Chương 6 Tháng mười hai
32
Má đã mất.
Trận hỏa hoạn thiêu rụi hơn hai phần ba nhà chính, từ tiền sảnh đến tận phòng khách, căn phòng cạnh phòng ngủ của tôi.
May mà hàng xóm sớm báo cho đội cứu hỏa, và từ sẩm tối hôm trước trời liên tục mưa nhỏ, nên hậu quả chỉ dừng lại ở đó. Nếu không, đâu chỉ khu nhà gỗ cũ kĩ, mà ngay cả Lục Ảnh Trang cũng bị thiêu hủy.
Tuy nhiên…
Má Sawako không thoát nạn.
Tôi buộc phải tới xác nhận thi thể bới ra từ đống đổ nát của bà. Không chỉ mất đi sự sống, bà còn cháy đen, toàn thân co quẳp khổ sở vì sức nóng, như một món đồ trưng bày xấu xí, thảm hại.
Tang lễ kết thúc…
Khoảng thời gian hơn hai tuần vùn vụt trôi qua con tim sắp sửa hóa tro tàn của tôi.
Cảnh sát mặc sắc phục hoặc thường phục. Ánh đèn flash từ máy ảnh. Các cuộc thẩm vấn. Phóng viên đưa tin. Đám tang bận rộn…
Họ hàng và người quen nghe tin dữ đến viếng má. Gọi là họ hàng nhưng chẳng có ai bên nội của tôi. Những người tới thăm đều là thân thích nhà Ikeo. Họ không có quan hệ huyết thống trực tiếp với tôi. Trong đoàn người đến viếng, tôi cũng nhìn thấy ông luật sư đã từng trợ giúp má.
Sau khi nhìn thấy thi hài của má cùng căn nhà cháy tan hoang, cõi lòng tôi dường như cũng bị ngọn lửa đêm đó thiêu rụi, giờ chỉ còn là cái xác không hồn. Đừng nói đến việc tìm ra nguyên nhân vụ cháy, tôi còn không thể thoát khỏi nỗi buồn đau, không thể chấp nhận nổi thực tế là má đã mất. Tất nhiên cũng không có sức cảm ơn hay xin lỗi những người đến viếng. Tôi nhìn khung cảnh tang lễ mà bản thân mình là tang chủ bằng cặp mắt trống rỗng, như nhìn một việc không có thật qua tấm kính mờ.
Tôi tạm chuyển sang căn phòng bỏ trống ở Lục Ảnh Trang, là phòng 2-B trên tầng hai. Có người bảo tôi nên sửa lại nhà chính, nhưng tôi chẳng còn bụng dạ đâu mà quan tâm.
Điều bất ngờ là, vụ hỏa hoạn kết thúc bằng hai chữ ‘tai nạn’.
Các kết quả khám nghiệm hiện trường cho thấy, ngọn lửa bắt nguồn từ phòng ngủ của má. Nguyên nhân là bởi cái lò sưởi dùng dầu hỏa bị đổ khiến dầu tràn ra ngoài rồi bắt lửa từ một thứ gì đó, như điếu thuốc lá đang cháy dở chẳng hạn.
Cũng có người nghĩ không phải tai nạn, mà do má cố ý châm lửa, tức là tự sát. Nhưng giả thuyết này lập tức bị phủ định vì má không có động cơ gì để tự sát cả.
Sang tháng Mười hai, đã vãn hẳn bóng dáng mấy thanh tra ngày nào cũng đến hỏi thăm, khu nhà trở về trạng thái tĩnh mịch vốn có. Tôi nhốt mình cả ngày ở xưởng vẽ, nơi không bị ngọn lửa quét qua, chẳng làm gì, cũng chẳng suy nghĩ gì. Ba bữa ăn trong ngày, áo quần giặt giũ đều phó mặc cho vợ chồng bác quản lý Mizujiri.
