← Quay lại trang sách

Chương 12

THẬT y như trong một giấc chiêm bao! Hôm nay thì Thúy trở thành đứa nhỏ bán bóng cao su xanh đỏ, đi lang thang khắp các phố. Giọng rao của nó buồn bã:

— Ai mua bong bóng...cao su?

Trên tay nó là một cành cây có nhiều nhánh nhỏ và nhiều lá xanh. Các cái bong bóng cột rải rác vào cành lá. Bong bóng nhiều màu, có cái tròn như trái táo lớn, có cái dài như trái dưa gang, có cái mình dài bị thắt từng đoạn tròn liên tiếp. Tay trái cầm một cái còi để thỉnh thoảng đặt lên miệng thổi te te thay cho tiếng rao.

Một cái áo sơ mi cụt tay để lộ cánh tay của nó phơi dưới ánh nắng gay gắt. Một cái nón lá cũ chụp lên đầu. Dưới chân là đôi dép Nhật. Phải đi gượng nhẹ vì đế dép đã mòn vẹt. Mỗi lần bước mạnh, gót chân thốn mạnh xuống mặt đường, nhức ê ẩm. Một quai dép lại bị đứt, phải lấy dây thép cột chằng phụ. Nó cứa rát nơi khe ngón chân. Cái quần vải đen thùng thình bẻ quập nơi đầu gối, hút hơi nóng của mặt trời. Hình như có nhiều mồ hôi thấm ở những sợi vải, thấm ở giữa những sợi vải khiến cái quần nặng thêm, nhớp nháp khó chịu.

Một cô bé học sinh nhỏ hơn nó chợt đi qua cạnh nó. Cô bé mặc jupe trắng, xếp li thẳng, xòe ra đều đặn và trắng muốt, và nhẹ mỏng như cánh tràng của một cái hoa. Đôi bắp chân thon. Bàn chân nhỏ mang giày da láng màu trắng. Sơ mi ngắn tay bằng thứ hàng mỏng và xốp cũng một màu trắng tinh. Thúy có cảm tưởng thứ hàng mỏng đó vừa che được nắng mà vừa hứng được gió hoặc tạo được ra gió. Da ở cánh tay, da ở bắp chân tha hồ mà hưởng gió mát. Trên đầu đội một cái mũ rộng vành cũng màu trắng. Cô học sinh trong sạch, tươi mát như một đóa hoa còn ướt sương.

Thúy cúi nhìn xuống mình. Cái sơ mi đục màu cát bẩn. Những vết tích của cuộc sống, của sự làm việc in rõ trên đó: một lỗ cháy, một vệt màu sắt dỉ không biết do vật gì tạo nên, một bệt màu nâu đậm dường như bởi mủ chuối dây phải. Đôi bàn chân mốc bụi đường, mồ hôi ướt vẽ thành những nét ngòng ngoèo trên lớp bụi.

Nắng đổ lửa trên đầu.

Thúy đưa còi lên miệng thổi te te. Rồi rao uể oải:

—Bong bóng cao su đây!

Tiếng “Đây” phát âm thành “Đe” vừa đỡ mệt, vừa nghe rõ. Phải có cực khổ nhọc mệt mới đẻ ra sáng kiến. Phải hà tiện sức lực. Trong năm tiếng của câu rao, nó chỉ phát âm có tiếng “Su” và “Đe”. Mấy tiếng kia cứ lướt qua. Nghe «Su » và «Đe» nghe tiếng còi te te là khắc hiểu. Chân bước lảng đảng, miệng thổi te te, cứ con đường trước mặt mà bước, tiện có ngã rẽ thì rẽ vào.

Đi được một lát, chợt nhìn lên cái biển ghi tên đường, nó giật mình đứng sững lại. Đường Hồng Bàng! Nó lật đật đi tháo lui. Không. Không. Nó không dám đi về con đường cũ, đi trở lại con đường cũ. Nó sợ gặp lại người quen, sợ gặp Bích Liễu hay bà Đức Lợi, sợ gặp cả chị bếp. Không. Không. Kỷ niệm đau xót quá mức chịu đựng của nó, có thể làm chảy nước mắt bất cứ lúc nào nó bất ngờ nghĩ tới. Kỷ niệm tàn nhẫn. Nó rẽ sang đường Hoa Lư.

— Ê! Bong bóng! Đem lại đây.

Thúy ngơ ngác nhìn quanh.

