Chương 8 Tháng giêng [2]
51
Trên ti vi, một phát thanh viên có khuôn mặt dài đang phồng má đưa tin Thời sự.
Tôi đang ngồi thu lu trên sofa trong phòng khách thì tình cờ xem được bản tin…
Kể từ mùa hè năm ngoái, thành phố Kyoto liên tiếp xảy ra các vụ sát hại trẻ em. Sáng sớm ngày 13, phát hiện xác em Kato Mutsuhiko (7 tuổi) bị bóp cổ chết. Đây là nạn nhân thứ tư trong vụ giết người hàng loạt này. Cảnh sát đưa ra suy đoán vẫn do cùng một hung thủ gây ra, vết vân tay để lại trên cổ Kato Mutsuhiko đã nói lên điều này…
9 giờ tối, thứ Bảy ngày 16 tháng Giêng.
Sân nhà chìm trong màn đêm đen đặc. Hồi tối tôi ra quán Lai Mộng, lúc về đến nhà thì gió tuyết đã dữ dội lắm rồi. Mái nhà, lối đi, sân vườn… đều phủ tuyết dày.
Bản tin kết thúc, đài phát phim truyền hình. Tôi không đặc biệt muốn xem, bèn vặn nhỏ âm lượng, mắt đăm đăm nhìn màn hình.
Lát sau, có lẽ là vào lúc 9 giờ 15 phút.
Cót két, cót két…
Tôi nghe thấy tiếng ván sàn.
Có người đang bước đi ngoài hành lang. Tsujii Yukihito từng than vãn về tiếng ồn, lúc này, tiếng bước chân trên hành lang tầng hai vang lên rõ mồn một.
Nghe tiếng bước chân, tôi đoán không phải bác gái Mizujiri, vì bác ấy đi đứng ầm ĩ hơn nhiều. Tsujii Yukihito đi làm giờ mới về chăng?
Cánh cửa ngăn giữa hành lang bên này và phòng 2-C vốn được khóa lại, nhưng một tháng nay, kể từ khi Tsujii Yukihito đổi sang phòng 2-C thì không khóa nữa. Đó là vì Tsujii không kéo dây điện thoại về phòng mình mà khi cần gọi điện cậu ta sẽ dùng chung điện thoại màu hồng ở đại sảnh.
Khi chỗ làm thuê hoặc nơi nào đó gọi đến cho cậu ta thì người nhấc máy (thường là bác gái Mizujiri) phải gọi cậu ta xuống nghe. Lúc đó, nếu cánh cửa ngăn bị khóa thì phải đi vòng ra ngoài, rất bất tiện.
Tiếng bước chân chậm rãi băng qua căn phòng. Lát sau là tiếng mở cửa rồi đóng cửa, khuấy động không gian yên tĩnh ban đêm.
Quả nhiên, Tsujii đã về.
Lò sưởi ở góc tường phía hành lang được đốt lên từ sẩm tối đến giờ nên trong phòng khá ấm áp.
Đầu tôi hơi đau. Từ lúc đốt lò sưởi, tôi chưa mở cửa sổ cho thoáng khí lần nào.
Tôi đứng dậy bước đến cửa sổ. Gió vẫn thổi rất mạnh nhưng tuyết không rơi như ban nãy nữa.
Cửa vừa hé ra, gió đã lập tức thốc vào lạnh phát run, tôi nhanh chóng đóng ngay nó lại rồi mặc áo len.
Sau một hồi do dự, tôi quyết định mở cánh cửa thông ra hành lang một lúc.
Bước chân lảo đảo. Đầu tôi ong ong, chóng hết mặt mày… Hừ, không được rồi. Không khí ở đây ngột ngạt quá.
Đối với cửa phòng này, ngoài ổ khóa đã được lắp sẵn ở núm cửa, tôi còn lắp thêm chốt bên trong cho yên tâm hơn. Nhưng bây giờ, chẳng hiểu sao mở cửa ra tôi cũng không thấy khó chịu chút nào.
Hình như bản lề đã hỏng nên mới hé một chút, cửa đã mở hẳn một góc 90 độ. Do cùng chiều rộng nên cánh cửa vừa khéo chắn ngang một phần hành lang.
Không khí lạnh ùa vào phòng nhưng cũng không lạnh như không khí ngoài trời. Tôi vừa khẽ lắc đầu vừa quay vào sofa.
