Chương 5
HÔM nay là sinh nhật của Bích Liễu. Mẹ con bàn tính về bữa tiệc sinh nhật và về những khách mời. Ăn tiệc mặn, cố nhiên, và vào năm giờ rưỡi chiều để kịp kết thúc vào quãng bảy giờ rưỡi. Phải tránh buổi tối vì tình hình kém an ninh, sợ khách ra về bị cao bồi chận đường. Khách là những bạn thân của Bích Liễu, gồm cả thảy năm đứa họp làm một khối. Chúng đi xi nê với nhau, tắm biển cùng nhau và chung sức lại để phá phách trong lớp.
Bà Đức Lợi hỏi con:
— Lần trước sinh nhật của Mai Lang thì nó dọn những món gì?
— Bánh phồng-tôm, bún bò, bánh mì xăng uých, chả ram, gà rô ti.
— Còn tráng miệng?
— Bánh ngọt Hóa Hưng.
— Bây giờ con muốn dọn món gì?
— Món gì cho hơn tụi nó.
— Đắt lắm. Đồ ăn bây giờ lại đắt thêm.
— Mình dọn ít món thôi, nhưng món nào món ấy cho sang.
— Tôm lăn bột chiên.
— Ừ, mua tôm con thật to.
— Thôi, vẽ chuyện. Mua tôm Nhật đóng thùng được rồi.
— Không chịu đâu. Dọn mấy thứ nhập cảng đó, tụi nó khinh.
— Biết gì mà khinh? Ăn tôm thì biết tôm chứ phân biệt gì nổi tôm Cầu Đá với tôm đóng thùng Nhật Bản. Chúng nó cũng u mê như mày chứ khác gì?
Bích Liễu tỏ dáng e ngại vì không biết tụi nó có thật u mê như mình không.
— Rồi món gì nữa, me tiếp đi.
— Bánh xèo Huế. Tức là bánh khoái đó.
—Ừ được. Huế bây giờ được nhiều người nhắc nhở. Con sẽ giới thiệu là bánh khoái của xứ Huế đau thương.
— Món ăn nước thì cho chúng nó ăn miến cua.
— À, sang đó.
— Cũng phải mất vào đó ít nhất tám trăm.
— Có bao lăm? Bằng nửa cái vé me đi coi nhạc hội sexy, thần đồng, núi lửa, hỏa diệm sơn.
— Nói nhảm. Cho chúng nó ăn thêm chả ram. Mà thôi, không cần. Vừa ăn bánh khoái xong, ăn chả ram nó nhàm đi. Làm mấy đĩa giò chả, gọi là món ăn chơi.
— Còn tráng miệng? Me nấu chè trái cây đi me nhé? Cô giáo chỉ đạo lớp con bày lấy đu đủ chín, xoài chín, táo chín...
— Táo gì? Táo Tầu ấy hả? Nấu chè Tầu bo bo, nhãn nhục hay sao mà bỏ táo Tầu?
— Không. Táo đây là trái bom đó. Coi nà... (Bích Liễu nhíu mày suy nghĩ rồi nói lại) Đu đủ chín, xoài chín, chuối chín, táo chín... rồi cái gì chín nữa đó.
— Rồi sao nữa?
— Đem cắt thành từng miếng vuông nhỏ bằng cỡ mút ngón tay út.
— Rồi nấu cách nào?
— Bỏ vô nước. Đun sôi cho đường vào. Múc ra để nguội. Cho nước đá vào.
— Tưởng gì!
— Ấy thế mà ngon nhất đấy.
— Mày đã ăn chưa?
— Chưa.
— Sao biết?
— Cô giáo nói vậy.
Ba giờ chiều. Bích Liễu gọi Thúy:
— Hôm nay là sinh nhật của tao. Năm giờ rưỡi các bạn tao sẽ đến để dự tiệc mừng. Mày phải ăn mặc tử tế để lên đây tao sai vặt.
— Em có hai bộ bà ba.
— Như thế này hả? — Bích Liễu vừa vói tay kéo cái vạt áo của Thúy tốc lên vừa hỏi.
—Dạ.
— Bộ kia có khá hơn bộ này không?
— Cũng vậy. Bộ kia cũ hơn. Cái áo rách nơi cùi chỏ.
