Chương 7
BÀ Đức Lợi đứng chống nạnh ở trước sân trông chừng cho Thúy, ở một góc rào, đang cầm giẻ lau những cây song rào bằng xi măng mà người ta gọi là cây lam. Thật là một việc vô ích. Không ai làm như vậy. Bụi đường bám lên vách, lên cây rào trụ rào là việc thường, và cứ một năm người ta quét vôi lại một lần. Nhưng bà Đức Lợi không muốn cho Thúy ở không. Phải kiếm việc cho nó làm, càng nhiều càng tốt. Lau quét là công việc thường xuyên. Xa lông mỗi ngày lau hai lần: mai và chiều. Đó là nói những ngày không có khách tới. Lau nhà thì phải ngồi chồm hổm mà đẩy miếng bố ướt nước. Có nhiều lúc mỏi quá Thúy đẩy miếng bố chạy tới, chạy quá đà một chút, nó dài người ra, gượng không nổi suýt nằm dài xuống đất và nó chợt muốn nằm dài luôn. Chắc sẽ khỏe lắm. Nằm quách như vậy đi cho bắp thịt giãn ra, cho hơi thở hòa hoãn lại, cho gân cốt chùng xuống. Nghĩ như vậy mà nó không dám, sợ những cặp mắt bí mật theo dõi nó.
Thúy vừa lau những cây ráo vừa nghĩ đến sự vô lý. Bụi đường tung lên như khói mà bắt lau cẩn thận chi từng mặt của cây rào. Đáng lẽ cầm một cái chổi quét bụi thì phải hơn. Con đường Hồng Bàng là con đường ngang duy nhất của khu Xóm Mới được rải nhựa nên bao nhiêu xe cộ đều dồn chạy trên mình nó. Đầu trên nó nối dài với con đường Lạc Long Quân chạy mút tới đầu thành phố, đầu dưới nó nối với đường Hàm Nghi chạy thẳng xuống biển, chạy quật ra mạn phi trường, Cầu Đá nên số thân chủ của nó đông không kể xiết. Con đường nhộn nhịp từ bốn giờ sáng đến mười hai giờ khuya. Quân nhân, công chức, tư chức, học sinh, thợ hồ, thợ điện, má-ma-san... vọt xe xuôi ngược hai chiều. Các xe Lam ba bánh, xe Daihatsu chở Mỹ từ cửa Bé lên cũng tiện đường chạy luôn ngả Hồng Bàng. Sẵn có nhiều bar, nhiều ổ nhiều động nằm dọc trên đường và ở mấy con đường kế cận. Mỗi lần có xe jeep Mỹ chầm chậm chạy qua, có quân nhân Mỹ lang thang đếm bước là các cô ngồi xúm xít ở các xe nước ồ tới bao vây. Xe bus của hãng thầu RMK-BRJ chở công nhân Phi luật Tân, Đại Hàn, xe jeep MP Mỹ, MP Đại hàn, xe GMC của nhà binh Việt Nam... Buổi tối càng dập dìu hơn nữa. Những nhà lương thiện được xe jeep nhà binh, xe Land Rover chính phủ, xe Toyota tư nhân đậu hàng dãy trước nhà. Khách đi tới các động thường giữ ý tứ, ít khi cho xe mình đậu trước động. Phải đậu xa một chút rồi đi bộ tới. Xe chạy nườm nượp suốt ngày, tung bụi như điên thế mà lau chi lau đến cây rào. Chỉ lau lá sách cửa sổ cửa lớn đã đủ gãy xương sống rồi.
Tiếng xe gầm thét ầm ầm, vùn vụt làm ngây ngất cái đầu. Một người đàn bà ăn mặc khá sang trọng bước xuống xích lô đi thẳng lại cổng. Người đó ngó vào sân thấy bà Đức Lợi đứng chống nạnh liền gọi:
— Chị ơi chị! Ra cho tôi hỏi tí.
Bà Đức Lợi không trả lời, quay nhìn chỗ khác. Người đàn bà tưởng bà Đức Lợi không nghe rõ nên gọi to hơn.
— Chị! Chị! Có bà chủ ở nhà không?
