← Quay lại trang sách

Chương 98 Chưởng Giáo viện Tuân Lan Nhân

Ai?

Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu của rất nhiều người khi nhìn thấy nữ đạo nhân này.

Nàng đột ngột xuất hiện, đạp trên tường thành, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm lên Tri Phủ Lam Văn Thái trên trời.

Triệu Phụ Vân cầm đèn đứng ở sau lưng nàng, bắt đầu nổi lên ngọn lửa, tóc đen nàng tung bay trong gió.

"Đường đường là chủ của một phủ, lại đánh lén giáo dụ thủ hạ của mình, ha ha!" Nữ đạo nhân cười lạnh nói.

"Ngươi là ai?" Sắc mặt Lam Văn Thái khó coi, mang theo vài phần chất vấn hỏi.

"Chưởng Giáo viện núi Thiên Đô, Tuân Lan Nhân." Giọng nói của Nữ đạo nhân vang lên, hạt châu trong tay cũng được ném ra, bầu trời lập tức biến sắc, sóng cả đen như mực hiển hiện, trong đó còn đan xen thêm từng điểm từng điểm ánh sáng màu lam.

Vào lúc này, Lam Văn Thái cảm giác như một phiến bầu trời đã bị tỏa định lại.

Trong lòng của ông ta cả kinh, không nghĩ đến nữ đạo nhân núi Thiên Đô này lại bá đạo như thế, cứ thế mà thẳng tay động thủ.

Tay ông ta vung lên, xuất hiện một đại ấn màu vàng kim óng ánh. Đây là Tri Phủ ấn của ông ta, cũng là pháp bảo được tế luyện theo bí pháp mà thành.

Ông ta vung ném kim ấn lên không trung, tản ra một mảnh ráng chiều vàng bảo vệ mảnh hư không quanh người, chặn đứng ánh sao sáng từ trên bầu trời đổ xuống.

Lại thấy trên tay của ông ta có thêm một thanh kiếm. Kiếm chậm rãi rút ra, vỏ kiếm sáng chói như châm khiến mọi người không nhìn thấy gì, không khỏi nhắm kín mắt lại.

Đúng lúc này, mọi người thấy được Tuân Lan Nhân đưa tay thò vào trong ống tay áo, lấy ra một cây cờ nhỏ. Cờ nhỏ dài như một cây phất trần, cán cờ màu đen tuyền có lẫn ánh sáng màu lam, mặt cờ còn có thêm phù văn màu xanh lam.

Chỉ thấy tay trái nàng vung lên bầu trời, chỉ về phía Lam Văn Thái.

"Định!"

Ánh sao sáng màu xanh lam hòa lẫn trong vùng trời đen như mực chợt lóe lên.

Toàn bộ người Lam Văn Thái cứng đờ, ánh sáng màu vàng lóng lánh quanh người cũng như đông cứng lại, mà ánh sáng trên đại ấn kia chợt ảm đạm thoáng qua.

Tay rút kiếm của ông ta cũng ngừng lại, chỉ thấy tay ông ta lại vận lực, kiếm quang bên trong vỏ kiếm lóe, như thể chú pháp chữ 'Định' bị tầng kiếm quang vô hình này cắt mất.

Mà Huyền Nguyên Nhiếp Thủy kỳ trong tay Tuân Lan Nhân đã vung lên, giọng nói nữ tính thanh thúy hòa lẫn với uy nghiêm mãnh liệt thét vang một tiếng: "Nhiếp!"

Tinh quang trong bầu trời đen như mực vận chuyển trong chốc lát.

Một tiếng 'Định' sau đó là 'Nhiếp, một trước một sau lại như chân sau tiếp bước chân trước, âm thanh nối tiếp âm thanh trước.

Uy lực loại chú thanh này như chồng lại với nhau.

Triệu Phụ Vân đứng sau lưng nàng, tuy chú pháp này không phát ra đánh về hắn nhưng vẫn cảm thấy rõ được thân thể bị lực lượng nào đó trói buộc, sau đó toàn bộ thần hồn mình như bị kéo ra ngoài. Cũng may hắn đã có chuẩn bị trước, lập tức cột chặt tâm thần lại.

