Chương 93 Trấn Nam Vương
Triệu Phụ Vân nghĩ đến, trong lòng minh bạch, chỉ cần mình tâm minh thần thanh không bị hãm trong những dây dưa kia thì sẽ không dễ bị người an bài.
Nếu nói có ai đó an bài hay không thì hắn cảm thấy là có, chỉ là người khác vừa an bài xong, ngươi cứ dựa theo thiết lập của người khác mà đi thì có chết cũng không cần bàn cãi.
Trên núi nhất định sẽ có người tới, hơn nữa sau khi tới thì người đó có thể đỉnh được càn khôn, một cước giẫm vào bên trong phủ Quảng Nguyên. Còn về phần rốt cuộc trên núi muốn làm gì thì hắn không rõ ràng cho lắm.
Hiện tại điều khiến hắn lo lắng nhất là trước khi người trong núi tới, mình cùng các sư đệ Hạ Viện ở đây có thể trở thành vật hi sinh trong biến cố này như Chu Thuần sư huynh, sau đó trở thành vật dẫn lửa cho trên núi bộc phát hay không.
Hắn cảm thấy nếu có người điều khiển một chút, vẫn có thể làm được.
Về phần sẽ phát sinh chuyện gì khiến cho những người trong phủ Quảng Nguyên quyết định động chạm đến mấy người bọn hắn thì hắn cũng không rõ cho lắm.
Cảm giác, cảm thấy có khả năng này.
Vậy nếu rời khỏi đây? Mang theo đám sư đệ Hạ Viện rời đi xuyên đêm?
Nhưng mà chưa có chuyện gì xảy ra, mang theo các sư đệ rời đi chẳng phải sau này sẽ thành trò cười cho người khác hay sao?
Chưa kể rời khỏi đây rồi thì sao? Là quay về núi Thiên Đô hay đảo quanh phủ Quảng Nguyên này?
Có thể nào rời khỏi ánh mắt nhiều người mà khiến bản thân rơi vào trong nguy hiểm nơi hắc ám, đến lúc đó nhóm người mình bị tập kích, không biết ai sẽ bị giết đây?
Nếu thật đến một bước đó, rời khỏi tòa thành rồi cũng có thể chết trong nguy cơ nơi hoang dã khác, bởi rất có thể các thế lực khác cũng nhúng tay vào, thừa cơ khơi sâu mối mâu thuẫn giữa núi Thiên Đô cùng phủ Quảng Nguyên hơn nữa.
"Ai biết trận pháp không?"
Triệu Phụ Vân quyết định không đi mà ở lại chỗ này, nhưng dẫn theo mọi người bố trí trận pháp xuống.
Sau khi hắn hỏi, tất cả mọi người đứng lên. Tới được nơi này thì đa phần đều hiểu một chút cả.
“Chúng ta đều là thuyền nhỏ trước sóng cả mà thôi, không cách nào đối chọi được với sóng và gió, chỉ có thể cố gắng không để bị nhấn chìm trong sóng gió này mà thôi."
Đại khái là biểu hiện nghiêm túc của Triệu Phụ Vân đã khiến mọi người cảm thấy khẩn trương hẳn, trở nên nghiêm túc cùng thận trọng hơn cả.
♣ ♣ ♣
Rốt cuộc Tôn Khả Nhị cũng đã hỏi thăm rõ, trong lòng nàng vô cùng hưng phần. Dường như nàng ta nhìn thấy được đao quang kiếm ảnh, như thấy được sóng to gió lớn sắp đến.
Nàng khuyên bảo Tôn Thừa Trạch không được tự tiện rời khỏi nhà, sau đó trở về phòng mình, lấy quyển sách bìa đen ra.
Quyển sách này có tên là "Âm Lục Bí Ngữ Thư", là một quyển sách linh bảo phó bản.
Nàng lấy ra, hưng phấn viết lên tờ giấy có chứa tên mình: "Núi Thiên Đô muốn nhập chủ Quảng Nguyên, chư đạo tràng Quảng Nguyên đã giết Chu Thuần đệ tử núi Thiên Đô nhằm cảnh cáo. Bên trong phủ Quảng Nguyên có giáo dụ Triệu Phụ Vân phân phát đạo tử, dẫn dắt đám đệ tử còn lại của núi Thiên Đô bảo vệ chặt Đạo Tử viện không ra ngoài."
Nội dung nàng viết xuống lóe lên một luồng sáng thần bí, một hồi lâu mới biến mất.
Ngay sau đó trên trang giấy đó lại xuất hiện một kiểu chữ thần bí.
"Đuổi Triệu Phụ Vân ra khỏi phủ Quảng Nguyên."
Một câu xuất hiện xong, ảm đạm xuống thì Tôn Khả Nhị đã đáp lại một từ: "Vâng."
Nàng không hỏi nhiều vì nàng biết, chỉ cần Triệu Phụ Vân dẫn người rời khỏi phủ Quảng Nguyên, nhất định sẽ bị 'chủ thượng' giết chết. Đến lúc đó mâu thuẫn giữa núi Thiên Đô cùng phủ Quảng Nguyên nhất định không thể hòa hoãn được.
Nhất định sẽ có đại chiến, mà bây giờ, thế cục còn đang hòa hoãn.
Nàng cất kỹ quyển sách, ngồi một chỗ, lặng yên nghĩ ngợi xem phải làm thế nào.
♣ ♣ ♣
Bên trong Phủ nha, vị Tri Phủ lúc nào cũng như đang ngủ gật hiện đang ngồi ghế chủ vị, mắt vẫn híp lại như con hổ đang nửa ngủ.