— Bong bóng đem lại đây!

Ở nơi một cổng ngõ, hai đứa con nít vẫy tay kêu. Nó vác cành cây chạy qua đường. Một thanh niên đang vọt nhanh Honda vội thắng kít lại, vừa lên tiếng chửi:

— Đ.m. Con quỉ đui. May không, tao cán chết cha mày.

Nó hồi hộp mừng thoát chết. Không biết lỗi của mình hay lỗi của người phóng Honda. Cứ chạy lại bán cho được một cái bong bóng đã.

— Em thích cái bong bóng nào?

Một đứa bé chừng lên năm tuổi có đôi mắt sáng chỉ vào cái bong bóng màu xanh:

— Cái xanh kia.

Một đứa bé đứng cao hơn, mập hơn nhe hàm răng sún ra, chỉ:

— Cái vàng kia đẹp hơn mày ơi.

Thằng bé mắt sáng quay lại:

— Ai hỏi mày? Tiền của tao chớ tiền của mày hả?

— Uở, tao nói kệ tao. Tao nói cái bong bóng vàng đẹp hơn đó, mày làm gì tao?

Thằng bé mắt sáng quay vào nhà, la lên:

— Má ơi, thằng Phong nó chọc con. Má ơi!

Trong nhà không có tiếng trả lời. Thằng bé mắt sáng liền nhào tới đấm một thụi vào bụng thằng bé sún răng. Thằng sún răng né đỡ vừa đi ra xa. Thằng bé mắt sáng lại nhào tới. Thúy phải lật đật can hai đứa ra:

— Thôi đi hai em. Có một chút cũng đánh lộn.

— Ai biểu nó cứ chọc thằng Cút hoài?

— Tao đâu có chọc mày?

— Mày nói cái bong bóng vàng đẹp hơn.

— Nói vậy mà chọc hả?

— Chớ không sao? Tao nói cái xanh đẹp, mày nói cái vàng đẹp.

— Tao cứ nói líp. Miệng tao tao nói.

Thúy lại hòa giải:

— Thôi hai đàng huề. Em này tên Cút, em kia tên Phong. Sao má em đặt tên Cút? Ra trường tụi bạn nó cười.

— Ở nhà tên Cút. Bữa nào đi học, tên Thanh Sơn. Thằng kia ở nhà tên Cu.

Thúy quay sang thằng bé tên Cu:

— Má em đâu?

— Má em đi làm.

Thằng bé tên Cút cướp lời:

— Má thằng Cút cũng đi làm. Má thằng Cút làm ở Ty Công chánh. Má nó làm ở Ty Bưu điện. Má nó mới bị té xe Honda hôm qua. Má nó đi quẹo qua trường Nữ bị xe nhà binh Mỹ nó ép, má nó té.

— Xì, bị xe jeep chớ bộ xe nhà binh hả? — vừa nói nó vừa hất hàm và gục gặc đầu. Hàm răng nhe ra vô tình để thấy rõ có bốn chiếc rụng.

—Má thằng Cút không té. Má thằng Cút đi bộ. Sở ở gần. Chiều về má thằng Cút ghé lại chợ mua đồ ăn luôn. Mua rau cá, ớt, gan heo và mua cho thằng Cút một trái xoài.

— Má tao mua cam.

— Xoài ăn ngon hơn cam.

Lại sắp sửa cãi nhau, thụi nhau. Thúy hỏi:

— Em có đủ năm đồng đó không? Đưa đây chị bán cho một cái bong bóng.

Cút Thanh Sơn đưa ra một bàn tay nắm chặt. Thúy gỡ những ngón tay. Một đồng bạc chì mười đồng cạnh sắt răng cưa in dấu đỏ lên da tay nõn của nó.

— Em lấy cái bong bóng xanh này phải không?

— Dạ.

Thúy gỡ bong bóng trao cho nó. Nó cầm rồi vụt chạy vào nhà.

— Ê, khoan đã. Em ra lấy tiền dư đã.

Nhưng nó đã chạy biến mất. Thúy móc túi đếm năm đồng trao cho cu Phong:

— Đem vào đưa cho Cút.

Cu Phong nắm chặt bàn tay rồi vụt chạy theo luôn, miệng la ơi ới:

— Ê! Tiền dư đây! Tiền dư đây! Mua bong bóng mà không lấy lại tiền dư. Ê! Mua bong...

