Chương 8 (tt)
54
Một ngày mùa thu cách đây hai mươi tám năm.
Tôi sáu tuổi, là một đứa trẻ tính tình nhút nhát, thể chất yếu, rất sợ cha, vô cùng yêu thương mẹ, rất hay nấp sau lưng mẹ.
Hôm đó, vì chỉ muốn níu giữ mẹ nên tôi đã phạm sai lầm. Sau khi mẹ mất, tôi mới hiểu ra lỗi lầm của mình. Không còn cách nào khác, tôi kể cho cha sự thật, ông ra lệnh cho tôi phải quên đi tất cả. Tôi đã nghe theo lời cha. Nhưng…
Không lâu sau đám tang của mẹ, có người đã thì thầm với tôi…
“Tao biết rất rõ.”
Giọng nói quen thuộc của thằng bé ở cùng khu phố.
“Chính mắt tao đã thấy.”
Tôi đuổi theo nó, nhưng nó lè lưỡi, mỉm cười rồi chạy đi.
Tôi nhớ hôm đó đang trên đường tan học về nhà, không biết từ lúc nào, tôi đã chạy đến bên bờ sông.
“Mày đặt hòn đá lên đường ray chứ gì?”
Bầu trời đỏ như máu. Ráng chiều nhuộm thắm bãi sông.
“Tao đã nhìn thấy hết!”
Hoa bỉ ngạn đung đưa theo gió.
“Tao chưa nói cho ai biết!”
Bóng hai đứa chúng tôi trải ra rất dài.
“Chắc mày cũng không muốn tao kể ra với ai chứ?” Nó vừa cười vừa bước lại gần tôi đang đứng như trời trồng, “Nếu bị người ta biết, thì đâu phải chuyện đùa nhỉ? Mày sẽ là hung thủ giết người!”
Nó cao hơn tôi, nó cũng đi học trước tôi.
Nó giơ ngón tay chọc một cái vào vai tôi, rồi lột chiếc mũ bóng chày tôi đang đội trên đầu.
“Tặng tao cái này nhé!” Nó vừa cười ha hả vừa cầm mũ của tôi đội lên đầu mình, “Kể từ nay, tao bảo gì mày đều phải nghe! Nếu không, tao sẽ nói toạc cho mọi người biết chuyện mày đã làm. Thằng Hiryu là kẻ giết người, mày là hung thủ giết người, hung thủ…”
Hung thủ giết người.
Nó liên tục gọi tôi như thế.
Rồi nó quay người đi, hai tay chống nạnh, vừa nhìn dòng sông vừa nhếch mép cười. “Nghe rõ chưa? Mày nói gì đi chứ?”
Dứt lời, nó quay lại nhìn tôi.
“Sao hả, Hiryu giết người, mày đã giết cả mẹ mày nữa!”
Một ngọn lửa bỗng bùng lên trong tâm hồn bé nhỏ.
“Aaa…” Tôi vận hết sức lực gào lên, cúi thấp người và lao đầu về phía nó. Sau đó…
Dưới ánh hoàng hôn, mặt sông loang loáng sắc đỏ như máu, nước bắn tung lên!
Tôi đoạt lại cái mũ bóng chày. Mũ này, mẹ mua cho tôi. Nó bị tôi xô ngã, trượt xuống dốc kè rồi ngã xuống sông.
Sông rất sâu, nước chảy xiết.
Có lẽ, nó bơi không thạo, hai tay vừa đập loạn xạ vừa tóm lấy mặt kè xi măng, nhưng nó nhanh chóng kiệt sức, cuối cùng bị dòng nước nuốt chửng.
“Anh ơi!” Mãi cho đến khi nó hoàn toàn biến mất trong dòng nước, tôi mới kêu lên được hai tiếng, “Anh ơi!”
…
…
Tôi nhớ ra rồi, thì ra vẫn còn một sự việc như thế.
“Anh…” Là tiếng tôi đã gọi nó. Là đứa trẻ mà khi còn nhỏ, tôi đã tự tay giết chết.