Lam Văn Thái đối mặt với Tuân Lan Nhân cũng cảm nhận được trói buộc, kiếm trong tay lóe sáng, phá vỡ chú pháp chữ 'Định' rồi, nhưng vẫn có một lực lượng nào đó đã kéo thần hồn của ông ta ra ngoài.

Đây là chuyện phát sinh trong tích tắc ngay khi pháp lực ông ta vừa bảo vệ bản thân. Ông ta lập tức kiềm chế thần niệm, mơ hồ còn nhìn thấy được một hư ảnh sắp ly thể, tạo thành một cái bóng chồng với nhục thể của mình.

Chỉ nghe ông ta khẽ quát: "Trấn!"

Pháp bảo của ông ta là ấn, pháp thuật chủ tu là trấn pháp, có thể trấn địch cũng có thể tự trấn thần hồn mình, không để bị ngoài tà xâm nhập. Chẳng qua ông ta đã mất đi tiên cơ, thần hồn bị nhiếp bắt ra một nửa nên đã không thể nào triển khai đúng thực lực của Trấn pháp. Hơn nữa Triệu Phụ Vân cũng biết Tuân Lan Nhân đã dốc hết toàn lực ra ngay lúc ban đầu.

Ánh sáng màu lam trên bầu trời đang lóe lên, mà Tuân Lan Nhân trên tường thành vẫn liên tục vung vẩy Huyền Nguyên Nhiếp Thủy kỳ trong tay. Lam Văn Thái phát hiện hơi nước trong thân thể mình bị xói mòn cực nhanh.

Trong túi ông ta còn nhiều pháp khí dùng được, thế nhưng lúc này thần hồn đã bị nhiếp bắt căn bản không thể khu động. Ông ta cố gắng giãy dụa nhưng ngay cả âm thanh cũng không phát ra được. Ông ta cảm thấy lực lượng nhiếp hồn kia như thể tới từ cả phiến trời đất này. Cuối cùng ông ta chỉ có thể tuyệt vọng cảm giác thân thể mình đang khô héo đi.

Ông ta chưa bao giờ nghĩ bản thân bị giết chết như vậy.

Pháp thuật nhiếp thần nhiếp hồn không ít, ông ta cũng gặp qua nhiều lần, bản thân lại có Kim ấn trấn thần hồn nên khi đối địch căn bản không ai có thể nhiếp được thần hồn mình. Nhưng hôm nay ông ta đã gặp phải, sau đó chính mình còn không có cơ hội để hối hận nữa.

Nơi này hoàn toàn yên tĩnh. Rất nhiều người đang nhìn, thấy thân thể Tri Phủ dần dần khô héo, thấy thần hồn của ông ta bị hút bắt vào trong mảng tối tăm kia.

Thi thể Lam Văn Thái rơi xuống, mà pháp bảo kim ấn của ông ta bị nhiếp tới tay Tuân Lan Nhân.

Bên kia, Mông Ngạn Hổ đã chết cháy trên mặt đất.

"Kẻ này lén tập kích tu sĩ núi Thiên Đô đang quyết đấu, mang ý đồ phá hư ước định giữa núi Thiên Đô cùng Trấn Nam Vương phủ, rất nhiều người thấy tận mắt, lấy cố sát để cảnh báo thế nhân." Tiếng của Tuân Lan Nhân vang vọng trong gió.

Hết thảy đều kết thúc.

Thế gia ở đây không ai dám động, bởi bọn họ đều biết vì sao Triệu Phụ Vân quyết đấu với Mông Ngạn Hổ ở chỗ này, càng biết rõ nguyên nhân lại càng không dám động.

Nghe nói ngày đó trong Trấn Nam Vương phủ, ánh lửa trong quan đều bị mưa to như trút nước cùng sấm sét ép diệt. Hôm nay bọn họ mới chân chính cảm nhận được lực áp bách cực lớn đến từ môn phái tu hành.

