← Quay lại trang sách

Chương 95 Ước chiến

Trấn Nam Vương Lam Thiếu Huân nhìn bảng hiệu rơi vỡ trên bậc thang, đó là truyền thừa của tổ tông ông ta, mấy chữ 'Trấn Nam Vương phủ' trên đó còn có một phần tác dụng khu tà trấn sát. Bảng hiệu đó được ông ta ngẩng đầu nhìn lên vô số lần lúc còn nhỏ, cũng là niềm kiêu ngạo của ông ta.

Bởi vì trên đó không chỉ có pháp vận của ông ta mà còn là do đích thân Hoàng Đế đời thứ tư của Đại Chu, Hiếu Cảnh Đế viết lên đấy.

Trước đây không có Trấn Nam Vương phủ, là vị tổ tiên Lam gia nào đó ở kinh thành đã hỗ trợ Hiếu Cảnh Đế đoạt đích thành công nên mới được phong làm Trấn Nam Vương.

Vào lúc này, ông ta cảm thấy Trấn Nam Vương phủ ở trong tay mình đã bị dính nước bùn, bị bôi nhọ. Nhưng nhìn về phía Mã Tam Hộ vẫn đang đứng trước mặt, ông ta cảm nhận được hỏa khí bên trong toàn bộ trấn Nam Quan đã bị áp chế hết cả, cảm thấy mình phải thận trọng cân nhắc.

"Phủ Quảng Nguyên không có khả năng để Mông Ngạn Hổ thúc thủ chịu trói." Lam Thiếu Huân nói.

Mã Tam Hộ vẫn không nhanh không chậm nói: "Không phải hắn đã nói vì giận dữ mà giết người sao? Vậy hãy để cho đệ tử núi Thiên Đô chiến một trận với hắn, nếu hắn thắng, núi Thiên Đô không lời nào để nói."

"Đệ tử núi Thiên Đô đông đúc, chắc chắn sẽ có kẻ thiên phú trác tuyệt." Lam Thiểu Huân nói. Ý của ông ta là núi Thiên Đô nhiều người như vậy, chọn một người trong đó ra chắc chắn sẽ hơn hẳn Mông Ngạn Hổ.

"Không cần tuyển người trong núi, để giáo dụ phủ Quảng Nguyên, viện chủ Đạo Tử viện Triệu Phụ Vân xuất chiến là được. Nếu là núi Thiên Đô thua, chúng ta dẫn người đi, không còn đặt chân vào phủ Quảng Nguyên nữa, hết thảy xem như không có chuyện gì phát sinh qua. Còn nếu Mông Ngạn Hổ thua, Vương gia cho rằng như thế nào?"

Vấn đề của Mã Tam Hộ khiến Lam Thiếu Huân lâm vào trầm tư. Bởi vì việc núi Thiên Đô nói rõ thua phải làm gì, chẳng khác gì đã đặt tiền cược xuống. Như vậy tiền cược bản thân đặt xuống phải tương xứng, thế nhưng ông ta cảm thấy dường như núi Thiên Đô cũng đang chờ mình đặt cược trận này.

Nhưng mà nhìn bầu trời hắc ám ngoài cửa, nhìn hắc ám áp chế toàn bộ trấn Nam Quan, ông ta biết mình phải có quyết định.

Chẳng qua ông ta không biết rốt cuộc Triệu Phụ Vân kia có bản lĩnh gì để Mã Tam Hộ tự tin như vậy, chỉ là chắc chắn hắn không phải là tu sĩ Trúc Cơ tầm thường.

Nhưng nếu không đồng ý người này, để đối phương tìm người khác trong núi tới thì Mông Ngạn Hổ có thể thắng sao?

Ông ta không chắc, cho nên chỉ có thể chấp nhận người này, bèn chậm rãi nói: "Nếu là Mông Ngạn Hổ thua, vậy núi Thiên Đô muốn làm chuyện cần làm trong phủ Quảng Nguyên này, chỉ cần không trái với luật pháp phủ Quảng Nguyên thì Trấn Nam Vương phủ sẽ không xen vào nữa."

