← Quay lại trang sách

Chương 86 Huyễn thuật chỉ có như vậy

Triệu Quảng Điền đang không biết làm sao thì Triệu Phụ Vân phía sau y đã vượt qua bên cạnh tiến về trước, sau đó đứng lại.

Trong mắt y, Triệu Phụ Vân xuất hiện phía trước đầy âm lãnh, lúc bung dù đi tới khiến y cảm thấy sợ hãi.

Nhưng Triệu Phụ Vân sau lưng lúc che chắn trước người y, lại lập tức khiến cái cảm giác ớn lạnh khắp người kia biến mất hẳn.

Triệu Phụ Vân nói ra: "Ta từng nghe thấy có người nói, tu hành giả, sẽ phải nhìn thấy trời đất, nhìn chúng sinh, nhìn chính mình. Không thể tưởng được hôm nay ta mới tới phủ Quảng Nguyên đã nhìn thấy chính mình."

"Đây là ai nói?" ‘Triệu Phụ Vân’ âm lãnh đối diện hỏi.

Triệu Phụ Vân cũng không trả lời, mà nói: "Ngươi biến ảo ra bộ dạng của ta đến gặp ta, lá gan không khỏi quá lớn rồi."

"Ta từ nhỏ đến lớn không có bản lĩnh gì, chỉ có lá gan là hơi lớn một chút." Người kia cười nói.

“A, xem ra bản lĩnh của ngươi cũng không hẳn tệ." Triệu Phụ Vân nói.

"Cũng tạm." Người nọ có vài phần đắc ý: "Một mực nghe nói núi Thiên Đô là Huyền Môn chính tông, mỗi một đệ tử trong núi đều có đạo hạnh cao thâm, pháp thuật tinh xảo. Bản nhân sống ở Quảng Nguyên đã lâu, nghe nói có cao tu núi Thiên Đô đến, không kìm được mà muốn gặp mặt."

Triệu Phụ Vân cười nói: "Có nhiều thứ không nên gặp thì tốt hơn."

"Nếu như ta nhất định phải gặp?" Người kia cười hỏi.

"Thật giả đối diện, tự có người phải lộ mặt. Ta từng nghe nói giữa thật và giả, chỉ có thể một người tồn tại." Triệu Phụ Vân nói.

"Ha ha ha..." Người nọ cười to: "Nói quá lời a."

"Không nói quá, nên như vậy." Triệu Phụ Vân vừa cười vừa nói, dứt lời đã cong tay bắn ra, một đốm lửa từ đầu ngón tay hắn bay ra ngoài.

Trong tích tắc, chỉ là một đốm đỏ nhỏ, trong mưa bay ra như một con phi trùng gặp nạn, nhưng chỉ chớp mắt sau ánh lửa kia đã bùng lên trong màn mưa, phình to ra. Thoáng cái đã biến thành một quả hỏa cầu cực lớn lăn tới, hóa thành một con sóng lửa lớn quét qua hẻm nhỏ.

Tròng mắt gã kia hơi híp lại, thế gian có một câu nói, muốn biết tính tình một người, cứ nhìn vào âm dương kỳ pháp của họ.

Lúc trước gã nhìn Triệu Phụ Vân, cảm giác đầu tiên là giáo dụ này mang khí chất âm nhu, cho nên trong lòng gã cũng cảm thấy pháp thuật của Triệu Phụ Vân cũng sẽ thiên về âm nhu, hẳn là một người không mạnh về công kích.

Nhưng mà lửa này có thanh thế to lớn, chỉ chốc lát đã phủ kín hẻm nhỏ.

Ngọn lửa kia cuồn cuộn dựng thẳng hết ngõ hẻm. Gã vươn tay, toàn bộ mưa trong ngõ ngỏ này trong tích tắc như hội tụ cả trong lòng bàn tay. Đồng thời trong hư không chung quanh của gã như có ảnh ảo con sóng nước ngưng kết lại. Gã đứng nơi đó, không giống như đứng trên mặt đất mà như thể đứng trên một con sông lớn, mà nước sông lớn theo cánh tay gã mà động theo, nhấc lên sóng lớn vô hình, từ nóc nhà hai bên ngõ hẻm như muốn đè ép xuống.

Cũng đúng lúc này, Triệu Phụ Vân há miệng, bước ra phía trước một bước, cả người cong lại, như đang gào thét, lại không phát ra âm thanh gì.

Nhưng mà nháy mắt sau, trong ngọn lửa cuồn cuộn kia chợt có tiếng rồng ngâm, một con hỏa long lao ra khỏi sóng lửa. Đầu rồng thân rồng hiển hiện rõ ràng, như thể từ trong truyền thuyết thần thoại uy nghi mà thần bí lao ra, khiến gã khẽ giật mình, pháp ý không khỏi tản mát đi vài phần.

Mặc dù như thế, tay gã vẫn vung lên hạ xuống, sóng nước vô hình lập tức từ trong hư vô tuôn ra, hóa thành sóng lớn.

Mà đúng lúc này, lửa kia cũng gầm thét xông vào trong sóng nước.

Gã chỉ cảm thấy thủy linh khí mà bản thân nhiếp tới nhanh chóng bốc hơi, đồng thời con hỏa long kia cũng nhanh chóng chui vào trong sóng nước nhưng nước của gã lại không cái nào trói buộc được nó. Gã chưa từng gặp phải chuyện như vậy qua.

