← Quay lại trang sách

Chương 7 (tt)

48

Đã một tuần trôi qua từ khi tôi phát hiện ra pho tượng cha chôn ở gốc cây anh đào, rồi khôi phục được ký ức xa xăm của mình…

Thì ra tôi đã hại mẹ. Không chỉ mình mẹ mà rất nhiều người khác phải bỏ mạng vì tôi.

Những ký ức u buồn. Có lẽ, tôi nên mãi chôn sâu trong đáy lòng thay vì nhớ lại.

Cha ra lệnh cho tôi phải quên đi. Tôi chấp hành. Và đây cũng là nguyện vọng của tôi. Đến tận bây giờ đây…

Phải chăng, thế thân của mẹ chôn ngoài sân và sáu ma nơ canh ngầm thể hiện vị trí của nó chính là cách cha xả giận lên tôi? Mục đích của ông là khiến tôi nhớ lại tội lỗi của mình, khiến tôi đau khổ. Đó là sự trừng phạt của ông với tôi. Thực ra, làm vậy cũng chẳng có gì quá đáng.

Cũng may, tôi đã kể tất cả với Shimada, giống như xưng tội trong đạo Thiên chúa. Việc thẳng thắn nhìn nhận lỗi lầm của mình khiến tâm trạng tôi dễ chịu ít nhiều.

Nếu không, chắc tôi sẽ rơi vào trạng thái suy sụp ruồng rẫy bản thân, rồi tự nguyện giao nộp mạng sống cho kẻ muốn giết mình.

Nhưng…

Tôi không thể vì thế mà rẻ rúng ruồng bỏ mình, đúng như Shimada nói.

Tôi đâu cố ý gây ra tai nạn đó? Bấy giờ tôi chỉ là đứa trẻ con, mong mẹ về nhà với mình.

Tôi không có ý biện bạch gì, nhưng tôi không thể tha thứ khi hung thủ lấy bi kịch hai mươi tám năm trước làm lý do cướp đi tính mạng của tôi hay má Sawako!

Khi nào cô sinh viên Kisako trở lại Kyoto, có lẽ tôi nên kể lại tất cả với cô ấy. Hoặc kể với cả Kakeba Hisashige nữa…

Làm thế, chắc tâm trạng tôi sẽ nhẹ nhõm hơn. Họ sẽ thông cảm cho tôi, sẽ không trách cứ tôi, sẽ động viên tôi, giống như Shimada.

Rồi từ nay trở đi, tôi sẽ vùi đầu trong xưởng vẽ để tạo ra các tác phẩm mới, vẽ tranh về mẹ.

Tôi sẽ dựa vào pho tượng mới đào được, cộng với ký ức của tôi, để vẽ mẹ Miwako.

Người mẹ hiền. Người mẹ hết mực yêu thương tôi. Người mẹ mà tôi vô cùng kính mến.

Một bức tranh chuộc tội của tôi đối với bà, người đã ra đi vì ước muốn ngây thơ của tôi khi còn nhỏ.

Giữa trưa ngày 14 tháng Giêng, Shimada gọi điện cho tôi.

“Tôi biết một chuyện rất quan trọng.” Anh mở đâu bằng giọng phấn khích.

“Shimada?” Tôi đặt cọ vẽ xuống rồi cầm lại điện thoại. “Có chuyện gì vậy?”

“Tôi vừa điều tra rõ một manh mối hệ trọng.” Chưa bao giờ tôi thấy giọng Shimada hào hứng đến vậy, “Hiryu, nghe nhé! Cậu vẫn đang nghe đấy chứ?”

“Vâng, vâng.”

“Tuần trước nghe cậu kể xong, tôi từng nói là sẽ đi điều tra vụ lật tàu hỏa hai mươi tám năm về trước.”

“Vâng, đúng.”

“Tôi đã làm, dù khá tốn công sức. Sau khi hỏi tòa báo, tôi lục tung các tin bài năm xưa.”

“Rồi sao nữa?”

“Đó là một vụ nghiêm trọng nên báo chí đưa tin rất nhiều, tuy nhiên không thấy đề cập đến hòn đá nào trong phần nguyên nhân tai nạn. Chỉ nói là do người lái tàu uống rượu, dẫn đến tai họa.”

“Người lái tàu?”

“ …”

“Phải! Dường như đúng là thế. Cho nên hành động của cậu chỉ là một trong các nguyên nhân mà thôi.”

“Cũng trong bài báo này còn có danh sách các nạn nhân thương vong, dĩ nhiên có tên mẹ cậu. Điều đáng kinh ngạc là…” Shimada ngừng lại, rồi hạ giọng, “Chỉ có năm người tử vong chứ không phải toàn bộ hành khách. Và vấn đề là ngoài mẹ cậu, tôi còn nghe tới họ của bốn người kia.”

