Chương 99 Huyễn hóa bóng
Bên trong Lam Linh đạo tràng, một đám người đang ngồi, chủ yếu là người của các thế gia.
Cửa đóng chặt, đóng kín hắc ám ở bên ngoài cửa.
Đèn đuốc trong phòng sáng trưng, có đèn trên tường, có ngọn đèn, dầu trong chén còn có mùi gỗ tùng.
Trên bàn không có thức ăn.
Tất cả mọi người đều trầm mặc ngồi.
Một hồi lâu sau mới có người nói: "Vương gia quyết định thế nào?"
"Hiện tại còn có thể quyết định gì, đoán chừng bên phía Vương gia mới nhận được tin tức, mà cũng cần có thời gian thương lượng với núi Thiên Đô, sau khi xong hết may ra mới có quyết định." Có người nói.
Lúc này ngồi chủ vị là một người còn trẻ, tay đang chống lấy trán mình.
Chuyện ngày hôm này đã cực kỳ vượt quá dự liệu của y.
Mông Ngạn Hổ thua cuộc là chuyện bất ngờ thứ nhất.
Y đã từng thử sức với Triệu Phụ Vân trong ngõ nhỏ, cảm thấy ngự hỏa thuật của người này khá tốt, hỏa diễm huyễn hóa thành rồng nhìn hoa lệ nhưng cũng thật lợi hại, nhưng y cảm thấy nếu đã đề phòng thì không đủ đáng sợ nữa. Dù sao hỏa pháp cũng chỉ có một loại, vốn là vô hình thái, khu ngự khó khăn nhiều lắm. Mà Mông Ngạn Hổ đã tu tập Ngự Kiếm thuật từ nhỏ, cũng là sát pháp hàng đầu. Tuy rằng hỏa pháp gây tổn thương diện rộng nhưng vẫn không thuận tiện bằng ngự kiếm.
Y cảm thấy nếu như nhất thời giằng co không phần thắng bại, như vậy đến cuối cùng nhất định ngự kiếm của Mông Ngạn Hổ có thể chiến thắng. Bởi vì trạng thái để khiến một mồi lửa tụ lại đốt cháy người khác, tuyệt đối khó hơn việc một thanh kiếm đâm ra nhiều.
Nhưng hai người bọn họ không đánh đến cuối cùng, trong đó bất ngờ còn lại của ý chính là Triệu Phụ Vân rõ ràng có thể dựa vào hai ống tay áo mà chặn được mũi kiếm dưới tay Mông Ngạn Hổ.
Chính vì vậy y cũng không khỏi mắng thầm Mông Ngạn Hổ bình thường vẫn khoác lác kiếm thuật của mình lợi hại cỡ nào, thế mà gặp phải một người để mặc cho gã đâm chém tới lại không làm gì được người ta, quá nhục nhã.
Như vậy cũng thôi, y còn không ngờ Mông Ngạn Hổ bại nhanh như vậy, đồng thời ngự kiếm và ngự Nguyên Từ Tỏa Thân hoàn mà còn không phá được ngọn đèn của người khác, thậm chí còn bị ngọn lửa của người ta tràn tới hù dọa mà co rút pháp niệm lại, bị người thừa cơ cướp đi pháp khí.
Y có thể chắc chắn Triệu Phụ Vân đã hoàn toàn nhận ra một thoáng yếu nhược của Mông Ngạn Hổ, tuy rằng có thể nhất niệm phân hoá nhưng vẫn khó có thể đa niệm hành pháp, đồng thời phân hoá pháp lực vẫn chưa đủ trôi chảy thuần thục.
Cho nên một kích dốc hết sức sau đó của Triệu Phụ Vân, hỏa diễm trên ngọn đèn trong tay hắn hóa rồng lao ra, còn chưa tới nơi nhưng đã thi triển xong chú pháp, khiến Mông Ngạn Hổ cảm thấy thân thể bị đốt cháy mà nảy ý định dập tắt ngọn lửa trên người mình, để cho lửa kia thừa cơ nhào tới.