Má ra đi thật rồi…
Trước cái chết của người phụ nữ nuôi nấng mình suốt hai mươi tám năm, nỗi buồn đau cứ dâng lên mãi trong lòng tôi. Khi bình tĩnh xem xét lại các khía cạnh của sự việc, tôi bắt đầu nhen nhóm một niềm tin: Má tôi bị giết.
Má vốn sợ lạnh, đêm nào cũng phải đốt lò sưởi, đợi phòng ấm lên thì mới đi nằm. Má uống rượu trước khi ngủ và có lẽ còn hút thuốc nữa. Chắc cũng vì lời khai của tôi nên cảnh sát mới kết luận rằng nguyên nhân hỏa hoạn là do sự bất cẩn của bà.
Dù sao, tôi cũng không nghĩ má đã tự làm đổ lò và gây ra hỏa hoạn. Đành rằng ai cũng có lúc bất cẩn. Đành rằng sự cố rất dễ xảy ra. Nhưng…
Có hai lý do lớn khiến tôi suy nghĩ như vậy.
Một là về tính cách của má.
Dù có phần xuề xòa ở không ít phương diện nhưng bà hết sức cẩn thận trong việc đèn lửa bếp núc. Tôi từng nghe bà kể hồi nhỏ đã gặp một phen hỏa hoạn nho nhỏ… Nên tôi không tin bà lại sơ suất để rồi bị bén lửa trong phòng.
Hai là thời gian xảy ra hỏa hoạn.
Đám cháy bắt đầu vào khoảng 3 giờ sáng, má đi ngủ lúc 12 giờ đêm đến 1 giờ sáng. Dù bà có say rượu rồi lỡ để bén lửa thì đâu thể chờ đến 3 giờ sáng lửa mới bùng lên. Lúc đó, má đã ngủ say từ lâu rồi.
Có thể bà đi ngủ trong khi vẫn để lò sưởi, rồi sự cố xảy ra. Hoặc bà đi ngủ, thậm chí còn hút thuốc trước khi ngủ mà không nhận ra mình đã làm đổ lò sưởi khiến dầu tràn.
Nếu vụ hỏa hoạn không phải do bất cẩn, thì là tại sao?
Tôi cân nhắc một quan điểm khác từ phía cảnh sát, đó là tự sát. Có một động cơ đã thôi thúc bà tự đổ dầu hỏa trong lò sưởi ra phòng rồi châm lửa.
Tuyệt đối không có khả năng này.
Chắc chắn má sẽ không bỏ tôi lại mà tự sát, lại còn ra đi băng cách đốt nhà nữa.
Đêm ấy, nếu tôi không nhận ra điều bất thường rồi tỉnh dậy muộn hơn, hoặc lửa cháy dữ dội hơn, chắc tôi cũng đã bỏ mạng trong biển lửa. Không đời nào má lại để liên lụy đến tôi.
Bà luôn mong tôi, kẻ được xem là kiếp sau của con ruột bà, dù mang bất kỳ hình dạng nào cũng được sống một cuộc đời trọn vẹn. Bà chưa từng bắt tôi kết hôn, cũng chưa từng nói muốn có cháu bế. Bà chưa từng bảo tôi phải làm một người con trai bình thường. Có lẽ, chỉ cần sống cùng tôi là đủ. Lẽ sống duy nhất của bà là được thấy hình dáng của tôi. Vì vậy…
Vì vậy, không đời nào bà tự sát.
Không phải tai nạn cũng không phải tự sát. Chỉ còn một khả năng, là bị sát hại… Đúng vậy, má đã bị sát hại! Có kẻ phóng hỏa, có kẻ cố tình thiêu rụi căn phòng nơi má đang ngủ.
Chắc chắn cảnh sát cũng từng nghiên cứu khả năng này trong quá trình điều tra, nhưng tôi cho rằng họ loại trừ luôn vì các chứng cứ đều cho thấy lửa bắt đầu bùng lên từ bên trong gian phòng của má.
