← Quay lại trang sách

Chương 97 Ám thủ

Mông Ngạn Hổ có lòng tin vào Ngự Kiếm thuật của mình.

Gã tu tập Thương Lãng kiếm pháp, Tiểu Dực Tùy Phong kiếm pháp, Du Ngư kiếm pháp, Thứ Hoa kiếm pháp cùng Bôn Lôi kiếm pháp.

Gã đã nghĩ nếu bản thân thoải mái thi triển ra kiếm pháp, tuyệt không có người nào chống đỡ được kiếm của mình. Nhưng lần này gã phát hiện dưới kiếm của mình lại có kẻ như thể cá bơi trong nước.

Rõ ràng vẫn ở đó, rõ ràng nhìn thấy, Ngự Kiếm thuật của mình cũng không bị cản trở chút nào, bản thân mình cũng chiêu chiêu không nương tay, mỗi kiếm như muốn lấy mạng đối phương, nhưng lúc kiếm rơi xuống trên người hắn lại như rơi vào trong nước.

Bị từng tầng sóng nước xoắn tới đẩy qua một bên, mà người trong con sóng kia như thể con cá theo sóng mà di chuyển, vừa vặn tránh thoát.

Mấy người ở Hạ Viện núi Thiên Đô thấy vậy, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, có người không kìm được mà nói: "Đây chẳng lẽ là Đại La Huy Tụ?"

"Thế nhưng thân pháp này là gì?"

Thân pháp này do hắn tự ngộ ra, thông qua lúc nhập định tu luyện Thuần Dương bảo điển cảm thấy bản thân như mặt trời chói chang lơ lửng trong bóng đêm, cảm nhận được một loại lực dẫn dắt không chỗ nào không có trong hư không, loại lực lượng giao long du tẩu trong Giao Long Hành Giang pháp, lại hòa hợp với Ngự Khí pháp và Đại La Huy Tụ này.

Những thứ này hợp lại với nhau tạo thành một loại thân pháp có thể tự nhiên thoải mái vung ống tay áo trong ánh kiếm quang.

Ngay từ đầu mọi người cũng nhìn ra được Triệu Phụ Vân gặp rất nhiều nguy cơ, hầu như đều hung hiểm né tránh qua, thiếu chút nữa đã bị gọt đầu, vết thương trên người hắn cũng xuất hiện ngay lúc ban đầu này.

Nhưng mà dần dần mọi người phát hiện hắn bắt đầu thành thạo, thân hình của hắn di chuyển dưới ánh kiếm cũng càng thêm tự nhiên tiêu sái.

Mà sắc mặt Mông Ngạn Hổ càng ngày càng khó coi. Gã chưa từng nghĩ đến có một ngày có người mặc cho mình thi triển kiếm pháp, không hề có phản kích nào, mà bản thân gã lại còn chẳng có cách nào xử lý hắn được cả.

Hơn nữa hiện tại gã cảm giác kiếm của mình khi đâm tới bên người Triệu Phụ Vân như đâm vào trong vũng bùn, hơn nữa trong vũng bùn đó còn như có một lực lượng vô hình nào đó muốn bắt giữ lấy kiếm của mình. Mặc dù chưa có lần nào bị bắt được nhưng gã rõ ràng cảm thấy lực lượng kia càng lúc càng tăng lên.

Gã vốn không nghĩ mình thất bại nhưng hiện tại lại nảy sinh cảm giác mình sẽ thua cuộc.

Nhớ lại lúc trước khi lên đấu, Tri Phủ Lam Văn Thái đã nói: "Lúc này đây, ngươi tuyệt đối không được thua."

Đúng lúc này mọi người chợt thấy trong lòng bàn tay của Mông Ngạn Hổ có thêm một cái vòng tròn màu đen. Gã không định lấy ra, không muốn chứng minh Ngự Kiếm thuật của mình nữa, chỉ muốn nhanh chóng giết chết đối phương. Gã tin rằng chỉ cần Nguyên Từ Tỏa Thân hoàn trói chặt đối phương lại là mình có thể một kiếm gọt đầu hắn.

Trong tích tắc khi cái còng đen kia được lấy ra, Triệu Phụ Vân cảm thấy nguy hiểm mãnh liệt, ngay sau đó hắn nghe thấy đám sư đệ Hạ Viện bên kia hô lên hai từ 'cẩn thận'.

Một luồng sáng đen đã bay tới rồi hạ xuống.

"Bắt."

Ngay lúc tiếng hô của Mông Ngạn Hổ rơi xuống, mọi người chợt thấy một quầng lửa dâng lên, nồng đậm dày đặc như một tầng mây lửa.

Luồng tia sáng đen kia rơi vào mây lửa đã không cách nào rơi xuống được nữa, mà tầng sáng đen đó bị ánh lửa bùng lên đã chuyển hóa từ ánh sáng thành một vòng tròn màu đen thực chất.

Mọi người thấy được, trên tay Triệu Phụ Vân đang nâng một ngọn đèn.

Đèn này màu đen có lẫn ánh sáng màu lam, như một đài sen, mà mây lửa phía trên như thể bông sen hồng nở rộ.

Mông Ngạn Hổ biến sắc, ngón tay vung lên, kiếm lại lần nữa đâm xuống, nhưng lần này kiếm của gã đâm vào trong đám mây lửa lại bị lực lượng bên trong mây lửa nắm chặt lấy.

