← Quay lại trang sách

Chương 90 Cảnh cáo

Người giấy này là dựa vào nguyên hình Trang Tâm Nghiên huyễn hóa ra.

Trong Hồ Thị huyễn thuật tâm pháp có nói, Huyễn Hóa thuật phải tùy tâm mà phát, phải có sự tin tưởng tận sâu trong lòng, thậm chí còn phải coi như thứ đó vốn tồn tại.

Hắn suy nghĩ một phen, sau đó tìm trong ký ức ra một người. Người này chính là Trang Tâm Nghiên, còn còn tận lực mô phỏng tính cách của nàng ta.

Một người được huyễn hóa ra, để làm được nhiều chuyện thì trọng yếu không chỉ là huyễn hóa mà còn là rất nhiều pháp thuật hỗn tạp trộn lẫn cùng nhau, trong đó mấu chốt nhất là khu vật và bắt nắm, bởi vì mục đích phải làm được nhiều thứ như vậy.

Còn muốn ở ngay trước mặt văn thư Bao Văn Hồng không bị nhìn ra là điều vô cùng khó, còn cần có sự ổn định.

Chẳng qua vì khó nên đáng để luyện tập. Vào hôm nay Triệu Phụ Vân mới cảm thấy được hiệu quả tốt, không nói chuyện pháp lực của mình phát triển bao nhiêu, mà chỉ nói đến lực khống chế đã tinh tế hơn hẳn.

Triệu Phụ Vân am hiểu hai cách Huyễn Hóa thuật, một là người giấy, còn lại là hỏa diễm.

Về người giấy, lúc mọi người mới học Huyễn Hóa thuật thường sử dụng phù chỉ (lá bùa) vì phù chỉ liên thông với Pháp Tính, mà vì hắn thông qua Xích Viêm Thần Quân cảm giác được hỏa diễm tinh thâm hơn hẳn, cho nên Huyễn Hóa thuật hỏa diễm của hẳn rất khá.

Nhưng với các loại biến ảo khác thì hắn cũng chỉ ở trình độ bình thường mà thôi.

Lúc trước ở trong núi Thiên Đô, hắn có đọc quyển sách tên là "Luận Về Trình Độ Pháp Thuật" của một người tên là Vương Giai. Trong sách có nói cảnh giới tu hành chính là cảnh giới pháp lực, nhưng mà pháp thuật thì lại không nhất định thế.

Có một số tu sĩ Trúc Cơ thi triển một loại pháp thuật nào đó chưa hẳn có thể tinh xảo hơn so với tu sĩ Huyền Quang kỳ thi triển ra.

Ví dụ như một đêm mà hắn cùng uống rượu với Hứa Nhã Quân, có người biểu diễn dùng một vò rượu hóa ra một tráng hán bụng phệ. Cho dù hiện tại Triệu Phụ Vân đã là tu sĩ Trúc Cơ nhưng vẫn không cách nào làm được như vậy.

Trong suy nghĩ của Triệu Phụ Vân, thi pháp như ra mệnh lệnh, như triệu hoán, như bắt niết, như thể gọi một con chó đến, nếu con chó đã quen với mình, do mình nuôi lớn thì vừa cất tiếng gọi nó sẽ tự chạy qua rồi.

Cũng giống với gọi kiếm của mình, một tiếng "kiếm đến", đương nhiên vừa gọi sẽ đến rồi.

Hô một tiếng "gió đến" với gió mà mình cực tinh tường, biết rõ cách gọi đến thì vừa gọi sẽ đến thôi.

Nhưng nếu ngươi dùng cách gọi "lửa đến" để gọi gió đến, đương nhiên sẽ không gọi đến được.

Trong quyển sách kia phân chia rõ năng lực pháp thuật mà một cá nhân thi triển ra được thành từng cấp bậc.

"Tầng thứ nhất, Sơ Minh, sơ bộ minh bạch phương thức cùng pháp lý thi pháp. lại không đủ để thi triển ra pháp thuật."

"Tầng thứ hai, vừa có thể thi triển pháp thuật kia, đó gọi là Nhập Môn."

"Tầng thứ ba, Tinh Thuần, nếu đã rất thuần thục pháp thuật này, tiện tay có thể thi triển."

Đại đa số người tu pháp trên thế gian dù có luyện tập thế nào cũng chỉ luyện đến tinh thuần hơn mà thôi.

"Tầng thứ tư, Nhập Hóa, chỉ có một số người sau khi pháp thuật tinh thuần mới có thể đạt tới cấp độ Nhập Hóa."

Trên sách nói pháp thuật nhập hóa, huyền diệu khó lường.

"Tầng thứ năm, Thông Huyền, tầng thứ sau, Thần Diệu."

Trong đó cảnh giới Thông Huyền được viết rằng tu một pháp thông suốt các loại. Về phần cảnh giới tầng thứ sáu Thần Diệu thì là nhất niệm thành pháp, hành pháp như thần thông.

Triệu Phụ Vân thấy Chỉ Nhân huyễn hóa thuật của mình chỉ tính là Tinh Thuần, còn không đạt tới Nhập Hóa. Chỉ là hắn cảm thấy cách không quá xa nữa.

Hắn thò tay lấy ra ba tờ giấy, bắt đầu xé giấy thành hình người. Người giấy xé tay nhìn vô cùng thô ráp, chẳng qua cũng tạm ra hình người.

Chỉ thấy hắn ném người giấy này lên không trung, pháp quang huyễn hóa, ba người giấy này đã huyễn hóa thành ba người.