Dù là thế, tôi vẫn nghĩ yếu tố đó chưa đủ để phủ định giả thuyết có kẻ phóng hỏa.
Kể từ mùa thu đến giờ, xung quanh tôi xảy ra không ít sự việc đáng ngờ. Ví như bức thư nặc danh…
Có kẻ lẻn vào phòng ngủ của má rồi phóng hỏa, chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra. Kẻ đó từng đột nhập nhà chính, nơi lúc nào cũng cửa đóng then cài, vào cả xưởng vẽ, căn phòng lẽ ra không một ai vào được.
Sau vụ việc thứ hai với đám ma nơ canh, tôi đã lắp ổ khóa không thể mở từ bên ngoài cho cửa chính, cửa phụ và cửa ngăn giữa nhà chính với Lục Ảnh Trang. Vì thế dù hắn có làm chìa phụ thì cũng không thể dễ dàng đột nhập.
Tuy nhiên, nếu mục đích đột nhập của hắn là ‘phóng hỏa’ thì tình hình lại khác. Bởi dù sao, cũng chẳng để lại dấu vết. Chỉ cần phá một ô cửa sổ đâu đó rồi lẻn vào, thế là xong.
Vậy…
Giả sử hung thủ chính là tên viết thư nặc danh. Điều này có nghĩa là gì?
Cái câu ‘Sớm thôi, tao sẽ cho mày thanh thản’ hẳn là lời cảnh báo nhằm vào tôi. Nhưng hắn lại phóng hỏa ở phòng ngủ của má chứ không phải của tôi.
Chẳng lẽ, hắn mong tôi bị liên lụy mà chết? Hay ngay từ đầu, má mới là đối tượng mà hắn muốn nhắm đến?
Nghĩ đến đó, chợt có âm thanh phát ra từ miệng tôi.
Không phải những lời lẽ tức giận dành cho tên hung thủ mà là tiếng thở dài mang theo nỗi sợ hãi không kìm nén được.
“Mặc nó ra sao thì ra,” tôi nghĩ.
Sự việc đã đến nước này thì đành thế vậy.
Giả như, đúng là má bị mưu sát thật thì sao chứ? Dù có báo với cảnh sát, dù hung thủ bị bắt, má cũng đâu thể sống lại.
Có người từng nói ‘Khi chào đời, cũng là lúc con người ta nhận ngay án tử’. Không hiểu tại sao tôi không thể quen được với việc bản thân phải cố căm thù, nguyền rủa kẻ thủ ác, kẻ đã mang cái chết đến với người mà cuối cùng cũng phải chết.
Về bản thân mình cũng vậy, tôi chỉ muốn buông xuôi tất cả.
Dù lần sau, hắn muốn lấy mạng tôi cũng mặc xác…
Cho đến giờ, tôi vẫn không hiểu mình mắc tội lỗi gì. Má Sawako vốn là sợi xích kết nối tôi với thế giới hiện thực, nay thì mọi thứ trong tôi đang bắt đầu lao xuống dốc. Tôi chẳng còn nghĩ nhiều tới việc bị giết hay nỗi sợ hãi trước cái chết nữa.
Đều chẳng còn quan trọng.
Có lẽ, sự ra đi của má đã tác động quá lớn đến tôi, khiến tôi rơi vào trạng thái tuyệt vọng vô phương cứu chữa.
Cõi lòng tôi nặng trĩu. Nếu phải so sánh thì nó giống một bức tranh xám xịt, không có chút sắc thái nào… Ở đó, chỉ có hình ảnh Michizawa Kisako trong bộ đồ tang đi cùng Kakeba Hisashige đến thắp nhang là thỉnh thoảng còn ánh lên vài tia sáng.
Tôi không khỏi tự cảm thấy tưởng tượng này thật kỳ quái.
Đêm khuya. Trong phòng.
