← Quay lại trang sách

Chương 94 Uy hiếp

Mã Tam Hộ là viện chủ Tuần Sát viện núi Thiên Đô, tu sĩ Tử Phủ cảnh.

Mọi người chỉ biết trước kia y là một kiếm khách, về phần chính hay tà thì không ai rõ ràng. Dù sao người hành tẩu trên giang hồ, lấy giết người là công việc thì luôn có cả vạn lý do.

Nhưng mà từ khi y đi vào núi Thiên Đô thì chưa từng thấy ngầm làm việc gì xấu, cũng không hẳn là nghiêm khắc. Có một số người cảm thấy tuy rằng tướng mạo y hung lệ nhưng lúc bị y bắt gặp làm một số chuyện không tốt trong núi, cũng chỉ bị cảnh cáo miệng mà thôi.

Núi Thiên Đô là nơi tu hành của thế gian, là nơi truyền đạo thụ pháp. Tuy rằng đệ tử trong môn rải rác khắp nơi nhưng bản thân trong núi lại không nhúng tay vào chuyện thế tục, cho nên tu sĩ đẳng cấp cao trong núi vẫn không lộ thanh danh trên thế gian.

Chẳng qua đó chỉ là giới hạn ở những tu sĩ bình thường, với những cao tu như Trấn Nam Vương đương nhiên biết rõ danh tiếng của Mã Tam Hộ, một trong tứ viện chủ núi Thiên Đô.

Trấn Nam Vương có tên là Lam Thiếu Huân, nhìn qua là một trung niên tràn đầy quý khí.

Ông ta tiếp nhận Trấn Nam Vương đến nay đã bốn mươi ba năm, thờ phụng Xích Viêm Thần Quân, luyện pháp tu đạo, dưỡng nên một thân Viêm Hỏa chi khí. Nhưng so với người khác thì Viêm Hỏa trên người ông ta lại rất ấm áp.

Thế nhưng nhìn kỹ hơn thì sẽ phát hiện trong thân thể ông ta như thể dung nham nóng chảy, cảm tưởng như có thể tùy thời mà tuôn trào ra.

Trong ngoài khác biệt, càng như thế càng làm cho người ta cảm thấy đáng sợ.

Ông ta vẫn ngồi đó, tay bưng chén trà. Sau khi Mã Tam Hộ hành lễ xong mới buông ly, nói: "Viện chủ Tuần Sát viện núi Thiên Đô đến xem xét cả trấn Nam Quan sao?"

Ngữ khí của ông ta không vui, dù sao ông ta cảm thấy chuyện núi Thiên Đô nhập chủ Đạo Tử viện chính là trần trụi xâm nhập vào phạm vi thế lực của mình. Tuy rằng hiện tại đệ tử núi Thiên Đô chỉ dạy học nhưng không nói qua với ông ta.

Núi Thiên Đô vẫn luôn truyền pháp trong núi, lúc này lại phái người đi ra bên ngoài, hơn nữa là phối hợp với vương thất Đại Chu. Đối với Trấn Nam Vương mà nói thì chẳng phải là điều tốt đẹp gì.

Bởi vì các thế hệ bên trong vương phủ đang lo lắng, phòng bị vương thất Đại Chu không tuân thủ khế ước năm đó. Cho nên ông ta cũng cực kỳ mẫn cảm với các động tác của vương thất Đại Chu.

"Đệ tử núi Thiên Đô đi khắp thiên hạ, Tuần Sát viện núi Thiên Đô tự nhiên cũng phải nhìn xem bọn họ có làm chuyện gì vi phạm sơn quy hay không." Mã Tam Hộ nói.

"Vậy núi Thiên Đô quản quá rộng rồi. Hôm nay ngươi đến chỗ ta là muốn nhìn xem chỗ ta có vi phạm sơn quy núi Thiên Đô sao?" Trấn Nam Vương Lam Thiếu Huân lạnh lùng hỏi.

Bên cạnh ông ta chỉ có một thị nữ dâng trà mà thôi, căn bản không có hộ vệ, có thể thấy ông ta cực kỳ tự tin với tu vi bản thân mình.

"Bần đạo tới đây không phải tuần sát, mà muốn nói cho Vương gia một việc, Phần Hà Mông thị, Mông Ngạn Hổ đã giết đệ tử núi Thiên Đô ta, cũng chính là giết Tuần Kiểm phủ Quảng Nguyên này, không biết Vương gia cảm thấy nên xử trí như thế nào?" Mã Tam Hộ nói thẳng, không có nửa điểm quanh co lòng vòng.

"Ta nghe nói đệ tử núi Thiên Đô các ngươi đã thông dâm với tiểu thiếp của Mông Ngạn Hổ, phẩm tính như vậy có chết cũng chưa hết tội. Chẳng lẽ núi Thiên Đô các ngươi truyền pháp thụ đạo như vậy? Ta không đi tìm các ngươi thì thôi, các ngươi còn tìm tới tận cửa, ha ha..."

"Chỉ một mình Phần Hà Mông Ngạn Hổ không thể nào giết được đệ tử Trúc Cơ núi Thiên Đô, mà Mông Ngạn Hổ còn giết cả tiểu thiếp kia, chết không đối chứng. Bần đạo có thể nói đây là một cái bẫy không?" Mã Tam Hộ không nhanh không chậm nói.

Từ vừa mới bắt đầu, ngữ khí của y vẫn chưa từng thay đổi qua.