— Sao mày cực khổ khốn nạn vậy?
— Hồi chạy giặc em chạy bất ngờ, chỉ có một bộ quần áo trên mình, không có một đồng bạc trong túi. Bộ quần áo này là của đồng bào ở Tuy hòa họ may cho.
— Khốn nạn. Khốn nạn.
Bích Liễu cắn môi suy nghĩ. Rồi chợt đứng vùng dậy:
— Thôi, tao liệu cách này. Lấy cái áo đầm cũ của con Bích Huệ cho mày bận. Cho mày luôn đôi xăng đan cũ của nó.
Nói là làm. Bích Liễu chạy vụt lên phòng của Bích Huệ mở tủ lục soát.
Lần đầu tiên trong đời, Thúy sắp ngửa tay cầm một cái áo cũ của người khác cho. Nên nhận mặc hay nên lắc đầu từ chối? Nếu nhận thì có động chạm đến tự trọng, tự ái của mình không? Có Ba đâu để mà hỏi ý kiến? Có Má đâu để mà hỏi dại khôn? Có thầy giáo đâu để làm cố vấn cho mình đủ tin cẩn? Có đứa nhất định trả lại không nhận. Sẽ có người khen là khí khái, người chê là tự ái hão. Suy nghĩ thử xem. Cân nhắc cho kỹ đi. Mình chưa đủ sức để khỏi nhờ vả người ta. Chê cái áo nhưng sao không từ chối hột cơm? Cái áo bận bính có khác chi hột cơm ăn nhờ? Đằng nào cũng vậy thôi. Đằng nào cũng vậy thôi.
Thúy ngậm miệng cố giữ một tiếng khóc, đưa tay nhận cái áo đầm cũ. Nước mắt của Thúy ứa ra. Thúy phải bám víu gấp vào những lời dạy về nhân cách, về tư cách, về giá trị con người... đã học trong giờ Công dân giáo dục, trong giờ Việt sử. Một tâm hồn cao thượng dưới manh áo rách... Dù nghèo khó nhưng vẫn giữ phẩm cách... Quyết không vì miếng cơm manh áo mà làm điều sỉ nhục... Trải mười năm khởi nghĩa chống quân Minh, nhiều phen thất trận quân lực bị đánh tan phải trốn trong rừng đào củ chuối mà ăn, nhưng ông Lê Lợi không nhụt chí lớn, nằm gai nếm mật quyết chí phục thù, giết giặc cứu nước...
Cảm tạ những lời dạy Đạo đức, những lời khuyên quí giá như ngọc như vàng. Cảm tạ tiền nhân, cảm tạ tổ tiên đã cho con những gương tự trọng đồng thời với những gương nhẫn nhục.
Khi Thúy thay bộ bà ba ra, mặc sơ mi và jupe vào rồi từ nhà bếp đi lên thì nó gặp Bích Huệ. Bích Huệ nhìn nó từ đến chân. Nó biết Bích Huệ đang nghĩ gì trong cái tia nhìn đó. Quả thật, Bích Huệ sừng sộ hỏi:
— Ai cho mày lấy bộ đầm cũ của tao?
— Chị Bích Liễu đưa.
— Mày không có thì mày ở truồng, sao mày lại đi xin chị Bích Liễu?
— Em đâu có xin? Đang không, chị lấy đưa.
—Không xin, sao biết mà lấy đưa? Trông cái bộ dạng của mày quanh năm «nhất bộ» thì không cần nói cũng biết là mày muốn xin.
Thúy nhịn không muốn cãi lại.
— Người gì mà áo quần cứ thay ra bỏ giặt rồi lại bận vô. Chịu sao nổi. Cũng phải thay đổi đi chớ.
Bích Huệ đợi nhưng không thấy Thúy trả lời.
— Tao áo quần cả dãy mà tao còn thấy thiếu. Mặc giáp vòng, nửa tháng sau mới mặc lại mà tao đã thấy xấu hổ rồi. Còn mày... Thôi, trăm sự cũng do bà Bích Liễu hết. Phải lên hỏi tội bả mới được.
Không phải đi đâu xa. Hai chị em gặp nhau ở hành lang.
— Sao chị lại lấy jupe, của em cho nó?
— Chớ nó lấy gì nó bận?