Gã cảm thấy rõ ràng, kiếm vào trong mây lửa, mây lửa như sóng nước đánh lệch kiếm mình qua, lại có một lực lượng quấn quanh kiếm, một lực lượng giữ lấy kiếm lại.

Kiếm gã đâm ra, lập tức mất đi linh hoạt.

Lần trước gã lần lượt ngự kiếm đâm chém, cũng cảm giác được kiếm của mình đang bị co kéo, lần này gã cảm thấy như lực lượng gia tăng lên hẳn. Gã còn đang nghĩ nên dùng tiếp pháp khí gì thì đã thấy Triệu Phụ Vân vung lên kiếm chỉ, kẹp lấy ngọn lửa trong ngọn đèn rồi tùy tiện vung ra.

Một điểm sáng màu đỏ được ném ra, tốc độ nhanh đến mức khiến gã thầm kinh hãi, tâm siết lại, miếng ngọc bội hộ thân đeo trên cổ lập tức vọt tới trước ngực gã, tản ra vầng sáng xanh lục muốn ngăn cản đốm lửa kia ở bên ngoài.

Nhưng mà cũng đúng lúc này, đột ngột có hai cánh tay từ trong tầng mây lửa phía trên Triệu Phụ Vân thò ra, bắt lấy cái vòng đen cùng thanh kiếm, kéo vào bên trong.

Mông Ngạn Hổ đang ngự kiếm và ngự hoàn, trong một thoáng khi tất cả ý niệm trong đầu bị ánh lửa của Triệu Phụ Vân làm giật mình mà chuyển sang hộ thân mình, thì Triệu Phụ Vân đã lợi dụng Cầm Nã pháp bắt lấy kiếm và vòng của gã.

Gã vẫn cảm nhận được vòng và kiếm, thế nhưng Triệu Phụ Vân căn bản không để gã kịp suy nghĩ nhiều. Gã đã thấy miệng của Triệu Phụ Vân khẽ há, phát ra một tiếng rống to, đám mây lửa kia như đột nhiên sống dậy.

Một con hỏa long từ trong mây lửa vọt ra, mang theo một mảng sóng lửa phô thiên cái địa vọt tới.

Tiếng rống to kia vào tai, lại như công phá trong lòng gã.

"Đốt!"

Gã lại thấy Triệu Phụ Vân thò tay chỉ về phía mình. Rõ ràng lửa kia còn chưa vọt tới, gã đã cảm thấy cả người như đã bị thiêu cháy. Pháp lực trên người dâng lên như muốn đè cái cảm giác bị đốt cháy này xuống, nhưng lửa đã gầm thét xông tới rồi. Ngọc bội hộ thân bồng bềnh trước người gã không được pháp lực cung cấp, lập tức bị hỏa long phá tan.

Hỏa long gào thét nhào lên người Mông Ngạn Hổ, cả người gã lập tức cảm giác được được một luồng lửa cháy ập lên người.

Gã bị lửa này ập tới, pháp lực trên người tản ra, cả người ngã xuống đất.

"A!"

Mông Ngạn Hổ thét lên chói tai.

Đột nhiên bên trong hư vô có một tia sáng như có như không đánh xuống Triệu Phụ Vân. Ánh sáng kia vô thanh vô tức, trong lòng Triệu Phụ Vân mới chỉ nổi lên cảm giác nguy hiểm đã không kịp phản ứng được.

Nhưng vào lúc này, hư vô bên cạnh hắn nổi lên một vầng sáng màu lam, như trở thành một tấm thuẫn ánh sáng màu lam bao bọc lấy Triệu Phụ Vân vào bên trong.

Tia sáng kỳ lạ kia rơi lên mặt thuẫn ánh sáng, tầng ánh sáng màu lam chợt rung động rồi bị phá tan.

Tất cả mọi người đều cảm thấy như không kịp nhìn rõ, chỉ hoa cả mắt không biết nên nhìn chỗ nào.

Nhưng đại bộ phận ánh mắt của mọi người vẫn nhìn bên phía Triệu Phụ Vân, bởi bên cạnh hắn đã có thêm một nữ tử mặc đạo bào đen tuyền, đội mũ quan màu đỏ từ trong hư vô hiển hiện ra. Một tay nàng đẩy về phía trước, trước lòng bàn tay còn có một hạt châu đen tuyền lơ lửng, phía trên hạt châu tản ra một vầng sáng màu lam.

"Ha ha!"

Chỉ nghe nàng cười lạnh một tiếng, tay đẩy về phía trước, hạt châu kia hóa thành một quầng sáng xanh đen đụng vào hư không trước mặt. Mơ hồ như có tiếng sóng lớn cuồn cuộn gào thét.

Hư không trước mắt vỡ nát ra.

Trong đó tản ra ánh sáng lóng lánh.

Một bóng người từ bên trong đó đi ra, phiêu du trên bầu trời.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, người nọ đúng là Tri Phủ Lam Văn Thái.

Lần đầu tiên gặp ông ta, Triệu Phụ Vân chỉ cảm thấy ông ta là Trúc Cơ, hiện tại mới hiện rõ khí tức mà Tử Phủ mới có. Ông ta cau có nhìn nữ đạo nhân xuất hiện phía dưới.

Nữ đạo nhân kia đứng trên tường, một tay thả lỏng phía sau lưng, tay kia nâng hạt châu đen tuyền tản ra ánh sáng màu lam, lạnh lùng nhìn lên bầu trời.