Tiếng nó mất hút khi chạy quá góc nhà. Thúy lửng thửng bước đi. Cái còi lại đặt lên miệng thổi te te. Tuy thu vào được có năm đồng nhưng nó thấy vui. Hai đứa nhỏ ngây thơ, cãi nhau đó rồi lại chơi thân với nhau đó. Cả ngày, cười đó rồi khóc đó, khóc xong trở sang cười.

Bong bóng cao su đe! Te te... Cao su đe!

Trong một góc sân trường, một cây phượng đỏ rực màu hoa nhắc Thúy nhớ đến mùa hè, đến ngày bãi trưòng. Cánh phượng rơi lác đác trên sân. Nó đi kề lại hàng rào dán mắt nhìn vào. Mái hiên dài hun hút. Học trò đứng từng nhóm nói chuyện, có lũ con trai nhỏ nghịch ngợm, - chắc là Đệ Thất,- đạp xe vun vút leo lên hiên hoặc cầm cây đuổi nhau. À, đây là văn phòng. Trên cái bàn dài, đặt những chồng học bạ. Hai cô giáo và hai ông thầy đang ngồi phê. Màu áo vàng của một cô y hệt màu vàng của xấp học bạ. Cô kia áo màu lúa chín. Hai ông thầy phê xấp học bạ màu đỏ. Thỉnh thoảng họ ngẫng mặt lên nói chuyện với nhau, cười, rồi cúi xuống hí hoáy phê tiếp.

Ở một lớp học mở rộng cửa, một ông thầy giáo đang ngồi viết gì đó trên bàn. Ở giữa lớp, sáu chị học sinh chơi trò chơi đổi khăn. Họ ngồi theo vòng tròn, mỗi người đặt một cái khăn trên đầu. Một chị khuôn mặt mảnh mai, áo sơ mi lụa vàng nhạt nói giọng Sài gòn:

— Hè, tui nói « Bên mặt » thời phải chụp cái khăn trên đầu của người ngồi bên mặt, nghe hôn? Rồi đặt lên đầu mình. Tui hô «Bên trái» thời phải mần ngược lại. Nghe hôn? Nè, bà Lan đừng nói «chiệng», hổng nghe rồi mần bậy đó. Ngồi xuống, Tâm, ngồi chỗ này. Mỹ Linh ngồi đây. Xích vô cho Ngô thị Thủy ngồi với.

Cuộc chơi bắt đầu. Bên trái. Bên phải. Chụp bên này. Chụp bên kia. Rớt khăn. Hai cảnh chụp lộn va vào nhau. Tóc xù lên, rối tung. Cười lăn cười bò. Rõ ràng là mọi hàm răng đều nhe ra cười hết.

Ở ngoài hàng rào Thúy nhìn họ cười ngon lành cũng thích thú cười theo.

— Bà Vân này ẩu thượng hạng. Chụp lộn không thấy khăn rồi cứ xốc đầu mình lên. Bà Phương nữa. Cứ lăn ào ngã nhào lên mình người ta.

— Tại chị Thình đó. Mới tập chơi, phải gọi chậm vậy chớ.

Có mấy chị mấy anh bưng xách lễ mễ những giỏ nặng đi vào một phòng học. Thúy men theo bờ tường nhìn vào. Trên bàn thấy đặt nhiều ly tách, nhiều lon bia và coca. Hai lọ hoa. Có những rổ lớn đậy khăn, chắc là món ăn trong đó. Chuối, cam, táo đã sắp trên bốn, năm dĩa lớn. Sắp liên hoan rồi! Mùa Hè là mùa tạm biệt, là mùa của những tập lưu bút.

Mùa bãi trường! mấy cô học sinh nhỏ cứ cầm tay nhau đi thơ thẩn trên sân. Sắp xa nhau mà. Dù tới lớp không học cũng cứ tới. Không biết nói gì với nhau nữa thì dắt nhau đi xem nơi mấy lớp khác người ta làm gì. Cái kiểng treo lửng lơ ở dưới một chùm bông giấy, Ừ, lạ nhỉ! Sao ở đây người ta cũng treo một cây tà vẹt sắt để làm kiểng y như ở các trường nhà quê ngoài mình. Ông Cai đi lầm lũi. Chắc buồn lắm nghe! Nghỉ hè còn học sinh đâu nữa để bán chè đậu đen, đậu trắng.

- Te te... Bông su đe!

