Chương 5 (tt)
29
“Tôi vẫn cảm thấy không yên tâm về những điều cậu nói mấy hôm trước. Sau đó không xảy ra chuyện gì nữa chứ?” Kakeba Hisashige hỏi.
Tôi như kẻ chết đuối vớ được cọc.
Có thế coi bức thư nặc danh, mù mờ kia là lời ‘đe dọa giết người’. Tôi hoàn toàn bất lực không thể giải quyết nổi, nhưng tôi cũng không muốn bàn bạc với má. Kể cả nói đùa rằng có kẻ định ám hại tôi, bà cũng lập tức hoảng loạn mất.
Qua điện thoại, tôi chỉ nói với Kakeba rằng sự việc có diễn tiến, đầu giờ chiều mai, ngày 11, tôi sẽ tới gặp cậu ấy.
Trường Đại học K của Kakeba nằm ở khu vực gọi là Bách Vạn Biến. Nó ở góc Đông Nam của giao lộ giữa con đường Imadegawa hướng Đông Tây và đường Higashioji hướng Bắc Nam. Khuôn viên trường rất rộng. Từ nhà tôi đi bộ sang mất ba bốn mươi phút, đi xe buýt cũng mất gần mười phút.
Tôi hòa trong đám sinh viên bước vào cổng trường, rồi đi theo chỉ dẫn Kakeba đã nói qua điện thoại, tìm đến tòa nhà khoa Văn, nơi cậu ta làm việc.
Tôả nhanh chóng tìm thấy tòa nhà bốn tầng hình chữ u, mặt ốp đá theo lối cổ điển rất đường bệ trang trọng.
Nó càng uy nghi nổi bật giữa những âm thanh huyên náo của đám sinh viên.
Tôi khép nép bước vào, hơi cúi đầu đi giữa đông đảo sinh viên và thầy giáo rồi tiến tới cầu thang mờ tối để lên tầng bốn.
Dừng chân trước cửa phòng đang tìm, tôi rút bàn tay đang thọc sâu trong túi áo ra, gõ cánh cửa gỗ màu đen. Ngay lập tức…
“Vâng. Xin mời vào!” Ngoài dự liệu, từ bên trong vang lên giọng nữ lanh lảnh êm ái.
Tôi giật mình nhìn lại tấm biển kim loại gắn trên cửa: Phòng nghiên cứu Chuyên ngành Xã hội học.
Đúng là phòng này, hôm qua Kakeba đã nói với tôi. Tôi còn nhớ tấm danh thiếp cậu ta đưa tôi hồi nọ cũng viết hàng chữ này.
“Mời vào!” Vẫn giọng nữ đó.
Tôi dứt khoát xoay nắm cửa tiến vào.
Đó là căn phòng hình chữ nhật khá sâu. Ngay gần cửa là chiếc bàn bầu dục cỡ lớn, kiểu bàn hội nghị, xung quanh kê ghế có tay vịn, bàn ghế choán hết hai phần ba không gian. Một cô gái trẻ vóc người nhỏ nhân mặc áo len màu tím tử đinh hương đang ngồi một trong những chiếc ghế đó, máy đánh chữ đặt trước mặt.
“Xin hỏi, trợ giảng Kakeba có ở đây không?” Tôi rụt rè hỏi.
Cô gái mỉm cười nhìn vào phía trong và nói, “Anh Kakeba, anh có khách này!”
Tôi nhìn về phía đó, trước chiếc bàn kê sát cửa sổ Kakeba đang ngồi ngủ gật, mặt gục lên quyển sách dày cộp mở bên trên.
“Anh Kakeba!” Cô gái lại gọi.
Lúc này, cậu ta mới rung vai choàng tỉnh, đôi mắt nhỏ lập tức đảo tròn nhìn sang.
“À, hoan nghênh cậu!”
“Xin lỗi, đã làm phiền cậu nghỉ ngơi.”
“Ừm… Không sao đâu!”
