Chương 96 Dưới kiếm, tay áo vẩy như sóng lửa
Thời gian chuẩn bị chưa đến ba ngày, vì thư đi đã mất một ngày.
Người của Đạo Tử viện đi ra ngoài nghe ngóng tin tức về Mông Ngạn Hổ, lại không nghe ngóng được bao nhiêu. Dù sao bọn họ cũng là người từ bên ngoài đến.
Chỉ biết Mông Ngạn Hổ am hiểu Ngự Kiếm thuật, lại không biết là phong cách nào.
Triệu Phụ Vân cảm thấy Ngự Kiếm thuật đối phương còn chưa nhập Hóa Cảnh, vẫn chỉ ở cấp thuần thục mà thôi.
Chẳng qua kiếm của đối phương là nhanh? Là nặng? Là dày đặc? Hay là linh hoạt?
Hắn hoàn toàn không biết là gì, về phần có pháp khí pháp bảo gì hắn cũng không rõ ràng. Chỉ là hắn nghe nói đối phương có một thanh phi kiếm cấp bậc pháp bảo nhưng chưa ai thấy qua.
Người ta cũng chỉ biết qua gã có một thanh kiếm tên là Điện Bạch, do gã thỉnh người luyện chế giùm. Còn có những pháp khí khác hay không thì không thăm dò ra, chỉ thu về rất nhiều tin tức khác. Ví dụ như tuy rằng Mông Ngạn Hổ không phải gia chủ Mông gia nhưng là người có nhiều khả năng kế thừa vị trí gia chủ nhất, cho nên gã được nhận rất nhiều tài nguyên, có rất nhiều pháp khí khác cũng không tính là kỳ quái.
Bên trong Bính Hỏa đường, tất cả mọi người đều đang nhìn Triệu Phụ Vân.
Thật ra Triệu Phụ Vân không biết bản thân hắn cũng khá nổi tiếng trong Hạ Viện.
Chỉ bởi vì hắn đã đi vài năm, trước kia lại chỉ thường lủi thủi một mình nên không biết mọi người, chỉ là mọi người đều biết hắn.
Mà những lời đồn thật thật giả giả về Triệu Phụ Vân lại không ít.
Lúc này Triệu Phụ Vân ngồi đó, quanh người không có chút ánh lửa nào, mọi người lại cảm thấy như thân thể hắn là bấc đèn, đang tản ra một loại ánh lửa vô hình mà mắt thường không nhìn thấy được. Nhưng để bọn họ cảm nhận, lại có thể nhận thấy trong hư không quanh người hắn như có một tầng ánh lửa u tối đang bốc cháy.
Mặt trời từ phía Đông dần chuyển về phía Tây, những người đi ra ngoài nghe ngóng tin tức đều đã trở về, nhưng không ai lên tiếng mà chỉ yên lặng ngồi tại đó.
Lúc này có một người đứng lên nói: "Sư huynh, đã gần đến giờ rồi."
Triệu Phụ Vân mở to mắt, đứng dậy, nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, sau đó đi ra ngoài.
Tất cả mọi người đi theo sau.
Ánh mặt trời ngả hẳn về Tây.
Triệu Phụ Vân đi trên đường, rất nhiều người đều đang nhìn hắn, còn hắn thì lặng yên đi về phía trước.
Hắn không bay đi, bên tai nghe thấy tiếng huyên náo hai bên đường phố, cảm nhận được rất nhiều người đang thò đầu ra từ cửa sổ chỉ trỏ mình.
Triệu Phụ Vân như không nghe thấy.
Bởi vì Triệu Phụ Vân không tỏ vẻ gì, những sư đệ khác đi theo sau hắn cũng không nói gì, chỉ lặng yên đi theo.
Đột nhiên có người từ trong ngõ nhỏ bên đường phố chạy ra mắng chửi người. Chỉ vào Triệu Phụ Vân mắng. Hắn không để ý đến, sư đệ phía sau hắn muốn quản thì đã bị hắn mở miệng cản lại: "Không cần để ý mấy chuyện này."
Vì vậy mọi người bèn mặc kệ cho người đó mắng chửi, có một số sư đệ tức giận nhưng vẫn yên lặng tiến lên, một đường đi về phía thành Nam.
Hắn đã đi qua hơn phân nửa phủ Quảng Nguyên, vừa đến bức tường thành Nam thì đã thấy quanh đó đứng đầy người. Nếu đa số những người chửi mắng hắn trên đường đều là người bình thường thì những người đang đứng trên nóc nhà, trên vách tường, trên tàng cây nơi đây đều là người tu hành cả.
Triệu Phụ Vân đi lên thềm đá ở một bên, những người khác cũng theo sau. Tường thành rất lớn, mười mấy người đứng đó vẫn không chật chội.
Mông Ngạn Hổ còn chưa đến.
Mặt trời đã lặn, chỉ tản ra ánh chiều kéo dài bóng của mọi người, của cây, của núi, dài đến vô cùng.
Người chung quanh đều yên lặng, một mình hắn đứng sừng sững, lại như thể có mỗi người mỗi cái bóng nhìn hắn.
Triệu Phụ Vân đứng ở nơi đó, cảm nhận được hỏa khí của mặt trời, cũng cảm nhận được cả cái ác ý mà mỗi người mỗi bóng đi tới nơi này tản ra.
Hắn bảo mọi người không phản ứng lại, vì hắn biết những thứ kia là do đối thủ xếp đặt.
Trong lá thư không nói núi Thiên Đô thua cuộc sẽ phải trá giá thế nào nhưng hắn biết tuyệt đối là một cái giá cực lớn, còn nếu thắng cũng sẽ có được thu hoạch khổng lồ.
