- 6 -
Lão Kiên đã lâu không ghé thăm nhà khiến tôi nơm nớp lo mất cơ hội dụ khị lão la đà chốn trần gian chơi. Chị Du đã nhắn tin về báo hai mẹ con đến nơi bình yên, không nghe tiết lộ gì thêm. Một ngày trước bữa cúng thất, lão hớt hơ hớt hải chạy bắn qua cửa, không còn bộ dạng thập thò như mọi khi. Tóc như trượt khỏi trán, hai con ngươi trồi lộ ngoài hốc mắt, quần áo tơi tả. Lão hào hển:
- Giạt vô đảo Bidong rồi. Tay mô-tơ bỏ cuộc vào giờ chót, kêu vợ đang có bầu đi không đành. Du Nương chưng hửng rồi sụm bà chè, nằm thiêm thiếp trong khi tàu tròng trành mắc bão. Thằng Cu Diên ngon lành...
Nói đến đây lão hụt hơi, người gẫy gập, hai tay vịn hai đầu gối để không khuỵu xuống. Xung quanh lặng ngắt rợn người. Hình như lão đến một mình. Mừng gặp lại lão nhưng tôi làm bộ càm ràm:
- Ngồi đại đây đi. Ông chơi nguyên băng tiểu liên muốn điếc con ráy. Vậy ra me-xừ mô-tơ xù. Hừ! Đàn ông là cái thứ....
Lão ngồi ghé góc đi-văng, tợp một ngụm hơi như cá lia thia đớp bọt rồi xuống nước nhỏ:
- Lãng Dung, em lấy xe đò hoặc xe lam về Long Thành ngay, ngăn gia đình anh đừng cho cúng thất. Anh còn vướng nhiều việc chưa giải quyết xong, mai đi chưa được đâu!
- Tôi lấy tư cách gì làm chuyện đó? Hồi ông kết liễu đời trai, gia đình ông thiếu điều muốn giết Du Nương, sang đoạt hoàng nam, mẹ tôi phải nhờ một tay bặm trợn giắt súng lục ở lưng quần hộ tống góa phụ đưa xác chồng về quê. Chắc quên rồi?
- Em không giúp anh thì anh chịu chết! Xung quanh toàn thứ nhẹ vía.
- Còn chết được lần nữa? Người chết hai lần thịt da nát tan...
Tôi tí tởn hát ti tỉ. Nặng mùi phản chiến, dù chiến tranh đã lùi lại sau lưng, còn chăng chỉ là bụi mờ của quá khứ. Tưởng mình có khiếu khôi hài, nhưng thua, lão chẳng đếm xỉa đến việc tôi giả giọng mùi mẫn.
- Em làm ơn, muốn chi anh cũng chịu.
- Thật không đó? Bị đời lường gạt đã nhiều...
- Rồi em sẽ thấy anh giữ lời...
Thấy tội nghiệp ghê. Ma quỷ mà biết giữ lời hứa. Nói vậy chứ tôi thực sự không biết mình muốn gì để gây áp lực cái lão trác táng. Tôi nã bừa:
- Nhớ nghe. Vậy xin khi nào đoàn tụ với Du Nương làm ơn cải chính giùm trước giờ ông chưa lấy cái chi của tôi, phần tôi không hề đeo ông vì tiền bởi chưa nhận của ông đồng xu teng nào ngoài bịch hạt dưa ông cho hồi Tết năm ngoái, trong có kẹp miếng giấy ghi nắn nót bằng mực parker xanh đây em nghìn hạt vui hồng...
Yêu sách vớ vẩn chơi cho qua chuyện, ngờ đâu nghe đến đây bỗng dưng lão buồn hiu, mặt cúi gằm, miệng lí nhí:
- Anh là thằng đáng chết.
Khi xe tới Long Thành đã 10 giờ đêm. Mò mẫm một hồi mới tìm ra cái nhà trước đây đã đến duy chỉ một lần hôm đưa dâu. Hai ông bà già đang ngồi xem tivi. Có khói nhang tỏa ra từ cái tủ thờ quá khổ sừng sựng chiếm nửa phòng khách. Vài tràng hoa cườm dựng xiêu xiêu trong góc. Không khí còn thoảng mùi tang. Bác gái mời, giọng nguồi nguội:
- Cô Dung vô nhà. Ghé đột ngột, chắc có chuyện gì gấp? Hai mẹ con nó khỏe cả?
- Dạ khỏe.
Đến đây tôi cứng họng, hết biết nói gì tiếp.
Lựng bựng một hồi, tôi nói như đột ngột bị đồng nhập:
- Cháu đi công tác gần đây, sẵn tạt qua thăm hai bác chút xíu xong phải trở lộn ra lộ sớm, sợ hết xe về Sài Gòn. Khuya quá rồi. Với lại, chị Du cháu nhắn có tìm thấy mấy dòng trăn trối của anh Kiên để lại dặn gia đình tuyệt đối không nên cúng kiếng vì làm như vậy anh thêm nuối, đi không đành.