Hẳn cậu ta đã nhận ra tôi đang liếc nhìn cô gái ngồi bên bàn, bèn tranh thủ dụi đôi mắt ngái ngủ và giới thiệu, “À, cô ấy là Michizawa Kisako, sinh viên của trường. Đây là phòng nghiên cứu chung nên sinh viên và nghiên cứu sinh rảnh rỗi thường đến. Không cần để ý đâu!”
“Xin lỗi vì em rảnh quá nhé!” Michizawa Kisako lên tiếng vui vẻ trêu chọc. “Thầy giáo mà lại bảo sinh viên chép lại luận văn cho mình, anh cũng thật nhàn quá đi.”
“Thôi mà thôi mà!” Kakeba đứng dậy khỏi ghế, chẳng có chút xíu dáng vẻ ngượng ngùng gì, vừa hướng về phía cô gái vừa chỉ vào tôi. “Anh ấy là Hiryu, bạn anh, làm nghề vẽ vời.”
“Chào anh! Em là Michizawa.” Cô ấy cởi mở mỉm cười, cúi đầu chào tôi.
Tôi lúng túng chỉ biết đáp lại, “Chào em.”
Michizawa Kisako có mái tóc dài chấm vai mềm mại đen nhánh, gò má trắng hơi hồng hồng, sống mũi thẳng, nhỏ nhắn, miệng hơi rộng, đôi mắt linh hoạt nhanh nhẹn.
“Làm nghề vẽ vời… À, vậy anh là họa sĩ ạ?” Cô tò mò nhìn tôi vẫn đang đứng nghệt cạnh cửa.
Nói thật, tôi rất sợ nói chuyện với nữ giới, nhất là những cô nhanh nhẹn lanh lợi như Kisako. Nhưng lúc này, không hiểu sao tôi không thể rời mắt khỏi cô ấy. Sức sống phơi phới của Kisako khiến tôi chẳng thể thờ ơ. Huống chi, cho đến nay, tôi vẫn hiếm khi có cơ hội tiếp cận với những cô gái đầy sức hấp dẫn như cô.
“À…” Tôi đưa tay sờ bao thuốc lá trong túi áo, “Tạm coi là thế.”
“Tuyệt quá! Không ngờ anh Kakeba lại kết giao với nghệ sĩ! Ngạc nhiên thật!” Kisako cười tinh nghịch. Bỗng nhiên…
Giọng nói này…
Tôi chợt nhận ra mình đã từng nghe thấy giọng nói của Kisako ở đâu đó. Gần như đồng thời, cặp mắt to tròn đang nhìn tôi của cô ấy cũng…
Đôi mắt này…
Chúng cộng hưởng và khơi dậy một mảnh ký ức cũ, một ký ức mới gần đây thôi.
… Là khi nào nhỉ?
À, lúc đó…
Trung tuần tháng Tám. Đúng thế, buổi tối đến xem lễ hội lửa Daimonji, lúc tôi và má đang ngắm chữ ‘Đại’ đốt trên núi.
Một cô gái va phải lưng tôi, rơi túi đựng sách… Đúng cô ấy rồi!
Chỉ gặp một lần với vài câu giao lưu, tại sao mình lại có ấn tượng sâu về cô ấy thế nhỉ? Tôi ngạc nhiên nghĩ. Xem chừng cô ấy không nhớ ra tôi.
“Anh uống cà phê hay uống trà?” Kisako vừa hỏi vừa bước về phía bệ rửa bên phải căn phòng.
“À… Không… Em đừng bận tâm.”
“Đừng đứng mãi thế Hiryu! Cứ ngồi tự nhiên!” Kakeba vừa nói vừa ngồi xuống ghế bên chiếc bàn bầu dục, cách chỗ Kisako một ghế.
“Michizawa, cho anh một cốc cà phê luôn nhé! Với lại, anh và cậu ấy cần nói chuyện riêng với nhau chút xíu. Thật ngại quá, cô có thể tạm ra ngoài được không?”
