Chương 84 Thiếu niên gõ cửa hỏi việc học
Triệu Phụ Vân mở mắt, nhíu mày, mới vừa rồi hắn cảm thấy bị dòm ngó nhưng Liên Hoa đăng có khả năng phá tà đốt tà đã phát huy năng lực.
Đây cũng là lý do hắn lựa chọn luyện một ngọn bảo đăng, bảo đăng trường minh có tác dụng hộ thân.
Bây giờ hắn đang tu tập một bộ pháp môn có tên là Nội Ngoại Thân Bảo Tương Ứng pháp, là một bộ pháp môn hô hấp giúp bản thân trong lúc tĩnh tọa hành khí có thể khiến khí tức trong thân thể và pháp bảo bên ngoài hòa cùng nhau hình thành nên một vòng tuần hoàn.
Lúc trước trên đường đi, hắn chỉ mới đọc sạch, luyện tập sơ qua, còn chưa chính thức tu hành.
Hắn tu hành là theo một đường tu hành pháp, mỗi ngày sẽ thu thập Thái Dương tinh hỏa nhiếp vào trong cơ thể, sau đó lại dùng Giao Long Hành Giang pháp dẫn đạo, đưa hạt giống phù lục hóa thành Giao Long du tẩu trong kinh mạch, đi tới mục tiêu luyện hóa. Buổi tối hắn thu nhiếp âm linh khí trung hòa khô nóng trong cơ thể, để có pháp lực dương mà không khô nóng.
Mà bây giờ quyển Nội Ngoại Thân Bảo Tương Ứng pháp này khiến khí trong cơ thể hắn di chuyển hình thành nên một vòng lưu chuyển với bảo khí bên ngoài, tương đương với việc sáng lập thêm một kinh mạch nữa.
Điều này không làm trễ nải tu hành, còn khiến bản thân và bảo khí hình thành nên trạng thái nội ngoại tương hợp.
Chỉ thấy hai tia lửa sáng từ trong lỗ mũi hắn chui ra, nhìn kỹ ánh sáng kia như hai con rồng chui ra khỏi lỗ mũi, như rồng về biển lửa mà chui thẳng vào trong ngọn đèn. Nó lẩn quẩn trong ngọn đèn rồi mới chui vào trong lửa đèn, vòng vo tại ngọn lửa. Trong chốc lát sau, trên ngọn lửa đèn lại có một con hỏa long chui ra, bơi tới chui vào miệng hắn, theo cổ họng đi tới tạng phủ, vào trong đan điền.
Vòng tuần hoàn cứ thế tiếp diễn, rèn luyện pháp lực, lại vừa luyện bảo.
Kỳ thật pháp môn tu hành này, theo ý tứ nào đó cũng thuộc về âm dương song tu.
Huyền Môn Đạo phái chân chính, ngay từ đầu phải học Âm Dương, biết được Âm Dương, cảm được Âm Dương. Nhưng thường thì sơ học giả sẽ cảm thấy hiểu được đạo luận Âm Dương không có ý nghĩa gì, hoặc lý giải quá nhỏ hẹp, chỉ cho là song tu giữa nam và nữ. Nhưng khi tu vi tăng lên, sẽ phát hiện vạn sự vạn pháp đều nói đến Âm Dương.
Lúc này thân thể của hắn có thể nói là Âm, mà đèn kia là Dương, đây chính là quá trình Âm Dương luân phiên nhau.
Một đêm qua, hắn cảm thấy thân thể sinh ra ý nóng.
Lúc này hắn hiểu là tu hành hơi quá. Tu hành của mỗi người đều khó có khả năng tu một mạch không thay đổi theo đúng như điển tịch tu hành, bởi mỗi người muốn mỗi thứ không giống nhau.
Hắn muốn bên trong pháp lực của mình có lực lượng như rồng bay vọt lên, cho nên tu hành Giao Long Hành Giang pháp, lại muốn mình cùng đèn có thể sớm hợp nhất tới trạng thái nhân đèn hợp nhất, nên mới tu tập Nội Ngoại Thân Bảo Tương Ứng pháp.
Nhưng mà những pháp môn được thêm vào này lại tương đương với việc thêm vào bên trong Thuần Dương bảo điển một vài pháp môn nữa, nên cảm giác được trong thân thể có ý nóng.
Nhìn ngoài trời đang có mưa nhỏ, hắn bèn há mồm phun ra một ngụm khói lửa, như thể con rồng đang bay lượn trong màn mưa nhỏ.
Chỗ ở hắn được phân phối là một tòa nhà nhị tiến.
Hắn ở đây dùng khí tức thủy linh trong trời đất làm giảm thiểu ý khô nóng trong pháp lực của mình. Ước chừng một canh giờ sau, hắn mới thu thêm một ngụm pháp lực vào trong đan điền, cả người mới thoải mái hơn.
Mưa nhỏ rơi xuống mái hiên, dần dần hình thành giọt lớn, rơi thành chuỗi hạt xuống đất.
Hắn không đi ra ngoài, chỉ nhìn lên bầu trời. Hôm qua trời còn rất đẹp, vậy mà hôm nay đã mang theo một tầng mây dày đặc rồi.