Tao đã tìm thấy một kẻ nữa như mày.
Ý của kẻ viết thư, tôi đã hiểu ra.
Hắn biết Tsujii Yukihito là hung thủ sát hại lũ trẻ, hắn coi tội lỗi của tôi cách đây hai mươi tám năm hệt như tội ác của Tsujii Yukihito.
Cho nên, hắn giết Tsujii Yukihito với tư cách của quan tòa, cũng là lý do hắn định giết tôi.
Cái xác trẻ em ở con mương Kitashirakawa.
À, ra là vậy!
Tháng Tám năm ngoái đến quán Lai Mộng, lần đầu tiên tôi cảm thấy ‘xao động’…
Mẩu tin đăng trên báo tôi ngẫu nhiên đọc được. Không chỉ có mẩu tin vụ tai nạn tàu hỏa đăng bên cạnh mà ngay cả vụ giết hại trẻ em cũng là một trong những nguyên nhân gợi lại ký ức trong tôi.
Phát hiện thi thể một em bé bị giết dưới mương Kitashirakawa.
Mẩu tin ấy đã gợi lại tội lỗi của tôi trong quá khứ.
Con mương Kitashirakawa, thi thể một em bé bị giết… Xác trẻ con nổi trên mặt sông.
Tai nạn tàu hỏa.
Sát hại trẻ em.
Đúng như hắn muốn, tôi đã nhớ ra hai tội lỗi khủng khiếp của mình. Chỉ chưa nhớ ra tên đứa bé đó.
Tôi nhớ khuôn mặt mờ ảo của nó.
Mặt tròn tròn, ánh mắt ương ngạnh, đôi mắt nhỏ dài, màu nâu… mà so với màu nâu thì…
Tên nó… Tên nó là…
Anh…
Chịu, không thể nhớ ra.
Tiếp theo sẽ đến lượt mày.
Hắn đã cảnh báo tôi.
Tức là, sau khi giết má Sawako và Tsujii, hắn sẽ giết tôi. Tôi buộc phải chết sao?
Trong đâu tôi bỗng hiện ra khuôn mặt tươi cười của Michizawa Kisako, bên tai tôi cũng văng vẳng giọng nói mạnh mẽ ấm áp của anh Shimada Kiyoshi.
Tôi không muốn chết.
Dù vì lý do gì, dù tôi đã phạm lỗi lầm nghiêm trọng ra sao, tôi cũng không muốn chết.
Chợt có tiếng chuông điện thoại vọng đến đôi tai đã đông cứng vì lạnh của tôi.
… Shimada!
Tôi vừa cầu khấn vừa nhấc ống nghe lên.
55
“Tsujii Yukihito bị hung thủ coi là bản sao của Hiryu Soichi rồi giết luôn. Ra thế…” Shimada trầm tĩnh nói.
Tôi thuật lại cho Shimada những chuyện xảy ra kể từ cuộc điện thoại trước của anh.
“Nhưng, Hiryu! Trong hoàn cảnh cậu mô tả, Tsujii Yukihito không thể bị sát hại được.”
“Đúng thế!” Tôi gật đầu thật mạnh, “Vì đó là môi trường phòng kín…”
“Phòng kín à…” Shimada hạ thấp giọng, “Cậu nói là cửa sổ phòng chốt từ bên trong, liệu có dấu vết bị tác động gì không?”
“Dùng kim hay chỉ giống như trong mấy tiểu thuyết trinh thám phải không?”
“Phải!”
“Tôi không rõ nữa. Nhưng khó mà thực hiện được, vì phòng của Tsujii Yukihito trên tầng hai, mặt đất thì phủ tuyết và không có dấu chân ai cả.”
“Thực sự là không có dấu chân ư?”
“Vâng.”
“Hai cánh cửa ở tầng một đều không mở được, phải không?”
“Vâng.”