— Chà, chị nhân đạo quá.
— Tao không nhân đạo với ai hết Cho nó bận sạch sẽ để chiều nay tao sai.
— Biết rồi. Nhưng phải lựa cái jupe cũ, cái sơ mi xấu.
— Toàn là thứ xấu nhất cũ nhất của mày đó. Tao lựa cả buổi mới ra. Mấy cái áo kia, mấy cái jupe kia đều tốt hơn. Nhưng nó bận vào vẫn trông được. Tại mặt mũi nó.
Tới phiên bà Đức Lợi. Khi Thúy lên mở tủ lục khăn bàn, bà ngạc nhiên quay nhìn nó. Cặp chân béo trắng một cách dễ ghét. Đôi cánh tay cũng vậy, cũng trắng cũng no tròn. Bà trông đợi một đôi bàn chân to, thô kệch, có ngón chân xoạc ra như chân ếch. Người nhà quê chuyên môn đi chân đất nên bảo đảm là bàn chân nào cũng to gấp rưỡi bàn chân người thành thị quanh năm suốt tháng nằm nép giữa quai dép quai guốc. Da chân chai cứng và còn nứt nẻ nơi gót chân. Móng chân thì cứng và hay mọc vênh lên. Nhưng khi nhìn vào bàn chân của Thúy thì bà bỗng đùng đùng tức giận. Bởi vì bàn chân nhỏ nhắn và xinh xắn. Bà quát lên:
— Thúy.
Thúy giật mình đánh rơi cái khăn ăn đang vắt ở trên tay. Nó lúng túng bước xuống ghế để nhặt khăn lên, vừa «Dạ».
— Sao mày... Ai biểu mày...Ai đưa cho mày cái áo đó?
— Dạ cái áo nào?
— Cái áo mày mặc đó.
— Dạ chị Bích Liễu đưa cho con.
— Nó nói cho mày luôn hả?
— Dạ không. Chị đưa con mặc đỡ.
— Ừ. Chứ lũ mày mà mặc đầm nổi gì? Mặc xong rồi thì cởi ra xếp cẩn thận.
— Dạ.
— Người ta nói tùy gia phong kiệm, nhà nghèo thì chớ nên học làm sang.
— Dạ.
— Nhưng có đứa nào hỏi áo đầm của ai thì mày nói của mày nghe không?
— Dạ.
— Hỏi ai may cho thì trả lời là tao may cho nghe không?
— Dạ.
— Dặn kỹ rồi đó. Hay lại u mê nhớ đầu quên đuôi. Hễ nói bậy tao đánh vỡ mặt.
— Dạ.
Thế là bộ quần áo cũ qua đủ các ải kiểm sóat.
Tiếng chuông gọi cổng chợt reo lên từng hồi. Đúng là do những bàn tay nghịch ngợm. Bích Liễu gọi ới ới ở đằng sau nhà:
— Thúy ơi! Thúy ơi! Ra mở cổng cho các chị.
Thúy lật đật chạy ra. Tra chìa khóa vào ổ. Lách cách. Vừa kéo cánh cổng qua một bên thì bốn cái Honda rồ ga một lượt chạy vọt tới làm Thúy giật mình.
Chúng loạng choạng trên lối đi rải sỏi. Tiếng cười rú lên:
— Anh hùng xa lộ! Anh hùng xa lộ!
— Chi còn thiếu một tay kiếm giang hồ. A! Tao là tay kiếm giang hồ.
— Vừa nói, một chị mặc ca rô xám vừa nhảy từ yên sau xuống vừa khuỳnh hai tay làm như đang cầm hai khẩu súng lục.
— A lê! Giơ tay lên! Không thì tao «phơ». Coi chừng! Nghe tao đếm: Một! Hai!... Ba! Pằn Pằn Pằn Pằn.
Đó, thay vì một cuộc giới thiệu e lệ rụt rè, các bạn của Bích Liễu ồn ào tự nhiên như vậy. Bích Liễu đã từ trong nhà đi ra.
— Đứa nào làm anh hùng xa lộ đó bay? Bích Liễu hỏi.
— Con Thu đó.
Người mang tên Thu mặc jeans, áo Montagut. Một cái kính đen gọng to làm lấp nửa khuôn mặt. Thu nghếch mặt:
— Ta đây. Mi muốn chi?