Ngồi trên chiếc ghế giá lạnh, chìm trong bầu không khí tĩnh mịch nghẹt thở.
Sự việc diễn ra thuận lợi khiến gã rất hài lòng. Đám cảnh sát chẳng mảy may nghi ngờ nguyên nhân vụ hỏa hoạn như gã vẫn lo ngại.
Trước hết phải giết bà mẹ.
Vì thế, đêm hôm ấy gã mới phóng hỏa.
Đương nhiên, người kia cũng có thể bị vạ lây rồi chết trong đó. Nhưng dù thế, gã cũng chẳng để tâm.
… Tiếp theo là…
Việc phải làm tiếp theo là…
Gã cầm bút lên.
33
Thứ Ba, ngày mùng 9 tháng Mười hai. Ngày tuyết rơi đầu tiên của mùa đông năm nay.
Hiện giờ, tôi sống ở căn phòng 2-B của Lục Ảnh Trang, căn phòng kiểu phương Tây, ở giữa tầng hai, nằm về phía Nam đại sảnh, có ban công nhô ra ngoài sân.
Phòng này lâu nay không có ai ở nhưng vẫn kê đầy đủ giường, bàn, tủ. Quần áo chăn đệm, bát đũa… của tôi đều cháy sạch trong hỏa hoạn, nhưng vợ chồng bác Mizujiri đã sắm sửa lại cả. Các việc cần thiết đều được thu xếp ổn thỏa, tôi lại trở về với cuộc sống thường nhật.
Kể từ tối hôm kia, tôi chợt thấy trong người rất khó chịu, nhức đầu váng vất, các khớp xương đau ê ẩm. Thuốc lá cũng có vị khác, tôi chỉ toàn ngửi thấy mùi giấy đốt mà thôi.
Tôi nghĩ mình bị cảm bèn đi ngủ sớm. Nhưng sáng thức dậy, bệnh tình lại càng nặng hơn.
Một lúc sau khi mở mắt, tôi mới nhận ra tình hình bên ngoài. Tôi nằm bẹp trên giường. Vài phút sau…
Tôi nghe thấy tiếng trẻ con bên ngoài vọng vào. Có lẽ chúng chưa đến tuổi đi học, chúng đang hét lên, “Tuyết kìa!”, “Tuyết kìa!”.
Tôi chậm chạp ngồi dậy, xuống giường và bước đến cửa ban công.
Đó là cánh cửa kiểu Pháp, rèm vừa kéo ra, ánh sáng đã tràn vào khắp phòng. Tôi đưa tay xoa lớp hơi nước mờ mờ bám trên ô kính.
Có thể nhìn thấy các nóc nhà, đường đi, cột điện phía xa và cây cối xác xơ dưới sân trước… Vạn vật phủ một màu trắng xóa. Đứng từ đây không thể biết tuyết phủ dày bao nhiêu, nhưng đúng là đã quá lâu rồi tôi không được nhìn thấy tuyết.
Mấy đứa trẻ đang nô đùa trên con đường trước cửa nhà. Những sắc xanh đỏ sặc sỡ tung tăng nhảy nhót trên nền tuyết trắng phau.
Khung cảnh lóa mắt. So với màu trắng của tuyết phủ khắp mặt đất, không hiểu sao, tôi lại thấy những chuyển động, âm thanh của lũ trẻ nhạt nhòa hơn. Tôi đưa ngón tay ấn lên mí mắt nóng rát.
Lũ trẻ tay vo tuyết, vừa gọi tên nhau vừa chạy vòng quanh. Tiếng hò hét xáo động không gian yên tĩnh.
…!
Đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nói vọng lại từ dòng ký ức xa xôi chồng lên tiếng của lũ trẻ. Phải chăng chỉ là do tôi tưởng tượng ra?
…!
Đầu tôi quay như chong chóng, luồng khí lạnh buốt lan khắp sống lưng, cổ họng đau rát khi nuốt nước bọt
Tôi đành quay trở lại, gần như đổ vật xuống giường.