“Cũng không có ai đi qua hành lang bên ngoài phòng cậu đang ngồi. Nếu chúng ta vẫn cho rằng Tsujii bị giết thì chỉ còn lại một khả năng.”
“Một khả năng?”
“Bà Mizujiri là hung thủ!” Shimada lạnh lùng nói.
Tôi kinh ngạc kêu lên một tiếng.
“Tôi đã nghĩ đến khả năng này.”
“ …”
“Bà ta dùng chìa khóa sẵn có mở cửa bước vào, lúc đó Tsujii vẫn còn sống. Bà ta đi vào, giết hại giữa lúc cậu ta tắm rửa. Sau đó giả vờ là mình phát hiện ra xác chết!”
“Nhưng…”
“Cậu không thể tán thành nhận định này chứ gì?”
“Đúng vậy.”
“Chính tôi cũng thấy không ổn. Quá gượng ép. Chẳng hạn, bà Mizujiri gọi cửa mãi, nếu Tsujii còn sống thì tại sao không trả lời? Và một bà già 61 tuổi có thể nhanh chóng giết người như thế không? Bà ta bất chợt xông vào nhà tắm, tại sao Tsujii không có phản ứng gì? Nếu cậu ta kêu lên thì cậu phải nghe thấy chứ? Ngoài ra, còn nhiều mắc mứu không thể giải thích…”
“…”
“Thôi, cho qua! Có thế loại trừ khả năng bà ấy là nghi phạm đi. Và vụ án lại càng trở nên khó hiểu. Hung thủ đột nhập vào rồi trốn ra như thế nào? Cậu nghĩ sao?”
Tôi không nói không rằng, vì trong đầu tuyệt nhiên không thấy manh mối gì hết.
“Cậu thấy tắc tị phải không? Tôi cho rằng mình đã ám chỉ khá rõ ràng.” Shimada nói.
“Ám chỉ?” Tôi ngạc nhiên, “Ý anh là anh đã biết rồi à?”
“Đại khái thế. Về logic thì chỉ có một cách, và cũng đủ điều kiện để thực hiện.”
“Anh nói đi, hung thủ đã…”
“Vừa rồi tôi đã ngầm gợi ý cho cậu rồi, không phải sao? Lần đầu tiên cậu nghe thấy các tin tức liên quan, là vào mùa thu năm kia.”
“Mùa thu năm kia?”
Hồi đó tôi đang nằm viện, ở Shizuoka.
“Mùa thu năm kia cậu nghe tôi kể về sự kiện đó. Nào, bây giờ đã nhớ ra chưa?”
Tin tức mà Shimada nói cho tôi biết? Khi anh ấy vào viện thăm tôi…
Tôi đã nhớ ra.
“Ông Nakamura Seiji! Anh nói ngôi nhà này, Nhân Hình Quán, có liên quan đến ông ta à?”
“Đúng thế!”
“Nhưng tại sao…”
“Chắc cậu đã quên điều tôi nói. Các công trình do kiến trúc sư kỳ lạ Nakamura Seiji thiết kế chắc chắn phải có một đặc trưng nào đó.”
“À, nhớ ra rồi.” Bây giờ, tôi mới thực sự hiểu ý anh Shimada, “Tức là…”
Mùa thu cách đây hai năm, giữa lúc buồn chán vì phải nằm viện dài ngày, tôi đã nghe anh Shimada kể về vụ Thủy Xa Quán, nhân thể nói đến các ‘Quán’ khác…
“Ông ta thích bố trí các chốt then bí hiểm, đúng không?”
“Vậy là cậu đã nhớ ra. Tôi nên nhấn mạnh sớm hơn mới phải.” Shimada nói, “Trong các công trình do mình thiết kế, Nakamura Seiji thích bố trí một vài thiết bị có vẻ như trò đùa kiểu trẻ con. Đây là sở thích hoặc gọi là tính cách lập dị của ông ta cũng được. Nghe nói, sau khi bàn bạc thống nhất với chủ nhà, ông ta sẽ làm những cái tủ chìm, lối đi hoặc căn phòng bí mật, thậm chí ông ta còn tự ý lắp đặt các chốt lẫy.”
