← Quay lại trang sách

Chương 9 Tháng giêng (3)

57

Thứ Sáu, ngày 29 tháng Giêng.

Dưới bầu trời mùa đông thấp và tối tăm nặng nề tựa như đang u sầu của Kyoto, tôi đứng trước tòa nhà ấy.

Hàng rào sơn trà, lá xanh héo hon co rúm. Trụ cổng bằng đá xám chen giữa hàng rào. Tấm biển cũ kỹ viết: Lục Ảnh Trang.

Giá rét kinh người.

Gió lạnh thấu xương hất tung mái tóc. Tôi đưa bàn tay lạnh cóng lên giữ tóc, ngẩng nhìn khu nhà hai tầng kiểu Tây phía bên trong.

Nhà của Hiryu Soichi, Nhân Hình Quán do Nakamura Seiji thiết kế.

Tường xám. Nóc nhà xanh lục. Cửa sổ màu trắng ngà kiểu Pháp. Tất cả dường như thu mình lại trong giá rét. Khoảng sân hoang vắng, cây cối còn trơ lại cành đen, nhìn như một cái lồng to tướng bao trọn khu nhà.

Nhân Hình Quán, tác phẩm của Nakamura Seiji.

Tôi bước về phía tiền sảnh Lục Ảnh Trang với một tâm trạng thực khó diễn tả.

Lúc đi qua hai cánh cửa mở sang hai bên, tôi nhận ra bên trong đại sảnh mờ tối có một cái bóng. Đó là một người đàn ông khá đậm người.

Ông ta đang đứng một mình cạnh cánh cửa phía bên phải. Khi tôi bước vào đại sảnh, ông ta dường như giật mình, quay mặt lại phía tôi. Khuôn mặt vuông vức đeo kính râm, tay phải cầm cây gậy trắng.

Đương nhiên, ông ta là một trong những khách trọ ở đây, Kizugawa Shinjo, làm nghề mát xa.

“Xin chào!” Kizugawa lên tiếng.

Tôi từng nghe Hiryu nói ông mù này thường chào hỏi những người gặp trên đường để đoán vận may trong ngày. Có lẽ ông ta chào tôi cũng vì mục đích đó, hay là bởi đang đứng ở Lục Ảnh Trang nên cho rằng tôi cũng là một trong các khách trọ?

“Vâng, chào bác! Lần đầu gặp bác!” Ông ta bước lại phía tôi, tôi đáp lẽ, “Bác là Kizugawa phải không? Tôi là Shimada Kiyoshi, bạn của Hiryu, cậu ấy từng kể về bác. Bây giờ bác đi làm à?”

“Hả?” Ông ta nghiêng đầu vào khoảng không, “Anh Shimada à?”

“Tôi đến để giải quyết các sự việc xảy ra ở Nhân Hình Quán. Người quản lý ở phòng nào… À, phòng kia à?”

“Hả..!”

“Tôi đã biết bác vô tội, bác cứ yên tâm.”

Rồi tôi đi qua bên Kizugawa, đến cửa phòng người quản lý. Ông mù mát xa vừa lẩm bẩm gì đó vừa lọc cọc khua gậy tiến về phía tiền sảnh.

Tôi gõ cánh cửa có tấm biển: 1-A Phòng quản lý.

“Vâng, tôi ra đây!”

Giọng có vẻ mệt mỏi. Khi cửa mở, một ông già lưng gù, nhăn nheo xuất hiện.

“Ông là Mizujiri Dokichi phải không?” Tôi nói, “Xin lỗi tôi hơi đường đột. Tôi là Shimada, cậu Hiryu mời tôi đến nhà, cậu ấy hiện đang ở đâu ạ?”

“Cậu nói gì?” Ông già khum tay đặt lên vành tai, vươn cổ ra phía trước, “Sao? Cậu bảo sao?”

Có vẻ ông ta bị lãng tai.

“Tôi…” Tôi nói thật to, “Tôi có việc rất quan trọng. Cậu Hiryu…”

“Có chuyện gì vậy?”

Lúc này, có người từ trong bước ra, một bà già tóc bạc mặc bộ đồ làm bếp. Chắc là Mizujiri Kine.

“Xin lỗi, tôi đang bận trong bếp, cho nên…”

“Cậu Hiryu ở đâu ạ? Trong phòng cậu ấy phải không? Phòng trên tầng hai ạ?”

“À…” Bà ta mở to mắt, ngớ ra, “Cậu chủ…”

“Cậu ấy đi vắng hay ở trong xưởng vẽ? Ra ngoài à? Thế thì phiền hà rồi. Tôi muốn nói với cậu ấy một việc quan trọng.”