Nghe tới? Tôi không hiểu, “Nghĩa là gì, anh Shimada?”

Họ của bọn người đó, đều do chính cậu nói cho tôi biết.”

“Tôi nói với anh sao?”

“Mizujiri, Kuratani, Kizugawa và Morita.”

“Thế à?”

“Nếu tôi nhớ không nhầm, thì Morita là họ thật của Tsujii Yukihito.”

“Đâu thể nào…” Tôi ngẩng đầu, không sao tin nổi. “Sao lại có chuyện đó được?”

“Đúng, chính tôi cũng không tin vào mắt mình, nhưng rành rành trong báo có viết.”

“Thế thì, anh Shimada, có phải mấy người đang sống trong ngôi nhà này đều liên quan đến bốn nạn nhân đã tử vong không?”

“Nếu chỉ có một người trùng họ, thì có thể nghĩ là ngẫu nhiên. Nhưng lại là cả bốn người. Mặt khác, Mizujiri, Kizugawa không phải là những họ hay gặp, nên tôi chắc chân phải có ẩn tình gì đó.”

“Sao lại thế nhỉ?”

“Ở đây cũng có yếu tố ngẫu nhiên, nhưng nói chung…” Sự thật kinh hoàng này khiến đầu óc tôi rối loạn.

Vợ chồng Mizujiri Dokichi, Mizujiri Kine, Kuratani Makoto, Kizugawa Shinjo, Tsujii Yukihito tức Morita Yukio, đều liên quan đến những hành khách tử vong trong vụ lật tàu hỏa cách đây hai mươi tám năm ư? Lẽ nào họ là con cháu hoặc cha mẹ anh em của các nạn nhân?

“Nghe này, tôi tạm đưa ra giả thuyết…” Shimada nói, “Giả sử, họ đều là người thân của bốn nạn nhân kia, thì lý do gì khiến họ cùng đến ở trọ tại nhà cậu? Chúng ta cần một lời giải thích hợp lý. Ví dụ, có một anh mang họ Mizujiri là khách đi tàu, anh ta là con trai vợ chồng người quản lý Mizujiri. Họ mất con trai, sau đó lại nghe ông Hiryu Koyo cha cậu kể về một trong những nguyên nhân dẫn đến lật tàu hỏa là hòn đá cậu đặt lên đường ray.

Vợ chồng họ liền nảy sinh ý định trả thù cậu. Họ biết cha cậu đã mất và cậu sắp đến Kyoto, bèn liên lạc với gia đình của ba nạn nhân kia, kể lại đầu đuôi câu chuyện. Cuối cùng, họ cùng nhau lên kế hoạch trả thù cậu. Cũng tức là, không phải họ ngẫu nhiên tập hợp tại Nhân Hình Quán, mà bởi vợ chồng Mizujiri chủ định làm vậy.”

“Theo ý anh, họ đều là ‘hung thủ’ muốn hại tôi?”

“Đây chỉ là một giả thuyết.” Shimada nhấn mạnh. “Cậu đừng vội tin là đúng. Khả năng này có thể tồn tại, nhưng nếu nghĩ kỹ thì thấy có phần khiên cưỡng. Coi như họ ngẫu nhiên có mặt ở nhà cậu thì hợp lý hơn. Dù đi theo hướng phạm tội có tổ chức như vừa đề cập thì thực ra vẫn còn một bí ẩn không thể giải thích nổi.”

“Bí ẩn nào?”

“Là điều cậu vẫn hay lo nghĩ ấy. Cửa vào xưởng vẽ! Cửa luôn khóa thì hung thủ vào bằng cách nào?”

“…”

“Nếu vợ chồng người quản lý có tham gia thì đương nhiên rất dễ lẻn vào nhà chính. Nhưng cánh cửa xưởng vẽ thì sao? Cậu luôn giữ cả hai chìa, rất khó đánh thêm chìa sơ cua, cửa và khóa không cố dấu vết bị cạy phá. Tại sao hung thủ vẫn vào được? Còn một cách khác để đột nhập. Đó là nhấc cả cánh cửa khỏi bản lề. Chính cậu đã nghĩ đến rồi. Nhưng cậu cũng nói rằng cánh cửa rất to và nặng, khó lòng nhấc lên nổi. Tuy nhiên, dù với sức một người thì có vẻ khó khăn, năm người lại là câu chuyện khác.” Anh Shimada nói cũng có lý, nhưng tôi chỉ im lặng. “Chúng ta tạm phân tích đến đây. Hiryu, cậu vẫn nghe đấy chú?”

“Vâng.”