“Ý anh Shimada là nhà tôi cũng có những chốt then như thế à?” Tôi hỏi.
“Có lẽ vậy.” Shimada trả lời, “Chúng nằm trong Nhân Hình Quán, ít ra là nằm trong phòng 2-C của Tsujii. Cũng có thể chỗ nào đó ở buồng cầu thang bên ngoài có lối đi bí mật.”
“Lối đi bí mật…”
“Đó sẽ là câu trả lời cho phòng kín.”
“ … ”
“Hung thủ không cần đi từ cửa sau tầng dưới hoặc đi ngang qua phòng cậu. Có lối đi bí mật ấy, hắn sẽ không để lại dấu chân trên tuyết, cũng không bị cậu phát hiện, dễ dàng vào phòng của Tsujii rồi lại trốn ra.” Shimada nói chắc như đinh đóng cột. “Tôi còn ngờ rằng, xưởng vẽ mà cậu dùng để làm việc cũng có lối đi bí mật.”
“Ở đây cũng có lối đi bí mật à?” Tôi bất giác ngoảnh nhìn khắp xung quanh.
“Đúng thế! Vụ ma nơ canh trong xưởng vẽ năm ngoái rõ ràng là xảy ra trong không gian khép kín, không ai có chìa khóa sơ cua. Chúng ta cũng đã tính đến khả năng nhiều người cùng nhấc cả cánh cửa sang bên, nhưng hầu như không thể thực hiện. Khu nhà của cậu lại liên quan đến kiến trúc sư Nakamura Seiji thì xác suất tồn tại lối đi bí mật là khá lớn. Cả trong khu nhà chính đã bị cháy chắc cũng có đấy. Như vậy, nếu hung thủ biết được các lối đi này thì không cần chìa khóa cũng có thể vào nhà chính như thường.”
Nakamura Seiji xây dựng Nhân Hình Quán và thiết kế lối đi bí mật ở đây?!
Tôi bỗng rùng mình, lại nhìn quanh phòng.
Tường xi măng dày chắc, vàng ố. Sàn lát ván gỗ màu đen. Trần cao. Những thanh xà gỗ ngang dọc. Ô nhỏ thông gió… Chỗ nào có thể có lối đi bí mật chứ?
Hung thủ dễ dàng đột nhập vào đây bằng lối đi đó. Tôi ngồi trong này, chính là con mồi để hắn nấp sau cánh cửa quan sát. Có lẽ thế, có lẽ ngay lúc này cũng…
"Anh Shimada.” Tôi thì thầm vào ống nghe, cố nén để không hét to lên. “Từ nay tôi nên làm thế nào…”
Làm thế nào đây?
Tôi luôn nằm trong tầm giám sát của hắn. Dù tôi cẩn thận đến mấy thì hắn vẫn có thể náu mình trong lối đi bí mật và rình rập sát bên tôi.
“Cậu không việc gì phải sợ.” Shimada nói, “Chỉ cần thận trọng hơn là được. Giết người đâu phải chuyện dễ dàng như thế.”
“Nhưng anh Shimada…”
“Tôi chỉ không yên tâm về những tội lỗi cậu vừa kể thôi.” Shimada bỗng khẽ nói, như thể đang lẩm bẩm một mình. “Hiryu, cậu không nhớ ra tên cậu bé bị cậu đẩy ngã xuống sông sao?”
“Không nhớ.”
“Thế thì… chờ chút nhé…”
“Có chuyện gì à?”
“Không! Cứ chờ một lát…” Shimada hơi ấp úng, “Để tôi nghĩ…”
“Anh Shimada!” Tôi lớn tiếng gọi. “Tôi xin anh hãy mau đến đây.”
“Hiryu!”
“Tôi đơn độc, dù cố đến mấy cũng không thể tự bảo vệ mình. Nếu anh đến được…”
“Hiryu, cậu nghe tôi nói nhé, dù tôi…”
“Anh vẫn đang rất bận à?”
