Chương 102 Yêu ma đầu thai
Cảm giác nóng rực cùng tê ngứa như có côn trùng đang bò lên rất khó chịu. Nhưng mà hắn vẫn thủ vững không để cái bóng huyễn hóa bị sụp đổ. Bởi hạt giống phù lục mà hắn kết ra là từ nguyên hình Xích Viêm Thần phù kết thành cho nên cảm giác bài dị này vẫn còn chịu đựng được.
Đồng thời hắn còn nảy sinh một cảm giác khác.
Loại cảm giác này không thể nào nói rõ được, như thể một loại thần tính, nhưng là thần tính ẩn giấu trong lửa, hay nói là lửa này dẫn theo thần tính.
Hỏa diễm có thần tính, Thần Hỏa.
Có rất nhiều thứ, người ta nói trăm nói ngàn lần cũng không bằng tự mình nhận thức một thoáng qua.
Đồng thời trong tai của hắn như nghe được ngàn vạn âm thanh như thể một người đứng trên khán đài, bao quanh khán đài là vô số âm thanh đang cầu xin, cầu khấn, hay đang tế lễ.
Nhưng mà hắn căn bản không nghe ra được gì cả, chỉ biết mình đang ở trong ngọn lửa, bốn phía xung quanh là từng quầng sáng như ngọn đèn. Đèn kia sáng tối không đồng nhất, nhưng dù sáng hay tối thì hắn cũng không thể nhìn rõ được trước đèn kia có người hay không.
Trong những âm thanh này còn có một đạo tâm tình nùng liệt nhất, chẳng qua hắn lại cảm nhận được bên trong đạo tâm tình này có một loại vặn vẹo thống khổ, có giãy giụa cùng tuyệt vọng.
Hắn tập trung tập trung cảm nhận một đạo tâm tình kia. Âm thanh kia từ xa đi đến gần. Khi đạo tâm tình kia tiến gần hơn, đã xuất hiện giọng nói rõ: "Thỉnh Xích Viêm Thần Quân hàng lâm trên người ta, đốt cháy thể xác ta. Thỉnh Xích Viêm Thần Quân hàng lâm trên người ta, đốt cháy thể xác ta."
Đồng thời hắn cảm giác như bị một sợi dây vô hình kéo đến một gian phòng. Hắn thấy được một phụ nhân trẻ tuổi nằm trên giường, được một tấm chăn mỏng đắp lên người, bên cạnh giường nàng là một đứa trẻ nhỏ gầy nằm ngủ gục.
Dù phụ nhân trên giường vẫn còn nhắm mắt như đang gặp ác mộng, trong miệng không phát ra âm thanh nhưng mà trong lòng nàng lại đang không ngừng gào thét: "Thỉnh Xích Viêm Thần Quân hàng lâm trên người ta, đốt cháy thể xác ta. Thỉnh Xích Viêm Thần Quân hàng lâm trên người ta, đốt cháy thể xác ta."
Nguyện vọng này như là nguyện vọng cuối cùng của nàng, như thể toàn bộ tuyệt vọng được gào thét ra.
Vách tường phía nam gian phòng có một cái bàn thờ, bên trên bày biện một tấm bài vị, có khắc tên Xích Viêm Thần Quân. Thần vận trên bài vị đã không có, bởi hắn phát hiện trên bài vị đã bị máu gì đó dội qua. Trước bài vị có bày một đĩa hoa quả đã héo khô, một lư hương nho nhỏ, bên trong còn sót lại rất nhiều chân nhang. Không có nhang mới đốt, tro lạnh, hiển nhiên đã một thời gian không thắp nhang rồi.
Triệu Phụ Vân đoán có lẽ trước kia phụ nhân trên giường bệnh thắp nhang mỗi ngày, sau khi bệnh thì đã không có ai cung phụng nữa.
Vừa thấy một màn này, trí nhớ sâu trong lòng hắn chợt ào ào kéo tới. Hắn cũng từng nằm ở trước giường như thế, nhìn mẹ mình trên giường ngày càng bệnh nặng hơn, ngày từng ngày lâm vào trong hôn mê thế này.
Hắn đã từng đi cầu người cha kia, chỉ là đến bóng người còn chưa nhìn thấy được.
Bị những quản gia, di nương khác chặn lại.
Hắn trước kia từng cho rằng sự do người làm, chỉ cần mình chịu cúi đầu, chịu cầu người, chịu nịnh nọt, sẽ không có người thật sự nhẫn tâm như vậy. Chỉ là cuối cùng hắn đã tuyệt vọng.
Lúc này Triệu Phụ Vân có thể cảm nhận được rất rõ tâm tình của phụ nhân kia, nàng muốn chết nhưng lại không thể chết được. Theo tiếng kêu gọi của nàng, Triệu Phụ Vân dễ dàng đi vào trong mộng của nàng.
Đó là một thế giới hắc ám, có một gian phòng u ám, trong phòng có một người bị trói ở trên giường. Trong bóng tối, có một đống thứ quái dị gì đó chui vào trong thân thể nàng. Thứ đó như tóc đen chui từ hốc mắt, mũi, tai, miệng nàng đi vào trong thân thể nàng.
Triệu Phụ Vân xuất hiện khiến mảnh hư không này như được ánh sáng chiếu tới, nàng như có cảm ứng được, như nhìn thấy được ánh sáng, như cảm nhận được một chút hơi nóng.
"Xích Viêm Thần Quân, thỉnh đốt thân xác ta, đốt thân xác ta..."