Nghe đến đây bác gái nhoài người ra sàn nhà khóc hu hu, trong khi đó bác trai từ chỗ ngồi trong ghế bành đưa mắt ngầu ngầu nhìn tôi căm căm. Ánh nhìn này hẳn vần vũ trong hai hốc tối lâu rồi, vì tôi thấy nó đã sẫm xuống cái màu chịu đựng, không có mấy tí dữ dội. Thấy tình hình hơi căng, tôi đi giật lùi ra cửa, mười ngón tay cài nhau chụm trước ngực xá xá, miệng lập bập:
- Vậy thôi cháu xin phép hai bác.
Không đợi họ nói gì thêm tôi cứ vậy mà nhắm mắt đi một mạch ra quốc lộ không ngoái cổ lại.
Có một luồng khí lạnh trườn ngược từ dưới xương cụt lên 7 đốt xương cổ rồi xộc vào óc. Cảm nhận rõ ràng nó đang len chi chít trong 32 đôi dây thần kinh tủy sống khiến chúng căng rung. Tôi rùng rùng toàn thân mở choàng mắt ra dáo dác. Mình đang ngủ ngồi trên giường, vậy mà tưởng đang khặt khừ trên xe đò. Nhìn đồng hồ dạ quang treo gần tủ lạnh thấy gần 2 giờ sáng. Quạt trần đang vù vù phát ra tiếng tạch tạch xè ở mỗi vòng quay. Lùa quyển sách đang đọc dở xuống đất, vói tay tắt quạt, chuồi người vào chăn, nghe da se se ơn ớn như muốn bệnh. Tôi cố dỗ giấc.
Giấc ngủ bắt lại sau nửa đêm làm hụt chuyến xe sáng đưa đón công nhân hãng dệt. Khi tôi thức dậy nắng đã hanh hanh ngoài hàng hiên. Xóm nhỏ huyên náo bắt đầu ngày với một giàn giao hưởng qui mô gồm đầy đủ các loại đàn dây, kèn hơi và bộ gõ. Tôi lọ mọ đánh răng rửa mặt nghĩ hay là mình nhân tiện nhõng nhẽo với tay quản đốc, gọi điện thoại nói anh Mười Trí à, bữa nay xương cốt em rục rã, anh nhờ cô Vân đứng máy giùm, tuần sau em lấy hai ca.
Trái với dự đoán của tôi, quản đốc giẫy nẫy:
- Thôi đi cô nương, hôm nay cuối quý họp bình bầu chọn ứng viên Bàn Tay Vàng. Em vắng mặt mất điểm ráng chịu.
Tôi làm bộ kêu lên tiếc rẻ chết cha, vậy hả vậy hả nhưng mắt lom lom ngó tờ lịch tháng treo tường, đoạn búng tay đánh tróc, lão Kiên! Nếu đúng như những gì người ta tin về hai cõi âm dương, hôm nay mới thực sự là ngày lão từ giã chốn trần gian để đi đền tội dưới kia, nơi lão sẽ chẳng còn ai để ba đía mỗi tối hay chạy tới chạy lui tung tin lá cải giúp vui thiếu phụ cô đơn.
- Anh Mười, em bệnh thiệt, cả đêm bị vọp bẻ không đứng ngồi gì nổi đâu! Anh cứ ban cho em một bàn tay sắt cũng được, nhưng nhớ bọc nhung nghe!
Bên kia đầu dây quản đốc cười ha hả ra chiều thích thú.
- Em không đẹp nhưng có duyên ác, chả bù con mụ vợ của anh, nó bị liệt cơ môi làm anh triệt luôn dây thần kinh cười.
Với một ngày thênh thang trước mặt, tôi bắt đầu bằng nửa gói xôi bắp và một viên thuốc cảm. Tằng hắng lấy giọng như sắp phát biểu trước đám đông, tôi nghiêm chỉnh ngồi vào bàn, xắn hai tay áo lên sẵn sàng nghênh chiến với cái gọi là bụi mờ của quá khứ. Đầu tiên tôi ghi lại tất cả những buổi trò chuyện với lão Kiên, phăng ngược các chi tiết và ngày giờ những lần lão ghé về thăm nhà, so sánh các sự kiện thật và giả, đúng và sai. Khó nhất là việc kiểm chứng lại chuyến xe đò về Long Thành đêm hôm qua, đặt biệt lúc tôi rời nhà ông bà cụ đi bộ ra quốc lộ. Tại sao sau đó ký ức chợt trắng xóa? Bằng cách nào tôi đã về được nhà để ngủ ngồi ngay trên giường chứ!