“Tạm thời, tôi chỉ có thể nghĩ đến khả năng đó, nếu được, cậu thử thăm dò họ xem sao. Bên phía tôi khó lòng điều tra tiếp được gì nữa.”

Tôi lại im lặng, vì tôi chưa biết nên thăm dò cách nào. “Tôi không bảo cậu làm gì quá sức. Cậu cũng không thạo mấy việc như thế, đúng không?” Shimada nói, có lẽ cũng đoán được suy nghĩ của tôi. “Khi nào xong việc, tôi sẽ đến chỗ cậu, cậu thấy sao, Hiryu? Trước mắt cậu cứ nên chú ý hơn.”

49

Tối hôm đó, tôi lại nhận được một bức thư. Đó là bức thư thứ ba không rõ danh tính người gửi.

Bác Mizujiri Kine mang thư đến. Tôi do dự một lát, rồi vẫn hỏi, “Con cái hai bác hiện giờ thế nào ạ?”

“Chúng tôi có một con trai ba con gái. Ba con gái đều lấy chồng ở Kanto, gần như chẳng về thăm nhà bao giờ. Đứa con trai thì ốm, đã mất từ lâu.” Bác ấy trả lời rất tự nhiên, không mảy may nghi ngờ.

Thực ra, tôi không thể đoán có phải bác ấy đang đóng kịch hay không.

Bức thư này cũng chỉ đề người nhận là Hiryu Soichi, không có tên người gửi, về hình thức thì giống hệt hai bức trước.

Phong bì trắng, chữ cố ý viết nguệch ngoạc bằng bút mực đen. Đóng dấu bưu điện Sakyo, giấy viết thư khổ B5 in dòng kẻ dọc màu xám, nội dung chỉ có độc một câu.

Tao đã tìm thấy một kẻ nữa như mày.

50

Thứ Sáu, ngày 15 tháng Giêng.

Sẩm tối, tôi đến quán Lai Mộng. Ở đây, tôi gặp Kakeba Hisashige, người bạn cũ cách mặt đã lâu.

Vẫn mái tóc uể oải rũ xuống trán, vừa nhìn thấy tôi cậu ta liền thở phào khẽ nói, “Chà, tôi đã tóm được cậu rồi!”

“Hả?”

Kakeba Hisashige ngồi xuống ghế đối diện tôi, vừa cởi áo khoác vừa nói, “Nghe chủ quán nói gần đây cậu thường đến vào giờ này. Tôi thấy mình cần nói chuyện với cậu.”

“Và cậu chủ tâm đến đây tìm tôi à?”

“Đúng thế. Nói chuyện trực tiếp còn hơn là gọi điện. Tôi cũng ngại đến nhà cậu… Ông chủ, cho tôi espresso!”. Kakeba xoa xoa hai bàn tay lạnh cóng và nhìn tôi bằng cặp mắt ti hí, “Tâm trạng cậu ổn định hơn rồi thì phải. À, có lẽ là không. Má cậu hóp lại kìa. Tình hình sức khỏe thế nào?”

“Tàm tạm.” Tôi đưa tay phải lên xoa mặt, sờ mấy sợi râu lún phún, “Lần trước xin lỗi nhé, cậu đã lo lắng gọi điện, vậy mà…”

“Từ tận năm ngoái nhỉ, bấy giờ cậu đang bị cảm à?”

“Hồi ấy dù gặp gỡ hay chuyện trò với ai, tôi đều đau khổ như vậy thôi… Thực ra là nỗi đau tinh thần, chứ không chỉ là bị cảm.”

“Thôi nào, cậu đừng băn khoăn làm gì. Dạo đó cậu vừa gặp biến cố nghiêm trọng, tôi cũng đáng trách vì không thể động viên cậu.”

“ …”

“Nghe nói sau đó cậu gặp Michizawa ở đây. Thông qua cô ấy, tôi cũng được biết vài điều, nên nghĩ chưa đến lượt mình thăm hỏi.”

“Không! Cậu đừng nghĩ thế.” Nghe cậu ta nhắc đến Kisako, mặt tôi bỗng nhiên nóng bừng.

Kakeba Hisashige lim dim mắt, đôi môi mỏng của cậu ta hơi nhếch lên. “Michizawa rất tốt đúng không? Học lực khá, giảng viên nào cũng khen. Chắc tuần sau cô ấy trở lại Kyoto đấy. Cô ấy cũng rất lo lắng cho cậu, có kể dịp cuối năm hai người vào thăm viện bảo tàng. Rủ cả tôi đi nữa nhưng hôm đó tôi chuẩn bị đi du lịch nên không đi được.”

“Thế à? Kisako cũng mời cậu?”