"Tốt, vậy một lời đã định, thời gian là ba ngày sau được chứ?" Mã Tam Hộ nói.

"Ba ngày sau, ngay trên tường thành phía nam phủ Quảng Nguyên, một trận quyết thắng bại." Trấn Nam Vương Lam Thiếu Huân bổ sung.

Mã Tam Hộ không nói ra chi tiết, hiển nhiên là muốn để Lam Thiếu Huân nói ra địa điểm quyết đấu.

Hai người đều không nói có thể hỗ trợ thêm khác như mượn bảo.

Có rất nhiều trường hợp tu sĩ đấu pháp sẽ mượn pháp bảo dùng, nhưng mượn được pháp bảo, có thể vận dụng được hay không cũng không phải là chuyện đơn giản.

Mã Tam Hộ rời đi, mây đen trên bầu trời nhanh chóng tản đi, trời lại trở nên sáng sủa.

♣ ♣ ♣

Triệu Phụ Vân nhận được tin Lữ Dương cùng Kỳ Thụy Chi mang về, bọn họ cũng không về đến núi mà mới tới nửa đường đã bị người của Tuần Sát viện cản lại. Sau đó bọn họ ở lại đó một ngày, rồi được Mã Tam Hộ ra lệnh mang thư quay về Đạo Tử viện phủ Quảng Nguyên.

Mọi người bày trận ở đây hai ngày trời, biết được trên núi gửi thư đến mới gom lại trong Bính Hỏa đường. Triệu Phụ Vân đọc thư, thật lâu sau không lên tiếng.

Mọi người cũng không biết trong thư nói gì, từ biểu lộ của Triệu Phụ Vân cũng không nhìn ra được gì. Cuối cùng chỉ thấy hắn đặt lá thư lên bàn, nói: "Các ngươi đi giúp ta nghe ngóng xem pháp thuật và pháp khí Mông Ngạn Hổ sử dụng thế nào."

Nói xong hắn đứng dậy rời đi, mà lá thư vẫn còn ở nơi đó.

Mọi người cầm lên đọc, chỉ thấy trên tờ giấy viết.

"Ngày ba mươi tháng này, giờ Dậu, trên tường thành nam phủ Quảng Nguyên, quyết đấu giết Mông Ngạn Hổ."

Ngoại trừ những thứ này, không có lời thừa thãi nào nữa.

Hắn biết Mông Ngạn Hổ đã giết Chu Thuần, nhưng hắn không biết trên núi đã đạt thành giao dịch gì với phủ Quảng Nguyên. Chỉ là trên núi muốn chính mình quyết đấu giết Mông Ngạn Hổ, vậy mình làm thật tốt là được. Bởi vì hắn tin rằng mình không làm được, hẳn sẽ không sống được, Mông Ngạn Hổ sẽ không để cho hắn còn sống.

Những đệ tử Hạ Viện kia nhìn thấy nội dung trong lá thư, có người nói: "Tất cả mọi người đi nghe ngóng pháp thuật tu hành, pháp bảo, pháp khí mà Mông Ngạn Hổ sử dụng đi, dù dùng phương pháp gì cũng phải thăm dò ra."

Nói xong mọi người lập tức tản đi bên ngoài, đều là đi nghe ngóng tin tức.

Mà Mông Ngạn Hổ nghe được tin mình phải quyết đấu với Triệu Phụ Vân đã phẫn nộ tới mức đập bể hết đồ đạc trong phòng.

Bên ngoài phòng có đầy người, từ quản gia đến nữ tử mỹ mạo, từ những nàng đoan trang đến mềm mại đáng yêu đều không dám lên tiếng. Mãi đến lúc âm thanh chửi rủa trong phòng ngừng lại mới có một nữ tử chậm rãi đẩy cửa ra đi vào.

Mông Ngạn Hổ thật không ngờ mình đã ngầm bàn bạc với Tri Phủ Lam Văn Thái trước rồi mà chỉ đổi lấy kết quả như vậy. Lam Văn Thái nói với gã, hết thảy đã có Trấn Nam Vương phủ làm chỗ dựa cho gã, nhưng mà đến cuối cùng gã chỉ nhận được một lá thư muốn gã quyết đấu giết Triệu Phụ Vân.