“Ấy không, Kakeba.” Tôi vội xua tay, “Không sao đâu, không cần làm phiền cô ấy tránh ra ngoài đâu.”
Vừa dứt lời, thâm tâm tôi cực kỳ hoảng hốt.
Tôi vốn không muốn có mặt người thứ ba, thế mà lại bảo vậy để cô gái ấy ngồi lại…
Hay là… phải, có lẽ lúc này, trái tim tôi đã bắt đầu rung động rồi.
30
“Đe dọa giết người à? ừ, giống thật. Có thể đúng là thế đấy.” Kakeba nhìn bức thư đã bị xé đôi. Kisako vẫn ngồi chỗ cũ, tiếp tục đánh máy.
“Tất nhiên, có thể cầm bức thư này đi báo cảnh sát, nhưng dù thế, họ cũng khó lòng bảo vệ cậu suốt ngày đêm. Tôi nghe nói, gần đây có rất nhiều vụ viết thư gây rối.” Cậu ta thận trọng lựa chọn từ ngữ. Khác với lần trước, giờ Kakeba lộ vẻ căng thẳng. “Tôi cho rằng, nếu báo cảnh sát, đầu tiên nên kể với họ vụ ma nơ canh ở xưởng vẽ.”
“Tại sao?”
“Vì nếu đúng là có kẻ lẻn vào xưởng vẽ của cậu, gây ra trò đó, thì hắn mắc tội đột nhập nhà riêng và phá hoại tài sản công dân. Người bị hại là cậu, cậu viết đơn trình báo, cảnh sát nhất định sẽ có biện pháp thích hợp.”
“Ừ, đúng! Có lẽ thế. Nhưng…”
Nhưng dù sao, tôi cũng chẳng thích thú gì việc bị cảnh sát tra hỏi. Đây không phải vấn đề tư tưởng mà chỉ đơn giản là thích hay ghét mà thôi.
Hơn nữa, nhận đơn trình báo xong họ sẽ nghiêm túc tiến hành điều tra được đến đâu? Nếu họ đến tận hiện trường xem xét thì dĩ nhiên má sẽ biết hết một loạt sự kiện kia.
"Tuy nhiên…” Kakeba thấy tôi lưỡng lự, bèn nói tiếp, “Xảy ra chuyện đó khi xưởng vẽ đã khóa hẳn hoi thì quả là không thể yên tâm. Như cậu nói đấy, khóa thì tốt, các ô thoáng cũng kín, không ai đột nhập được, và chìa khóa, thì chưa từng bị đánh cắp, đúng không?”
“Đúng!” Tôi gật đầu không chút do dự, “Không ai có khả năng làm chuyện đó.”
“Kể cả bác gái chứ?”
“Sao cơ?”
Tôi kinh ngạc trước câu hỏi này.
"Tại sao… sao lại…”
Lẽ nào cậu ấy cho rằng má là thủ phạm?
Như vậy thì sẽ dễ dàng giải đáp bí ẩn xung quanh sự kiện hôm trước. Đó là làm thế nào thủ phạm lẻn được vào nhà chính? Nếu câu trả lời là má thì bí ẩn ấy ngay từ đầu đã không tồn tại.
Nhưng…
“Đừng hiểu lầm. Tôi không có ý nghi ngờ bác gái.” Rõ ràng, Kakeba đã nhận ra nỗi hoảng hốt của tôi, nên ôn tồn đáp, “Chỉ vì tôi cảm thấy tình hình có phần kỳ quái."
“…”
"Xét theo suy nghĩ thông thường thì nghi phạm số một là vợ chồng bác quản lý đúng không? Việc họ có chìa khóa nhà chính là đương nhiên, và họ cũng thuộc lòng cách bài trí trong các căn phòng nữa…”
“…”
“Nhưng còn chìa khóa xưởng vẽ…”
Kakeba Hisashige ‘Hừ’ một tiếng, uống cạn cốc cà phê Kisako rót cho ban nãy.