“Nhưng…” Kakeba cho thật nhiều đường vào cốc cà phê mà chủ quán mang lên, nhấp một ngụm nhỏ rồi chậm rãi hỏi, “Dù đã nghe Michizawa kể sơ qua nhưng không biết tình huống sau đó thế nào. Có động tĩnh gì về chủ nhân bức thư không? Ký ức của cậu rõ ràng hơn chưa? Nghe nói cậu đang vẽ tranh?”

“Ờ…” Tôi lưỡng lự đáp, “Tranh… đã vẽ xong.”

“Vẽ xong? Ý cậu là…”

“Tôi đã nhớ ra mọi chuyện.”

Tôi quyết tâm kể với Kakeba toàn bộ tội lỗi năm xưa của mình và tình cảnh hiện tại.

“Kakeba, cậu muốn nghe tôi kể lại chứ?” Tôi hỏi rất chân thành.

Cậu ta gần như không đổi sắc mặt mà chỉ gật đầu.

Tôi nói rất lâu, Kakeba không ngắt lời, chỉ vừa hút thuốc vừa chăm chú nhìn vào miệng tôi.

“Ừm…”

Nghe hết, cậu ta vo bao thuốc Hi-Lite đã rỗng rồi thở dài một tiếng.

“Cậu đã quyết định kể lại toàn bộ với tôi. Trước đó cậu không muốn nói với ai cả. Đúng không?”

“Không! Trái lại!” Tôi nói, “Vì không thể nén nổi nữa, tôi phải thú nhận. Tôi còn kể với anh Shimada nữa. Nếu giữ trong lòng, tôi sẽ phát điên mất!”

“Tôi rất hiểu tâm trạng của cậu.” Kakeba Hisashige chậm rãi gật đầu, “Đến lúc này, các nét chính đã tương đối rõ ràng, tội lỗi của cậu là gì, tại sao cậu bị nhắm đến. Nếu đúng như anh Shimada điều tra được, họ hàng của mấy người tử nạn trong vụ lật tàu hỏa cách đây hai mươi tám năm đều đã vào ở trọ nhà cậu thì tôi nghĩ tình trạng không mấy lạc quan đâu. Nỗi đau mất người thân luôn rất nặng nề, khó mà xóa nhòa được, nhất là nạn nhân trong những tai nạn bất ngờ. Tôi từng có trải nghiệm tương tự rồi.”

“Trải nghiệm tương tự?” Tôi kinh ngạc hỏi, “Cha mẹ cậu vẫn khỏe mạnh cả mà?”

“Đúng thế. Nhưng anh trai tôi thì không còn nữa.”

“Anh trai?”

“Đúng. Cậu không biết à?”

“Anh ấy lớn hơn tôi hai tuổi, chuyện rất lâu về trước rồi. Thôi, không nói chuyện đó nữa. Hiryu, cậu định thế nào? Có định báo cảnh sát không?”

“Cảnh sát…”

“Cậu không thích à? Cũng phải. Trong vụ hỏa hoạn năm ngoái, không tìm được bằng chứng cố tình phóng hỏa nên phía cảnh sát chẳng mấy tích cực điều tra.” Kakeba Hisashige ngồi thẳng lưng, gạt mớ tóc xõa xuống trán sang bên, “Hay là thế này đi, không cho thuê Lục Ảnh Trang nữa. Được chứ?”

“Chưa thể khẳng định tất cả bọn họ đều là hung thủ.”

“Nếu cậu không muốn báo cảnh sát thì đành tự mình tìm cách giải quyết thôi.”

“Đúng vậy.”

“Dĩ nhiên cậu không thể lập tức ngừng cho thuê nhà.”

“ …”

“Tôi vẫn cảm thấy không yên tâm về bức thư thứ ba mà cậu vừa nhận được hôm qua.”

“ Ừ…” Khỏi phải nói, chính tôi cũng đang thắc mắc về lời nhắn gửi mới đó.

Bức thư viết: Tao đã tìm thấy một kẻ nữa như mày. Nghĩa là sao nhỉ?

“Cậu biết là gì không?” Kể từ mùa thu năm ngoái, Kakeba Hisashige đã mấy lần hỏi tôi câu này.

Tôi chỉ biết lắc đầu trả lời,“Tôi chịu.”

… Là kẻ đó.

Gã nhớ lại cảnh tượng mình chứng kiến lúc đêm khuya cách đây mấy hôm.

Hắn ta chính là một kẻ nữa.

Trong khuôn viên ngôi miếu. Hai bóng người một lớn một nhỏ chồng lên nhau.

Đứa bé bị hắn ta giết chết.

Đứa bé bị…

Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn ta chính là hình bóng tái sinh của kẻ ấy sau hai mươi tám năm.

Gã không thể bỏ qua.

Trước khi giết kẻ ấy, vẫn còn một việc không thể không làm.

Đó là giết hắn.