Gã làm sao không phẫn nộ cho được?

Gã cảm giác mình đã thành một con lừa đã bị gỡ cối xay, thành đá ném dò đường, ném đi xong cũng không cần lấy về. (Ý câu là tá ma giết lừa: Thời xưa dùng lừa cột vào cối xay để xay lúa, xay xong lúa thì không cần dùng lừa nữa. Còn mang nghĩa là qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát)

"Mông gia cả đời cư trú Quảng Nguyên, tận trung Trấn Nam Vương phủ, làm đao làm binh lại đổi lấy kết quả thế này, Lam gia làm sao có thể thống lĩnh được các thế gia khác!"

Đúng lúc này có một nữ tử đi đến, nói: "Đây là Nguyên Từ Tỏa Thân hoàn mà Vương gia đưa tới, ngươi tranh thủ nhanh chóng tế luyện một phen, đây là quyết yếu tế luyện, ngươi nhìn cho thật kỹ."

Mông Ngạn Hổ mừng rỡ. Tuy gã không biết nữ tử này nhưng có thể đoán chắc nàng này xuất thân từ Trấn Nam Vương phủ. Gã nhìn vòng tay màu đen kia, thần quang sáng lạn, lập tức mừng rỡ nói: "Ta biết ngay Vương Phủ tuyệt đối sẽ không vứt bỏ, không quan tâm ta."

Gã nói xong, vội vàng nắm vòng tay màu đen kia, nắm trong tay vuốt vuốt.

Nàng kia không để ý chuyện gã lật mặt nhanh chóng như vậy, chỉ nói: "Triệu Phụ Vân kia Trúc Cơ chưa lâu, chỉ mới hơn bốn năm, chủ pháp sở tu là hỏa pháp, nghe nói pháp khí là một ngọn đèn."

"Cũng am hiểu thuật huyễn pháp cùng trận pháp."

“Huyễn pháp cùng trận pháp, chính là không am hiểu quyết sát chính diện, ngươi phải cẩn thận hỏa pháp của hắn."

Mông Ngạn Hổ tự tin nói: "Chỉ là một kẻ mới Trúc Cơ hơn bốn năm, có thể tu được mấy môn pháp thuật. Ta một kiếm đi qua, hắn lấy gì cản được. Nhờ cô nương chuyển cáo Vương gia, Mông gia vĩnh viễn sẽ không để Phủ chủ thất vọng."

Nàng kia chỉ cười nói: "Rất tốt, Mông thị vẫn luôn là tiên phong trong quân đoàn Xích Viêm phủ Quảng Nguyên."

"Vương gia chờ tin chiến thắng của ngươi." Nữ tử nói xong, quay người rời đi.

Mông Ngạn Hổ thu lại vẻ tươi cười nhìn bóng lưng nàng này đi xa, tay siết chặt lấy Nguyên Từ Tỏa Thân hoàn. Gã không hề nhẹ nhõm như vừa nói, bởi gã biết tuyệt đối không dễ dàng đánh thắng được tu sĩ Trúc Cơ núi Thiên Đô.

Nhưng mà gã lại biết mình nhất định chiến thắng hắn.

Điểm này gã có lòng tin, dù sao đối phương cũng chỉ mới Trúc Cơ hơn bốn năm, lo lắng chỉ có ở một điểm là tới từ núi Thiên Đô mà thôi.

Đệ tử núi Thiên Đô tựa hồ như có thêm một tầng hào quang.

"Phu quân, Chu Thuần kia chẳng phải cũng là đệ tử núi Thiên Đô sao? Cũng chỉ một kiếm của ngài đã bị chặt đầu, đệ tử núi Thiên Đô thì làm sao nào." Trong phòng một mực yên lặng không lên tiếng, nữ tử kia mới nói.

"Đúng vậy a, Chu Thuần cũng là đệ tử núi Thiên Đô, cũng bị ta một kiếm giết chết, ta còn sợ cái gì." Gã nói thế, vẻ mặt cũng tự tin lên hẳn.