“Không, không phải.”
“Thế thì anh đến với tôi ngay đi, Shimada!” Tôi bỗng trào nước mắt. “Xin anh, xin anh mau đến đây với tôi, được không?”
“Tôi hiểu. Hiểu rồi! Được! Tôi sẽ đến Kyoto một chuyến. Tôi vừa nhớ ra một chuyện. Thế này vậy, hai ba hôm nữa tôi sẽ lên đường đến chỗ cậu. Mấy ngày này, nhất định phải nâng cao cảnh giác với tất cả mọi người, được chứ?”
Gã bật cười.
Càng lúc càng khoái trá, cứ khùng khục trong cổ họng. Đã giết xong người phụ nữ kẻ ấy gọi là má rồi.
Đôi môi mím chặt của gã lạnh lùng nhếch lên.
Cũng đã giết thằng cha giống như kẻ ấy.
Tất cả đều do tội lỗi của kẻ ấy. Tội lỗi của Hiryu Soichi. Lần sau, lần sau sẽ đến lượt kẻ ấy… Không, chờ đã. Trước đó…
Trước đó…
Đúng, trước đó vẫn còn một người cần phải giết. Vẫn còn một đứa, chỉ còn một đứa.
Con đàn bà ấy cũng đáng chết!
56
Có kẻ bám theo.
Bỗng nhiên, cô có cảm giác này.
Từ lúc nãy, cô đã bị bám theo.
Michizawa Kisako dừng bước, căng tai lắng nghe. Cô cảm thấy tiếng bước chân đằng sau cũng dừng lại.
Cô lặng lẽ ngoái đầu nhìn.
Cô đang đứng trong sân trường, khoa Nông nghiệp của Đại học K, phía Bắc đại lộ Imadegawa.
Con đường chạy thẳng tới cổng chính. Giữa những cây ngân hạnh đã rụng hết lá là những ngọn đèn lấp lóa ánh huỳnh quang đùng đục.
Khung cảnh tựa hồ một bức ảnh đen trắng đã bạc màu. Bên đường là cái bóng xám xịt không chút sinh khí của tòa nhà khu nghiên cứu. Gió đông buốt giá lạnh lùng thổi vào đám cây cối run rẩy xao xác.
Sân trường giữa đêm không một bóng người.
Chắc chỉ là thần hồn nát thần tính thôi.
Kisako nhìn đồng hồ rồi rảo bước.
Đúng là rất khuya, đã quá 12 giờ đêm.
Thứ Năm, ngày 28 tháng Giêng. Kisako ở lại làm nốt công việc trong phòng nghiên cứu chung từ sẩm tối. Công việc do Kakeba Hisashige giao cho.
Kakeba vừa là trợ giảng ở trường vừa làm việc cho một công ty quy hoạch hơi đáng ngờ. Anh thường giao cho mấy sinh viên phòng nghiên cứu những phần việc thuộc phận sự của mình, về triển lãm kỳ lạ trong hội chợ, cuộc diễu hành trong lễ cúng tế ở Osaka… Muôn hình muôn vẻ và cũng rất thú vị, phác thảo ra thì lắm nhưng thực hiện được lại chẳng có bao nhiêu. Tuy nhiên thù lao khá hậu hĩ, chẳng tội gì mà từ chối.
Lần này là đơn đặt hàng của một công ty trang trí nội thất trong thành phố, họ muốn Kakeba nghiên cứu viết phần thuyết minh cho các tấm ảnh của catalog. Kisako học xong tiết bốn, vừa bước vào phòng nghiên cứu, Kakeba Hisashige liền nói, ‘Cô đến thật đúng lúc, anh đang rầu hết cả người đây’. Sau đó anh giao việc cho cô.
Nhiệm vụ phải hoàn thành trong tối nay, Kisako cũng đang rảnh rỗi nên thoải mái nhận lời. Nhưng thực không dễ dàng gì. Đối tác yêu cầu khắt khe đủ thứ, nên mãi đến lúc nãy cô mới làm xong hai mươi trang ảnh nhét đầy bốn trăm chữ.
