- 11 -
Đã quyết định rồi, phải làm lại cuộc đời. Đời mình chứ đời ai, mình không làm ai làm giùm cho. Trước hết cương quyết không lây lất kiếp công nhân viên nhà nước. Quay trở lại hãng dệt chỉ cần nhỏ nhẹ vài lời, quản đốc sẽ cho nhận việc lại ngay coi như vừa nghỉ phép hơn 3 tháng không ăn lương, nhưng thôi, phải biết xấu hổ đã hứa lèo hứa cuội trong đơn xin việc. Nhớ không? Lúc túng quẫn, đã từng thề bán mạng sẽ làm việc với tinh thần tập thể cao ngất ngưởng, quyết tâm đóng góp cật lực cho cách mạng đến giọt máu cuối cùng. Thực tế, ngày nào cũng lãn công, vậy nhưng được đề cử Bàn Tay Vàng của hãng dệt, may mà hụt không thôi mỗi ngày đánh răng súc miệng không dám ngó mặt trong gương.
Tiếp theo, cương quyết ngưng làm văn chương vớ vẩn. Nghe bà Du cảnh báo chưa? Mẹ đừng cho con Dung giặt đồ dơ ở máy nước công cộng. Không oan. Đúng là bao nhiêu người trong nhà, cả trong xóm chùa và hẻm Lập Thành đều đã bị sơn phết cho biến thành nhân vật múa may quay cuồng ở các buổi dạ vũ hóa trang. Người nghệ sĩ nghe nói phải có sứ mệnh thay đổi thế giới, phục vụ cho cái đẹp và mang lại lẽ sống cho nhân loại. Ba cái chuyện ma quỷ chỉ để hù những ai nhẹ vía, tuyên truyền sách động mê tín, hoặc nhiều lắm là gửi gắm vài thông điệp hời hợt về khắc khoải âm dương. Để làm văn chương hàn lâm, đứng ngang ngửa với các nhà văn nhà thơ hải ngoại chỉ là ảo vọng ; so với trong nước lại thiếu hẳn màu đỏ, màu vàng.
Mục tiêu kế tiếp là nói lời tạm biệt chị Bảy, em xin ngưng hợp tác dịch vụ cơm tấm để chuyển sang nghề môi giới bất động sản. Có tiền rồi sẽ hoài mơ chân trời màu xanh lá cây. Thể nghiệm đầu tiên: sẽ đập cái nhà, dùng tiền để dành và của hồi môn xây mới xong rao bán với giá...cảm ứng. Vì sao? Đây đã từng là chốn thần tiên sau những ngày ở đậu nhà cậu Thân và dì Ngọ, nơi chuyển tiếp từ ấu thơ sang niên thiếu rồi thanh xuân, nơi lớn lên cùng những tác phẩm văn học trác tuyệt, nơi chợt nhận ra mình là nàng thơ của những người đàn ông mang kính trắng ve vãn chị Du, là người tình hậu phương của lính chết trận, nơi khám phá bản thân có tiềm tàng những cơn điên xõa tóc lúc nửa đêm... Ôi,
Lệ xóa cho em được không
Những kỷ niệm đắng?
Lời nói yêu thương ngày xưa
Có trở về tìm?
Mục tiêu cuối chắc chắn phải là Thế Uyên. Sẽ đọc Ngoài Đêm để tìm hiểu xem tại sao Du Nương cho ăn hai bạt tai 14 năm trước, sẽ kiểm chứng lại có phải trong Tiền Đồn rành rành 15 cuộc làm tình và 69 chỗ liên hệ đến dục tình như lão nhân Võ Phiến đã thống kê. Hi vọng trong khi nghiền ngẫm các tác phẩm của Thế Uyên, một nhân vật đàn ông bất thình lình nhào ra, sẽ chụp lấy cơ hội để hiến dâng cái nghìn vàng, đồng thời thầm xin lỗi Nhã Ca vì đã bê trễ. Chớ quên thỏ thẻ với kẻ được vàng, anh yêu, em đã dùng sạch của hồi môn để dựng vốn làm ăn.
Xóa nhòa khoảng cách 10 năm giữa hai chị em cùng mẹ khác cha có lẽ là điều duy nhất bất khả thi, tuy nhiên không sao, lắm khi máu chảy nhưng ruột chẳng chịu mềm do bị xơ cứng mãn tính. Chị Du sẽ ngậm cười nơi chín suối với một đùm ruột hóa đá, gọi là thạch tràng. Hi vọng lúc đoàn tụ Du Nương chốn suối vàng lão Kiên sẽ giữ lời đính chính dùm con nặc nô đã không đeo lão vì tiền. Bảo đảm lão sẽ giấu nhẹm vụ án bịch hạt dưa có kèm dòng chữ viết bằng mực parker xanh đây em nghìn hạt vui hồng. Lão sẽ không dại gì thú nhận đã có lần mình bâng khuâng và hổ thẹn, nhưng vẫn sẽ úp mở bảo con đó hư lắm cho nàng Du tưởng tượng lung tung chơi.