Cho nên dù đối thủ có làm gì thì cũng không kỳ quái.
Những ác ý mà hắn cảm nhận được lúc đi dọc con đường này như thể mặt âm u của con người, như là những cái bóng của người đó. Một cơn gió thổi tới, quần áo trên thân người lay động khiến cho cái bóng lắc lư, lại như là những ác ma dữ tợn.
Trong lòng Triệu Phụ Vân khẽ động, nếu dùng ác niệm trong lòng làm gốc khiến cái bóng người huyễn hóa ra, vậy...
Trong lòng của hắn nghĩ tới đây, hận không thể lập tức thử nghiệm pháp thuật này. Nhưng hiển nhiên hiện tại không phải thời cơ.
Một môn pháp thuật có thể học tập kinh nghiệm của tiền nhân, cũng có thể là cảm xúc mà bản thân lĩnh ngộ ra, hoặc là tự mình nghĩ ra hoặc lĩnh ngộ ra. Thông thường thì trường hợp sau thích hợp với bản thân hơn là học tập từ người khác nhiều.
Bên trong Hồ Thị Huyễn Thuật Tâm Pháp có nói, biến ảo tùy tâm, vạn vật vạn hình đều có thể thành huyễn pháp.
Lúc này hắn cảm thụ được mặt trời, trong lòng nghĩ đến pháp môn huyễn hóa, đột nhiên mới chuyển qua tới ý tưởng này.
Mông Ngạn Hổ muốn thông qua cách này để khiến tâm tình Triệu Phụ Vân nôn nóng, làm ảnh hưởng tâm tình đối thủ để khiến hắn thất bại, lại không cách nào thành công.
Đã qua giờ Dậu, ánh mặt trời tản mát.
Mông Ngạn Hổ xuất hiện.
Gã không bước đi trên mặt đất mà từ trên không trung đi tới, hơn nữa không phải là từ nơi xa tới mà là từ chỗ cao xuống. Lúc trước gã đã ẩn vào hư không, đột nhiên xuất hiện, căn bản không hề có dấu hiệu hô báo trước mà trực tiếp xuất kiếm.
Một luồng sáng trắng từ trong hư vô cực nhanh lướt xuống, theo đó có một người xuất hiện, như một con diều hâu lao vụt trong không trung.
Triệu Phụ Vân cảm nhận được nguy hiểm, quay người, trong lúc quay người lại thì kiếm kia đã đến trước mặt của hắn.
Chẳng qua lúc hắn xoay người, ống tay áo của hắn cũng theo đó vung qua.
Phía trên ống tay áo ngưng kết một tầng huyền quang màu đỏ như mang theo cả một luồng ánh sáng mặt trời rực rỡ, cuộn lên một mảnh sáng lóa, đánh lệch tia kiếm quang kia, lại thuận thế kéo một phát khiến kiếm quang bay về một phía khác.
Đồng thời tay phải bắn ra một tia lửa đỏ.
Ánh sáng kia mới đầu chỉ là một điểm đỏ, sau đó nhanh chóng biến lớn thành một hỏa cầu cực lớn, bên trong có một con hỏa long gào thét chui ra.
Mông Ngạn Hổ cười ha ha.
Gã cảm giác mình sắp thắng rồi.
Bởi vì có người nói với gã Triệu Phụ Vân chủ yếu dùng hỏa pháp, lại nói đại khái bộ dáng hỏa pháp của hắn, tất cả đều không sai lệch gì với lời người kia nói cả.
Hỏa long!
Đợi lát nữa còn có một chỉ vung lên ánh kim quang, lúc đó gã sẽ có cách đối phó.
Người nọ cũng đã nói hỏa long được huyễn hóa ra không tầm thường, nhưng gã đã sớm có một kiện pháp khí khắc chế.
Chỉ thấy trong tay của gã có thêm một ngọn roi bằng đồng xanh, có chín đoạn, mỗi đoạn đều phủ đầy phù văn. Ngọn roi đồng này có tên là Đả Thần đồng tiên, ngoài việc có thể đánh tan thần hồn còn có thể đánh tan pháp thuật.
Chỉ thấy Đả Thần đồng tiên trong tay gã vung ra, một mảnh hào quang theo cây roi đồng rơi xuống.
Gã lại dùng một chút ý niệm trong đầu khống chế được phi kiếm ở trên hư không, khẽ vòng qua, đâm về phía sau gáy của Triệu Phụ Vân.
Nhất tâm nhị dụng, phân niệm hành pháp, là năng lực mà một tu sĩ nhất định phải luyện tập.
Đám sư đệ Hạ Viện đều toát mồ hôi lo lắng cho Triệu Phụ Vân, bởi Ngự Kiếm thuật trước nay đều là kỹ nghệ có sở trường thiện sát, nếu thân pháp không linh động căn bản không thể trốn thoát được Ngự Kiếm thuật đâm chém.
Đúng lúc này Triệu Phụ Vân lại di chuyển, cả người hắn như đi dạo, chân đạp mạnh trong hư không, ống tay áo vung vẩy đánh lệch mũi kiếm đâm tới, cả người mượn lực đó bay qua một bên.
Nhưng con hỏa long kia lại bị Đả Thần đồng tiên đánh tan tán loạn cả.
Trong thời gian ngắn, kiếm quang linh động đâm đến hoa mắt, mà Triệu Phụ Vân thì di chuyển trên tường thành, một đôi ống tay áo vung cuốn, huyền quang quanh thân như sóng lửa cuồn cuộn theo ống tay áo.
Rõ ràng nhìn qua đầy nguy cơ thế nhưng hắn lại động thân dưới ánh kiếm dày đặc ào ào đổ xuống, không bị đâm trúng một phát nào.