Tiếng bước chân từ hành lang vọng vào mỗi lúc một gần.
Đang lơ đang nhìn màn hình ti vi vẫn bật suốt nãy giờ, tôi bỗng ngoái đầu ra sau.
“Ơ kìa… Một giọng nói quen thuộc. Cánh cửa mở ra hành lang hơi động đậy, rồi kêu ken két. “Cậu chủ, sao lại mở cửa? Không thấy rét à?”
Là bác Mizujiri Kine.
Tôi hơi nghiêng người từ trên ghế sofa, trả lời, “Cháu đang cần thông gió mà!”
Tôi áp tay lên trán, thấy trán xâm xấp mồ hôi.
“Bác có việc gì tìm cháu à?”
“Không! Tôi đi gọi cậu Tsujii nghe điện thoại.”
“Thế ạ?”
Bác Kine cúi đầu, bước vội về phía cuối hành lang. Có tiếng kẹt cửa, rồi cánh cửa đóng trở lại.
Tôi nhìn đồng hồ, 9 giờ 50 phút. Thời gian nhận điện thoại của Lục Ảnh Trang đang được quy định là 10 giờ tối.
Đã hết cơn nhức đầu, không khí trong lành hơn nhiều, căn phòng lại giá lạnh.
Tôi đứng dậy định bước ra đóng cửa.
“Cậu Tsujii!” Tiếng gọi của bác Kine vọng đến từ phía căn phòng 2-C bên tay trái. Kèm theo tiếng gõ cửa. “Cậu có điện thoại, cậu Tsujii…”
Tiếng gọi càng lúc càng to, tiếng gõ cửa cũng vậy.
“Cậu Tsujii có nhà không? Cậu Tsujii… Lạ nhỉ…”
“Cậu ta đi vắng à?” Tôi đứng bên cửa hỏi bác Kine. Có nhẽ đâu thế? Cậu ta vừa về cách đây ba bốn phút thôi mà?
“Không thấy trả lời.” Bác Kine băn khoăn bước trở lại chỗ tôi, “Lúc hơn 9 giờ chúng tôi còn gặp cậu ấy ở dưới nhà mà.”
“Sau đó cháu cũng nghe thấy tiếng cậu ta đi về phòng. Hay cậu ta lại đi rồi?”
“Nhưng…” Bác Kine lộ vẻ băn khoăn, “Tôi nghe bên trong có tiếng nước chảy.”
“Hay là cậu ta đang tắm?”
“Có lẽ vậy, nhưng tôi gọi mãi mà chẳng thấy gì.”
“Cửa… khóa ạ?”
“Đang khóa.” Bác Kine ngoảnh nhìn về phía cuối hành lang, “Hay là… đã xảy ra chuyện gì bất ngờ?”
“Chuyện bất ngờ?”
“Mấy chuyện như… ở trong buồng tắm ấy…”
Chắc dư âm vụ cháy năm ngoái đã khiến bác Kine càng thêm bất an.
“Tôi xuống nhà dưới lấy chìa khóa sơ cua vậy.” Rồi bác dợm bước đi.
Tôi vội nói, “Cháu cũng có chìa khóa sơ cua.” Tôi chạy vào phòng. Là chủ nhà, tôi phải có đủ bộ chìa khóa các căn phòng ở đây. “Bác chờ nhé!” Tôi mở ngăn kéo bàn làm việc lấy chùm chìa khóa.
Bác Kine cầm chùm chìa khóa rồi chạy về phía cửa phòng 2-C. Dáng vẻ tất tả của bác làm tôi cũng bất an, bèn bước theo sau.
“Cậu Tsujii!” Bác Kine gọi to hơn lúc nãy, vừa gọi vừa gõ cửa, “Cậu Tsujii, có chuyện gì thế?”
Đối diện cánh của ngăn cách với hành lang vẫn bị khóa lại cho đến tháng trước là một buồng cầu thang nhỏ. Cửa phòng 2-C nằm ở ngay góc trong tay phải của cánh cửa này.
“Lạ quá nhỉ? Cậu nghe đi, có phải là tiếng nước chảy không?” Bác Kine nhìn tôi.
Tôi lắng nghe, đúng là trong phòng có tiếng nước róc rách thật.
