Chương 91 Ứng đối cùng điều động
Cửa Phủ nha đang mở, bên ngoài có gió và mưa phùn.
Mùa này ở Phủ Quảng Nguyên vẫn luôn có mưa, dầm dề không ngừng, mưa phùn như muốn chui vào trong lỗ chân lông người, chui vào trong từng kẽ xương cốt, tụ trong lòng người, cuối cùng hóa thành dòng nước cuồn cuộn chảy xiết phá vỡ hết thảy.
Triệu Phụ Vân khép nắp hộp lại, sau đó xoay người đánh giá mấy người đang ngồi. Hắn nhìn Tri Phủ nhìn qua như không biết cái gì, như vẫn chưa tỉnh ngủ đến những chủ quan tất cả bộ phận. Nét mặt bọn họ khác nhau, có người lạnh nhạt, có trầm mặc, cũng có vài ngươi mang nụ cười giả tạo.
"Chu sư huynh cùng người thông dâm, bị các hạ trong cơn tức giận giết chết."
Triệu Phụ Vân nhìn kẻ kia vẫn còn mang theo táo bạo, như vẫn chưa tan hết lửa giận. Đối phương không nói gì, chẳng qua ánh mắt Triệu Phụ Vân chỉ lướt qua mặt gã, lại nói: "Một tính mạng của tiểu thiếp tán tu đổi lấy một mạng tu sĩ Trúc Cơ núi Thiên Đô, rất có lời, nhưng các ngươi đừng quên đây là các ngươi ép mua ép bán."
"Có đôi khi, tính mạng một người không đáng là gì, không khác gì tính mạng một con chó hoang ven đường. Nhưng đôi khi, một cái tính mạng, nặng đến mức chư vị không cách nào gánh nhận nổi." Giọng nói của Triệu Phụ Vân không lớn nhưng mà sát cơ bên trong lại như cơn mưa phùn bên ngoài, mang theo cái lạnh lẽo ập vào mặt.
Lúc này, ngay khi nhìn thấy đầu Chu Thuần thì kiếp cơ từ phù lục Kiếp pháp phù ở sâu trong nội tâm hắn bùng lên, trong mắt của hắn như thấy được một con sóng máu ngập trời đang cuồn cuộn.
"Triệu giáo dụ, có vài lời không thể nói lung tung được. Ngươi là giáo dụ phủ Quảng Nguyên, đang ở phủ Quảng Nguyên, có lẽ nên dốc sức vì hòa bình giữa Quảng Nguyên cùng núi Thiên Đô, không thể đổ thêm dầu vào lửa như thế này được. Hơn nữa nếu xuất hiện bất trắc gì, chỉ sợ Triệu giáo dụ cũng không gánh nổi trách nhiệm này a."
Triệu Phụ Vân nhìn Văn Thư đang nói chuyện, cười cười, lại nhìn về những người khác, phát hiện ánh mắt của mọi người chớp lóe, có người trong ánh mắt mang đầy về lạnh lẽo, nhưng cũng có một số lại chau mày suy nghĩ sâu xa.
Nhưng mà Triệu Phụ Vân không nhìn những thứ này.
Lúc ở trong núi, hắn đọc rất nhiều sách, cũng đọc qua những quyển sách về vọng khí. Ở trong núi, những loại sách này chỉ được coi là sách tạp, bởi nhiều người nhận định chúng không quan trọng, không có nhiều tác dụng trong tu hành, cũng không có tác dụng gì trong đấu pháp cả.
Bởi vì mọi người đều tin tưởng vào đạo và pháp của mình, cho rằng nếu hết thảy đều nằm trong số mệnh thì đã không cần tu hành làm gì.
Chẳng qua Triệu Phụ Vân đã kết ra phù lục Kiếp pháp phù, cho nên đọc qua không ít sách vở về phương diện này.
Lúc này không biết có phải do ấn ký từ nội dung quyển Sinh Tử Khí Cơ mà hắn đọc, do ảo giác của hắn, hay do ảnh hưởng của phù lục Kiếp pháp phù mà hắn nhìn ý vị trên người những người này đều hiện ra màu đỏ.
Một màu đỏ máu.
Hắn ôm lấy cái hộp chứa đầu người Chu Thuần, sau đó đi thẳng về chỗ ở, lại mang theo tượng thần Xích Quân đi đến Đạo Tử viện.
Hắn cho người thông báo đến tất cả đạo sư đang giảng pháp cho mọi người, nói cho bọn họ biết giảng xong khóa học này thì thông báo cho các đạo tử không cần đến nữa. Hơn nữa còn phải nhắc đám đạo tử này rời khỏi phủ Quảng Nguyên, nếu có thể cùng người nhà rời đi được thì tốt. Còn nếu bọn họ thật sự không cách nào rời đi thì đoạn thời gian tới tốt nhất nên đóng chặt cửa nhà, không nên tùy tiện đi ra ngoài.
Đám sư đệ đến từ Hạ Viện không biết rõ lý do gì, chỉ có thể nghe theo Triệu Phụ Vân mà làm theo.
Đám Đạo tử cũng không biết rõ lý do, nhưng lúc rời đi, nhìn thấy giáo dụ ngồi một mình trong phòng Bính Hỏa, trầm mặc không nói gì. Trong phòng không thắp đèn, chỉ một người ngồi đơn độc nhưng lại khiến bọn họ cảm nhận được một cảm giác áp chế và nghiêm túc.