“Xin hỏi…”

“Thôi vậy. Xin lỗi, đã làm phiền bác. Không, không, tôi là người đàng hoàng, tôi từ xa đến để giúp đỡ cậu ấy. Tôi đã có mặt thì sẽ không xảy ra chuyện gì nữa, bác cứ yên tâm.”

“…”

“Mọi việc cứ để tôi lo. Được chứ? Được rồi! Tôi tạm lên tầng hai xem xét, các vị không cần đi theo, cứ chờ ở đây, được không? Sau đó tôi sẽ nói tỉ mỉ với các vị.”

Hai vợ chồng ông quản lý hình như còn định nói nữa, nhưng tôi mặc kệ, cứ thế hướng về cầu thang lên tầng hai.

Ở góc hành lang tầng hai chạy quanh giếng trời chỗ đại sảnh có một ma nơ canh, Hiryu đã kể với tôi. Quả nhiên, cô ta thiếu tay trái, khuôn mặt không ngũ quan quay về phía cánh cửa sổ hướng ra sân trong.

Nhân lúc đi ngang qua, tôi thử nhìn theo ‘ánh mắt’ cô ta. Phía trước đống đổ nát thảm hại của khu nhà chính, ở gần chính giữa khoảng sân hoang vắng, có một cây anh đào to lớn.

Tôi bước nhanh trên hành lang chạy sâu về phía trong tòa nhà, ván sàn kêu cót két. Lát sau, tôi nhìn thấy một ma nơ canh thiếu chân trái…

Qua thêm hai chỗ ngoặt nữa, tôi thấy phòng 2-B, nơi Hiryu dùng làm phòng ngủ.

“Hiryu!” Tôi vừa gọi vừa gõ cửa. “Cậu có trong này không? Tôi Shimada đây!”

Không thấy trả lời. Quả nhiên cậu ấy đã đi ra ngoài.

Tôi nhìn đồng hồ đeo tay.

11 giờ rưỡi sáng. Còn ba mươi phút nữa.

Rời khỏi cửa phòng 2-B, tôi tiếp tục đi dọc hành lang. Ở cuối chắc là cánh cửa thông đến phía trước phòng 2-C nơi Tsujii Yukihito bị giết.

Bên kia cửa là buồng cầu thang còn tối hơn hành lang bên này. Tuy nhiên, vẫn đang là ban ngày, chưa đến nỗi phải bật đèn mới đi lại được.

Nhìn sang bên phải là cửa phòng 2-C.

Tôi thử vặn núm cửa, nào ngờ cửa không khóa, cánh cửa mở ra cùng tiếng bản lề kêu kèn kẹt.

Tôi bước vào, và hết sức kinh ngạc.

“Thế này là…”

Tình trạng vô cùng bề bộn. Căn phòng kiểu Tây rộng chừng tám chiếu, tường và ván sàn đều bị phá hoại.

“Chà chà…” Tôi khẽ kêu lên và nhìn khắp xung quanh.

Giấy dán tường màu ngà in hoa văn chữ thập, bong tróc hết cả, lộ ra lớp ván ốp tường màu ghi. Thảm đỏ trải sàn cũng bị lật lên thô bạo, rồi ném vào một góc. Có vài mảnh ván sàn bị nạy bỏ. Hệt như xác một con thú khổng lồ với da thịt bị dòi bọ gặm hết chỉ còn trơ xương cốt.

Việc này e rằng là do Hiryu làm chứ không phải ai khác.

Tôi từng nói với cậu ấy rằng trong phòng này hoặc ở buồng cầu thang có thể có lối đi bí mật. Chắc cậu ấy lo lắng hung thủ đột nhập nên đã tự tìm kiếm mà không chờ tôi đến.

Hiryu…

Cậu ấy đã phát hiện ra lối đi bí mật sao?

Tôi chú ý đến một chỗ trên sàn đã bị nạy toác ra. Có thứ gì đó đen đen, tựa như cầu thang bằng sắt dẫn xuống phía dưới sàn nhà.

Hiryu đã phát hiện ra thứ này. Sau khi phát hiện ra, cậu ấy làm gì?

Tôi đoán, Hiryu quay xuống xưởng vẽ để tiếp tục khám phá lối đi bí mật.

Tôi lại nhìn đồng hồ.

Chỉ hơn hai mươi phút nữa là đến 12 giờ.

Tôi trở ra hành lang, xuống cầu thang thì thấy một thanh niên mặc áo len cổ chui màu trắng đang đứng trước máy điện thoại hồng ở đại sảnh.

“Chắc cậu là Kuratani Makoto ở phòng 1-C phải không?” Tôi hỏi cậu ta.

Cậu ta ngừng quay số, ngạc nhiên ngẩng nhìn tôi.

