← Quay lại trang sách

- 10 -

Ông Dũng tằng hắng:

- Nên nhớ, kẻ vác thánh giá và bị đóng đinh là một, phải chịu mọi khổ hạnh.

Tôi tỉnh táo nghĩ, lại nữa rồi. Lão Kiên nói tôi thường vo viên mọi thứ thành tiểu thuyết rồi nhóp nhép nhai ngậm như ăn xí muội. Nhưng ngó kìa, ba tôi đang ngồi kiết già trên bàn thờ, một tay tì trên gối trái, tay phải giơ ngón trỏ nhịp nhịp chỉ xuống chỗ tôi ngồi. Tôi vặn vẹo:

- Ba có vẻ an nhiên tự tại như Đức Chúa Trời sau khi gửi đứa con duy nhất của mình xuống thế để thực thi điệp vụ bất khả.

- Xì, ông đó hả? Rất lôi thôi. Nghe ba nói đây, ái nữ. Nếu ông ta không muốn Adam và Eva ăn trái cấm, sao không trồng cái cây ôn dịch chi đó bên ngoài vườn Địa Đàng, lẫn với đám cây rừng đàng xa kia? Khi đã trồng sai địa điểm rồi, tại sao sơ suất không cài bảng cảnh báo hay rào chắn khiến bất cứ ai cũng có thể gặp nguy hiểm. Đã vậy lại còn chỉ, đó cây đó đó. Có phải là vẽ đường cho hươu chạy không? Ông ta đơn thân lập pháp xong tìm cách dụ cho người ta phạm pháp để có cơ hội hành pháp. Rốt cuộc như con biết, ông ta bắt con mình chịu tội cho những gì mình gây ra nhưng lại đổ thừa cho cái đám lôm côm là chúng ta đây.

Hoan hô bài thuyết trình, nhưng sao nghe quen quen. Hình như nhân vật luật sư của Paulo Coelho đang truy tố chứ không phải ba tôi. Mà tự nhiên đưa ra vấn đề này để chi?

- Vậy ba ngon hơn?

- Chứ sao! Ba đã không để con đau đớn lâu.

Tôi bật khóc, giọng kể lể:

- Ba đã không đếm xỉa chi đến con.

- Có chứ con. Nhưng con ma men nó hãm, không cho ba nói với con thậm chí một lời xin lỗi.

- Ba đổ thừa cho ma quỷ?

Ông Dũng im bặt, thu ngón trỏ lại chậm rãi đặt ngửa bàn tay lên gối phải, khoan thai bắt ấn. Trong căn nhà quạnh quẽ hai tuần sau đám tang, chỉ còn mình tôi ngồi khóc thê lương, ai oán như bị xử oan. Ngọn đèn chong trên bàn thờ hết dầu lụi dần rồi tắt ngúm. Bỗng có giọng mai mái, giêu giễu:

Khóc cho vơi đi những nhục hình

Nói cho quên đi những tội tình

Đời con gái cũng cần dĩ vãng,

Mà em tôi chỉ còn tương lai...

Tôi ngó quanh quất vừa hỉ mũi vừa hỏi, giọng nghẹt:

- Đứa nào hát Bài Không Tên Số 4 dở ẹc vậy?

- Buuhuuuu! Ma Việt Kiều nè! Sợ chưa?

Lão Kiên! Tưởng lão đã đi đầu thai tuy trễ một ngày, đâu ngờ xuất cảnh theo vợ con cả chục năm, nay còn bày đặt hồi hương. Hay là lương tri mình đang lội bộ về? Dạo này lão ta có vẻ mất tư cách viên chức cần mẫn. Chị em phụ nữ, hãy cảnh giác!

- Hừ! Về thăm quê cha đất tổ? Còn nhớ hẻm chùa?

- Nhà đàng kia có gia đình ông kẹ nào quản lý rồi.

- Dạo này ông làm ăn khá không, thấy coi bộ vui?

- Làm ăn gì đâu em ơi! Đi chăn thằng nhỏ coi nó học hành ra sao.

- Bây giờ thì tôi cầm chắc là ông trường kỳ yêu nàng Du, và thương con nữa.

Lão Kiên trầm ngâm một lúc, đoạn xuống giọng bùi ngùi:

- Chỉ có em cảm nhận được điều đó. Du Nương vẫn coi anh như ác mộng. Thỉnh thoảng nàng lại ngoái cổ ra sau ngó chân trời cũ nay đã ngã sang màu khói lam chiều. Nàng cũng thường nhìn trân trân thằng cu Diên rồi rùng mình bảo giống quá, giống ông Kiên phát sợ ! Cũng cái đầu dèm dẹp, lưng dài thòn, đùi ngắn ngủn.

- Ông nhập vô thằng nhỏ hả?

- Đâu có. Di truyền mà. Dốt quá trời, không biết chi về gien lặn gien trội!

- Vậy lúc này tình hình sao rồi?

- Xấu. Du Nương dọn nhà hai lần vì đổi việc, thằng cu bỏ học kêu chán, không thích bị người ta dạy, bà cụ u ám đòi về Việt Nam.

Từ trên bàn thờ ông Dũng bồn chồn hỏi vọng xuống:

- Nè cậu Kiên, bà Lang biết tôi cưỡi hạc qui tiên chưa?

- Dạ chưa, nhưng cụ nói dạo này một bên mắt máy lia chắc ở nhà có chuyện không hay.

- Có chuyện hay, tại bả không biết. Tôi với con Dung làm lành với nhau, huề một đều rồi. Mấy tháng cuối nó lo cho tôi rất đàng hoàng, chỉ phải cái tật hay than trời trách đất. Tôi nói hoài, giày dép còn có số mà nó không nghe, lại còn lý sự cùi, hứ, vác thánh giá với lại đóng đinh.

- Dạ, em Dung đọc nhiều sách nhưng thiếu người hướng dẫn.

- Hồi trước chị Hai nó nhắc chừng chừng, giờ không có ai dạy nên hư.

Tôi chen vô cãi:

- Hư, mà từ hồi muốn...

Lão Kiên thấy căng, lái câu chuyện qua hướng bang giao quốc tế:

- Thưa, ở trên tiên chắc khỏe?

- Đâu có biết. Cậu là đà dưới này miết, thần thức u mê không tỏ đường đi lối về, quên hết việc sổ sách của Nam Tào Bắc Đẩu. Tôi còn ở đây chơi với con Dung hơn cả tháng nữa mới đi. Mà cũng chưa chắc sẽ lên đó. Có một đám bạn nhậu rủ tôi về tái lập trụ sở ở Vàm Mương tạo điều kiện cho anh em hoạt động lại.

Tôi đứng dậy châm dầu vô cây đèn chong, khêu lại tim, thở đánh thượt:

- Thôi, họp mặt gia đình hôm nay như vậy là vui quá rồi. Ba nghỉ ngơi. Ông Kiên đi thăm bà con một vòng đi, hôm nào gặp lại. Tôi phải đi cắt tóc xả xui trước khi làm lại cuộc đời.

Độ chừng mươi ngày sau buổi tọa đàm với ông Dũng và lão Kiên, chiến sĩ gái với mái tóc mới cắt tém tự nhiên cảm thấy hưng phấn như vừa phục sinh. Trong người nghe vang vang rầm rập âm điệu những bản hùng ca.

Mãi mãi lòng chúng ta, ca bài ca người lính

Mãi mãi lòng chúng ta, vẫn hát khúc quân hành ca…