← Quay lại trang sách

- 5 -

Tôi trề môi, giọng gièm xiểm:

- Ba tôi nói ông dở, chuyện gì ngồi nhậu với nhau rồi anh em tính cho.

Lão Kiên cười khẩy:

- Ai anh em gì với ổng. Sống mà liêu xiêu ngoặt ngoẹo như ổng chết đi còn hơn!

- Chứ bộ ông vững dữ; ngon sao kết liễu đời trai?

- Em vẫn ngu. Du Nương coi vậy mà khôn hơn em nhiều. Lãng Dung ơi, sứ mệnh phục thù bất khả thi. Du Nương đâu có thèm buông neo bến đậu. Nàng vẫn hoài mơ chân trời tím.

Tôi tự nhủ, thôi chết rồi, hậu quả từ Z-28 Tống Văn Bình, James Bond và nhạc vàng. Lão Kiên có ăn nói theo cái kiểu thi văn đoàn tạp lục bao giờ đâu. Tôi đánh liều, cắc cớ hỏi:

- Ông nói vậy là sao? Chân trời tím là chân trời nào?

Bóng tối chập choạng ngả qua phía lão ngồi khiến tôi không thấy gì hơn ngoài cái trán bóng có rắc vài hột tàn nhang. Những đốm lấm tấm nâu bỗng mờ dần như bị nuốt trộng bởi cái họng đen ngòm há toang hoác ngoài cửa sổ. Lão bị hút tọt trong đó. Từ ngày tôi dọn về hẻm Lập Thành ở coi chừng nhà giùm chị Du, cứ nhá nhem là lão xề xuống cái ghế cạnh giường, ngồi tán dóc. Tuy vậy mỗi lần tôi hỏi tới thì lão xéo. Chắc cho là ngớ ngẩn. Muốn lão nấn ná tốt hơn nên để yên lão tự bạch, chớ cật vấn. Quỷ ám đâu không thấy, chỉ thấy một gã cầu bơ cầu bấc thập thò tối tối xin vô ngồi nói chuyện chơi, bảo về thăm nhà chút rồi đi liền. Bà cụ căn phố đối diện một hôm gặp tôi đầu ngõ bỏ giọng rôm rả:

- Đêm nào cũng nghe cô nói chuyện rào rào, có khách hả? Ừ, nhà có âm khí vậy rủ bạn bè tới ngủ cho đỡ sợ ma.

Xóm nhỏ, việc nhỏ cũng thành lớn huống chi là việc lớn. Ai đi ngang cũng ơn ớn chỉ trỏ nhà này có người tự tử, vậy mà có một cô trẻ măng tới ở tỉnh bơ. Nghe nói bà vợ ẵm con đi mất tiêu rồi. Chịu gì nổi, bên chồng làm dữ bảo tại con đàn bà có máu sát phu. Hay là tại bả dẫn trai về nhà khi thằng chả đang còn sống sờ sờ? Vậy hả, ghê vậy! Tôi nghe qua thì độ ra trai ở đây là chân trời tím của chị Du. Nhưng tím đến mức nào thì chịu. Tím than, hoa cà, tím sim hay tím cả rừng chiều. Đâu có nghe chị tâm sự tình sầu chi đâu. Dạo ở nhà dì Ngọ, lâu lâu chị còn kể chuyện này nọ, thực ra là độc thoại với đứa nhỏ 10 tuổi ngồi trơ mắt ếch. Từ khi tôi nhôm nhổm lớn, chỉ có lườm nguýt hoặc bạt tai. Bỏ học đi làm tưởng đâu khoảng cách thế hệ giữa hai người được thu ngắn lại, ai ngờ cũng vẫn mười năm tình cũ. Thông tin về đời sống vợ chồng chị, tôi được biết qua mẹ vốn là người duy nhất trong nhà mà chị có thể tỉ tê. Chính mẹ bảo tôi đến ở trông nhà trong khi chờ có người mua; nhà bỏ không mau hư khó bán, với lại tại tôi luôn miệng hăm he sẽ thanh toán cái hũ hèm nên mẹ nơm nớp sợ phải ôm thêm thảm kịch, muốn đẩy tôi đi cho bớt mầm nhiễu sự. Phần chị Du thì cứ lừ lừ ôm thằng cu nằm thế chỗ con em trắc nết. Chị đã thôi nhìn tôi. Không phải chị yếu cơ đâu.