Một chị mặc áo đầm kiểu lưng dài xếp pli ngắn, kiểu áo mặc vào giống con khi, — nhe răng cười:
— Muốn chi mi đã biết rồi, còn hỏi. Muốn tọng vào miệng mi một mớ đồ ăn. Người ta mời mi tới ăn tiệc mà mi còn hỏi.
Một chị mini-jupe màu lưu huỳnh lợt nhái giọng hát bội:
— Muốn ãi ãi, muốn cho mi đớp ãi ãi, bể bụng mi ra ãi ãi.
Một chị lùn tịt mập tù lu đi núc ních như cái lu nước.
— Ê! Ngọc lùn, sao bữa nay nghiêm trang vậy?
— Tại chưa ăn đó— chị áo đầm khi nói. Nó phải ăn đủ ba bát thì mới bắt đầu nói được. Ăn đủ bốn bát thì mới bắt đầu cười được. Tới năm bát thì buồn ngủ.
— Đồ qui.
Chị mập lù đập chị áo khi một phát gần gãy xương sống.
Bước vào phòng khách, một loạt tiếng chào vang lên: «Lạy bác ạ.. Thưa Bác... Thưa Bác... Xin chào Bác ạ...» Bà Đức Lợi tươi cười:
— Không dám. Chào các cô. Hôm nay các cô đến chơi với em, thật quý hóa quá.
Trong khi chủ khách trao đổi những câu xã giao thường lệ thì ở bên phòng ăn Thúy lo bưng túi bụi. Vừa bưng vừa nghĩ vẩn vơ đến một thứ lễ mới: lễ sinh nhật. Từ nhỏ tới lớn, Thúy chưa hề nghe ai nói tới sinh nhật mà trong gia đinh chỉ biết ngày kỵ tức là ngày chết của ông bà. Thúy hỏi chị bếp:
— Chị ở thành phố, có ăn lễ sinh nhật không?
Chị bếp cười hề hề:
— Ai biết đâu cái thứ lễ đó. Ăn một ngày hai bữa đã lo mệt ứ hơi, còn bày thêm một ngày nữa.
— Đâu có thêm một ngày?
— Nghĩa là tao nói bày biện thêm đó. Ăn sinh nhật thì phải ăn sang, có chả có gỏi, có thịt heo thịt gà, chớ ăn rau mắm đâu được.
— Lâu lâu mình bày mình ăn.
— Có mấy ngày kỵ giỗ ông bà đó, muốn ăn ngon thi đợi tới ngày đó. Trước tưởng niệm ông bà, sau sum họp họ hàng.
— Lễ sinh nhật là ý mừng rằng mình thêm một tuổi.
— Thêm mấy tuổi cũng vậy. Tao nghèo, dẫu có thêm cho tao mười tuổi tao cũng không mừng. Bà chủ thêm cho tao một ngàn tao mừng hơn.
— Chị ham tiền vậy?
— Tiền mà sao không ham mày? Có tiền mới mua sắm đồ đạc, để dành để dụm. Tao mà có thêm một ngàn thì tao may một cái áo dài gởi cho bà già tao.
Khi mấy chị nhập tiệc, Thúy được cắt đặt đứng ở góc phòng để sai phái công việc. Bắt đầu, Bích Liễu đứng dậy nói lí nhí mấy lời cảm tạ. Chị mặc áo đầm khỉ,— các bạn gọi tên là Nhạn,— được các bạn ủy nhiệm đáp từ. Cũng lí nhí dấp dáp trong miệng. Tiếng vỗ tay lốp bốp báo tin thủ tục đã xong. Những bàn tay bốc đại vào những đĩa bánh phồng tôm. Tiếng răng nhai rào rạo.
— Bánh phồng tôm nhai vừa ngọt vừa thơm phải không bay? — chị Thu, anh hùng xa lộ vừa nhai nhòm nhoàm vừa nói. Chị đã cất cái kính đen to của chị, móc một gọng vào túi áo sơ mi. Người tự xưng là tay kiếm giang hồ, tên là Diệu, chồm người tới:
— Ăn tiệc là tao nhớ tới tiệc liên hoan cuối năm. Năm ngoái ông thầy Khoa bày ăn thịt bò nhúng dấm. Ông ưa món đó hơn hết. Hễ liên hoan là ông nhắc thịt bò nhúng dấm.