Mùa mưa ở Phủ Quảng Nguyên đến. Chẳng qua mùa mưa này không liên quan tới hắn bao nhiêu, vì hắn là giáo dụ không cần phải ra ngoài.
Chẳng qua hắn định hai ngày nữa sẽ đi qua Đạo Tử viện của phủ Quảng Nguyên, không nghĩ đã có người gõ cửa.
Ý niệm trong đầu hắn khẽ động, trong màn mưa chợt hình thành một long trảo màu đỏ, mở cánh cửa viện ra.
Ngoài cửa có người bung dù, có người mặc áo tơi, đội mũ rộng vành.
Hắn không biết những người này, nhưng từ trên người mấy thiếu niên này, hắn thấy có một tia do dự.
"Các ngươi tìm ai?" Triệu Phụ Vân đứng dưới mái hiên hỏi người ngoài cửa.
"Xin hỏi ngài là giáo dụ đại nhân mới tới sao?" Thiếu niên bung dù đứng giữa hỏi.
"Đúng vậy, ta mới tới hôm kia, các ngươi có chuyện gì không?" Triệu Phụ Vân hỏi.
"A, giáo dụ đại nhân, là như vậy. Chúng ta đều là đệ tử Đạo Tử viện, đã một năm nay không có đạo sư đến dạy chúng ta học rồi, nghe nói có giáo dụ mới đến nên chúng ta muốn tới hỏi xem khi nào thì có đạo sư tới giảng pháp." Thiếu niên bung dù nói.
Y mặc trên người một chiếc áo bào dài trắng bệch, nhìn qua cũng có vẻ nhát gan nhưng vẫn biểu đạt rõ ý tứ của mình.
"Ngươi tên là gì?" Triệu Phụ Vân hỏi.
"Bẩm giáo dụ đại nhân, đệ tử Tôn Thừa Trạch." Thiếu niên kia trả lời.
"Các ngươi về trước đi, nói cho mọi người, giờ Tỵ ngày mai ta sẽ đến Đạo Tử viện." Triệu Phụ Vân nói.
Một đám thiếu niên ngoài cửa kinh hỉ, thiếu niên bung dù kia đầy vui vẻ vẫn không quên thi lễ với Triệu Phụ Vân.
Thiếu niên khác thấy vậy, cũng hành lễ theo, rồi lần lượt rời đi.
Khi bọn hắn rời khỏi cửa, cửa kia không tiếng động đóng lại.
"Thừa Trạch, ngươi cảm thấy giáo dụ này thế nào?" Có một thiếu niên hỏi.
"Ta cũng không biết, chẳng qua nhìn có vẻ hơi âm nhu, không biết hắn có chịu được bức bách của những thế gia kia hay không?" Tôn Thừa Trạch nói.
"Không biết giáo dụ này có lai lịch gì, lúc trước nghe nói vị kia tới từ Kinh Khuyết đạo viện, bối cảnh cũng là thế gia nhưng mới tới nơi này một tháng đã không thể không rời đi." Lại một thiếu niên nói.
Thiếu niên tên là Tôn Thừa Trạch nghĩ tới lời cô mình nói với mình.
Mấy ngày trước cô y nói, trong phủ có một giáo dụ mới tới. Giáo dụ này không tới từ thế gia, cũng không từ Kinh Khuyết đạo viện tới, mà tới từ một Huyền Môn đại phái.
Y muốn nói cho mọi người biết để bọn họ cao hứng hơn nhưng lại sợ vị giáo dụ đến từ Huyền Môn đại phái này cũng không thể chống được áp bách từ các thế gia bản địa, lại khiến mọi người thất vọng.
Những ngày này, không phải không có tu sĩ khác nhận lời mời của Đạo Tử viện, nhưng không bao lâu đã phải từ chức rời đi, còn một số tu sĩ không để ý đến thế gia bản địa uy hiếp, không rời đi, cuối cùng lại đã chết trên giường ngủ.
Tôn Thừa Trạch về tới nhà, gặp cô mình.
Cô đang pha trà. Y cảm thấy cô mình rất đẹp, trên đời này chắc chắn chỉ có những huyền môn nhà cao cửa rộng mới xứng đôi với người, đáng tiếc cô vì gia tộc, không thể không khốn thủ tại phủ Quảng Nguyên, khốn thủ một góc địa phương này mà nhìn thiên hạ.
"Gặp được giáo dụ sao?" Tôn Khả Nhị rót chén trà đặt lên bên kia bàn, hỏi.
"Gặp được." Tôn Thừa Trạch thuận thế ngồi xuống, vừa trả lời vừa nâng chung trà lên.
Tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài lại khiến tiểu viện nơi này có được thanh tĩnh hiếm hoi.
"Ngươi cảm thấy như thế nào đây?" Tôn Khả Nhị hỏi.
Tôn Thừa Trạch trầm mặc một hồi, nói: "Khí chất âm nhu, hẳn không phải là một người cường thế, cảm giác không rõ, không biết pháp thuật như thế nào."
Tôn Khả Nhị trầm mặc một hồi, nói khẽ: "Chờ xem một chút đi."