Chương 101 Trộm thần
Cứ như vậy, mấy đệ tử Hạ Viện này thường nghe Triệu Phụ Vân giảng pháp, mà bọn họ thì lại vỡ lòng tu hành cho đám đạo tử.
Trong tòa thành lớn phồn hoa này, Triệu Phụ Vân như tìm thấy được một loại cảm giác yên tĩnh trong náo nhiệt, có chút phù hợp với tâm cảnh tu hành của hắn. Mặc cho bên ngoài ồn ào náo nhiệt, trong lòng ta tự có một góc yên tĩnh.
Triệu Phụ Vân chải vuốt sở học chính mình, tu tập pháp thuật.
Nơi đây không có một mảnh bầu trời to lớn để hắn thoải mái luyện tập pháp thuật như Kê Quan lĩnh, không cách nào đại khai đại hợp thi pháp. Nhưng mà pháp thuật cần phải luyện tập, chỉ có thể luyện trăm ngàn lần mới có thể thuần thục tinh tiến được.
Cho nên hắn chỉ có thể luyện tập pháp thuật trong phòng.
Bởi vì không gian trong phòng nhỏ, có bàn ghế và các loại gia dụng, hắn phải rất cẩn thận thi pháp để không đánh nát những vật dụng này. Ngay từ đầu hắn cũng bó tay bó chân, không dám thoải mái luyện tập pháp lực, nhưng dần dần, pháp lực của hắn từ chỗ dè dặt vận dụng từng bước một đã thoải mái phóng khai rồi.
Mà Tuân Lan Nhân lưu lại nửa tháng sau cũng rời đi. Hắn không biết đối phương đi làm gì, nhưng hắn cảm giác phủ Quảng Nguyên này tuyệt đối vẫn còn nằm trong tầm mắt của cao tu trong núi.
Hắn vẫn luyện pháp trong phòng.
Đại La Huy Tụ.
Chỉ thấy người trong phòng lượn vòng quanh, tay áo phiên bay, trong phòng như nổi lên gió lớn. Thế nhưng gió kia lại ngắn ngủi cô đọng chỉ bó chặt quanh người hắn. Hắn vung ống tay áo, vẫn luôn vung theo một âm một dương, luân chuyển lặp đi lặp lại, người theo tay động, chân theo người động, không theo hình thái nào, thế nhưng tất cả đều dựa trên trên cơ sở ngự pháp Âm Dương Thập Bát bàn mà phát triển ra.
Bất quá hắn cảm thấy có lẽ mình nên học một chút quyền thuật chi pháp để dung nhập vào bên trong đó.
Ngoài ra, hắn còn nghĩ ra một bộ pháp thuật, là kết hợp giữa Huyễn Hóa thuật cùng Thỉnh Thần pháp.
Lúc trước hắn có thể biến ảo cái bóng của mình ra, chỉ là cảm thấy cái bóng biến ảo ra không có cách nào vận dụng cả. Nhưng sau đó hắn chợt nghĩ nếu có thể thông qua Thỉnh Thần pháp thỉnh Xích Viêm Thần Quân ra, chiến đấu cho mình hẳn là hoàn hảo.
Mà hắn cảm nhận được thần vận Xích Viêm Thần Quân vô cùng rõ ràng, ý niệm trong lòng sung mãn, vừa chỉ vào ngọn lửa đèn là có thể khiến ngọn lửa đèn sinh ra biến hóa. Trong ngọn lửa kia dần dần xuất hiện một bóng người. Người nọ theo ngọn đèn lập loè mà biến lớn, lúc đầu chỉ là bóng người, dần dần hình dáng người đó càng thêm rõ ràng.
Người này mặc một thân pháp bào màu lửa đỏ, đầu đội pháp quan màu lửa đỏ.
Hắn không biết sâu xa trong trời xanh có một vị Xích Viêm Thần Quân thật không hay Xích Viêm Thần Quân này chỉ là một khái niệm mà thôi. Lúc này có thể nói Xích Viêm Thần Quân là chiếu theo suy nghĩ của hắn, dung hợp với thần vận Xích Viêm Thần Quân trong nơi xa xăm mà thành. Hắn vung tay lên, Thần Quân trong ngọn lửa kia biến mất. Ngọn đèn vẫn là ngọn đèn.
Hắn lại chỉ vào cái bóng dưới đất, cái bóng đen thùi chợt biến thành màu đỏ, rồi nhanh chóng trở nên sinh động hơn, hóa thành một đạo nhân mặc hỏa bào.
Đạo nhân này không chỉ ẩn chứa thần vận Xích Viêm Thần Quân mà còn là một một đạo phù lục pháp thuật trong đan điền hắn hiển hóa ra. Chẳng qua nếu muốn mượn thêm Thần lực Xích Viêm Thần Quân hoặc thêm thần vận nữa, thì e là còn cần có thêm những phương pháp cảm thụ khác.
Hắn nghĩ tới một số Tế Tự trong miếu Xích Viêm Thần Quân thật ra cũng biết một số loại pháp thuật mượn thần lực Xích Viêm Thần Quân, chỉ là không biết bản thân hắn so với Tế Tự thế nào.
