- 7 -
Khoảng hơn 6 giờ chiều trời đang ngà ngà bỗng sa sầm. Mưa đánh rầm kèm theo gió quất rào rào nghe như có người vãi đậu trên mái tôn. Từ lúc bảnh mắt ra, tuy đã tỉ mẩn săm soi từng ngóc ngách của vấn đề, mọi thứ càng lúc càng rối tinh rối mù như mớ bòng bong khiến tôi chưa phanh phui ra được manh mối chi thì đã sắp hết một ngày nghỉ bệnh. Vói tay định bật đèn bỗng ghe giọng quen quen:
- Cứ để ui ui vậy dễ nói chuyện.
Xung quanh là một khối xám và sệt của đêm đến sớm, không biết lão Kiên đang đứng phía nào. Tôi xoay người qua trái qua phải, hỏi dò để định hướng:
- Ủa, sao còn cà rà ở đây?
- Đến cám ơn em về phi vụ Long Thành. Du Nương thì ổn rồi; cá một ăn mười còn lâu nàng mới lập bàn thờ cúng cầu siêu. Anh chỉ lo phía ông bà già, nhưng may quá em đã can ngăn kịp thời.
Hóa ra lão đang ngồi trên mép giường sau lưng. Giọng lão tưng tửng, có vẻ giỡn. Tôi nói:
- Tôi chưa kịp động thủ.
- Xạo. Tối qua em về đến nhà khuya lắc khuya lơ.
- Ký ức trắng xóa.
- Đó là vì em đã ngủ một giấc ngon lành không mộng mị ngậu xị.
- Ai đã đi bộ ra quốc lộ đón xe về Sài Gòn?
- Lương tri của em.
- Tôi có thứ đó hả? Nó đi bộ sao?
- Chậc, nàng Du đã diệt sạch của em lòng tự tín. Nàng phun thuốc diệt cỏ Paraquat.
- Bọn ly tách chén dĩa sao hôm nay không nghe trỗi nhạc dàn chào?
- Vì xe lửa chưa đến giờ băng qua cổng số sáu.
- Ông làm tôi muốn bệnh.
- Không phải anh. Cây quạt trần. Sau này đừng để quạt quay đêm vù vù như vậy; có người sáng ra đã quay cu đơ.
- Vụ vượt biển của Du Nương là sao?
- Em thừa biết nàng sẽ không để cu Diên lớn lên ở một nơi ai cũng quen nhau.
- Chân trời tím?
- Ai chẳng hoài mơ một chân trời, sắc độ tùy gu thẩm mỹ.
- Mô-tơ có thật?
- Em có thể trụ lâu với một thằng chồng vừa khốn nạn vừa chết máy trong tình yêu?
- Phục hận rồi ân hận?
- Yếu tố cá nhân ít thôi em. Trong mọi vụ tự tử, tác động gia đình và xã hội thường là thủ phạm giật dây. Cái này ông Emile Durkheim nói chứ không phải anh, nhưng anh đã làm như ông ta nói.
- Đây em nghìn hạt vui hồng...
- Anh đã có bâng khuâng, và hổ thẹn nữa.
- Hổ thẹn vì đã bâng khuâng?
- Vì đã bôi đen một hình ảnh mà trước đó Du Nương đã cố tình làm cho bê bết bằng những bệt màu tối.
- Tại sao ông lấy nàng Du?
- Để có cảm tưởng mình về đích và đã ghi bàn thắng.
- Ông tìm hạnh phúc theo tinh thần thể thao thế vận hội?
- Kiêu hãnh giống đực là chiến lợi phẩm có được từ giống cái.
- 50 ngày rồi, sao không đi mà đầu thai đi?
- Buôn thần bán thánh như em lại tin ở nhang khói?
- Vậy sao ông mè nheo nài nỉ tôi về Long Thành?
- Không phải anh. Sự cô đơn khiến em tưởng mình muốn giữ con ma lại để đốp chát cho vui trước khi ngủ. Y như em đang đọc Liêu Trai Chí Dị của Bồ Tùng Linh.
- Thiên cơ bất khả lậu. Ông đã thọp thẹp với tôi về vụ Du Nương vượt biển một ngày trước khi nó xảy ra.
- Em trộn thời gian với trí tưởng tượng, vo viên nó thành tiểu thuyết rồi nhóp nhép nhai ngậm như ăn xí muội.
- Ông là ai?
- Lương tri của em. Hihi.
- Nó đi bộ, nên chậm?
Lão này hôm nay phá lệ, sẵn sàng trả lời tất cả các câu hỏi mà thường khi lão cho là ngớ ngẩn thay vì chạy biến như mọi khi. Thấy lão cà rỡn, tôi đổ quạu, đứng dậy bật hai ba ngọn đèn cùng một lúc rồi la lớn vào khối ánh sáng chan hòa xung quanh, giọng lạc:
- Hãy đi đi, cái lương tri. Và đi nhanh lên.
Nghe thì có vẻ hai bên đều diễn, õng ẹo làm dáng, nhưng thật sự là chúng tôi đã trò chuyện như thế gần hết buổi tối. Bị xua kiểu đó lão chỉ còn nước lộn trở lại Bidong theo hai mẹ con Lãng Du định cư ở nước thứ ba. Ngày hôm sau tôi thức dậy tỉnh mỉnh, đón xe buýt đưa rước công nhân hãng dệt đúng giờ như thường lệ. Mất danh hiệu Bàn Tay Vàng nhưng vẫn còn bàn tay sắt bọc nhung của tay quản đốc. Nhịp sống đều đặn tiếp diễn, có mòi dễ thở. Mỗi sáng mặt trời vẫn lên, vòng xe vẫn quay. Lão Kiên thôi trở lại, và tôi yên chí mình chẳng còn sót tí tẹo lương tri nào để thỉnh thoảng tự cật vấn. Kỳ diệu là chính tôi đã trục cái âm khí quỷ ám ra khỏi nhà chị Du kịp lúc chủ tịch phường 3 tiếp quản nó. Đã đến lúc tom góp đồ tế nhuyễn, quay về hẻm chùa.