“Tôi có việc muốn phiền cậu…” Tôi nói, “Tôi là Shimada, Shimada Kiyoshi, bạn của Hiryu. Tôi có việc quan trọng mong cậu giúp đỡ. Cậu nghe tôi nói đã rồi hãy quyết định được không?”

“Điều này…”

Cậu ta có vẻ nghi hoặc khó xử. Kể cũng phải, bị một người mới gặp lần đầu nhờ vả thì không nghi ngờ cũng khó. Không sao, lúc này tôi chẳng thể để ý tiểu tiết như vậy.

“Cậu nghe tôi nói đây. Lát nữa sẽ có một người đàn ông đến thăm Hiryu. Cậu hãy chuyển lời nhắn rằng anh ta cứ vào xưởng vẽ của Hiryu. Được chứ?”

“Hả, à…”

“Vì vậy, thật xin lỗi, nhưng khi gọi điện thoại, tôi muốn cậu ở lại đây đến lúc đó. Được không?”

“À, nhưng…”

“Xin nhờ cậu nhé! Rồi tôi sẽ giải thích với cậu sau.” Dứt lời, tôi lập tức quay người chạy về hành lang phía trong đại sảnh.

58

Tôi không ngạc nhiên khi thấy tình trạng xưởng vẽ.

Có vẻ Hiryu đã dùng đến cả búa và cuốc chim. Đồ đạc ngổn ngang. Tường bị đục đẽo lở lói, ván sàn bật lên. Trông còn khủng khiếp hơn cả phòng 2-C.

Gió từ bên ngoài thổi vào hun hút qua các ô thoáng trên tường, không khí trong phòng lạnh ghê gớm, miệng tôi phả ra hơi trắng.

Hiryu như bị chôn trong đống vôi vữa, ván sàn bừa bộn. Ngồi trên chiếc ghế bập bênh, lưng quay về phía cửa, đôi vai rũ xuống, dường như mệt mỏi do làm việc quá sức, cậu ấy chẳng nhận ra tôi đã bước vào.

“Hiryu!”

Vừa chú ý dưới chân, tôi vừa đi vòng ra trước ghế. Hiryu Soichi chào đón tôi với khuôn mặt trắng xanh, không còn chút sức sống.

“Hiryu! Lâu quá mới gặp nhau. Tôi đến như đã hứa đây! Cậu quyết làm cho ra nhẽ, nhưng thực ra không cần hùng hục vất vả thế này. Cũng may, cậu vẫn an toàn, thế là tốt rồi.”

“Anh đã đến…” Cậu ấy nhìn tôi bằng ánh mắt thẫn thờ, “Anh Shimada.”

“Đã tìm thấy lối đi bí mật chưa?”

“Ở kia kìa!”

Tôi dõi theo ánh mắt cậu ấy, thấy trên sàn nhà có một cái hốc. Tôi chậm rãi bước đến và cúi xuống quan sát.

“À há!”

Một cái hốc giống hệt ở phòng 2-C, tối om, một chiếc thang đen sì hòa vào bóng tối, dẫn xuống lòng đất.

“Thì ra là cái này!” Tôi ngoảnh nhìn Hiryu, “Cậu vất vả quá! Tới đây thì tất cả bí ẩn đã sáng tỏ rồi! Cậu không cần lo lắng nữa đâu, cũng không phải sợ gì hết. Cậu đã thực sự an toàn rồi.”

“…”

“Từ đầu đến giờ, chúng ta đã tập trung phân tích tình hình vụ việc, ví dụ chìa khóa và các chuyện khác, sự nghi ngờ đều nhằm vào những người đang sống ở nhà này, tức Nhân Hình Quán. Thật sai lầm, lối đi bí mật này đã nói lên điều đó. Thật tốt vì thủ phạm không phải người trong nhà. Người bên ngoài nếu biết lối đi bí mật thì hoàn toàn có thể gây án.”

“Hung thủ đến từ bên ngoài sao?”

“Đúng thế! Mấy người sống ở đây như vợ chồng quản lý Mizujiri, Kuratani Makoto hay Kizugawa Shinjo đều chẳng liên quan gì. Việc bọn họ có cùng họ với nạn nhân tai nạn tàu hỏa hai mươi tám năm về trước có lẽ cũng chỉ là ngẫu nhiên.”

“Shimada, thế thì hung thủ…”

“Cậu vẫn chưa nhận ra à?” Shimada dang hai cánh tay, khẽ nhún vai, “Cũng không lạ.”

Gió lạnh ùa đến khiến tôi rùng mình, tôi châm một điếu thuốc.

