← Quay lại trang sách

Chương 85 Bất hòa

Triệu Phụ Vân đi vào màn mưa.

So với Vụ Trạch thì phủ Quảng Nguyên này đông dân hơn, mọi phương diện cũng tốt đẹp hơn hẳn.

Vệ sinh, thoát nước, phòng ốc quy hoạch chỉnh tề. Đoạn đường hắn đi qua, cũng không thấy có nhà nào nuôi heo hoặc trâu bò trong nhà.

Phòng ốc đều là tường trắng ngói xanh thuần sắc, gạch tường sau lớp vôi trắng là gạch nung xanh, trên mặt đất cũng được lát gạch, dù trời mưa cũng không bị lầy lội.

Hắn men theo ngõ hẻm đi về phía trước, cuối đường vừa vặn gặp được một tòa miếu Xích Quân.

Miếu nhìn qua không lớn, nhưng bên trong sáng ngời ánh đỏ, đèn dầu chiếu rọi, có người thắp hương, có miếu đồng ở bên cạnh thủ miếu.

Hắn đi qua, chuyển qua con đường khác, nơi đó là phủ nha.

Sau khi tiến vào phủ nha, tìm kiếm Tri Phủ nhưng Tri Phủ hiện không ở Phủ nha, chỉ có Văn Thư. Văn Thư mời hắn ngồi, để người pha trà rồi bưng thêm một đĩa hoa quả khô lên.

Triệu Phụ Vân không từ chối mà ngồi xuống.

Hai bên hàn huyên một lúc, Triệu Phụ Vân mới trực tiếp hỏi: "Văn Thư đại nhân, không biết trong Đạo Tử viện còn có đạo sư không?"

"Đạo sư?" Văn Thư cũng không bất ngờ khi nghe Triệu Phụ Vân hỏi câu này, dù sao Triệu Phụ Vân đến nơi này là làm giáo dụ mà.

"Đương nhiên là có đạo sư, chỉ có điều, lúc trước phát sinh qua vài chuyện không vui, những đạo sư kia đều trở về nhà, nếu muốn họ đến chỉ sợ không dễ dàng. Dù sao lúc trước gây chuyện khá lớn." Văn Thư cảm thán vài tiếng nói.

"A, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Kính xin Văn Thư nói rõ." Triệu Phụ Vân ngồi thẳng người hỏi.

"Ài, kỳ thật cũng không phải chuyện gì quá đáng, nói ra chỉ sợ khiến giáo dụ chê cười. Chỉ là ý tưởng thụ pháp của mọi người không giống nhau. Vị giáo dụ lúc trước cũng là đến từ Kinh Khuyết cung." Văn thư nói đến đây, ngừng một chút hỏi ngược lại: "Giáo dụ cũng biết Kinh Khuyết cung?"

"Đương nhiên, Kinh Khuyết cung, cũng gọi là Kinh Khuyết đạo cung, có thể xưng là Kinh Đạo Tử viện, là nơi mà những người có tài có đức khắp Đại Chu được tiến cử vào, sau khi tu hành thành công sẽ được điều đi làm quan viên một phương." Triệu Phụ Vân nói ra.

"Quả thật là vậy, lúc trước có một vị đạo tử Kinh Khuyết cung đến nơi này làm giáo dụ. Ý tưởng dạy học của hắn xung đột với đám đạo sư bản địa, vị giáo dụ kia cũng nóng nảy quật cường, tức giận quá bèn bỏ đi, từ đó về sau nơi này không còn giáo dụ nữa."

"Không có giáo dụ, triều đình lại không phái người khác tới sao?" Triệu Phụ Vân hỏi.

"Cũng không phải là không phái, mà vị giáo dụ kia trở về rồi, không biết nói gì đó khiến thanh danh chúng ta nơi đây không tốt lắm, cho nên những đạo tử khác không muốn đến." Văn thư đáp.

"A, Đạo Tử viện còn có người giảng pháp chứ?" Triệu Phụ Vân lại hỏi.

"Dù giáo dụ chưa tại chức, đạo sư chưa về nhưng một năm này cũng có không ít tán tu, hoặc một số tu sĩ môn phái đến Đạo Tử viện giảng dạy, chẳng qua cũng không được lâu dài. Dù sao Đạo Tử viện không thu học phí, trong phủ không có kinh phí chi dùng cho Kinh Khuyết cung, đương nhiên khó mà lưu được đạo sư."

"À." Triệu Phụ Vân đáp, bưng chén trà, nhưng thầm hiểu ý gã.

Nói đúng ra, phía trên không trả thù lao, nơi này không có tiền cấp cho đạo sư, cho nên một ít đạo sư tán tu đến rồi rời đi. Rốt cục có đúng vậy hay không thì Triệu Phụ Vân cũng không chắc được.

"Là một mực không có, hay sau này mới không có?" Triệu Phụ Vân lại hỏi.

"Là sau khi vị giáo dụ Kinh Khuyết trở về mới không có nữa." Văn thư cảm thán: "Ai, đều do ta chưa đủ năng lực, không thể điều hòa mâu thuẫn hai bên nên chuyện mới phát triển đến tình cảnh như vậy, khiến phần đông đạo tử phủ Quảng Nguyên ta không cách nào học tập được, không đạo để nghe."