“Tôi vào xem sao.” Bác tìm đúng chìa rồi mở cửa. “Cậu Tsujii?”
Căn phòng sáng đèn nhưng không có ai trả lời.
Tôi cho hai tay vào túi áo ngủ, đứng tựa cánh cửa ngăn giữa hành lang, nhìn theo bác đi vào phòng 2-C.
“Cậu Tsujii?”
Của phòng lạch cạch rồi xịch một tiếng, bóng dáng bác Kine biến mất bên trong.
Đúng lúc này, sau lưng tôi có tiếng bước chân đến gần.
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?” Kuratani Makoto từ đầu hành lang chạy đến. Cậu ta mặc áo bông màu nâu nhạt, mái tóc ướt, chắc là vừa tắm gội.
“Xin hỏi, đã xảy ra…”
Đúng lúc đó, một tiếng thét hãi hùng chấn động màn đêm vang lên trong Lục Ảnh Trang, át cả giọng Kuratani.
“Ááá….”
“Sao thế?”
Tôi giật mình, lập tức chạy về phía phòng 2-C, “Bác Mizujiri!”
Vừa mở cửa thì lập tức đụng phải bác Kine đang cuống quýt chạy ào ra.
“Gì thế, có chuyện gì thế?”
“Chết… chết… chết rồi…” Bác Kine cố nhào ra khỏi cửa, xô bật tôi lùi vào hành lang, rồi ngồi thụp xuống đất, người mềm nhũn. “Cậu Tsujii… chết… chết rồi…”
“Bác nói gì?”
“Chết… trong bồn tắm…”
Trong tình huống này, choáng váng sợ hãi cũng là lẽ thường tình. Tôi chẳng nghĩ ngợi được nhiều, chỉ hành động theo phản xạ.
“Kuratani, cậu trông nom bác ấy nhé…”
Tôi lập tức chạy vào phòng 2-C.
Qua cửa phòng, rẽ trái là buồng tắm. Cửa khép hờ, chắc do bác Mizujiri vừa hé ra. Bên trong có tiếng nước chảy.
Tsujii chết trong đó sao?
Phòng tắm đang mù mịt hơi nước, là do vòi nước nóng vẫn đang chảy.
Trên nền gạch bồn rửa là dây vòi hoa sen màu đen cuộn tròn. Tôi tiến vào bên trong làn khói hơi nước không để ý đến việc ướt tất chân.
Khuôn mặt cậu ta dập dờn trong làn nước nóng đã bị nhuộm đỏ. Tôi hét to, cảm giác buồn nôn dâng trào nghẹn họng.
Đúng như bác Mizujiri nói, Tsujii Yukihito đã chết trong bồn tắm.
Nơi bồn tắm màu trắng, hai chân cậu ta nhô ra ngoài, nửa thân trên chìm hoàn toàn dưới nước…
52
“Vậy cuối cùng, người tên Tsujii đó đã tự sát đúng không?” Kisako hỏi. Tay cô ôm chặt hai vai đang run rẩy, dù trong phòng đang bật lò sưởi.
“Đúng vậy!” Tôi gật đầu rồi nhấp ngụm cà phê, “Cậu ta không để lại di thư nhưng trong phòng có nhật ký, đúng hơn là sổ tay, đã ghi rõ tất cả.”
“Rằng anh ta là hung thủ sát hại bốn đứa trẻ?”
“Đúng! Trong đó viết rõ tại sao lại nảy ra ý đồ giết chóc, quá trình phạm tội… Cậu ta đau khổ vì rơi vào tình trạng bế tắc không thể sáng tác. Báo chí và ti vi đều đã đăng tin cả rồi.”
Kisako cau mày thở dài. “Thật là tồi tệ!”
“Được biết, cậu ta không chỉ suy nhược thần kinh mà còn… nên nói thế nào nhỉ, rơi vào trạng thái điên loạn. Mà đúng là ở cậu ta toát ra cảm giác này thật.”
“Anh ta hóa điên rồi sao?”
“Chắc thế. Tôi từng kể với em rồi thì phải? Chuyện cuốn tiểu thuyết mà cậu ta bắt tay sáng tác từ mùa hè năm ngoái ấy.”
“Cái truyện lấy nhà anh Hiryu làm bối cảnh ấy hả? Hình như là Án mạng tại Nhân Hình Quán?”
“Đúng rồi.”