Triệu Phụ Vân nhìn thấy trên vách tường u ám kia có một mớ hình vẽ cổ quái. Là hình vẽ một đám ác quỷ đang cử hành nghi thức nào đó. Ở chính giữa hình vẽ là cái giường lớn, một phụ nhân đang nằm trên giường.
Từ những hình vẽ liên hoàn đó, có thể thấy được dường như chúng đang mượn thân thể của phụ nhân để trọng tân, thai nghén lại lần nữa, tương tự như thể đầu thai sinh ra. Chẳng qua đây không phải nhân loại bình thường mang thai, lại dùng loại phương thức này.... đây là yêu ma đầu thai?
Bên trong phủ Quảng Nguyên lại có chuyện này phát sinh?
Chẳng lẽ là vì Tri Phủ chết rồi, rất nhiều sự vụ cụ thể trong toàn bộ phủ Quảng Nguyên không có người quản nên mới có chuyện này sao?
Hắn không biết phủ Quảng Nguyên trước kia như thế nào, nhưng bây giờ đã thấy được.
Chỉ thấy hắn đưa ngón tay chỉ qua, những sợi tóc đang chui vào cơ thể phụ nhân lập tức bị đốt cháy. Nhưng những sợi tóc đen chui vào người nàng từ trước đó đã dung nhập vào thần hồn của nàng. Nếu ngọn lửa kia muốn đốt hết 'tóc đen' đi, chắc chắn sẽ phải đốt cháy cả nàng này.
Cho nên hắn mới nghe được lời thỉnh nguyện đốt cháy cả thân thể của nàng.
Lúc này phụ nhân nằm ở trên giường chợt mở mắt, nhưng sâu trong hai mắt đen thùi, thâm sâu đầy vẻ quỷ dị.
Triệu Phụ Vân đứng nơi đó suy tư trong chốc lát, rồi xòe tay hướng về phụ nhân trên giường kia.
Bàn tay của hắn bắt đầu sáng lên, ánh sáng kia không phải ngọn lửa, không trực tiếp đốt cháy ý thức của đối phương. Ánh sáng kia như xuyên vào sâu trong ý thức của nàng, chui sâu vào mỗi ngóc ngách khiến mấy thứ âm tà kia không thể nào ẩn nấp được. Trong ánh sáng đó còn có một loại Thần lực phá tà.
Chỉ chốc lát sau, bên trong ý thức của nàng chỉ còn một mảnh ánh sáng, sau đó sáng ngời lên. Nàng như nhìn thấy một vị thần nhân bằng ánh sáng vàng đang vung tay lên, trong hư không như có ánh đao màu vàng xẹt qua, phá tan thứ hắc ám khiến cho nàng tuyệt vọng này.
Ý thức của nàng nhanh chóng trở về, tuy rằng thân thể đã lâu không được ăn uống mà đã trở nên suy yếu, nhưng tinh thần của nàng lại lần nữa trở nên cực kỳ tỉnh táo.
"Từ nhi, Từ nhi..."
Sau vài tiếng gọi, thiếu nữ đang ngủ gật cạnh giường đã tỉnh lại, mừng rỡ nhìn mẹ mình, nói: "Mẫu thân, người đã tỉnh rồi, người đây là...là đã khỏe lại?"
Tống Uyển không rõ có phải khỏe lại rồi không nhưng nàng cảm thấy có lẽ mình đã ổn rồi, bèn nói: "Nhờ Thần Quân phù hộ, ta đã tốt rồi. Con đi lấy bát cháo đến, đợi mẫu thân hồi phục lại rồi chúng ta sẽ đến miếu Thần Quân tạ thần."
"Vâng, mẫu thân, con đi lấy cháo đến ngay." Tống Thu Từ mừng rỡ đứng lên, lại vì đứng dậy quá đột ngột mà choáng váng đầu, ngã xuống đất, nhưng nàng lại nhanh chóng tỉnh táo lại. Rồi nàng đứng dậy, chạy xuống nhà bếp múc cháo lên.
♣ ♣ ♣
"Giáo dụ đại nhân, là muốn thắp hương hay lễ thần?" Một lão nhân từ bên trong đi ra, nói với Triệu Phụ Vân.
Triệu Phụ Vân thi lễ một cái, nói: "Thần Quân giúp ta rất nhiều, ta đến kính hương."
Vì vậy hắn cung kính thắp một nén nhang, hơn nữa còn bỏ vào một góc bạc.
Hắn có thể cảm nhận được trên người lão nhân này lại không có bao nhiêu khí tức của Xích Viêm Thần Quân. Bình thường người coi miếu Xích Quân đều tu hành pháp môn tương ứng, nhưng người này dường như lại không tu.
"Miếu chúc không tu hành sao?" Triệu Phụ Vân hỏi.
"Là giáo dụ không rõ, nguyên bản miếu chúc đã bị Vương Phủ triệu về, ta chẳng qua chỉ ở đây quét tước trong miếu mà thôi. Lúc miếu chúc rời đi có bảo ta tạm thời thay miếu chúc, chờ hắn hết bận sẽ lại trở về."
"À." Triệu Phụ Vân lên tiếng, không hỏi thêm nữa.
Trong lòng hắn chợt nghĩ, hẳn việc này không thoát khỏi liên quan tới mâu thuẫn phát sinh giữa núi Thiên Đô cùng Trấn Nam Vương phủ.
Hắn đi thẳng về chỗ ở, lại phát hiện nơi cửa ra vào đang có hai người đứng chờ mình, một người là Tôn Thừa Trạch, còn lại là một nữ tu sĩ.
Tim hắn, chợt nhích động khó hiểu.