Ở một mình thật sướng. Tôi thầm van vái lão Kiên cho nhà bán ế chẳng ma nào mua để có thể thênh thang hưởng sự yên tĩnh mà tôi đã thèm suốt thời gian thiếu ngủ đến cứng hai mí mắt vì ông Dũng. Đàm đạo với lão nhiều khi tức trào máu; đang hồi gây cấn thì lão biến. Nghe đồn trong vòng 49 ngày sau khi qua đời, người chết vẫn là đà ở nơi đã sống. Tôi lên kế hoạch dụ lão phá lệ; tự sát sinh như lão thì sẽ đi đâu sau 7 tuần lễ nếu không phải là xuống địa ngục. Ngoài ra thuở sinh tiền lão quậy quá trời, tham sân si lão có đủ, một mặt chơi với mấy em ở truồng một mặt dụ dỗ gái ngây thơ, tức gái ngu không chịu vũ thoát y cho lão thưởng thức nghệ thuật hình thể. Chắc phải dọa lão nào là quỷ sa tăng cắt lưỡi nào là vạc dầu sôi nào là biển lửa. Ở trần gian khổ lắm cũng chỉ bị phá sản, bội tình, giựt hụi hay tù oan. Nhiều lắm là giang mai, lậu; ai bảo ăn ở mất vệ sinh chi. Gần đây thì có sida, cúm gà, cúm heo, nhưng nghĩ kỹ thấy chẳng ăn thua gì so với cõi âm ty.

Nghe tôi nói chuyện rào rào là lầm. Cứ mỗi lần lão Kiên ghé thăm nhà, ly tách chén dĩa của lão nhịp rần rật như nhạc giàn chào. Thuở trước lão yêu quý chúng hơn cả vợ con, bảo sao chúng không mừng chủ. Rồi gió từ cái quạt trần cứ giáp một vòng quay lại xì ra tạch tạch xè đều đặn mỗi 3 giây. Cùng với giọng hơi mai mái của lão là một mớ tạp âm gồm cả nữ cao nam trầm nam trung cao, râm ran như chợ Bà Chiểu. Hình thì chỉ thấy mỗi mình lão, đám kia y như nhạc nền trong phim tài liệu. Một hôm tôi đề nghị:

- Ông bảo cái đám lao xao tốp bớt giùm cái miệng. Ồn quá!

- Họ đòi đi theo coi, nghe nói có cô em nặng vía.

- Ai triển lãm đâu mà coi. Hàng xóm bắt đầu dòm ngó, coi chừng có người cúng một quả là mấy ông bà ngửi mùi nhang ách xì rán chịu.

- Em còn trẻ mà khó tính như bà già, hèn chi ế nhệ. Thấy Du Nương không...

- Á, tôi biết chân trời tím của bà Du rồi. Ông thợ điện.

Tự nhủ, đừng hỏi, đừng hỏi, để lão tự khui. Quả nhiên:

- Không phải thợ điện. Tay này thợ máy, chuyên trị mô-tơ các loại trong chỗ anh làm. Hai người tình trong như đã. Du Nương có mời về nhà ăn cơm, gắp thức ăn cho nhau trước mặt anh.

- Đáng đời.

- Nàng nói anh dê con Lãng Dung trước mặt tôi, lại còn cảnh báo con nặc nô nó đeo anh vì tiền, anh muốn thì tôi cho anh cưới nó. Nàng bê em ra đánh phủ đầu để anh hết cơ đấu súng tay đôi với me-xừ mô-tơ.

Lúc ngồi trên xe hoa đưa dâu về Long Thành, tôi đã chân thành nghĩ trong cuộc hôn nhân này hẳn có vài người hi sinh. Chị Du vu quy để gỡ rối cho cái lỗ mũi hẻm Kỳ Yên, lão Kiên phí cả 6 năm để giữ tròn chữ sĩ, những người tình văn học sống trên cung trăng phải nhường bước cho kẻ có nhà có cửa dưới địa cầu. Hoàn toàn tôi không dính líu chi đến vụ này, lại càng không cảm nổi cha già dịch.

- Rồi ông nói sao?

Đã bảo đừng hỏi mà cũng hỏi. May quá, lão bị cuốn.

- Anh nói thôi, không lấy đâu; con đó hư lắm. Nói vậy cho nàng tưởng tượng lung tung chơi.

- Thảo nào bà Du khinh tôi ra mặt. Từ hôm nọ đến nay không thèm nhìn thẳng. Chắc tưởng tôi trao duyên cho tướng cướp rồi.