Chính tôi cũng rùng mình, dù trong nhà không hề lạnh.
“Nhan đề ấy cũng được ghi trong sổ tay của cậu ta.”
“Ồ?”
“Tsujii mô tả tỉ mỉ quá trình giết người của mình, đó chính là ‘hoạt động sáng tác’ của cậu ta. E rằng chính cậu ta cũng không ý thức được việc làm của mình.”
“Thực quá tàn nhẫn!” Kisako lại thở dài, cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hôm đó là sẩm tối thứ Tư, ngày 20 tháng Giêng. Tối qua, Kisako đã trở lại Kyoto, cô gọi điện cho tôi, hẹn hôm nay gặp nhau ở quán Lai Mộng.
Hôm kia, Kisako đang ở quê, nhờ đọc báo mà biết tin về cái chết của Tsujii Yukihito và chuyện cậu ta chính là hung thủ của chuỗi vụ án sát hại trẻ em. Cô nói định gọi điện cho tôi ngay, nhưng vì đã dự định hôm sau sẽ trở lại Kyoto nên hoãn đến tối qua mới gọi và hẹn gặp ở đây.
Tối ngày 18, tôi cũng nhận được điện thoại từ Kakeba Hisashige, nói là tối nay sẽ cùng Kisako đến đây để cả ba gặp mặt, nhưng hình như cậu ta lại có việc gấp nên không thể đi được.
Tối thứ Bảy tuần trước, ngày 16, sau khi phát hiện ra xác Tsujii Yukihito, cả khu nhà náo loạn.
Tôi bảo Kuratani báo cảnh sát rồi ở bên cạnh bác gái Mizujiri đến lúc ấy vẫn chưa đứng lên được. Lát sau, vài xe cảnh sát đến nơi. Họ kiểm tra hiện trường, thu thập chứng cứ, liên tục thẩm vấn chúng tôi.
Tsujii đã tắt thở trong bồn tắm.
Động mạch cảnh bị cắt, cậu ta chết vì mất máu quá nhiều. Cảnh sát cho rằng cậu ta hôn mê từ trước, rồi chìm vào nước nóng trong bồn tắm. Pháp y kiểm tra thấy phổi chứa nhiều nước, cho nên ngạt thở là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến tử vong.
Con dao dùng để cứa cổ chìm sâu tận đáy bồn, hiện vẫn chưa biết có phải con dao của Tsujii hay không.
Dù cuối cùng họ kết luận rằng cậu ta tự sát trong trạng thái thần kinh không bình thường nhưng vào thời điểm bắt đầu điều tra, cảnh sát vẫn tính đến khả năng cậu ta bị sát hại. Vì thế từ tôi, bác gái Mizujiri cho đến từng vị khách đang trọ trong Nhân Hình Quán đều bị thẩm vấn kĩ càng.
Tiến hành thẩm vấn và khám nghiệm hiện trường xong, khả năng này đã được loại trừ. Trước khi xác định Tsujii là hung thủ giết người hàng loạt, nhà chức trách đã có một số căn cứ chứng tỏ cậu ta đã tự sát.
Nói đơn giản, đó là ‘án mạng trong phòng kín’ mà các truyện trinh thám vẫn hay miêu tả. Cụ thể hơn, cái chết của Tsujii xảy ra khi căn phòng của cậu ta không có mặt người nào khác. Bởi vậy, nhiều khả năng là cậu ta tự sát. Suy luận một cách logic là như vậy.
Trước tiên, nói về căn phòng 2-C của Tsujii.
Như lời làm chứng của tôi và bác gái Mizujiri, cửa phòng đang khóa, cảnh sát cũng xác nhận cửa sổ chốt từ bên trong. Tuy nhiên, không loại trừ khả năng hung thủ sẵn có chìa khóa cửa nên có thể vào phòng dễ dàng, bởi vậy, chưa thể kết luận là tự sát ngay được. Tuy nhiên, cảnh sát đã phát hiện ra một phòng kín khác, bên cạnh căn phòng 2-C này.
Tới đây thì thời gian tử vong của Tsujii trở thành vấn đề đáng bàn.