Gã chỉ cảm thấy trên hỏa long có một cỗ lực lượng đặc biệt. Hỏa long đối mặt với ngự thủy của gã như thể tìm thấy được kẽ hở giữa da thịt cốt nhục, có thể đâm đầu chui đi vào.

Gã thấy được hỏa long tách sóng nước, lao ra khỏi mặt nước, vọt đánh về phía mình.

Chỉ thấy một vầng huyền quang trên tay gã dâng lên, rồi gã ngẩng đầu chộp tới hỏa long. Hơi nước quanh người gã như một sợi dây thừng quấn quanh hỏa long.

Đây là pháp thuật đắc ý của gã, Hiệp Lãng Cầm Phược Thủ.

Nhưng mà tay của gã mới nắm tới thì hỏa long lại như biến thành hư ảo, vừa chạm vào đã vỡ tan. Một con hỏa long lập tức tản ra thành một ổ rồng nhỏ, từ trong tay gã chui ra, nhào lên người gã.

Ngay một khắc này, thân thể của gã đổ sụp xuống, trong sóng nước như có một bóng người lóe lên rồi vọt bắn về phía sau, đáp xuống đầu ngõ hẻm. Mà từng con sóng nước lại như biến thành từng con rắn nước đồng loạt lao tới phía Triệu Phụ Vân, người kia lại xuất hiện ở phía ngõ hẻm xa xa rồi.

Toàn bộ hẻm nhỏ đã phủ đầy sương mù.

Triệu Phụ Vân cũng xông ra ngoài, cả người như du long chui lách đi qua hẻm nhỏ.

Ở trước mặt hắn, thủy long và hỏa long đang quấn cắn lẫn nhau, mà thân thể hắn thì xuyên qua màn nước, có cảm giác như không hạt mưa nào dính được lên người hắn.

Đầu ngõ hẻm là một người mặc áo trường sam, đeo mặt nạ màu lam. Gã nhìn thấy Triệu Phụ Vân xông lại bèn quay người rời đi. Lúc quay người, gã phất ống tay áo ra, một mảng sóng nước xoáy lên, dũng mãnh lao tới Triệu Phụ Vân.

Triệu Phụ Vân căn bản không có nửa điểm lưu thủ. Người đi nhanh, kiếm chỉ bên hông rút ra như thể đang rút đao. Ngõ hẻm xuất hiện một đạo ánh sáng nhàn nhạt.

Ánh sáng từ đầu ngón tay hắn vung lên, xẹt qua hẻm nhỏ.

Pháp vận bên trong thủy triều lập tức tán loạn, mà Triệu Phụ Vân cũng đi theo một đạo ánh sáng này sải bước ra khỏi ngõ hẻm. Người đeo mặt nạ màu lam kia chia làm ba, một người vọt tới hẻm nhỏ đối diện, một người đi vào con đường phía bên trái, một người thì đi về phía phải con đường.

Triệu Phụ Vân cười lạnh một tiếng, đuổi theo người đã rẽ vào con hẻm nhỏ.

Ngay khi hắn vừa biến mất trong con hẻm nhỏ đối diện thì một bóng người từ trong hư vô chợt hiện ra ngay đầu ngõ hẻm.

Chỉ thấy người này đang đứng lộn ngược trên trên vách tường của ngõ hẻm. Gã đeo mặt nạ, bồng bềnh mà đáp xuống. Triệu Quảng Điền vẫn còn ở trong ngõ hèm chưa đi, nhìn thấy vậy mà trợn mắt há hốc mồm, bị đối phương nhìn chằm chằm qua mà ớn lạnh cả người.

"Tu sĩ núi Thiên Đô cũng chỉ có vậy, chỉ huyễn thuật như vậy mà không nhìn ra, ha ha."

Gã nhìn về phía Triệu Phụ Vân biến mất mà cười nhạo, quay người đi về phía bên kia. Lúc đi ngang qua Triệu Quảng Điền, gã còn thò tay nhéo nhéo mặt Triệu Quảng Điền, nhổ xuống một sợi tóc của y nói: "Đều là người phủ Quảng Nguyên, không thể ngoặt cùi chỏ ra ngoài, cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi."

Triệu Quảng Điền lui về phía sau một bước, dán sát bức tường, không dám lên tiếng.

Người đeo mặt nạ màu lam đi ra khỏi ngõ nhỏ, thò tay quơ qua mặt mình, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú có pha vài phần bướng bỉnh. Gã nghênh ngang đi xuyên qua mấy con phố, tới trước một tòa phủ đệ.

Ngay tại lúc gã đi vào, đột nhiên cảm thấy như có người đang nhìn mình, không khỏi quay lại nhìn về phía sau lưng.

Vừa quay đầu lại, gã chỉ thấy có vài người vội vàng đi ngang qua đường. Những người kia có bung dù, có mặc áo tơi đội mũ rộng vành.

Gã nhíu mày, cảm giác như có gì đó không đúng nhưng lại không thể nói ra được. Cuối cùng gã vẫn cứ tiến vào trong gian phòng kia.

Sau khi gã đi vào, những người vừa đi qua lại trước cửa phủ đều cùng đi đến một ngõ hẻm, trong ngõ có hai người, một thanh niên một thiếu niên.

Chỉ thấy thanh niên thò tay nắm lại, khí vận trên thân những người kia lập tức tản đi, hóa thành một tấm người giấy bay lơ lửng trong không trung, bị hắn bắt lại, cất vào trong tay áo.