← Quay lại trang sách

Chương 100 Núi Bắc Âm nhập Trấn Nam Vương phủ

Trời lại đổ mưa.

Không khí nơi nơi đều trở nên ẩm ướt, trên vách tường cũng đã đọng từng giọt nước, mặt bàn ghế cũng là một tầng hơi ẩm.

Chẳng qua chỗ ở của Triệu Phụ Vân vẫn còn đỡ, nhờ có tượng thần Xích Viêm Thần Quân mà trong nhà hoàn toàn khô ráo, hơi ẩm ướt đều lặng lẽ bốc hơi cả.

Đặt tượng Xích Quân trong nhà thường có một tai hại, đó chính là quá khô ráo. Người sống trong nhà thời gian dài sẽ cảm giác khô khát, muốn uống thật nhiều trà lạnh.

Tuân Lan Nhân vậy mà ở đây tới vài ngày vẫn chưa rời đi. Triệu Phụ Vân đoán rằng nàng đề phòng Trấn Nam Vương phủ sẽ làm ra hành động mất lý trí nào đó, nên không rời đi.

Nhưng mà nàng không nói gì nên Triệu Phụ Vân cũng không hỏi.

♣ ♣ ♣

Bên trong Trấn Nam Quan, thời điểm chạng vạng tối khi mà cửa thành sắp đóng cửa, có một người khoác áo choàng ngoài đỏ trong đen đi vào.

Bên trong Trấn Nam Quan tràn ngập khí tức xích viêm, trong mắt tu sĩ thì nhìn từ xa nơi đây như một cửa ải đang bốc cháy. Ngọn lửa phừng phừng ngút trời khiến các tu sĩ bay trên cao cũng lựa chọn đi vòng qua, sợ rằng ngọn lửa sáng kia sẽ đánh tan hết vân khí mà mình nhiếp đến mất.

Mà những linh loại tính âm kia lại càng tránh xa không kịp.

Cho dù Âm Huyền khoác tấm pháp y nội âm ngoại dương này vẫn cảm thấy khô nóng không thôi. Y nhìn những phù văn tượng trưng cho hỏa diễm không chỗ nào không có trên đường phố, nhìn những ngọn đèn lồng treo kia mà cảm thấy cực nóng.

Lúc y đi vào Vương Phủ thì ánh mặt trời cũng đã buông xuống, cả tòa thành chìm dần vào trong bóng tối.

Y bước vào cửa Vương Phủ, cánh cửa khép lại, y ngẩng đầu nhìn quanh, trên mặt lộ ra nụ cười tự tin.

Nụ cười này trên gương mặt trắng sứ của y đầy lạnh lẽo lại pha thêm chút tà ý khó diễn tả.

Sau khi y vào cửa lại không rõ đường đi. Hai bên đại khái là những hành lang dài, bên trái thắp lồng đèn sáng trưng còn hành lang bên phía phải thì tối om. Y khẽ cười một tiếng, bước dọc theo hành lang không được thắp đèn lồng mà đi.

Vương Phủ nhìn bên ngoài khá mộc mạc, nhưng tiến vào mới thấy đầy phồn hoa, u nhã mà thanh tân.

Đại khái vì nơi này nồng đậm hỏa diễm nên thực vật đều nồng đậm hỏa tính. Như hồ nước mà y đi ngang qua, bên trên đầy hoa sen nở, trong hồ còn có một cặp cá chép với những màu sắc hoa lệ như những ngọn lửa đỏ trên người.

Y khẽ cười một tiếng.

Cuối hành lang có một gian phòng không đốt đèn, cửa sổ đóng kín. Một người đang ngồi quay mặt về phía Đông phòng. Phía này vốn có một điện thờ, chỉ là hiện điện thờ này đã bị một miếng vải đen phủ kín bên trên, lư hương trước tượng thần vẫn còn một nén nhang vừa mới đốt đang tản ra làn khói nhẹ.