Ngồi trước mặt ông ta là chủ quan tất cả bộ phận, đồng thời còn có một số người khác.
Trong đó có cả Phần Hà Mông Ngạn Hổ đã giết Chu Thuần, đang làm một bộ mặt lạnh.
"Đã nói không vội, không nên vội, vì cái gì phải vội vàng như vậy?" Văn thư Bao Văn Hồng hỏi.
"Cái này không vội, cái kia không vội, bởi vì chúng ta không vội nên Đạo Tử viện mới được xây dựng. Ngay từ đầu không nên đáp ứng cho bọn họ xây dựng Đạo Tử viện. Chúng ta lui một bước, người ta bèn tiến một bước, ta giết người còn không phải vì mọi người hay sao. Người của Chu gia nhòm ngó bí phủ chúng ta bao nhiêu năm qua, các ngươi không phải không biết." Mông Ngạn Hổ lớn tiếng nói.
"Chính vì biết nên mới không thể để cho bọn chúng lấy cớ." Văn thư Bao Văn Hồng nghiêm túc nói.
"Ngươi cho bọn hắn lấy cớ, bọn hắn bèn xây dựng Đạo Tử viện, kéo núi Thiên Đô đến đây, đến lúc đó phủ Quảng Nguyên khó mà đồng lòng được. Mấy nhà chúng ta sớm muộn cũng sụp đổ mất." Mông Ngạn Hổ cũng không để yên cho mọi người đổ trách nhiệm lên đâu.
"Ha ha, sụp đổ hay không ta không biết, nhưng bây giờ ngươi trêu chọc vào đại địch núi Thiên Đô này là thật sự ngu xuẩn." Văn thư lớn tiếng mắng chửi, những người khác không lên tiếng.
"Bao Văn Hồng, ta kính ngươi là trưởng bối nên không tranh luận với ngươi. Còn những người còn lại, các ngươi nói xem, đừng để người của núi Thiên Đô còn chưa đến thì tự chúng ta đã bị hù chết rồi. Các ngươi sợ người núi Thiên Đô, ta không sợ." Mông Ngạn Hổ lớn tiếng nói.
"Ách, hay là Tri phủ đại nhân nói đi." Người nói chuyện là Thông phán.
"Đúng vậy a, Lam thúc lên tiếng đi." Là đầu mục bắt người của nha môn, gã nói Lam thúc là chỉ Tri Phủ Lam Văn Thái.
Tri Phủ như đang ngủ mới chậm rãi mở to mắt, sau đó ngồi thẳng người, nói: "Ta nói cái gì, còn hữu dụng sao? Hết thảy phải xem Vương gia nói thế nào."
"Đại nhân, ngài nói, Vương gia có thể nào nào đẩy chúng ta...đẩy chúng ta ra ngoài?" Có người hỏi.
"Còn phải xem rốt cuộc núi Thiên Đô muốn cái gì đã." Trong ánh mắt của Tri Phủ Lam Văn Thái đầy vẻ cơ trí.
"Đại nhân biết rõ núi Thiên Đô muốn cái gì?" Mông Ngạn Hổ hỏi.
"Nếu lão phu mà biết, sẽ ngăn cản ngươi giết người." Tri Phủ Lam Văn Thái nói: "Chính vì không biết cho nên ngươi giết người xem như là một lần thăm dò đi. Chắc hẳn bên phía Vương gia cũng muốn biết."
Hai mươi năm trước phủ Quảng Nguyên là phủ Biên, mãi đến khi khu vực Nam Lăng quy thuận Đại Chu thì phủ Quảng Nguyên mới tính là không thuộc phủ Biên nữa. Nhưng cho tới nay, dù nói phủ Nam Lăng quy thuận rồi nhưng cánh tay Đại Chu vẫn một mực không duỗi vào được.
Mà nhân vật lớn nhất phủ Quảng Nguyên chính là Trấn Nam Vương Lam gia đã trấn thủ nhiều thế hệ ở đây.
Lam Văn Thái họ Lam, là cùng họ với Trấn Nam Vương Lam gia.
"Đợi vậy!" Lam Văn Thái nói, hiển nhiên là đợi hôm nay định liệu ra.
Mọi người tản đi.
♣ ♣ ♣
Trấn Nam Vương có phủ đệ trong phủ Quảng Nguyên, nhưng Trấn Nam Vương không ở nơi đó mà vẫn luôn ở trong trấn Nam Quan. Đây là quy củ truyền thừa của phủ Trấn Nam Vương.
Bên trong trấn Nam Quan có ba ngàn quân Xích Viêm, hết thảy yêu ma quỷ quái, yêu quỷ tà túy đều phải đi đường vòng.
Mà lúc này trong trấn Nam Quan có một người đang đến làm khách trong phủ Trấn Nam Vương.
Người này có một gương mặt ngựa, mắt xếch ngược, chòm râu đen, tóc búi tròn, người gầy, mặc đạo bào rộng thùng thình như không vừa với người. Trên lưng ông ta đeo một thanh bảo kiếm, vỏ kiếm bằng đồng thau, chuôi quấn dây đỏ.
Tay phải của ông ta đang cầm một cây một cây phất trần, khoác lên khuỷu tay.
"Bần đạo Mã Tam Hộ, bái kiến Trấn Nam Vương."
Đôi mắt của Mã Tam Hộ lúc nhìn người khiến người ta không cách nào phân biệt được đó là cái nhìn bình thường hay mang theo hung quang trần trụi.