Ngọc Lùn:
— Tụi Lục 2 bày thứ tiệc này nghe cũng ngộ. Tụi nó góp tiền mua mít, xoài, bưởi. Không uống coca mà uống nước dừa. Tụi nó chở cả buồng dừa mu sĩ từ chợ Ông Bộ chở xuống.
— Đau bụng thấy bà Nội. Ăn xong thày trò phải lo đạp xe về nhà gấp. Lỡ đau bụng dọc đường.
Cả bọn cười rú ra.
— Ông thầy tụi nó khen ăn như vậy là có tinh thần Dân tộc.
— Nghĩa là sao?
— Ý nói rằng tụi nó ăn toàn đồ nội hóa. Không có món nào nhập cảng hết.
Hương gật gật đầu:
— Đó cũng là một ý hay. Nhưng mà ăn như vậy xót ruột, chịu chi nổi?
Diệu:
— Ăn tiệc năm giờ chiều, bảy giờ tối về nhà ăn cơm, chuyện gì mà xót ruột. Tao khen cái sáng kiến của tụi nó đó. Chớ hễ có tiệc là có coca, có pâté chaud, có kẹo ở P.X. thải ra... như vậy nhàm lắm. Rồi nay mai thì có món mì Nhật bổn, chỗ nào cũng mì Nhật Bổn, mì Nhật ổốn bán ở dọc đường, ở các sập, ở siêu thị.
Nhạn giơ tay ra hiệu:
— Thôi nói vừa vừa vậy mày. Con Bích Liễu nó đang cho tụi mình uống coca đó. Phê bình quá, nó dẹp hết, bắt uống nước lọc cho mày biết thân.
Bước qua món bánh khoái. Thu cười tít hai con mắt:
— Đọ, mọn ăn dân tộc đọ. Mọn ăn đặc biệt Huệ.
— Bánh xèo chớ gì mà mày làm rộn vậy? Bộ trong Nam tao không có sao mậy?
Hương vừa chấm tương vừa nhai:
— Hai đứa bay cứ cãi nhau tha hồ. Tao không cản đâu, Cứ cãi cho ra lẽ đi.
Diệu và Bích Liễu:
— Phải. Tụi tao tán thành ý của con Hương. Hai đứa bay cứ cãi tiếp đi. Để tụi tao ăn dùm cho.
Sang đến món miến gà, cái dạ dày đã lưng lửng no nên cuộc ăn diễn ra chậm chạp trở lại. Trong khi các cái miệng đấu hót tưng bừng. Diệu hỏi Thu:
— Bồ đã đọc trang Nhi đồng của nhật báo Cải Tạo hôm nay chưa?
— Chưa. Sao?
— Con Bửu rao tìm bạn ở trong đó.
— Bửu nào?
— Bửu Bồ Đề. Rao mê ly lắm. Thế này đây (Diệu sửa lại cách ngồi, rồi vừa ưỡn ẹo vừa nhái theo một giọng thỏ thẻ): Mimosa Mộng Dung gọi điện thoại cho Bích Đào. A lô. Mình có đọc bài thơ «Em thèm một người mẹ của Bồ. Mình khóc vì cảm động. Mình muốn kết bạn mí bồ đó, Bồ chịu hôn? Đọc bài thơ, mình thương Bồ ghê. Bồ mất mẹ, bị một bà dì ghẻ hành hạ, mình ghét bà dì ghẻ của bồ ghê. Bồ gởi thư cho mình đi. Gởi về 116 Cổ Loa.
Nhạn:
— Con Mộng Dung nó là dân Vạn ninh chính cống con nai vàng, tao biết, vậy mà nó viết y giọng ngoài Bắc. Mấy con nhỏ búp bê đều viết giọng đó hết. Đứa nào cũng nhái nhau.