Nguồn sáng duy nhất trong gian phòng này, chính là đốm lửa trên nén nhang kia.

Âm Huyền đẩy cửa vào, thuận thế đóng cửa lại.

Vừa vào trong phòng này, y đã cảm thấy cái khí tức khô nóng kia đã giảm không ít. Y kéo mũ trùm xuống, nhìn người đang ngồi quay lưng về phía mình bên kia, chậm rãi đi tới. Lại khẽ cười nói: "Âm Huyền núi Bắc Âm bái kiến Trấn Nam Vương."

"Ngươi rất thích cười sao?" Lam Thiếu Huân lạnh lùng hỏi.

"Ha ha, Trấn Nam Vương không nên hiểu lầm, tại hạ cười là vì nhìn thấy Vương gia mà vui vẻ, khó nén sung sướng trong lòng mà thôi." Âm Huyền vừa cười vừa nói.

Lam Thiếu Huân vẫn ngồi đó không quay đầu lại, cũng không xoắn xuýt ở vấn đề này, mà hỏi: "Các ngươi muốn tới gặp ta là có chuyện gì?"

"Vương gia minh giám, tại hạ đi chuyến này không vì cái gì khác, chỉ mong hai nhà chúng ta có thể vĩnh tu đồng hảo." Âm Huyền đáp.

"Các ngươi... Các ngươi là ai?" Lam Thiếu Huân hỏi.

"Chỉ cần Vương gia cảm thấy là ai thì chúng ta chính là người đó. Có thể là núi Bắc Âm, cũng có thể là thiên sơn vạn thủy." Âm Huyền nghiêm túc đáp. Không biết vì sao y rất muốn đi qua đó xem thử Trấn Nam Vương Lam Thiếu Huân mặt mũi thế nào.

"Con ta đã đính ước với núi Hồ Khâu các ngươi rồi." Lam Thiếu Huân nói ra.

"Núi Hồ Khâu đương nhiên là minh châu trong thiên sơn chúng ta, nhưng mà Hồ Khâu có quan hệ thông gia với rất nhiều thế gia, một số vương thất cũng có quan hệ thông gia với núi Hồ Khâu." Ý tứ của Âm Huyền, hiển nhiên là đang nói... núi Hồ Khâu này cũng không có gì đặc biệt cả.

Trấn Nam Vương Lam Thiếu Huân ngồi trầm ngâm một hồi mới nói: "Vậy ý của các ngươi là gì?"

"Chúng ta đều biết thêm bạn thêm nhiều đường đi. Vương gia là Trấn Nam Vương, không phải ai cũng có thể thu mua hoặc khống chế được. Chúng ta chỉ muốn kết giao bằng hữu với Vương gia. Núi Thiên Đô là đại phái tu hành, vốn ở thế ngoại không để ý đến chuyện thế tục, nhưng hôm nay bọn họ lại chen chân vào hồng trần. Chỉ cần Vương gia nguyện ý kết giao bằng hữu với chúng ta, chúng ta hiển nhiên sẽ giúp Vương gia ứng đối núi Thiên Đô."

"Hơn nữa mâu thuẫn giữa Vương gia cùng núi Thiên Đô kì thật đều bắt nguồn từ vương thất Đại Chu, vương thất không thủ tín, hủy bỏ khế ước năm đó. Nếu là Vương gia bó tay vậy e là Trấn Nam Vương phủ truyền thừa mấy trăm năm sẽ chỉ còn trong sử sách."

"Nếu là như vậy, Vương gia làm sao có thể đi gặp tổ tiên dưới cửu tuyền đây?"

Giọng nói của Âm Huyền càng ngày càng thấp, nhưng ý tứ trong lời nói càng ngày càng nặng.