Y ngồi đó nghĩ lại màn đấu pháp của Triệu Phụ Vân, phát hiện kỳ thật Triệu Phụ Vân cũng không dùng đến pháp thuật cường đại đặc biệt gì. Y đều nhận ra được mỗi thủ đoạn pháp thuật mà hắn thi triển ra, cũng không nhìn thấy có điểm đặc biệt nào. Thế nhưng là sau khi Mông Ngạn Hổ bị lần dò ra được sơ hở đã thoáng cái thất bại mất.
Công thủ chuyển đổi chỉ trong nháy mắt, hơn nữa chuyển biến cực kỳ đột ngột, căn bản không có khoảng trống để giãy giụa.
"Thủ đoạn thật cay độc."
Từ điểm này, y lại nghĩ đến chuyện Lam Văn Thái bị Tuân Lan Nhân giết. So với hai người kia thì y cảm thấy Tứ thúc của mình quá sơ suất, hoặc có thể nói là chủ quan không dốc hết toàn lực ngay từ ban đầu. Còn Tuân Lan Nhân vừa ra tay đã dốc toàn lực.
Thoáng cái lấy ra hai kiện pháp bảo, một kích dốc sức, Tứ thúc từ đầu tới đuôi không có lấy cơ hội phản kích.
Nếu có thể rút được thanh kiếm kia ra, y cảm thấy hẳn sẽ còn cơ hội, nhưng Tuân Lan Nhân không để cho ông ta có cơ hội rút ra.
Y không phải chưa từng gặp qua tu sĩ môn phái, cũng không phải chưa từng gặp qua tu sĩ núi Thiên Đô. Nói thật trong đạo tràng của y cũng có tu sĩ xuất thân từ Hạ Viện núi Thiên Đô, cũng có tu sĩ ở môn phái khác, nhưng không ai có thể tạo cho y cảm giác kinh diễm được.
Hôm nay chính Tuân Lan Nhân đã khiến y cảm thấy kinh diễm. Pháp bảo kia huyền diệu và thần bí, y chưa từng gặp qua. Một tu sĩ giỏi chắc chắn phải là một tu sĩ biết luyện bảo, luyện pháp bảo lợi hại có thể gia tăng thực lực lên thêm ba phần.
"Bảo bối tốt a!" Lam Chính Vũ chợt cảm thán một tiếng.
Mọi người trong đạo tràng đều kinh ngạc nhìn y, không biết vì sao y lại đột ngột nói vậy.
Y cũng ý thức được mình cảm thán không đúng lúc, lập tức nói: "Mọi người đi về trước đi, nếu đại bá bên kia có truyền tin đến ta sẽ thông báo cho mọi người."
Y không biết bên phía đại bá mình sẽ thế nào nhưng biết tốt nhất nên ngồi yên một chỗ, đánh hay không thì cũng phải đợi trong vương phủ quyết định mới được.
Tu hành không chỉ có chém giết, thế gia tu hành có thể tồn tại nhiều năm qua không chỉ dựa vào đánh giết mà được. Cứ tùy ý đánh giết, tùy ý kết thù thì dù gia tộc có bao nhiêu người đi nữa thì cũng không đủ điền mạng.
Y lại nghĩ tới hai người Triệu Phụ Vân cùng Tuân Lan Nhân, nhìn qua không có vẻ hung ác gì nhưng mỗi khi động thủ đều không chút nương tay.
"Quả là dân sơn dã, quá là hoang dã a."
♣ ♣ ♣
Triệu Phụ Vân ở trong phòng, quay người nhìn bóng của mình.
Hắn lại không tìm thấy bí tịch pháp thuật nào trong núi Thiên Đô tương tự với kiểu dùng bóng biến ảo ra thế này, cũng có thể là hắn đọc không nhiều thư tịch về Huyễn Hóa thuật cho nên không nhìn thấy.
