- 9 -
Phải khởi sự từ đâu đây. Sáng đầu tiên sau khi nhận quyết định đồng ý cho thôi việc, tôi cho phép mình không hấp tấp, rề rà pha cà phê, chiên cơm nguội còn dư chiều hôm qua. Ông Dũng đã dậy từ hồi nào, không thấy dấu hiệu sẽ ra khỏi nhà. Hôm nay lại thêm món tọa thiền. Mắt nhắm tịt, chân quặp kiết già, hai tay bắt ấn. Thiền nhưng miệng mấp máy như đang cầu kinh. Tôi se sẽ đến gần ghé tai nghe thử. Nam Mô A Di Đà Phật Mười Một, Nam Mô A Di Đà Phật Mười Hai... Hú vía, không phải đụ mẹ. Ba tôi đang tu, nhưng kết hợp nhiều phương pháp, còn cẩn thận đo đếm công quả, kiểu người ta lần tràng hạt. Càng nhiều hạt càng mau thành chánh quả tuy không ai biết rõ giá sát trần là bao nhiêu. Cảm thấy có người đứng gần, ông bỗng mở choàng mắt ra nạt lớn làm mất vía:
- Rình cái gì?
- Dạ, ba ăn cơm chiên.
Tôi cười lỏn lẻn làm hòa. Từ nay chỉ có hai chúng ta, có muốn chạy trốn hòa bình cũng không được. Chắc ông cóc biết tôi đang hi sinh. Mẹ có để lại một ít tiền, hai chiếc vòng tay cẩn hổ phách, một đôi bông tai hột đá đen, một mặt dây chuyền cẩm thạch, dặn dò nức nở, mấy món kha khá mẹ đã nộp cho dì Ngọ hết rồi, chỉ còn chừng này; đây là của hồi môn bà ngoại cho lúc mẹ lấy ông Dũ, bây giờ là của con; chị Hai con may mắn lấy được thằng Kiên khá giả nên mẹ không cho nó gì nhiều; thôi lo mà kiếm chỗ tử tế đừng có lông bông thơ văn, thấy mấy thằng mang kính trắng trước đây ve vãn chị mầy không, có thằng nào ra đám ớt gì đâu; tội nghiệp con bây giờ gánh thay mẹ cái hũ… Sao mẹ không nhận ra tôi đã lủi thủi suốt những năm ấu thơ, quắt queo cả tuổi xuân cũng vì cái hũ đựng hèm mẹ ôm suốt 30 năm. Nó làm tôi té chúi nhũi bởi còn một đầu vẫn nhẹ tênh. Tôi lấy đâu ra tình yêu ém đầy thêm hũ nữa cho cân cả hai đầu? Bây giờ đổ thừa cho ông Dũng thì giải quyết được gì chứ? Tôi chợt làm mặt nghiêm:
- Con nghỉ việc rồi. Ba cũng nghỉ nhậu đi.
- Thì ba cũng tính vậy.
Giọng ông chùng xuống, có vẻ lép vế. Nghe sao dễ ợt như húp cháo. Tôi hỏi đố:
- Ba nói thiệt?
- Yếu rồi con…
Chữ con được kéo dài ra nhề nhệ làm như không thể ngưng. Đàm trồi lên làm ông khò khè một lúc nhưng cố nén lại trước khi khạc ra. Nó đặc queo và có màu vàng chanh.
Trụ sở cơm tấm được đặt ngay trước hàng hiên nhà tôi, ngang nửa mét dài 3 mét. Chị Bảy phụ trách đi chợ và tiếp khách, tôi nấu cơm làm bì pha nước mắm ớt. Khi thấy làm ăn coi bộ được, tôi bổ túc thêm món chả trứng. Tổ trưởng thông cảm hoàn cảnh cho buôn bán lẻ nhưng dặn trên phường có xuống thì nói nấu cho trong nhà ăn, đừng để khách chiếm lòng lề đường. Ông Dũng thấy có người lui tới, biết phận lui ra sau ngồi thiền gần hồ xi-măng dưới bếp. Có lúc bị ma men hành tội, ông xỏ chân vô quần dài định lên đường cứu nước, nhưng chỉ mới loạc choạc đưa vô được một ống thì đã loạng choạng muốn té. Con, buổi sáng bán cơm tấm, buổi chiều chuẩn bị các thứ cho ngày hôm sau, buổi tối nuôi phần hồn; cha, nỗ lực tu, đồng thời hạ quyết tâm kháng chiến chống lại kháng chiến. Đại để là sinh thái cân bằng, chỉ có mẹ thỉnh thoảng viết thư về than mập và buồn; có hồi đòi chết nhưng hễ trời lạnh thì than nhức xương không biết làm sao, phải chi ở nhà đã thoa dầu nóng, ở đây cửa kính tứ phía xức dầu nó bảo làm hôi nhà.
Việc mẹ ra đi có vẻ như đã giải quyết phần nào thảm kịch, ít nhất cũng làm thay đổi đáng kể mối quan hệ giữa hai cha con, nhưng khi nữ thánh tử đạo vừa ngưng than thân trách phận thì mọi hoạt động bài tiết của ông Dũng bỗng tuột ngoài vòng kiểm soát. Bây giờ mới thực sự vác thánh giá nè. Nhà luôn có mùi phân và nước tiểu dù tôi đã cật lực dùng bàn chải tre cọ rửa với xà bông bột. Quần áo nhà ái quốc, tuy vò vắt muốn thúi móng tay vẫn phảng phất mùi thum thủm. Cũng may xóm nhỏ bình dân không hôi rác thải cũng bốc mùi cống mùa mưa, dân chúng cứ hồn nhiên ăn điểm tâm ở sạp Bảy-Dung không nhận thấy có gì khác lạ. Mấy cô chú trong hẻm còn khen ông già lúc này im ru bà rù, giữa khuya lũ chó hết sủa hoảng, con nít thôi giật mình khóc đêm.
Ông Trời thương cả hai cha con, hay việc tu hành của ông Dũng đã hiệu nghiệm? Chiều chủ nhật, trong khi tôi đang trộn thính dưới bếp thì nghe đánh rầm ở nhà trước. Đạo sĩ té lộn đầu từ đi-văng xuống đất nhưng vẫn giữ tư thế ngồi quặp chân. Lúc ấy, kỳ lạ thay, điều duy nhất nhá lên trong đầu tôi là đường gươm loang loáng hai ông bà già đã chém nhau ngày mẹ lên đường đi Mỹ. Vết thương đó chưa kín miệng, chắc chắn còn làm đau rát cả hai, vì tính ra chỉ mới ngót nghét 3 tháng.
Đám tang đơn giản và lặng lẽ. Nhà đòn đã phải làm đủ cách để kéo thẳng chân người chết trước khi liệm. Hình như họ đã bẻ răng rắc hai bên nhượng như bác sĩ chỉnh hình chuyên nghiệp. Tôi đã đắp cho người hùng tấm mền gấm màu rượu chát mẹ khâu tay trước đây để chuẩn bị cho chung cuộc của chính mình. Viết thư cho mẹ, tôi vẫn khoe ở nhà bình yên, cơm tấm đắt khách, ông Dũng đang trên đà đắc nhân tâm.
Tôi có cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng đã vác thập tự đến nơi mình sẽ bị đóng đinh? Lôi xềnh xệch và bị đóng cạch cạch tòn teng trên kia, cái nào đau dây dưa hơn?