“Cô vất vả quá!” Kakeba thở phào, “Muộn quá rồi, anh sẽ lái xe đưa cô về.”
“Không cần ạ. Anh Kakeba còn nhiều việc chưa làm xong kia mà, anh cứ hoàn thành nốt đi!”
Nghe cô nói vậy, Kakeba Hisashige gượng cười, đưa tay vò mái tóc bù xù.
“Tính anh vẫn thế, toàn lần lữa để rồi nước đến chân mới nhảy. Nếu em không đến thì anh sẽ giải quyết ra sao?” Kisako trêu chọc trả đũa Kakeba, coi như bù đắp cho cả tối cô phải nhọc nhằn.
“Ừ, phải! Lẽ ra không nên thế này.” Kakeba dụi đôi mắt ngái ngủ, “Tại hôm qua bỗng nhiên anh muốn đi xa…”
“Đi xa?”
“Ừ! Kiểu du lịch trong ngày thôi.”
“Bỏ giờ lên lớp để đi du lịch à?”
“Phải!”
“Đi đâu?”
“Thôi… hôm khác anh sẽ cho cô biết.” Kakeba do dự rồi lại gãi đầu. “Mà cô nên cẩn thận đấy! Không cần anh đưa về thật chứ?”
“Anh đừng lo.”
“Cảm ơn nhé, cô giúp anh nhiều quá.”
Lúc này, Kisako hơi hối hận vì đã quá giữ kẽ không để cho Kakeba đưa về.
Từ trường về nhà, trước nay cô vẫn đi đường này, nhưng đây là lần đầu tiên cô đơn độc về lúc nửa đêm.
Cộp… cộp… Tiếng giày cao gót gõ trên mặt đường nhựa. Kisako nhìn cái bóng trải dài trước mặt, cảm thấy nó không thuộc về mình nữa, hình như nó đang tự ý nhảy nhót. Cô bỗng rùng mình với tưởng tượng kỳ quặc đó.
Mình sao thế nhỉ?
Sao bỗng nhiên lại nhát cáy thế này?
Cách đây ba hôm, tối thứ Hai, Kisako gọi điện cho Hiryu Soichi. Những câu nói của anh vẫn văng vẳng bên tai cô.
Anh nói mình đã nhớ ra tất cả.
Hiryu nhận được bức thư thứ tư. Tsujii Yukihito không phải hung thủ định hại anh, mà thậm chí còn là nạn nhân của hung thủ thực sự. Hắn ta bị coi là Hiryu Soichi thứ hai.
Tiếp đến là một tội lỗi khác của Hiryu, cách đây hai mươi tám năm. Rồi Shimada Kiyoshi nhận định trong Nhân Hình Quán có lối đi bí mật do kiến trúc sư Nakamura Seiji thiết kế…
Hiryu run giọng kể với cô những chuyện nói trên. Rồi nói tiếp:
“Chỉ còn điều này anh vẫn không thể nhớ ra. Tên của đứa bé bị anh giết cách đây hai mươi tám năm. Không thể nhớ ra, nhưng anh vẫn nghe thấy tiếng mình gọi nó… Anh gọi là ‘Anh…’ Anh gì, thì nghĩ nát ốc vẫn tắc tị.”
Hôm sau, câu chuyện được đưa đến tai Kakeba. Ngay lập tức, khuôn mặt anh hiện lên vẻ phức tạp, rồi anh lảm bẩm gì đó một mình.
Còn Hiryu Soichi.
Qua tâm trạng và giọng nói của Hiryu, Kisako cảm nhận được sự ám ảnh nặng nề trong đó. Anh đang sợ hãi. Sự trầm tĩnh trong tuyệt vọng chán chường, mặc đời mình trôi về nơi xa lắc.