“Về chiếc chìa khóa thì thật khó giải thích. Tạm thời cứ cho rằng, bằng một cách nào đó, thủ phạm đã kiếm được chiếc chìa khóa ấy đi.”
Nói xong, cậu ta lại nhìn bức thư đặt trên bàn.
“Trong thư này, từ ‘nhớ lại’ được lặp đi lặp lại đến ba lần. Hôm trước gặp cậu, hình như tôi đã nêu ra câu hỏi này rồi. Cậu có manh mối liên hệ gì không?”
Nghe vậy, tôi do dự không biết có nên kể ra sự thật là càng ngày tôi càng hay nghĩ đến sự cắn rứt? Đến giờ, tôi vẫn không thể xác định nổi ký ức cắn rứt ấy có tồn tại thật không. Dù đúng hay sai thì cũng chưa chắc đó là những tội lỗi mà kẻ gửi thư muốn tôi nhớ lại…
Cuối cùng, tôi cũng quyết định nói ra. Dù không tự tin có thể diễn đạt thấu đáo, nhưng cuối cùng tôi đã xoay xở để cậu ta hình dung được cảm giác của mình.
“Thì ra là thế. Những mảnh rời rạc của ký ức à!” Kakeba khẽ lẩm bẩm, rồi từ từ ngả người ra lưng ghế. Sau đó, cậu ta đan các ngón tay vào nhau, hai ngón cái bắt đầu gõ nhịp ở thành bàn. “Cậu không biết những ký ức đó từ bao lâu về trước à?”
“Đã bảo chính tôi cũng chịu không dám chắc có phải ký ức ngày trước hay không mà. Chỉ cảm giác là có liên quan thôi.” Hai môi tôi bập chặt đầu lọc điếu thuốc, “Tuy nhiên, nếu đúng như thế thì ắt là quá khứ rất xa xôi, có lẽ từ khi bắt đầu nhận thức được và mới đi học tiểu học.”
“Ký ức hồi bé à!” Kakeba lim dim đôi mắt nhỏ. “Vừa nãy, cậu kể lại các mảnh rời rạc, có nhắc đến chữ ‘trẻ con’ phải không? Hiryu, có phải chính là cậu không?”
“Không rõ nữa. Tôi vừa cảm thấy chính là tôi, lại vừa cảm thấy không phải tôi.”
“Chúng ta nhắc lại vài chi tiết đơn lẻ, được không?” Kakeba đề nghị. “Trước tiên là ‘gió’, rồi ‘bầu trời đỏ như máu’, ‘hoa đỏ ối’… Hoa này đang nở rộ đúng không? Là khung cảnh có những bông hoa đung đưa theo gió nhỉ?”
“Tôi có cảm giác là hoa bỉ ngạn,” tôi nói.
… Phải rồi. Đó là hoa bỉ ngạn.
“Hoa bỉ ngạn? À… tức là, thời gian về mùa thu. Hôm ấy, gió thu nhẹ đưa, sắc trời đỏ rực tức là vào lúc hoàng hôn đúng không? Hoa bỉ ngạn thường nở ngoài đồng hoang, chắc là nghĩa địa hoặc bãi sông. Đúng chưa?”
“Không rõ. Nhưng tôi cảm thấy không phải đồng hoang hoặc nghĩa địa.”
“Hừm, ta tiếp tục nhé. Sau đó là ‘hai vệt đen’, ‘con rắn khổng lồ’… Tôi cho rằng những từ này khá trừu tượng, kiểu nói ẩn dụ trong hội họa ấy. Cậu có thể nghĩ đến một thứ cụ thể hơn không?”
Tôi dập tắt điếu thuốc, rồi lại châm điếu khác.
Màu đen… Hai vệt…
Con rắn khổng lồ…
Ừ, phải, vẫn còn nữa, tiếng động ầm ì như vỏ trái đất vận động. Uỳnh… uỳnh…
Màu đen… Hai vệt…
Cứ như thể… một con rắn khổng lồ…
“… Đường ray.” Tôi vô thức nói.
