừa trỗi dậy, tôi xé nó làm đôi.
Dù không biết ai định giết tôi, và lý do là gì, nhưng tôi không thể ngồi yên chờ chết!
Lúc này, ở góc nhà bỗng có tiếng “Reng…” Một loạt tiếng chuông vang lên “Reng reng reng…”
Rất khẽ. Nhưng cũng đủ để tôi, kẻ đang căng thẳng tột độ, đứng bật dậy khỏi ghế.
Tiếng chuông điện thoại.
Chiếc điện thoại bàn màu đen kiểu quay số này được đặt trong xưởng vẽ từ trước khi chúng tôi chuyển tới. Nó lắp chung đường dây với điện thoại ở nhà chính. Tôi hiếm khi dùng đến nhưng nhờ người ngắt dây cất đi thì phiền phức quá nên cứ để vậy. Tôi cũng đã chỉnh âm lượng chuông xuống mức nhỏ nhất và phủ một tấm chăn lên.
Sau vài lần đổ chuông thì nó im bặt. Chắc má đang ở nhà chính đã nhấc ống nghe.
Chỉ lát sau.
“Soichi!” Má gọi, “Soichi, con có điện thoại, Kakeba gọi đấy!”