Hậu quả là tôi phải nằm bẹp trén giường đúng một ngày,
Khó mà ngủ yên, tôi mê man rồi tỉnh giấc. Cứ thế lặp đi lặp lại mãi, đồng thời, đầu óc tôi nghĩ đến đủ thứ chuyện trên đời. Đang sốt cao, trí nhớ khùng thể rành mạch, nhưng đó là những nghĩ suy về quá khứ (cũng là niềm ưu tư không thể gọi tên).
Khoảng 6 giờ tối, bà vợ quản lý Mizujiri bưng cơm tối vào cho tôi.
Tôi nửa tỉnh nửa mê thức dậy trong tiếng gõ cửa và tiếng gọi tên tôi. Tôi đi sang phòng khách ở phía Bắc, mở cánh của thông ra hành lang. Giữa phòng ngủ và hành lang cũng có cửa, nhưng đã được chốt chặt.
“Cậu thấy thế nào? Có muốn ăn không?” Bà già mặc bộ đồ làm bếp màu trắng lo lắng hỏi tôi.
“Không… Hôm nay cháu chẳng muốn ăn gì cả.” Tôi lắc đầu yếu ớt.
“Nên cố ăn một chút cũng được, kẻo sẽ không có lợi cho sức khỏe.” Bà vừa nói vừa đi vào rồi đặt khay đồ ăn lên bàn.
“Thuốc tôi để ở đây, cậu nhớ uống đúng giờ nhé!”
“Vâng.”
“Cậu có thư đây, tôi vừa lấy ở hòm thư ra.”
Bà lần túi, lấy phong bì thư màu trắng đưa tôi.
Thư…
Phong bì thông dụng. Nhưng khi nhìn chữ viết đề tên người nhận, khuôn mặt tôi chợt cứng lại. Đám chữ ngoằn ngoèo như giun bò.
“Cậu không sao chứ?” Hiểu lầm phản ứng của tôi là do đang ốm, bà già lo lắng nhìn tôi, hỏi.
“Vẫn nên đi viện kiểm tra thì hơn nhỉ?”
“Không cần đâu ạ.” Tôi lắc đầu. “Không sao đâu, cháu chỉ bị cảm nhẹ thôi.”
“Đúng là không sao chứ?”
“Vâng.”
“Cậu muốn gì thì cứ cho tôi biết. Kể cả nửa đêm gọi cũng không vấn đề gì.”
Cái chết của má mày cũng là tội lỗi của mày.
Vì mày mà bà ấy chết.
Mày cứ việc giày vò cắn rứt.
Cứ việc cắn rứt! Sau đó hãy nhớ lại cho rõ đi!
Dấu bưu điện là ngày hôm qua, vẫn gửi từ bưu điện Sakyo. Giấy viết hệt như lần trước. Chữ viết nghiêng ngả, mực đen.
Tôi ngồi trên sofa phòng khách đọc bức thư. Cái lạnh ghê gớm thấm sâu vào da thịt, tôi rùng mình run rẩy. Chuyện phải đến rốt cuộc cũng đã đến.
Một tháng sau vụ hỏa hoạn, hắn không có thêm bất cứ hành động nào. Điều này khiến tôi cảm thấy lạ lùng.
Cái chết của má mày cũng là tội lỗi của mày.
Quả nhiên là thế, má đã bị sát hại.
Tôi cầm bao thuốc trên bàn, rút ra một điếu đưa lên miệng ngậm. Tay cầm bật lửa cứ run bần bật.
Vì mày mà bà ấy chết.
Tại sao lại thế?
Mày cứ việc giày vò cắn rứt.
Hắn nhắc nhở tôi sao?
Cứ việc cắn rứt! Sau đó hãy nhớ lại cho rõ đi.
Hắn lại bảo tôi ‘nhớ lại’.