Bà Đức Lợi vẫn không quay lại. Thúy bỏ giẻ lau đứng dậy, bước ra cổng ngõ. Người đàn bà lạ mặt chồm tới hỏi:
— Em ơi, cho qua hỏi chút. Má em có ở nhà không?
Thúy hỏi lại:
— Thưa bà, bà muốn hỏi ai?
— Má em.
Nó lưỡng lự:
— Má em?
— Ờ. Má em là... bà chủ nhà này.
Thúy chỉ về bà Đức Lợi:
— Bà chủ nhà kia.
— Vậy hả? Như vậy thì không phải.
— Thưa bà, ý bà định tìm ai?
— Tôi hỏi bà Trung úy Dân, người Sàigòn. Nghe nói ở số nhà này.
— Chắc là bà đi lộn đường. Đây là đường Hồng Bàng.
Người đàn bà nhíu mày suy nghĩ:
— Có lẽ. Để tôi coi lại địa chỉ. Thôi cám...
Tiếng bà Đức Lợi gọi giật lại:
— Thúy! Vô làm công chuyện. Nói cái gì ngoài đó? Chuyện người ta kệ người ta.
Thúy ‘‘Dạ’’, lật đật cúi chào người đàn bà rồi chạy vào. Nó suy nghĩ về sự ngộ nhận vừa rồi. Tại bà Đức Lợi hôm nay chưa kịp trang điểm, mặc áo cánh nhàu nhè và quần Mỹ A. Không có son phấn bôi lên, da mặt bà xám ngoẹt. Lông mày thì nhổ trần trụi hết. Bà không có cốt cách của một người sang trọng. Lúc bôi son phấn vào, bà dễ trông hơn, nhưng hễ hôm nào bà trang điểm quá kỹ thì khuôn mặt và đầu tóc của bà trông giống một me Mỹ về già.
Một buổi chiều có hai cái xe jeep đậu trước nhà. Chuông cổng reo. Bích Liễu đứng ở bao lơn trên lầu la lên:
— Cậu về! Cậu về!
Vừa la nó vừa chạy xuống cầu thang. Bà Đức Lợi, Bích Huệ cũng tíu tít chạy ra, lật đật mở cổng, Ông đại úy mập mạp bước vào, mở bẹt hai cánh cổng ra. Hai cái xe jeep chầm chậm chạy trên lối đi rải sỏi. Bích Liễu chạy vù tới cầm tay ông đại úy.
— Sao bây giờ cậu mới về tới đây?
— Tụi nó đắp ụ, đào đường, dựng chướng ngại vật cùng khắp.
— Cậu có đụng độ không?
— Không.
— Cậu về có được lâu không cậu? — Bích Huệ hỏi.
— Hai ngày.
— Sao ít vậy cậu?
— Chuyện nhà binh mà.
Ông đi lại phía chiếc xe jeep, vừa nói:
— Để cậu lại coi tụi nó chuyên đồ xuống. Ê! Coi chừng. Tụi bay khiêng coi chừng.
Bốn người lính đang cong lưng khiêng một con cọp độn rơm từ trên sàn xe chuyển xuống đất Bích Huệ la lên:
— Trời ơi! Cọp ở đâu mà trông dữ vậy cậu?
Ông đại úy cười:
— Cọp bắn chứ cọp đâu?
— Cậu đem về chi vậy cậu?
— Để biếu cho người ta.
Bà Đức Lợi:
— Con cọp này to hơn con cọp kỳ trước hả mình?
— To hơn nhiều. Mà quý nhất là bộ da y nguyên không có lỗ đạn.
— Mình để biếu ai vậy?
— Để biếu ông Tỉnh Trưởng.