“Hôm nọ gọi điện cậu nhắc đến một tội lỗi khác đúng không? Đó chính là điểm then chốt để biết danh tính hung thủ, tên của cậu bé bị cậu đẩy ngã xuống sông. Tuy cậu nói vẫn không thể nhớ ra, nhưng qua những lời cậu kể thì tôi đã biết rồi. Chắc cậu đang định hỏi tại sao tôi biết chứ gì?”

Tôi phả ra một làn khói thuốc, rồi lại nhìn đồng hồ đeo tay. Đã quá 12 giờ vài phút.

“Chuyện này xảy ra rất lâu về trước. Hồi học đại học, cậu thường bị cảm, phải nằm liệt giường. Tôi thì ở ngay gian bên cạnh trong ký túc xá, cho nên hay chạy sang chăm sóc. Tôi muốn nói về chuyện hồi đó. Khi bị sốt, cậu giống như gặp phải ác mộng vậy. Cậu thường khổ sở rên rỉ, chân tay đập lung tung, miệng thì nói mê lảm nhảm hoặc bất chợt hét ầm lên. Chắc cậu đã quên rồi nhỉ? Nhưng tôi thì vẫn nhớ những gì cậu hét lên trong cơn ác mộng. Hôm nọ điện thoại với nhau, tôi bỗng nhớ ra. Cậu hay gọi ‘Mẹ ơi’. Ngoài ra, còn một cái tên mà cậu cứ nhắc đi nhắc lại.”

“Cái tên đó…”

“Ừ, chắc là tên đứa trẻ đã bị cậu đẩy ngã xuống sông.”

“Tên nó là gì?”

“Masashige! Cậu vừa khóc vừa hét lên ‘Masashige! Masashige!’.”

Lúc này…

Có tiếng gọi “Hiryu!”, đồng thời, cửa xưởng vẽ mở ra, “Hiryu… ơ kìa…”

“Tôi vẫn đợi cậu đây!” Tôi vứt mẩu thuốc lá đã hút hết xuống sàn, giẫm chân lên, rồi nghiêm giọng nói với người đàn ông đang bước vào, “Như cậu thấy, Hiryu đã tìm ra lối đi bí mật trong xưởng vẽ, dù cách tìm có hơi vụng về.”

“Lối đi bí mật?”

“Cách đây hai mươi tám năm, kiến trúc sư Nakamura Seiji tiến hành cải tạo khu nhà, ông ta đã thiết kế để giấu giếm vài bí mật. Cậu, vì một dịp tình cờ nào đó đã nắm được bí mật này, rồi lợi dụng để trả thù cậu Hiryu sau khi cậu ấy chuyển về đây ở!”

Người đàn ông vuốt mái tóc dài trước trán lên, rất lúng túng nhìn tôi, “Anh… anh là…”

“Tôi là Shimada Kiyoshi. Chắc cậu đã nghe Hiryu nhắc đến tôi rồi chứ?”

“…”

“Ngay trước khi cậu vào, tôi đang định nói với Hiryu.” Tôi vừa nói vừa liếc sang Hiryu đang ngồi trên chiếc ghế bập bênh, “Chính cậu là thủ phạm gây ra mọi chuyện. Lẻn vào xưởng vẽ giở trò với các ma nơ canh, bỏ mảnh thủy tinh vào hòm thư, rải các hòn đá trước tiền sảnh, lảm hỏng phanh xe đạp, đặt xác con mèo ngoài cửa, tất cả đều do cậu làm! Kẻ nhiều lần viết thư đe dọa Hiryu, kẻ phóng hỏa giết bà Sawako, kẻ giết Tsujii Yukihito rồi bày biện cho giống một vụ tự sát, cũng là cậu!”

“…”

“Tại sao cậu phải tìm mọi cách hành hạ Hiryu?”

Tôi lạnh lùng nhìn gã đàn ông có đôi mắt bé tí đang đứng bất động ấy rồi nói tiếp. “Vì đó là anh trai cậu. Đứa trẻ bị Hiryu giết cách đây hai mươi tám năm ấy. Cái tên Masashige đã nói lên điều đó. Cậu có người anh trai lớn hơn hai tuổi chứ gì? Hồi nhỏ cậu ấy mất bởi một tai nạn bất ngờ.”

“…”

“Khi Hiryu cảm thấy khổ sở vì ký ức thì luôn có mặt cậu bên cạnh. Cậu có đôi mắt màu nâu nhạt, chính xác hơn là màu hạt dẻ. Điều này cũng đúng chứ?”

“…”

“Mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt và đôi mắt cậu, cậu ấy dường như nhận ra khuôn mặt đứa bé mình giết năm xưa, khuôn mặt của anh trai cậu, Kakeba Masashige.