- Nàng nói em mất trinh hồi 16 tuổi do đọc truyện của ông Thế Uyên.

Oan cho ông kẹ. Đọc truyện ông ta mà mất cái nghìn vàng thì đúng là khoa học viễn tưởng. Độc giả đang cầm quyển sách, đến đoạn cao trào nhân vật trong truyện nhào ra đoạt lấy cục vàng về nộp cho tác giả. Nhào ra nhào vô kiểu này cuối cùng tác giả thu gom được một đống vàng, y như mấy gã hát dạo luyện cho con khỉ đi vòng vòng móc túi mấy người đứng xem. Tự dặn dò, đừng đính chính, người trần tim óc tương tác nhịp nhàng, huyết quản lưu thông rộn ràng còn không tin huống chi là ma quỷ. Tôi đưa đẩy:

- Biết ông phục hận, Du Nương cũng muốn báo thù, hoài mơ chân trời xa xa có dáng thuyền viễn xứ.

Lão Kiên bỗng trỗi giọng đưa đám:

- Em có khôn ra rồi. Anh thất bại trong việc gài em vào cuộc tàn sát đã được lập trình. Nàng đã bồng con lên thuyền theo tay mô-tơ.

Tôi vừa há hốc hỏi hả, cái gì thì lão liền chui tọt vô cái họng đen ngòm ngoài kia, hút theo mớ tạp âm nghe đánh ực như húp cháo lỏng.

Hôm sau đi làm về tôi ghé hẻm chùa. Mẹ vẫn ngồi bệt cạnh sàn nước, mắt lạc thần. Chiến sĩ ái quốc gần đây đã trui rèn lại ý chí, đang hành quân đâu đó trong bán kính thuận lợi cho địa điểm rút quân. Có cảm tưởng như đoạn phim hôm trước bị ngắt pause, hôm nay play để xem tiếp. Tôi hỏi:

- Sao nhà tối hù mẹ không bật đèn?

- Có chi nữa đâu mà ngó. Hai mẹ con nó đi rồi, tốn hết 13 cây vàng.

Dạo ấy ai cũng muốn thành họ hàng của người Hoa ; người tổ chức đã mua bờ bãi, đảm bảo chỉ cần 13 cây là xuống ghe tắc-xi ra tàu lớn. Nghe chắc như bắp, nhưng phần lớn lênh đênh vài tuần ở biển, hoặc nuôi cá mập hoặc nuôi cướp Thái, may thì được trại tị nạn nuôi. Lãng Du hưởng xái của ông chồng quá cố, chẳng những đủ vàng để nộp chủ tàu Chợ Lớn mà còn để lại một ít cho mẹ xây xài. Đi đột ngột như vậy đâu kịp làm giấy ủy quyền, không sớm thì muộn chính quyền sẽ tiếp quản cái nhà vô chủ, lúc đó không chỉ tôi mà cả lão Kiên đều kẹt. Dù gì, sau 49 ngày lão sẽ xuống địa ngục rồi đi đầu thai, còn tôi thì phải lo lộn về hẻm cũ.

Quái, nghe tin chị Du bồng con vượt biển tôi chẳng thấy ưu tư gì về những hiểm nguy chị có thể gặp trong cuộc ba đào, chỉ lo mất chỗ để về nằm mỗi tối sau một ngày đứng máy muốn liệt giò ở hãng dệt. Mẹ không biết gì về chân trời tím, cứ cần mẫn ngày hai bận xá bàn thờ ông bà vái lầm rầm cho mẹ con chị Du tai qua nạn khỏi. Thiên cơ bất khả lậu, vậy mà lão Kiên thọp thẹp với tôi đúng một hôm trước khi chị Du rời nhà. Việc me-xừ mô-tơ cùng đi với chị Du có đáng tin chăng? Dạo này đồng nghiệp trong hãng chê tôi mặt mũi lơ láo, nghi bị trúng tên có tẩm thuốc phiện. Trái lại thì có, chưa bao giờ tôi cảm thấy bình tâm đến thế. Đêm nào ba đía một hồi với lão Kiên xong cũng đi ngủ sớm, mộng mị ngậu xị, vui vẻ tưng bừng, mỗi sáng thức dậy trong người sảng khoái vô tả, y như vừa trở về từ cuộc hội hè hay chuyến nhàn du. Chả bù lúc trước, thỉnh thoảng nửa đêm lại bỏ tóc xõa chạy chân đất vòng vòng, vừa chạy vừa rú.