Thu chi sang Hương:
Thu chỉ sang Hương:
— Đây nè! Bà ni cũng vậy nè. Cũng trong gia đình «Các em Nai tơ». Cũng A lô Mây Viễn xứ gọi về Đóa Hồng cô đơn. Tao đọc lời nhắn của mày rồi. Những là: Hôm qua giận cậu ghê. Cậu hẹn đến trường gặp tớ để cùng mí tớ đi xi nê thế mà mình đợi mãi chả thấy cậu đâu. Hay là cậu quên mình rồi. Mình thì nguyện suốt đời thủy chung mí cậu.
— Đóa Hồng cô đơn là ai vậy mày? — Nhạn hỏi.
Hương cười:
— Tao nói dóc. Có con khỉ nào tên là Đóa Hồng cô đơn đâu?
— Vậy thì ai hẹn mày đi xi nê?
— Tao cũng bày đặt luôn.
— Lỡ nhà báo người ta biết?
— Biết sao được?
— Có đứa nào tố cáo?
— Tố cáo làm gì? Ai biết Mây viễn xứ là ai, Đóa Hồng cô đơn là ai?
— Như vậy thì mày viết chi?
— Ở không bày chuyện chơi cho vui. Vậy mà có đứa ghiền đó. Như con Miên. Ba nó ưa đọc tờ Tin Tức nhưng hễ sai nó đi lấy báo là nó tha về tờ Cải Tạo. Chỉ vì trong tờ Cải Tạo có trang thiếu nhi nhắn tin nhau, có gia đình Nai Tơ. Nó cũng ưa kết bạn. Nó bị một thằng ba xạo ở Biên hòa biên Thơ cho nó mà giả làm con gái. Cha nó bắt được thơ, tẫn cho nó một trận bò càng. Ba nó là Thượng sĩ nhà binh nên đánh cộc lắm.
— Tao biết cha nó. Cái mặt quằm quặm.
— Có phải ông nhà binh đi cái Mô-bi-lét thường ghé chở nó chiều thứ Ba?
— Đúng đó. Chiều thứ Ba mình học ba giờ. Năm giờ rưỡi ra, đúng giờ ba nó đi làm về. Hồi trước gia đình tao thuê nhà ở gần nhà ổng. Ăn gian và nói láo một cây.
— Cha nó làm Thượng sĩ mà nó ăn diện ghê.
— Ừ, tao thấy nó diện ác. Tiền mô mà sắm dữ.
Hương vừa nuốt vội một sợi miến vừa đưa tay ra hiệu bảo đợi:
— Ứ! Ứ! Đợi tao nói cho nghe. Áo đầm xin ở Saïgon. Ừ, nó có bà cô lấy chồng Tàu ở Chợ lớn. Nhà bà cô giàu. Lâu lâu gởi ra cho áo cũ của con bả.
— Mày bày đặt.
— Thiệt mà. Tao ở gần nhà nó, tao không biết sao? Mấy đứa em của nó mặc rách rưới như tổ đỉa. Chỉ vì cô nó ở Saigon không có con nhỏ. Đứa con gái út lớn bằng nó. Nó có số may mà.
— Ừ. Hôm Tết nó có nói với tao là nó tuổi Tí. Tuổi Tí con chuột là tuổi sướng. Cứ nằm ở góc nhà, ở trần nhà người ta mà gặm, hết gặm cơm gặm thịt đến gặm khoai gặm củ. Nếu rớt nhằm chĩnh nếp thì còn khoái hơn nữa. Tha hồ mà ăn xôi, ăn bánh chưng quanh năm.
— Bà này nói ẩu. Chính nếp sống mà xôi với bánh chưng đâu ở trỏng?
Thúy đứng ở góc nhà cảm thấy như có luồng khí lạnh chạy xuống sống lưng. Nó nhìn xuống cái áo sơ mi và cái jupe. Bộ đầm cũ phế thải đó. Y như trường hợp của con Miên nào đó mà mấy chị vừa nói. Không mấy ai thương xót và đắp cho người nghèo. Người ta ưa phanh phui moi móc để làm nhục họ. Mà, nghĩ ra mình có gì đâu để mà nhụ? Ví dụ mình được cha mẹ cho ăn học mà mình lười biếng bỏ học đi chơi, cuối tháng đứng chót. Như vậy là nhục. Ví dụ mình ăn gian nói dối. Như vậy là nhục. Ăn cắp, ăn vụng, nói nịnh... cũng là nhục. Mình chỉ gặp cơn rủi mà lâm vào cảnh nghèo khó bơ vơ... Đang lan man nghĩ, chợt có tiếng Bích Liễu gọi:
— Ê, Thúi! Chạy lấy thêm nước đá.