Y vừa nói vừa bước về phía trước, trong lòng không kìm được ý tưởng muốn xem tướng mạo đối phương thế nào. Rốt cuộc cũng đã tới cạnh ông ta. Nhìn thấy là một trung niên mặt trắng không râu, y khẽ cau mày, nghiêng đầu, hai mắt đã lóe lên hai ngọn lửa lập lòe.

Âm Huyền cảm thấy có một ngọn lửa phô thiên cái địa lao đến, tụ cả vào ánh mắt y, chui vào trong tim y.

Y cảm thấy hai mắt nóng bỏng, lập tức lui về phía sau, bụm lấy hai mắt. Gương mặt ngưng thực như gốm sứ trong tích tắc đã nhanh chóng biến đen sì. Y tự mình đưa hai ngón tay thọc vào hốc mắt, moi hai ngọn lửa bên trong đó quăng ra ngoài. Lửa kia nổ tung trên không trung.

Y đưa mũ trùm lên trùm kín đầu, hắc khí bắt đầu tràn ra, đầu lâu lại một lần nữa ngưng thực. Cả người y đã lùi tới cạnh cửa, khói đen trong hai mắt vẫn như hai vòng xoáy chuyển động.

"Ta không tin lời các ngươi, vả lại muốn xem trước một chút các ngươi làm thế nào. Có điều ta muốn nói cho các ngươi biết, Trấn Nam Vương phủ từ lúc truyền thừa đến nay đã trải qua không ít sóng to gió lớn, nhưng mà Trấn Nam Vương phủ vẫn còn ở nơi này, tới bây giờ vẫn không dựa vào ai trợ giúp hay thương cảm cả." Trấn Nam Vương Lam Thiếu Huân lạnh lùng nói.

Hai mắt Âm Huyền lại dần ngưng thực lại, thành một đôi mắt đen sì. Y khẽ quấn áo choàng lại, không nói gì mà biến thành một sợi khói đen theo trong khe cửa chui ra ngoài, đi dọc theo hành lang nhanh chóng rời khỏi Trấn Nam Vương phủ.

Trên đường đi, y còn thầm nghĩ nhất định phải luyện chế một đôi mắt thật tốt để không bị người tùy tiện đốt hỏng được.

♣ ♣ ♣

Đạo Tử viện lại lần nữa khai khóa. Lúc ban ngày Triệu Phụ Vân đi tới nơi này, ánh mắt đám đạo tử nhìn hắn đã thay đổi.

Trong bọn họ đa số đều thấy được biểu hiện của Triệu Phụ Vân trên tường thành. Dù là hắn vung vẩy đôi ống tay áo ngăn cản kiếm quang lúc ban đầu hay dùng ngự hỏa hóa rồng mang theo thanh thế to lớn sau đó, đều khiến mọi người cảm thấy kinh diễm.

Mà các sư đệ Hạ Viện núi Thiên Đô càng hiểu rõ nhiều hơn, trong lòng càng thêm hâm mộ cùng tôn kính.

Lời đồn có lợi hại cỡ nào cũng không bằng mình chứng kiến tận mắt.

Tuân Lan Nhân cảm thấy pháp thuật của hắn lòe loẹt, mấy người bọn họ lại cảm thấy pháp thuật của Triệu Phụ Vân hoa lệ lại tiêu sái. Có người trong bọn họ còn nhìn ra Triệu Phụ Vân là thăm dò bằng cách phòng thủ rồi phản kích, thăm dò xong mới lập tức một kích giết chết. Thế là bọn họ bèn thỉnh cầu Triệu Phụ Vân, hi vọng hắn có thể giảng pháp một chút cho mọi người.

Triệu Phụ Vân cũng không từ chối, bởi giảng pháp cho người khác cũng có thể chải vuốt sở học bản thân mình. Vấn đề người khác đề cập đến cũng có thể là những vấn đề lúc trước mình chưa từng thâm cứu qua, cho nên dạy học vẫn không chỉ mãi bỏ công sức mà còn có cả thu hoạch nữa.