Hắn nhìn chằm chằm vào bóng mình, trút pháp niệm xuống, trong lòng thầm nghĩ tới làm cho cái bóng sống lại. Nhưng cái bóng vẫn không nhúc nhích, lại vận lực một phen, pháp lực như không đụng tới, như thể không có chỗ để tác động.
Huyễn pháp thuật không như những loại thuật pháp khác, huyễn hóa là một thứ dựa vào suy tưởng, là một loại bóp méo mà không phải là ảo giác đơn giản, nếu không sẽ chỉ là huyễn thuật mà không phải là huyễn hóa.
Hắn ngồi đó trầm tư, cảm thấy tâm ý của mình vẫn chưa đủ chân thực.
Lúc ban ngày hắn rõ ràng cảm thấy chỉ cần một ý niệm là những cái bóng kia có thể hóa thành người, thế như đến lúc này lại một mực không làm được. Hắn nghĩ lại cảm giác lúc đó, chợt hiểu ra cảm giác cũng như bầu không khí của mình lúc này không đúng.
Vì vậy hắn bắt đầu nghĩ lại những câu chuyện quỷ quái núp trong cái bóng hại người, lại tưởng tượng cái bóng thành người thứ ba.
Ý niệm trong lòng xuất hiện, niệm động pháp xuất.
"Lên!"
Khuôn mặt của cái bóng đang trải dài trên mặt đất trở nên rõ ràng hẳn, rồi nó đứng dậy. Là một Triệu Phụ Vân khác.
Khuôn mặt Triệu Phụ Vân này biến hóa, biến thành hình dáng ác quỷ xấu xí. Vào lúc này hắn như đột nhiên tìm được điểm then chốt, không khỏi nghĩ liệu có một ngày những ác quỷ được huyễn hóa ra này có được năng lực như những quỷ thần Địa Phủ mà hắn thầm nghĩ trong lòng hay không?
Đây chỉ là một thoáng viển vông, là chuyện xa vời.
Chẳng qua hiện tại cái bóng đã huyễn hóa thành người, thế nhưng lại chẳng có bao nhiêu uy lực.
Cũng như hắn dùng hỏa diễm huyễn hóa ra hỏa long cũng không thể đạt được uy lực của hỏa long chân chính, chỉ có có vài phần khí tức hỏa long mà hắn thầm tưởng tượng. Hắn thích huyễn hóa ra hỏa long chủ yếu để phô trương thanh thế, đương nhiên cũng vì cảm giác long uy trong lòng hiển hóa ra có thể gia tăng thêm uy thế cho hỏa pháp.
Biến ảo vài lần, hắn mới thu tâm thần, lại trở về ngồi lên giường. Hắn nghĩ thầm nếu Tuân sư biết được hắn tu thành huyễn hóa thuật hóa bóng, chắc chắn lại nói mình tu luyện thứ pháp thuật có hoa không quả nữa.
Hắn cảm giác hiện tại mình cần thiết tu thành hỏa độn trước.
Hóa lửa độn đi, sau đó là hóa quang độn.
Hắn cảm thấy nếu mình có thể hóa lửa độn đi được thì sẽ nhanh chóng đạt được hóa ánh sáng độn đi.
Nếu có được một bộ độn pháp tốt, đánh không lại cũng có thể chạy thoát. Như hôm nay nếu phải đối đầu với viên hoàn tỏa thân của Mông Ngạn Hổ, nếu có một bộ độn pháp nữa thì đã có thể tránh thoát mà không cần dùng ngọn đèn đón đỡ rồi.
Hắn ngồi ở trên giường nhập định tu hành, trong lúc hô hấp lại tạo thành tuần hoàn với đèn trên vàn, một nuốt một nhả, khiến cho ngọn đèn như thể cũng đang hô hấp.
♣ ♣ ♣
Trong một gian phòng u ám ở phủ Quảng Nguyên, có tiếng xì xào bàn tán nhỏ: "Ngày mai lại đi khuyên Trấn Nam Vương thêm, ta nghĩ, lúc này ông ta sẽ đồng ý."