Tsujii đi làm về đến nhà khoảng 9 giờ tối. Điều này được xác nhận bởi lời làm chứng của bác gái Mizujiri rằng đã nhìn thấy cậu ta ở sảnh tầng một, cùng lời làm chứng của tôi rằng sau đó có nghe tiếng bước chân cậu ta về phòng, cụ thể là vào lúc 9 giờ 15 phút tối.
Chừng nửa giờ sau, nơi làm gọi điện đến thông báo với Tsujii về việc điều chỉnh giờ làm, nên khi phát hiện ra xác cậu ta là quãng 10 giờ đêm. Kết quả khám nghiệm tử thi cũng cho thấy cậu ta tử vong vào khoảng thời gian này.
Như vậy, trong khoảng thời gian trên, hung thủ đã đột nhập vào phòng 2-C, giết Tsujii rồi trốn thoát. Liệu điều đó có khả thi hay không?
Chỉ có hai lối để vào được phòng 2-C.
Một là đi qua hành lang tầng hai, vòng đến buồng cầu thang phía trước phòng.
Hai là đi vòng từ sau nhà lên theo buồng cầu thang tầng một qua lối cửa sau.
Điều tra viên sau khi xác định rõ không có ai ẩn nấp trong phòng 2-C, trong các buồng cầu thang tầng một và tầng hai, anh ta liền xem xét cửa sau, nhưng khu vực đó phủ đầy tuyết tích tụ từ sẩm tối.
8 giờ tối thì tuyết ngừng rơi, nên nếu hung thủ lẻn vào cửa sau rồi lên phòng 2-C giết người, xong xuôi lại trốn ra theo cửa sau thì phải để lại dấu chân. Tuy nhiên, ở đây không hề có dấu vết nào.
Các điều tra viên cũng đã cẩn thận tìm kiếm, không chỉ quanh cửa sau, mà cả từ sân trước cho đến tiền sảnh, và lối đi ngược lại dẫn đến cửa vào phòng 1-D của ông mù Kizugawa Shinjo, nhưng quả là trên mặt tuyết chất đầy không hề có dấu chân nào.
Phía Bắc buồng cầu thang tầng hai có một ban công nhỏ nhô ra. Nhưng cửa ban công đã được khóa lại từ bên trong, tuyết đọng ngoài ban công cũng không có dấu vết gì khác lạ.
Buồng cầu thang tầng một có hai cánh cửa, một cái ngăn cách với hành lang tầng một, cái kia thông đến phòng 1-D. Tuy nhiên, nhìn qua là biết ngay hai cửa này không thể sử dụng. Cánh cửa ngăn với hành lang thì bị một chiếc tủ rất to đặt ở buồng cầu thang chặn mất, không thể đóng mở gì được. Còn cánh cửa kia bị ốp ván đóng đinh chốt chặt từ phía đại sảnh, dường như có ý cấm sử dụng. Nhân đây nói thêm, tối hôm đó, ông Kizugawa đã đi làm như mọi ngày nên phòng 1-D không có ai hết.
Vậy thì chỉ còn lối đi thứ hai, tức đi qua hành lang tầng hai mà vào phòng 2-C. Nhưng hung thủ hoàn toàn không đi lối này. Sự thật ấy được xác thực bởi chính lời làm chứng của tôi.
Tsujii về đến nhà lúc 9 giờ 15 phút. Bác gái Mizujiri tới gọi cậu ta xuống nghe điện thoại vào 9 giờ 50 phút. Trong khoảng thời gian đó không có ai qua lại hành lang cả. Điều này tôi có thể khẳng định, vì tôi ở trong phòng suốt, lơ đãng xem ti vi. Giả như có ai đi ngang qua hành lang, nhất định tôi sẽ nhận ra nhờ âm thanh cót két của ván sàn.
Không chỉ có vậy, trong khoảng thời gian đó, tôi còn để mở cánh cửa dẫn ra hành lang cho thoáng. Cửa mở ra ngoài, chắn gần hết chiều rộng hành lang. Muốn đi qua để đến phòng 2-C thì phải đẩy cửa vào mới có lối đi. Dẫu tôi đang ngồi quay lưng về phía đó thì chắc chân vẫn cảm nhận được chuyển động và nghe tiếng cót két trên sàn.
Cứ cho là hung thủ bước đi không tạo ra tiếng động thì hắn cũng phải nhảy qua phía trên cánh cửa chặn hành lang, tôi mới không nhận ra được.