Hiryu biết có kẻ muốn hại mình nhưng anh không có ý định làm to chuyện, đương nhiên không phải anh không hề bận tâm. Anh sợ hãi, khổ sở vì điều đó, anh chú ý đề phòng, nhưng thực ra dường như đã tuyệt vọng.
Nếu ở vào hoàn cảnh của anh, Kisako sẽ lập tức chạy đến sở cảnh sát cầu cứu. Cảnh sát sẽ không vì mấy bức thư như trò đùa ấy mà huy động cả lực lượng để điều tra, nhưng dù sao…
Còn Kakeba, tại sao anh ta lại không tích cực giúp đỡ bạn mình nhỉ?
Kisako lần đầu tiên gặp một người đặc biệt như Hiryu Soichi. Vì thế, kể từ tháng Mười hai gặp nhau ở quán Lai Mộng, cô thường gọi điện cho anh để trò chuyện, hoặc hẹn gặp mặt. Về tình cảm thì chưa có dấu hiệu tiến triển rõ rệt, nhưng người đàn ông nặng trĩu tâm tư này vẫn có sức hút thật khó diễn tả đối với cô. Sự thật là thế.
Bây giờ anh ấy thế nào rồi?
Sau khi nhận được thông điệp cuối (Tiếp theo sẽ đến lượt mày), thì đêm nay anh ấy sống ra sao?
Chỉ khi kể rằng Shimada Kiyoshi sẽ đến Kyoto trong thời gian tới thì giọng Hiryu mới bình tĩnh hơn một chút.
Kisako nhớ lại hôm được Hiryu mời đến nhà, cô đã sốc khi nhìn thấy tranh của anh trong xưởng vẽ.
Từ đại bộ phận các tranh cho đến bức họa phong cảnh kỳ quái Côn trùng thời gian, ít nhiều đều liên quan tới cái chết.
Liệu có phải những trải nghiệm đáng sợ hồi bé đã khiến Hiryu vẽ ra số tranh ấy không? Anh dùng màu nguyên bản để mô tả đủ mọi sắc thái chết chóc khiến người xem không khỏi rùng rợn. Trong tranh của Hiryu, thứ khiến người ta kinh hãi nhất là…
Cộp… cộp… cộp…
Kisako bỗng nhận ra có âm thanh lạ xen lẫn tiếng bước chân của mình.
Cô lại dừng bước.
Cô không dám ngoảnh lại nhìn. Bụng bảo dạ dù ngoảnh lại thì vẫn chẳng thấy bóng ai đâu. Cánh cổng đã ở ngay trước mắt, đi qua đó là ra đến đại lộ M.
Là ai, ai bám theo mình?
Tim cô bỗng đập loạn lên trong lồng ngực.
Ra đến đại lộ M, cô rẽ phải. Đường lớn vắng bóng người, thậm chí không có cả ánh đèn xe.
Kisako đi một quãng, cảm giác bị bám theo vẫn không tiêu tan. Cô không dám ngoảnh lại nhìn, hình như có ánh mắt ai đó đang chằm chằm khoan vào lưng cô, cô cảm thấy thế.
Thần kinh của cô căng như dây đàn.
Không lâu sau đó…
Đi đến ngã tư giao với con đường chạy dọc mương nước, cô rẽ trái. Đi được vài bước, cô nhận ra đây là một quyết định sai lầm.
Bên phải đường là mương nước từng vớt được xác đứa bé bị Tsujii sát hại vào mùa hè năm ngoái, bên trái là hàng rào chạy dài, trước mặt là đường nhỏ tối đen không một bóng người hay xe cộ.
Cô bèn quay trở lại để rẽ lối khác, nhưng vừa xoay người thì chợt kêu “Á…” một tiếng vì nhìn thấy một bóng đen ở chỗ giao với đại lộ M.
Gay rồi!
Cô thầm nghĩ. Bản năng thôi thúc cô lập tức co chân chạy thục mạng.