Con cọp được chuyển vào đặt ở giữa xa lông. Cái miệng đỏ như máu và hàm răng nhe ra. Nhưng dáng bộ không hung dữ như trong trí tưởng tượng của Thúy. Nó chỉ đang đi tới trong một tư thế khoan thai. Tiếp theo, những người lính bỏ xuống những giỏ lớn đựng đầy thịt nai tươi và khô, sừng nai, những giỏ cam, giỏ chuối, giỏ măng và những giỏ có đựng nhiều gói không biết chứa gì trong đó. Cả nhà tíu tít khiến Thúy thấy mình đứng dư ra đó. Không thể đưa tay ra nhấc dùm những cái giỏ đầy ụ nặng trịch kia. Nó thành ra bơ vơ buồn bã, cảm thấm thía nổi buồn của kẻ xa lạ. Ông đại úy thỉnh thoảng quét ngang qua nó một cái nhìn xoi mói khiến nó càng áy náy thêm. Không thể bước ra vòng tay chào như trong những cuốn sách Luân lý hay dạy vậy. Bởi không có một khoảng thời gian trống nào để nó chen cái chào của nó vào. Bởi ông đại úy không có một phút đứng yên. Ông bước tới, giơ tay, trở lui, ra lệnh, quát tháo, nhăn mặt, cười. Nó yên tâm khi có tiếng chị bếp gọi nó xuống bếp sai bỏ thêm lò than mới, sai đổ đầy ấm nước, sai mang dao thớt cho chị thái thịt.
Ở phòng khách, mọi cái đèn đều bật lên sáng choang, mọi cái quại đều quay. Bốn người lính nhìn bỡ ngỡ những món trang trí lộng lẫy trong căn phòng. Một người lính quen tay cầm cái mũ vải lơ đãng quạt. Bà Đức Lợi đưa gói thuốc lá Kool ra mời họ. Họ chuyền tay nhau trịnh trọng rút điếu thuốc trắng tinh. Ở nơi túi áo nhà binh của họ có thò cái đầu của gói thuốc Bastos xanh.
Buổi tối hôm đó Thúy rộn ràng theo chị bếp trong việc nấu ăn, dọn bàn và rửa chén bát. Nỗi áy náy vì chưa được ra chào ông Đại úy cứ canh cánh bên lòng nó. Cho đến tám giờ sáng hôm sau.
Thúy ngồi lau sàn nhà ở mái hiên trên lầu thì nghe có tiếng bàn bạc của ông bà Đại úy ở trong phòng. Nó sẽ không để ý nghe ngóng nếu đột nhiên nó không nghe tên ‘‘Thúy’’ được nói lên giữa câu chuyện.
— Con nhỏ đó tên Thúy? — giọng ồ ồ của ông Đại úy.
Không nghe tiếng trả lời của bà. Có lẽ bà đã gật đầu.
— Thuê mỗi tháng bao nhiêu?
— Khỏi trả tiền lương. Người ta đưa tới xin ở nhờ.
— Con ai ở đâu thế?
— Nghe bảo gia đình ở vùng bị giặc giã, bị bom đạn chết hết. Nó chạy thoát thân một mình.
— Ở miền nào vậy?
— Nghe bảo ở quận Đồng Xuân.
— À, tôi biết. Thằng Tương con Bác Cả trước có làm quận trưởng quận đó. Nhưng sao đi ở lại không lấy tiền lương?
— Có con mẹ xưng là bà con với nó dẫn tới kể lể sự tình của con bé rồi xin cho nó ở để mình cho nó đi học dùm.
— Thế đã cho nó đi học chưa?
— Tôi cũng ừ ào cho qua chuyện. Bày vẽ, học hành gì.
Im lặng một hồi. Có tiếng quẹt máy quẹt xành xạch. Chắc ông Đại úy đang bận mồi điếu thuốc. Thúy hồi hộp vì ông Đại úy đang đề cập đến việc học của nó. Có lẽ ông sẽ cho đi học. Người đàn ông thường quảng đại hơn người đàn bà và họ coi trọng lời hứa hơn.
— Tôi nghĩ để nó ở trong nhà bất tiện, — lời ông Đại úy.
Thúy giật mình.
— Mình nói sao tôi không rõ.
— Quê nó ở ngoài miền đó, cái miền bất ổn. Làng nó bây giờ thuộc về ‘‘bên kia’’, mình biết sao mà tin?
— Nó là con nít mà.
— Thời này, con nít cũng không thể tin được. Lỡ nó...
Tiếng ông Đại úy nói nhỏ lại, Thúy không nghe rõ. Nó chỉ còn nghe rõ tim nó đang đập thình thình.
— Tôi trông nó có vẻ ngay thật. Rụt rè nhút nhát, chắc bố mẹ nó là người có tiền. Người đem giới thiệu nó bảo rằng bố mẹ nó nhà giầu.