Sau khi làm rõ các vấn đề nói trên, lại có được cuốn sổ tay trong phòng, cảnh sát kết luận rằng Tsujii đã tự sát. Hơn nữa, sau khi đối chiếu vân tay trong các vụ giết hại trẻ em với vân tay Tsujii thì tính chân thực của nội dung cuốn sổ cũng được xác nhận.
“Anh Hiryu, em đã nghĩ…” Kisako bỗng nghiêm giọng nói, “Anh xem, kẻ lâu nay vẫn đe dọa anh, có phải là gã Tsujii này không?”
Hôm kia nói chuyện với Kakeba qua điện thoại, cậu ấy cũng đưa ra giả thuyết tương tự.
“Em cho rằng có thể là thế không?” Tôi hơi cúi đầu.
Kisako chớp mắt. “Không phải là không thể. Một tên dám giết hại bốn đứa trẻ vô tội, nếu hắn nhòm ngó tài sản của anh… Điều này, hôm nay em đã nghe anh Kakeba nói. Lẽ nào không phải? Nếu thế thì…”
“Ý em là, kẻ đã phóng hỏa đốt nhà cũng là hắn…”
“Cũng không có gì lạ cả.”
“Em phân tích… kể cũng có lý!” Tôi buồn bã trả lời, phần nào đó cũng muốn tin rằng tất cả mọi chuyện đều sinh ra từ sự điên rồ của Tsujii.
Hắn có biết tội lỗi của tôi cách đây hai mươi tám năm hay không thì tôi không chắc chắn được. Giả như hắn không biết gì thật, mọi hành động xuất phát từ sự điên cuồng của hắn, rồi cả bức thư viết tay, đều chỉ là ngẫu nhiên liên quan tới tội lỗi trong quá khứ của tôi. Khả năng này có thể xảy ra.
“Thế à?” Kisako nói, đôi môi phớt hồng nở nụ cười, “Chắc chắn là thế rồi! Cho nên, từ nay anh không phải lo lắng gì nữa. Đúng không?”
“Đúng vậy!” Tôi mơ hồ gật đầu.
Không phải lo lắng gì nữa.
Có đúng thế không?
Tôi rất mong là vậy. Tuy nhiên, cho đến giờ, vẫn còn một bí ẩn không lời giải…
Tao đã tìm thấy một kẻ nữa như mày.
Câu này viết trong bức thư cuối cùng gửi cho tôi. Là ý gì?
“Anh ạ…” Kisako mỉm cười rạng rỡ, “Hôm nay, em còn nghe anh Kakeba nói rằng, bạn của anh là anh Shimada sắp đến Kyoto, phải không?’’
“Cậu ấy cũng nói cho em biết à?” Tôi gượng cười, “Anh ấy đang rất bận, nhưng cũng bảo là nếu rảnh rỗi thì nhất định sẽ đến.”
“Nếu anh ấy đến, anh cho em gặp với nhé?”
“Em có hứng thú với anh Shimada à?”
“Đúng! Rất hứng thú.” Kisako tinh nghịch nháy mắt, “Em… em không thích nói chuyện với những người cùng tuổi. Những người lớn tuổi hơn như anh và anh Kakeba sẽ biết nhiều điều mà em chưa được trải nghiệm. Đúng không? Cho nên…”
53
Những năm tháng rất xa xôi, từ hồi còn là trẻ nít, cách đây hai mươi tám năm.
Ngày hôm đó. Ở nơi đó. Âm thanh đó. Giọng nói đó.
Bầu trời cao. Làn gió thu dìu dịu. Những đóa hoa đỏ thắm. Tôi ngồi bên đường tàu hỏa. Tay cầm hòn đá. Từ xa vọng lại tiếng động ầm ầm của đoàn tàu.
Cảnh sắc vụt biến đổi. Xác đoàn tàu trật bánh lật nghiêng.
Đổ vật trên mặt đất, những bóng đen cong queo bị đè bẹp.
Mẹ ơi, mẹ ở đâu? Mẹ ơi!… Tôi vừa khóc vừa gọi.
… Những đóa hoa đỏ thắm….
… Bầu trời đỏ rực…
… Hai vệt trải dài…
… Hai bóng đen…
… Dòng nước…
… Mặt nước dập dờn…
Đây là…
Anh…
Anh…?