Cho dù Trấn Nam Vương vô lễ ngồi yên trong lúc y hành lễ bái kiến, ông ta chỉ bưng chén trà uống hay là sau đó dù nói chuyện nhưng căn bản không mời y ngồi xuống, ngữ khí của y cũng không hề thay đổi gì cả.

Như thể đã dồn hết tâm tình vào trong lòng mình, lại càng giống như dồn hết thảy tâm tình vào trong vỏ kiếm của mình.

"Vậy, núi Thiên Đô muốn như thế nào?" Trấn Nam Vương cũng hỏi thẳng vấn đề mình muốn hỏi.

"Lý niệm của Núi Thiên Đô từ lúc lập phái đến nay vẫn luôn là truyền đạo thụ pháp, cho dù vật đổi sao dời, vì một số nguyên nhân mà có thay đổi nhưng núi Thiên Đô chưa bao giờ nghĩ muốn đẩy người nào đó rời khỏi con đường tu hành." Mã Tam Hộ nói.

"Ta không thể chỉ dựa vào lời một mình ngươi mà tin tưởng cả núi Thiên Đô." Trấn Nam Vương nói.

"Tin hay không tin, Vương gia tự tâm quyết lấy, nhưng mà núi Thiên Đô đã nói lời tất giữ lời, Mông Ngạn Hổ giết đệ tử núi Thiên Đô ta, nhất định chịu nghiêm trị." Mã Tam Hộ nói.

"Nếu ta nói không?" Trấn Nam Vương Lam Thiếu Huân lạnh lùng hỏi.

"Danh tiếng Trấn Nam Vương truyền thừa trong thời gian không ngắn, Vương gia cũng không nên để suy tàn. Bần đạo biết rõ Lam gia các ngươi huấn luyện Xích Viêm đạo binh có điểm độc đáo, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, núi Thiên Đô truyền thừa ngàn năm, không phải chỉ biết đọc sách dạy người mà thôi."

Giọng nói Mã Tam Hộ vẫn như cũ không nhanh không chậm, lời nói cứng cỏi, mang theo ý uy hiếp nhưng lại dùng một loại ngữ khí bình bình đạm đạm nói ra, như thể đang kể lại một sự việc.

"Ngươi dám uy hiếp bổn vương." Chén trà trong tay Trấn Nam Vương bị quăng ngã rơi bang một tiếng, vỡ nát trên đất. Một tiếng vỡ kia lại như kinh động đến toàn bộ Vương Phủ, kinh động đến cả tòa trấn Nam Quan.

Ba nghìn đạo binh Xích Viêm trong quan như cảm thấy được một loại ý chí nào đó, trên người mỗi người đều dâng lên một tầng ánh sáng lửa đỏ. Cho dù là người không trực ban cũng giật mình. Toàn bộ trong quan như bùng lên ánh lửa, tất cả kiến trúc, phù điêu đều phủ đầy ánh lửa.

"Có!"

Đột nhiên có vô số người cùng hô vang một tiếng này.

Cả tòa trấn Nam Quan vào lúc này như thể bị bốc cháy, cho dù là thị nữ bưng trà đứng bên cạnh, hai mắt cũng bắt đầu hiện lên ánh lửa cháy, hơn nữa khóe miệng còn hiện lên nét hung hãn.

Trong tích tắc này, Mã Tam Hộ chỉ cảm thấy có một cỗ áp lực cực lớn từ nơi xa xôi trong hư không hạ xuống trấn áp mình, lại dẫn xuống một luồng lửa cháy thiêu đốt như thể có một cái bàn ủi nóng đỏ áp trong lòng mình.

Y phục trên người Mã Tam Hộ không gió mà bay, trên người dâng lên một tầng kim quang. Kiếm trên lưng y đang kịch liệt run rẩy như thể tùy lúc sẽ được rút ra khỏi vỏ.

Nhưng mà biểu lộ Mã Tam Hộ vẫn không biến đổi, vẫn chỉ mang theo vẻ hung lệ nhìn Trấn Nam Vương Lam Thiếu Huân.

Chỉ nghe y chậm rãi nói: "Vương gia, không nên sai lầm."

Trấn Nam Vương tọa trấn tại trấn Nam Quan, gia tộc truyền thừa không ngừng, tuy rằng trong gia tộc có khó khăn trắc trở nhưng được dạy dỗ từ nhỏ, Trấn Nam Vương phủ của trấn Nam Lăng tự có điểm kiêu ngạo của mình.

Đúng lúc này ông ta cảm thấy trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một tầng mây, cuồn cuộn vọt đến, chỉ trong chốc lát đã như đã che đậy hết tất cả. Trời đất chìm vào một mảnh tối hù.

Ngay sau đó gió bắt đầu nổi lên.

Gió thổi vào trong trấn Nam Quan, theo gió đi đến là mưa.

Lúc đầu mưa nhỏ, nhưng chỉ một thoáng sau đã biến thành mưa to ào ào.

Mưa to như muốn giội tắt hết cả hỏa khí bên trong trấn Nam Quan này. Hỏa khí này hòa cùng hơi nước hình thành nên một tầng sương mù bao bọc trọn cả trấn Nam Quan lại.

"Ầm!"

Một tiếng sấm vang, tia chớp xé rách hư không rơi vào tấm bảng Trấn Nam Vương phủ. Tấm bảng hiệu lập tức vỡ vụn thành từng mảnh gỗ vụn, rơi xuống trên mặt đất.

Sắc mặt Lam Thiểu Huân đại biến, biến thành cực kỳ khó coi, cũng không dám lên tiếng.