“Hả? Cái gì?” Kakeba hỏi.
Chính tôi cũng kinh ngạc. “A, tức là… Tự nhiên tôi nhớ ra. ‘Hai vệt đen’ ấy, chẳng phải đường ray thì là gì?”
“Đường ray? Đường ray tàu điện à? Tôi hiểu rồi. Vậy ‘con rắn’ là…?”
“…”
“Cậu không nghĩ ra ư?” Lát sau, Kakeba Hisashige gật đầu nói tiếp, “Liệu có phải con rắn là đoàn tàu đang chạy trên đường ray không?”
“À…”
Đoàn tàu…
Thế thì tiếng động ầm ì kia chính là tiếng ồn của đoàn tàu?
“Có vẻ là vậy. Thì ra là đường ray và đoàn tàu! Vậy nơi hoa bỉ ngạn nở vừa nói là đồng cỏ hai bên đường ray chăng?”
“Có lẽ thế!” Tôi chầm chậm gật đầu, và nhớ lại các hình ảnh hiện ra trong tâm trí.
Cứ như thể… một con rắn khổng lồ…
Một con rắn khổng lồ… Tựa như… thi thể…
…Thi thể?
Giả sử ‘con rắn’ là đoàn tàu, thế thì ‘tựa như thi thể’ là gì?
… Mẹ ơi!
Tiếng gọi của trẻ con vang vọng bên tai.
… Mẹ ơi!
… Mẹ ở đâu?
Mẹ ơi… Mẹ…
“À, ra thế…” Tôi lại bất giác kêu lên.
“Sao?” Kakeba Hisashige hỏi.
“Hình như tôi đã hiểu ra.” Ánh mắt tôi tập trung vào một điểm trên không trung. “Đó là đoàn tàu trật bánh!”
“Trật bánh?”
“Đúng vậy… Hôm đó là mùa thu. Đúng vậy rồi. Lúc đó, tôi đang gọi mẹ…”
“Khoan đã, cậu nói gì? Đoàn tàu trật bánh, sau đó mẹ cậu thế nào?”
“Tôi quên mất. Tôi quên sạch.” Tôi lẩm bẩm, rồi lại nhìn Kakeba. “Tôi từng kể với cậu rằng mẹ đẻ của tôi mất vì tai nạn đúng không? Hồi đó tôi lên 6, mới đi học lớp Một, mùa thu năm đó xảy ra tai nạn…”
“Là tàu hòa trật đường ray đúng không?”
“Đúng, đúng thế!”
Vậy thì đúng là hôm đó…
Tôi bỗng nhớ đến một chuyện.
Chuyện này cũng xảy ra vào ngày hôm đó. 16 tháng Tám, lễ hội lửa Daimonji.
Lần trước ngồi ở quán cà phê Lai Mộng, tôi ngẫu nhiên cầm tờ báo lên đọc tin phát hiện xác một đứa trẻ ở con mương Kitashirakawa. Nếu không nhầm thì lúc đó lòng tôi đã hơi ‘xao động’.
Nhắc mới nhớ, bên cạnh tin tức ấy chẳng phải là tin về vụ tàu hỏa trật bánh xảy ra ở Nara sao? Lẽ nào mẩu tin này chính là ngòi dẫn, khiến ký ức của tôi trỗi dậy?
Nhưng dù là thế, tại sao nó lại trở thành ‘ký ức cắn rứt’? Và tại sao sự việc này lại là tội lỗi của tôi?
Tôi cảm thấy vẫn còn uẩn khúc sâu xa.
Đây chưa phải tất cả, mà vẫn còn thứ gì đó ẩn giấu bên trong.
Bằng chứng là, tuy chưa thể nhớ ra mọi chuyện nhưng từ sự cắn rứt này, dường như tôi đã thấp thoáng nhìn thấy một số cảnh tượng khác.