Gã cảm thán một lúc, rồi nhanh chóng chuyển lời nói: "Cũng may có giáo dụ đến, cuối cùng đám đạo tử phủ Quảng Nguyên đã có thể trở lại nghe pháp nghe đạo rồi."

Triệu Phụ Vân nhìn vị Văn Thư cực giống như "sư gia" này, không khỏi cười nói: "Không biết chỗ của Văn Thư đại nhân còn có danh sách các đạo sư kia không?"

"Cái này, để ta chép lại cho giáo dụ." Văn Thư lập tức đứng dậy, cầm giấy bút ghi chép một hàng tên người.

"Giáo dụ là muốn mời bọn họ trở về?" Văn Thư hỏi.

"Nếu là muốn mời, Văn Thư có cách gì chỉ dạy ta không?" Triệu Phụ Vân hỏi.

"Ài, chuyện này, e là rất khó. Chẳng qua nếu giáo dụ đi tới, có lẽ được." Văn Thư nói ra.

"Không biết Văn Thư có thể nói rõ, giữa vị giáo dụ trước cùng những đạo sư này, đến tột cùng là có mâu thuẫn gì không?" Triệu Phụ Vân hỏi.

"Ta đây...hạ quan không phải người trong cuộc, không rõ ràng cho lắm. Nếu giáo dụ muốn biết rõ thì có thể hỏi thẳng những đạo sư trong danh sách kia." Văn Thư nói.

Triệu Phụ Vân không muốn hỏi nhiều, đứng dậy nói ra: "Vậy đa tạ Văn Thư, Triệu mỗ cáo từ."

Triệu Phụ Vân rời khỏi phủ nha, tiến về phía Đạo Tử viện.

Đạo Tử viện cách phủ nha một khoảng, ở một nơi khá vắng vẻ ở phủ Quảng Nguyên.

Hắn đi thẳng tới Đạo Tử viện, cơn mưa vừa tạnh thoáng cái đã biến lớn. Hắn đi trong mưa, những hạt mưa rơi xuống người hắn lại đột nhiên bốc hơi hết cả.

Trên phố có người qua lại, chẳng qua ai cũng che dù hoặc mặc áo tơi đội mũ rộng vành.

Hắn không che dù, nên khiến không ít người chú ý.

Vừa hay gần đó có một thiếu niên đang bày bán dù bằng giấy dầu nên hắn dừng bước cầm một cây có giấy dầu màu vàng. Đang lúc hắn định trả tiền thì đối phương lại nói: "Giáo dụ đại nhân, dù này tặng ngài."

Triệu Phụ Vân dừng bước, nhìn kỹ đối phương hỏi: "Ngươi nhận ra ta?"

"Vừa rồi có đến cửa nhà giáo dụ bái kiến." Thiếu niên kia đáp.

"Ngươi tên là gì?" Triệu Phụ Vân hỏi.

"Ta là Triệu Quảng Điền." Thiếu niên đáp.

"Ừ, đây là bạc của ngươi, cầm lấy đi, ngày mai đến Đạo Tử viện." Triệu Phụ Vân nói ra.

"Vâng, đại nhân." Triệu Quảng Điền không từ chối thêm, nhận lấy bạc rồi đáp lại.

Hắn che dù lên, bước đi tiếp, như vậy đã không còn ai chú ý tới hắn nữa. Phía sau, thiếu niên tên là Triệu Quảng Điền lại ôm một mớ dù đuổi theo, hỏi: "Đại nhân, ngài đi Đạo Tử viện sao? Ta dẫn đường cho ngài?"

Triệu Phụ Vân nhìn vẻ mặt chờ mong của thiếu niên, đáp: "Cũng được."

"Bên này, đại nhân, đi theo ta, từ nơi này đi nhanh hơn." Triệu Quảng Điền dẫn đường phía trước, đi vào trong một ngõ hẻm, ánh sáng trong hẻm tối tối mù mù.

Ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn thấy một đường bầu trời trắng mù.

"Đại nhân, ngài nhất định phải cẩn thận. Một tháng trước đã có một đạo sư đi trên đường bị người giết chết mất." Thiếu niên Triệu Quảng Điền nói.

"Trên đường cái?" Triệu Phụ Vân kinh ngạc hỏi, nhưng trong lòng của hắn lại vô cùng bình tĩnh.

"Đúng vậy a, giáo dụ đại nhân, nha môn tra xét thật lâu cũng không tra ra là ai giết. Đáng tiếc, vị đạo sư kia tốt như vậy, còn nói muốn an cư lạc nghiệp ở phủ Quảng Nguyên này đấy." Triệu Quảng Điền chợt hoài niệm.

Đúng lúc này Triệu Quảng Điền ở phía trước đột nhiên ngừng chân, hơn nữa còn lùi về phía sau. Chẳng biết lúc nào, phía trước có một người che dù đi tới.

Trong mắt Triệu Quảng Điền, khuôn mặt người đó lại rõ ràng giống như đúc với giáo dụ đại nhân đi phía sau mình.

Trong lòng của y bối rối, đứng ngay chính giữa, không dám lui về nữa, cũng không dám tiến lên, thậm chí cũng không dám quay đầu nhìn lại.