Tsujii Yukihito đã chết. Gặp lại Kisako sau thời gian vắng bóng, ngọn lửa hy vọng trong tôi lại được nhen lên.
Lờ đờ thì đi ngủ, tỉnh táo thì thức dậy. Đến quán cà phê Lai Mộng. Ngồi trong xưởng và vẽ mẹ Miwako. Kisako gọi điện cho tôi hai lần, tim tôi đập mạnh, như một thiếu niên lần đầu cảm nhận tình yêu.
Trong những ngày bình thường lặp đi lặp lại ấy, cùng với dự cảm không lành một lần nữa dâng lên trong lòng, tôi cảm nhận được ‘sự xao động’ cứ ngày một lớn.
Chiều thứ Hai, ngày 15 tháng Giêng. Lúc này, tôi không thể không công nhận linh cảm của mình là đúng.
Nó bắt nguồn từ bức thư thứ tư gửi đến.
Đã nhớ ra rồi chứ? Mày đã nhớ ra tất cả, đúng không? Tao đã thanh toán cái kẻ giống mày. Tiếp theo sẽ đến lượt mày.
Tôi xuống đại sảnh tầng dưới, đang chuẩn bị đến quán Lai Mộng thì bác gái Mizujiri vào đưa bức thư. Nhìn phong bì với kiểu chữ viết quen thuộc, tôi thấy tim mình như ngừng đập.
Tsujii Yukihito không phải là hung thủ.
Đúng thế, không phải cậu ta!
Hung thủ vẫn còn sống.
Hắn vẫn tồn tại trên đời và đang rắp tâm hãm hại tôi.
Không đi ra tiền sảnh nữa, tôi chạy ngoặt trở lại xưởng vẽ. Hai tay run rẩy, tôi mở thư ra đọc.
Tao đã thanh toán cái kẻ giống mày.
Tôi dán mắt vào câu này.
Tao đã thanh toán cái kẻ giống mày.
Thế này là ý gì?
Trong giây lát, đâu óc tôi trống rỗng.
Rồi tôi tìm được câu trả lời.
Liệu có phải…
Tsujii Yukihito là… cái kẻ giống tôi?
Gần đây, trong những người quanh tôi chỉ có Tsujii chết, kẻ viết thư này đã thanh toán cậu ta sao? Và, hắn báo cho tôi biết cậu ta là một kẻ giống tôi?
Nhưng…
Tsujii tự sát, điều này đã quá rõ ràng, không còn gì phải nghi ngờ nữa. Hay là…
Hay là, tối hôm ấy hắn đã dùng thủ đoạn nào đó mà chúng tôi không ngờ tới để đột nhập phòng 2-C, căn phòng kín ấy?
Thật khó hiểu, đáng ngờ, đáng sợ, những cảm xúc hỗn độn đan xen thành một xoáy nước quay cuồng trong tâm trí tôi. Đúng lúc ấy…
… Bầu trời đỏ rực…
Cùng cảm giác tê dại phía sau đầu…
… Hai vệt trải dài…
Phong cảnh chập chờn ẩn hiện…
… Hai bóng đen…
Bầu trời đỏ rực.
Không phải bầu trời lúc đó. Không phải bầu trời lúc tôi muốn dừng đoàn tàu lại.
Hai bóng đen.
Hai bóng đen ấy là gì? A, tôi đã nhớ nhầm. Bóng đen không phải đường ray, không phải đường ray, mà là… Bóng hai đứa trẻ con?
… Dòng nước…
Những mảnh ghép với hình dạng khác nhau.
… Mặt nước chao đi…
Hình dạng khác nhau.
Anh…
Anh…
Anh…?
“Mày nhớ ra rồi chứ?” Hắn hỏi tôi, “Mày đã nhớ ra tất cả rồi, phải không?”
“A…” Tôi chầm chậm lắc đầu, rồi hít thở thật sâu. “Trời ơi… thì ra là thế.”
Thì ra những mảnh ghép ấy chính là…
Đúng! Từ khi vẽ bức tranh này vào năm ngoái, tôi đã cảm thấy có điều gì đó không thực sự hài hòa.
Có điểm khác lạ. Ở đâu đó.
Ví dụ như ‘bầu trời đỏ rực’, hay ‘hai cái bóng đen’… Đúng! Thì ra là thế!
Vẫn còn một mảnh ghép tôi phải nhớ ra.