Nhạn quay lại nhìn nó rồi hỏi Bích Liễu:
— Tên gì lại Thúi? Hết tên hay sao mà đặt kỳ vậy? Ai đặt tên cho nó đó?
Bích Liễu cười:
— Tao.
— Chớ cha mẹ nó đặt tên gì?
— Thúy.
— Ừ, cái tên người ta nghe ngon lành như vậy.
Bích Liễu chu mỏ:
— Tao ghét. Nhà quê mà ham. Thúy với Nga gì. Nhà quê thì giữ phận nhà quê. Cứ ngó quanh thấy gì thì đặt tên nấy. Bắp, lúa, khoai, con bò, con heo, cái cày, cái chổi.
— Sao mày đặt lại tên nó là Thúi?
— Tao theo Quốc ngữ mới, quốc ngữ cải cách. Có mấy ông nhà văn thay Y dài bằng I ngắn, Duyên viết là Duiên, yêu viết là iêu. Tao thay Y dài bằng I ngắn trong chữ Thúy. Kết quả nó được đọc thành chữ Thúi. Mấy cô ca sĩ tha hồ than phiền. Thanh Thúy trở thành Thanh Thúi, Thúy Nga thành ra Thúi Nga. Rồi một lô Thúi Lan, Diễm Thúi, Thúi Kiều, Thúi Vân.
— Con nhỏ đó bà con với mày phải không?
— Sức mấy mà bà con? Nó nghèo, quê hương nó bị chiến tranh, người ta dẫn nó vô đây xin ở nhờ nhà tao.
— Nhà nghèo mà mặt mũi sáng sủa thông minh hỉ? — lời Thu.
— Ừ, trông nó cũng được đó chớ? Nó có biết đọc biết viết không?
-Ờ..Ờ…
Bích Liễu lưỡng lự không biết nên nói thiệt hay nói dối. Nói nó đã học lớp đệ Thất thì mình thấy cũng tức tức. Cố nhiên là không dám nói rằng mình đã nhờ nó làm dùm bài Luận hay giải dùm bài Toán. Nói nó thất học thì sợ lỡ có đứa nào hỏi nó, nó nói thiệt mình thành đứa nói dối. Bích Liễu đành cứ ấp a ấp úng. May thay vừa lúc đó con Diệu đập vào vai nó:
— Ê! Bồ, ăn xong làm một chầu nhảy đi.
— Tụi con gái không mà nhảy cái gì?
— Nhạy solo.
— Đứa nào nhảy? Con Thu hở?
Thu lắc đầu nguầy nguậy:
— Mình chịu thôi. Bắt con Hương đó. Nhảy Soul một cây.
Bích Liễu quay sang Hương:
— Đồng ý nhảy không bồ?
Hương ngần ngừ:
— Nhảy có đứa nào cùng nhảy mới vui. Nhảy một mình ngán lắm.
— Còn bày nữa, — giọng Nhạn kéo dài, thứ giọng trách cứ của người lớn. Đã nói nhảy solo. Biết kiếm đứa nào nhảy với mày? Thôi, cho qua mục đó. Nó mới húp miến gà, bắt nó nhảy nó ộc hết ra giữa nhà đó.
— Vậy thì bây giờ biết tiêu khiển bằng món gì?
— Tráng miệng. Bây giờ qua mục tráng miệng. Diệu giơ ngón tay cốc vào đầu Thu:
— Bà quỉ này nói ngu một cây. Tao hỏi mục tiêu khiển, bả trả lời món ăn.
— Ăn cũng là một món tiêu khiển. Hễ giờ Toán tao bí không làm bài được thì tao hay tiêu khiển bằng đậu phộng rang hay trái say. Nhớ hôm thầy Thục tịch thu hết gói trái say của mình đem để lên bàn. Trông cái gói trái say để tô hô giữa bàn ngó dị hợm mắc cở thấy mồ. Bỏ trong cặp, nhét trong hộc bàn thấy nó dễ thương. Ác ôn hơn nữa là có kỳ cô Hồng Phước tịch thu trái xoài xanh, cái dao và gói muối,— có đâm ớt cẩn thận, —đem để trên bàn. Hôm đó tao sợ gần chết. Đố tụi mi biết tao sợ cái chi không?