Tổng hợp và phân tích xong các vấn đề nêu trên, rõ ràng chẳng còn gì phải ưu tư. Các dự án này có thể sớm được thực hiện, chỉ còn chờ cúng 49 ngày cho ông Dũng không thì nhà cách mạng không chịu đi đầu thai, quay trở xuống Vàm Mương làm chính trị với các bạn nhậu. Đất nước hòa bình rồi, những tổ chức phản động cò con có nguy cơ chết từ trong trứng nước, loại lý tưởng lên men như của ông Dũng chỉ để nhấm với khô cá thiều.
Trong những tuần lễ tiếp theo, hai cha con thường trò chuyện râm ran sau mỗi lần cúng cầu siêu. Vào tuần chung thất tính từ lúc viên tịch, cuối cùng đạo sĩ đã thốt lời tâm huyết:
- Ba đã hủy hoại đời mình và làm khổ ba người đàn bà.
- Lại sắp sửa lôi con ma men ra.
- Lúc đầu ba chỉ cà rỡn với nó thôi, nhưng con này mạnh lắm, nó quay ba trong những khoảnh nhàn rỗi, xúi giục ba chớ ngu ngốc tỉnh táo nhìn lại những điều xằng bậy của ngày hôm qua ; khi bị vợ con và mọi người ruồng bỏ, nó trở thành người bạn duy nhất để ba trò chuyện với. Nhờ nó, ba đã rơi vô chân không, bập bềnh mụ mị. Cảm giác đó ít nhất cũng giúp ba xiêu vẹo bước sang ngày hôm sau.
Tôi đã mừng hụt.
- Ba vẫn thọ ơn con… bạn vàng?
- Con ơi, ơn nghĩa gì, thứ ma đó mỗi người ai cũng có riêng một con ; có điều con ma của ba nó có mùi hèm, vậy thôi. Con ma của bà Lang là nghĩa tào khang ; nó đã ám mẹ con suốt 30 năm mới chịu buông tha nhưng vẫn bay theo tà tà trong những năm cuối đời để khều khều cái lòng trắc ẩn của người đàn bà nhân hậu.
- Chà, câu này nghe hay nè ba. Còn con ma của chị Du?
- Bất mãn số phận, tị hiềm trộn lộn nhẫn nhục và kiêu ngạo, tự ái, tự ti lẫn tự tôn.
- Ma gì tên dài ngoằng. Ma men, nghe vừa thanh vừa gọn vừa súc tích.
- Ma tôi. Nó giục mình tàn nhẫn đánh giá người khác nhưng lại ngăn không cho khe khắt với bản thân. Còn con ư? Con bị con ma khô nó triệt mọi dòng cảm xúc. Con ôm nó trong người làm vũ khí để tự phòng vệ, xong cười khà khà như hài lòng với hệ thống an ninh.
Phải vậy không? Dám trúng lắm à. Tôi đã thu mình lại thành con chi chi nhỏ xíu núp trong hốc tối nhìn ra cõi đời hung tàn với lưỡng nhãn bất đồng, ngờ vực mọi thiện chí tiếp cận, nơm nớp lo mình sơ hở. Phải chăng có những người viết văn chỉ vì muốn tận hưởng cảm giác được quyền sinh sát các nhân vật, do trong cuộc sống họ vốn là kẻ chết nhát? Có nên đổ thừa cho hiệu quả thuốc diệt cỏ Paraquat? Dù gì, mọi thứ trong người như đang quắt lại, có lẽ rồi trong cơn hấp hối cọng cỏ cú vẫn cố ngửa cổ ré lên cười đắc thắng. Hừ, cỏ mà có cổ, lại còn biết cười ré. Buổi nói chuyện hôm nay làm tôi mất tập trung. Đang nghĩ đến việc mở cửa sổ cho thoáng chợt quay trở vô xối nước rửa nhà cầu. Đang định ra chợ mua vài món về nấu bữa cơm chay cúng thất, bỗng loay hoay đi kiếm cái giẻ để lau bụi bàn thờ.
Khúc quanh của định mệnh: tôi làm ngã cây đèn chong.
Dầu loang ra. Lửa phựt lên liếm tấm nhựa trải trên bàn thờ, bắt qua bó nhang, hực lên bức ảnh đen trắng trong đó người hùng với đôi môi hơi dày đang méo đi như thay lời muốn nói. Thoạt tiên cả ngôi nhà bỗng thơm lừng mùi chùa chiền rồi chuyển nhanh sang khét lẹt. Mình đã hỏa thiêu Hồng Lâu Mộng! Bất cứ món gì trong tầm tay đều được chụp lấy để trùm lên ngọn lửa nhưng phản tác dụng, y như được châm thêm mồi. Bên ngoài có tiếng người la hoảng đến lạc giọng, cháy, cháy nhà cô Dung cơm tấm. Tiếng chân chạy huỳnh huỵch, khói bung xì xì. Ai đó hét lớn, chạy ra đi cô Dung ơi, chết cháy bây giờ! Tôi quơ hũ tro cốt của ông Dũng ôm vô ngực, trên đường sặc sụa băng khói bung ra cửa thuận tay vớ lấy cây gậy đạo sĩ dựng gần cổng, hoàn toàn không hiểu vì sao.