Chương 87 Tôn Khả Nhị
Tâm tình Triệu Quảng Điền biến hóa cực nhanh.
Y nhìn thấy Triệu Phụ Vân đuổi theo, lại thấy người đeo mặt nạ màu lam vẫn còn trong hẻm nhỏ, không rời đi, còn nhổ lấy một sợi tóc của mình.
Điều này khiến y vô cùng sợ hãi, cảm thấy giáo dụ mới tới bị pháp thuật đối phương lừa gạt, còn nghe thấy đối phương nói cái gì mà đệ tử núi Thiên Đô cũng chỉ như vậy mà thôi ...
Điều này làm cho y cảm thấy lòng đầy mong chờ vào giáo dụ mới tới đã nhanh chóng rơi xuống đáy cốc. Nhưng sau khi người đeo mặt nạ kia vừa rời đi, y lại phát hiện giáo dụ vốn không biết đang đuổi theo chân kẻ địch tới nơi nào lại lặng yên không một tiếng động trở về.
Y muốn nói chuyện, lại bị giáo dụ ngăn cản lại. Sau đó thấy giáo dụ che dù, nhắm mắt lại lẳng lặng đứng đó. Một lúc lâu sau đột nhiên có mấy người đi vào hẻm nhỏ. Chỉ thấy giáo dụ vung tay lên, nhân khí trên người mấy người với hình dáng tướng mạo khác nhau, trang phục khác nhau đột nhiên tản cả đi.
Sắc mặt bọn họ nhanh chóng tái nhợt, quần áo màu đen nhanh chóng phai màu, dáng người chắc nịch nhanh chóng biến thành người giấy. Sau đó từ không trung bay xuống, bị giáo dụ vung tay lên cầm hết vào trong tay rồi bỏ vào trong ống tay áo.
♣ ♣ ♣
"Đi thôi, chúng ta đi Đạo Tử viện."
"Vâng." Triệu Quảng Điền lớn tiếng đáp lời. Y cảm thấy giáo dụ đại nhân thần bí khó lường.
Hai người đi xuyên qua ngõ hẻm, Triệu Quảng Điền không nhịn được hỏi: "Giáo dụ đại nhân, vừa rồi người kia nói ngài đến từ núi Thiên Đô, núi Thiên Đô là nơi nào vậy?"
"A... Kỳ thật núi Thiên Đô cũng tương tự với Đạo Tử viện, chẳng qua núi Thiên Đô lớn hơn, thời gian tồn tại xa xưa hơn." Triệu Phụ Vân đáp.
"Vậy, núi Thiên Đô thuộc về nước nào vậy?" Triệu Quảng Điền hỏi.
"Núi Thiên Đô không thuộc về nước nào cả, nó chỉ thuộc về núi Thiên Đô." Triệu Phụ Vân đáp.
"Vậy... vậy làm thế nào mới có thể đi vào núi Thiên Đô tu hành?" Triệu Quảng Điền lại hỏi.
"Chỉ cần giao đủ học phí là được." Triệu Phụ Vân đáp. Quả thật hắn không nói sai, cho nên hàng năm Hạ Viện núi Thiên Đô mang về núi một lượng thu nhập không ít.
"Vậy không còn cách nào khác nữa sao?" Triệu Quảng Điền hỏi tiếp.
Triệu Phụ Vân biết y định hỏi gì, bởi căn bản chính hắn cũng không có đủ khả năng nộp học phí vào núi Thiên Đô.
Đương nhiên còn có cách khác, Triệu Phụ Vân cũng là theo cách khác đó đi vào Hạ Viện núi Thiên Đô. Hắn cũng biết đây thật ra là đặc quyền mà trên núi trao cho một số ít tu sĩ. Trong ngàn năm phát triển, tuy rằng tổ sư khai phái nói không nên thu đệ tử thân truyền như những môn phái khác, nhưng càng phát triển thì hậu nhân cũng sẽ có một số phương pháp biến báo đi.
"Thật ra thì cũng có." Triệu Phụ Vân nói.