Cảnh tượng gì?
Tôi ngẩn ngơ ngồi rít thuốc lá, rồi nhìn sang cậu bạn.
“À, Kakeba này, hình như còn có…”
Tôi bỗng im bặt. Ánh mắt Kakeba nhìn chằm chằm vào miệng tôi… Ngay khi nhận ra đôi đồng tử đang nhìn mình có màu nâu nhạt, da đâu tôi bất chợt tê tê. Tôi bị kéo vào cảm giác mất thăng bằng kỳ lạ…
… Bầu trời…
… Bầu trời đỏ như máu…
… Hai vệt đen…
… Cái bóng…
… Cái bóng kéo dài…
… Nước…
… Dòng nước đang chảy…
… Đung đưa…
Anh…
Anh…
Choang!
Một âm thanh rành rọt vang lên.
Tôi giật nảy mình rồi bừng tỉnh.
Bên chân tôi là cốc cà phê vỡ tan. Tay tôi vừa gạt nó rơi xuống sàn thì phải?
“Hiryu, cậu sao thế?” Kakeba nghiêng người sang tôi, “Cậu không sao chứ?”
“T… Tôi xin lỗi.”
“Không vấn đề gì chứ?” Cô sinh viên Kisako đang đánh máy liền đứng lên bước lại bên tôi, “Anh có bị xây xước gì không?”
“Xin lỗi.” Tôi vội kéo ghế nhích ra, rồi cúi xuống nhặt các mảnh cốc.
“Để em dọn cho!” Kisako bước đến chiếc tủ cạnh bệ rửa lấy chổi và đồ hót rác rồi chạy trở lại.
“À, làm phiền em quá.” Tôi thấy hai má mình đỏ nhừ.
Lúc mái tóc cô khẽ đưa qua bên cạnh, tôi ngửi thấy một làn hương dịu ngọt, hệt như trong lẽ hội lửa tối hôm đó.
Gã nín thở, lắng nghe.
Ngoài cửa sổ vọng vào tiếng mưa rơi đơn điệu. Trong nhà âm u, tĩnh mịch. Mọi người đều đã ngủ.
Gã rón rén bước về phía căn phòng đó.
Trước hết…
Gã nhẹ tay kéo cửa hé sang bên, ghé mắt vào quan sát tình hình. Dù tối mịt vẫn nhận ra đống chăn đệm trải dài màu trắng mờ mờ và nghe tiếng thở đều đều của người phụ nữ. Trên chiếc bàn thấp là bình rượu và ly rượu sake đặt rải rác. Thoang thoảng mùi rượu và thuốc lá.
Trước hết…
Gã nhẹ chân bước tới chỗ đặt lò sưởi cạnh tường trong góc, vươn tay về phía cái lò, hết sức chú ý không tạo ra tiếng động. Sau đó…
Nhấc bình dầu ra, lật nghiêng.
Chất lỏng chảy xuống, mùi dầu hỏa bay khắp phòng. Gã đặt bình dầu vào chỗ cũ rồi khẽ kéo cái lò ngả xuống đất.
Không biết người phụ nữ ấy uống bao nhiêu rượu mà vẫn ngủ mê mệt. Khỏi cần sợ bà bất thần thức giấc.
Gã cầm bật lửa trên mặt bàn thấp lên, châm lửa.
Nhìn những ngọn lửa nhỏ bùng lên hắt bóng gã vào cánh cửa, gã cười không thành tiếng.
Trước hết phải giết bà mẹ đã.
31
Khoảng 3 giờ rưỡi sáng Chủ nhật, ngày 16 tháng Mười một.
Đang lơ mơ ngủ, tôi nghe thấy âm thanh rất lạ.
Thoạt đầu, nó chỉ khẽ khàng. Khi tôi tỉnh hẳn thì nó cũng vang xa.