Lúc đạo tử cuối cùng rời đi, tất cả đạo sư đều tụ lại ở trong phòng Bính Hỏa, thấy biểu lộ của Triệu Phụ Vân cũng không dám nói gì. Bọn họ chỉ tìm một chỗ ngồi xuống, chuẩn bị nghe Triệu Phụ Vân nói.
"Hà Bệnh Phương, mở cái hộp kia ra." Triệu Phụ Vân đột nhiên mở miệng nói.
Một đạo nhân thanh niên tiến lên, mang đầy nghi hoặc mở cái hộp kia ra. Một cái đầu người chết không nhắm mắt, ngẩng lên nhìn ra phía ngoài hộp.
Trong lòng y kinh hãi, lại không giật mình dọa sợ. Một tu sĩ Huyền Môn chính tông tuy không thường xuyên nhìn thấy người chết nhưng cũng không bị một cái đầu người chết hù dọa được.
"Đây là..." Hà Bệnh Phương không có đáp án, Triệu Phụ Vân đã mở miệng nói: "Ngươi lui xuống trước đi, những người khác đều đi lên nhìn."
Vì vậy từng người đứng xếp hàng đi lên, nhìn xem đầu người trong hộp.
Sau đó bọn họ ngồi về chỗ, chờ Triệu Phụ Vân nói chuyện.
Trong bọn họ cũng có người đã nhận ra người trong hộp, nhưng đa số là không biết.
"Trước khi ta tới phủ Quảng Nguyên làm giáo dụ, Phí viện chủ Vô Lượng viện đã nói cùng đến Quảng Nguyên với ta còn có một vị sư huynh. Vị sư huynh kia tên là Chu Thuần. Khi ta vào Thượng Viện, y đã ở Thượng Viện, cũng là người tiếp đón ta."
Trong giọng nói của hắn có một loại thương cảm, dù chỉ là kể lại chuyện nhưng mà tất cả mọi người đã đoán được đó là ai rồi.
"Sau khi ta đến phủ Quảng Nguyên này, bọn họ cũng nói có một đệ tử núi Thiên Đô đã đến nhận chức Tuần Kiểm. Tuy rằng không gặp mặt nhưng ta biết là y, vốn định chờ đến lúc y đi tuần kiểm trở về, chúng ta có thể cùng nâng cốc ngôn hoan."
"Nhưng mà hôm nay, ta chỉ nhìn thấy một cái đầu người." Trong giọng nói của Triệu Phụ Vân không có bất kỳ phẫn nộ, thậm chí có thể nói còn chưa tính là kể chuyện xưa một cách đúng đắn, vì ngữ khí chưa đủ phập phồng. Nhưng mà mọi người vẫn cứ cảm nhận được một loại tâm tình không nói rõ được trong đó.
Như đang phẫn nộ, hoặc như các loại tâm tình khác trộn lẫn vào nhau.
"Đầu người có thể uống rượu được không? Hiển nhiên không thể."
Tất cả mọi người đều lẳng lặng nghe, không có bất kỳ âm thanh nào.
"Bọn hắn nói Chu sư huynh câu dẫn tiểu thiếp Mông Ngạn Hổ của Phần Hà Mông thị, bị bắt tại trận, sau đó bị một kiếm trong cơn giận dữ của gã chém bay đầu, cùng với cả tiểu thiếp kia."
"Ta chưa từng tỷ thí với Chu sư huynh qua, nhưng ta biết tu sĩ Trúc Cơ núi Thiên Đô không dễ dàng bị tu sĩ Trúc Cơ khác chém đầu. Hơn nữa các ngươi cũng thấy thanh phi kiếm bên cạnh đầu lâu Chu sư huynh, có thể thấy Chu sư huynh cũng tu Ngự Kiếm thuật. Một người tu ngự kiếm sẽ không dễ bị người dùng kiếm chém chết."
"Nhưng xét đến cùng, vô luận Chu sư huynh làm gì, sinh tử của y đều phải do sơn quy chúng ta xử trí." Triệu Phụ Vân nói xong: "Lữ Dương, Kỳ Thụy Chi, hai người các ngươi trở về núi một chuyến, nói rõ tình hình Chu sư huynh bị hại cho Vô Lượng viện."
"Hà Bệnh Phương, Toàn Quang Bạc, hai người các ngươi cùng đi tới Phần Dương mang thân thể Chu sư huynh về, không được tranh chấp với người khác. Đi nhanh về nhanh. Ngươi khác hỏi gì, các ngươi không cần trả lời, mang thân thể Chu sư huynh về chuyện chính, nếu có người ngăn cản không cho, các ngươi cũng không cần mạnh mẽ lấy về, chỉ để ý trở về là được." Triệu Phụ Vân nói ra.
"Người còn lại đều cùng ta ở đây thủ Đạo Tử viện." Triệu Phụ Vân nói đến đây ngừng một chút, nhìn quanh mọi người nói: "Người tu hành nơi chốn đều là kiếp, chúng ta không cần sợ hãi. Đường dưới chân đi, kiếp ứng trên người, các ngươi không thể ngừng bước, nhưng vẫn cần cẩn thận làm việc."
"Vâng, cẩn tuân pháp lệnh của sư huynh."
Hơn mười người trong nội đường đứng dậy, xôn xao đáp lời.