Chương 92 Chết có ý nghĩa
Tôn Thừa Trạch về tới nhà, đến thẳng phòng của cô mình.
Cô y là Tôn Khả Nhị đang xếp bằng tu hành trên giường, quần áo với hoa văn lớn màu đỏ thẫm phủ kín cả giường. Nàng ngồi trong phòng tối mờ, càng khiến cả người nàng ta thêm vô cùng thần bí.
"Cô, cô..."
Tôn Thừa Trạch bước chậm tiến vào trong phòng.
"Thừa Trạch, chuyện gì?" Tôn Khả Nhị mở mắt, nhíu mày, nàng vẫn luôn thầm mong Tôn Thừa Trạch có thể ổn trọng chút. Sau này y phải trọng chấn Tôn gia, cần phải trở thành một gia chủ hợp cách, cho nên nhìn thấy Tôn Thừa Trạch thế này khiến nàng khó tránh được mất hứng.
"Cô, Đạo Tử viện ngừng dạy rồi!" Tôn Thừa Trạch còn không đứng lại đã nói chuyện.
"Nghỉ dạy? Vì cái gì?" Tôn Khả Nhị hỏi.
"Không biết, đạo sư nói lúc nào khai khóa lại sẽ báo cho mọi người biết. Hơn nữa đạo sư còn bảo nếu có thể thì chúng ta hãy rời khỏi phủ Quảng Nguyên đi, nếu thật không rời đi được thì trong đoạn thời gian trước khi khai khóa lại, tạm thời cố gắng không đi ra ngoài." Tôn Thừa Trạch đáp.
"Ngươi có nhìn thấy giáo dụ sao?" Trong lòng Tôn Khả Nhị chợt căng thẳng, hỏi.
"Ta thấy hắn ngồi trong phòng Bính Hỏa, hôm nay trời mưa, không được sáng sủa nên không nhìn rõ mặt, nhưng cảm giác hình như có việc phát sinh." Tôn Thừa Trạch nói.
Lông mày Tôn Khả Nhị lại nhăn lại vài phần. Sau khi Tôn gia xuống dốc, nàng đã không thu được tin tức trực tiếp về những chuyện phát sinh trong phủ Quảng Nguyên nữa.
"Ngươi ở nhà không được đi loạn, ta đi dò hỏi tin tức một chút."
Tôn Khả Nhị đứng dậy đi ra ngoài. Nàng cảm thấy có lẽ có chuyện gì đó xảy ra, chính mình phải đi nghe ngóng rõ ràng.
♣ ♣ ♣
Lúc Triệu Phụ Vân đi vào Đạo Tử viện, bên ngoài Đạo Tử viện đã sớm có người giám thị, thậm chí có thể nói từ lúc hắn rời khỏi phủ nha đã bị người theo dõi, tuy không quang minh chính đại nhưng cũng không có ý tứ tránh né bao nhiêu.
Người kia một mực theo dõi bên ngoài đến khi đám đạo tử rời đi cả. Tiếp theo sau đó, họ nhìn thấy có bốn đệ tử núi Thiên Đô đi ra.
Dưới sự giám thị của bọn họ, hai người trong đó đi về phía núi Thiên Đô, còn hai người thì đi về phía Phần Hà, những người còn lại không đi ra nữa.
♣ ♣ ♣
Cận Sơn lâu là một quán rượu không tính là lớn trong phủ Quảng Nguyên, lượng khách cũng không quá nhiều, nhưng đã mở cửa được hơn hai mươi năm rồi.
Trong Phủ Quảng Nguyên có rất ít người biết lão bản tửu lâu này đã từng tu hành ở Hạ Viện núi Thiên Đô.
Trong vài ngày chuẩn bị trước khi xuống núi, Triệu Phụ Vân lại đi tới Vô Lượng viện hỏi qua một việc, trong đó có chuyện truyền tin tức về. Phó viện chủ Phí Vu đã nói nếu không phải là chuyện khẩn cấp thì có thể đi tới Cận Sơn lâu.
Lúc trước hắn truyền tin về núi, nói Đạo Tử viện cần có đạo sư dạy học chính là là thông qua Cận Sơn lâu truyền lại đấy.
Ông chủ của Cận Sơn lâu tên là Vạn Khánh Sơ. Ông ta đang ngồi trong phòng tu hành, trời đang mưa nên có hơi u tối, ông ta có đốt một ngọn đèn đặt trên bàn, mà ông ta đang ngồi trên giường, ẩn vào bên trong chỗ tối.
Tuy rằng huyền quang pháp lực của ông ta đã khó mà tinh tiến được nhưng mỗi ngày ngồi nhập định vẫn khiến ông ta cảm thấy tinh thần của mình được an ổn, khiến ông ta thoải mái.
Ông ta đột nhiên mở mắt, nhìn thấy có một người nghiêng mình lách vào trong khe cửa. Đến khi ông ta nhìn rõ lại tướng mạo người nọ, đồng tử mắt không khỏi co rút.
Bởi vì người nọ rõ ràng là con mình, dù là khuôn mặt hay tư thái đi đứng đều trong rất sống động.
Nhưng ông ta biết con trai mình hiện đang tu tập ở Đạo Tử viện, lúc này không có khả năng trở về, càng không thể nào dùng phương thức này tiến vào. Nếu không thì ông ta hầu như không phân biệt được đây có đúng là con của mình hay không.
Tròng mắt Vạn Khánh Sơ khẽ híp, tay đã đặt lên chuôi kiếm dựng trên đầu giường, trầm giọng nói ra: "Không biết là cao nhân nào tới đây trêu đùa Vạn mỗ?"