Ông Cai quay lại sừng sộ đưa mắt tìm. Cai trường thì chúa ghét những tên bán hàng rong đứng ngấp nghé ngoài rào. Ghét nhất là lũ nhỏ bán cà rem cây. Chuông rung loạn và miệng rao như điên:

«Cà rem... Cà rem đây... Cà rem ét ki mô... Cà rem sữa trứng gà... cà rem sô cô la đậu xanh đường cát… cà rem, cà rem...

La rộn chưa đủ, còn cầm những cây cà rem màu vàng màu xanh giơ lên như bọn học trò. Đứng ở trước cổng lớn như chưa đủ, còn đi lấn vào sân. Cai chạy ra quát tháo, bảo đừng làm ồn ào, có lớp người ta còn học. Cai muốn lùa tất cả học trò ra quán bán chè, bán kẹo, bán bánh của Cai. Cai chỉ nể nang mấy anh bán ổi, trái cốc và chùm ruột giầm. Nể anh Tàu bán mực nướng có cái xe ba bánh cồng kềnh. Nể chị bán kem ly đẩy cái xe có mái lợp treo lủng lẳng những túi ni lông.

Bóng su đe... Te te...

Bong bóng cao su không cạnh tranh với chè đậu trắng nhưng bị cai trường ghét lây vì lũ học trò lớp Năm lớp Tư chạy ra coi bóng cao su rồi bị mấy thằng bán cà rem du dỗ. Nhưng may đây là trường Trung học, Cai không thèm để ý đến bong bóng cao su. Cuộc tranh sống thật cực nhọc. Đi suốt ngày, mỏi rã gối mà lời không tới bảy chục bạc. Đủ tiền gạo và củi đuốc, cá mắm. Thỉnh thoảng giữa đoàn bong bóng bỗng nổ bụp một cái. Có cái chợt sút giây bay bổng lên trời. Lũ nhỏ trông thấy reo lên, vỗ tay mừng còn chủ nhân thì héo cả lá gan.

Sợ nhất là đi lang thang trên những con đường Xóm Mới, Mạc đĩnh Chi, Cô Bắc, Ngô Đức Kế, Nguyễn Trung Trực, Lê đại Hành đều nuôi rất nhiều chó. Sợ những con đi lang thang trên đường như mình, sợ luôn những con bị đóng cửa cổng nhốt trong nhà. Cứ vô tình bước men theo rào, đi ngang, qua cổng chợt chúng nhảy xồ ra, chồm tới bấu chân vào song sắt sủa ồ ồ làm giật mình táng đởm. Nếu cửa cổng bật ra thì e chúng nó xé xác mình trong một phút.

Đi về mạn phố cũ: Trần quý Cáp, Phường Củi, Phương Sài, Sinh Trung... thì đông trẻ con và ít chó hơn nhưng khi đi về quá xa, lê chân hết nổi. Lại còn bị đồng nghiệp cạnh tranh gây sự nữa.

Từ một cửa ngách nào đó không ai để ý, một đám học sinh chợt túa ra. Trong nháy mắt chúng đứng vòng quanh bao vây hai đứa vào giữa. Những đứa con nít chạy a tới. Vài người đi đường dừng lại. Sắp có đánh nhau. Cứ đi cách ba, bốn con đường là có một chỗ tụ hội để đánh nhau như vậy. Thanh niên thiếu niên ngứa tay ngứa chân, không đánh nhau chịu không nổi. Đám đông tụ họp gần chỗ nó đứng, Thúy xích lại dòm vào. Giữa vòng người, một thằng thấp gầy đang khuỳnh hai tay đứng thủ thế. Địch thủ của nó cao hơn nó một cái đầu và mập mạp gấp hai nó. Lại mặc sơ mi, quần tây dài, trông vẻ con nhà giàu. Thằng gầy ở trần nên trông càng gầy thèm. Da nâu và quần đùi đen. Tụi nhỏ đứng bao vây cổ võ:

— Nhào dô mày!

— Ục một quá thôi sơn đi! Mẹ nó, chết thôi.

— Thằng này nhỏ con quá mà. Cặp cẳng như cọng nhang, đánh nó lỡ gãy cẳng thêm mang án mạng, ở tù chết cha. Bỏ vợ con lại cho...