"Có cách gì, giáo dụ đại nhân, ngài có thể nói cho ta biết không?" Triệu Quảng Điền lập tức hỏi.
"Trừ phi ngươi được một vị cao tu trên núi ưu ái, được vị cao tu kia đề cử đến mới có thể được miễn học phí vào núi."
Triệu Phụ Vân nói xong, lập tức hai mắt thiếu niên tên là Triệu Quảng Điền này sáng rỡ.
Buổi trưa, bọn họ đi tới Đạo Tử viện.
Đạo Tử viện không nhỏ, ít nhất cũng có thể chứa được hơn một trăm người. Hắn đi một vòng, cũng thấy được đây hẳn là mới xây, nhìn ra được phủ Quảng Nguyên này hoàn toàn không hẳn là bài xích Đạo Tử viện.
Nhưng có thể chắc chắn bên trong phủ Quảng Nguyên nhất định có người bài xích, hơn nữa lực lượng bài xích còn không nhỏ, khiến mọi người ở Kinh Khuyết cung phải xám xịt mà trở về.
Cho dù Văn Thư nói nghe rất hay, cái gì mâu thuẫn không thể điều hòa được, nhưng vào tai của hắn chính là bị buộc phải rời đi.
Hắn mời Triệu Quảng Điền ăn một bữa cơm, là ăn ở trong quán rượu, hắn cũng muốn cảm nhận một phen đồ ăn ở phủ Quảng Nguyên. Quả thật không tệ, nhất là nước canh lại càng là mỹ vị.
Triệu Phụ Vân trở về chỗ của mình thì đã là xế chiều rồi.
Hắn dọn tượng thần Xích Viêm Thần Quân ra, lại lần nữa dọn dẹp phòng ốc, thắp hương, tiến hành một buổi tế bái nho nhỏ.
Hắn thật hi vọng có thể làm tốt nhiệm vụ trong núi, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ mấu chốt nhất vẫn là không làm chậm trễ chuyện tu hành của mình.
Bên ngoài lại nổi cơn mưa, hắn ngồi dưới mái hiên, bắt đầu luyện tập Đao Binh quyết.
Diệu dụng lớn nhất của Đao Binh quyết chính là có thể nhào nặn những thứ bản thân thể ngộ ra lại cùng một chỗ. Hiện tại hắn đang đưa hết những pháp trong lòng hóa thành Quang, dùng ánh sáng làm đao, vung đao chém xuống hạt mưa rơi xuống viện.
Chỉ thấy từng đạo ánh sáng màu đỏ ngắn ngủi, tung tẩy như những sợi chỉ dài trong mưa, đao quang như chỉ đỏ.
♣ ♣ ♣
Lúc xế chiều, Triệu Quảng Điền mới chạy đến tìm Tôn Thừa Trạch.
Mấy người bọn họ thường như thiên lôi mặc cho Tôn Thừa Trạch sai đâu đánh đó, nguyên nhân chính là do tổ tiên Tôn Thừa Trạch đã từng phú quý qua.
Tôn gia vốn là thế gia tu hành ở phủ Quảng Nguyên, nhưng sau khi hai đời nam tu trong nhà chết ở bên ngoài đã nhanh chóng xuống dốc. Nhưng đối với những người xuất thân trong gia đình bình thường khác mà nói thì những thứ Tôn gia đưa ra vẫn đủ để bọn họ chạy theo như vịt. Hơn nữa Tôn gia dạy cho mọi người cũng chưa từng đòi hỏi điều gì, cho nên đạo tử bình dân trong Đạo Tử viện đều vây quanh bên cạnh y.
"Thừa Trạch ca, ngươi không chứng kiến rồi. Ngươi biết không? Người đeo mặt nạ màu lam đột nhiên xuất hiện rất đáng sợ, nhưng giáo dụ lại không hề sợ hãi mà đứng chắn trước người ta, chỉ nhìn tay hắn nhúc nhích đã có một vầng hỏa diễm dâng lên, hỏa diễm lại hóa thành rồng."