Nhớ lại ‘tội lỗi’ hay nhớ lại những điều ‘xấu xa’ của tôi, hay những thứ liên quan đến vụ tai nạn tàu hỏa dẫn tới cái chết của mẹ đẻ tôi hai mươi tám năm về trước? Hay là…
Đầu tôi nhức nhối từng cơn. Khói thuốc khiến cổ họng tôi căng phồng, tắc nghẹn chảy nước mắt.
Ha… Tiếng cười thầm lạnh lẽo của kẻ nào đó từ đâu không biết truyền đến tai tôi.
34
Khoảng 8 giờ tối hôm đó, Kakeba gọi điện đến nhà. Cậu ta gọi vào điện thoại chung màu hồng ở đại sảnh tầng một, vợ bác quản lý Mizujiri chuyển máy cho tôi.
“Gần đây cậu có khỏe không? Tôi định gọi sớm hơn, nhưng lại bận mấy cuộc họp ở trường và vài việc khác. Bà già vừa nãy chắc là vợ ông quản lý phải không? Bà ấy bảo cậu nằm liệt giường vì bị cảm, giờ đã khá hơn chưa? Tôi có nói nếu cậu mệt quá thì đừng nghe điện thoại.”
“Tôi không sao đâu.” Tôi nói vậy chứ không khí lạnh lẽo ở đại sảnh cũng chẳng tốt chút nào.
“Tôi xin lỗi vì chưa giúp được gì cho cậu.”
“Đừng nói thế.”
“Khi nào cậu khỏe hẳn thì đến phòng nghiên cứu của chúng tôi chơi. Michizawa, cô bé lần trước ấy, cũng rất muốn gặp cậu đấy! Tôi đã giới thiệu cậu là họa sĩ, cô ấy rất háo hức, chắc muốn trò chuyện với cậu về hội họa.” Đây có lẽ là cách Kakeba quan tâm đến trạng thái tinh thần của tôi. Tôi rất cảm kích nhưng tôi lại không quen với gợi ý đó.
Tôi trả lời, tôi muốn ngồi nhà một mình ít lâu đã. Nghe vậy, Kakeba Hisashige do dự rồi nói, “Có lẽ tôi hơi lắm lời, nhưng cậu đừng suy nghĩ nhiều quá! Suốt ngày giam mình trong nhà cũng không tốt. Chắc cậu cho rằng sao tôi cứ can thiệp…”
“Tôi không nghĩ thế đâu. Cảm ơn cậu.”
“Cần gì cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào nhé.”
Thật ra, tôi muốn nói hết tất cả.
Về vụ hỏa hoạn, về cái chết của má, về những mối nghi ngờ của tôi và bức thư vừa nhận được.
Tôi còn nhớ, Kakeba từng nói, cậu ấy có người bạn làm ở Sở Cảnh sát Kyoto. Tôi đã nghĩ đến chuyện kể tất cả rồi bảo cậu ấy nhờ vị thanh tra đó điều tra.
Hình như Kakeba cũng lờ mờ cảm thấy đám cháy có liên quan đến những vụ việc trước đó. Cậu ta hỏi tôi một số câu, ví dụ, có thấy điều gì khả nghi không, có thêm sự kiện gì sau khi nhận được bức thư không. Nhưng…
“Không, không có chuyện gì khác.” Cuối cùng, tôi phủ định hết bằng thái độ lấp lửng.
“Khi nào cậu muốn nói, chúng ta lại gặp nhau. Ở quán Lai Mộng, hay tôi đến nhà cậu cũng được.”
Tôi vẫn trả lời lấp lửng rồi ngừng điện thoại. Tiếng gác ống nghe vang vọng lên trần nhà cao cao, tôi càng thấy lạnh buốt.
Tôi vừa kéo vạt áo khoác bó chặt vào người, vừa lảo đảo quay lên tầng hai.