Câu phẩm bình chưa dứt, thằng gầy đã bất ngờ lủi tới húc đầu vào bụng thằng mập nhưng thằng mập chụp được cổ nó. Nó múa hai tay đánh loạn xạ. Trúng mấy cái ngang sườn thằng mập. Tức quá, thằng mập ẩy tay đẩy mạnh nó ra rồi hai tay vung đập tới tấp vào mặt nó. Thằng gầy ngã chúi xuống. Nhưng nó liền chổm dậy, mặt ngửng lên. Mặt dính đầy cát. Nó nhổ một bãi nước bọt. Có lẫn cát và máu trong đó.

— Chảy máu răng rồi! — có tiếng la.

Mặt nó vẫn thản nhiên không xúc động. Nó chợt cúi thấp người, lủi nhào vô ôm chân thằng mập vật. Nhưng thằng mập đứng vững như cột đình. Thằng mập rảy mạnh chân một cái, nó tuột tay, ngã nhào luôn.

Khi ngẩng mặt lên thì nơi trán có máu rơm rớm chảy. Chắc là bị một hòn đá xước phải. Nhưng mắt nó vẫn nhìn gườm gườm. Xương hàm bạnh ra, hàm răng rít lại, đôi môi bẹt mỏng. Không ai tin là nó có thể thắng trận. May mà thằng mập chỉ chống trả chứ không tấn công. Nếu nó hạ hai cánh tay bự của nó xuống, nếu nó đá vút với cặp chân bự của nó thì thằng gầy không sống nổi. Có tiếng nói trong cử tọa:

— Thôi, chịu thua đi ông. Sức mấy mà đánh lại nó.

— Lại lấy áo bận về, mày. Về má mày thấy u đầu, bả còn làm thêm cho một trận nát đit.

— Thằng kia to con quá mà. Đánh sao nổi?

Nhưng thằng gầy vẫn gườm gườm địch thủ. Rồi như một cơn lốc, nó vù tới. Nhanh quá, người ta không biết nó tấn công vào đâu, chỉ thấy thằng mập vung tay quay mình và thằng gầy đáp xuống mặt đưòng đánh “sạt” một cái. Chân tay duỗi dài.

Một thằng ý chừng là bạn thân của nó, lại lôi dậy. Cái bụng bị xước có đường rớm máu. Mấy đứa lớn lôi thằng mập đi chỗ khác. Nó lửng thửng bước như người đi dạo. Thằng gầy vẫn gườm gườm nhìn theo. Bạn nó phủi cát ở mặt, ở bụng rồi choàng áo vào cho nó. Nó vẫn gườm mắt nhìn theo.

Te te... Bóng su đe...

Thúy quay bước đi về ngã Trần nguyên Hãn. Đôi mắt gườm gườm, làn môi mỏng bẹt của thằng gầy cứ hiển hiện ra trước mắt. Rồi nó sẽ trả thù nữa, sẽ trả thù mãi cho dù những người khác không ai tin là nó có thể thắng nổi thằng mập. Nhưng mà nó cứ trả thù, cứ nhào tới đánh. Bị xước da, u đầu, tét trán cũng không cần. Dẫu có bị đánh mười thoi cũng hi vọng đấm lại nó được hai. Sự gan dạ, lòng tin tưởng thật đã mãnh liệt. Nó bất chấp sự chênh lệch rõ ràng của sức vóc. Cái gì làm cho thằng đó không sợ đau. Niềm kiêu hãnh? Lòng tự ái? Ừ, có lẽ khi tự ái nổi lên nó không thấy đau nữa thật. Nó chỉ nghĩ tới: phải đánh cho trúng, phải đấm cho đau, phải thắng thằng đó. Chỉ có những ý nghĩ đó trong đầu, nó không kịp thấy sợ nữa.

Thúy chợt nghĩ đến mình. Sao mình không bắt chước thằng nhỏ đó? Cứ can đảm nhào tới. Bước lui, chịu thua, kẻ thù cũng không để mình yên. Khóc lóc không làm cho mình mạnh, mình giỏi, mình khá hơn. Cứ bước nhào tới. Chân nó lọt xuống một rãnh tháo nước làm nó suýt ngã. Nó bật buồn cười một mình.

« Mình đâu phải là con trai để bắt chước thằng nhỏ đó? Nếu mình là con trai...»

— Ê! Bong bóng cao su. Đem lại đây tao lựa mua một cái.

— Dạ... dạ. có đây.

Thúy lật đật chạy tới, quên câu chuyện thằng gầy và nổi ước ao mình làm con trai.