Chương 89 Mưa gió nào không thổi trúng người
Người liên hệ với Triệu Phụ Vân là Văn Thư.
Gã họ Bao, tên Văn Hồng, tên đầy đủ Bao Văn Hồng.
"Văn Thư đến chỗ của ta, thật là hiếm gặp." Triệu Phụ Vân vừa cười vừa nói.
Trong lúc nói chuyện, có một nữ tử bưng một khay trà đến, nửa quỳ bên cạnh pha trà cho hai người.
Bao Văn Hồng nhìn nữ tử xinh xắn mắt sáng, không khỏi nhìn vài lần, theo gã biết thì Triệu Phụ Vân đến đây một mình. Mà trong những đệ tử từ núi Thiên Đô đến đây không thể có người hầu hạ hắn thế này. Cho nên nữ tử này tuyệt đối không phải là đệ tử núi Thiên Đô, cũng không phải người ở phủ Quảng Nguyên mua về, bởi nếu mua người thì gã đã biết rõ.
Như vậy nữ tử này là từ đâu đến?
Lúc Bao Văn Hồng nhìn chằm chằm vào nàng, vừa hay nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt hiện lên tia tức giận. Bao Văn Hồng khẽ thót tim, trong lòng chợt động, bởi gã thấy được một tia quật cường mà khuất nhục, là thứ sắc thái mà gã muốn được nhìn thấy.
"Giáo dụ thật có phúc, được nữ tử có nhan sắc như vậy phục thị trong phủ, thật làm người ta hâm mộ mà."
Triệu Phụ Vân chỉ liếc nhìn nàng, nữ tử kia cúi đầu pha trà tiếp. Hắn nói: "Văn Thư kiến thức rộng rãi, phủ Quảng Nguyên lại là nơi phồn hoa một phương, chẳng qua đây chỉ là một nữ tử có gia tộc xuống dốc phải tự mưu sinh mà thôi, chắc chắn không cách nào so sánh được với phủ thượng của Văn Thư."
"Ai, giáo dụ không biết đấy, trong phủ của ta không cho phép có nữ tử trẻ tuổi." Văn Thư tố khổ.
"A, vì sao vậy?" Triệu Phụ Vân kinh ngạc hỏi.
"Ài, được rồi, nói đến đây thôi. Hôm nay đến tìm giáo dụ, quả thật là được người nhờ vả tới." Văn Thư nghiêm mặt nói.
"Vậy xin lắng nghe." Triệu Phụ Vân đáp.
"Giáo dụ mời nhiều đồng môn từ núi Thiên Đô đến như vậy, không biết là định lưu lại Quảng Nguyên này bao lâu đây?" Văn thư hỏi.
"Xin hỏi Văn Thư đại nhân, ngươi là được người nào nhờ vả?" Triệu Phụ Vân hỏi.
"A, nói thật, ta không phải được một người nhờ vả mà là ý tứ của chư đạo tràng cộng đồng phủ Quảng Nguyên." Văn Thư nói ra: "Có lẽ giáo dụ đại nhân không biết, những người tu hành giữa trần thế chúng ta rất coi trọng tài nguyên tu hành. Từ khi thành lập đến nay Đạo Tử viện vẫn luôn là nơi mà các đạo tràng cạnh tranh với nhau, nếu dạy tốt đều có tưởng thưởng. Hiện tại giáo dụ gọi nhiều đệ tử núi Thiên Đô xuống như vậy, là muốn đoạn sinh kế và đạo đồ của rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi chúng ta a."
Triệu Phụ Vân cười nói: "Ta thấy có lẽ bọn họ cũng không thèm để ý những chuyện này. Lúc trước ta có mời bọn họ, tất cả đều cự tuyệt cả. Đại nhân e là đã nói quá lời rồi, nếu có người lại muốn đến Đạo Tử viện dạy học, đều có thể đến chỗ ta khảo hạch, qua được khảo hạch lại có thể vào viện dạy học."
Dáng tươi cười nơi khóe miệng Văn Thư dần thu lại. Gã nói: "Đây không phải là ý của ta, là ý tứ của tất cả đạo tràng."
"A, là như vậy sao, ta nghe nói Văn Thư đại nhân cũng xuất thân từ đạo tràng, không biết là đạo tràng nào?" Triệu Phụ Vân hỏi.
"Giáo dụ thanh tu trong núi đã lâu, xuống thế gian rèn luyện, có lẽ sẽ phải lịch kiếp đấy." Tuy rằng sắc mặt Văn Thư còn vui vẻ nhưng ý tứ trong lời nói đã có vài phần âm tàn rồi.
"Văn Thư đại nhân nói đúng, chẳng qua là, vừa rồi Văn Thư đại nhân nói đó là ý tứ của các đạo tràng, mà ngài đã quên mất Triệu mỗ xuất thân từ núi Thiên Đô, không phải xuất thân từ đạo tràng như Văn Thư." Triệu Phụ Vân nói.
"Lời này của giáo dụ là ý gì?" Sắc mặt Văn Thư có chút không tốt. Gã xuất thân từ đạo tràng, hàng năm đều sẽ gửi quà tết đến đạo tràng, nhưng đối mặt với người ngoài, y không thích người khác nói mình xuất thân từ đạo tràng."