— Tôi đã nói, thời này biết tin ai? Bà con trong họ mình còn không tin được, huống chi... Tôi đang vận động đi Quận trưởng. Ông TỈnh ủng hộ, tận tình cất nhắc. Lần này đem về biếu ông ấy con cọp đó. Trên Bộ Tổng không có ý kiến trở ngại, nhưng thế nào bên An ninh cũng điều tra. Do đó mà tôi ngại không muốn để con bé ở trong nhà.
Lại im lăng. Tiếng ông Đại úy tiếp theo:
— Có chút ít nghi ngờ gì thì lỡ việc của mình.
— Nó còn con nít mà.
— Cứ nói con nít hoài. Biết bao nhiêu con nít làm gián điệp.
Gián điệp! Tiếng ‘‘gián điệp’’ làm Thúy cơ hồ run lên. Tưởng như có một cặp mắt của cơ quan an ninh đang trừng trừng nhìn nó. Tưởng như có một bàn tay cứng và lạnh đang mở rộng và chầm chậm bóp vào cổ nó.
— Mình cứ khai là nó ở đày tớ cho mình. Nó có phải bà con của mình đâu mà mình sợ?
— Thì ai cấm mình khai? Cũng như không ai cấm cơ quan an ninh,nghi ngờ theo dõi.
Một tiếng chặc lưỡi.
— Vậy theo ý mình thì nên làm sao?
— Đuổi quách nó đi ra khỏi nhà.
Thúy giật mình. Đầu nó choáng váng. Hai dòng nước mắt rần rần chảy lên khóe mắt. Thân phận mình sao mà khổ vậy? Đã bơ vơ lại còn sắp bơ vơ thêm.
— Nhưng mà nghĩ cũng tiếc — lời bà Đức Lợi. Mình khỏi trả tiền công cho nó. Ít gì một đứa như vậy cũng phải trả lương nghìn rưỡi một tháng. Con nhỏ ở bế em, chị Mạch trên Việt nam Thương tín phải trả mỗi tháng đến hai nghìn. Bây giờ người ở khó tìm lắm.
— Nhưng mình không thể ham cái lợi nhỏ mà bỏ cái lợi lớn.
— Trước đây tụi con gái miệt ngoài vào xin ở đông. Cứ tới ga đón, chuyến tầu nào cũng có vài chục đứa. Bây giờ ở ngoài đó cũng có việc làm. Quân đội Mỹ ủi đất làm phi trường, các nhà thầu lùa mướn người không bỏ dư.
— Thây kệ. Biết làm sao.
— Hay là mình đem nó lên cho ở trên cô Bảy.
— Bày vẽ chi cho thêm rắc rối. Rồi lỡ có chuyện chi, họ truy nguyên ra, lại cũng kẹt có tên mình trong đó. Chuyện bé xé ra to, hồi đó có hối cũng không kịp.
Giọng bà Đức Lợi lưỡng lự:
— Ờ thôi, tùy cậu.
— Phải dứt khoát ngay đi.
Cũng phải sắp đặt...
— Có cái gì mà sắp đặt? Bảo nó gói quần áo đi ngay. Về nhà bà con của nó. Nhà bà con của nó có ở gần đây không?
— Nghe nói ở khu Máy nước, Đồng Dưa chi đó.
— Nó đi đâu kệ nó, miễn là nó đi ra khỏi nhà mình.
— Đi liền bữa nay hả?
— Chứ còn đợi bữa nào nữa? Mình giải quyết lẹ đi. Không chần chừ gì nữa hết.
— Để nó giặt giũ đã. Buổi sáng nhiều công, chuyện. Còn phải lau nhà và cả một thau quần áo.
— Còn tham nữa.
— Ờ ờ thôi. Để tôi ra bảo nó.
Hai tròng mắt của Thúy đã ướt nhoè, nước mắt chảy ròng ròng trên đôi má. Giẻ lau, mặt gạch hoa, lan can sắt, cửa phòng... tất cả đều mờ ảo, xoay vòng. Thúy cố đứng dậy nhưng hai đầu gối nó mỏi rã rời hồ nó sắp sửa ngã nhoài trên mặt gạch.