Chỉ thấy người nọ móc một phong thư từ trong ngực ra, đặt trên mặt bàn.
"Xin hãy truyền phong thư này lên núi giúp ta, sau này trong núi nhất định có tạ lễ."
Vạn Khánh Sơ nghe xong lời này bèn đưa tay rời khỏi chuôi kiếm, bởi ông ta đại khái đã biết đây là người nào, lập tức đi xuống khỏi giường hỏi: "Là có chuyện gì xảy ra sao?"
Nhưng mà đối phương không trả lời, chỉ thò tay vào ngọn đèn đang cháy, một tích tắc sau, tay của y đã bốc cháy.
Vạn Khánh Sơ nhìn thấy mặt của "con trai" mình vặn vẹo lại vì bị đốt cháy, tâm tình không hiểu sao có chút xúc động. Dù ông ta biết đây không phải con mình mà là một tờ người giấy, nhưng vì trước khi người giấy hóa thành tro tàn còn đang giữ mặt mày con mình, trong lòng thầm sinh ra cảm giác sợ hãi.
Nhìn xem tro lửa xám xịt bay từ không trung xuống, nhưng trong lòng ông ta lại là bộ dạng con mình bị ngọn lửa đốt cháy, ông ta không biết đây có tính là một loại uy hiếp ngầm hay không.
Cầm lá thư trên bàn, ông ta muốn mở ra xem nhưng cuối cùng vẫn nghĩ ngợi một chút, không đụng tới, chỉ đi ra sau hậu viện.
Trong nhà ông ta có nuôi một con linh hạc có thể bay qua lại núi Thiên Đô.
Ông ta đưa thư này cho linh hạc mang đi, sau đó trở lại trong phòng. Đợi đến lúc con mình trở về, không đợi ông ta hỏi thì con trai ông đã thuật lại lời các đạo sư nói cho mình.
Vạn Khánh Sơ chau mày. Ông ta biết những lời này chỉ có thể do Triệu Phụ Vân, giáo dụ mới tới quyết định được.
Suy đi nghĩ lại, ông ta vẫn quyết định chờ một chút, dù sao hiện tại cũng không có gì.
♣ ♣ ♣
Triệu Phụ Vân đã để cả đạo quán đốt đèn lên, cho nên dù là buổi tối nhưng nơi đây vẫn sáng sủa.
Trước mặt của hắn còn có tám người.
Tất cả mọi người nhìn Triệu Phụ Vân vẫn đang ngồi trầm tư. Bọn hắn không biết Triệu Phụ Vân đang suy nghĩ gì. Với bọn hắn mà nói, Chu Thuần bị giết ở đây, vậy chỉ cần bẩm báo lên núi, hết thảy sẽ có trên núi xử trí. Dù là bọn họ hay là đệ tử Thượng Viện Triệu Phụ Vân ở trước mặt đều không có lực lượng đối mặt với toàn bộ phủ Quảng Nguyên.
Cho nên bọn hắn cảm thấy, chờ người trong núi tới là được rồi.
Nhưng mà Triệu Phụ Vân lại nghĩ khác. Lúc ở trong núi, Chu Thuần đã biểu đạt bất mãn mãnh liệt đối với thế gia, hắn đã cảm thấy người này dễ dàng gặp chuyện không may, bởi vì y không thể giấu được chuyện trong lòng mình.
Lúc này y và mình cùng tới đây chấp hành nhiệm vụ sơn môn, nhưng mà y cứ vậy mà chết. Cái chết này, không ai dám nói là do thế gia nhất mạch trong núi làm hại, dù sao từ lúc y tới đây đến giờ, nguyên nhân sự tình xảy ra đều rất rõ ràng mạch lạc.
Thậm chí hắn cảm thấy Chu Thuần chết đi cũng có quan hệ nhất định với việc mình báo trên núi phái người đến Đạo Tử viện. Dù sao thì núi Thiên Đô có nhiều người đến Đạo Tử viện làm đạo sư như vậy, sẽ khiến cả phủ Quảng Nguyên này bị kích động, mà Chu Thuần còn đang tuần tra bên ngoài lại một mực không biết mâu thuẫn đã trở nên gay gắt đến mức độ nào.
Nhưng mà mặt khác hắn lại nghĩ, là đáng đời y. Rõ ràng bản thân đang mang theo nhiệm vụ mà đến, lại đang trong quá trình làm nhiệm vụ, vậy mà không cách nào ước thúc thân tâm mình, như vậy tự nhiên là tự tìm đường chết.
Chính vì như thế hắn mới có phát hiện hơi đáng sợ.
Hắn cảm thấy, trên núi muốn vào làm chủ sự phủ Quảng Nguyên. Tuy rằng trên núi chưa từng nói cho hắn biết nhưng hắn cảm thấy như vậy, ít nhất cũng không giống chỉ trợ giúp nước Đại Chu thành lập Đạo Tử viện như mặt ngoài mà thôi.
Như vậy, phủ Quảng Nguyên là đại phủ cách núi Thiên Đô gần nhất, lại phồn hoa nhất, núi Thiên Đô lấy cớ gì để cường thế giẫm chân vào đây?
Một cái mạng của tu sĩ Trúc Cơ núi Thiên Đô, xem ra là một cái cớ rất tốt.
Hết thảy đều rất hợp lý, hắn không khỏi nghĩ, nếu ngày nào đó mình chết đi, có thể là một cái chết vô cùng có lợi cho trên núi?