Tiếng nước chảy. Tiếng gió lạnh thổi. Cành lá héo khô hứng gió, kêu xào xạc. Đủ thứ âm thanh hòa trộn cùng những bước chân hỗn loạn của Kisako, khiến màn đêm run rẩy, khiến mặt đường bằng phẳng giờ cũng như nhấp nhô sóng sánh.
Kisako như vừa bị ném vào một khoảng không gian thời gian méo mó, rơi xuống vực sâu hình cầu vặn vẹo, hoặc hình bầu dục khép kín đặc quánh không khí.
Cô muốn đứng cho vững trên mặt đường đang bồng bềnh nhưng không thể. Cô ngã sụp xuống.
Cảm giác giá lạnh của mặt đường nhựa truyền vào khuôn mặt, một thứ mùi khó chịu xộc vào mũi, là mùi đất hay gỉ sắt? Hai đầu gối đau ê ẩm. Và…
Có tiếng bước chân lại gần.
Nguy rồi!
Phải chạy ngay, nhưng đôi chân cô chẳng chịu nghe lời.
Muốn kêu lên nhưng không thành tiếng. Tại đau đớn hay sợ hãi?
“Tao phải giết mày.”
Câu nói văng vẳng bên tai, giọng lạnh lùng vô cảm.
“Tao phải giết mày.”
Rồi tiếng gió vụt qua. Giây tiếp theo là một cơn đau khủng khiếp nơi vai phải. Kẻ kia vung gậy quất cô ngã gục xuống.
Tại sao…
Kisako không hiểu nổi tại sao mình bị tấn công.
Tại sao?
Lại cố tiếng gió vụt qua lân nữa.
“Á…”
Lần này cô bị vụt vào lưng.
“Dừng… dừng tay…” Cô chật vật nói thành tiếng. “Không! Cứu tôi với…”
Có kêu cứu cũng vô ích, tiếng vung gậy lại vang lên lần thứ ba.
Thế là hết… Mình sắp chết. Kisako tuyệt vọng nhắm nghiền mắt.
Đúng vào lúc này…
“Dừng lại!” Có ai đó quát lên.
… A?
“Dừng tay lại!”
Tiếng bước chân chạy đến rất nhanh.
“Không được giết cô ấy!”
Gì thế?
Tiếng chân rầm rập. Tiếng thở hổn hển.
Kisako vừa định ngẩng đầu lên thì thấy một vật dài dài văng xuống trước mặt.
Đây là…
Cổ họng cô bỗng tắc nghẹn.
Vật thon dài ấy… là một cánh tay, cánh tay trắng trẻo, hình như bị chặt ra từ bả vai.
“Cô vẫn ổn chứ?” Giọng nam giới. Người ấy nắm cánh tay Kisako đỡ cô dậy.
“Ối…”
Kisako kêu lên, vì vai phải và lưng đau dữ dội.
“Hú vía, ngàn cân treo sợi tóc! Vết thương của cô thế nào? Có đau lắm không?… Mấy vết thương này không đáng ngại. Xương cốt có lẽ cũng không ảnh hưởng gì.”
“Xin… xin hỏi…” Kisako từ từ nhổm dậy, run rẩy nhìn người đàn ông, “Anh là…”
“Cô là Michizawa Kisako phải không?” Anh ta thu tay về, nói với giọng mạnh mẽ, “Tôi là Shimada Kiyoshi, tôi đã nghe Hiryu nhắc đến cô. Hôm nay tôi vừa từ Kyushu đến.”
“Anh Shimada…”
“Nghe tôi nói nhé, đêm nay sẽ không xảy ra chuyện gì nữa. Cô nên về nhà ngay, nhớ khóa cửa cho kỹ. Được chứ? Ngày mai… À không, cũng tức là hôm nay rồi, đúng 12 giờ trưa nay, mời cô đến Nhân Hình Quán. Không vấn đề gì chứ? Lúc đó, cô sẽ hiểu rõ tất cả.”
Anh ta nói liền một mạch, rồi mặc kệ cô đứng đó mà vội vã bước đi.