Đi trên tấm thảm màu rêu xám trải ở hành lang quanh đại sảnh, ván sàn cót két theo nhịp chân bước. Có lẽ, vì nhà đã cũ nên có đi thế nào thì vẫn tạo ra tiếng.
Ma nơ canh mất tay trái vẫn đứng nguyên chỗ cũ. Cô ta lúc nào cũng nhìn qua cửa sổ, nên chắc chắn đã trông thấy cảnh nhà chính chìm trong biển lửa.
Khi tôi bước qua trước mặt cô ta, sau lưng tôi đột nhiên có tiếng mở cửa.
“Anh Hiryu, anh đến thật đúng lúc!”
Tsujii Yukihito ở phòng 2-B gọi tôi. Chắc cậu ta đang chuẩn bị đi làm thêm.
“Nghe tôi nói mấy câu, được không?”
Dù chẳng biết cậu ta định nói gì, nhưng tôi chỉ muốn để lúc khác hẵng hay. Tôi chưa kịp bảo mình đang sốt, cậu ta đã thản nhiên bước lại nói luôn, “Thực ra, tôi muốn đổi sang phòng khác. Xin lỗi vì hỏi vào đúng lúc này, nhưng nếu có thể, anh đổi cho tôi đến phòng 2-C ở cuối tầng hai được không, đằng nào, lâu nay phòng ấy cũng bỏ trống.”
“Tại sao cậu cần đổi phòng?”
Tôi hỏi bằng giọng yếu ớt. Bộ mặt trắng xanh với gò má nhô cao của Tsujii lập tức nhăn lại.
“Vấn đề là môi trường sáng tác.”
Cậu ta trả lời với thái độ hậm hực.
“Xin lỗi phải nói ra nhưng từ sau vụ hỏa hoạn, anh chuyển sang đây thì tôi không được yên ổn nữa. Tạm không nói về anh, nhưng bà quản lý lên lên xuống xuống phục vụ anh, sàn gỗ kêu cọt kẹt, gây tiếng động rất khó chịu. Không ra sao cả. Anh cũng là nghệ sĩ, chắc anh có thể thông cảm cho tôi chứ? Chỉ cần mấy tiếng động ngớ ngẩn ấy là đủ để ảnh hưởng đến công việc rồi.”
“…”
“Tuy nhiên, bà ta không thể không đi đi lại lại vì cần chăm sóc anh. Nên tôi cần đổi phòng, phòng đó cách xa cầu thang, sẽ không liên quan gì đến bên này cả. Phía dưới là phòng của ông mù Kizugawa, chắc không đến nỗi nào.”
Phòng 1-C của ông mù Kizugawa Shinjo và phòng 2-C vừa nhắc đều ở mé Bắc Lục Ảnh Trang, kết cấu khác với tổng thể, mỗi phòng đều có cửa ra vào riêng, không qua tiền sảnh của tòa nhà. Đúng như Tsujii nói, chúng ‘không liên quan gì đến bên này cả’. Tầng một cũng như tầng hai, hành lang ngách đều có cửa riêng nhưng thường ngày luôn khóa lại.
“Anh sẽ đồng ý chứ?” Tsujii Yukihito hỏi, như thể đã thỏa thuận xong. “Tiền thuê vẫn như cũ. Tôi sẽ tự quét dọn, anh khỏi phải bận tâm.”
Thái độ ‘nghiễm nhiên’ của cậu ta khiến tôi hơi bực mình. Cậu ta viện cớ công việc bị ảnh hưởng, nhưng cả mùa hè vừa rồi, cậu ta đã làm được gì chưa?
Nhưng thôi, căn phòng ấy lâu nay vẫn bỏ trống, tôi cũng không có lý do gì để từ chối. Chuyện tiền thuê cũng không thành vấn đề.
Tôi trả lời rằng tùy cậu ta, cứ bàn cụ thể với vợ chồng bác quản lý Mizujiri. Nói xong, tôi rảo bước về phòng.