Âm thanh lạ… Hình như có thứ gì đó cọ xát xèn xẹt, rồi gầm thét nổ tung.
Đó là…
Tôi tự hỏi và choàng mở mắt, liền thấy tình hình khác thường.
Gì thế?
Cùng với âm thanh là ánh sáng chập chờn.
Trong căn phòng mà trước khi đi ngủ tôi đã tắt hết đèn đóm, trần và tường nhà lại có ánh sáng màu cam nhảy nhót. Giống như phòng tối với một chiếc máy chiếu phim đang chạy.
Là ánh sáng từ ngoài hắt vào qua tấm rèm cửa kính ở phía hiên. Không phải ánh đèn, ánh sao hay ánh trăng.
Cùng lúc, tôi ngửi thấy một mùi khó chịu.
Mùi rất lạ. Mùi khét. Cái gì đó đang cháy.
Tôi tung chăn ngồi bật dậy.
Trời rất lạnh. Theo bản năng, tôi vơ chiếc áo choàng dài đặt cạnh gối và mặc luôn, rồi quay người chạy ra kéo cánh cửa lùa thông sang phòng khách.
Ánh sáng nhảy nhót, chao đảo. Thứ mùi kỳ lạ càng nồng hơn. Không khí đục bẩn lùa qua khe cửa vù vù rú rít.
Lửa?!
Cháy!
… Má ơi!
Tôi đưa tay bịt mồm bịt mũi, chạy sang phòng khách, rồi kéo cánh cửa lùa thông sang gian tiếp theo.
“Ối…” Tôi thét lên rồi ngay lập tức, giật lui mấy bước.
Bên phải gian tiếp theo là căn phòng nhỏ sát cạnh phòng ngủ của má. Lửa đang cháy rần rật. Những lưỡi lửa như hóa thân thành một sinh vật có ý thức, vừa bò lên tường, liếm lên trần nhà vừa phun khói đen mù mịt.
“Má ơi!” Tôi gọi to. Khói xộc vào mồm miệng khiến tôi ngạt thở.
Lửa càng lúc càng hung hăng, dần dần cháy lan ra phía tôi. Làn khí nóng chưa từng thấy phả vào một bên thân thể đang chết lặng của tôi.
Tôi quay người chạy trở lại phòng khách, rồi từ hiên ngoài chạy chân trần vào sân trong.
Lúc này, phòng ngủ của má, chỗ nhô ra ở phía Nam của nhà chính hình chữ L, đã bị ngọn lửa hung dữ bủa vây.
Giữa cơn mưa lâm thâm, ngọn lửa bốc lên khiến bầu trời đêm nhuốm ánh đỏ. Tiếng gỗ cháy nổ kêu răng rắc Nhà cửa rùng rùng lay chuyển. Cột khói đen xoáy tròn bốc lên cao.
Tôi nhìn thấy bóng của con ma nơ canh không có thân dưới đứng ở hiên ngoài. Nó bị lửa nuốt trọn, chảy nhão ra rồi sụp xuống.
“Má ơi!” Tôi gào to hết sức rồi chạy về phía đó. Nhưng…
Tàn lửa tung bay, phần cuối của căn nhà đã sập xuống. Do lửa và khói, tôi không thể biết được tình hình bên trong.
Nguy rồi!
Tôi liên tiếp giật lùi, rồi bất lực đứng ngây ra.
Trời ơi…
Trong đôi mắt trống rỗng phản chiếu ánh lửa của tôi, đám xoáy khói đen tách ra. Và rồi, phía bên kia cánh cửa bằng kính đóng chặt, tôi nghĩ mình đã nhìn thấy má, giờ trở thành một người lửa, đang nhảy múa, lắc lư. Đó không phải là sự thật! Không phải là sự thật đúng không?
Má ơi…
Không lâu sau đó…
Tôi nghe thấy tiếng đám đông la hét cùng tiếng chuông và còi hú chói tai liên tục tra tấn thần kinh đã quá hoảng loạn của mình.