Một người có bộ dạng của Trang Tâm Nghiên, một người là bộ dạng Tuân Lan Nhân, còn một người là bộ dạng Văn Tầm.

Ba người ba tính cách, vừa đủ để luyện tập Huyễn Hóa thuật.

Hắn ngồi một chỗ tĩnh tu, mà ba người lại ở trong phòng cùng trò chuyện phiếm, dùng các loại tính cách khác nhau.

♣ ♣ ♣

Từ lúc đến phủ Quảng Nguyên nhậm chức Tuần Kiểm đến giờ, Chu Thuần vẫn luôn ra ngoài tuần sát, hầu như không ở lại phủ Quảng Nguyên. Không phải là y không muốn, mà từ khi rời khỏi phủ Quảng Nguyên thì y cứ cảm giác như khắp nơi đều có việc.

Chẳng qua y không ở một mình mà còn có thủ hạ, có thể giao một số chuyện cho thủ hạ xử lý. Y cũng thầm tính quay về phủ Quảng Nguyên, nhưng trên đường đi lại luôn có người đến mời y tham gia các loại pháp hội.

Ngay từ đầu vẫn là những pháp hội đứng đắn, càng về sau càng biến thành nửa đứng đắn, trong đó còn có những nữ tử xinh đẹp, đạo cô tán tu, vừa nói chuyện luận pháp vừa lén nhìn y, đủ loại tán dương y, trong mắt đầy kính ngưỡng.

Lại càng về sau, pháp hội từ từ biến thành không đứng đắn nữa. Nhưng nếu muốn nói là không đứng đắn cũng không hẳn là đúng, dù sao chuyện âm dương này có người gọi là chuyện trai gái, nhưng cũng có môn phái chuyên song tu, dù là bên trong núi Thiên Đô cũng có công pháp song tu.

Bọn hắn đàm luận về song tu.

Về sau, những đạo cô tán tu xinh đẹp lại thỉnh giáo y, y không nhịn được mà thực hành một phen, cứ thế đã không thể vãn hồi được nữa.

Y cảm giác từ ban đầu các đạo cô tán tu xinh đẹp này cũng không lưu loát, nhưng mà các nàng học rất nhanh, có người ban đầu ngượng ngùng, nhưng cũng có những tán tu lớn mật, có người nguyện ý thực hành thực tế.

Y cảm thấy song tu thật quá mỹ diệu.

Thế nhưng có một ngày, y đang cùng một đạo cô xinh đẹp song tu thì bị người đẩy tung cửa vô.

Có một tu sĩ mang gương mặt đỏ bừng, vọt xông vào.

"Chu Thuần, ta kính ngươi, chiêu đãi ngươi như thế mà ngươi còn dụ dỗ tiểu thiếp của ta. Ta muốn mạng ngươi!"

Người tu sĩ kia vừa nói xong, tay đã lướt qua bên hông, một tia sáng lạnh lẽo cực nhanh bay ra. Chu Thuần động niệm, pháp lực dâng lên, một thanh tiểu kiếm đặt bên giường cũng từ trong vỏ chui ra. Thế nhưng chỉ trong tích tắc, trong lòng y đã thót lại.

Bởi y cảm thấy lúc ngự kiếm cực kỳ phí sức, kiếm của mình nặng nề, tốc độ cũng chậm chạp như một con trâu già cả ngày cày đất, buổi tối lại phải kéo xe nữa.

Y ra sức sử kiếm ngăn đón. Kiếm xẹt qua hư không, sinh ra bạch quang, nhưng kiếm thế trì trệ căn bản không cách nào cản được kiếm của đối phương. Kiếm của đối phương chỉ hơi nhoáng lên, lượn qua tránh né được, mũi kiếm lóe lên như sét đánh, xẹt qua cổ Chu Thuần. Một cái đầu bay lên.

Trên mặt của cái đầu kia vẫn còn nguyên vẻ kinh hoảng. Tia kiếm quang kia không ngừng lại mà thuận thế vung qua quấn lấy cổ của nữ tu sĩ xinh đẹp kia.

Trên mặt nữ tu xinh đẹp cũng đầy kinh ngạc, đầu từ trên cổ lăn xuống.

"Gói kỹ đầu của bọn họ lại cho ta. Ta muốn mang đến phủ nha, tìm người núi Thiên Đô đến phân xử. Ta đây chiêu đãi y, vậy mà y dám thông dâm với tiểu thiếp của ta, quả thật khinh người quá đáng!"

Người kia nói chuyện, khuôn mặt đỏ bừng vẫn còn tức giận khó tiêu.

Có người chạy tới ôm lấy hai cái đầu, cũng không động tới thi thể, mặc kệ bọn họ vẫn còn đang quấn lấy nhau trên giường.

Chỉ là thanh tiểu kiếm của Chu Thuần lại được thu lấy, đặt cùng chỗ với đầu y.

Lúc Triệu Phụ Vân nghe được tin tức này, cũng đã nhìn thấy hai cái đầu lâu, được đặt ở trong hai cái hộp.

Hắn nhìn bên trong phủ nha này, không chỉ có hắn và Tri phủ đại nhân mà còn có tất cả chủ quan bộ phận khác nữa.

Trong nội đường yên tĩnh dọa người.

Mà Triệu Phụ Vân nhìn đầu người trong hộp, hắn như nhìn thấy rõ vẻ thất kinh trong mắt Chu Thuần.