— Zê rô chớ gì!
— Không. Cô Hồng Phước đâu có hay cho zê- rô.
— Phạt lên đứng ở góc bảng đen.
Thu lắc đầu:
— Cũng không phải. Lén đem theo đồ ăn là tội nhẹ mà. Đâu có nặng bằng tội nói chuyện?
— Vậy thì mày sợ cái gì?
— Tao hồi hộp sợ tiếng giày của ông Hiệu Trưởng đi qua. Hễ ông thấy có tang vật lạ để trên bàn là ổng sẽ hỏi liền. Giờ cô Hồng Phước đâu phải là giờ Vạn vật để ông tưởng học trò đem xoài theo để học quan sát thực vật.
Khi ráp vô tráng miệng mới chợt nhớ là không ai nhắc đốt đèn quanh cái bánh sinh nhật. Hương lầm bầm:
— Tại cái tật mê ăn mà ra.
— Chả sao. Bây giờ đốt cũng được. Thúi ơi, bưng cái bánh ra.
Cái bánh tròn to bằng người Thúy, nó phải cong lưng xuống mới bưng nổi bởi cái đĩa nặng. Đặt lên được trên bàn rồi lại phải chạy đi tìm hộp đèn sáp. Rồi lại chạy đi tìm hộp diêm. Mà nhà thì rộng, cứ lên lầu xuống lầu, chạy ra xa lông, chạy xuống nhà bếp là đã rã rời cặp giò. Trong khi chủ khách cắm nến đốt nến thì Thúy lo dọn bàn với chị bếp. Thu nói:
— Năm ni mi lên mười bốn. Rứa là mười bốn cây nến. Sang năm mười lăm cây. Cho tới ngày mô mi lên tám mươi tuổi...
Diệu ngắt lời:
— Chỗ đâu mà cắm đủ tám mươi cây nến hở bây? Chẳng lẽ cắm xung quanh cái bàn? Làm như đám ma? Không được.
— Tao có cách rồi. Bắt chước nhà Ngân hàng in các loại giấy bạc một đồng, mười đồng, trăm đồng.
— Mi nói răng tao không hiểu, — Thu nheo mắt hỏi.
— Lấy nến nhỏ này làm bạc một, lấy cây nến to làm bạc mười đồng. Thế là ổn. 68 tuổi chẳng hạn thì cắm sáu cây nến to và tám cây nến nhỏ.
Thu vỗ tay reo:
— Hay quá ta. Răng mà mi thông minh rứa? Mà nghĩ cũng lạ hỉ? Mi thông minh rứa mà răng mi học dốt rứa?
Nhiều tiếng cùng la lên một lượt:
— Thôi thôi dẹp chuyện học của mày lại. Để chỗ cho người ta ăn chơi.
Nến vừa chảy được một phần năm chiều cao thì Bích Liễu lần lượt thổi tắt hết. Mấy cái miệng reo lên như người ta hô khẩu hiệu: Hoan hô Bích Liễu... Hoan hô Teenager Bích Liễu... Hoan hô tuổi mười bổn... Tuổi mười bốn trốn học một cây! Bích Liễu cầm dao cắt bánh. Các bạn a lại, mỗi người lãnh một phần. Mục tráng miệng được pha trộn với văn nghệ. Người ta vừa ăn vừa uống, vừa ca hát. Hết Nhạn hát bài Get back đến Bích Liễu hát bài You’ve made me so very happy. Rồi chuyển qua Tân nhạc với Hương hát bản Gõ cửa. Cổ nhạc không chịu thua. Thu ca sáu câu vọng cổ. Chỉ có Diệu nằng nặc từ chối, lấy cớ ăn no quá hát không nổi.
Công việc hầu hạ đã thưa bớt, Thúy đi xuống bếp. Bà Đức Lợi đang đứng cạnh cái bàn bày sắp ngổn ngang những đĩa thức ăn còn dư lại. Bà sớt hai ba đĩa lại làm một, ba bốn bát vào làm một, đưa cho chị bếp sai cất vào tủ lạnh.