"Tại hạ không có ý gì khác, Văn Thư đại nhân không cần suy nghĩ nhiều. Trái lại Triệu mỗ có hơi tò mò, vì sao lúc trước viết thư cho chư vị đạo sư, bọn hắn không muốn về mà bây giờ lại muốn trở về rồi?" Triệu Phụ Vân hỏi.
Bao Văn Hồng biến sắc mặt, lại vẫn đáp: "Giáo dụ hà tất nhắc mãi chuyện cũ không liên quan. Ta cũng là vì muốn tốt cho giáo dụ, cho nên mới nói với giáo dụ một câu, toàn bộ phủ Quảng Nguyên đã tồn tại nhiều năm như vậy, lúc không có núi Thiên Đô đã có phủ Quảng Nguyên. Phủ Quảng Nguyên này thấy qua rất nhiều chuyện, trải qua nhiều mưa gió mà không phải kiểu mưa gió chốn thanh tu như núi Thiên Đô có thể sánh được."
"Ta nói thêm một câu, dù có là chân long, vào Quảng Nguyên cũng chỉ có thể cuộn người nghe đạo âm mà thôi." Bao Văn Hồng nói xong bèn đứng dậy. Lúc đứng dậy vẫn còn nhìn thoáng qua nữ tử tươi đẹp đứng bên cạnh.
"Xem ra mưa gió ở phủ Quảng Nguyên quả thật rất lớn." Triệu Phụ Vân nói.
"Không phải mưa gió phủ Quảng Nguyên lớn, mà là một bước này của núi Thiên Đô đã đạp quá xa quá sâu." Bao Văn Hồng nói: "Nói đến thế thôi, mong giáo dụ cân nhắc thêm."
Nói xong Bao Văn Hồng liền rời đi.
Triệu Phụ Vân cũng không đứng dậy. Hắn ngồi đó nhìn Bao Văn Hồng đi ra ngoài, sau đó phất ống tay áo, một cơn gió chợt xuất hiện đóng cánh cửa lại.
Nữ tử tươi đẹp bên cạnh lại đột nhiên mở miệng nói: "Gã đang uy hiếp ngươi nha!"
"Ta biết, nhưng ta là đệ tử núi Thiên Đô, gã có thể làm gì ta chứ?" Triệu Phụ Vân nói.
"Ngươi không nghe thấy người ta nói sao? Mưa gió ở Núi Thiên Đô không bằng mưa gió phủ Quảng Nguyên, nói một cước này của núi Thiên Đô các ngươi giẫm quá xa quá sâu. Đầu tiên, người ta sẽ chặt đứt một chân này trước, đến lúc đó núi Thiên Đô sẽ như thế nào, sẽ làm gì đều không liên quan gì đến ngươi. Bởi vì lúc đó ngươi đã bị mưa gió quấn vào sâu trong nước, chìm nghỉm trong bóng tối rồi." Nữ tử tươi đẹp nhanh chóng nói.
"A nhưng mà còn cả Mã viện chủ và những người Hạ Viện kia nữa mà." Triệu Phụ Vân nói.
"Một mình Mã viện chủ cũng không đủ." Nữ tử tươi đẹp nói.
"Ngươi làm sao biết sau lưng Mã viện chủ không có ai nữa?" Triệu Phụ Vân hỏi.
"Ngươi kí thác sinh tử mình cho điều không biết, là đi tìm chết." Nữ tử nói.
"Nhưng mà tâm ta nói cho ta biết, lúc này đây kết quả thật sẽ không chết." Triệu Phụ Vân đang nói về cảm giác có được từ trong phù lục Kiếp pháp phù.
Nữ tử tươi đẹp không nói nữa.
"Thu dọn bàn trà một chút, lại đun một một ấm nước cho ta ngâm chân." Triệu Phụ Vân nói.
Nàng kia hừ một tiếng, dọn dẹp khay trà trên bàn, sau đó lại lấy một ấm nước từ trên lò lửa tới, bưng một chậu nước, đổ nước nóng vào. Nàng ta lại tiếp tục ra ngoài xách thêm một thùng nước lạnh, đổ vào bên trong.
Sau đó nàng ngồi xổm xuống, cởi vớ giày của Triệu Phụ Vân ra, thả chân hắn vào trong thau nước. Nàng rửa chân giúp Triệu Phụ Vân, trong lúc đó còn nghe cả tiếng nước rào rào.
Nhưng mà tay của nàng ở trong nước dần bị phai màu, bàn tay trắng nõn dần biến thành màu xám tro ẩm ướt, sau đó là quần áo của nàng cũng vậy. Loại xám xịt ẩm ướt này không ngừng ngược dòng thẩm thấu lên tới mặt nàng, cuối cùng lan tràn toàn thân của nàng, toàn bộ ánh sáng như tản đi.
Nàng mềm yếu đổ xuống, hóa thành một tờ giấy ẩm ướt vắt ngang bên thành chậu gỗ, mà Triệu Phụ Vân thì đang nhắm mắt, chân không ngừng xoa xoa giẫm giẫm vào nhau.
Đây một phương thức luyện pháp mà hắn mới học.
Trong sáu quyển sách hắn mang đi có một quyển sách nói, nếu dung nhập pháp thuật vào trong sinh hoạt hàng ngày như đi đứng nằm ngồi, như vậy ngày ngày trôi qua sẽ có chỗ tinh tiến.
Hắn bèn làm theo, hơn nữa còn thông qua loại phương thức này tự mình đối thoại với mình.