"Sau đó người kia bèn chạy trối chết, ngươi không biết, về sau..."
"Sau đó nữa, thì...."
"Sau nữa là..."
Không chỉ có Tôn Thừa Trạch mà còn có cô của y đều nghe Triệu Quảng Điền kể lại.
"Quảng Điền, chuyện giáo dụ đại nhân thu lại người giấy biến ảo, không được nói ra bên ngoài." Tôn Khả Nhị khuyên bảo.
Tuy rằng Triệu Quảng Điền không biết là vì sao, nhưng vẫn nghiêm túc đáp lời.
"Thừa Trạch ca, ngươi từng nghe nói qua núi Thiên Đô sao? Giáo dụ từ núi Thiên Đô xuống, ta cảm thấy giáo dụ thật lợi hại a, pháp thuật huyền diệu, người lại tốt tính, nói chuyện cũng dễ nghe." Triệu Quảng Điền nói ra.
Tôn Thừa Trạch cũng không biết núi Thiên Đô, từ khi ông nội và cha y chết ở bên ngoài thì đã có rất ít người nói với y về chuyện trong thiên hạ, vì vậy y không khỏi đưa mắt nhìn về phía cô mình.
Tôn Khả Nhị chỉ cảm thán nói: "Núi Thiên Đô là một đại tông phái Huyền Môn ngàn năm, thời gian tồn tại còn lâu hơn cả nước Đại Chu chúng ta."
"Oa, thế ngoại tiên sơn a...." Triệu Quảng Điền sợ hãi than nói.
"Theo lý niệm núi Thiên Đô mà nói thì thế ngoại tiên sơn cũng không khác mấy. Kỳ thật phủ Quảng Nguyên chúng ta không chỉ có giáo dụ xuất thân từ núi Thiên Đô, mà Tuần Kiểm đại nhân mới tới cũng là từ núi Thiên Đô." Tôn Khả Nhị nói.
Hai thiếu niên kia đều kinh ngạc.
"Vậy, cô cô, nếu đã có cao tu núi Thiên Đô làm giáo dụ, Đạo Tử viện chúng ta nhất định có thể lần nữa khai khóa sao?" Tôn Thừa Trạch hỏi.
"Hy vọng là có thể." Tôn Khả Nhị thở dài.
"Cô, chẳng lẽ bọn họ còn dám hại giáo dụ sao?" Tôn Thừa Trạch hỏi.
"Bọn hắn đương nhiên không dám, không phải người đến từ Kinh Khuyết cung cũng không có chuyện gì sao, nhưng mà không thể không rời đi." Tôn Khả Nhị nói.
Nghe như vậy, trong lòng Tôn Thừa Trạch không khỏi nôn nóng.
Vào ban đêm, Tôn Khả Nhị ở trong phòng mình, lấy một quyển sách từ dưới đáy hộp trang sức ra, lật đến một tờ có viết tên mình.
Nàng dùng một cây bút vẽ mày, viết xuống: "Núi Thiên Đô có Trúc Cơ vào phủ Quảng Nguyên làm giáo dụ, chân truyền hư hư thực thực."
Núi Thiên Đô không có chân truyền, nhưng mà môn phái khác có. Cho nên nếu dùng chân truyền thì đều đại biểu có được thân phận cùng đẳng cấp nhất định.
Cũng không lâu lắm, dòng chữ nàng ghi biến mất, lại có một dòng chữ khác hiển hiện ra.
"Yên lặng theo dõi kỳ biến, có tin mới, tùy thời báo cáo."
Tôn Khả Nhị khép quyển sách, lại cất kỹ đi.
Nàng đẩy cửa sổ ra, bầu trời đêm bên ngoài yên tĩnh, đen kịt tựa hồ như được nước mưa tẩy rửa qua, cho nên ánh sao trên bầu trời càng sáng ngời ngời.
"Nơi này, cần một trận mưa lớn." Tôn Khả Nhị lẩm bẩm.