Một đạo pháp thuật này xem như pháp thuật tu thành từ hạt giống phù lục của mình. Nhưng hắn cảm thấy nếu Tuân sư mà biết thì lại bị nói là một loại pháp thuật lòe loẹt khác nữa.
Ngoài ra hắn còn dùng lửa luyện thân, da, thịt, cốt, tạng, thông thấu hết thì có thể hỏa hỏa mà độn đi được rồi.
Hắn đã tu tập hỏa pháp, tu Thỉnh Thần pháp nhiều năm như vậy, toàn bộ thân thể bị thiêu luyện không ít, nên cảm giác bản thân đã cách hỏa độn chi pháp không xa nữa.
Hắn còn tu tập Đao Binh quyết. Môn pháp thuật này rất hiếm người trong núi Thiên Đô tu tập, hắn càng tu càng cảm giác như đang tu theo một đường đại đạo chí giản vậy.
Ở môn pháp thuật này, hắn như chứng kiến một kiểu huyền diệu như tất cả pháp thuật đều quy về một mối vậy.
♣ ♣ ♣
"Giáo dụ đại nhân."
Bên trong Đạo Tử viện, đột nhiên có người gọi Triệu Phụ Vân.
Nhìn lại, là Tôn Thừa Trạch.
"Có chuyện gì?" Triệu Phụ Vân hỏi.
"Hôm nay đại nhân có rảnh chứ?" Tôn Thừa Trạch hỏi.
"Ngươi nói một chút, có chuyện gì?"
"Cô của ta muốn mời giáo dụ đại nhân uống trà." Tôn Thừa Trạch ngượng ngùng nói. Y cảm thấy cô mình là muốn giáo dụ có thể chiếu cố mình nhiều hơn nữa. Y lại không muốn như vậy, nhưng lúc trước cô rất nghiêm túc dặn mình nhất định phải mời được giáo dụ đại nhân. Từ nhỏ y đã được cô nuôi lớn, cô y nói y không dám không nghe, cho nên đành kiên trì mời.
"A, uống trà sao?" Lúc Triệu Phụ Vân nghe thấy y nói đến 'cô' mình, chẳng biết tại sao trong tim hắn chợt động khó hiểu.
Người chỉ cần còn sống thì tim sẽ đập đấy, chỉ là bình thường tim đập sẽ không cảm giác gì, nhưng mấy lần hắn gặp nguy hiểm đều cảm giác được có chút hoảng hốt hoặc như bị kinh sợ gì đó.
Còn có phù lục Kiếp pháp phù gợi ý gì đó.
"Nhà chúng ta có một vườn trà tên là Vụ Trung Long Trảo, do cô ta đích thân trồng trọt, có diệu dụng an hồn dưỡng thần. Vì là trà bói đầu mùa nên cô ta nói muốn mời giáo dụ đại nhân đến uống, đa tạ đại nhân lại lần nữa mở Đạo Tử viện."
Triệu Phụ Vân cười nói: "Không cần, thay ta đa tạ cô ngươi, ta là giáo dụ, hết thảy đều là chuyện nên làm."
Hắn nói xong bèn quay người rời đi, chỉ còn Tôn Thừa Trạch đứng đó không biết phải làm sao. Mấy người bạn y đến gọi cùng đi, chỉ thấy y đỏ bừng mặt đi theo sau.
Hôm nay Triệu Phụ Vân trở về, định thử nghiệm một loại pháp thuật. Mới vừa rồi luận pháp với tu sĩ Hạ Viện, đối phương có nhắc tới một vấn đề.
"Bản ngã thần tính có thuộc về 'thần linh' hay không."
Nhất thời Triệu Phụ Vân không trả lời được, cho nên hắn quyết định trở về thử nghiệm một phen.
Hắn nhớ cách chỗ ở của mình không xa có một ngôi miếu Xích Viêm Thần Quân.
Trên đường về nhà, lúc hắn đi ngang qua tòa miếu Xích Quân, hắn ghé vào trước miếu. Miếu này chỉ là tiểu miếu, bên trong vô cùng an tĩnh. Cũng không thấy người coi miếu, chỉ là phía trên tượng thần có thần vận rõ ràng, trước tượng thần có lư hương còn một nén hương đã cháy gần hết.
Trời chiều chiếu lên người hắn, cái bóng màu đen trên mặt đất đột nhiên biến đổi thành màu đỏ rồi đứng dậy. Khuôn mặt nó có vài phần tương tự như Triệu Phụ Vân. Kẻ mặc pháp bào lửa đỏ này nhảy về phía tượng thần Xích Quân kia, nhào vào bên trong tượng thần.
Nơi sơn dã thường có âm quỷ cư trú trộm trong tượng thần, ăn vụng hương hỏa, nhưng rất hiếm có chuyện cư trú trộm trong tượng thần Xích Viêm, ăn trộm hương hỏa chính thần như vậy. Bởi bản thân là Hỏa Thần, dây dưa trong hương hỏa đó sẽ khiến mấy âm quỷ tà vật lập tức bị chết cháy.
Lúc này Triệu Phụ Vân cảm nhận được một cỗ nóng rực, đồng thời còn cảm thấy cảm giác tê ngứa xông lên đầu.