Lúc trước núi Thiên Đô trong lòng của bọn họ cũng chỉ là một đại phái trong núi, là nơi truyền đạo thụ pháp mà thôi, bởi bọn họ không can thiệp vào chuyện của thế gian nên tu sĩ tầng dưới chỉ biết tới danh tiếng, hoàn toàn không biết được uy thế ra sao. Cho nên mới cảm thấy phủ Quảng Nguyên có Tri Phủ, có gia chủ đại thế gia, có Trấn Nam Vương phủ, không cần phải sợ đại phái trong núi kia, bởi bọn họ thầm cảm thấy những nhân vật này đã rất mạnh mẽ rồi.

Hiện tại kết quả như vậy đã khiến rất nhiều người bất ngờ, đến Triệu Phụ Vân cũng không nghĩ tới.

Hắn cùng với các sư đệ Hạ Viện vây quanh Tuân Lan Nhân trở lại Đạo Tử viện, trịnh trọng hành lễ với Tuân Lan Nhân, nói: "Đệ tử Triệu Phụ Vân, tạ ơn Tuân sư cứu mạng."

Những đệ tử khác thì hành lễ nói: "Bái kiến Tuân sư."

Tuân Lan Nhân nhìn thoáng qua những người này, phất phất tay nói ra: "Không cần như vậy, Triệu Phụ Vân, ngươi nghỉ ngơi ở đâu?"

"Đệ tử ở chỗ khác." Triệu Phụ Vân đáp.

"Dẫn ta đi qua." Tuân Lan Nhân nói.

"Vâng." Triệu Phụ Vân nói xong bèn bảo những người khác tốt nhất vẫn không nên rời khỏi Đạo Tử viện, tránh bị kẻ nào đó của thế giá mất lý trí tập kích vào.

Đi đến chỗ ở của Triệu Phụ Vân, Tuân Lan Nhân ngồi xuống ngay mặt ghế mà bình thường Triệu Phụ Vân vẫn ngồi. Nàng nhìn Triệu Phụ Vân, ánh mắt tra xét như muốn nhìn thấu hắn.

Qua một hồi mới thấy nàng nói: "Cũng không tệ lắm."

Triệu Phụ Vân thật hiếm khi được nghe nàng nói vậy, không khỏi nở nụ cười tươi.

Nhưng mà Tuân Lan Nhân còn nói thêm: "Chẳng qua pháp thuật của ngươi vẫn quá lòe loẹt, thiếu khuyết khả năng một kích định ý."

Triệu Phụ Vân hiểu ý của nàng, Triệu Phụ Vân biết pháp tự Nhiếp trong pháp thuật của nàng quả thật bá đạo, bây giờ lại luyện thành pháp bảo Huyền Âm châu, pháp thuật của nàng tựa hồ như lại biến hóa thêm một tầng cao mới. Đến tu sĩ Tử Phủ còn pháp thuật của nàng ép xuống, một phút vô ý đã không có cách nào hoàn thủ được.

"Vâng, đệ tử cũng đang cân nhắc tu hành." Triệu Phụ Vân nói ra.

"Chỉ là ngươi tu hành nên suy nghĩ kỹ thêm, không nên tu hành mấy thứ pháp thuật nhìn qua lòe loẹt mà vô dụng kia, pháo hoa có đẹp thì cũng chỉ là pháo hoa mà thôi." Tuân Lan Nhân nói xong, nửa nằm tựa ở bên cạnh ghế, khoác đôi chân lên tay vịn ghế, nhắm mắt lại.

Triệu Phụ Vân không nói gì nữa, chỉ nhìn mặt nàng, cảm thấy pháp thuật pháp lực của Tuân sư cùng với khí tức ngạo nghễ bức người như đã che lấp hết mỹ mạo của nàng.

Đột nhiên đôi mắt nàng mở ra, Triệu Phụ Vân vội vàng dời mắt đi.

Tình yêu đối với người tu hành mà nói, chính là kiếp số trí mạng nhất.

Hồng trần sở dĩ là hồng trần, bởi vì bên trong hồng trần có tơ đa tình.

Mà song tu trong tu hành, chỉ cần có đèn là được.

Triệu Phụ Vân đi vào phòng mình, bày ngọn đèn trên bàn, đứng trước ngọn đèn, cái bóng sau lưng trải dài trên mặt đất.

Trong phòng yên tĩnh, như có ba người dưới ngọn đèn.